Chú Rồng Thích Khóc Và Người Hiền Thê Của Hắn

Chương 7: Chú rồng thích khóc đánh người

Trước Sau
Nếu Vương Tử Kỉ là người có chút lương tri, gã nên thấy áy náy vì chuyện mình đã làm. Nhưng, nhìn bộ dạng của gã, có thể thấy rõ không có vẻ gì là biết hối lỗi.

Mặc Huyền Khanh dùng kết giới trói gã, dò hỏi: "Chân A Lạc nhà ta tại sao lại tàn, hẳn là ngươi biết rõ?"

Vương Tử Kỉ vừa nghe xong thì làm ra vẻ kinh ngạc rồi xoay đầu, hiển nhiên không có ý định trả lời vấn đề của hắn.

Mặc Huyền Khanh nhắm mắt thực hiện thuật pháp, thoắt một cái đã biến đến trước mặt gã, vươn tay bóp cổ. Vương Tử Kỉ là người đọc sách, màu da trắng nhợt như kẻ bị bệnh, nơi bị siết cổ không bao lâu đã đỏ lên. Gã rất khó thở, hai mắt trợn ngược, hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mắt. Tuy rằng đối phương có khí chất trong trẻo lạnh lùng, nhưng rõ ràng không phải người dễ đối phó.

Thoạt nhìn hắn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ cũng không giống kẻ lưu mạnh bặm trợn, song khí lực lại vô cùng lớn. Giờ khắc này, gã thật sự không thở nổi. Gã tin, chỉ cần thiếu niên này dùng thêm chút lực, khẳng định gã sẽ mất mạng.

Gã đã tàn phế nhiều năm, vất vả lắm mới có thể đi lại, tuyệt đối không thể chết như vậy. Hai tay gã ra sức bóp cổ tay Mặc Huyền Khanh ý muốn kéo hắn ra, nhưng thế nào cũng không có tác dụng. Ngay trước khoảng khắc gã tuyệt vọng chờ chết, Mặc Huyền Khanh lại buông tay.

Vương Tử Kỉ trượt ngã xuống đất, cổ họng mãnh liệt ho khan, hai mắt khó lắm mới lấy lại tầm nhìn. Mặc Huyền Khanh xoa tay, lạnh lùng hỏi: "Tên yêu nhân đó đâu? Ở đâu?"

Vương Tử Kỉ nghĩ đến đại sư đã giúp gã. Người nọ rất thần kì, không gì không làm được, chắc chắn có thể đánh bại thiếu niên này, bèn không chút do dự nói ra chỗ người nọ.

Mặc Huyền Khanh lôi Vương Tử Kỉ đi đến nơi tà thuật sư.

Tà thuật sự sống ở vùng ngoại ô Tử Trúc Lâm, địa hình dựa núi gần sông, là nơi rất thích hợp để sống. Phủ đệ của gã không nhỏ, hoa viên, suối nước nóng, không gì không có, vừa nhìn đã biết là Vương Tử Kỉ cung phụng đặt mua riêng cho lão.

Lúc Mặc Huyền Khanh dẫn người tới, lão đang trái ôm phải ấp mà uống rượu, cuộc sống nhàn nhạ hưởng thụ. Hắn khẳng khái tiến thẳng vào, hành động mạnh mẽ quyết liệt khiến mỹ nhân trong lòng lão hoảng sợ bỏ chạy. Thấy thế, lão lập tức đập bàn đứng dậy, rõ là đang tức giận.

Vương Tử Kỉ vừa thấy lão tà thuật sư thì không nhịn được mà khóc lớn, gào lên: "Đại sư, cứu ta, mau cứu ta."

Tà thuật sư liếc mắt nhìn Mặc Huyền Khanh một cái. Người trước mắt tuy không không phải người phàm nhưng bộ dáng lại trắng nõn sạch sẽ, nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười tám, mười bảy tuổi, không thể so với đại yêu tu hành một ngàn ba trăm năm như lão. Chỉ là một tên nhóc ranh, không có gì phải sợ.

Lúc bấy giờ, lão mới bước về trước, chỉ thẳng vào mũi Mặc Huyền Khanh, nói: "Tiểu yêu to gan, không được lỗ mãng."

Mặc Huyền Khanh ném gã trong tay xuống, nheo mắt cười lạnh nhìn lão tà thuật sư. Lão ta lấm la lấm lét, cằm để râu dê, hắn lớn đến chừng này còn chưa gặp qua yêu quái nào xấu như lão.

Bị ném mạnh xuống đất, Vương Tử Kỉ méo miệng, mãi một lúc lâu mới có thể đứng lên chạy về phía tà thuật sư. Tìm được chỗ dựa, gã cũng mạnh miệng hơn, chỉ mặt Mặc Huyền Khanh, chửi: "Tiểu yêu to gan, đứng trước mắt tiên sư, ta coi ngươi làm càn ra sao?"

Mặc Huyền Khanh ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn gã, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão tà thuật sư, "Ngươi là kẻ đổi chân của A Lạc."

"A Lạc, A Sâm cái khỉ gì. Hôm nay bản tiên sẽ thay trời hành đạo." Lão tà thuật sư vọt nhanh tới.



Tốc độ của lão cực nhanh, ra tay hiểm độc. Song, sát chiêu còn chưa kịp trúng người Mặc Huyền Khanh đã như lửa lớn gặp mưa phùn, phút chốc hóa thành hư ảnh. Cổ lão bị người bóp lấy, pháp lực vừa tung ra đã bị hắn chặn lại. Ngôn Tình Sủng

Lúc này, lão mới nhận ra thực lực chênh lệch giữa lão mà Mặc Huyền Khanh, lòng không khỏi hối hận. Lão hận mình quá mức cuồng vọng, không biết bình tĩnh mà cẩn thận quan sát thực lực của thiếu niên.

Lão tà thuật sư chắp tay trước ngực, van xin cầu Mặc Huyền Khanh tha cho lão.

Ném người ra xa, Mặc Huyền Khanh lạnh lùng nói: "Cho ngươi một cơ hội sống. Chỉ cần ngươi đổi chân A Lạc trở về như cũ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Sửa đổi số mệnh vốn đã là chuyện nghịch thiên, làm một lần không chỉ hao mất mấy trăm năm tuổi thọ mà còn có thể vĩnh viễn mất đi cơ hội tu hành chính quả. Lão chỉ là một yêu hồ nhỏ, cả đời chỉ có thể thực hiện một lần. Lão biết rõ Mặc Huyền Khanh đang nói ai, nhưng thứ mệnh cách này, muốn đổi trở về là chuyện không thể nào.

Lão tà thuật sư chọn thời cơ chạy trốn, song chút mánh khóe đó đã bị Mặc Huyền Khanh nhìn thấu. Lão còn chưa kịp thi pháp đã bị hắn vung tay chặn lại rồi vứt người xuống đất. Trước mắt lão lấp lánh ánh sao, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị trường kiếm đặt lên cổ họng.

Sắc mặt Mặc Huyền Khanh càng thêm lạnh lẽo, "Xem ra ngươi không làm được."

Hắn giơ tay nâng kiếm, hướng về phía đan điền của lão tà thuật sư mà chém.

"Ta có thể cứu, có thể cứu..." Tà thuật sư hoảng sợ gào.

Mặc Huyền Khanh dừng tay, "Hừ. Làm sao cứu?"

Lão tà thuật sư đảo mắt, định nhanh chóng tìm một biện pháp qua loa nào đó lừa người. Trò bịp bị Mặc Huyền Khanh nhìn thấy rõ ràng, không do dự mà cầm kiếm đâm thẳng vào đan điền lão.

Nội đan là thứ quan trọng nhất của yêu quái, cũng là năng lượng của chúng, thậm chí cả tuổi thọ cũng giấu bên trong. Nội đan bị kiếm đâm thủng, lão tà thuật sư cảm nhận được cái gọi là đau đớn thấu trời thấu đất. Đan không còn, pháp lực cũng biến mất. Lão hét to một tiếng rồi biến thành một con hồ ly yếu ớt.

Mặc Huyền Khanh đẩy nhẹ một cái lão lập tức biến về hình người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hắn đá mạnh vào đùi, lão chưa lấy lại hơi lại bị đá thêm một cước. Một cú tiếp một cú, đau đến mức khiến lão đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Vương Tử Kỉ đứng một bên bị dọa đến choáng váng, dự định chớp lấy cơ hội muốn lặng lẽ chuồn êm. Có điều, động tác của gã làm sao có thể thoát khỏi pháp lực thâm hậu của Mặc Huyền Khanh. Hắn nhẹ nhàng vung tay kéo tên Vương Tử Kỉ đã bước gần đến cửa quay trở lại rồi nện người xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, giọng nói lạnh lẽo, "Đừng gấp, chút nữa ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."

Mặc Huyền Khanh dùng bảo kiếm trong tay chặt đứt gân tay và gân chân của lão tà thuật sư, giữa những tiếng gào thét thê thảm của lão mà bước đến gần Vương Tử Kỉ. Sát khí ập đến khiến gã sợ đến mức run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

"Tất cả mọi chuyện đều do ngươi. Là ngươi hủy tiền đồ của A Lạc. A Lạc không thể đi lại, ngươi cũng không cần sống."

Mặc Huyền Khanh vung bảo kiếm quét qua đùi Vương Tử Kỉ, nơi đó lập tức xuất hiện một lỗ thịt đỏ tươi, máu tanh từng dòng, từng dòng chảy xuống. Gã hét một tiếng chói tai, tiếp sau đó trên đùi tiếp tục xuất hiện thêm một lỗ máu khác.

Một đao lại một đao liên tục chém xuống người Vương Tử Kỉ. Gã vốn là thư sinh văn nhược, hai chân tàn phế nhiều năm, tố chất thân thể vô cùng kém. Chỉ mới vài đao, gã đã đau đến hôn mê bất tỉnh. Mặc Huyền Khanh xòe tay, lòng tay róc rách có nước biển chảy ra, toàn bộ chảy xuống mặt Vương Tử Kỉ.

Bị nước biển lạnh lẽo đánh thức, hơi còn chưa hít lấy một cái đã bị chém tiếp.



Vương Tử Kỉ mở miệng cầu xin tha thứ: "Giết ta, mau giết ta. Ta xin ngươi giết ta đi..."

Mặc hắn cầu xin tha thứ, Mặc Huyền Khanh trước sau đều không quan tâm. Mắt hắn lạnh lẽo không chút độ ấm, là một Mặc Huyền Khanh mà Thẩm Lạc chưa bao giờ nhìn thấy.

Thẩm Lạc đứng gần sửng sốt một lúc mới lên tiếng, "Huyền Khanh?"

Âm thanh rất nhỏ nhưng lại đủ khiến Mặc Huyền Khanh hoảng sợ. Hắn trừng mắt quay đầu, bối rối nhìn Thẩm Lạc, đứng yên tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Bảo kiếm vốn được pháp lực điều khiển cũng rơi xuống đất, Vương Tử Kỉ nghe được tiếng kiếm rơi cũng sợ hãi hôn mê.

Thẩm Lạc ngồi trên xe lăn vươn tay về phía hắn, dịu dàng nói: "Huyền Khanh, lại đây."

Mặc Huyền Khanh chậm rãi bước từng bước qua, ngồi xổm trước mặt Thẩm Lạc. Y duỗi tay khẽ vuốt má hắn, nhẹ nhàng thay hắn lau sạch vết máu trên mặt.

"Huyền Khanh à, đủ rồi. Bao nhiêu đây là đủ rồi. Lưu lại một mạng cho họ đi, ngươi không thể tạo sát nghiệt. Nếu ngươi bị trời phạt, vậy ta phải làm sao đây."

Mặt Mặc Huyền Khanh lộ ra vẻ mặt nửa sợ hãi nửa vui mừng, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng, "A Lạc, ngươi... Ngươi không sợ ta sao?"

"Tại sao phải sợ? Ta chỉ sợ ngươi bị trời phạt."

Nghe Lăng Nhĩ nói hắn đi điều tra nguyên nhân chân y bị phế. Y thật sự không ngờ người hận mình nhất lại chính là người bạn tốt nhất của mình. Nhớ lại ngần ấy năm chân thành đối đãi, y rất giận, Mặc Huyền Khanh lại càng giận hơn, trực tiếp muốn lấy mạng bọn họ. Tuy rằng y cảm thấy tội Vương Tử Kỉ không đáng đến mức phải chết, tất nhiên y sẽ không niệm tình cũ, nhưng cũng sẽ không tìm lý do để tha thứ cho gã. Vì Lăng Nhĩ đã nói, long tộc là thần tộc, trăm triệu lần không thể để tay dính máu người phàm. Nếu Mặc Huyền Khanh thật sự giết Vương Tử Kỉ chắc chắn sẽ bị trời phạt, nhẹ thì hao tổn tu vi, nặng thì trở thành phế nhân. Đó là điều y tuyệt đối không muốn nhìn thấy, chính vì vậy mới vội vàng tìm đến ngăn cản.

Mặc Huyền Khanh không quan tâm mà hôn y, làm cho Lăng Nhĩ đứng một bên không biết phải làm sao bèn cuống quýt nhìn trời.

Vương Tử Kỉ hôn mê lần thứ hai tỉnh dậy, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là nụ hôn giữa hai người. Gã khiếp sợ nhưng lại cố nén không phát ra âm thanh.

Thẩm Lạc nhỏ hơn gã hai tuổi, nhưng từ khi Thẩm Lạc sinh ra, gã đã trở thành cái bóng của y. Cha của hắn luôn cười khinh, không hài lòng với đứa con đẻ này. Từ ngày chào đời, trên người Thẩm Lạc như có ánh sáng, khắp nơi khắp chốn đều có thể khiến cho cha mẹ tự nào. Đặt lên bàn cân so sánh, gã thật sự kém xa y vạn dặm.

Đặc biệt là vào năm sáu tuổi gã mắc bệnh nặng, từ đó về sau chỉ có thể ngồi xe lăn, thái độ của cha mẹ đối với gã càng thêm chán ghét. Bọn họ cho rằng gã đã làm mất mặt nhà họ Vương. Đè nén nhiều năm, cuối cùng gã cũng tìm được biện pháp giúp mình đi lại, thậm chí còn có thể khiến Thẩm Lạc trải nghiệm cảm giác cay đắng mà gã phải chịu suốt mấy năm qua, trong lòng cực kì vui vẻ.

Chân vất vả lắm mới có thể khỏe lại, đại phu lại nói cho gã biết, vì nhiều năm bệnh nặng phải ngồi xe lăn đã khiến cho các cơ quan trong cơ thể gã suy kiệt, tình trạng cơ thể không lạc quan. Đừng nói là sinh con, ngay cả sống an ổn đến già cũng là điều khó mà thành được. Hiện tại, gã chỉ biết dựa vào "tiên đan" con yêu hồ này cho mà chậm rãi điều dưỡng thân thể.

Do đó, khi nhìn thấy Thẩm Lạc ở hôn lễ, ngay cả hai chân đã tàn phế vẫn có thể cưới được một nương tử tài mạo song toàn, phú quý giàu có, làm sao có thể không ghen tị?

Nhưng, cảnh trước mặt khiến gã có một suy nghĩ to gan... Có lẽ thiếu nữ xinh đẹp mà Thẩm Lạc cưới chính là nam yêu quái này. Nếu là thật, vậy lòng gã cũng thoải mái hơn đôi chút. Gã không thể lập thê sinh con, Thẩm Lạc cũng đoạn tử tuyệt tôn.

Gã không thể sống tốt, Thẩm Lạc tự nhiên cũng không thể sống tốt hơn gã,

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau