Hỏa Phụng Hoàng

Chương 40: RỜI ĐI (H)

Trước Sau
Hứa Tư Hàn nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Thiên Ngạo liền nhíu mày một cái. Xuyên qua vai y, hắn thất thần nhìn ra xung quanh. Đây chính là một hồ nước lớn, ánh sáng mặt trời mềm mại xuyên qua mặt nước tạo thành những mảng sóng sánh làm mệt mỏi mắt người.

Rừng trúc rì rào, từng lá trúc khô trong gió khẽ đưa vèo rơi xuống, mặt nước lập tức gợn lăn tăn. Tư Hàn liền nhớ lại, đã mấy ngày rồi hắn mới nhìn thấy được thứ ánh sáng đẹp đẽ đến thế này. Suốt thời gian ở Huyền Môn cung chỉ có một màu đỏ của máu, ngày cũng như đêm, âm u cô tịch. Hắn nhớ những ngày trước nữa đến Thiên Hoa sơn, nhưng tất cả cũng chỉ có tuyết trắng và gió rét lạnh thấu xương.

Thứ ký ức nhạt nhòa lần lượt hiện ra trước mắt. Tư Hàn bỗng nhớ lại khoảng thời gian mười bảy năm qua của mình, có lẽ cũng chỉ có đôi ba lần hắn được chân chính nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ ấm áp, trong đó có khoảng thời gian rời khỏi Thiên Hoa sơn tìm kiếm Hoàng Thiên Ngạo. Rốt cuộc ngày tháng vui vẻ thì ít, buồn phiền lại quá nhiều.

Nhưng mà vì sao chứ? Nếu bản thân Tư Hàn chỉ là một đứa trẻ bình thường, phải chăng hắn cũng sẽ trải qua những ngày tháng vui vẻ bên cạnh phụ mẫu huynh đệ như tất cả những người khác? Vì sao hắn lại là Hỏa phụng hoàng, vì sao từ nhỏ sinh ra đã bị người khác chối bỏ?

Tư Hàn bỗng nhớ đến mộng cảnh lúc nãy, hắn đã nhìn thấy Minh Kính Hà một chưởng đánh chết mình, ra tay vô cùng dứt khoát. Thậm chí nàng còn không buồn nhìn lại cái xác vô hồn của hài nhi trên tay nam nhân kia một lần. Trong đáy mắt nàng chỉ có chán ghét và oán hận.

Tư Hàn bỗng dưng nhớ đến tiểu công chúa, đến những cưng chiều cùng ánh mắt sủng nịnh của Minh Kính Hà dành cho nhi nữ nhà mình, dù công chúa có sai thì Minh Kính Hà vẫn ra sức bảo vệ nàng.

Rồi Tư Hàn lại nhớ đến Vũ Triệt. Ngày hôm đó y trước quần hùng giao chiến với hắn. Ánh mắt ngưỡng mộ của những kẻ kia khi nhắc về thái tử thiên giới Tư Hàn vẫn còn nhớ rất rõ.

Còn hắn từ nhỏ sinh ra đã bị người ta xem là yêu quái đuổi giết. Lớn lên một chút thì bị mang về Thiên Hoa sơn làm giải dược cho Hoàng Thiên Ngạo. Mười sáu năm hắn sống trong ủy khuất, bị ức hiếp, bị chà đạp cũng không ai đứng ra bênh vực. Sau này khi bại lộ thân phận Hỏa phụng hoàng thì bị tam giới truy sát.

Hóa ra hắn từ đầu đến cuối chưa từng là một cô nhi. Hắn còn là nhi tử của thiên đế. Hóa ra, Hứa Tư Hàn thực sự cũng còn có người thân. Giờ thì hắn đã hiểu, vì sao lần đầu gặp Vũ Triệt mình đã cảm thấy vô cùng thân thiết, thậm chí còn không ngại dùng bản thân mình bảo vệ y.

Tư Hàn lại nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Kính Hà ở Thiên Hoa sơn, nàng đã mắng hắn là cô nhi không ai thương chẳng ai dạy. Sau đó còn mang hắn vào hình đường đòi công đạo cho tiểu công chúa. Hắn lại nhớ tiểu công chúa ba lần bốn lượt làm khó mình, và tiểu công chúa lại là người trong lòng của Hoàng Thiên Ngạo.

Hứa Tư Hàn nhớ y đã bảo vệ tiểu công chúa, sau đó còn đánh mình bị thương. Bất giác hắn nhíu nhíu mày đẩy Hoàng Thiên Ngạo ra, chân đạp trong hồ lùi lại phía sau mấy bước, đầu cúi xuống nên nhất thời y không nhìn thấy rõ nét mặt biến hóa của hắn lúc này.

"Tiểu Thất!"

Hoàng Thiên Ngạo không thấy hắn trả lời thì gọi một tiếng nhưng hắn cũng không ngẩng đầu lên. Tư Hàn lúc này hiểu rõ Cố Kiệt Nhân không có ý tốt gì, nhưng mà hắn biết lời y nói không hề sai. Mộng cảnh kia cũng không phải là do y ngụy tạo, bởi lẽ nhiều năm về trước hắn cũng đã từng nhìn thấy mình bị mẫu thân sát hại. Chỉ là hiện tại có thể nhìn rõ hơn mà thôi. Cùng với những cảm giác đã xảy ra trong quá khứ với Vũ Triệt, hắn có thể khẳng định mình chính là nhi tử ruột thịt của Minh Kính Hà.

Dù nhiều năm nay sớm hắn cũng không còn có ý định tìm ra thân thế của mình, nhưng mà hiện tại khi biết ra sự thật thì bản thân có bao nhiêu bi ai.

Rốt cuộc thì trên đời này có bất kỳ người nào chờ hắn hay không chứ? Có bất kỳ ai còn mong hắn trở về hay không? Ngâm Tuyết thương hắn nhưng vẫn còn tính toán trong lòng, đến bây giờ Tư Hàn vẫn không hiểu rõ lòng Ngâm Tuyết.

Còn Hoàng Thiên Ngạo, từ đầu đến cuối y chỉ xem hắn như một thứ để lợi dụng. Chính miệng y cũng đã thừa nhận. Dù hắn có yêu y, có vì y đánh đổi tính mạng, có mặt dày chạy theo y thì y vẫn chỉ lấy công chúa.

Cảnh tượng giao chiến ở Thiên Hoa sơn ngày đó, cảnh tượng Hoàng Thiên Ngạo vào phòng công chúa nửa buổi không ra, cảm giác đứng bên ngoài cửa chờ đợi thật vô cùng khủng khiếp. Cảm giác tổn thương vô hạn, máu thịt như muốn bị rút cạn khi nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo ôm công chúa bảo hộ trong ngực mình, cảm giác bị một chưởng của y đánh vào thân thể mình ngày hôm đó hắn vĩnh viễn cũng không bao giờ quên.

Hứa Tư Hàn bỗng nhiên nhớ đến Hứa thợ săn. Có lẽ đó là người duy nhất mong chờ hắn trở về. Dù hắn có là yêu quái thì y cũng nguyện ôm hắn vào lòng, đặt hắn cõng trên vai. Nhưng mà người duy nhất đó cũng đã chết rồi, không phải sao?

"Tiểu Thất!"

Hoàng Thiên Ngạo bỗng vươn tay đến nắm lấy vai Tư Hàn. Bất giác, thân thể hắn chấn động một cái, hắn mím môi, móng vuốt từ lúc nào đã giương ra đâm thẳng vào lồng ngực Hoàng Thiên Ngạo, y chỉ kịp 'hự' một tiếng.

Hoàng Thiên Ngạo không tin nổi nhìn Tư Hàn. Máu từ cơ thể y lập tức tuôn ra nhuộm đỏ một mảng nước xanh. Hắn ngẩng đầu lên nhếch khóe môi nhìn y. Trong đôi mắt chỉ có một màu đỏ rực của máu. Ấn ký dưới đuôi mắt sáng lên hừng hực. Tóc Tư Hàn từ lúc nào cũng đã chuyển sang màu đỏ.

"Các người... ai cũng phụ ta, ai cũng tàn nhẫn với ta, vì sao? VÌ SAO?"

Hắn gầm lên một tiếng xoáy sâu móng vuốt của mình vào lồng ngực Hoàng Thiên Ngạo xoay trở mấy cái, y nhíu nhíu mày nhưng tuyệt nhiên không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Là ngươi..."

Tư Hàn cắn răng, một dòng nước mắt chảy tràn xuống gò má.

"Là ngươi đã phụ ta!"

Dứt lời, hắn rút vuốt ra rồi đánh một chưởng hất tung Hoàng Thiên Ngạo bật về phía sau 'ùm' một tiếng, nước liền vỗ mạnh vào bờ, từng lá trúc khô cũng rơi lả tả.

Hứa Tư Hàn giương đôi mắt chỉ có oán hận, lập tức biến thành Hỏa phụng hoàng, chỉ trong chớp mắt đảo cánh phóng thẳng lên trời xanh.

"Tiểu Thất... khụ khụ..."

Hoàng Thiên Ngạo vươn tay lên run rẩy, miệng ói ra một ngụm máu tươi, y nhắm nghiền mắt lại ôm ngực, lập tức phát ra hàn khí đóng băng toàn bộ thân thể rồi từ từ chìm xuống đáy hồ.

***



(Bạch Cửu. Fanart vẽ bởi Sin Pearl)

Lúc này, Bạch Cửu đang ngồi trên lưng ngựa, Lục Mạch phía sau một tay ôm eo hắn, một tay nắm dây cương, từ từ lạc bước vào thảo nguyên rộng lớn.

Đã từ rất lâu rồi Bạch Cửu mới được lần nữa đắm chìm trong thứ ánh sáng mặt trời nền nã. Hắn nhắm nghiền mắt cảm nhận từng cơn gió nhẹ đang mơn trớn cơ thể mình, cảm nhận từng âm thanh của chim chóc, của côn trùng, của cây cỏ xào xạc dưới chân ngựa.

Bình nguyên rộng lớn cỏ xanh xanh tận chân trời. Xa xa là hàng lê điểm xuyết vài bông hoa trắng. Phía xa nữa, hàng cỏ lau cao đến eo người, bạc đầu bởi hoa lau trắng muốt rũ mình theo chiều gió.

Bạch Cửu tham luyết hít thở căng lồng ngực, hơi nâng cằm cảm nhận hương vị của tự do. Lúc hắn còn ở Hồ tộc, thỉnh thoảng cũng đi ngang bình nguyên này, chỉ là khi đó hắn đã không có quá nhiều thời gian để cảm nhận, càng không biết sự quý giá của tự do. Lúc ấy, hắn chỉ một lòng hướng về Ân Sơn Tây Xương, suốt ngày chìm đắm trong nỗi buồn vì y không dành tình yêu cho mình. Đến khi Bạch Cửu không còn tự do nữa thì hắn mới biết rằng bình nguyên vốn dĩ vô cùng đẹp đẽ, ánh mặt trời sớm vô cùng chói lọi như thế.

"Thích lắm sao?"



Từ phía sau, Lục Mạch bỗng khàn khàn giọng làm Bạch Cửu mở mắt ra. Hắn mỉm cười rất đỗi dịu dàng.

"Ta trước đây chưa từng quý trọng tự do, cho đến khi thực sự mất đi nó..."

Lục Mạch không nói gì, chỉ nhìn chiếc đầu nhỏ hơi lắc lư trước mặt.

"Thiên Minh ca ca, chúng ta có thể ngừng lại dưới gốc lê đằng kia không? Ta có một chút khát nước."

Lục Mạch không nói gì, y khẽ ghì cương ngựa, sau đó nhảy xuống đất rồi vươn tay ra. Bạch Cửu khom người ôm lấy cổ Lục Mạch, y liền mang hắn xuống, sau đó bế đến đặt ngồi dưới gốc lê.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn những bông hoa lê trắng muốt đến rung động lòng người. Lục Mạch theo hướng hắn nhìn thì vươn tay hái lê vàng mọng nước đưa trước mặt Bạch Cửu. Hắn cười cười nhận lấy rồi dùng tay áo lau sạch trái lê liền cắn xuống một cái. Cảm giác mát mẻ như chảy tràn xuống cổ họng khiến hắn vô cùng sảng khoái.

Bỗng dưng, Bạch Cửu đưa trái lê cắn dở đến trước mặt Lục Mạch, y hơi nhíu mày khó hiểu nhìn hắn, Bạch Cửu mỉm cười khẽ hất cằm ý nói y cũng nên nếm thử một chút.

Lục Mạch mím môi rồi cũng từ từ há miệng ra cắn xuống. Y xưa nay không có thói quen ăn đồ cùng người khác, cho nên khi nãy nhất thời bị hành động đường đột của Bạch Cửu làm cho ngoài ý muốn.

Sau khi y cắn xong một miếng thì Bạch Cửu cũng cắn xuống một miếng, rất nhanh trái lê cũng bị ăn hết.

Bạch Cửu từ lúc nào đã tựa lưng vào lồng ngực Lục Mạch. Cả hai người ngồi bên gốc lê nhìn ngắm bình nguyên rộng lớn trước mắt. Cảm giác thư thái này sau rất nhiều năm rồi Bạch Cửu mới có thể cảm nhận lại được. Hắn hiện tại lòng bình yên đến lạ.

"Ước gì thời gian mãi ngừng trôi..."

Bạch Cửu vừa nhắm mắt vừa thì thầm một câu.

"Hửm?"

Lục Mạch khẽ cúi đầu nhìn Bạch Cửu, từ phía trên nhìn xuống chỉ thấy sống mũi cao cao thon nhỏ thanh tú của hắn mà thôi.

Bạch Cửu nghe y hỏi thì chỉ lắc đầu. Hắn biết Lục Thiên Minh cũng chẳng yêu mình, ngày hôm qua hắn hỏi nhưng y không trả lời, đối với mình bất quá cũng chỉ có nhục dục mà thôi. Cho nên sau khi đến được Hồ tộc hắn sẽ tìm cách dẫn mẫu thân rời khỏi thần giới. Sau đó bọn họ sẽ tìm một nơi kín đáo mai danh ẩn tích.

Lục Mạch sau khi đánh mất thứ đồ chơi như hắn nhất định sẽ vô cùng tức giận. Lục Thiên Minh cũng không thể vì quyến luyến thân thể hắn mà đối đầu cùng Lục Mạch.

Lục Thiên Minh cũng mang họ Lục, ở Huyền Môn cung có thể tự do đi lại thì chắc chắn địa vị không nhỏ. Y cũng sẽ không vì chút cảm giác thích thú nhất thời mà rời khỏi Huyền Môn cung.

Nhưng mà Bạch Cửu lại luyến tiếc hơi ấm này, luyến tiếc sự dịu dàng của Lục Thiên Minh. Có lẽ hắn từ khi sinh ra cũng chưa từng được ai đối xử tốt cùng mình như vậy, cho nên hiện tại Bạch Cửu thực sự yêu thích Lục Thiên Minh, nhưng không phải giống thứ tình yêu cuồng nhiệt bất chấp tất cả dành cho Ân Sơn Tây Xương khi xưa nữa.

Có lẽ, sau khi trải qua quá nhiều đau khổ, Bạch Cửu đã không thể cho bất kỳ ai thứ tình yêu mãnh liệt đầu đời lần nữa. Hiện tại trái tim hắn đầy ắp thương tổn, bản thân cũng cảm thấy mình không còn tự tôn, không xứng đáng với Lục Thiên Minh. Bất quá, hắn vẫn mong muốn trước khi rời đi có thể cùng Lục Thiên Minh lưu lại một chút kỷ niệm.

"Thiên Minh ca ca..."

Bạch Cửu kêu lên một tiếng, giọng mềm mại nỉ non làm cho Lục Mạch cảm thấy thân thể như có móng vuốt nhè nhẹ gãi vào, ngứa ngáy khó chịu.

"Huynh có muốn nghe ta thổi một nhạc khúc hay không?"

Lục Mạch ánh mắt thoáng chút trầm xuống. Từ trước đến nay y thỉnh thoảng tình cờ nghe hắn thổi tiêu. Y biết hắn thổi rất hay nhưng cũng chưa từng vì mình mà cất lên giai điệu. Lần này nghe hắn nói thì y hơi nhướng mày.

"Bất quá vì ra đi vội vã ta đã không mang theo chiếc tiêu của mình..."

Bạch Cửu vừa dứt lời liền vươn tay ra ngắt lấy một chiếc lá rồi xếp lại.

"Thứ này cũng được sao?"

"Có thể!"

Bạch Cửu lần nữa tựa lưng vào lồng ngực dày rộng của Lục Mạch, hướng mắt ra bình nguyên rộng lớn rồi từ từ cất lên giai điệu. Âm thanh lá không thể hay như tiêu trúc hắn thổi, nhưng mà lần này hắn không còn thổi khúc tương tư nữa mà là một nhạc khúc có âm điệu vui tươi.

Ánh mặt trời xuyên qua cành cây tán lá, xa xa có tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo quyện cùng với âm hưởng réo rắt trong veo do Bạch Cửu tạo ra thành một bản hòa ca tuyệt đẹp.

Lục Mạch từ lúc nào bỗng ngủ quên mất. Y trong cuộc đời mình cũng chưa từng thất thố như vậy, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác, chỉ cần một tiếng động nhỏ liền có thể phát hiện. Vậy mà hiện tại lại ôm Bạch Cửu trong lòng rồi thiếp đi.

Bỗng dưng, cảm giác mềm mại trên khóe môi làm cho Lục Mạch bừng tỉnh. Y mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Bạch Cửu. Hắn đang từng chút từng chút hôn lên bờ môi y, chiếc lưỡi nhỏ không ngừng ve vãn trên da thịt. Lục Mạch nắm lấy vai Bạch Cửu hơi đẩy ra một chút liền nhìn thấy một tia mất mát từ đáy mắt hắn.

"Xin... xin lỗi!"

Bạch Cửu rũ mắt nói một câu, có lẽ người như hắn cũng không xứng đáng để có chút kỷ niệm tốt đẹp với người này. Một người mà hắn ngoài sự dịu dàng của y thì cũng không biết thêm bất kỳ thứ gì nữa.

Lục Mạch bỗng nhiên nâng cằm Bạch Cửu lên, gương mặt tinh xảo xinh đẹp đến bức người. Lông mi dày cong run run tựa như cánh bướm đang vờn quanh trái tim Lục Mạch. Môi đỏ ướt át hơi hé mở, ánh mặt trời xuyên qua đôi mắt sóng sánh như thứ rượu chưng cất lâu ngày, khiến Lục Mạch không uống mà tự say.

Lục Mạch vươn ngón tay vuốt ve bờ môi Bạch Cửu, hắn liền liều lĩnh lần nữa tiến đến rất nhanh hôn một cái trên môi Lục Mạch rồi rời ra, sau đó còn cười rất tươi.

"Hôn được huynh rồi!"

Nhưng mà nhìn sâu trong đáy mắt hắn chính là đau xót khó nói thành lời.

Hắn vô thức nhìn về con đường trước mắt, đã rất gần Hồ tộc rồi, cảm giác sắp chia xa này khiến Bạch Cửu vô thức vô cùng đau khổ.



Bỗng dưng cằm bị nắm lấy lại, thân thể Bạch Cửu bị ôm lên đùi Lục Mạch làm hắn giật mình, cánh tay trắng nõn bám quanh cổ Lục Mạch.

Lục Mạch dùng chóp mũi cọ cọ quanh đầu mũi Bạch Cửu làm hắn nhìn chằm chằm y. Lục Mạch bình thường vô cùng anh tuấn, hiện tại ở khoảng cách này Bạch Cửu bỗng dưng gò má đỏ ửng. Hình bóng anh tuấn của Lục Mạch đều thu trọn vẹn vào đáy mắt hắn.

Bạch Cửu vươn tay lên từ trán vẽ một đường xuống cằm y. Người này trán rộng, mũi cao thẳng, môi mỏng, cằm cương nghị, đặc biệt đôi mắt rõ mí với hàng lông mi dày, dưới đáy mắt có một chút lệ khí khiến cho gương mặt thoạt nhìn có chút lạnh lùng tàn nhẫn. Không giống vẻ xảo quyệt, đẹp như hoa như ngọc của Ân Sơn Tây Xương. Lục Mạch anh tuấn lãnh khốc, nam tính đến bức người.

Lục Mạch bỗng nghiêng đầu hôn lên môi Bạch Cửu rồi tách ra. Sau đó lại tiến đến ngoạm lấy cánh môi hắn mút vào.

"Ca ca... ưm..."

Bạch Cửu ôm lấy cổ Lục Mạch gọi y hai tiếng ca ca. Hai từ này giống như xuân dược đánh vào trí não Lục Mạch. Y liền cuồng dã xâm chiếm môi lưỡi Bạch Cửu làm hắn không cách nào khép miệng lại, nước miếng một đường chạy dọc xuống cổ. Lưỡi bị quấn đến tê dại. Hắn nhíu mày một cái nhưng vô cùng hưng phấn. Hắn trong lồng ngực dày rộng của y không ngừng uốn éo cọ cọ thân dưới vào tính khí vốn đã hừng hực khí thế của Lục Mạch. Thân dưới cứng rắn của Lục Mạch từ lúc nào đã cách một lớp quần chà sát lên khe mông Bạch Cửu.

"Ưm... ca ca..."

"A Cửu..."

Lục Mạch dứt lời liền hôn xuống cổ Bạch Cửu, Bạch Cửu ôm lấy y không ngừng vặn vẹo cơ thể, nỉ non gọi hai tiếng ca ca.

Vạt áo bị giải khai, Lục Mạch ngậm lấy khỏa hồng anh trên ngực hắn triền miên không dứt.

"Ca ca... mạnh chút... ưm... ca ca..."

Khoái cảm xộc đến khiến Bạch Cửu rên rỉ, hắn vòng tay ra phía sau nắm lấy tính khí của Lục Mạch, cách một lớp quần xoa xoa. Hắn hơi ngẩng cổ, miệng hé ra chảy xuống một dòng nước lấp lánh.

Vạt áo bị kéo đến khủy tay lộ ra thân thể trắng nõn không chút tì vết. Quần từ lúc nào cũng đã bị kéo xuống, chiếc mông trắng nõn cong vểnh đặt trên tính khí của Lục Mạch đu đưa đu đưa.

Lục Mạch trên người như cũ y phục không hề xê dịch, vẫn yêu thích không rời khỏi đầu nhũ đã sóng sánh ánh nước của hắn.

"Ưm... yêu ta... huynh có thể yêu ta không?"

Bạch Cửu trong cơn say tình bỗng khàn giọng cầu tình. Lục Mạch nhìn sâu vào đôi mắt sũng ướt hơi sương vì sắc tình của hắn nói một câu.

"Được..."

Bạch Cửu bỗng dưng mỉm cười, tiến đến ngậm lấy môi Lục Mạch, chọc đầu lưỡi mềm mại như đinh hương của mình vào miệng y không ngừng khuấy đảo. Hắn nhớ đến chỉ sau hôm nay mình đã phải rời xa y, bỗng dưng một cảm giác đau đớn mãnh liệt dâng lên. Hai hàng nước mắt không khống chế được rơi xuống gò má hắn.

Bạch Cửu ôm ghì lấy cổ Lục Mạch mãnh liệt hôn. Như đây là giây phút đầu tiên và cũng là cuối cùng của bọn họ ở bên nhau.

"Ưm..."

Lục Mạch từ lúc nào đã kéo quần mình xuống, đâm tính khí trướng đau vào hậu huyệt non mềm của Bạch Cửu, hông bắt đầu đưa đẩy. Miệng ngậm lấy lưỡi Bạch Cửu không ngừng khuấy đảo, tư vị ngọt ngào song phương luyến ái này khiến Lục Mạch dâng lên một cảm giác mạc danh kỳ diệu, phải chăng chính là hạnh phúc? Y không biết, bởi vì y chưa từng biết cái gì là hạnh phúc, cho nên hiện tại không thể gọi tên chính xác cảm giác này là gì.

Bên dưới hai thân thể không ngừng xuyên xỏ, không ngừng khuếch trương. Bên trên âm thanh môi lưỡi nhớp nhép, xa xa có tiếng suối chảy nước reo cũng không làm giảm bớt sự ái muội của thân thể da thịt cận kề.

Lục Mạch động thân dồn dập, hai cơ thể va vào nhau càng lúc càng mãnh liệt. Môi lưỡi đã rời khỏi nhau. Lục Mạch ôm lấy eo Bạch Cửu thật chặt, Bạch Cửu tựa sát vào ngực y, cằm đặt trên bả vai y ngẩng đôi mắt tràn ngập sắc dục nhìn bầu trời. Tròng mắt hắn bỗng chuyển sang màu vàng, răng nanh nhỏ cũng mọc ra, đôi tai trắng tuyết mềm mại xuất hiện trên đỉnh đầu. Hắn đã động tình rồi, vì động tình mà hóa thành yêu hồ.

"Ưm..."

Lục Mạch bên dưới thúc mạnh một cái rồi xuất vào sâu trong thân thể Bạch Cửu. Hắn nhe răng nanh nhỏ cắn vào cổ Lục Mạch một cái. Chỉ trong chớp mắt Lục Mạch bỗng dưng thiếp đi gục đầu xuống vai Bạch Cửu.

Tộc Hồ ly của Bạch Cửu có một truyền thuyết, kẻ mang trong mình trái tim thuần khiết vì động tình mà hiện nguyên hình yêu hồ thì sẽ phát sinh yêu thuật làm mê hoặc lòng người. Vừa rồi Bạch Cửu đã cắn Lục Mạch, hiện tại y đã say ngủ rồi.

Bạch Cửu không biết rằng truyền thuyết đã xảy ra, còn là xảy ra trên chính người mình. Bất quá hắn cũng không để ý lắm. Hiện tại Lục Mạch đã ngủ say, vậy thì càng tốt. Hắn có thể thuận lợi rời đi.

Bạch Cửu liền từ từ bò khỏi người Lục Mạch cẩn thận đặt y nằm xuống bãi cỏ xanh. Hắn chạm vào mặt y một cái, bàn tay run run.

"Ca ca..."

Hắn dứt lời liền đánh rơi một giọt nước mắt xuống mặt y.

"Ta yêu huynh... nhưng ta không xứng để ở bên cạnh huynh, càng không thể liên lụy huynh. Ca ca nhất định phải bảo trọng... ta đi đây. A Cửu... xin lỗi huynh!"

Bạch Cửu dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi y một cái rồi nhặt lấy một thân cây chống đỡ thân thể từ từ đứng dậy. Đôi chân hắn vô cùng yếu ớt, nhưng hiện tại vì hiện thân thành yêu hồ mà tăng thêm chút sức lực.

Bạch Cửu từng bước chậm rãi đến bên ngựa rồi nhắm nghiền mắt vận công phóng lên lưng ngựa. Hắn nhìn xuống Lục Mạch đang nằm ở gốc lê lần nữa rồi nhanh chóng thúc ngựa phóng đi.



(Lục Mạch. Fanart vẽ bởi Sin Pearl)

***

Tư Hàn sau khi rời khỏi rừng trúc liền bay thẳng đến thiên giới. Hắn dùng hỏa khí xuyên thủng lớp kết giới ở cổng trời rồi bay vào trong. Thiên binh thiên tướng nhìn thấy lập tức từng hồi trống trận vang lên.

------HẾT CHƯƠNG------ 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau