Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện
Chương 20
WXID123456: Uống say tỉnh lại, tôi choáng váng. Đặc biệt ở đây nhắc nhở mọi người đi nhậu nhất định phải uống vừa phải thôi, nếu không ngày hôm sau sẽ bị cồn quật như chết đi sống lại. Ý thức của tôi tỉnh lại rất sớm, nhưng cơ thể hoàn toàn không theo kịp, nằm trong chăn ấm áp thật lâu, tôi mới từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt, khuôn ngực quen thuộc, B mặc áo thun trắng trơn. Những chuyện xảy ra đêm qua từ từ chạy nhanh trong đầu, tôi dùng tốc độ nhanh nhất chắt lọc trọng tâm ― Tôi tỏ tình với B, B đồng ý làm bạn trai tôi. Sự việc trọng đại như vậy hoàn thành ngay dưới tình huống say sỉn lớn gan? Quan hệ của tôi và B thế là thay đổi trạng thái như vậy á? Tôi cũng bội phục cơn say sỉn của mình luôn, độ thực hiện lại kinh người như vậy.
"Ngày mai cậu sẽ nhớ chuyện xảy ra tối nay chứ?"
Câu nói của B nhảy lên trong trí nhớ hỗn loạn. U là trời! Tiêu rồi!
Tôi từ từ ngẩng đầu, không định đánh thức B. Ai ngờ, cậu ấy cúi đầu, trong mắt không hề buồn ngủ. Thấy tôi tỉnh, biểu cảm của cậu ấy có chút vi diệu, dường như cũng không xác định rốt cuộc tôi có nhớ chuyện mấu chốt ngày hôm qua hay không. Rõ ràng tôi rất muốn biết, nhưng lại muốn giả vờ không có gì xảy ra. Nhưng lại nghĩ nếu như tôi là cậu ấy, nếu "bạn trai" mình quên chuyện đã tỏ tình, cũng tội quá. Nếu tôi quên, cũng công cốc luôn.
Suy nghĩ xong, tôi quyết định đánh đòn phủ đầu, "Sao tôi lại ở trên giường cậu?" Mơ mơ màng màng, giống như là hồn nhiên không biết tối hôm qua đã làm chuyện trọng đại đột phá gì.
Mặt nạ bình tĩnh của B có một khoảnh khắc nứt ra, biến thành Mã Lộ tối hôm qua, trên mặt phiền muộn, lại không thể làm gì. Trong thời gian ngắn cậu ấy điều chỉnh cảm xúc của mình, khôi phục lại dáng vẻ như không có gì xảy ra.
"Tối hôm qua cậu uống rất nhiều." Cậu ấy không tiếp tục giải thích, chỉ có một câu gọn gàng.
Rõ ràng cậu ấy có chút thất vọng, tôi đau lòng dáng vẻ cố gắng trấn định của cậu ấy, không muốn trêu cậu ấy nữa, "Mặc dù tôi uống rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhớ cậu là bạn trai tôi."
"Cậu... nhớ thật hả?" Mắt cậu ấy sáng rực lên, không quá khẳng định hỏi ngược lại.
"Cậu đồng ý rồi, không thể đổi ý." Ánh mắt của cậu ấy thật sự rất, lúc cười thật là ngọt, tất cả cảm xúc tích cực đều đầy ắp trong đó. Khóe miệng tôi cũng cong lên theo.
Cậu ấy ôm lấy tôi, vùi đầu trên vai tôi, "Được, không đổi ý."
Ngực cậu ấy mềm lắm, nhưng chôn trong đó thời gian dài thì dễ bị khó thở (Ôi, một phiền não thật ngọt ngào mà) Tôi giằng co hai cái, leo lên một chút, đầu đặt trên vai cậu ấy, thoải mái không ít.
Trong lúc nhất thời, hai chúng tôi cũng không nói gì.
Đột nhiên sau khi tiến lên một bước, hai người không biết làm sao, phải làm sao đối mặt với quan hệ mới đây?
Tôi hồi tưởng lại hình thức ở chung một hai tháng nay với cậu ấy, ung dung vui vẻ, không có nhiều khốn khổ, nghi ngờ thì ít lắm cũng chỉ là có lúc hoài nghi cậu ấy có thích tôi hay không thôi. Mà bây giờ thì sao, chúng tôi không chỉ là bạn cùng phòng, không chỉ là bạn bè, còn là "bạn trai". Nghĩ đến hai chữ này, tim tôi lại bị tình cảm lấp đầy mềm nhũn như đám mây, không kiềm được cọ cần cổ cậu ấy một cái, tay cũng không nghe lời, vuốt ve qua lại ở hông cậu ấy.
"Cậu làm gì?" Tay B vốn đang lặng yên ôm eo tôi, bây giờ bị tôi phá cũng học sờ bậy, cách quần áo mà táy máy. Lớp áo mỏng bị vén lên một góc, không chú ý tay cậu ấy đã trực tiếp tiến tới thịt mềm ngang hông tôi.
"Á!" Khối thịt bị sờ tới nhột ghê í, tôi không nhịn được kêu một tiếng.
Động tác của B lập tức dừng lại, kéo áo tôi xuống, kín đáo che lại eo.
Tôi chống nửa người trên, nhìn mặt B. Mặt cậu ấy trốn trong gối, vành tai hồng hồng. Rõ ràng cho thấy cậu ấy xấu hổ, lại không muốn cho tôi thấy.
"Cậu có yêu đương bao giờ chưa?" Nếu tôi không biết làm sao, vậy thì hỏi B thử đi.
Cậu ấy yên lặng một lát, giọng nói vang ra từ trong gối, là một câu "Chưa" rất trầm thấp.
Tôi có chút ngoài ý muốn, trong ấn tượng của tôi, B là một người rất được hoan nghênh, nói thẳng ra, cậu ấy chính là cao phú soái điển hình, tính cách ôn nhu, trai gái già trẻ ăn hết, khẳng định có không ít người thích cậu ấy. Nếu như vẫn chưa yêu đương, chỉ có thể là bản thân cậu ấy không muốn thôi. Vậy tại sao cậu ấy đồng ý hẹn hò với tôi chứ? Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, trừ việc là bạn cùng phòng của cậu ấy, có thể gần quan ban lộc*, hình như cũng không có điểm xuất sắc nào khác.
*gần quan ban lộc: ở gần nhau dễ nảy sinh tình cảm
Đây mới là buổi sáng đầu tiên xác định quan hệ, tôi đã suy nghĩ vẩn vơ, không có cảm giác an toàn. Sao mà bây giờ lại khiến người không vui chứ?
Tôi có chút chán nản ôm lấy cậu ấy, không muốn nói thêm nữa. Đã bảo là tình yêu ngọt ngào cơ mà, hu hu hu gạt người. (>﹏
Vừa mở mắt, khuôn ngực quen thuộc, B mặc áo thun trắng trơn. Những chuyện xảy ra đêm qua từ từ chạy nhanh trong đầu, tôi dùng tốc độ nhanh nhất chắt lọc trọng tâm ― Tôi tỏ tình với B, B đồng ý làm bạn trai tôi. Sự việc trọng đại như vậy hoàn thành ngay dưới tình huống say sỉn lớn gan? Quan hệ của tôi và B thế là thay đổi trạng thái như vậy á? Tôi cũng bội phục cơn say sỉn của mình luôn, độ thực hiện lại kinh người như vậy.
"Ngày mai cậu sẽ nhớ chuyện xảy ra tối nay chứ?"
Câu nói của B nhảy lên trong trí nhớ hỗn loạn. U là trời! Tiêu rồi!
Tôi từ từ ngẩng đầu, không định đánh thức B. Ai ngờ, cậu ấy cúi đầu, trong mắt không hề buồn ngủ. Thấy tôi tỉnh, biểu cảm của cậu ấy có chút vi diệu, dường như cũng không xác định rốt cuộc tôi có nhớ chuyện mấu chốt ngày hôm qua hay không. Rõ ràng tôi rất muốn biết, nhưng lại muốn giả vờ không có gì xảy ra. Nhưng lại nghĩ nếu như tôi là cậu ấy, nếu "bạn trai" mình quên chuyện đã tỏ tình, cũng tội quá. Nếu tôi quên, cũng công cốc luôn.
Suy nghĩ xong, tôi quyết định đánh đòn phủ đầu, "Sao tôi lại ở trên giường cậu?" Mơ mơ màng màng, giống như là hồn nhiên không biết tối hôm qua đã làm chuyện trọng đại đột phá gì.
Mặt nạ bình tĩnh của B có một khoảnh khắc nứt ra, biến thành Mã Lộ tối hôm qua, trên mặt phiền muộn, lại không thể làm gì. Trong thời gian ngắn cậu ấy điều chỉnh cảm xúc của mình, khôi phục lại dáng vẻ như không có gì xảy ra.
"Tối hôm qua cậu uống rất nhiều." Cậu ấy không tiếp tục giải thích, chỉ có một câu gọn gàng.
Rõ ràng cậu ấy có chút thất vọng, tôi đau lòng dáng vẻ cố gắng trấn định của cậu ấy, không muốn trêu cậu ấy nữa, "Mặc dù tôi uống rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhớ cậu là bạn trai tôi."
"Cậu... nhớ thật hả?" Mắt cậu ấy sáng rực lên, không quá khẳng định hỏi ngược lại.
"Cậu đồng ý rồi, không thể đổi ý." Ánh mắt của cậu ấy thật sự rất, lúc cười thật là ngọt, tất cả cảm xúc tích cực đều đầy ắp trong đó. Khóe miệng tôi cũng cong lên theo.
Cậu ấy ôm lấy tôi, vùi đầu trên vai tôi, "Được, không đổi ý."
Ngực cậu ấy mềm lắm, nhưng chôn trong đó thời gian dài thì dễ bị khó thở (Ôi, một phiền não thật ngọt ngào mà) Tôi giằng co hai cái, leo lên một chút, đầu đặt trên vai cậu ấy, thoải mái không ít.
Trong lúc nhất thời, hai chúng tôi cũng không nói gì.
Đột nhiên sau khi tiến lên một bước, hai người không biết làm sao, phải làm sao đối mặt với quan hệ mới đây?
Tôi hồi tưởng lại hình thức ở chung một hai tháng nay với cậu ấy, ung dung vui vẻ, không có nhiều khốn khổ, nghi ngờ thì ít lắm cũng chỉ là có lúc hoài nghi cậu ấy có thích tôi hay không thôi. Mà bây giờ thì sao, chúng tôi không chỉ là bạn cùng phòng, không chỉ là bạn bè, còn là "bạn trai". Nghĩ đến hai chữ này, tim tôi lại bị tình cảm lấp đầy mềm nhũn như đám mây, không kiềm được cọ cần cổ cậu ấy một cái, tay cũng không nghe lời, vuốt ve qua lại ở hông cậu ấy.
"Cậu làm gì?" Tay B vốn đang lặng yên ôm eo tôi, bây giờ bị tôi phá cũng học sờ bậy, cách quần áo mà táy máy. Lớp áo mỏng bị vén lên một góc, không chú ý tay cậu ấy đã trực tiếp tiến tới thịt mềm ngang hông tôi.
"Á!" Khối thịt bị sờ tới nhột ghê í, tôi không nhịn được kêu một tiếng.
Động tác của B lập tức dừng lại, kéo áo tôi xuống, kín đáo che lại eo.
Tôi chống nửa người trên, nhìn mặt B. Mặt cậu ấy trốn trong gối, vành tai hồng hồng. Rõ ràng cho thấy cậu ấy xấu hổ, lại không muốn cho tôi thấy.
"Cậu có yêu đương bao giờ chưa?" Nếu tôi không biết làm sao, vậy thì hỏi B thử đi.
Cậu ấy yên lặng một lát, giọng nói vang ra từ trong gối, là một câu "Chưa" rất trầm thấp.
Tôi có chút ngoài ý muốn, trong ấn tượng của tôi, B là một người rất được hoan nghênh, nói thẳng ra, cậu ấy chính là cao phú soái điển hình, tính cách ôn nhu, trai gái già trẻ ăn hết, khẳng định có không ít người thích cậu ấy. Nếu như vẫn chưa yêu đương, chỉ có thể là bản thân cậu ấy không muốn thôi. Vậy tại sao cậu ấy đồng ý hẹn hò với tôi chứ? Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, trừ việc là bạn cùng phòng của cậu ấy, có thể gần quan ban lộc*, hình như cũng không có điểm xuất sắc nào khác.
*gần quan ban lộc: ở gần nhau dễ nảy sinh tình cảm
Đây mới là buổi sáng đầu tiên xác định quan hệ, tôi đã suy nghĩ vẩn vơ, không có cảm giác an toàn. Sao mà bây giờ lại khiến người không vui chứ?
Tôi có chút chán nản ôm lấy cậu ấy, không muốn nói thêm nữa. Đã bảo là tình yêu ngọt ngào cơ mà, hu hu hu gạt người. (>﹏
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất