Ngủ Ngon

Quyển 1 Chương 4: Xuân triều (2)

Trước
Editor: Yang Hy

Beta: VC

Bạch Diệp đã biết đại khái lý do vì sao mà sói nhỏ lại giận rồi.

Ngày hôm qua nghỉ phép, Vương Thao dẫn theo một vài người bạn đến nhà anh chơi, tiếng gõ cửa vừa vang lên thì Lương Bái trốn ngay vào trong phòng.

Vương Thao uống rượu, mơ mơ màng màng đi gõ cửa phòng Lương Bái thì Bạch Diệp cản lại, nói với cậu ta là chó nhỏ nhà mình đang ngủ ở trong phòng.

Lương Bái vẫn luôn không ra ngoài, cơm trưa cũng không ăn. Vất vả lắm Bạch Diệp mới tiễn được Vương Thao và đám bạn ra về rồi dụ dỗ kéo người ra ngoài. Sói nhỏ nhà anh vừa mở cửa ra liền vùi đầu vào vai anh, ôm anh cả một hồi lâu không nói gì.

Sói nhỏ không thích anh dẫn người ta về nhà, cũng không thích anh gọi mình là “chó nhỏ”.

Hình như còn không thích anh hút thuốc nữa.

Bạch Diệp nhìn chằm chằm cánh cửa bị khóa chặt mà ê hết cả răng, hối hận vì hồi cấp ba mình không bái vua mở khóa ở đối diện làm thầy, dẫn tới hiện giờ chỉ có thể nhìn cửa rồi than thở.

Trẻ khỏe không nỗ lực, đến già luống bi thương!

Bạch Diệp lấy hai hộp mít ra khỏi túi đặt lên bàn rồi rửa sạch dao cắt dưa Hami, anh lấy hai quả trứng ra khỏi tủ lạnh đánh đều thêm muối và nước để làm trứng hấp. Tay trái Bạch Diệp mới vừa vứt mớ cải thìa vào trong bồn rửa, tay phải đã mở tủ lạnh lấy thịt bò, rất thành thạo ra vẻ khí chất của một người “đầu bếp gia đình”.

Sau khi bưng mấy món vừa được xào xong đặt lên bàn, Bạch Diệp mở nắp xoong ra, mùi thơm của canh vịt xộc thẳng vào mũi. Anh múc một chén canh, lộc cà lộc cộc bước đến ngồi xuống bàn như thể mình thật sự lên được phòng khách lại xuống được phòng bếp vậy.

“Sói con à, mở cửa đi, ăn cơm nào.”

Không có tiếng động.

Bạch Diệp thầm thở dài, bôi chút mật vào lời nói: “Bé ngoan à, ba… ba sai rồi. Nhóc ra đây, ba cho nhóc cắn sao cũng được luôn nhé?”

Không hề phản ứng.

“… Ba hứa sau này sẽ không dẫn người ngoài về nhà nữa, không gọi nhóc là ‘chó nhỏ’ luôn, không hút… ít hút thuốc lại, được không?”

“…”



Bạch Diệp nói khô cả họng, trong lúc mông lung anh cảm thấy mấy lời mình nói sao nghe cứ quen quen.

Anh bình tĩnh suy nghĩ lại một lát rồi chợt nhận ra.

CMN sao lại giống như ông chồng lỡ phạm sai lầm đi dỗ dành vợ mình thế nhờ?

Hơn nữa cô vợ này còn rất khó chiều, ông chồng già cũng “phạm vào sai lầm nghiêm trọng” không thể dỗ dành nổi luôn.

“Hay là muốn mình phải viết thư sám hối rồi đem lồng kính treo ở phòng khách thì mới chịu để ý nhỉ?” Bạch Diệp hậm hực, thầm nghĩ.

Bạch Diệp ngồi một mình ăn mít, cảm thấy mồm nhạt như nước ốc.

Rèm cửa bị thổi tung lên, không khí ẩm ướt và oi bức.

Bạch Diệp lơ đễnh một hồi, trong đầu chợt nghĩ: Lúc đầu là thằng bé dựa dẫm vào mình, sao mình càng ngày càng hồ đồ, phụ thuộc ngược lại thế nhỉ?

Bạch Diệp và Lương Bái gặp nhau vào đầu xuân hai năm trước.

Lúc ấy Bạch Diệp vừa mới lên làm chủ nhiệm khoa, thường hay đi dạo ở đại lộ Thược Dương sau khi tan làm, sớm đã bước vào lối sống “trời chiều” từ lâu, chỉ thiếu điều sáng sớm đi theo mọi người ở dưới tiểu khu đi đánh Thái Cực thôi.

Anh thường nhìn thấy một thiếu niên vào lúc trời ngả chiều tà. Thiếu niên kia có vóc người cao cao dài dài, mảnh mảnh gầy gầy, hoàng hôn in những đường viền vàng màu đỏ đầy ấm áp lên sườn mặt, đôi tai và mái tóc của đối phương. Vào những lúc từng kề vai với cậu, Bạch Diệp tưởng tượng đến khuôn mặt, giọng nói và cả cảm xúc trong ánh mắt của đối phương… Nhưng ấn tượng sâu nhất mà cậu thiếu niên này để lại cho anh chỉ là một góc nghiêng an tĩnh và mơ hồ, trong vô số những khoảnh khắc bọn họ gặp thoáng qua nhau, Bạch Diệp chưa từng quay đầu lại, chưa từng thấy gương mặt mà anh muốn nhìn thấy đó.

Đôi khi Bạch Diệp cảm thấy bọn họ đang chơi trò trốn tìm, anh đuổi theo còn cậu thì lại lẩn trốn, trốn tịt đi không muốn anh tìm thấy. Trò chơi xẹt qua trong một thoáng, rất nhiều lần Bạch Diệp cảm thấy mình sắp bắt được thì lại chậm một bước — nhưng anh có kiên nhẫn.

Lần đầu tiên Bạch Diệp nhìn thấy mặt Lương Bái là vào một đêm hơi mưa, xung quanh đều ẩm ướt, Lương Bái để chân trần đứng dựa vào dưới đèn đường.

Lúc chạm vào cái đinh ghim vào lòng bàn chân Lương Bái, Bạch Diệp nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cậu.

Nốt ruồi ấy như con cá nhỏ nhảy ùm vào trong mắt anh, Bạch Diệp cảm thấy mình đã bắt được cậu, cũng bị ánh mắt của cậu bắt được, không biết là ai bắt được ai.

Cho nên rất nhiều ngày sau này, khi nhìn thấy cậu thiếu niên, Bạch Diệp sẽ đuổi theo và nói chuyện với cậu. Hầu hết thời gian đều là Bạch Diệp diễn kịch một vai, Lương Bái dường như chưa từng quay mặt lại nghiêm túc nhìn anh. Ở bệnh viện thì người bệnh thường nói nhiều hơn bác sĩ, thân là bác sĩ nhưng Bạch Diệp lại như người bị bệnh. Lương Bái vẫn luôn trầm mặc ít lời, Bạch Diệp hiếm khi cạy được miệng cậu, cho nên thường hay nhận được đôi câu vài lời rất ít ỏi, đến dấu chấm câu còn chả thèm thêm vào.

Bởi vậy, vào đêm mưa một năm sau đó, khi sấm chớp mùa xuân đang cuồn cuộn, Bạch Diệp nhặt được Lương Bái ở cửa nhà, anh còn ngỡ là mình đang nằm mơ.

Lương Bái nói, tôi nguyện ý vẫy đuôi vì anh, anh có thể nuôi tôi ở nhà không?



Lúc cậu nói chuyện, nước mưa từ lông mi rơi xuống, theo gương mặt trượt xuống dưới, trông cứ như nước mắt.

...

Trong nhà bỗng nhiên sáng chói lên, khi Bạch Diệp phục hồi lại tinh thần thì tia chớp ngoài cửa sổ cũng vừa lúc giấu đi bộ mặt dữ tợn của nó mà phát ra tiếng rít gào sấm sét.

Bạch Diệp bỗng chốc nhớ tới chuyện gì đó, anh đặt đũa xuống rồi đi gõ cửa phòng Lương Bái.

“Sói con, ngoan nào, mở cửa được không?”

Bạch Diệp không nghĩ mình có thể thuyết phục được cậu, chỉ là dương đông kích tây lừa bịp mà thôi. Anh vừa làm bộ làm tịch nói năng nhỏ nhẹ, vừa len lén lấy chìa khóa dự phòng ra.

Khi anh đẩy cửa ra, sói nhỏ đang núp ở góc tường, ngay lúc này tia chớp đã rút cạn sắc máu, chiếu sáng căn phòng trắng toang toác. Bạch Diệp nghe thấy tiếng thút thít, Lương Bái của anh đang rúc lại thành một cục nhỏ.

Bác sĩ Bạch kéo rèm lại, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Lương Bái, ôm người vào trong lòng, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cậu.

Trên người Bạch Diệp có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lương Bái bất chợt hít vào một hơi.

“Anh không sợ sao?” Lương Bái bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trầm đến nỗi có chút khàn khàn, “Sói sẽ mài răng nanh, cắt cổ, liếm máu vào đêm giông tố.”

Bạch Diệp nhỏ giọng cười một tiếng, thuận tay véo vào eo cậu một cái rồi nói: “Ba cho nhóc ăn ngon, còn xem nhóc như cục vàng cục bạc, vậy mà sói mắt trắng còn thèm muốn cơ thể của ba, nhóc còn có lương tâm không?”

Sau khi im lặng một hồi lâu, sói mắt trắng ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Bạch Diệp đang ở gần trong gang tấc.

Tim Bạch Diệp đập bịch bịch, bỗng nhiên trong đầu nhảy ra một ý nghĩ hoang đường.

Anh cảm thấy sói mắt trắng sắp đớp cơ thể mình.

“Nhóc định hôn ba hả?”

Những lời này không hề báo trước mà phụt ra khỏi miệng một cách vô cùng sống động.

Họ Bạch nuốt nó xuống.

Edited - 23/05/22

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước