Chương 5: TIỂU THẤT
Sáng hôm sau, Hoàng Thiên Ngạo mở mắt ra đã nhìn thấy tiểu yêu quái tròn tròn múp múp đang nằm trong ngực mình. Y cử động một cái đứa nhỏ liền vươn cánh tay bám vào cổ y không buông, thậm chí còn chui rúc vào ngực y tìm chút mát mẻ. Hỏa phụng hoàng trong người vốn dĩ lúc nào cũng nóng hầm hập, cho nên nằm bên cạnh nguồn mát mẻ liền hết sức thích thú. Hoàng Thiên Ngạo nhìn tiểu yêu quái đang ngủ say, quả nhiên chỉ là một hài tử.
- Đại thống lĩnh, có thể vào hầu hạ rửa mặt chải tóc hay chưa?
- Được.
Hoàng Thiên Ngạo vừa dứt lời, bên ngoài hai người tiến vào mang theo một chiếc khay. Trên khay là y phục mới cùng lược chải đầu và ngọc quan. Hoàng Thiên Ngạo ngồi dậy nhưng tiểu yêu quái giống như không muốn xa nguồn mát của mình, sống chết liều mạng bám lấy cổ y không buông. Mặt còn nhăn lại rất khó coi.
- Thức dậy.
Người hầu nhìn thấy thì tiến đến vỗ vỗ lưng tiểu yêu quái, mục đích là muốn gỡ nó ra.
- Grừ Grừ.
Trong cơn mơ, nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp khiến người hầu cảm thấy khó nghĩ, đang định dùng lực thì Hoàng Thiên Ngạo trầm giọng.
- Không sao.
Dứt lời, y đứng dậy rời khỏi giường, tiểu yêu quái từ nằm giờ biến thành treo vắt vẻo trên cổ y, mặt khó chịu, môi còn bĩu bĩu. Hoàng Thiên Ngạo đến bàn ngồi xuống, đứa nhỏ có chỗ tựa, chân mày liền giãn ra hết sức thoải mái. Người hầu nhanh chóng vắt khăn giúp y lau mặt lau tay. Sau đó hầu hạ chải tóc.
Hôm nay, Hoàng Thiên Ngạo mặc một bộ trường bào màu trắng, đai lưng xanh ngọc bằng phỉ thủy chạm khắc tinh xảo. Trên cổ và vai áo thêu họa tiết mây xanh nền nã. Tay áo rộng thùng thình. Tóc phía trước vấn về phía sau, trên đỉnh đầu là ngọc quan màu vàng họa tiết sóng biển. Phía đỉnh còn có một chiếc trâm bằng vàng ròng. Phần tóc phía sau thả dài đến thắt lưng. Y mang giày màu đen, dáng vẻ anh tuấn cao lớn, vô cùng uy vũ.
Sau khi xong xuôi thì người hầu hỏi một câu.
- Đại thống lĩnh đã muốn ăn điểm tâm hay chưa?
- Mang lên đi!
Người hầu khẽ liếc nhìn đứa trẻ đang bám trên ngực Hoàng Thiên Ngạo mà không khỏi thắc mắc trong lòng. Đứa trẻ này nghe nói là nhi tử một vị bằng hữu của Hoàng Thiên Ngạo, phụ mẫu đã mất nên được Ngâm Tuyết mang về. Chiều hôm qua cũng đã làm lễ nhập thất. Và hiện tại chính là tiểu đồ đệ của đại thống lĩnh.
Nhưng mà dù có là một đứa trẻ cũng là người duy nhất từ trước đến nay được đại thống lĩnh cưng chiều như vậy, thậm chí buổi tối cũng mang đến ngủ cùng. Nghe nói đứa trẻ này trong người yếu ớt mang bệnh, nên cần đại thống lĩnh điều khí giúp. Quả nhiên là đứa trẻ nhiều may mắn, được ân sủng của y.
Tin đồn này chính là do phía Ngâm Tuyết tung ra. Vì từ nay đến mười lăm năm sau, có lẽ Tư Hàn không thể nào rời khỏi chiếc giường của đại thống lĩnh. Cho nên, hắn phải nghĩ cách để danh chính ngôn thuận. Thiên hạ cũng sẽ không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Thiên kiếp của Hoàng Thiên Ngạo và hàn khí trong người y, việc y không thể tự điều tức được phải tìm một nguồn năng lượng để hóa giải thì cũng chỉ có mấy đệ tử thân tín, Ngâm Tuyết và Nhiếp Viễn biết. Cho nên trước tình thế này cũng không có ai nghi ngờ về thân phận của tiểu phụng hoàng.
Người hầu hôm qua nghe bọn sư huynh đệ của Lý Khởi Phong nói đứa trẻ này dung mạo xấu xí, thậm chí còn có một vết bớt rất khó coi ở đuôi mắt. Đứa trẻ có dung mạo như vậy thì sau này người nào gặp cũng sẽ không lấy làm yêu thích.
Hôm nay người hầu tận mắt nhìn thấy đứa trẻ này, quả nhiên vết bớt rất khó coi, nhưng mà ngũ quan tinh xảo hài hòa, cũng không xấu xí như lời đồn đại.
Sau khi người hầu đi rồi thì nhà bếp chuẩn bị một phần thức ăn lớn cho Hoàng Thiên Ngạo. Hôm nay Linh Hy nấu toàn những món y chưa từng ăn qua. Hắn biết rõ Hoàng Thiên Ngạo xưa nay vốn dĩ khẩu vị thanh đạm, cũng không đặc biệt yêu thích món gì. Cho nên hắn cố tình nghiên cứu thêm thực đơn mới, để hòng tìm thử món có thể làm vừa miệng đại thống lĩnh, có như vậy mới không làm ô danh đệ nhất đầu bếp của hắn.
Linh Hy vốn dĩ không phải là người của Long tộc, hắn chỉ là một con hồ ly tu luyện ngàn năm ở Vạn Trùng Sơn. Năm đó giữa tộc hồ ly và chuột tinh xảy ra cuộc chiến tranh giành lãnh thổ. Kết quả, tộc hồ ly thua cuộc đành phải chạy khỏi Vạn Trùng Sơn lang bạt khắp nơi.
Hắn khi đó bị thương rất nặng, ngàn năm linh lực dồn trong một viên linh châu bị đánh vỡ, suýt nữa thì đã mất mạng. Vì vậy nên bị gia tộc bỏ lại trên đường chạy trốn.
Sau đó được nhị thống lĩnh Bạch Nghiên mang về, và được Nhiếp Viễn cứu sống. Từ đó hắn ở lại Thiên Hoa sơn bắt đầu lu luyện. Nhờ vào khả năng thiên bẩm của mình, hắn sớm trở thành đầu bếp quán xuyến chuyện cơm nước cho toàn thể Thiên Hoa sơn.
Linh Hy vì xuất thân từ tộc hồ ly nên ngoại hình khá xinh đẹp, mềm mại trắng trẻo chứ không như nam nhân của Long tộc. Nhưng bình thường hắn không hay để ý vẻ bề ngoài, vì vậy đầu tóc và y phục có một chút tuềnh toàng.
- Đại thống lĩnh, ngài thử món này đi, xem có vừa miệng hay không?
Linh Hy vừa nói vừa gắp miếng măng hầm đưa vào trong chén của Hoàng Thiên Ngạo. Y lạnh nhạt bỏ vào miệng nhai.
- Ngài thấy sao?
Linh Hy đứng một bên vô cùng mong đợi, nhưng Hoàng Thiên Ngạo nhai giống như nhai cỏ, thậm chí mặt còn không chút biểu cảm. Linh Hy thật hận nha! Hôm qua hắn đã mất ngủ cả đêm để mong làm được món hợp ý đại thống lĩnh. Hôm nay ngài đã chịu ăn uống thì tốt rồi. Mấy ngày trước đến động đũa còn không thèm.
Bất giác, Hoàng Thiên Ngạo cảm thấy vai mình có chút ẩm ướt, quay đầu nhìn sang bắt gặp một đôi mắt hắc bạch phân minh chằm chằm nhìn vào chén đồ ăn của mình. Tư Hàn đã thức dậy, nó còn đang chảy nước miếng lòng ròng xuống vai áo y, chỉ là nó từ đầu đến cuối cũng không mở miệng xin một lần.
- A nhóc muốn ăn? Để lát sau ta mang cái khác cho ngươi nhé!
Linh Hy nhìn thấy cảnh này thì thật có chút vui vẻ, đứa trẻ không biết nói dối, nhìn đồ ăn mỹ vị như vậy chảy nước miếng cũng là bình thường. Huống hồ lại là đồ ăn do đệ nhất đầu bếp của Thiên Hoa Sơn là hắn nấu chứ? Ai trân trọng đồ ăn của hắn, hắn liền có hảo cảm với người đó.
Nghe hắn nói như vậy Tư Hàn vừa muốn gật đầu vừa muốn không. Nó bĩu bĩu môi rồi gác cằm lên vai Hoàng Thiên Ngạo, mặt hướng ra phía sau lưng y, rõ ràng là không muốn bị người khác cười chê. Đôi tay ngắn ngủn ôm cứng cổ y, giống như đang cật lực kìm chế cơn thèm ăn của mình.
- Khí phách cũng lớn lắm!
Linh Hy âm thầm nghĩ trong bụng.
- Linh Hy.
- Dạ?
- Ngươi ra ngoài đi, khi nào ăn xong người hầu sẽ dọn.
- Ngài... nhưng ngài có thích đồ ăn hôm nay không? Sau này thuộc hạ sẽ dựa theo đó mà làm.
- Cũng không tệ.
Một chữ không tệ này làm Linh Hy cảm thấy tự tôn nghề nghiệp bị tổn thương sâu sắc, rồi hắn cũng nhanh chóng lui ra ngoài. Khi cánh cửa vừa đóng lại, Hoàng Thiên Ngạo đặt đũa xuống bàn, tay vỗ vào mông tiểu yêu quái đang hờn dỗi một cái, khàn khàn giọng.
- Muốn ăn không?
- ...ông... uốn.
Nó vừa nói vừa nuốt nước miếng nên có chút khó nghe. Tay vẫn trước sau ôm chặt cổ rồng.
- Không muốn? Cái này cũng không muốn sao?
Vừa dứt lời một miếng thịt cừu nướng được ướp gia vị từ trái cây đặc chế của Linh Hy đưa tới trước mũi Tư Hàn. Nó liền nhìn chằm chằm miếng thịt.
Hoàng Thiên Ngạo không thấy nó trả lời thì cố tình quơ miếng thịt qua lại trước mũi nó. Làm tròng mắt của nó di chuyển qua lại liên tục không yên. Nó biết mình bị trêu đùa nên nhất thời giận dỗi áp má vào vai y, nhìn chằm chằm miếng vảy rồng màu xanh bên dưới tai Hoàng Thiên Ngạo. Ngón tay nghịch nghịch vảy rồng của y.
Hoàng Thiên Ngạo giật mình, toàn thân bỗng phát ra luồng nhiệt liền nhíu mày túm nó lại ôm lên đùi mình. Tư Hàn ngồi chồm hổm trên đùi y gãi gãi ngón tay. Đầu cúi xuống thấp cố gắng không nhìn lên mâm đồ ăn đầy sự cám dỗ kia. Bụng từ lúc nào phát ra tiếng kêu "rột rột" nho nhỏ.
Hoàng Thiên Ngạo nhìn cái đầu nhỏ lì lợm mà không rõ tư vị gì. Đang lúc Tư Hàn u sầu bỗng một miếng thịt đưa xuống, sau đó nhét vào miệng nó.
Nó hơi giật mình một chút nhưng sau đó liền ra sức nhai. Sau khi nhai hết nó ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lạnh lẽo của Hoàng Thiên Ngạo, trông chờ. Mùi vị thịt dê nướng tan trong miệng thật làm nó thèm muốn chết.
- Ăn không?
- ...
- Muốn ăn thì trả lời. Không muốn ăn thì ta không ép. Bất quá sẽ không có lần thứ hai đâu.
- Người xấu.
- Ngươi có thấy người xấu nào cho ngươi ăn hay chưa?
- Không có.
- Từ nay gọi ta là sư phụ.
- Không chịu!
- Hửm?
- Người xấu.
Nhưng lần này khẩu khí không giống mấy lần trước nữa, trong lòng nó đã dịu xuống từ lúc nào. Tư Hàn thức dậy từ lúc Linh Hy mang đồ ăn vào. Nó biết mình được đại yêu quái này ôm. Nó từ ngày đến đây dường như đêm nào cũng ngủ cùng đại yêu quái. Ở bên cạnh y lúc nào nó cũng thấy mát mẻ thoải mái. Cho nên nó không ghét y, thậm chí khi y ôm nó, nó cũng thấy vui vẻ.
Chỉ là, đại yêu quái lúc nào cũng khi dễ nó. Không bẻ răng thì lại đánh mông, hôm trước còn thô bạo ném nó từ trên giường xuống đất. Lúc nãy mang thức ăn ra chọc nó thèm, rõ ràng là không phải người tốt.
Hôm qua nó đi cùng với Ngụy Trình, Kiếm Phong Chi và một đám đệ tử khác, bọn họ cũng đã nói cho nó biết cái gì là sư phụ, cái gì là đồ đệ. Bọn họ còn nói rất nhiều về Hoàng Thiên Ngạo, nói y là người có bản lĩnh nhất thiên hạ. Nói nó rất may mắn mới trở thành đệ tử của y. Sau này đi theo y học, nhất định võ công thăng tiến, một ngày nào đó sẽ đánh bọn người của Lý Khởi Phong thành đầu heo.
Tư Hàn còn nhớ rất rõ ngày đầu đến đây, Ngâm Tuyết từng nói Hứa thợ săn muốn nó ở đây tu tập, cho nên nó mới đồng ý ở lại. Sau này nó giỏi rồi sẽ trở về sum họp cùng Hứa thợ săn. Nó giỏi thì lũ quan binh kia sẽ không ăn hiếp người nhà của nó nữa. Tư Hàn nghe nói vậy liền hết sức vui vẻ.
Chỉ có điều, Ngâm Tuyết thật ra đã nói dối. Lúc hắn đến nơi cứu Hứa thợ săn và lão bà thì bọn họ chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh. Hắn truyền linh khí nhưng không có cách nào cứu được bọn họ. Hứa thợ săn trước khi chết đã nhờ Ngâm Tuyết chăm sóc cho Tư Hàn, muốn nó được bình an lớn lên. Còn bảo hắn đừng cho đứa nhỏ biết sự thật, chỉ sợ nó sẽ vì vậy mà tổn thương.
Rốt cuộc, nhân duyên phụ tử của Hứa thợ săn và Tư Hàn chỉ vọn vẹn có ba năm. Nhưng mà đủ để một đứa trẻ đặc biệt như nó khắc cốt ghi tâm. Mãi nhiều năm sau này, khi nó trở lại ngôi nhà cũ, thì nơi đó cũng chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.
Hiện tại Tư Hàn nghe Hoàng Thiên Ngạo bảo mình gọi y là sư phụ, mặc dù nó rất muốn gọi, nhưng mà đứng trước người này nó lại không thể. Nó sợ y khinh thường mình.
- Nếu như ngươi không gọi sư phụ thì ta sẽ giao ngươi cho Kỳ Thịnh. Hắn vẫn còn thiếu đệ tử, thêm ngươi nữa chắc hắn không ý kiến gì đâu.
Hoàng Thiên Ngạo miệng nói, mặt lạnh tâm lạnh.
- Không muốn!
Tư Hàn bỗng nhiên gấp gáp, bàn tay múp múp bám vào cổ tay to lớn của y cào cào.
Hoàng Thiên Ngạo hơi nhếch môi lên. Mấy ngày nay tiếp xúc với đứa trẻ cứng đầu này y ít nhiều cũng đoán được. Nó trời sinh bản tính cố chấp, đã nói không muốn đến nơi khác vậy xem ra bản thân đã có trọng lượng nhất định trong lòng nó rồi.
Hoàng Thiên Ngạo nói một câu như vậy thực ra cũng không phải định giao nó cho Kỳ Thịnh, mà chỉ muốn thử xem sau này có thể giữ nó bên mình được hay không mà thôi. Công chúa thiên giới vừa xuất thế, bản thân Thiên đế Vũ Bình Nguyên lại có tính toán khác trong lòng, chỉ e sau này mang Công chúa đến biết đâu lại rước về một mối họa. Cung mệnh của Công chúa cũng không phải đặc biệt phù hợp với y, cho nên bất đắc dĩ mới dùng tới nàng.
Nhưng Hỏa phụng hoàng thì khác. Nó ở bên cạnh y chỉ cần toàn tâm toàn ý thì mọi việc sẽ ổn. Còn ở đây nhưng đa tâm, lòng hướng về nơi khác thì khi đó việc tu luyện cũng không chắc chắn sẽ thành công.
Kỳ Thịnh và Bạch Nghiên chung vai sát cánh với y đã rất nhiều năm. Chỉ là trên đời này y chưa từng tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Lòng người sâu như biển cả, năm đó Chu Tước phản bội lại Huyền Minh sơn là có thật, dù rằng bọn họ từ nhỏ đã ở bên cạnh nhau cùng tu luyện. Cho nên, sau này chỉ có thể tin tưởng vào chính mình mà thôi.
Lúc nãy nếu như Hỏa phụng hoàng nói khác, thì có lẽ sau này y đối với nó sẽ dùng đến biện pháp mạnh. Hoặc sẽ lấy đi phần ký ức của Tư Hàn, để nó trở lại thành một đứa nhỏ không có bất kỳ quá khứ gì, khi đó y có thể tùy ý huấn luyện theo ý mình. Chỉ là đối với một người, nếu mất đi ký ức là chuyện vô cùng bất hạnh. Huống chi là Hỏa phụng hoàng, từ nhỏ đã bị người thân vứt bỏ.
Ngâm Tuyết cũng đã kể rõ hoàn cảnh của Tư Hàn cho Hoàng Thiên Ngạo biết, nên y không muốn một chút hồi ức tốt đẹp về Hứa thợ săn cũng lấy đi mất của Tư Hàn. Nhưng nếu nó chọn lựa khác, Hoàng Thiên Ngạo đành phải dứt khoát xuống tay. Thật may, hiện tại Tư Hàn lại không muốn rời đi.
- Vì sao?
Hoàng Thiên Ngạo hỏi Tư Hàn một câu như vậy, nó khẽ chớp mắt nhưng không nói gì, chỉ vùi đầu vào cánh tay y che đi khuôn mặt nhỏ của mình. Hoàng Thiên Ngạo hơi nhếch khóe môi lên.
- Nếu như vậy, thì từ nay phải gọi ta là sư phụ. Ta sẽ truyền dạy võ công cho ngươi.
Tư Hàn nghe y nói vậy phút chốc lòng liền trở nên vui vẻ. Khi nãy đại yếu quái nói sẽ gửi mình đến chỗ của Kỳ Thịnh nào đó nó đã không vui. Tư Hàn không thích người lạ, mấy ngày nay dù đại yêu quái có chút hung dữ nhưng không có làm hại nó. Nó cũng sớm quen với sự mát mẻ khi ngủ cùng y. Cho nên, hiện tại nó không hề muốn chuyển đến ở với một người xa lạ.
Hoàng Thiên Ngạo biết đứa trẻ này vô cùng lì lợm nên cũng không ép nó nữa. Vì đáp án thật sự y đã có rồi.
- Ăn đi.
Hoàng Thiên Ngạo lấy thêm một cái chén, gắp thức ăn bỏ vào. Sau đó ôm lấy Tư Hàn cho ngồi trong lòng mình, mặt hướng về bàn cơm.
- Ăn đi.
Y đưa cho Tư Hàn đôi đũa nhỏ, nhưng dường như nó không thích dùng đũa lắm. Nó cũng không thích ngồi như thế này. Mấy ngày trước ngồi với Ngâm thúc thúc mới cảm thấy thoải mái nhất.
Tư Hàn liền thu chân lên, ngồi chồm hổm trên đùi Hoàng Thiên Ngạo, rồi bắt đầu dùng tay ăn cơm. Từ đầu đến cuối cũng không có ý định chuyển sang ghế khác ngồi. Đại yêu quái to lớn này không hiểu sao nó bỗng cảm thấy y đáng tin cậy. Cho nên nó vẫn thản nhiên ngồi trong lòng y ăn cơm. Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy tướng ngồi xấu xí của Tư Hàn thì nhất thời mí mắt giật giật, dù gì nó vẫn còn nhỏ, sau này từ từ uốn nắn sau.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Tư Hàn dùng bàn tay quẹt lên cái miệng bóng dầu mỡ của mình, giương cổ ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên Ngạo rồi "ợ" một tiếng.
- Đã no?
- Ừ.
Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy đứa trẻ này quả nhiên ở bẩn, y dùng khăn lau đi cái miệng của nó rồi đặt nó xuống đất.
- Bây giờ ta sẽ mang ngươi đến Thiên Hoa điện, cùng các sư huynh luyện tập chiêu thức. Phong Chi sẽ trực tiếp truyền thụ cho ngươi.
- Không muốn. Muốn Ngụy Trình!
Hôm qua Tư Hàn còn nhớ Ngụy Trình uy phong như thế nào, còn hứa sẽ giúp nó đánh bọn người kia thành đầu heo. Cho nên, tất nhiên nó đối với lục sư huynh có niềm tin hơn hẳn đại sư huynh. Hôm qua đại sư huynh còn bị người ta đánh cho chảy máu miệng, theo đại sư huynh sau này nó đánh nhau cũng chảy máu miệng giống hắn, nó mới không muốn.
Hoàng Thiên Ngạo hơi nhíu mày. Ngụy Trình thường xuyên theo y ra ngoài nên sẽ không có thời gian huấn luyện đứa nhỏ này. Nhưng mà tiểu phụng hoàng quả nhiên có con mắt tinh tường, chọn trúng đệ tử giỏi nhất của y.
- Ngụy Trình không thường xuyên ở Thiên Hoa sơn.
- Vậy... khi nào hắn rảnh có thể dạy ta hay không?
- Được.
Hoàng Thiên Ngạo nghĩ nghĩ.
- Bình thường Phong Chi sẽ dạy cho ngươi học chữ. Phong Chi tính tình điềm đạm, hãy theo hắn mà học hỏi.
- Ừ.
Hoàng Thiên Ngạo cong tay lên cốc đầu nó một cái, nó liền ôm trán trừng mắt với y.
- Với sư phụ chỉ được nói dạ.
Nó thành thật gật đầu một cái.
- Ừ.
Hoàng Thiên Ngạo mím môi không nói nữa, dạy dỗ trẻ con không phải chuyện của y. Việc đó sẽ có Ngâm Tuyết và Phong Chi đảm nhận, nên y không việc gì phải gấp gáp. Hoàng Thiên Ngạo liền nắm lấy tay Tư Hàn rồi đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát bọn họ đã đến Thiên Hoa điện, nơi này vô cùng rộng lớn, chia thành nhiều khu vực. Mỗi khu vực là đệ tử của từng vị thống lĩnh tu luyện. Chỗ của đại thống lĩnh đương nhiên là ở chính điện. Nơi này rộng nhất nhưng cũng chỉ có mấy đệ tử.
Hoàng Thiên Ngạo nhoáng một cái đã mang Tư Hàn đến nơi. Nhìn thấy y, đệ tử liền nhanh chóng đứng lên chắp tay cúi đầu.
- Sư phụ.
- Từ nay Tư Hàn sẽ trở thành thất sư đệ của các ngươi. Chiếu cố nó thật tốt. Phong Chi, Ngụy Trình, ta giao tiểu Thất cho hai ngươi. Một người dạy chữ, một người dạy quyền. Biết làm thế nào chứ?
- Đệ tử đã rõ.
Hoàng Thiên Ngạo liền cúi đầu nhìn đứa trẻ đang nhìn đông ngó tây trầm giọng.
- Tiểu Thất, từ nay ngươi theo các sư huynh học tập. Nhớ ngoan ngoãn nghe lời.
- Ngươi đi đâu?
Tư Hàn cảm thấy dường như Hoàng Thiên Ngạo muốn bỏ nó ở lại đây thì hỏi một câu như vậy. Phong Chi liền tiến đến ôm nó lên.
- Sư phụ còn có việc. Ở đây, các sư huynh sẽ dạy cho đệ.
- Buông buông.
Tư Hàn trên tay Phong Chi khẽ giãy giãy. Nó nhìn thấy xung quanh có nhiều người, mà hiện tại người này ôm nó, nó liền cảm thấy vô cùng mất mặt. Nó chính là đại nam nhân cơ mà?
Ngụy Trình nhìn phản ứng của Tư Hàn rồi nhìn mặt Phong Chi mà bật cười một cái.
- Đi, sư huynh dạy cho ngươi hỏa công nhập môn.
Dứt lời, Ngụy Trình giống hệt ngày hôm qua cướp lấy Tư Hàn từ ngực Phong Chi khiến hắn nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng là muốn tranh tiểu Thất với hắn. Hoàng Thiên Ngạo nhìn nhìn rồi nhanh chóng rời đi.
- Cung tiễn sư phụ.
Phía sau mấy đệ tử lại cúi đầu lần nữa. Bên trong bắt đầu nhộn nhịp rôm rả cười nói không ngừng. Ngoài kia hôm nay nắng vô cùng ấp ám.
-------------
Mười ba năm sau.
- Tiểu Thất, canh Năm rồi dậy đi. Hôm nay tới đệ quét dọn đại điện đó... tiểu Thất!
Trên dãy giường rộng lớn, nơi ngủ nghỉ sinh hoạt của các đệ tử nhà đại thống lĩnh. Đệ tử thứ năm của Hoàng Thiên Ngạo là Lục Niên vừa nhắm nghiền mắt, tay nắm cái chăn bên cạnh lay lay.
- Tiểu Thất, ngươi không đi dọn dẹp sẽ bị Ngâm chết tiệt bắt gánh nước đó... tiểu Thất!
Không thấy bên cạnh trả lời, Lục Niên lồm cồm bò dậy, kéo đống chăn chập chùng ra thì không nhìn thấy bất kỳ ai hết.
- Tiểu Thất, ngươi lại trốn đi chơi rồi? Chết tiệt!
Tiếng hét của hắn vang vang làm cả căn phòng ai nấy đều tỉnh ngủ. Nhưng lúc này thất sư đệ của hắn đang quần thảo ở Tuyệt Yên Cư, một chỗ bên dưới Thiên Hoa sơn cùng săn bắt thỏ tinh với bọn người của Lý Thời Phong. Bọn họ bình thường hay ganh đua với nhau, cho nên hôm nay cá cược, nếu ai bắt được thỏ tinh thì sẽ được tôn lên làm lão đại.
- Ha ha... ta bắt được rồi!
Tư Hàn chui cái đầu đầy lá cây ra khỏi hang động, toàn thân hắn lúc này đều là bùn đất, thậm chí gương mặt cũng dính đầy bụi bẩn. Hắn nghênh mặt lên trời, một tay chống hông, một tay giơ cao thỏ tinh lên huơ huơ trước mặt bọn người kia.
- Lão tử bắt được rồi. Lý Khởi Phong, hôm nay phải gọi lão tử hai tiếng lão đại. Ha ha ha.
(Fanart vẽ bởi Mắm Meo Meo)
------HẾT CHƯƠNG-----
- Đại thống lĩnh, có thể vào hầu hạ rửa mặt chải tóc hay chưa?
- Được.
Hoàng Thiên Ngạo vừa dứt lời, bên ngoài hai người tiến vào mang theo một chiếc khay. Trên khay là y phục mới cùng lược chải đầu và ngọc quan. Hoàng Thiên Ngạo ngồi dậy nhưng tiểu yêu quái giống như không muốn xa nguồn mát của mình, sống chết liều mạng bám lấy cổ y không buông. Mặt còn nhăn lại rất khó coi.
- Thức dậy.
Người hầu nhìn thấy thì tiến đến vỗ vỗ lưng tiểu yêu quái, mục đích là muốn gỡ nó ra.
- Grừ Grừ.
Trong cơn mơ, nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp khiến người hầu cảm thấy khó nghĩ, đang định dùng lực thì Hoàng Thiên Ngạo trầm giọng.
- Không sao.
Dứt lời, y đứng dậy rời khỏi giường, tiểu yêu quái từ nằm giờ biến thành treo vắt vẻo trên cổ y, mặt khó chịu, môi còn bĩu bĩu. Hoàng Thiên Ngạo đến bàn ngồi xuống, đứa nhỏ có chỗ tựa, chân mày liền giãn ra hết sức thoải mái. Người hầu nhanh chóng vắt khăn giúp y lau mặt lau tay. Sau đó hầu hạ chải tóc.
Hôm nay, Hoàng Thiên Ngạo mặc một bộ trường bào màu trắng, đai lưng xanh ngọc bằng phỉ thủy chạm khắc tinh xảo. Trên cổ và vai áo thêu họa tiết mây xanh nền nã. Tay áo rộng thùng thình. Tóc phía trước vấn về phía sau, trên đỉnh đầu là ngọc quan màu vàng họa tiết sóng biển. Phía đỉnh còn có một chiếc trâm bằng vàng ròng. Phần tóc phía sau thả dài đến thắt lưng. Y mang giày màu đen, dáng vẻ anh tuấn cao lớn, vô cùng uy vũ.
Sau khi xong xuôi thì người hầu hỏi một câu.
- Đại thống lĩnh đã muốn ăn điểm tâm hay chưa?
- Mang lên đi!
Người hầu khẽ liếc nhìn đứa trẻ đang bám trên ngực Hoàng Thiên Ngạo mà không khỏi thắc mắc trong lòng. Đứa trẻ này nghe nói là nhi tử một vị bằng hữu của Hoàng Thiên Ngạo, phụ mẫu đã mất nên được Ngâm Tuyết mang về. Chiều hôm qua cũng đã làm lễ nhập thất. Và hiện tại chính là tiểu đồ đệ của đại thống lĩnh.
Nhưng mà dù có là một đứa trẻ cũng là người duy nhất từ trước đến nay được đại thống lĩnh cưng chiều như vậy, thậm chí buổi tối cũng mang đến ngủ cùng. Nghe nói đứa trẻ này trong người yếu ớt mang bệnh, nên cần đại thống lĩnh điều khí giúp. Quả nhiên là đứa trẻ nhiều may mắn, được ân sủng của y.
Tin đồn này chính là do phía Ngâm Tuyết tung ra. Vì từ nay đến mười lăm năm sau, có lẽ Tư Hàn không thể nào rời khỏi chiếc giường của đại thống lĩnh. Cho nên, hắn phải nghĩ cách để danh chính ngôn thuận. Thiên hạ cũng sẽ không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Thiên kiếp của Hoàng Thiên Ngạo và hàn khí trong người y, việc y không thể tự điều tức được phải tìm một nguồn năng lượng để hóa giải thì cũng chỉ có mấy đệ tử thân tín, Ngâm Tuyết và Nhiếp Viễn biết. Cho nên trước tình thế này cũng không có ai nghi ngờ về thân phận của tiểu phụng hoàng.
Người hầu hôm qua nghe bọn sư huynh đệ của Lý Khởi Phong nói đứa trẻ này dung mạo xấu xí, thậm chí còn có một vết bớt rất khó coi ở đuôi mắt. Đứa trẻ có dung mạo như vậy thì sau này người nào gặp cũng sẽ không lấy làm yêu thích.
Hôm nay người hầu tận mắt nhìn thấy đứa trẻ này, quả nhiên vết bớt rất khó coi, nhưng mà ngũ quan tinh xảo hài hòa, cũng không xấu xí như lời đồn đại.
Sau khi người hầu đi rồi thì nhà bếp chuẩn bị một phần thức ăn lớn cho Hoàng Thiên Ngạo. Hôm nay Linh Hy nấu toàn những món y chưa từng ăn qua. Hắn biết rõ Hoàng Thiên Ngạo xưa nay vốn dĩ khẩu vị thanh đạm, cũng không đặc biệt yêu thích món gì. Cho nên hắn cố tình nghiên cứu thêm thực đơn mới, để hòng tìm thử món có thể làm vừa miệng đại thống lĩnh, có như vậy mới không làm ô danh đệ nhất đầu bếp của hắn.
Linh Hy vốn dĩ không phải là người của Long tộc, hắn chỉ là một con hồ ly tu luyện ngàn năm ở Vạn Trùng Sơn. Năm đó giữa tộc hồ ly và chuột tinh xảy ra cuộc chiến tranh giành lãnh thổ. Kết quả, tộc hồ ly thua cuộc đành phải chạy khỏi Vạn Trùng Sơn lang bạt khắp nơi.
Hắn khi đó bị thương rất nặng, ngàn năm linh lực dồn trong một viên linh châu bị đánh vỡ, suýt nữa thì đã mất mạng. Vì vậy nên bị gia tộc bỏ lại trên đường chạy trốn.
Sau đó được nhị thống lĩnh Bạch Nghiên mang về, và được Nhiếp Viễn cứu sống. Từ đó hắn ở lại Thiên Hoa sơn bắt đầu lu luyện. Nhờ vào khả năng thiên bẩm của mình, hắn sớm trở thành đầu bếp quán xuyến chuyện cơm nước cho toàn thể Thiên Hoa sơn.
Linh Hy vì xuất thân từ tộc hồ ly nên ngoại hình khá xinh đẹp, mềm mại trắng trẻo chứ không như nam nhân của Long tộc. Nhưng bình thường hắn không hay để ý vẻ bề ngoài, vì vậy đầu tóc và y phục có một chút tuềnh toàng.
- Đại thống lĩnh, ngài thử món này đi, xem có vừa miệng hay không?
Linh Hy vừa nói vừa gắp miếng măng hầm đưa vào trong chén của Hoàng Thiên Ngạo. Y lạnh nhạt bỏ vào miệng nhai.
- Ngài thấy sao?
Linh Hy đứng một bên vô cùng mong đợi, nhưng Hoàng Thiên Ngạo nhai giống như nhai cỏ, thậm chí mặt còn không chút biểu cảm. Linh Hy thật hận nha! Hôm qua hắn đã mất ngủ cả đêm để mong làm được món hợp ý đại thống lĩnh. Hôm nay ngài đã chịu ăn uống thì tốt rồi. Mấy ngày trước đến động đũa còn không thèm.
Bất giác, Hoàng Thiên Ngạo cảm thấy vai mình có chút ẩm ướt, quay đầu nhìn sang bắt gặp một đôi mắt hắc bạch phân minh chằm chằm nhìn vào chén đồ ăn của mình. Tư Hàn đã thức dậy, nó còn đang chảy nước miếng lòng ròng xuống vai áo y, chỉ là nó từ đầu đến cuối cũng không mở miệng xin một lần.
- A nhóc muốn ăn? Để lát sau ta mang cái khác cho ngươi nhé!
Linh Hy nhìn thấy cảnh này thì thật có chút vui vẻ, đứa trẻ không biết nói dối, nhìn đồ ăn mỹ vị như vậy chảy nước miếng cũng là bình thường. Huống hồ lại là đồ ăn do đệ nhất đầu bếp của Thiên Hoa Sơn là hắn nấu chứ? Ai trân trọng đồ ăn của hắn, hắn liền có hảo cảm với người đó.
Nghe hắn nói như vậy Tư Hàn vừa muốn gật đầu vừa muốn không. Nó bĩu bĩu môi rồi gác cằm lên vai Hoàng Thiên Ngạo, mặt hướng ra phía sau lưng y, rõ ràng là không muốn bị người khác cười chê. Đôi tay ngắn ngủn ôm cứng cổ y, giống như đang cật lực kìm chế cơn thèm ăn của mình.
- Khí phách cũng lớn lắm!
Linh Hy âm thầm nghĩ trong bụng.
- Linh Hy.
- Dạ?
- Ngươi ra ngoài đi, khi nào ăn xong người hầu sẽ dọn.
- Ngài... nhưng ngài có thích đồ ăn hôm nay không? Sau này thuộc hạ sẽ dựa theo đó mà làm.
- Cũng không tệ.
Một chữ không tệ này làm Linh Hy cảm thấy tự tôn nghề nghiệp bị tổn thương sâu sắc, rồi hắn cũng nhanh chóng lui ra ngoài. Khi cánh cửa vừa đóng lại, Hoàng Thiên Ngạo đặt đũa xuống bàn, tay vỗ vào mông tiểu yêu quái đang hờn dỗi một cái, khàn khàn giọng.
- Muốn ăn không?
- ...ông... uốn.
Nó vừa nói vừa nuốt nước miếng nên có chút khó nghe. Tay vẫn trước sau ôm chặt cổ rồng.
- Không muốn? Cái này cũng không muốn sao?
Vừa dứt lời một miếng thịt cừu nướng được ướp gia vị từ trái cây đặc chế của Linh Hy đưa tới trước mũi Tư Hàn. Nó liền nhìn chằm chằm miếng thịt.
Hoàng Thiên Ngạo không thấy nó trả lời thì cố tình quơ miếng thịt qua lại trước mũi nó. Làm tròng mắt của nó di chuyển qua lại liên tục không yên. Nó biết mình bị trêu đùa nên nhất thời giận dỗi áp má vào vai y, nhìn chằm chằm miếng vảy rồng màu xanh bên dưới tai Hoàng Thiên Ngạo. Ngón tay nghịch nghịch vảy rồng của y.
Hoàng Thiên Ngạo giật mình, toàn thân bỗng phát ra luồng nhiệt liền nhíu mày túm nó lại ôm lên đùi mình. Tư Hàn ngồi chồm hổm trên đùi y gãi gãi ngón tay. Đầu cúi xuống thấp cố gắng không nhìn lên mâm đồ ăn đầy sự cám dỗ kia. Bụng từ lúc nào phát ra tiếng kêu "rột rột" nho nhỏ.
Hoàng Thiên Ngạo nhìn cái đầu nhỏ lì lợm mà không rõ tư vị gì. Đang lúc Tư Hàn u sầu bỗng một miếng thịt đưa xuống, sau đó nhét vào miệng nó.
Nó hơi giật mình một chút nhưng sau đó liền ra sức nhai. Sau khi nhai hết nó ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lạnh lẽo của Hoàng Thiên Ngạo, trông chờ. Mùi vị thịt dê nướng tan trong miệng thật làm nó thèm muốn chết.
- Ăn không?
- ...
- Muốn ăn thì trả lời. Không muốn ăn thì ta không ép. Bất quá sẽ không có lần thứ hai đâu.
- Người xấu.
- Ngươi có thấy người xấu nào cho ngươi ăn hay chưa?
- Không có.
- Từ nay gọi ta là sư phụ.
- Không chịu!
- Hửm?
- Người xấu.
Nhưng lần này khẩu khí không giống mấy lần trước nữa, trong lòng nó đã dịu xuống từ lúc nào. Tư Hàn thức dậy từ lúc Linh Hy mang đồ ăn vào. Nó biết mình được đại yêu quái này ôm. Nó từ ngày đến đây dường như đêm nào cũng ngủ cùng đại yêu quái. Ở bên cạnh y lúc nào nó cũng thấy mát mẻ thoải mái. Cho nên nó không ghét y, thậm chí khi y ôm nó, nó cũng thấy vui vẻ.
Chỉ là, đại yêu quái lúc nào cũng khi dễ nó. Không bẻ răng thì lại đánh mông, hôm trước còn thô bạo ném nó từ trên giường xuống đất. Lúc nãy mang thức ăn ra chọc nó thèm, rõ ràng là không phải người tốt.
Hôm qua nó đi cùng với Ngụy Trình, Kiếm Phong Chi và một đám đệ tử khác, bọn họ cũng đã nói cho nó biết cái gì là sư phụ, cái gì là đồ đệ. Bọn họ còn nói rất nhiều về Hoàng Thiên Ngạo, nói y là người có bản lĩnh nhất thiên hạ. Nói nó rất may mắn mới trở thành đệ tử của y. Sau này đi theo y học, nhất định võ công thăng tiến, một ngày nào đó sẽ đánh bọn người của Lý Khởi Phong thành đầu heo.
Tư Hàn còn nhớ rất rõ ngày đầu đến đây, Ngâm Tuyết từng nói Hứa thợ săn muốn nó ở đây tu tập, cho nên nó mới đồng ý ở lại. Sau này nó giỏi rồi sẽ trở về sum họp cùng Hứa thợ săn. Nó giỏi thì lũ quan binh kia sẽ không ăn hiếp người nhà của nó nữa. Tư Hàn nghe nói vậy liền hết sức vui vẻ.
Chỉ có điều, Ngâm Tuyết thật ra đã nói dối. Lúc hắn đến nơi cứu Hứa thợ săn và lão bà thì bọn họ chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh. Hắn truyền linh khí nhưng không có cách nào cứu được bọn họ. Hứa thợ săn trước khi chết đã nhờ Ngâm Tuyết chăm sóc cho Tư Hàn, muốn nó được bình an lớn lên. Còn bảo hắn đừng cho đứa nhỏ biết sự thật, chỉ sợ nó sẽ vì vậy mà tổn thương.
Rốt cuộc, nhân duyên phụ tử của Hứa thợ săn và Tư Hàn chỉ vọn vẹn có ba năm. Nhưng mà đủ để một đứa trẻ đặc biệt như nó khắc cốt ghi tâm. Mãi nhiều năm sau này, khi nó trở lại ngôi nhà cũ, thì nơi đó cũng chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.
Hiện tại Tư Hàn nghe Hoàng Thiên Ngạo bảo mình gọi y là sư phụ, mặc dù nó rất muốn gọi, nhưng mà đứng trước người này nó lại không thể. Nó sợ y khinh thường mình.
- Nếu như ngươi không gọi sư phụ thì ta sẽ giao ngươi cho Kỳ Thịnh. Hắn vẫn còn thiếu đệ tử, thêm ngươi nữa chắc hắn không ý kiến gì đâu.
Hoàng Thiên Ngạo miệng nói, mặt lạnh tâm lạnh.
- Không muốn!
Tư Hàn bỗng nhiên gấp gáp, bàn tay múp múp bám vào cổ tay to lớn của y cào cào.
Hoàng Thiên Ngạo hơi nhếch môi lên. Mấy ngày nay tiếp xúc với đứa trẻ cứng đầu này y ít nhiều cũng đoán được. Nó trời sinh bản tính cố chấp, đã nói không muốn đến nơi khác vậy xem ra bản thân đã có trọng lượng nhất định trong lòng nó rồi.
Hoàng Thiên Ngạo nói một câu như vậy thực ra cũng không phải định giao nó cho Kỳ Thịnh, mà chỉ muốn thử xem sau này có thể giữ nó bên mình được hay không mà thôi. Công chúa thiên giới vừa xuất thế, bản thân Thiên đế Vũ Bình Nguyên lại có tính toán khác trong lòng, chỉ e sau này mang Công chúa đến biết đâu lại rước về một mối họa. Cung mệnh của Công chúa cũng không phải đặc biệt phù hợp với y, cho nên bất đắc dĩ mới dùng tới nàng.
Nhưng Hỏa phụng hoàng thì khác. Nó ở bên cạnh y chỉ cần toàn tâm toàn ý thì mọi việc sẽ ổn. Còn ở đây nhưng đa tâm, lòng hướng về nơi khác thì khi đó việc tu luyện cũng không chắc chắn sẽ thành công.
Kỳ Thịnh và Bạch Nghiên chung vai sát cánh với y đã rất nhiều năm. Chỉ là trên đời này y chưa từng tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Lòng người sâu như biển cả, năm đó Chu Tước phản bội lại Huyền Minh sơn là có thật, dù rằng bọn họ từ nhỏ đã ở bên cạnh nhau cùng tu luyện. Cho nên, sau này chỉ có thể tin tưởng vào chính mình mà thôi.
Lúc nãy nếu như Hỏa phụng hoàng nói khác, thì có lẽ sau này y đối với nó sẽ dùng đến biện pháp mạnh. Hoặc sẽ lấy đi phần ký ức của Tư Hàn, để nó trở lại thành một đứa nhỏ không có bất kỳ quá khứ gì, khi đó y có thể tùy ý huấn luyện theo ý mình. Chỉ là đối với một người, nếu mất đi ký ức là chuyện vô cùng bất hạnh. Huống chi là Hỏa phụng hoàng, từ nhỏ đã bị người thân vứt bỏ.
Ngâm Tuyết cũng đã kể rõ hoàn cảnh của Tư Hàn cho Hoàng Thiên Ngạo biết, nên y không muốn một chút hồi ức tốt đẹp về Hứa thợ săn cũng lấy đi mất của Tư Hàn. Nhưng nếu nó chọn lựa khác, Hoàng Thiên Ngạo đành phải dứt khoát xuống tay. Thật may, hiện tại Tư Hàn lại không muốn rời đi.
- Vì sao?
Hoàng Thiên Ngạo hỏi Tư Hàn một câu như vậy, nó khẽ chớp mắt nhưng không nói gì, chỉ vùi đầu vào cánh tay y che đi khuôn mặt nhỏ của mình. Hoàng Thiên Ngạo hơi nhếch khóe môi lên.
- Nếu như vậy, thì từ nay phải gọi ta là sư phụ. Ta sẽ truyền dạy võ công cho ngươi.
Tư Hàn nghe y nói vậy phút chốc lòng liền trở nên vui vẻ. Khi nãy đại yếu quái nói sẽ gửi mình đến chỗ của Kỳ Thịnh nào đó nó đã không vui. Tư Hàn không thích người lạ, mấy ngày nay dù đại yêu quái có chút hung dữ nhưng không có làm hại nó. Nó cũng sớm quen với sự mát mẻ khi ngủ cùng y. Cho nên, hiện tại nó không hề muốn chuyển đến ở với một người xa lạ.
Hoàng Thiên Ngạo biết đứa trẻ này vô cùng lì lợm nên cũng không ép nó nữa. Vì đáp án thật sự y đã có rồi.
- Ăn đi.
Hoàng Thiên Ngạo lấy thêm một cái chén, gắp thức ăn bỏ vào. Sau đó ôm lấy Tư Hàn cho ngồi trong lòng mình, mặt hướng về bàn cơm.
- Ăn đi.
Y đưa cho Tư Hàn đôi đũa nhỏ, nhưng dường như nó không thích dùng đũa lắm. Nó cũng không thích ngồi như thế này. Mấy ngày trước ngồi với Ngâm thúc thúc mới cảm thấy thoải mái nhất.
Tư Hàn liền thu chân lên, ngồi chồm hổm trên đùi Hoàng Thiên Ngạo, rồi bắt đầu dùng tay ăn cơm. Từ đầu đến cuối cũng không có ý định chuyển sang ghế khác ngồi. Đại yêu quái to lớn này không hiểu sao nó bỗng cảm thấy y đáng tin cậy. Cho nên nó vẫn thản nhiên ngồi trong lòng y ăn cơm. Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy tướng ngồi xấu xí của Tư Hàn thì nhất thời mí mắt giật giật, dù gì nó vẫn còn nhỏ, sau này từ từ uốn nắn sau.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Tư Hàn dùng bàn tay quẹt lên cái miệng bóng dầu mỡ của mình, giương cổ ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên Ngạo rồi "ợ" một tiếng.
- Đã no?
- Ừ.
Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy đứa trẻ này quả nhiên ở bẩn, y dùng khăn lau đi cái miệng của nó rồi đặt nó xuống đất.
- Bây giờ ta sẽ mang ngươi đến Thiên Hoa điện, cùng các sư huynh luyện tập chiêu thức. Phong Chi sẽ trực tiếp truyền thụ cho ngươi.
- Không muốn. Muốn Ngụy Trình!
Hôm qua Tư Hàn còn nhớ Ngụy Trình uy phong như thế nào, còn hứa sẽ giúp nó đánh bọn người kia thành đầu heo. Cho nên, tất nhiên nó đối với lục sư huynh có niềm tin hơn hẳn đại sư huynh. Hôm qua đại sư huynh còn bị người ta đánh cho chảy máu miệng, theo đại sư huynh sau này nó đánh nhau cũng chảy máu miệng giống hắn, nó mới không muốn.
Hoàng Thiên Ngạo hơi nhíu mày. Ngụy Trình thường xuyên theo y ra ngoài nên sẽ không có thời gian huấn luyện đứa nhỏ này. Nhưng mà tiểu phụng hoàng quả nhiên có con mắt tinh tường, chọn trúng đệ tử giỏi nhất của y.
- Ngụy Trình không thường xuyên ở Thiên Hoa sơn.
- Vậy... khi nào hắn rảnh có thể dạy ta hay không?
- Được.
Hoàng Thiên Ngạo nghĩ nghĩ.
- Bình thường Phong Chi sẽ dạy cho ngươi học chữ. Phong Chi tính tình điềm đạm, hãy theo hắn mà học hỏi.
- Ừ.
Hoàng Thiên Ngạo cong tay lên cốc đầu nó một cái, nó liền ôm trán trừng mắt với y.
- Với sư phụ chỉ được nói dạ.
Nó thành thật gật đầu một cái.
- Ừ.
Hoàng Thiên Ngạo mím môi không nói nữa, dạy dỗ trẻ con không phải chuyện của y. Việc đó sẽ có Ngâm Tuyết và Phong Chi đảm nhận, nên y không việc gì phải gấp gáp. Hoàng Thiên Ngạo liền nắm lấy tay Tư Hàn rồi đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát bọn họ đã đến Thiên Hoa điện, nơi này vô cùng rộng lớn, chia thành nhiều khu vực. Mỗi khu vực là đệ tử của từng vị thống lĩnh tu luyện. Chỗ của đại thống lĩnh đương nhiên là ở chính điện. Nơi này rộng nhất nhưng cũng chỉ có mấy đệ tử.
Hoàng Thiên Ngạo nhoáng một cái đã mang Tư Hàn đến nơi. Nhìn thấy y, đệ tử liền nhanh chóng đứng lên chắp tay cúi đầu.
- Sư phụ.
- Từ nay Tư Hàn sẽ trở thành thất sư đệ của các ngươi. Chiếu cố nó thật tốt. Phong Chi, Ngụy Trình, ta giao tiểu Thất cho hai ngươi. Một người dạy chữ, một người dạy quyền. Biết làm thế nào chứ?
- Đệ tử đã rõ.
Hoàng Thiên Ngạo liền cúi đầu nhìn đứa trẻ đang nhìn đông ngó tây trầm giọng.
- Tiểu Thất, từ nay ngươi theo các sư huynh học tập. Nhớ ngoan ngoãn nghe lời.
- Ngươi đi đâu?
Tư Hàn cảm thấy dường như Hoàng Thiên Ngạo muốn bỏ nó ở lại đây thì hỏi một câu như vậy. Phong Chi liền tiến đến ôm nó lên.
- Sư phụ còn có việc. Ở đây, các sư huynh sẽ dạy cho đệ.
- Buông buông.
Tư Hàn trên tay Phong Chi khẽ giãy giãy. Nó nhìn thấy xung quanh có nhiều người, mà hiện tại người này ôm nó, nó liền cảm thấy vô cùng mất mặt. Nó chính là đại nam nhân cơ mà?
Ngụy Trình nhìn phản ứng của Tư Hàn rồi nhìn mặt Phong Chi mà bật cười một cái.
- Đi, sư huynh dạy cho ngươi hỏa công nhập môn.
Dứt lời, Ngụy Trình giống hệt ngày hôm qua cướp lấy Tư Hàn từ ngực Phong Chi khiến hắn nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng là muốn tranh tiểu Thất với hắn. Hoàng Thiên Ngạo nhìn nhìn rồi nhanh chóng rời đi.
- Cung tiễn sư phụ.
Phía sau mấy đệ tử lại cúi đầu lần nữa. Bên trong bắt đầu nhộn nhịp rôm rả cười nói không ngừng. Ngoài kia hôm nay nắng vô cùng ấp ám.
-------------
Mười ba năm sau.
- Tiểu Thất, canh Năm rồi dậy đi. Hôm nay tới đệ quét dọn đại điện đó... tiểu Thất!
Trên dãy giường rộng lớn, nơi ngủ nghỉ sinh hoạt của các đệ tử nhà đại thống lĩnh. Đệ tử thứ năm của Hoàng Thiên Ngạo là Lục Niên vừa nhắm nghiền mắt, tay nắm cái chăn bên cạnh lay lay.
- Tiểu Thất, ngươi không đi dọn dẹp sẽ bị Ngâm chết tiệt bắt gánh nước đó... tiểu Thất!
Không thấy bên cạnh trả lời, Lục Niên lồm cồm bò dậy, kéo đống chăn chập chùng ra thì không nhìn thấy bất kỳ ai hết.
- Tiểu Thất, ngươi lại trốn đi chơi rồi? Chết tiệt!
Tiếng hét của hắn vang vang làm cả căn phòng ai nấy đều tỉnh ngủ. Nhưng lúc này thất sư đệ của hắn đang quần thảo ở Tuyệt Yên Cư, một chỗ bên dưới Thiên Hoa sơn cùng săn bắt thỏ tinh với bọn người của Lý Thời Phong. Bọn họ bình thường hay ganh đua với nhau, cho nên hôm nay cá cược, nếu ai bắt được thỏ tinh thì sẽ được tôn lên làm lão đại.
- Ha ha... ta bắt được rồi!
Tư Hàn chui cái đầu đầy lá cây ra khỏi hang động, toàn thân hắn lúc này đều là bùn đất, thậm chí gương mặt cũng dính đầy bụi bẩn. Hắn nghênh mặt lên trời, một tay chống hông, một tay giơ cao thỏ tinh lên huơ huơ trước mặt bọn người kia.
- Lão tử bắt được rồi. Lý Khởi Phong, hôm nay phải gọi lão tử hai tiếng lão đại. Ha ha ha.
(Fanart vẽ bởi Mắm Meo Meo)
------HẾT CHƯƠNG-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất