Chương 24: Công khai
Edit: Sương Tức
Điện thoại Hứa Trì Quy lúc trước rơi rất thảm, màn hình chia năm xẻ bảy, không mở được nữa. Buổi chiều trên đường từ bệnh viện trở về, Hạ Tranh dừng xe trước cửa khu thương mại, kêu y ngồi trong xe chờ, một mình đi vào, thời điểm trở về cầm theo một chiếc điện thoại mới.
Điện thoại mới với cái của Hạ Tranh là cùng một hãng, một đen một trắng, thoạt nhìn rất xứng đôi, Hứa Trì Quy luyến tiếc cự tuyệt, đăng nhập WeChat định chuyển tiền trả cho Hạ Tranh, bị hắn ngăn lại.
"Như thế nào, em có thể đưa hoa, đưa Trân Châu, còn tôi không thể đưa cho em một cái điện thoại?"
Hứa Trì Quy thấy Hạ Tranh không cao hứng, nên cũng không kiên trì nữa, tuy rằng lúc trước y chưa nói chuyện tình cảm với ai, nhưng cũng biết, người yêu với nhau, phân ra rõ rõ ràng ràng liền có vẻ rất xa lạ.
Buổi tối trở về phòng, Hứa Trì Quy trong tay cầm điện thoại mới, nằm bò trên giường, đôi chân nhếch lên cao cao lắc qua lắc lại. Y vào Weibo, click mở giao diện đăng tin trên Weibo, ngón tay đặt ở trên bàn phím, vì quá kích động mà người có chút run.
- -- Tôi hái một ngôi sao xa tít chân trời, là ước mơ, là tha thiết, là được như ước nguyện. Từ nay về sau, hy vọng hắn chỉ mãi thuộc về tôi.
Một viên mè đen: A a a a a ở bên nhau??? Mị không nghĩ sai đi?!!
Không uống trà sữa sẽ chết: Tôi đ*t!!! Đôi mắt của tôi chắc không có hạt gì chứ a a a a a a a a a.
Đốt cháy mỡ: Oa oa oa oa rốt cuộc! Tại sao so với mình yêu đương lại cảm thấy vui vẻ hơn!!!
Một người không thú vị: Thật tốt quá! Thật tốt quá, thật tốt quá hu hu hu...... Trân Châu, tôi rất hâm mộ cậu, cậu so với tôi may mắn hơn rất nhiều, thật lòng chúc phúc các cậu.
Cục cưng túm tỷ: So với trong tưởng tượng của tôi thì nhanh hơn một chút, Trân Châu, thành thật khai ra, có phải cậu sử dụng thủ đoạn gì đặc biệt đúng không?
Mật ong chanh dây: Hắc hắc hắc! Tán đồng quan điểm của chị em lầu trên, Trân Châu của chúng ta đáng yêu, cute phô mai que như vậy, nếu hạ quyết tâm theo đuổi, cho hỏi, ai có thể cự tuyệt được nha!
Giữa trời có một đám mây xinh đẹp: Oaaaaaaaaaaa, kích động lệ rơi đầy mặt! Nhưng là Trân Châu ơi, tui có cái nghi vấn, cậu lúc đó nói hắn chỉ ở có ba tháng, vậy hiện tại hắn có ý định đi không?
Hứa Trì Quy nhìn bình luận, nhìn nhìn mặt liền đỏ, lúc nhìn đến bình luận của " Giữa trời có một đám mây xinh đẹp, ngón cái trượt điện thoại dừng lại, ngượng ngùng tạm ngăn, bất an đánh úp lại.
Hạ Tranh sẽ đi sao?
Đương nhiên sẽ, này là điều không thể nghi ngờ, sự nghiệp của hắn cùng người nhà đều ở thành phố A, một tháng sau, chờ mọi việc bên Dung Thành xử lý xong, Hạ Tranh sẽ rời đi.
Vậy y phải làm sao bây giờ?
Nếu lựa chọn ở tại Dung Thành, vậy bọn họ phải yêu xa. Ở trong lòng Hứa Trì Quy, tình cảm hai người còn chưa quá kiên cố, rất có thể dễ đến dễ đi, y đánh cược không nổi, đối với chính mình không có tin tưởng lắm.
Còn có một lựa chọn khắc là đi theo Hạ Tranh đến thành phố A, ở cùng một nơi, cho dù không ở cùng nhau, cũng có thể thường xuyên gặp mặt.
Hứa Trì Quy vỗ vỗ đầu, cảm thấy chính mình có chút buồn cười, chỉ riêng bước ra cửa thôi cũng khó khăn, còn vọng tưởng muốn cùng Hạ Tranh đi thành phố A, quả thực là một suy nghĩ nực cười
Vốn dĩ tâm tình tươi đẹp nháy mắt tuột xuống, Hứa Trì Quy thoát Weibo, sờ sờ màn hình vừa mới đặt trên bàn, lẩm bẩm tự nói: Hạ Tranh...... Người sẽ muốn em đi cùng Người chứ?
Buổi sáng hôm sau, Hạ Tranh đúng giờ đến công ty, mới vừa ngồi xuống ghế, liền có người gõ cửa, hắn giương giọng gọi người tiến vào.
Hạ Tranh ngẩng đầu vừa thấy, ngẩn người, "...... Thất tình?"
Trần Chanh đêm qua nhìn Weibo Trân Châu phát, từ đáy lòng vì y vui vẻ, chính là không biết tại sao, nước mắt không nghe sai sử vẫn luôn rơi, cô có thể chất vừa khóc thôi là đôi mắt đã sưng, qua một đêm, hai con mắt sưng lên như hạch đào
"Không," Trần Chanh hút hút cái mũi, mang theo chút giọng mũi nói, " Tôi đang rất vui vẻ."
Hạ Tranh tỏ vẻ không hiểu tâm tư một tiểu cô nương, hỏi ý đồ nàng đến.
"Cũng không có chuyện gì," Trần Chanh cười rộ lên, "Chính là muốn đến nói một tiếng chúc mừng."
Hạ Tranh hiểu rõ nói: "Y đăng Weibo?"
"Đúng vậy," Trần Chanh nghi hoặc hỏi, "Hạ tổng, ngài không muốn hả?"
Hạ Tranh lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại đặt ở một bên lên, ra lệnh đuổi khách, "Đi ra ngoài làm việc đi."
"Được ạ," Trần Chanh đi tới cửa, do dự một lát, lại quay đầu lại nghiêm túc mà nói: "Hạ tổng, cảm ơn ngài đã thấy được tình yêu của Trân Châu, cảm ơn ngài nguyện ý đáp lại y, về sau nhất định nhất định phải đối xử với y thật tốt."
Hạ Tranh ngẩng đầu, đồng dạng nghiêm túc nói: "Yên tâm, tôu sẽ."
Trần Chanh rời đi, Hạ Tranh do dự một chút, thật sự rất tò mò, không nhịn xuống được, mở Weibo ra. Bởi vì danh sách chỉ có tài khoản một người duy nhất, cho nên, hắn liếc mắt cũng nhìn thấy được nội dung muốn nhìn.
Hạ Tranh khẽ vuốt hai hàng chữ kia, khuôn mặt tất cả đều là ôn nhu cùng sủng nịch, cứ như vậy nhìn năm phút mới rời khỏi, mở WeChat ra, hiếm thấy mà đã đăng một tin trên vòng bạn bè, cùng một tấm ảnh chụp.
Mới vừa đăng lên, vòng bạn bè cùng tin nhắn đều bị khủng bố.
Hạ Tranh biết trước, đăng xong đặt ở chế độ yên tĩnh, để điện thoại ở một bên, chuyên tâm xử lý công việc. Kết quả sắp đến giữa trưa, điện thoại của shipper đưa cơm cũng bỏ lỡ, vẫn là Trần Chanh giúp hắn lấy đem vào.
Hạ Tranh hoạt động tứ chi đã cứng đờ một chút, mở túi giữ ấm, lấy hộp cơm nóng hầm hập ra, ngoài ý muốn phát hiện trên mặt có một tờ giấy note màu lam.
- - Tình yêu của bảo bối Trân Châu, mời ca ca hưởng dụng.
Hạ Tranh nhịn không được cười, đây là đã nhìn thấy tin hắn đăng trên vòng bạn bè, thế mà không e lệ? Không tồi, có tiến bộ.
Hạ Tranh đem giấy note xé xuống, kẹp trong notebook thường xuyên sử dụng, vừa ăn cơm vừa mở điện thoại ra.
Điện thoại bị chủ nhân lạnh nhạt một buổi sáng, giờ đây náo nhiệt hẳn lên, thông báo hiện lên, cái sau đè cái trước, Hạ Tranh mở vòng bạn bè ra, đại khái nhìn lướt qua, vốn tưởng rằng tin nhắn phần lớn sẽ là kinh ngạc hoặc chúc phúc, kết quả ai cũng nghi ngờ hắn đùa bỡn trẻ vị thành niên.
Hạ Tranh không rõ nguyên do, rời khỏi giao diện, một lần nữa vào lại vòng bạn bè, cuối cùng cũng biết vì sao bọn họ nói như vậy.
- - Tìm được một viên trân châu bảo bối, mặt trên có khắc tên của tôi. Từ nay về sau, tôi chỉ thuộc về y.
Kèm theo là ảnh của Hứa Trì Quy, y nhắm hai mắt lại cầu nguyện, bởi vì khi đó trong phòng không có bật đèn, chỉ có nến là nguồn sáng duy nhất, ẩn ẩn thấy được một bóng người, nhìn không ra tuổi cũng không rõ nam nữ, cái quan trọng hơn nữa là nến số trên bánh kem là 16, không trách mọi người hiểu lầm.
Hạ Tranh nhưng thật ra lại muốn ở thời điểm Hứa Trì Quy mười sáu tuổi, liền đem người đến bên cạnh mình, như vậy bọn họ sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.
Hạ Tranh thống nhất trả lời: Làm sáng tỏ một chút, đối tượng đã thành niên, mới vừa tròn 26, cảm ơn mọi người quan tâm.
Lúc sắp đến giờ tan tầm, Hạ Tranh nhận được điện thoại của Mạc Du.
Này nằm trong dự kiến của Hạ Tranh, hắn đăng lên vòng bạn bè là công khai, ai cũng thấy được.
Hạ Tranh nhận cuộc gọi, chào hỏi, "Mẹ."
"Con trai! Con đang yêu đương à?! Ai da, thật tốt quá, chuyện khi nào vậy? Là con gái của nhà ai vậy? Thế nhưng không cùng mẹ nói qua!"
Hạ Tranh lựa chọn từ ngữ trả lời, "Mới vừa ở cùng nhau."
"......Ở Dung Thành quen biết sao? Nhanh như vậy đã xác định quan hệ? Nghe ngữ khí của con, chắc là rất thích đúng không?."
Hạ Tranh thừa nhận nói: "Vâng, rất thích"
"Vậy khi nào mới mang con dâu về cho mẹ nhìn một cái?"
Nghe ngữ khí Mạc Du hưng phấn vui vẻ, Hạ Tranh có chút đau lòng, nhưng hắn không lùi bước, "Qua một đoạn thời gian con sẽ mang về. Mẹ...... Hy vọng mẹ sẽ thích y."
( * bên Trung khi nói cậu ấy hay cô ấy đều là "ta")
"Khẳng định rồi, mẹ tin tưởng ánh mắt của con, chỉ cần con thích, mẹ sẽ ủng hộ con."
Hạ Tranh thở ra một hơi, khô khốc mở miệng: "Cảm ơn mẹ."
Tan tầm về nhà, dọc theo đường đi, cảm xúc Hạ Tranh đều không cao, cho đến khi mở cửa phòng ra, "Bịch bịch bịch" một bóng người chạy như bay lại, trực tiếp nhảy lên người hắn.
Hạ Tranh theo quán tính lui về phía sau một bước, lưng dán cánh cửa, đôi tay vững vàng nâng mông nhỏ Hứa Trì Quy lên, khuôn mặt lạnh một đường cuối cùng cũng có ý cười, "Nhiệt tình như vậy?"
Hứa Trì Quy đem mặt chôn ở hõm vai Hạ Tranh, tựa như làm nũng mà không ngừng cọ cọ, dính dính hồ hồ nói: "Hạ Tranh...... Có phải anh thấy tin em đang trên Weibo đúng không? Sao anh dám trực tiếp ở vòng bạn bè công khai! Nếu như bị bọn họ phát hiện em là nam thì làm sao bây giờ?"
"Phát hiện liền phát hiện," Hạ Tranh đúng lý hợp tình nói, "Bạn trai của tôi, đáng yêu ưu tú như vậy, chẳng lẽ tôi không được khoe."
Hạ Tranh hoàn toàn không có tự giác của một thẳng nam biến thành đồng tính luyến ái, trừ bỏ suy nghĩ của cha mẹ, những người khác căn bản không cần để bụng, lần này đăng lên vòng bạn bè, bất quá là vì đáp lại Hứa Trì Quy, cũng không phải thật sự yêu cầu ai chúc phúc.
"Vẫn là đừng làm cho bọn họ phát hiện," Hứa Trì Quy nghĩ mà sợ mà nói, "Vạn nhất...... Vạn nhất về sau chúng ta chia tay...... A --"
Hạ Tranh thay đổi sắc mặt, một cái tát đánh đến trên mông Hứa Trì Quy, dùng sức một chút, lạnh lùng nói: "Hứa Trì Quy, tôi nói cho em, từ một khắc quyết định cùng em ở bên nhau kia, tôi không hề nghĩ tới việc chia tay."
"Là em chủ động trêu chọc tôi, bẻ cong tôi, vậy cần thiết phụ trách đến cùng. Về sau lại từ trong miệng em nghe ra hai chữ này, sẽ không phải đánh mông đơn giản như vậy nữa, nghe hiểu không?"
Hứa Trì Quy đau đến nói không nên lời, thân thể run rẩy, rồi lại muốn ôm chặt đầu sỏ gây tội, đáng thương hề hề nói: "Nghe hiểu."
Hạ Tranh xoa bóp khối thịt mềm hắn đã khi dễ, ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng: "Ngẩng đầu."
Hứa Trì Quy nghe lời ngẩng đầu, lông mi ướt át, đuôi mắt phiếm hồng, trề môi muốn khóc mà không khóc được nhìn hắn.
Bởi vì nguyên nhân tư thế, Hứa Trì Quy so với Hạ Tranh cao hơn một đoạn, Hạ Tranh rướn người về phía trước, ôn ôn nhu nhu chạm vào môi y, "Hôn nhẹ bảo bối trân châu của tôi, đau đau may bay đi."
Điện thoại Hứa Trì Quy lúc trước rơi rất thảm, màn hình chia năm xẻ bảy, không mở được nữa. Buổi chiều trên đường từ bệnh viện trở về, Hạ Tranh dừng xe trước cửa khu thương mại, kêu y ngồi trong xe chờ, một mình đi vào, thời điểm trở về cầm theo một chiếc điện thoại mới.
Điện thoại mới với cái của Hạ Tranh là cùng một hãng, một đen một trắng, thoạt nhìn rất xứng đôi, Hứa Trì Quy luyến tiếc cự tuyệt, đăng nhập WeChat định chuyển tiền trả cho Hạ Tranh, bị hắn ngăn lại.
"Như thế nào, em có thể đưa hoa, đưa Trân Châu, còn tôi không thể đưa cho em một cái điện thoại?"
Hứa Trì Quy thấy Hạ Tranh không cao hứng, nên cũng không kiên trì nữa, tuy rằng lúc trước y chưa nói chuyện tình cảm với ai, nhưng cũng biết, người yêu với nhau, phân ra rõ rõ ràng ràng liền có vẻ rất xa lạ.
Buổi tối trở về phòng, Hứa Trì Quy trong tay cầm điện thoại mới, nằm bò trên giường, đôi chân nhếch lên cao cao lắc qua lắc lại. Y vào Weibo, click mở giao diện đăng tin trên Weibo, ngón tay đặt ở trên bàn phím, vì quá kích động mà người có chút run.
- -- Tôi hái một ngôi sao xa tít chân trời, là ước mơ, là tha thiết, là được như ước nguyện. Từ nay về sau, hy vọng hắn chỉ mãi thuộc về tôi.
Một viên mè đen: A a a a a ở bên nhau??? Mị không nghĩ sai đi?!!
Không uống trà sữa sẽ chết: Tôi đ*t!!! Đôi mắt của tôi chắc không có hạt gì chứ a a a a a a a a a.
Đốt cháy mỡ: Oa oa oa oa rốt cuộc! Tại sao so với mình yêu đương lại cảm thấy vui vẻ hơn!!!
Một người không thú vị: Thật tốt quá! Thật tốt quá, thật tốt quá hu hu hu...... Trân Châu, tôi rất hâm mộ cậu, cậu so với tôi may mắn hơn rất nhiều, thật lòng chúc phúc các cậu.
Cục cưng túm tỷ: So với trong tưởng tượng của tôi thì nhanh hơn một chút, Trân Châu, thành thật khai ra, có phải cậu sử dụng thủ đoạn gì đặc biệt đúng không?
Mật ong chanh dây: Hắc hắc hắc! Tán đồng quan điểm của chị em lầu trên, Trân Châu của chúng ta đáng yêu, cute phô mai que như vậy, nếu hạ quyết tâm theo đuổi, cho hỏi, ai có thể cự tuyệt được nha!
Giữa trời có một đám mây xinh đẹp: Oaaaaaaaaaaa, kích động lệ rơi đầy mặt! Nhưng là Trân Châu ơi, tui có cái nghi vấn, cậu lúc đó nói hắn chỉ ở có ba tháng, vậy hiện tại hắn có ý định đi không?
Hứa Trì Quy nhìn bình luận, nhìn nhìn mặt liền đỏ, lúc nhìn đến bình luận của " Giữa trời có một đám mây xinh đẹp, ngón cái trượt điện thoại dừng lại, ngượng ngùng tạm ngăn, bất an đánh úp lại.
Hạ Tranh sẽ đi sao?
Đương nhiên sẽ, này là điều không thể nghi ngờ, sự nghiệp của hắn cùng người nhà đều ở thành phố A, một tháng sau, chờ mọi việc bên Dung Thành xử lý xong, Hạ Tranh sẽ rời đi.
Vậy y phải làm sao bây giờ?
Nếu lựa chọn ở tại Dung Thành, vậy bọn họ phải yêu xa. Ở trong lòng Hứa Trì Quy, tình cảm hai người còn chưa quá kiên cố, rất có thể dễ đến dễ đi, y đánh cược không nổi, đối với chính mình không có tin tưởng lắm.
Còn có một lựa chọn khắc là đi theo Hạ Tranh đến thành phố A, ở cùng một nơi, cho dù không ở cùng nhau, cũng có thể thường xuyên gặp mặt.
Hứa Trì Quy vỗ vỗ đầu, cảm thấy chính mình có chút buồn cười, chỉ riêng bước ra cửa thôi cũng khó khăn, còn vọng tưởng muốn cùng Hạ Tranh đi thành phố A, quả thực là một suy nghĩ nực cười
Vốn dĩ tâm tình tươi đẹp nháy mắt tuột xuống, Hứa Trì Quy thoát Weibo, sờ sờ màn hình vừa mới đặt trên bàn, lẩm bẩm tự nói: Hạ Tranh...... Người sẽ muốn em đi cùng Người chứ?
Buổi sáng hôm sau, Hạ Tranh đúng giờ đến công ty, mới vừa ngồi xuống ghế, liền có người gõ cửa, hắn giương giọng gọi người tiến vào.
Hạ Tranh ngẩng đầu vừa thấy, ngẩn người, "...... Thất tình?"
Trần Chanh đêm qua nhìn Weibo Trân Châu phát, từ đáy lòng vì y vui vẻ, chính là không biết tại sao, nước mắt không nghe sai sử vẫn luôn rơi, cô có thể chất vừa khóc thôi là đôi mắt đã sưng, qua một đêm, hai con mắt sưng lên như hạch đào
"Không," Trần Chanh hút hút cái mũi, mang theo chút giọng mũi nói, " Tôi đang rất vui vẻ."
Hạ Tranh tỏ vẻ không hiểu tâm tư một tiểu cô nương, hỏi ý đồ nàng đến.
"Cũng không có chuyện gì," Trần Chanh cười rộ lên, "Chính là muốn đến nói một tiếng chúc mừng."
Hạ Tranh hiểu rõ nói: "Y đăng Weibo?"
"Đúng vậy," Trần Chanh nghi hoặc hỏi, "Hạ tổng, ngài không muốn hả?"
Hạ Tranh lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại đặt ở một bên lên, ra lệnh đuổi khách, "Đi ra ngoài làm việc đi."
"Được ạ," Trần Chanh đi tới cửa, do dự một lát, lại quay đầu lại nghiêm túc mà nói: "Hạ tổng, cảm ơn ngài đã thấy được tình yêu của Trân Châu, cảm ơn ngài nguyện ý đáp lại y, về sau nhất định nhất định phải đối xử với y thật tốt."
Hạ Tranh ngẩng đầu, đồng dạng nghiêm túc nói: "Yên tâm, tôu sẽ."
Trần Chanh rời đi, Hạ Tranh do dự một chút, thật sự rất tò mò, không nhịn xuống được, mở Weibo ra. Bởi vì danh sách chỉ có tài khoản một người duy nhất, cho nên, hắn liếc mắt cũng nhìn thấy được nội dung muốn nhìn.
Hạ Tranh khẽ vuốt hai hàng chữ kia, khuôn mặt tất cả đều là ôn nhu cùng sủng nịch, cứ như vậy nhìn năm phút mới rời khỏi, mở WeChat ra, hiếm thấy mà đã đăng một tin trên vòng bạn bè, cùng một tấm ảnh chụp.
Mới vừa đăng lên, vòng bạn bè cùng tin nhắn đều bị khủng bố.
Hạ Tranh biết trước, đăng xong đặt ở chế độ yên tĩnh, để điện thoại ở một bên, chuyên tâm xử lý công việc. Kết quả sắp đến giữa trưa, điện thoại của shipper đưa cơm cũng bỏ lỡ, vẫn là Trần Chanh giúp hắn lấy đem vào.
Hạ Tranh hoạt động tứ chi đã cứng đờ một chút, mở túi giữ ấm, lấy hộp cơm nóng hầm hập ra, ngoài ý muốn phát hiện trên mặt có một tờ giấy note màu lam.
- - Tình yêu của bảo bối Trân Châu, mời ca ca hưởng dụng.
Hạ Tranh nhịn không được cười, đây là đã nhìn thấy tin hắn đăng trên vòng bạn bè, thế mà không e lệ? Không tồi, có tiến bộ.
Hạ Tranh đem giấy note xé xuống, kẹp trong notebook thường xuyên sử dụng, vừa ăn cơm vừa mở điện thoại ra.
Điện thoại bị chủ nhân lạnh nhạt một buổi sáng, giờ đây náo nhiệt hẳn lên, thông báo hiện lên, cái sau đè cái trước, Hạ Tranh mở vòng bạn bè ra, đại khái nhìn lướt qua, vốn tưởng rằng tin nhắn phần lớn sẽ là kinh ngạc hoặc chúc phúc, kết quả ai cũng nghi ngờ hắn đùa bỡn trẻ vị thành niên.
Hạ Tranh không rõ nguyên do, rời khỏi giao diện, một lần nữa vào lại vòng bạn bè, cuối cùng cũng biết vì sao bọn họ nói như vậy.
- - Tìm được một viên trân châu bảo bối, mặt trên có khắc tên của tôi. Từ nay về sau, tôi chỉ thuộc về y.
Kèm theo là ảnh của Hứa Trì Quy, y nhắm hai mắt lại cầu nguyện, bởi vì khi đó trong phòng không có bật đèn, chỉ có nến là nguồn sáng duy nhất, ẩn ẩn thấy được một bóng người, nhìn không ra tuổi cũng không rõ nam nữ, cái quan trọng hơn nữa là nến số trên bánh kem là 16, không trách mọi người hiểu lầm.
Hạ Tranh nhưng thật ra lại muốn ở thời điểm Hứa Trì Quy mười sáu tuổi, liền đem người đến bên cạnh mình, như vậy bọn họ sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.
Hạ Tranh thống nhất trả lời: Làm sáng tỏ một chút, đối tượng đã thành niên, mới vừa tròn 26, cảm ơn mọi người quan tâm.
Lúc sắp đến giờ tan tầm, Hạ Tranh nhận được điện thoại của Mạc Du.
Này nằm trong dự kiến của Hạ Tranh, hắn đăng lên vòng bạn bè là công khai, ai cũng thấy được.
Hạ Tranh nhận cuộc gọi, chào hỏi, "Mẹ."
"Con trai! Con đang yêu đương à?! Ai da, thật tốt quá, chuyện khi nào vậy? Là con gái của nhà ai vậy? Thế nhưng không cùng mẹ nói qua!"
Hạ Tranh lựa chọn từ ngữ trả lời, "Mới vừa ở cùng nhau."
"......Ở Dung Thành quen biết sao? Nhanh như vậy đã xác định quan hệ? Nghe ngữ khí của con, chắc là rất thích đúng không?."
Hạ Tranh thừa nhận nói: "Vâng, rất thích"
"Vậy khi nào mới mang con dâu về cho mẹ nhìn một cái?"
Nghe ngữ khí Mạc Du hưng phấn vui vẻ, Hạ Tranh có chút đau lòng, nhưng hắn không lùi bước, "Qua một đoạn thời gian con sẽ mang về. Mẹ...... Hy vọng mẹ sẽ thích y."
( * bên Trung khi nói cậu ấy hay cô ấy đều là "ta")
"Khẳng định rồi, mẹ tin tưởng ánh mắt của con, chỉ cần con thích, mẹ sẽ ủng hộ con."
Hạ Tranh thở ra một hơi, khô khốc mở miệng: "Cảm ơn mẹ."
Tan tầm về nhà, dọc theo đường đi, cảm xúc Hạ Tranh đều không cao, cho đến khi mở cửa phòng ra, "Bịch bịch bịch" một bóng người chạy như bay lại, trực tiếp nhảy lên người hắn.
Hạ Tranh theo quán tính lui về phía sau một bước, lưng dán cánh cửa, đôi tay vững vàng nâng mông nhỏ Hứa Trì Quy lên, khuôn mặt lạnh một đường cuối cùng cũng có ý cười, "Nhiệt tình như vậy?"
Hứa Trì Quy đem mặt chôn ở hõm vai Hạ Tranh, tựa như làm nũng mà không ngừng cọ cọ, dính dính hồ hồ nói: "Hạ Tranh...... Có phải anh thấy tin em đang trên Weibo đúng không? Sao anh dám trực tiếp ở vòng bạn bè công khai! Nếu như bị bọn họ phát hiện em là nam thì làm sao bây giờ?"
"Phát hiện liền phát hiện," Hạ Tranh đúng lý hợp tình nói, "Bạn trai của tôi, đáng yêu ưu tú như vậy, chẳng lẽ tôi không được khoe."
Hạ Tranh hoàn toàn không có tự giác của một thẳng nam biến thành đồng tính luyến ái, trừ bỏ suy nghĩ của cha mẹ, những người khác căn bản không cần để bụng, lần này đăng lên vòng bạn bè, bất quá là vì đáp lại Hứa Trì Quy, cũng không phải thật sự yêu cầu ai chúc phúc.
"Vẫn là đừng làm cho bọn họ phát hiện," Hứa Trì Quy nghĩ mà sợ mà nói, "Vạn nhất...... Vạn nhất về sau chúng ta chia tay...... A --"
Hạ Tranh thay đổi sắc mặt, một cái tát đánh đến trên mông Hứa Trì Quy, dùng sức một chút, lạnh lùng nói: "Hứa Trì Quy, tôi nói cho em, từ một khắc quyết định cùng em ở bên nhau kia, tôi không hề nghĩ tới việc chia tay."
"Là em chủ động trêu chọc tôi, bẻ cong tôi, vậy cần thiết phụ trách đến cùng. Về sau lại từ trong miệng em nghe ra hai chữ này, sẽ không phải đánh mông đơn giản như vậy nữa, nghe hiểu không?"
Hứa Trì Quy đau đến nói không nên lời, thân thể run rẩy, rồi lại muốn ôm chặt đầu sỏ gây tội, đáng thương hề hề nói: "Nghe hiểu."
Hạ Tranh xoa bóp khối thịt mềm hắn đã khi dễ, ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng: "Ngẩng đầu."
Hứa Trì Quy nghe lời ngẩng đầu, lông mi ướt át, đuôi mắt phiếm hồng, trề môi muốn khóc mà không khóc được nhìn hắn.
Bởi vì nguyên nhân tư thế, Hứa Trì Quy so với Hạ Tranh cao hơn một đoạn, Hạ Tranh rướn người về phía trước, ôn ôn nhu nhu chạm vào môi y, "Hôn nhẹ bảo bối trân châu của tôi, đau đau may bay đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất