Cửu Vĩ Hồ : (Kế Hoạch Của Hồ Ly)
Chương 5: Hảm Hại
Ánh nắng ban mai chiếu vào trong căn phòng mà Lâm Á Như đang ngủ, điều đó khiến cô mơ màng tỉnh giấc. Cô với vẻ mệt mỏi mà đưa tay dụi vào mắt mình, để lâu đi những thứ dơ bẩn trên mặt.
Căn phòng im lặng một hồi lâu, cô lấy trong túi áo của mình ra một sợi dây rất đẹp mà cười mủm mỉm một cánh hạnh phúc.
"Đây là vật đính ước của anh ấy đã trao cho mình vào tối hôm qua, nhưng còn về việc mình phải gả cho tên Bạch Ngọc Lý thì…"
Cô suy nghĩ một hồi sau đó đưa sợi dây lên lòng ngực, mà nghĩ về chuyện đêm qua. Anh ân cần với cô hôn cô còn trao cho cô sợi dây này và nói :
"Nhất định anh sẽ cưới em về làm vợ"
"Nhưng em đã lỡ có đính ước với Bạch Ngọc Lý…"
Đang suy nghĩ thì từ bên ngoài hai vị quận chúa Nguyệt Nga và Lập tử phi bước vào, nó khiến cô hơi hoảng loạn một chút mà nhanh tay nhét sợi dây vào lại trong ống áo.
"Muội muội...Sao giờ này vẫn chưa dậy á ?"
Cô lâu lâu khuôn mặt của mình một hồi mà nói : "Vâng muội cũng vừa dạy, mà hai người đến đây có việc gì không ?"
Hai quận chúa mỉm cười mà chạy đến chỗ của cô, họ đưa tay lên vai của cô tỏ ra vẻ kính trọng hẹn ngùng mà nói :
"Nhìn muội này xinh đẹp ghê không những vậy còn có thể lấy được Vị Hoàng đế của nhà họ Bạch nữa chứ, đúng không Nguyệt Nga"
Hai quận công chúa nhìn nhau họ mỉm cười một cách nham hiểm, rồi nháy mắt với nhau như có một toan tính gì đó.
"Đúng không hiểu sao Lâm Á Như muội thì cái gì cũng có được còn ta thì…"
Lâm Á Như mỉm cười mặc kệ cho các vị quận chúa khác đang ngầm tấn công vào tâm lý của cô nhưng kết quả họ nhận lại thì cũng chỉ là sự tức giận hơn nữa.
"Sư muội nói nãy giờ chắc muội cũng đã khác nước rồi nhỉ ? Vậy để ta đi lấy nước cho muội uống nhà"
Lâm Á Như im lặng cô không hiểu hai chị gái này của mình đang làm gì, một người thì đi lấy nước cho cô uống người còn lại thì kiên nhẫn đấm bóp cho cô.
Lúc này quận chúa Nguyệt Nga vừa đi vừa quay đầu lại, mà mắt đảo nhìn xung quanh sau đó nhìn Lập tử phi dường như hai người đang có một mưu kế gì đó.
"Được lắm cô lại dám lên mặc với hai bọn ta sao ? Vậy để xem hôm nay cô sẽ hống hách được bao lâu"
Nguyệt Nga mỉm cười cô lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy chứa thuốc màu trắng, sau đó mỉm cười đổ vào chiếc ly cô lại nhìn một lần nữa sau đó đổ nước mà lắc lên.
"Lâm Á Như bọn tôi không để cô chết dễ dàng vậy đâu, để xem từ đây đến ngày cưới cô sẽ xảy ra chuyện gì nhé"
Nguyệt Nga mỉm cười một cách thỏa mãn mà đem ly nước tiến dần đến chỗ của Lâm Á Như.
"Này muội nước đây hãy mau uống đi"
Lập Tử phi mỉm cười mà dùng tay của mình vội vã, đưa ly nước vào miệng cô còn Nguyệt Nga đứng im mỉm cười Lâm Á Như lúc này định uống nhưng từ bên ngoài cách cửa mở ra khiến một tiếng động vang lên làm hai ả quận chúa kia gật mình.
Từ bên ngoài bước vào là Nhạc Gia bà ta đang mặc trên người một bộ y phục màu đen, cùng với chiếc roi dấu sau hai cánh tay bà ta mỉm cười nhanh hiểm mà bước gần đến chỗ của họ.
"Hai cô đang làm gì ở đây vậy ? Không phải là tôi bảo hai đi giặc đồ cho ta sao ?"
Hai người đứng hình ấp úng làm rơi ly nước khiến Lâm Tử phi bối rối, hai quận chúa quỳ xuống nhìn bà với ánh sáng long lanh như đang muốn cầu xin một điều gì đó.
"Hai tôi biết lỗi rồi mong bà hãy tha cho chúng tôi lần này, chúng tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa đau"
Nhạc Gia nhìn họ một hồi lâu sau đó ho vài cái để dữ vẻ tôn nghiêm của mình mà nói : "Được tạm thời hôm nay ta sẽ bỏ qua, mau đi làm việc đi còn ngồi đó làm gì hả"
Các quận chúa bắt đầu đứng dậy mà bỏ đi họ với vẻ mặt vừa lo lắng, lại tức giận mà nhìn về phía Nhạc Gia cùng với Lâm Á Như.
"Lâm Á Như cô được lắm, lần này cô may mắn nhưng lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đau"
Nhạc Gia lúc này trong phòng của Lâm Á Như bà ta nhìn cô mỉm cười, sau đó sờ vào mặt của cô mà nói :
"Như ta đã nói làm dâu nhà họ Bạch là một điều không hề dễ dàng, nhưng dù là ai đi nữa hay cả quận chúa thì chỉ cần phạm một sơ suất nhỏ thì có thể cả hoàng tộc họ Lâm chúng ta sẽ bị chém đầu.
Vì vậy con cần phải suy nghĩ kỹ, ta tin tưởng ở con có thể hoàn thành sứ mệnh này".p
Nhạc Gia cùng Lâm Á Như nhìn nhau mà vừa nói nhẹ nhàng, lại cười mà trải cho cô bộ tóc.
"Vâng con biết con sẽ hoàng thành chắc nghiệm của mình"
Lâm Á Như cố gắng kìm chế nổi đau của mình khéo mắt của cô đã xuất hiện vài giọt lệ, tay của cô cầm chặt dợi dây chuyền mà ôm chặt vào lòng.
"Em xin lỗi nhưng tình cảm của hai ta chắc chỉ tới đây là kết thúc..."
Cô đưa mắt nhìn dợi dây chuyền mà nước mắt đã tuôn dài trên má lúc nào không hay, nhìn thấy vậy Nhạc Gia mỉm cười ôm chặt cô vào lòng để an ủi.
"Không sao đau mọi chuyện rồi cũng sẽ diễn ra tốt đẹp thôi mà"
Tay bà ôm chặt cô lại mà nhìn về xa xăm bà thở dài một cái rồi nước mắt cũng chảy xuống theo dòng.
"Ta vẫn còn nhớ những ngày đó, khi ta vẫn còn là Hoàng ái phi của Bạch gia, lúc đầu ông ta rất yêu thương ta nhưng chỉ vì ta dơ ý làm ông ta không hài lòng.
Ông ấy dường như muốn giết ta rồi chu duy Cửu tộc, may mắn lúc ấy ta đã thoát được nhưng còn gia đình của ta.
Tất cả điều là do những con quỷ ẩn trong lớp người của nhà họ Bạch làm ra, và ta thật lòng không muốn con người ta yêu thương nhất sẽ phải dẫn vào vết xe đổ của ta"
Lâm Á Như dường như đã không còn chú ý gì, cô mê mang nhắm mắt lại nằm trên chiếc giường mà không biết bảo tố sắp ập đến với mình.
Còn Nhạc Gia mỉm cười nhìn cô một hồi lâu, sau đó lâu đi những giọt nước mắt của mình mà lạnh lùng bước ra ngoài.
Căn phòng im lặng một hồi lâu, cô lấy trong túi áo của mình ra một sợi dây rất đẹp mà cười mủm mỉm một cánh hạnh phúc.
"Đây là vật đính ước của anh ấy đã trao cho mình vào tối hôm qua, nhưng còn về việc mình phải gả cho tên Bạch Ngọc Lý thì…"
Cô suy nghĩ một hồi sau đó đưa sợi dây lên lòng ngực, mà nghĩ về chuyện đêm qua. Anh ân cần với cô hôn cô còn trao cho cô sợi dây này và nói :
"Nhất định anh sẽ cưới em về làm vợ"
"Nhưng em đã lỡ có đính ước với Bạch Ngọc Lý…"
Đang suy nghĩ thì từ bên ngoài hai vị quận chúa Nguyệt Nga và Lập tử phi bước vào, nó khiến cô hơi hoảng loạn một chút mà nhanh tay nhét sợi dây vào lại trong ống áo.
"Muội muội...Sao giờ này vẫn chưa dậy á ?"
Cô lâu lâu khuôn mặt của mình một hồi mà nói : "Vâng muội cũng vừa dạy, mà hai người đến đây có việc gì không ?"
Hai quận chúa mỉm cười mà chạy đến chỗ của cô, họ đưa tay lên vai của cô tỏ ra vẻ kính trọng hẹn ngùng mà nói :
"Nhìn muội này xinh đẹp ghê không những vậy còn có thể lấy được Vị Hoàng đế của nhà họ Bạch nữa chứ, đúng không Nguyệt Nga"
Hai quận công chúa nhìn nhau họ mỉm cười một cách nham hiểm, rồi nháy mắt với nhau như có một toan tính gì đó.
"Đúng không hiểu sao Lâm Á Như muội thì cái gì cũng có được còn ta thì…"
Lâm Á Như mỉm cười mặc kệ cho các vị quận chúa khác đang ngầm tấn công vào tâm lý của cô nhưng kết quả họ nhận lại thì cũng chỉ là sự tức giận hơn nữa.
"Sư muội nói nãy giờ chắc muội cũng đã khác nước rồi nhỉ ? Vậy để ta đi lấy nước cho muội uống nhà"
Lâm Á Như im lặng cô không hiểu hai chị gái này của mình đang làm gì, một người thì đi lấy nước cho cô uống người còn lại thì kiên nhẫn đấm bóp cho cô.
Lúc này quận chúa Nguyệt Nga vừa đi vừa quay đầu lại, mà mắt đảo nhìn xung quanh sau đó nhìn Lập tử phi dường như hai người đang có một mưu kế gì đó.
"Được lắm cô lại dám lên mặc với hai bọn ta sao ? Vậy để xem hôm nay cô sẽ hống hách được bao lâu"
Nguyệt Nga mỉm cười cô lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy chứa thuốc màu trắng, sau đó mỉm cười đổ vào chiếc ly cô lại nhìn một lần nữa sau đó đổ nước mà lắc lên.
"Lâm Á Như bọn tôi không để cô chết dễ dàng vậy đâu, để xem từ đây đến ngày cưới cô sẽ xảy ra chuyện gì nhé"
Nguyệt Nga mỉm cười một cách thỏa mãn mà đem ly nước tiến dần đến chỗ của Lâm Á Như.
"Này muội nước đây hãy mau uống đi"
Lập Tử phi mỉm cười mà dùng tay của mình vội vã, đưa ly nước vào miệng cô còn Nguyệt Nga đứng im mỉm cười Lâm Á Như lúc này định uống nhưng từ bên ngoài cách cửa mở ra khiến một tiếng động vang lên làm hai ả quận chúa kia gật mình.
Từ bên ngoài bước vào là Nhạc Gia bà ta đang mặc trên người một bộ y phục màu đen, cùng với chiếc roi dấu sau hai cánh tay bà ta mỉm cười nhanh hiểm mà bước gần đến chỗ của họ.
"Hai cô đang làm gì ở đây vậy ? Không phải là tôi bảo hai đi giặc đồ cho ta sao ?"
Hai người đứng hình ấp úng làm rơi ly nước khiến Lâm Tử phi bối rối, hai quận chúa quỳ xuống nhìn bà với ánh sáng long lanh như đang muốn cầu xin một điều gì đó.
"Hai tôi biết lỗi rồi mong bà hãy tha cho chúng tôi lần này, chúng tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa đau"
Nhạc Gia nhìn họ một hồi lâu sau đó ho vài cái để dữ vẻ tôn nghiêm của mình mà nói : "Được tạm thời hôm nay ta sẽ bỏ qua, mau đi làm việc đi còn ngồi đó làm gì hả"
Các quận chúa bắt đầu đứng dậy mà bỏ đi họ với vẻ mặt vừa lo lắng, lại tức giận mà nhìn về phía Nhạc Gia cùng với Lâm Á Như.
"Lâm Á Như cô được lắm, lần này cô may mắn nhưng lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đau"
Nhạc Gia lúc này trong phòng của Lâm Á Như bà ta nhìn cô mỉm cười, sau đó sờ vào mặt của cô mà nói :
"Như ta đã nói làm dâu nhà họ Bạch là một điều không hề dễ dàng, nhưng dù là ai đi nữa hay cả quận chúa thì chỉ cần phạm một sơ suất nhỏ thì có thể cả hoàng tộc họ Lâm chúng ta sẽ bị chém đầu.
Vì vậy con cần phải suy nghĩ kỹ, ta tin tưởng ở con có thể hoàn thành sứ mệnh này".p
Nhạc Gia cùng Lâm Á Như nhìn nhau mà vừa nói nhẹ nhàng, lại cười mà trải cho cô bộ tóc.
"Vâng con biết con sẽ hoàng thành chắc nghiệm của mình"
Lâm Á Như cố gắng kìm chế nổi đau của mình khéo mắt của cô đã xuất hiện vài giọt lệ, tay của cô cầm chặt dợi dây chuyền mà ôm chặt vào lòng.
"Em xin lỗi nhưng tình cảm của hai ta chắc chỉ tới đây là kết thúc..."
Cô đưa mắt nhìn dợi dây chuyền mà nước mắt đã tuôn dài trên má lúc nào không hay, nhìn thấy vậy Nhạc Gia mỉm cười ôm chặt cô vào lòng để an ủi.
"Không sao đau mọi chuyện rồi cũng sẽ diễn ra tốt đẹp thôi mà"
Tay bà ôm chặt cô lại mà nhìn về xa xăm bà thở dài một cái rồi nước mắt cũng chảy xuống theo dòng.
"Ta vẫn còn nhớ những ngày đó, khi ta vẫn còn là Hoàng ái phi của Bạch gia, lúc đầu ông ta rất yêu thương ta nhưng chỉ vì ta dơ ý làm ông ta không hài lòng.
Ông ấy dường như muốn giết ta rồi chu duy Cửu tộc, may mắn lúc ấy ta đã thoát được nhưng còn gia đình của ta.
Tất cả điều là do những con quỷ ẩn trong lớp người của nhà họ Bạch làm ra, và ta thật lòng không muốn con người ta yêu thương nhất sẽ phải dẫn vào vết xe đổ của ta"
Lâm Á Như dường như đã không còn chú ý gì, cô mê mang nhắm mắt lại nằm trên chiếc giường mà không biết bảo tố sắp ập đến với mình.
Còn Nhạc Gia mỉm cười nhìn cô một hồi lâu, sau đó lâu đi những giọt nước mắt của mình mà lạnh lùng bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất