Chương 2: Dẫn Sói
Editor: Bilee
Tuyên Hòa đầu năm thứ tư, Tiêu Lan đổi niên hiệu thành Vĩnh An, từ đây chính thức xưng đế.
Từ ngày Tiêu An lên ngôi, tần suất hắn phái người tới đưa đan dược giảm bớt rất nhiều, đại khái ở tế điển thấy ta ho ra máu nghiêm trọng, sợ ta bệnh chết, hoặc cũng có thể thấy ra bệnh thành bộ dáng này, không đủ sức gây nên sóng gió gì nữa, dù chèn ép nhưng cũng cố kị thân phận Thái Thượng Hoàng của ta nên vẫn hầu hạ ta ăn ngon mặc ấm.
Nhưng ta biết giá trị tồn tại của mình sẽ không kéo dài mãi, Tiêu Lan cũng sẽ không thật sự đợi ta chết già.
Thời điểm vào thu năm tiếp theo, thân thể ta có chuyển biến hơi tốt đẹp một chút, đi đường không cần người dìu nữa, nhưng đi nhanh một chút vẫn là thở không ra hơi, một trận gió thổi qua liền muốn ngã. Ta nhìn qua bộ dáng hiện tại của mình trong gương, màu da so với thời khỏe mạnh khi trước tái nhợt hơn rất nhiều, hai má lại luôn ửng đỏ kì dị, kết hợp với đôi mắt phượng phong lưu trời sinh, nhìn tựa như rượu quá ba tuần, đôi mắt như thể như nhuốm đẫm men say. Trong cung cũng sôi nổi truyền tai phế đế như ta ở trong cung tầm hoan mua vui thế nào, ăn chơi đàng điếm, cả ngày say khướt ra sao.
Kì thực điểm này cũng không phải là giả, Tiêu Lan tuy rằng tước đoạt tự do của ta, nhưng hắn không hạn chế ta vui chơi, ta thường triệu gánh hát đào kép vào Ưu Tư Đình, mỗi lần náo loạn là hết cả đêm, hôm sau mới để bọn họ rời đi.
Đương nhiên triệu bọn họ tới liên tục không phải vì giải sầu, mà trong số đào kép đó có cả ám vệ ta bí mật bồi dưỡng, trước kia chuyên môn thay ta đi làm những việc không thể để lộ ra ngoài sáng, âm thầm diệt trừ phản đảng. Ta dùng bọn họ để diệt trừ mấy vị huynh đệ dị mẫu không an phận lại không đủ thông minh, ngoài ra còn diệt trừ thế lực ngoại thích mang ý đồ khống chế hoàng đế sau khi ta đăng cơ. Nhưng Tiêu Lan thông minh hơn so với bọn họ, hắn sẽ không dễ dàng lơi lỏng cảnh giác với ta, ta đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ta phải tiếp tục sa đọa như vậy cho đến khi hắn tin rằng ta thực sự là một phế đế không chút uy hiếp với hắn mới được.
Vì thế ta bắt đầu mặc vào trang phục đào kép, đeo mặt nạ, mang rối gỗ, suốt đêm ca xướng.
Dần dần, lời đồn đãi ta phát điên rồi lan truyền nhanh chóng, cũng tự nhiên truyền tới tai Tiêu Lan đang bận rộn chính sự.
Đêm nay, lúc ta đang mượn trò múa rối để trao đổi với ám vệ tin tức trong cung thì Tiêu Lan đột nhiên xuất hiện.
Hắn tới xem ta có phải điên thật hay không.
Khi đó hắn ở ngoài cửa rất hứng thú nghe, ta ở bên trong hồ ngôn loạn ngữ mà hát, hết một điệu, hắn vỗ tay khen ngợi, không những không chê cười phế đế điên loạn như ta, ngược lại tự mình đẩy cửa tiến vào, đuổi toàn bộ đào kép ở đó đi, bản thân ngồi thưởng thức một mình. Ta liền thuận thế mà diễn cho hắn xem, cầm theo bầu rượu vừa uống vừa hát, ngã trái ngã phải mà đến trước mặt Tiêu Lan, híp đôi mắt lờ đờ men say nhìn chằm chằm hắn, Tiêu Lan lại làm ra một chuyện mà chính ta không tưởng tượng được.
Hắn bắt lấy cánh tay ta, cướp lấy bầu rượu rồi uống liền một hơi.
Ta nhớ rõ cặp mặt u tối của hắn, mỗi khi nuốt cổ họng chuyển động, hắn như này đâu giống uống rượu mà giống như uống máu ta, xé thịt ta, nhai xương ta vậy. Tiêu Linh, trẫm ít ngày nữa sẽ chọn phi lập hậu, ngươi nói trẫm nên chọn ai? Trẫm tam cung lục viện, mấy trăm giai lệ, nhưng không một ai lọt vào mắt trẫm, ngươi nói xem trẫm phải làm sao bây giờ? Ngươi nói xem vì sao năm đó, phụ vương vừa nhìn thấy dung nhan độc nhất vô nhị đất Cửu Châu của mẫu thân ngươi là Vũ phu nhân liền độc sủng một mình nàng, coi thường những phi tần khác?
Ta thấy Tiêu Lan càng nói càng kì quái, rõ ràng ta đóng vai kẻ điên, vậy mà Tiêu Lan còn điên cuồng hơn ta.
Thế này cũng quá quỷ dị, quá buồn cười rồi.
Ta say khướt cười ầm lên,Tiêu Lan lại không cười, bình tĩnh nhìn ta một hổi, bỗng nhiên đứng dậy đè ta xuống bàn.
"Choang" một tiếng, bình rượu vỡ tan trên mặt đất, tựa như vó ngựa loạn lạc, tựa như đao kiếm giao nhau.
Ta đoán hắn nhớ tới mẫu thân hắn vì sự xuất hiện của mẫu thân ta mà thất sủng, chợt nảy sinh sát ý với ta, ta vẫn cố gắng ra vẻ say rượu, nằm liệt trên bàn tựa như con mồi đưa cần cổ yếu ớt đến miệng dã thú. Ta biết Tiêu Lan hiện tại sẽ không giết ta, hắn vừa mới đăng cơ, trong triều còn có những lão thần tiền triều chưa từng quên đi ta, bọn họ coi di chiếu phụ vương truyền ngôi cho ta còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân. Tiêu Lan cúi đầu, môi gần sát bên tai ta, hơi thở tràn lan như thể con rắn độc đói khát, thân hình so với ta còn cường tráng hơn nhiều, căn bản không đơn bạc như vẻ bề ngoài.
Hắn khẽ thì thầm, Tiêu Linh, ngươi nói xem trẫm vì sao lại muốn giữ lại một phế đế như ngươi, tôn ngươi làm Thái Thượng Hoàng? Ngươi thật sự cho rằng ta cố kị ánh mắt thế gian, sợ bị mắng chửi là soán quyền đoạt vị ư? Hay là thật sự sợ mấy lão thần trong triều, lo trước lo sau không dám lấy mạng ngươi? Ta đúng là đã từng suy xét tới, nhưng trừ những thứ đó ra còn nguyên nhân khác.
Ta nhắm chặt hai mắt, giả bộ say như chết không nghe thấy, nhưng lại cảm giác được gáy nóng lên vì hơi thở của hắn thiêu đốt.
Tiêu Linh, bởi vì ngươi rất thú vị. Nếu ngươi đủ thông minh, nên biết như thế nào để càng trở nên thú vị, như vậy sẽ sống được càng lâu.
Ta vẫn sẽ đến xem ngươi, hắn nói. Đến khi ngươi tỉnh lại, Tiêu Linh, lúc đó chớ làm ta mất hứng trở về.
Tiêu Lan đi rồi, ta một đêm chưa ngủ, lăn qua lộn lại suy nghĩ đến mấy câu hắn vừa nói, càng nghĩ càng không thể tưởng tượng nổi, cảm giác ghê tởm không sao tả xiết. Ta và hắn đều là hoàng tử, chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, cho dù muốn trả thù ta cùng những huynh đệ trước đây từng khinh nhục hắn, cũng không thể nói ra những thứ ái muội mà hoang đường như vậy được, như thể hắn muốn....
Hắn muốn... giống như để một người từng thượng vị cửu ngũ chí tôn như ta tới lấy lòng hắn.
Trong lòng ta dâng lên một luồng rét lạnh, nhìn về phía cánh tay ẩn ẩn đau, vết ngón tay đỏ hồng thình lình lọt vào tầm mắt, vô cùng khó coi, liền phất tay áo đào hát thùng thình xuống, đi ra ngoài cửa. Ưu Tư Đình trước kia là một hồ nước, bờ bên kia là hoàng cung ngói đỏ tường son lộng lẫy, giờ đã không còn là lãnh địa của ta, xuân đi thu tới, cảm giác như đã một đời. Ta nghỉ chân ven hồ nhìn xa xa phía đối diện, phát hiện trong rừng cây có mấy bóng người áo quần lụa là đang đuổi bắt vui đùa ầm ĩ.
Đó là mấy đứa con của Tiêu Lan.
Trong đó cưỡi con hắc tuấn mã, rõ ràng chính là sói con, y tựa như mang trong mình thiên phú của Man tộc, cả người dán lên lưng ngựa, động tác tự nhiên phóng khoáng phi ngựa chạy như bay, hoàn toàn khác biệt với những đứa con khác của Tiêu Lan.
Dường như thấy ta đang nhìn y, sói con siết dây cương dừng ngựa, con ngựa lắc đầu hất đuôi, nôn nóng bất an, một thiếu niên khác lớn hơn rất nhiều tuổi đuổi tới, quất một roi tới con ngựa y đang cưỡi, sau đó liền nghe một tiếng hí vang, con ngựa kia bị chấn kinh tung vó, liền đem người trên lưng hất thẳng xuống hồ.
Nghe thấy trận cười nổi lên từ bốn phía, thấy sói con vùng vẫy trong hồ, lại không có người tới cứu, ta quát lên một tiếng, bờ bên kia có vài vị hoàng tử biết thân phận của ta, châu đầu ghé tai bàn luận một phen rồi lập tức giải tán. Ta gọi đình nội thị vệ tới, vớt sói con kia kéo lên bờ, Cả người y ướt đẫm, có vẻ sặc no một bụng nước rồi, nằm trên mặt đất không ngừng ho khan, cây trâm trên đầu cũng không thấy, tóc tai xõa tung chật vật, có thể nhìn thấy dáng vẻ Man tộc hoang dã. Một năm ngắn ngủi trôi qua, thể trạng y đã cường tráng hơn nhiều, bờ vai rộng hơn, sống lưng cứng cỏi hơn, thật là còn lớn nhanh hơn sói.
"Tạ, tạ hoàng thúc". Y ngồi dậy, lại không dám ngẩng cái đầu ướt nhẹp tóc tai chật vật lên nhìn ta, giống như lần đầu gặp mặt không được tự nhiên, đến khi một trận gió thu thổi tới mới không nhịn được hắt hơi một cái.
"Đã gọi cô một tiếng hoàng thúc thì đừng sợ cô như vậy, cô cũng không ăn thịt ngươi". Ta khẽ cười một tiếng, giống như năm đó nhặt được con sói con trên thảo nguyên, đưa y vào trong Ưu Tư Đình. Lần này, ta phải dạy dỗ con sói con này thật tốt mới được.
Bởi vì trong tương lai, y sẽ là một thanh đao ta có thể nắm trong tay.
Rồi sau này hồi tưởng lại ngày đó, ta lại vô cùng đau đớn, bởi vì ta không luyện ra một cây đao, mà là dẫn sói vào nhà.
Tuyên Hòa đầu năm thứ tư, Tiêu Lan đổi niên hiệu thành Vĩnh An, từ đây chính thức xưng đế.
Từ ngày Tiêu An lên ngôi, tần suất hắn phái người tới đưa đan dược giảm bớt rất nhiều, đại khái ở tế điển thấy ta ho ra máu nghiêm trọng, sợ ta bệnh chết, hoặc cũng có thể thấy ra bệnh thành bộ dáng này, không đủ sức gây nên sóng gió gì nữa, dù chèn ép nhưng cũng cố kị thân phận Thái Thượng Hoàng của ta nên vẫn hầu hạ ta ăn ngon mặc ấm.
Nhưng ta biết giá trị tồn tại của mình sẽ không kéo dài mãi, Tiêu Lan cũng sẽ không thật sự đợi ta chết già.
Thời điểm vào thu năm tiếp theo, thân thể ta có chuyển biến hơi tốt đẹp một chút, đi đường không cần người dìu nữa, nhưng đi nhanh một chút vẫn là thở không ra hơi, một trận gió thổi qua liền muốn ngã. Ta nhìn qua bộ dáng hiện tại của mình trong gương, màu da so với thời khỏe mạnh khi trước tái nhợt hơn rất nhiều, hai má lại luôn ửng đỏ kì dị, kết hợp với đôi mắt phượng phong lưu trời sinh, nhìn tựa như rượu quá ba tuần, đôi mắt như thể như nhuốm đẫm men say. Trong cung cũng sôi nổi truyền tai phế đế như ta ở trong cung tầm hoan mua vui thế nào, ăn chơi đàng điếm, cả ngày say khướt ra sao.
Kì thực điểm này cũng không phải là giả, Tiêu Lan tuy rằng tước đoạt tự do của ta, nhưng hắn không hạn chế ta vui chơi, ta thường triệu gánh hát đào kép vào Ưu Tư Đình, mỗi lần náo loạn là hết cả đêm, hôm sau mới để bọn họ rời đi.
Đương nhiên triệu bọn họ tới liên tục không phải vì giải sầu, mà trong số đào kép đó có cả ám vệ ta bí mật bồi dưỡng, trước kia chuyên môn thay ta đi làm những việc không thể để lộ ra ngoài sáng, âm thầm diệt trừ phản đảng. Ta dùng bọn họ để diệt trừ mấy vị huynh đệ dị mẫu không an phận lại không đủ thông minh, ngoài ra còn diệt trừ thế lực ngoại thích mang ý đồ khống chế hoàng đế sau khi ta đăng cơ. Nhưng Tiêu Lan thông minh hơn so với bọn họ, hắn sẽ không dễ dàng lơi lỏng cảnh giác với ta, ta đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ta phải tiếp tục sa đọa như vậy cho đến khi hắn tin rằng ta thực sự là một phế đế không chút uy hiếp với hắn mới được.
Vì thế ta bắt đầu mặc vào trang phục đào kép, đeo mặt nạ, mang rối gỗ, suốt đêm ca xướng.
Dần dần, lời đồn đãi ta phát điên rồi lan truyền nhanh chóng, cũng tự nhiên truyền tới tai Tiêu Lan đang bận rộn chính sự.
Đêm nay, lúc ta đang mượn trò múa rối để trao đổi với ám vệ tin tức trong cung thì Tiêu Lan đột nhiên xuất hiện.
Hắn tới xem ta có phải điên thật hay không.
Khi đó hắn ở ngoài cửa rất hứng thú nghe, ta ở bên trong hồ ngôn loạn ngữ mà hát, hết một điệu, hắn vỗ tay khen ngợi, không những không chê cười phế đế điên loạn như ta, ngược lại tự mình đẩy cửa tiến vào, đuổi toàn bộ đào kép ở đó đi, bản thân ngồi thưởng thức một mình. Ta liền thuận thế mà diễn cho hắn xem, cầm theo bầu rượu vừa uống vừa hát, ngã trái ngã phải mà đến trước mặt Tiêu Lan, híp đôi mắt lờ đờ men say nhìn chằm chằm hắn, Tiêu Lan lại làm ra một chuyện mà chính ta không tưởng tượng được.
Hắn bắt lấy cánh tay ta, cướp lấy bầu rượu rồi uống liền một hơi.
Ta nhớ rõ cặp mặt u tối của hắn, mỗi khi nuốt cổ họng chuyển động, hắn như này đâu giống uống rượu mà giống như uống máu ta, xé thịt ta, nhai xương ta vậy. Tiêu Linh, trẫm ít ngày nữa sẽ chọn phi lập hậu, ngươi nói trẫm nên chọn ai? Trẫm tam cung lục viện, mấy trăm giai lệ, nhưng không một ai lọt vào mắt trẫm, ngươi nói xem trẫm phải làm sao bây giờ? Ngươi nói xem vì sao năm đó, phụ vương vừa nhìn thấy dung nhan độc nhất vô nhị đất Cửu Châu của mẫu thân ngươi là Vũ phu nhân liền độc sủng một mình nàng, coi thường những phi tần khác?
Ta thấy Tiêu Lan càng nói càng kì quái, rõ ràng ta đóng vai kẻ điên, vậy mà Tiêu Lan còn điên cuồng hơn ta.
Thế này cũng quá quỷ dị, quá buồn cười rồi.
Ta say khướt cười ầm lên,Tiêu Lan lại không cười, bình tĩnh nhìn ta một hổi, bỗng nhiên đứng dậy đè ta xuống bàn.
"Choang" một tiếng, bình rượu vỡ tan trên mặt đất, tựa như vó ngựa loạn lạc, tựa như đao kiếm giao nhau.
Ta đoán hắn nhớ tới mẫu thân hắn vì sự xuất hiện của mẫu thân ta mà thất sủng, chợt nảy sinh sát ý với ta, ta vẫn cố gắng ra vẻ say rượu, nằm liệt trên bàn tựa như con mồi đưa cần cổ yếu ớt đến miệng dã thú. Ta biết Tiêu Lan hiện tại sẽ không giết ta, hắn vừa mới đăng cơ, trong triều còn có những lão thần tiền triều chưa từng quên đi ta, bọn họ coi di chiếu phụ vương truyền ngôi cho ta còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân. Tiêu Lan cúi đầu, môi gần sát bên tai ta, hơi thở tràn lan như thể con rắn độc đói khát, thân hình so với ta còn cường tráng hơn nhiều, căn bản không đơn bạc như vẻ bề ngoài.
Hắn khẽ thì thầm, Tiêu Linh, ngươi nói xem trẫm vì sao lại muốn giữ lại một phế đế như ngươi, tôn ngươi làm Thái Thượng Hoàng? Ngươi thật sự cho rằng ta cố kị ánh mắt thế gian, sợ bị mắng chửi là soán quyền đoạt vị ư? Hay là thật sự sợ mấy lão thần trong triều, lo trước lo sau không dám lấy mạng ngươi? Ta đúng là đã từng suy xét tới, nhưng trừ những thứ đó ra còn nguyên nhân khác.
Ta nhắm chặt hai mắt, giả bộ say như chết không nghe thấy, nhưng lại cảm giác được gáy nóng lên vì hơi thở của hắn thiêu đốt.
Tiêu Linh, bởi vì ngươi rất thú vị. Nếu ngươi đủ thông minh, nên biết như thế nào để càng trở nên thú vị, như vậy sẽ sống được càng lâu.
Ta vẫn sẽ đến xem ngươi, hắn nói. Đến khi ngươi tỉnh lại, Tiêu Linh, lúc đó chớ làm ta mất hứng trở về.
Tiêu Lan đi rồi, ta một đêm chưa ngủ, lăn qua lộn lại suy nghĩ đến mấy câu hắn vừa nói, càng nghĩ càng không thể tưởng tượng nổi, cảm giác ghê tởm không sao tả xiết. Ta và hắn đều là hoàng tử, chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, cho dù muốn trả thù ta cùng những huynh đệ trước đây từng khinh nhục hắn, cũng không thể nói ra những thứ ái muội mà hoang đường như vậy được, như thể hắn muốn....
Hắn muốn... giống như để một người từng thượng vị cửu ngũ chí tôn như ta tới lấy lòng hắn.
Trong lòng ta dâng lên một luồng rét lạnh, nhìn về phía cánh tay ẩn ẩn đau, vết ngón tay đỏ hồng thình lình lọt vào tầm mắt, vô cùng khó coi, liền phất tay áo đào hát thùng thình xuống, đi ra ngoài cửa. Ưu Tư Đình trước kia là một hồ nước, bờ bên kia là hoàng cung ngói đỏ tường son lộng lẫy, giờ đã không còn là lãnh địa của ta, xuân đi thu tới, cảm giác như đã một đời. Ta nghỉ chân ven hồ nhìn xa xa phía đối diện, phát hiện trong rừng cây có mấy bóng người áo quần lụa là đang đuổi bắt vui đùa ầm ĩ.
Đó là mấy đứa con của Tiêu Lan.
Trong đó cưỡi con hắc tuấn mã, rõ ràng chính là sói con, y tựa như mang trong mình thiên phú của Man tộc, cả người dán lên lưng ngựa, động tác tự nhiên phóng khoáng phi ngựa chạy như bay, hoàn toàn khác biệt với những đứa con khác của Tiêu Lan.
Dường như thấy ta đang nhìn y, sói con siết dây cương dừng ngựa, con ngựa lắc đầu hất đuôi, nôn nóng bất an, một thiếu niên khác lớn hơn rất nhiều tuổi đuổi tới, quất một roi tới con ngựa y đang cưỡi, sau đó liền nghe một tiếng hí vang, con ngựa kia bị chấn kinh tung vó, liền đem người trên lưng hất thẳng xuống hồ.
Nghe thấy trận cười nổi lên từ bốn phía, thấy sói con vùng vẫy trong hồ, lại không có người tới cứu, ta quát lên một tiếng, bờ bên kia có vài vị hoàng tử biết thân phận của ta, châu đầu ghé tai bàn luận một phen rồi lập tức giải tán. Ta gọi đình nội thị vệ tới, vớt sói con kia kéo lên bờ, Cả người y ướt đẫm, có vẻ sặc no một bụng nước rồi, nằm trên mặt đất không ngừng ho khan, cây trâm trên đầu cũng không thấy, tóc tai xõa tung chật vật, có thể nhìn thấy dáng vẻ Man tộc hoang dã. Một năm ngắn ngủi trôi qua, thể trạng y đã cường tráng hơn nhiều, bờ vai rộng hơn, sống lưng cứng cỏi hơn, thật là còn lớn nhanh hơn sói.
"Tạ, tạ hoàng thúc". Y ngồi dậy, lại không dám ngẩng cái đầu ướt nhẹp tóc tai chật vật lên nhìn ta, giống như lần đầu gặp mặt không được tự nhiên, đến khi một trận gió thu thổi tới mới không nhịn được hắt hơi một cái.
"Đã gọi cô một tiếng hoàng thúc thì đừng sợ cô như vậy, cô cũng không ăn thịt ngươi". Ta khẽ cười một tiếng, giống như năm đó nhặt được con sói con trên thảo nguyên, đưa y vào trong Ưu Tư Đình. Lần này, ta phải dạy dỗ con sói con này thật tốt mới được.
Bởi vì trong tương lai, y sẽ là một thanh đao ta có thể nắm trong tay.
Rồi sau này hồi tưởng lại ngày đó, ta lại vô cùng đau đớn, bởi vì ta không luyện ra một cây đao, mà là dẫn sói vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất