[Yzl] Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Là Người Yêu Cũ
Chương 3
Sáng sớm, thời điểm Trương Gia Nguyên bị mẹ mình túm dậy, cậu còn đang ngồi trên giường ngơ ngác. Tối hôm qua, lúc đang chìm trong hồi ức thì bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, mấy năm sau lại một lần nữa thấy được thân ảnh người kia, khuôn mặt không rõ ràng, nhưng lại thấy rõ được thân hình càng ngày càng cao gầy, càng ngày càng thành thục của hắn. Trương Gia Nguyên nghe được hắn nói với cậu: "Nguyên nhi, Nguyên Nguyên của anh!"
Trương Gia Nguyên đáp lại như thế nào? Sờ sờ cằm của mình, ký ức của Trương Gia Nguyên về giấc mộng mơ hồ không rõ. Vò vò đầu nghẹn lại cái tính xấu khi mới ngủ dậy của mình, rốt cuộc cậu cũng không dám đem cái tính tình cáu bẩn khi mới ngủ dậy này ra chơi đùa với mẹ. Nếu là người kia hoặc Phó Tư Siêu, Trương Gia Nguyên chắc chắn sẽ trực tiếp dùng chân đá họ.
Tùy tiện gãi đầu mấy cái, Trương Gia Nguyên vẻ mặt buồn ngủ, vùng vẫy mang dép lê đi xuống lầu, liền nhìn thấy người ba đã lâu không gặp của mình đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng.
"Lão ba? Ba về khi nào thế?" Trương Gia Nguyên ngồi lên ghế dựa thuận tiện gác hai chân lên xếp bằng, bị ba mình trừng mắt liếc một cái, liền ngoan ngoãn đem đôi chân dài thả xuống.
"Sao con còn ăn mặc như thế này?" Ba Trương nhíu nhíu mày: "Lát nữa còn phải đi xem mắt, sao còn tùy tiện như vậy?"
Trương Gia Nguyên trực tiếp bị sặc nước miếng, ho khan nửa ngày mới nhận lấy ly nước mẹ mình đưa qua, hung hăng uống một ngụm mới cảm thấy đỡ hơn: "Đợi lát nữa? Nhanh như vậy?"
Hôm qua Trương Gia Nguyên trở về còn tưởng rằng mẹ mình chỉ nói chơi chơi thôi chứ không làm gì cả, không nghĩ tới hiện tại lại nói đợi lát nữa muốn mình đi xem mắt?!
Thế giới sụp đổ trong nháy mắt, vừa buông ly nước xuống muốn bỏ chạy, không nghĩ tới ba Trương đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của cậu, trực tiếp kêu thư ký đóng cửa phòng khách lại.
"........" Thật là một con người tàn nhẫn, Trương Gia Nguyên yên lặng trợn trắng mắt.
Bị mẹ mình ấn ngồi lại trên ghế, trang điểm, làm tóc, thay quần áo, một trận mê mang, đương nhiên bữa sáng cũng bị đút cho ăn từng ngụm từng ngụm một. Trương Gia Nguyên cạn lời ngồi tại chỗ cho người khác đùa nghịch, đến khi nhìn vào trong gương, từ một đứa lôi thôi lếch thếch cuối cùng cũng có hình dạng giống như một con người. Mẹ Trương thở phào nhẹ nhõm một hơi, trực tiếp túm Trương Gia Nguyên nhét vào trong xe, dặn dò tài xế chở người đến nhà hàng.
"Chú Lưu, chúng ta quen biết nhau hai mươi năm rồi, chú xem chú nhìn con lớn lên từ khi con còn nhỏ, chú nhất định, nhất định không muốn nhìn con rơi vào biển lửa đúng không?" Trương Gia Nguyên lay ghế lái cò kè mặc cả.
"Tiểu thiếu gia, tôi quen biết ông chủ và phu nhân cũng đã bốn mươi năm rồi, tôi vẫn luôn làm việc ở Trương gia." Chú Lưu vui tươi hớn hở cùng tiểu thiếu gia so tài đấu trí.
Được rồi, so về trình độ thì Trương Gia Nguyên còn kém chú Lưu tận hai mươi năm. Bất đắc dĩ ngồi dựa lưng trở lại, Trương Gia Nguyên tính toán chuẩn bị lân la làm quen với đối tượng xem mắt, nói không chừng đối phương cũng là bị bắt nha!
Sáng sớm, lúc Châu Kha Vũ còn đang tùy tiện nghịch tóc mình, thì nhận được tin nhắn wechat từ ba, chẳng qua là thời gian địa điểm còn đính kèm một câu "Xem mắt cho nghiêm túc, suy xét thật tốt, cảm thấy có thể thì liền quyết định như vậy.", thật là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương. Nói xem có phải rất kỳ diệu hay không, Châu Kha Vũ không thể tưởng tượng được lão ba cổ hủ kia của mình cư nhiên cũng sẽ để bụng loại chuyện này. Tổng cảm thấy nhất định là do lão mẹ của mình thì thầm nói con cái nhà này đã kết hôn, tôn tử nhà kia đã có thể tự đi mua nước tương, để lão ba mới cảm thấy tuổi của mình bây giờ cũng nên là như vậy.
Cả đời này cứ làm theo ý của ba đi, Châu Kha Vũ thở dài một hơi, ngay cả kết hôn cũng là một loại sắp đặt, thật là tra tấn.
Tùy tiện mặc quần áo, Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua thời gian và địa chỉ trên điện thoại, chép chép miệng gọi điện thoại cho Oscar.
Sáng sớm tinh mơ giọng của Oscar mơ mơ màng màng, nghe thấy Châu Kha Vũ kêu muốn anh bồi hắn đi xem mắt, cơn buồn ngủ lập tức biến mất: "Cậu sao vậy? Sợ à?"
Châu Kha Vũ nghịch tóc mái: "Trải qua ba lần trước đó, em thật sự không xác định được mẹ em nói bình thường là bình thường như thế nào, để ngừa vạn nhất thì anh vẫn là đi với em đi!"
"Được!" Oscar trả lời thực dứt khoát: "Để anh thuận tiện nhìn xem, mẹ cậu nói trắng trắng mềm mềm giống cái cục bột nếp là cái dạng người gì a? Trắng trắng mềm mềm, tưởng tượng gần giống với Thao Thao nhà anh!"
Mới sáng sớm không hiểu sao lại bị nhét cho một ngụm cẩu lương, Châu Kha Vũ muốn cúp điện thoại một phen, lại nhớ ra chính mình hiện tại đang cầu người ta, thế là phải nuốt xuống một hơi tự nói với bản thân là không cần nổi giận với một tên ngốc!
Châu Kha Vũ hiện tại đang ở nhà hàng thất thần chống cằm, phía bên kia đối diện hắn, hai người Oscar và Hồ Diệp Thao đang dựa vào nhau cười hì hì nói thầm.
Không thể nhịn được nữa, Châu Kha Vũ vẫy vẫy nắm đấm muốn thi triển một bộ Thái Cực Quyền trong không trung, lên wechat phẫn hận đánh chữ, lực đạo lớn muốn chọc nát màn hình: "Sao lại thế này? Không phải anh nói là bồi em sao? Hai người là tới để hẹn hò đúng không!!!"
Oscar cười tủm tỉm: "Tụi anh không phải đang ở đây sao, làm trợ lực tinh thần cho cậu là được rồi, chẳng lẽ cậu muốn anh cũng ôm cậu một cái? Thao Thao sẽ không đồng ý!"
Hồ Diệp Thao gật gật đầu: "Cậu đừng nhăn mặt, đợi lát nữa người ta bị cậu doạ làm cho sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?"
Châu Kha Vũ cạn lời: "Còn có người sợ khuôn mặt của em à?"
Đang lúc cúi đầu gõ phím, đột nhiên cảm thấy có một cái bóng đen hạ xuống, Châu Kha Vũ hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là chiếc quần jean màu xanh biển bọc lấy hai cái đùi thẳng tắp thon dài, hướng lên trên là áo sơ mi trắng kết hợp với một cái cà vạt thủy thủ nhỏ, theo sau là một đôi mắt đang cười tủm tỉm --
"Anh làm gì vậy?" Châu Kha Vũ nghi hoặc nhìn Hồ Diệp Thao đang nghiêng đầu, cùng Oscar đột nhiên xuất hiện.
"Thế nào? Chính là loại cảm giác này, vừa rồi anh nhìn thấy được cậu thực mong chờ lại thực kích động!" Giọng nói thiếu đánh của Oscar vang lên.
Châu Kha Vũ hít sâu một hơi: "Đúng vậy, em vừa rồi đúng thật là có chút rung động đấy man, với bạn trai của anh! Rung động đấy!!!"
Oscar cau mày: "Này! Không được bắt nạt vợ của anh em a! Thao Thao là của anh cậu!"
Thời điểm Trương Gia Nguyên bị phục vụ dẫn tới mơ hồ nghe thấy câu nói này, còn có giọng nói kỳ quái sao nghe có chút quen tai, quay đầu nhìn qua cái bàn bên kia, đầu tiên đập vào mắt là một nam nhân tóc xanh đang gắt gao ôm một nam sinh tóc hồng nói gì đó, còn một người nữa bị hai người kia che mất không thấy rõ.
"Cái kia, xin chào?" Trương Gia Nguyên thấy mấy người này hình như đang cãi nhau, chần chờ chào hỏi một tiếng.
Châu Kha Vũ bỗng nhiên ngẩn ra.
Oscar nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói, vội vàng ổn định thân mình, sờ sờ tóc mái, quay đầu cười tủm tỉm: "Xin chào xin chào, tôi là Os.... aaa tôi đi đây!!!"
Hồ Diệp Thao đập Oscar một cái, mắng hắn sao cứ kêu kêu gào gào, kết quả khi vừa nhìn thấy rõ là Trương Gia Nguyên, trong phút chốc cũng trừng lớn mắt, vẻ mặt không biết làm sao.
Trương Gia Nguyên đột nhiên có loại dự cảm, cái tình huống máu chó kia sẽ xuất hiện trên người mình. Quả nhiên giây tiếp theo, Oscar vừa lôi kéo Hồ Diệp Thao vừa phun ra một câu "Sớm sinh quý tử" liền vội vội vàng vàng rời đi.
Không có hai người kia che mất, Trương Gia Nguyên rốt cuộc thấy rõ được người đang ngồi ở cái bàn bên kia, Châu Kha Vũ.
Trương Gia Nguyên đáp lại như thế nào? Sờ sờ cằm của mình, ký ức của Trương Gia Nguyên về giấc mộng mơ hồ không rõ. Vò vò đầu nghẹn lại cái tính xấu khi mới ngủ dậy của mình, rốt cuộc cậu cũng không dám đem cái tính tình cáu bẩn khi mới ngủ dậy này ra chơi đùa với mẹ. Nếu là người kia hoặc Phó Tư Siêu, Trương Gia Nguyên chắc chắn sẽ trực tiếp dùng chân đá họ.
Tùy tiện gãi đầu mấy cái, Trương Gia Nguyên vẻ mặt buồn ngủ, vùng vẫy mang dép lê đi xuống lầu, liền nhìn thấy người ba đã lâu không gặp của mình đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng.
"Lão ba? Ba về khi nào thế?" Trương Gia Nguyên ngồi lên ghế dựa thuận tiện gác hai chân lên xếp bằng, bị ba mình trừng mắt liếc một cái, liền ngoan ngoãn đem đôi chân dài thả xuống.
"Sao con còn ăn mặc như thế này?" Ba Trương nhíu nhíu mày: "Lát nữa còn phải đi xem mắt, sao còn tùy tiện như vậy?"
Trương Gia Nguyên trực tiếp bị sặc nước miếng, ho khan nửa ngày mới nhận lấy ly nước mẹ mình đưa qua, hung hăng uống một ngụm mới cảm thấy đỡ hơn: "Đợi lát nữa? Nhanh như vậy?"
Hôm qua Trương Gia Nguyên trở về còn tưởng rằng mẹ mình chỉ nói chơi chơi thôi chứ không làm gì cả, không nghĩ tới hiện tại lại nói đợi lát nữa muốn mình đi xem mắt?!
Thế giới sụp đổ trong nháy mắt, vừa buông ly nước xuống muốn bỏ chạy, không nghĩ tới ba Trương đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của cậu, trực tiếp kêu thư ký đóng cửa phòng khách lại.
"........" Thật là một con người tàn nhẫn, Trương Gia Nguyên yên lặng trợn trắng mắt.
Bị mẹ mình ấn ngồi lại trên ghế, trang điểm, làm tóc, thay quần áo, một trận mê mang, đương nhiên bữa sáng cũng bị đút cho ăn từng ngụm từng ngụm một. Trương Gia Nguyên cạn lời ngồi tại chỗ cho người khác đùa nghịch, đến khi nhìn vào trong gương, từ một đứa lôi thôi lếch thếch cuối cùng cũng có hình dạng giống như một con người. Mẹ Trương thở phào nhẹ nhõm một hơi, trực tiếp túm Trương Gia Nguyên nhét vào trong xe, dặn dò tài xế chở người đến nhà hàng.
"Chú Lưu, chúng ta quen biết nhau hai mươi năm rồi, chú xem chú nhìn con lớn lên từ khi con còn nhỏ, chú nhất định, nhất định không muốn nhìn con rơi vào biển lửa đúng không?" Trương Gia Nguyên lay ghế lái cò kè mặc cả.
"Tiểu thiếu gia, tôi quen biết ông chủ và phu nhân cũng đã bốn mươi năm rồi, tôi vẫn luôn làm việc ở Trương gia." Chú Lưu vui tươi hớn hở cùng tiểu thiếu gia so tài đấu trí.
Được rồi, so về trình độ thì Trương Gia Nguyên còn kém chú Lưu tận hai mươi năm. Bất đắc dĩ ngồi dựa lưng trở lại, Trương Gia Nguyên tính toán chuẩn bị lân la làm quen với đối tượng xem mắt, nói không chừng đối phương cũng là bị bắt nha!
Sáng sớm, lúc Châu Kha Vũ còn đang tùy tiện nghịch tóc mình, thì nhận được tin nhắn wechat từ ba, chẳng qua là thời gian địa điểm còn đính kèm một câu "Xem mắt cho nghiêm túc, suy xét thật tốt, cảm thấy có thể thì liền quyết định như vậy.", thật là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương. Nói xem có phải rất kỳ diệu hay không, Châu Kha Vũ không thể tưởng tượng được lão ba cổ hủ kia của mình cư nhiên cũng sẽ để bụng loại chuyện này. Tổng cảm thấy nhất định là do lão mẹ của mình thì thầm nói con cái nhà này đã kết hôn, tôn tử nhà kia đã có thể tự đi mua nước tương, để lão ba mới cảm thấy tuổi của mình bây giờ cũng nên là như vậy.
Cả đời này cứ làm theo ý của ba đi, Châu Kha Vũ thở dài một hơi, ngay cả kết hôn cũng là một loại sắp đặt, thật là tra tấn.
Tùy tiện mặc quần áo, Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua thời gian và địa chỉ trên điện thoại, chép chép miệng gọi điện thoại cho Oscar.
Sáng sớm tinh mơ giọng của Oscar mơ mơ màng màng, nghe thấy Châu Kha Vũ kêu muốn anh bồi hắn đi xem mắt, cơn buồn ngủ lập tức biến mất: "Cậu sao vậy? Sợ à?"
Châu Kha Vũ nghịch tóc mái: "Trải qua ba lần trước đó, em thật sự không xác định được mẹ em nói bình thường là bình thường như thế nào, để ngừa vạn nhất thì anh vẫn là đi với em đi!"
"Được!" Oscar trả lời thực dứt khoát: "Để anh thuận tiện nhìn xem, mẹ cậu nói trắng trắng mềm mềm giống cái cục bột nếp là cái dạng người gì a? Trắng trắng mềm mềm, tưởng tượng gần giống với Thao Thao nhà anh!"
Mới sáng sớm không hiểu sao lại bị nhét cho một ngụm cẩu lương, Châu Kha Vũ muốn cúp điện thoại một phen, lại nhớ ra chính mình hiện tại đang cầu người ta, thế là phải nuốt xuống một hơi tự nói với bản thân là không cần nổi giận với một tên ngốc!
Châu Kha Vũ hiện tại đang ở nhà hàng thất thần chống cằm, phía bên kia đối diện hắn, hai người Oscar và Hồ Diệp Thao đang dựa vào nhau cười hì hì nói thầm.
Không thể nhịn được nữa, Châu Kha Vũ vẫy vẫy nắm đấm muốn thi triển một bộ Thái Cực Quyền trong không trung, lên wechat phẫn hận đánh chữ, lực đạo lớn muốn chọc nát màn hình: "Sao lại thế này? Không phải anh nói là bồi em sao? Hai người là tới để hẹn hò đúng không!!!"
Oscar cười tủm tỉm: "Tụi anh không phải đang ở đây sao, làm trợ lực tinh thần cho cậu là được rồi, chẳng lẽ cậu muốn anh cũng ôm cậu một cái? Thao Thao sẽ không đồng ý!"
Hồ Diệp Thao gật gật đầu: "Cậu đừng nhăn mặt, đợi lát nữa người ta bị cậu doạ làm cho sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?"
Châu Kha Vũ cạn lời: "Còn có người sợ khuôn mặt của em à?"
Đang lúc cúi đầu gõ phím, đột nhiên cảm thấy có một cái bóng đen hạ xuống, Châu Kha Vũ hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là chiếc quần jean màu xanh biển bọc lấy hai cái đùi thẳng tắp thon dài, hướng lên trên là áo sơ mi trắng kết hợp với một cái cà vạt thủy thủ nhỏ, theo sau là một đôi mắt đang cười tủm tỉm --
"Anh làm gì vậy?" Châu Kha Vũ nghi hoặc nhìn Hồ Diệp Thao đang nghiêng đầu, cùng Oscar đột nhiên xuất hiện.
"Thế nào? Chính là loại cảm giác này, vừa rồi anh nhìn thấy được cậu thực mong chờ lại thực kích động!" Giọng nói thiếu đánh của Oscar vang lên.
Châu Kha Vũ hít sâu một hơi: "Đúng vậy, em vừa rồi đúng thật là có chút rung động đấy man, với bạn trai của anh! Rung động đấy!!!"
Oscar cau mày: "Này! Không được bắt nạt vợ của anh em a! Thao Thao là của anh cậu!"
Thời điểm Trương Gia Nguyên bị phục vụ dẫn tới mơ hồ nghe thấy câu nói này, còn có giọng nói kỳ quái sao nghe có chút quen tai, quay đầu nhìn qua cái bàn bên kia, đầu tiên đập vào mắt là một nam nhân tóc xanh đang gắt gao ôm một nam sinh tóc hồng nói gì đó, còn một người nữa bị hai người kia che mất không thấy rõ.
"Cái kia, xin chào?" Trương Gia Nguyên thấy mấy người này hình như đang cãi nhau, chần chờ chào hỏi một tiếng.
Châu Kha Vũ bỗng nhiên ngẩn ra.
Oscar nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói, vội vàng ổn định thân mình, sờ sờ tóc mái, quay đầu cười tủm tỉm: "Xin chào xin chào, tôi là Os.... aaa tôi đi đây!!!"
Hồ Diệp Thao đập Oscar một cái, mắng hắn sao cứ kêu kêu gào gào, kết quả khi vừa nhìn thấy rõ là Trương Gia Nguyên, trong phút chốc cũng trừng lớn mắt, vẻ mặt không biết làm sao.
Trương Gia Nguyên đột nhiên có loại dự cảm, cái tình huống máu chó kia sẽ xuất hiện trên người mình. Quả nhiên giây tiếp theo, Oscar vừa lôi kéo Hồ Diệp Thao vừa phun ra một câu "Sớm sinh quý tử" liền vội vội vàng vàng rời đi.
Không có hai người kia che mất, Trương Gia Nguyên rốt cuộc thấy rõ được người đang ngồi ở cái bàn bên kia, Châu Kha Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất