Quyển 1 Chương 2: Tiết tử
Editor: Yang Hy
Beta: VC
Đã rất lâu rồi tôi không gặp bất kỳ ai.
Nói vậy có lẽ không đúng, vì chỉ cần còn bước đi trên thế giới này, thì một ngày nào đó sao lại chẳng gặp phải một hai người cơ chứ.
Tôi cũng không phải là tù nhân bị cầm tù ở nhà giam.
Tôi là một con sói bị người ta nuôi dưỡng.
Nhưng bọn họ muốn tôi trở thành một con chó.
"Chủ nhân" nói với tôi rằng tôi phải trở thành người.
Mà trước khi thành người, tôi phải là một con chó.
Tôi tận mắt nhìn thấy da sói bị roi mây quật đến tóe máu đầm đìa.
Tôi dùng cổ họng vỡ vụn và đầu gối trơ xương quỳ sát đất liếm thức ăn thừa mà bọn họ ném xuống.
Một phần muốn chết, một phần thì lại muốn sống cho qua ngày.
Rồi sau đó vào một đêm trăng trắng toát, da lông lại dài ra lần nữa.
Bọn họ dùng ánh mắt giận dữ và phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm, muốn tôi vẫy đuôi như một con chó.
Nhưng sau khi thoát thai, tôi vẫn mọc ra xương sói.
Vẫy đuôi làm tôi choáng hết cả đầu.
Tương truyền rằng trong một ngày sẽ có khoảng thời gian gọi là giờ chó sói.
Tôi thích lén lút liếm máu sói vào lúc này.
Dòng máu mật thiết có một sự cám dỗ trí mạng không thể cưỡng lại đối với tôi.
Khoảng thời gian này rất ngắn ngủi, cổ họng đen kịt phía trên mái vòm nuốt chửng lấy mặt trời, bóng tối đổ ập xuống bao phủ lấy ánh dương cũng chẳng thể gây trở ngại cho việc tôi biến thành người.
Tôi nằm sấp xuống và bò về phía trước, rồi một đôi bàn chân đi lướt ngang qua người tôi.
Tôi chưa từng nhìn thẳng mặt của mọi người xung quanh, bởi vì máu sẽ chảy ào ạt từ trên cổ đối phương.
Tôi sẽ nhớ thương chúng.
Mà một khi nếm được máu người, dù chỉ là một giọt, tôi cũng chẳng bao giờ có thể quay đầu lại được nữa.
Tôi phải nuốt chửng bản tính dã thú, tôi phải làm người.
Nhưng đúng là tôi đã từng thèm muốn đến con người, nói như vậy không đúng...
Cho tới bây giờ, tôi cũng vẫn thèm muốn người ấy.
Đó là vào một đêm không sao, lá cây phả ra hơi thở ẩm ướt, phiến đá nhô lên làm nước bùn bắn vào chân tôi.
Tôi dựa vào dưới một cây đèn đường mờ sáng và bị một cây đinh đâm vào chân.
Người ấy lướt qua như một làn khói. Truyện Dị Năng
Rồi anh ta đột nhiên dừng lại, tôi không nghĩ là anh ta sẽ nhìn thấy tôi, càng không nghĩ rằng anh ta sẽ đi đến trước mặt tôi.
Xuất phát từ bản năng của thú, tôi cuộn tròn mình và vùi đầu để kháng cự.
Cũng không phải là kháng cự thật, tôi len lén liếc nhìn anh ta xuyên qua khe hở của ngón tay.
Ngón trỏ và ngón giữa tay trái của anh ta thật sự rất đẹp, điếu thuốc được kẹp ngay giữa, trên tàn thuốc lốm đốm tia lửa đỏ cam.
Tôi nhếch mũi ngửi mùi hương từ người anh ta bay tới.
Là mùi thuốc lá hơi cay nồng, có chút sặc mùi.
Nhưng với khứu giác của loài sói, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút quyến rũ.
Edited - 12/05/22
Beta: VC
Đã rất lâu rồi tôi không gặp bất kỳ ai.
Nói vậy có lẽ không đúng, vì chỉ cần còn bước đi trên thế giới này, thì một ngày nào đó sao lại chẳng gặp phải một hai người cơ chứ.
Tôi cũng không phải là tù nhân bị cầm tù ở nhà giam.
Tôi là một con sói bị người ta nuôi dưỡng.
Nhưng bọn họ muốn tôi trở thành một con chó.
"Chủ nhân" nói với tôi rằng tôi phải trở thành người.
Mà trước khi thành người, tôi phải là một con chó.
Tôi tận mắt nhìn thấy da sói bị roi mây quật đến tóe máu đầm đìa.
Tôi dùng cổ họng vỡ vụn và đầu gối trơ xương quỳ sát đất liếm thức ăn thừa mà bọn họ ném xuống.
Một phần muốn chết, một phần thì lại muốn sống cho qua ngày.
Rồi sau đó vào một đêm trăng trắng toát, da lông lại dài ra lần nữa.
Bọn họ dùng ánh mắt giận dữ và phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm, muốn tôi vẫy đuôi như một con chó.
Nhưng sau khi thoát thai, tôi vẫn mọc ra xương sói.
Vẫy đuôi làm tôi choáng hết cả đầu.
Tương truyền rằng trong một ngày sẽ có khoảng thời gian gọi là giờ chó sói.
Tôi thích lén lút liếm máu sói vào lúc này.
Dòng máu mật thiết có một sự cám dỗ trí mạng không thể cưỡng lại đối với tôi.
Khoảng thời gian này rất ngắn ngủi, cổ họng đen kịt phía trên mái vòm nuốt chửng lấy mặt trời, bóng tối đổ ập xuống bao phủ lấy ánh dương cũng chẳng thể gây trở ngại cho việc tôi biến thành người.
Tôi nằm sấp xuống và bò về phía trước, rồi một đôi bàn chân đi lướt ngang qua người tôi.
Tôi chưa từng nhìn thẳng mặt của mọi người xung quanh, bởi vì máu sẽ chảy ào ạt từ trên cổ đối phương.
Tôi sẽ nhớ thương chúng.
Mà một khi nếm được máu người, dù chỉ là một giọt, tôi cũng chẳng bao giờ có thể quay đầu lại được nữa.
Tôi phải nuốt chửng bản tính dã thú, tôi phải làm người.
Nhưng đúng là tôi đã từng thèm muốn đến con người, nói như vậy không đúng...
Cho tới bây giờ, tôi cũng vẫn thèm muốn người ấy.
Đó là vào một đêm không sao, lá cây phả ra hơi thở ẩm ướt, phiến đá nhô lên làm nước bùn bắn vào chân tôi.
Tôi dựa vào dưới một cây đèn đường mờ sáng và bị một cây đinh đâm vào chân.
Người ấy lướt qua như một làn khói. Truyện Dị Năng
Rồi anh ta đột nhiên dừng lại, tôi không nghĩ là anh ta sẽ nhìn thấy tôi, càng không nghĩ rằng anh ta sẽ đi đến trước mặt tôi.
Xuất phát từ bản năng của thú, tôi cuộn tròn mình và vùi đầu để kháng cự.
Cũng không phải là kháng cự thật, tôi len lén liếc nhìn anh ta xuyên qua khe hở của ngón tay.
Ngón trỏ và ngón giữa tay trái của anh ta thật sự rất đẹp, điếu thuốc được kẹp ngay giữa, trên tàn thuốc lốm đốm tia lửa đỏ cam.
Tôi nhếch mũi ngửi mùi hương từ người anh ta bay tới.
Là mùi thuốc lá hơi cay nồng, có chút sặc mùi.
Nhưng với khứu giác của loài sói, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút quyến rũ.
Edited - 12/05/22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất