Bạn Trai 30 Điểm

Chương 7

Trước Sau
Năm nay không cần người ở lại trực ban, 8-9 giờ đã có người lục tục tan tầm, mọi người chúc nhau năm mới vui vẻ, sang năm gặp lại, rồi ra khỏi văn phòng.

Ba ngày tiếp theo làm cái gì để giết thời gian đây? Tôi suy nghĩ, trước hết là ngủ bù cái đã.

Chờ tới khi tôi về nhà được hơn nửa tiếng, chuông cửa lại vang lên.

Ngoài cửa là hai cấp dưới hôm qua, ở giữa vẫn là Lương Diệp đang mê mang.

Tôi:......

Một người trong đó: "Chị...... Sếp Lương lại uống say.... Chúng tôi liền...."

Hai người dìu Lương Diệp vào trong nhà, tôi nói tiếng cảm ơn với hai người.

"Chúc mừng năm mới!" Bọn họ nói.

"Chúc mừng năm mới, vất vả rồi." Tôi đáp lời, thuận tiện hỏi tên hai người.

Tôi nhìn về phía Lương Diệp đang nằm trên sô pha, không còn lời nào để nói. Ngày hôm qua là tiệc chúc mừng, hôm nay là uống rượu giải sầu? Tôi đi lấy khăn ấm lau mặt với cổ giúp hắn, nghĩ tới còn phải thay đồ ngủ cho hắn mà muốn suy sụp. Vốn còn tưởng tết nhất sẽ được nghỉ ngơi ai ngờ còn có kiểu lao động khổ sai này chờ mình phía sau.

Tôi nhịn không được mà đánh một cái vào đùi hắn.

Hắn nằm im một chỗ, đôi mắt nhắm chặt lông mi run rẩy.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Tôi ghé sát người lại ngửi, trên cổ có mùi hương nước hoa Cologne thoang thoảng, mùi rượu rất nhẹ.

Tôi ném khăn lông trong tay lên mặt hắn: "Lương Diệp, nếu anh dám giả say, em hiện tại sẽ đá anh ra khỏi đây."

Sau khoảng 3 giây, bàn tay đang rũ xuống bên ghế đột nhiên chậm rãi nâng lên, lấy chiếc khăn lông trên mặt xuống.

Lương Diệp nhìn tôi, im lặng ngồi dậy khỏi ghế sô pha.

Tôi:......

Tôi không nhịn được nữa: "Anh làm cái gì vậy? Còn bắt cấp dưới diễn kịch với mình?"

Hắn nói: "Anh xin lỗi, Mạn Mạn."

Tôi tức giận: "Không cần phải lúc nào cũng nói xin lỗi."

Ánh mắt Lương Diệp khiến tôi không cách nào nhìn thẳng, giống như con chó lớn không nhà để về đang làm nũng với chủ cũ của mình, hắn nói: "Anh muốn đón năm mới cùng em."

Tôi lấy điện thoại mở bức ảnh kia ra: "Vậy đây là ai?"

Hắn cẩn thận cầm lấy điện thoại nhìn một cái, lại trả lại cho tôi: "Đây là em gái của anh, ngày hôm qua tới cùng ông nội và cậu, nhân tiện mời mọi người uống cà phê." Hắn nghiêm túc nói, "Anh cũng uống."

"Em gái anh?" Tôi lặp lại, bao nhiêu điều muốn nói đều bị chặn bên miệng.

"Ừm, em gái ruột, tên là Lương Thu Thủy" hắn nói, "Đã có bạn trai, hình như còn chuẩn bị kết hôn."

Hắn hỏi: "Sao vậy? Em quen nó à?"

Tôi mím mím môi không biết nên nói cái gì, một lúc lâu sau mới đáp:"Thật xin lỗi, em hiểu lầm anh."

Một câu xin lỗi này của tôi có tác dụng ngược, Lương Diệp ngay lập tức căng thẳng áy náy: "Là anh

không đúng."

Tôi đoán hắn căn bản không biết tôi xin lỗi cái gì, cũng không nghĩ tại sao bản thân hắn lại nhận sai.

*

Tôi lắc đầu: "Đi ngủ."

Hắn lập tức nói: "Anh ngủ sô pha."

Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Anh chuẩn bị cả đời đều ngủ sô pha?"

"Không có." Hắn nói.

"Vậy thì lên giường ngủ."

Tôi hốt hoảng tưởng mình vừa nhìn thấy một cái đuôi xoay tít như cánh quạt phía sau lưng hắn.

*

Tôi trải chăn gối ra, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, điện thoại tôi nhận được tin nhắn wechat của Tần Tiểu Dặc, hỏi tôi nghỉ tết có ra ngoài chơi không, tôi suy nghĩ một chút rồi từ chối, cũng chúc hắn với chồng đi chơi vui vẻ.

Lương Diệp mang theo hơi nước mở cửa đi ra, hắn mặc bộ đồ ngủ giống như của tôi, nhưng khác màu.

Hắn xốc một bên chăn nằm xuống, tôi cảm giác được nệm giường hơi lõm xuống.

Tôi quay lưng về phía hắn giả bộ ngủ.

Nửa phút sau, tôi nghe thấy giọng Lương Diệp: "Mạn Mạn."

Tôi làm bộ không nghe thấy, hắn nhẹ nhàng vặn nhỏ đèn đầu giường, lại chậm rãi nằm xuống, choàng cánh tay qua eo tôi.

Tôi dẫm một cái lên mu bàn chân hắn, hắn "hừ" một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao lại lạnh như vậy?"

Tôi không nhịn được khẽ cười, hắn biết tôi chưa ngủ, lá gan lớn hơn, ôm chặt tôi từ phía sau: "Ôm một lúc sẽ ấm lên."

Tôi hỏi: "Vậy sao trước kia anh không ôm?"

Hắn im lặng một lúc mới nói: "Chờ em ngủ rồi mới ôm."

"Thế tại sao lúc em tỉnh anh đều miễn cưỡng ôm, đôi khi còn né tránh." Tôi hỏi, " Anh không thích người chủ động?"

Hắn nói: "Không phải."



Tiếng hít thở vang lên rõ rệt trong bóng đêm, tôi chờ một lúc lâu vẫn không thấy hắn trả lời.

Này còn nói không phải? Tôi thúc khủy tay ra phía sau một cái: "Lý do?"

Hắn hắng giọng nói: ".....Bởi khi ôm em anh thì anh sẽ không khống chế được mà muốn làm."

Hắn nói xong thì sát lại gần hôn tôi, từ môi lần xuống tới cổ, lại rơi xuống bả vai, tay trái vói vào trong áo ngủ tôi.

Tôi đỏ mặt muốn ngăn hắn lại: "Không làm, ngủ."

Hắn lập tức thành thật nằm xuống, ngoan ngoãn ôm lấy tôi, hứa hẹn: "Được, không làm."

*

Lúc ra khỏi chỗ làm tôi tính toán mình sẽ ngủ bù cho những ngày tháng tăng ca lúc trước.

Nhưng bất hạnh thay lại bị nhân tố tên Lương Diệp phá vỡ.

Sáng hôm sau, tôi bị cảm giác vuốt ve làm cho nửa mơ nửa tỉnh, theo bản năng đá chân muốn tránh thoát.

Tôi nghiêng đầu vùi nửa mặt vào gối, nhắm mắt nhíu mày lẩm bẩm: "Làm gì vậy..."

Một bàn tay liên tục xoa xoa áo bên ngoài áo ngủ của tôi, bàn tay khác giữ lấy chân tôi muốn tách ra.

Tôi lập tức mở mắt, nhìn thấy Lương Diệp đang từ trên cao nhìn xuống, hắn cúi xuống hôn tôi, giống như con chó lớn ngửi mùi chủ nhân.

"Anh làm gì vậy?" Hắn nắm chặt bàn tay đang muốn ngăn cản của tôi, một tay khác lại thân mật cởi áo ngủ tôi ra, nửa hôn nửa mút bả vai tôi.

Lương Diệp đứng dậy lấy từ bên trong tủ đầu giường ra chai bôi trơn chỉ còn một nửa, sau đó nói với tôi: "Nếu không dùng sẽ hết hạn sử dụng."

Tôi:?

Buổi sáng rất dễ hưng phấn, cảm giác củi khô chạm lửa nóng.

Hắn một bên làm một bên nói ra lời cam đoan.

Hắn nói: " Mạn Mạn.... Những lời em nói anh đều đã suy nghĩ, anh hứa sẽ sửa lại, chúng ta đừng chia tay được, anh sai rồi."

"Anh... hức.." Ý thức tôi như muốn hỏng mất, "Anh chậm một chút... Chậm một chút!"

Hắn lần đầu tiên không nghe lời tôi, chỉ kiên trì nói: "Em đồng ý không chia tay đã."

Ý tứ là muốn tôi phải làm cam kết. Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đây là việc mà người quân tử có thể làm sao.

Nhưng tôi không đồng ý hắn cũng sẽ không ngừng lại.

Thành trì kiên cố trong lòng tôi cuối cùng cũng sụp đổ, rơi nước mắt nói: "Đồng ý."

*

Hắn như là muốn đem hết nợ nần lúc trước trả xong một lượt, sau khi kết thúc, tôi để mặc hắn tắm rửa giúp mình mà mơ màng ngủ. Chờ đến khi tôi tỉnh dậy lần nữa, thì hắn đang ngồi dựa vào giường xem ipad, thấy tôi dậy rồi thì tắt máy, lại lấy cốc nước trên tủ đầu giường đem cho tôi.

Tôi uống một ngụm, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Hắn trả lời: "Ba giờ rưỡi chiều."

Miễn cưỡng hoàn thành mục tiêu ngủ bù ban đầu của tôi.

Nhưng cả người lại không hoàn toàn thoải mái, tuy rằng khô ráo thoáng mát, nhưng mà eo rất mỏi, bởi vì tư thế lúc cuối Lương Diệp dùng có độ khó rất cao.

Tôi oán giận: "Anh đúng là không biết tiết chế." Mặc dù 'nhịn' một đoạn thời gian dài lại làm một lần quả thật rất sảng khoái.

Hắn nghiêng người qua nửa ôm lấy tôi, tiếp tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh nghẹn lâu lắm rồi."

"Ừm". Tôi trở tay ôm lại hắn, cảm thấy hết thảy vấn đề đều đã được giải quyết, hiểu lầm được cởi bỏ, mâu thẫu cũng được đưa lên mặt bàn, Lương Diệp nói sẽ thay đổi, vậy tôi sẽ tin tưởng hắn.

Tôi cũng có rất nhiều khuyết điểm, ghen tuông vô cớ, hay nghĩ lung tung, lại né tránh vấn đề.

Con người không ai hoàn mĩ, hai chúng tôi đều là lần đầu tiên yêu đương nghiêm túc, nếu thật lòng yêu thương nhau thì nên cố gắng hết sức.

Tôi lại nghĩ tới việc hắn chưa bao giờ chân chính nói thích yêu thích tôi.

Tôi nhìn về phía Lương Diệp muốn nói lại thôi.

Hắn đã dậy khỏi giường, bắt gặp ánh mắt tôi lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Tôi cười lắc đầu, chậm chạp rời giường, Lương Diệp nấu cháo, gọi thêm mấy món từ bên ngoài, tất cả đều bày trên bàn cơm từ lâu.

Tôi ăn cháo, Lương Diệp ngồi bên bóc trứng, vừa bóc vừa hỏi: "Em ăn lòng đỏ không?"

"Không ăn." Vì thế hắn thuần thục ăn luôn lòng đỏ, đưa lòng trắng trứng cho tôi.

Tôi hỏi: "Anh vẫn còn bận như lúc trước hay sao?"

Hắn ngừng một chút, rồi cẩn thận trả lời: "Sẽ không, chỉ là có mấy nhiệm vụ phải bàn giao giai đoạn đầu... Nhưng chỉ cần trao đổi qua mail, không ảnh hưởng việc anh ở bên em."

"Không sao, anh cứ làm đi." Đây không phải là lời ngọt ngào khách sáo, mà tôi thật lòng nghĩ vậy.

Hắn lắc đầu: "Việc khảo sát cơ bản đã hoàn thành, trước đây anh còn cần phải theo sát dự án, nhưng bây giờ thì không. Vậy nên...."

Hắn lại mím môi im lặng.

"Sau này có chuyện gì anh cứ nói thẳng, đừng giấu em." Tôi kẹp lấy cẳng chân hắn dưới bàn, "Có được không, em thích người trầm ổn, nhưng nhiều lời với em."

Hắn lập tức nói: "Sau này thời gian làm việc sẽ linh hoạt hơn, anh có thể đưa đón em đi làm."

"Không cần đâu." Tôi nói, "Như vậy quá vất vả, em ngồi tàu điện ngầm hay xe bus cũng tiện mà."

Hắn kiên trì nói: "Anh muốn mỗi ngày được ở cùng em lâu một chút."

Hắn có đầy đủ lý do để cảm hóa trái tim tôi, vì thế tôi rất vui vẻ mà đồng ý.

*



Ăn xong tôi lười biếng thả người trên sô pha, cảm thấy không có việc gì để làm cũng không muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn ở cạnh bên Lương Diệp.

Hắn rửa bát xong thì lại đây ngồi, tôi gối đầu lên chân hắn, hắn cúi đầu đưa tay sờ sờ má tôi.

Lương Diệp nói: "Anh nợ em rất nhiều thứ."

Đây là bị đè nén lâu ngày giờ muốn bộc lộ bản chất mình.

Tôi nghẹn cười quay đầu, chôn mặt vào áo len của hắn, rầu rĩ hỏi: "Sao lúc trước anh không nói?"

Ngón tay hắn xuyên qua tóc tôi, giọng nói cũng không còn vẻ trầm ổn như ngày thường: "Bởi vì.... Từ nhỏ mọi người đều dạy anh phải nói ít làm nhiều."

"Muốn có được cái gì thì phải tự mình làm, lời nói không có trọng lượng, chỉ hành động mới có thể chứng minh được."

Lương Diệp nói: "Khi còn nhỏ anh phạm lỗi, thỉnh thoảng cũng muốn biện giải đôi ba câu. Nhưng người lớn lại nói không cần ngụy biện, bắt dùng hành động thực tế để sửa sai...."

"Ồ, vậy nên anh càng ngày càng ít nói." Tôi nói, "Trước khi làm gì cũng không muốn nói một lời."

Hăn im lặng xem như cam chịu, bàn tay đặt trên vai tôi bóp bóp mấy cái.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Chẳng trách lúc ấy anh ngày nào cũng đưa đón em tan làm mà chẳng nói một lời. Kỳ thật trong lòng đang suy nghĩ tại sao em còn chưa đổ anh đúng không?"

Tôi bật ngồi dậy, cố ý vói tay vào trong áo len của hắn, đè lên cơ bụng: "Có phải hay không? Có phải hay không? Nói mau!"

Cho dù hắn nói nhiều hơn bình thường một chút, nhưng tính cách vẫn không thay đổi. Vì thế tôi nhìn thấy lỗ tai hắn đỏ hồng lên, hắn bắt lấy ta tôi, thật lâu sau mới nghẹn ra được một câu: "Đừng quậy!"

Tôi được nước làm tới: "Anh nói thật thì em sẽ không quậy nữa."

Tôi dán lại gần nhẹ nhàng chạm môi lên cằm hắn, hơi thở cọ qua gương mặt hắn, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa bắt đầu phản công, bắt lấy cổ tay tôi, áp người xuống sô pha.

Hắn nói: "Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn cùng em kết hôn."

*

Tôi bị hắn ép buộc làm một lần, tuy rằng lần này phần lớn là do tôi dẫn lửa, gieo gió gặt bão.

"Không thể làm nữa...." Tôi nức nở nói, "Eo em sắp gãy rồi..."

Cũng may Lương Diệp còn sót lại chút lương tâm, lúc này cũng không làm kịch liệt như buổi sáng, đầu óc tôi trống rỗng, dòng điện ấm áp chậm rãi lướt khắp người tôi.

Hắn si mê hôn lên môi tôi, tôi nằm ngửa trên sô pha đón nhận tình yêu nóng bỏng của hắn: "Cách xa em một chút... Em ngày mai còn muốn xuống giường."

Sô pha nhỏ hẹp chen chúc 2 người, bàn tay hắn ấn lên eo tôi: "Anh xoa cho em."

Đại khái vì mới bày tỏ tấm lòng với nhau, tôi hỏi ra vấn đề mà mình vẫn luôn ngại ngùng tránh né lúc trước: "Vậy tại sao anh bình thường... chỉ có tối thứ 7 mới...."

Bàn tay hắn xoa eo tôi ngừng lại một chút, nói: "Bởi vì bình thường lúc anh về thì em đều đã ngủ... Anh không nỡ đánh thức em. Hơn nữa em đi làm về cũng rất mệt..."

Hắn nói: "Anh cũng nghẹn rất lâu."

Tôi bị hắn nói có chút hổ thẹn, nghe thì thấy lỗi là do tôi chỉ biết ngủ như heo.

"Vậy lần sau anh có thể đánh thức em..." Tôi đỏ mặt nói, "Buổi sáng cũng có thể..."

Lương Diệp nói: "Về sau thời gian làm việc và nghỉ ngơi anh sẽ cố gắng điều chỉnh theo em, buổi tối có thể cùng nhau về nhà."

Nghe đến đây tôi lại cảnh giác.

Tôi nhắc nhở: "Cũng không thể làm mỗi ngày."

"Được." Hắn hiện tại nằm ghé vào bên cạnh tôi, đuôi buông lỏng đáp trên người tôi, bộ dáng thỏa mãn sau khi được ăn no, đại khái nói cái gì cũng đều có thể đồng ý.

*

Buổi tối tôi nói: "Chúng ta giải trí một chút đi."

Lương Diệp hỏi tôi muốn xem phim không, tôi nhớ đến bộ dạng ngủ gật mấy lần trước của hắn: "Hay làm cái khác cũng được...."

"Em xem phim." Lương Diệp nói, "Anh xem em."

Tôi chọn bộ phim 'Seagull Canteen' mà tôi đã xem mấy lần, nhìn nhân vật chính cùng nhau làm bánh mì quế cuộn ( bánh korvapuusti). Những miếng bánh thành phẩm mềm mại, mặt trên màu vàng nâu toả hương thơm phức.

Tôi tựa đầu lên vai Lương Diệp: "Em cũng muốn ăn bánh quế cuộn."

Hắn một tay ôm lấy tôi, tay khác cầm ipad, chắc đang làm việc, nghe thấy tôi nói vậy thì nhanh chóng đứng dậy: "Anh đi mua."

"Đùa thôi, anh ngồi xuống cho em.". Tôi đưa tay kéo hắn xuống.

*

Trong phim Tân Huệ hỏi Tiểu Lục: "Tiểu Lục, nếu ngày mai tận thế, thì em muốn làm gì?"

Tiểu Lục nói: "Muốn ăn cái gì đó thật ngon."

Tôi ngẩng đầu, Lương Diệp đeo một cặp kính xem ipad, ánh đèn hắt lên khuôn mặt hắn, phản chiếu lông mày, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng.

Tôi hỏi: "Lương Diệp, nếu ngày mai là tận thế, thì anh muốn làm gì?"

Hắn nghe tôi hỏi thì tắt ipad, sau đó quay đầu nhìn tôi, anh mắt dịu dàng, làm cho tôi tưởng chừng như sẽ nghe thấy lời âu yếm dịu dàng nhất thế gian.

Hắn ôm lấy tôi, thì thầm bên tai: "Muốn cùng em làm tình."

Tôi thiếu chút nữa đã đá văng hắn đi.

*

Xem phim xong, tôi lấy đĩa phim ra, mở ti vi lên.

Trên ti vi vẫn đang chiếu chương trình chúc mừng năm mới, chỉ còn mấy giây nữa là đến tiết mục 'Đếm ngược', MC cùng mọi người tụ tập lại cùng với nhau vô cùng náo nhiệt.

"3 - 2 - 1-" Tôi nghe tiếng pháo hoa nở rộ bên ngoài, trong đêm khuya mùa đông, giờ khắc này tôi cùng người mình yêu ở chung một chỗ, đón chào một năm mới lại đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau