Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 67: Thôn Không Người 8

Trước Sau
Lầu canh rất yên tĩnh, ngay cả đứa bé sơ sinh vốn luôn quấy khóc cũng yên lặng. Người phụ nữ ôm con trong lòng ngồi trong góc phòng dỗ nó ngủ. Những người khác không dám làm ồn, cau chặt lông mày, vẻ mặt lo âu. Họ không xác định thiên sư có thể cứu họ được không nhưng họ lại rất chắc chắn đêm nay là một buổi tối rất đáng sợ. Suốt cả ngày hôm nay, mặt trời chỉ ló dạng vài giờ vào buổi trưa, chắc chắn thiếu dương khí. Ở đây lại đông người như vậy, còn thêm hai người mới đến...

Triệu Dao bĩu môi, nói khẽ với giáo sư: "Giáo sư, bọn họ nhìn chúng ta rất nhiều lần." Tự cho là ánh mắt sâu kín, thực tế ai mà không nhìn ra? Còn không phải đang oán trách hai người đến gia tăng nhân khí sao?

Giáo sư nói: "Có thời gian để ý họ thì không bằng chỉnh lý tài liệu, ngẫm xem vì sao Triệu Cương bị thay thế ba bốn ngày mà chúng ta không phát hiện."

"Giáo sư, thầy cũng không phát hiện à?"

"Thầy với trò giống nhau sao? Coi như bây giờ trò bị thay, thầy cũng không nhận ra được!" Giáo sư nói năng hùng hồn, Triệu Dao không còn gì để nói.

Liễu Quyền Ninh bật cười: "Người bình thường sẽ không nghĩ đến tình huống đó, huống chi Từ A Ni dám cải trang thành Triệu Cương thì đương nhiên đã có chuẩn bị trước."

"Nói cũng phải." Triệu Dao gật đầu, sau đó nhìn Chung thiên sư đang nằm dưới ánh trăng nhắm mắt nghỉ ngơi: "Chung thiên sư không sao chứ?" Cô có cảm giác không đến một phút nữa, Chung thiên sư sẽ bị thi biến.

Liễu Quyền Ninh nhìn về phía Chung thiên sư, vẻ mặt nghiêm túc: "Chỉ mong không có việc gì." Ông cũng nhận thấy không thích hợp, rõ ràng chỉ trúng thi độc của quỷ đói, nhưng khi Chung thiên sư nằm dưới ánh trăng, ông bỗng có dự cảm bất thường. Liễu Quyền Ninh rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên móng tay Chung thiên sư, con ngươi ông đột nhiên phóng to.

Từ trước đến nay Chung thiên sư có sở thích để móng tay, nhưng bình thường chỉ để ngón út, vì móng tay dài khi làm phép hay vẽ bùa sẽ gặp khó khăn. Lúc này Chung thiên sư đặt tay trên bụng, móng tay dài chừng 3cm. Dáng vẻ này, rõ ràng là thi biến.

Liễu Quyền Ninh tiến lên xem, Chung thiên sư đột nhiên mở mắt ra, bất ngờ nhìn thẳng vào mắt ông. Chung thiên sư hỏi: "Sao vậy?"

Liễu Quyền Ninh mặt không thay đổi trả lời: "Ánh trăng quá thịnh sẽ làm thi độc xao động. Hay là chuyển qua chỗ tối?"

Vẻ mặt Chung thiên sư uể oải: "Không cần, tôi cảm thấy ở đây rất thoải mái."

Cương thi hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện, thoải mái là chuyện bình thường. Liễu Quyền Ninh đột nhiên nắm lấy hai cánh tay của Chung thiên sư, kéo hắn ra khỏi nơi mặt trăng chiếu vào. Chung thiên sư nổi giận hất ông ra, sức lực vô cùng lớn. Hắn chạy đến trước cửa sổ, đắm chìm vào ánh trăng, điên cuồng hấp thu tinh hoa mặt trăng.

Giáo sư lên tiếng: "Thi biến."

Triệu Dao hoảng sợ nhìn xuống vết thương trên cổ tay, không biết bản thân có bị biến thành cương thi không. Giáo sư kéo cô cách xa ánh trăng: "Mặc dù không biết trò có trúng thi độc cương thi hay không nhưng nên tránh xa ánh trăng."

"Giáo sư, nếu thầy không nghiên cứu phong tục tập quán dân tộc, em nghĩ chắc chắn thầy sẽ làm thiên sư."

Giáo sư lườm cô nàng một cái, hai người lùi ra sau, phát hiện phía sau đầy người. Thì ra sáu người kia thấy Chung thiên sư bắt đầu thi biến bèn chạy trốn cách Chung thiên sư xa nhất. Liễu Quyền Ninh và một thiên sư họ Tiền hợp lực khống chế Chung thiên sư, kéo hắn đến nơi không bị ánh trăng rọi trúng.

Chung thiên sư khôi phục thần trí, nhận ra bản thân bị thi biến bèn nói với hai người: "Trói tôi lại. Nếu như tôi hoàn toàn bị thi biến, dùng kiếm gỗ đào đâm vào trái tim tôi rồi lập tức đốt cháy."

Liễu Quyền Ninh trói hắn lại, ông nghe vậy nói: "Sẽ không để cậu chết đâu."

Đột nhiên có người chỉ ra ngoài cửa sổ kinh hô: "Dưới lầu có rất nhiều quỷ đói!" Tiếng hô lớn của hắn hấp dẫn bầy quỷ đói bên ngoài, đồng thời cũng làm đứa bé sơ sinh khóc lên. Đứa bé cảm nhận được quỷ khí càng khóc lớn, quỷ đói ăn thịt trẻ con vừa gầy vừa đen nghe tiếng đứa bé khóc lớn, lập tức nhảy lên trèo lên lầu canh, cuối cùng nhảy đến trước cửa sổ.

Mấy người kia lập tức trốn sang chỗ khác, chỉ có người phụ nữ ôm con hoảng sợ quá độ, cứng ngắt cả người như mất hết sức lực, gương mặt trắng bệch nhìn quỷ đói nhào đến trước mặt. Liễu Quyền Ninh thấy thế liền ném kiếm gỗ cho Tiền thiên sư: "Coi chừng." Sau đó ông hai bước thành ba bước nắm lấy bả vai người phụ nữ kéo ra sau, đồng thời dán bùa Ngũ Lôi lên quỷ đói nhào tới.

Quỷ đói lập tức bị thiêu thành tro, nhưng bầy quỷ đói vẫn tràn vào như tre già măng mọc. Liễu Quyền Ninh đá tấm ván dưới đất ngăn trước cửa sổ, quỷ đói nhào đến đụng vào tấm ván phát ra tiếng rầm rầm chấn động.

"Á, bên này cũng có!" Có người chỉ vào một con quỷ đói bò lên cửa sổ phía bên kia, quỷ đói nhảy đến cắn cánh tay hắn. Người nọ kêu gào thảm thiết, những người khác thì tránh còn không kịp. Triệu Dao nắm lấy cái đuôi của quỷ đói ăn trẻ em, hung hăng vụt mạnh xuống sàn rồi dùng hết sức lực đạp mạnh xuống cái bụng phình to của nó, quỷ đói chết ngay lập tức.

Giáo sư ì ạch khiêng một tấm ván ngăn trước cửa sổ, vịn cái eo già cả ngăn cản đám quỷ đói bên ngoài đồng thời hô to: "Mấy thanh niên trai tráng còn không qua đây ngăn cản? Chờ bầy quỷ đói tràn vào gặm sạch hết sao?"

Mấy người còn lại cố nén sợ hãi dùng lưng ngăn tấm gỗ, mới vừa đụng vào tấm ván, tim phổi suýt nhảy lên đến cổ họng. Giáo sư thở phì phò, đỡ eo chậm rì rì bước đi: "Thanh niên trẻ cố lên." Ông vừa dứt lời, một móng vuốt bén nhọn bỗng đâm xuyên qua tấm ván, dừng ngay trước mặt giáo sư, cách con ngươi ông chừng 2cm.

Con quỷ đói trước mặt giáo sư giơ tay đào đào móc móc, ông từ từ lùi ra sau hai bước, ôm lấy trái tim suýt bị hù dọa ngừng đập luôn. Móng quỷ kia với không được thứ gì bèn dừng lại, mấy người xung quanh đang vịn tấm ván không dám thở mạnh, lo sợ nhìn cái móng vuốt kia. Con quỷ bỗng đổi hướng quơ qua bên trái, thanh niên đang đứng phía đó phản ứng cực nhanh ngồi thụp xuống, sợ chết khiếp ngẩng đầu nhìn cái móng vuốt ngay trên đầu hắn.

Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, thứ cái móng quỷ kia xuyên qua không phải là tấm ván mà là cái đầu của hắn rồi. Bỗng một loạt tiếng động vang lên, mọi người quay đầu nhìn chằm chằm tấm ván, một giây sau tất cả đồng loạt bỏ chạy. Tấm ván đã bị mấy cái móng quỷ xuyên thấu, vỡ tan nát rơi xuống đất. Một con quỷ đói cao đến 2m khom người bò vào, Tiền thiên sư thấy thế ném kiếm gỗ đào cho Triệu Dao: "Giúp tôi để ý Chung thiên sư." Sau đó hắn lập tức tiến lên đối phó với quỷ đói trước mắt.

Liễu Quyền Ninh vừa vịn ván cửa, vừa vảy chu sa lên bệ cửa sổ và dán bùa lên cửa. Tiền thiên sư đá quỷ đói sát sinh ra ngoài rồi khiêng tấm ván chặn trước cửa sổ, cắn đầu ngón trỏ vẽ bùa trấn tà lên. Quỷ đói đụng vào tấm ván bị chặn lại, nhưng bùa trấn tà không ngăn cản được bao lâu, bầy quỷ cứ liên tục tràn lên.

Tiền thiên sư hướng Liễu Quyền Ninh hô to: "Cho tôi mượn chu sa."

Liễu Quyền Ninh cầm chu sa, căn bản không rời khỏi nơi đó được, có người vội chạy lên cầm qua giúp Tiền thiên sư. Hắn vừa vẽ bùa trấn tà lên cửa vừa vảy chu sa. Chu sa tính dương, có thể chống lại tà khí.

Triệu Dao nắm chặt kiếm gỗ, cảm thấy bầu không khí thật căng thẳng, tim đập như nổi trống. Chợt trên đầu cô vang lên tiếng động thật lên, Triệu Dao ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy quỷ đói chọc thủng vách tường, mở thành một cái cửa sổ nhỏ cách nền nhà 2m. Quỷ đói ăn thịt trẻ con bò vào từ đó, tứ chi dán chặt vào tường nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng người phụ nữ.

Triệu Dao mắng một câu: "Má nó!" Cô quơ kiếm gỗ đào loạn xạ, nhưng tốc độ của quỷ đói rất nhanh, cô không chỉ không làm nó bị thương còn bị rách một đường trên mặt. Lục tục bốn năm con quỷ theo đó bò vào nhưng Liễu Quyền Ninh và Tiền thiên sư đang bận canh giữ hai cửa sổ bên kia, không giúp cô được.

Chung thiên sư thấy thế nói: "Cô cởi dây trói cho tôi, để tôi đối phó với chúng."



Triệu Dao lắc đầu: "Anh không thể gặp ánh trăng." Quan trọng nhất là, cô không biết sau khi thả Chung thiên sư thì hắn có bị thi biến giết mấy người trong lầu canh không. Cô sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như nhặt hạt mè ném dưa hấu: "Anh dạy tôi đi."

Chung thiên sư trừng mắt tức giận: "Hồ đồ!"

"Không phải tôi là Từ A Ni chuyển thế sao? Ít nhiều gì tôi cũng có thiên phú. Anh dạy tôi đi, nhanh lên!" Triệu Dao gấp đến nỗi rống to, cô sắp không bảo vệ được đứa bé sau lưng rồi. Bảy tám quỷ đói ăn trẻ con bò đến, còn không giải quyết thì sẽ có người chết.

Chung thiên sư hít sâu mấy hơi, ngựa chết không bằng ngựa sống: "Kiếm pháp Đạo gia, thay trời hành hóa, diệt ma trảm tà. Cô có từng học kiếm pháp chưa?"

"Bà nội có dạy tôi kiếm pháp Thái Cực, được không?"

"... Được rồi, tùy tiện đi. Nghe cho kỹ, chú sát kiếm của Đỗ thiên sư viết: Thái thượng có lệnh, phổ cáo vạn linh..."

Triệu Dao bỗng tiếp lời: "... Phong hỏa tề chiến, phạt tà giảo tinh!" Cô giơ kiếm chém tới, đường kiếm như đao thép chém quỷ đói thành tro tàn. Triệu Dao hớn hở quay đầu nhìn Chung thiên sư: "Nhìn đi, tôi đã nói mà."

Chung thiên sư vô cùng kinh ngạc, cũng tạm yên lòng. Nhưng hắn yên tâm quá sơm, dù gì Triệu Dao cũng không phải là thiên sư thụ giới, cô chỉ vừa tiếp xúc với Đạo pháp, dù thiên phú không tồi nhưng chỉ chém trúng vỏn vẹn hai ba con quỷ đói. Tốc độ bầy quỷ đói lại rất nhanh và gian xảo. Triệu Dao chém không trúng chúng, rất nhanh trên người cô đã xuất hiện vô số vết thương.

Bốn con quỷ đói quấn lấy Triệu Dao, bốn con khác nhìn chằm chằm đứa bé sơ sinh, mặc dù có người khác giúp đỡ nhưng vẫn đấu không lại bọn quái vật đáng sợ này. Có một con đã tiến đến trước mặt người phụ nữ, nó há to miệng nhắm ngay đầu đứa bé mà tấn công. Người phụ nữ hét lên, hung hăng cắn đuôi của quỷ đói. Mặc dù ngăn cản được con này nhưng không cản được con khác nhân cơ hội há to miệng.

Mọi người không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhắm mắt hét lên. Người mẹ tuyệt vọng mở to mắt nhìn quỷ đói nhào tới, ánh mắt đầy vẻ căm hận ngọc đá cùng tan. Nhưng ngay sau đó, một sợi dây đỏ quấn lấy cần cổ quỷ đói nhỏ gầy, giật mạnh ra sau đập mạnh nó vào vách tường. Trần Dương xuất hiện, lưu loát giải quyết bảy tám quỷ đói ăn trẻ con, quất chúng thành tro tàn.

"Có ai bị thương không?"

Triệu Dao hưng phấn trả lời: "Không có!"

Chung thiên sư và mọi người trông thấy Trần Dương đều thở phào nhẹ nhõm. Liễu Quyền Ninh nói: "Trần Tiểu Dương, nhanh lên đến đánh một trận."

Trần Dương mở cửa, đá văng một con quỷ ăn thịt người cao lớn. Cậu cực kỳ nhanh nhẹn bố trí trận pháp trước cửa sổ, dùng dây đỏ kết trận, trung tâm là đồng tiền cổ đang coong coong cộng hưởng. Dương khí tỏa ra bốn phía, quỷ đói không dám đến gần.

Tiền thiên sư thấy thế liền bảo Triệu Dao lấy kiếm Thất Tinh trong hành lý của hắn ném qua. Kiếm Thất Tinh là một trong mười đại kiếm pháp của Đạo giáo, cùng là pháp khí của Tiền thiên sư. Hắn cắm kiếm Thất Tinh lên bệ cửa sổ, tạm thời trấn áp quỷ đói rồi quay đầu hỏi Liễu Quyền Ninh: "Ông định đối phó bầy quỷ đói bên ngoài thế nào?"

"Tống quỷ nhập địa. Chúng từ đâu đến thì đưa về đó."

Cái gọi là tống quỷ nhập địa là sử dụng một trận pháp, cắm dao găm xuống đất, người trận hợp nhất. Trong thuật pháp của phái Mao Sơn có nói: "Pháp giả lấy chí dương trị chí âm, có năng lực "nhập địa", đại âm thịnh giả, âm thịnh thì dương suy, nhưng dương thịnh thì sẽ tống chúng xuống địa phủ, không được siêu sinh." Tức là chí dương đấu với chí âm, nếu âm thắng dương thì người làm phép sẽ chết. Còn ngược lại dương thắng âm thì sẽ đánh hung thần lệ quỷ xuống địa phủ, không được siêu sinh.

Đàn quỷ đói bên ngoài là chí âm, Liễu Quyền Ninh muốn bản thân chí dương, kết hợp với trận pháp tống bầy quỷ đói về địa ngục. Ông lấy một túi tiền nhỏ trong túi áo ra, lấy 17 miếng thông mị: "Nghe qua Thất Tinh Đinh Hồn Trận chưa?"

Trần Dương và Tiền thiên sư gật đầu, trận pháp của phái Mao Sơn rất nổi tiếng, Trong đó trận pháp chặt đứt sinh khí của bảy quan (bảy cửa), phong tỏa vạn quỷ được gọi là Thất Tinh Đinh Hồn Trận. Bảy quan phân biệt là Vân Khẩn, Thượng Quynh, Tử Thần, Thượng Dương, Thiên Dương, Ngọc Túc, và Thái Du, tạo thành một khu vực kiểm soát tất cả sinh khí trong đó. Một khi sinh khí bị phong tỏa, không thể lưu động được sẽ tạo thành một tử cục. Đây là một trận pháp vi phạm đến trật tự âm dương, đả thương kẻ địch đồng thời tổn hại chính mình.

Trận này dùng xương cổ gà chôn tại điểm mấu chốt ở bảy cửa trận, xương cổ gà có dương khí cực thịnh. Lúc sinh khí trong trận không thể lưu động sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của ác quỷ, làm cho lũ ác quỷ trong trận không cảm nhận được sinh khí mà quanh quẩn đứng tại một chỗ không dịch chuyển nổi, nửa bước cũng không thể.

Trần Dương nói: "Hiện tại không có thời gian đi tìm bảy quan của Thôn Không Người."

"Chú biết, thế nên dùng Phong Hồn Trận. Dùng 17 miếng thông mị thay thế tạo thành một Tiểu Thất Quan, vây tất cả quỷ đói bên ngoài vào trong trận, sau đó dùng thuật pháp tống quỷ nhập địa, tống tất cả chúng nó xuống địa phủ." Liễu Quyền Ninh sắp xếp 17 đồng tiền trong tay.

Thông mị là một đồng tiền cổ có chứa lông mày đồng tử (đồng tử: đứa trẻ nhỏ), vì đồng tử có dương khí mạnh nhất. Dương khí từ lông mày và máu của đồng tử còn hơn cả chu sa. Dùng 17 miếng thông mị làm thành một Tiểu Thất Quan, phong tỏa tất cả âm khí trong trận pháp, sau đó dùng thuật pháp tống quỷ nhập địa, đưa chúng trở lại địa ngục.

Một tiếng động vang lên, Tiền thiên sư nhìn sang, trông thấy kiếm Thất Tinh của ông đã bị bầy quỷ đói đụng ngã: "Bọn chúng thật sự hung mãnh."

Trần Dương nói: "Dính máu thịt sinh khí, hung mãnh cũng là bình thường." Quỷ đói đã đói bụng hàng trăm hàng ngàn năm, khó khăn có được máu thịt và sinh khí sẽ trở nên càng hung tàn hơn. Cửa sổ nhỏ trên đầu truyền đến tiếng khò khè, ngoại trừ quỷ đói ăn trẻ con thì mấy quỷ đói khác đang điên cuồng bò vào, kết quả cái bụng phình to bị kẹt lại không vào được.

"Vừa khéo, ngăn cản mấy con quỷ đói khác. Liễu thiên sư, theo lời ngài, ngụy tạo Tiểu Thất Quan, tống quỷ nhập địa."

Liễu Quyền Ninh chia mười hai miếng thông mị cho Trần Dương và Tiền thiên sư, ông giữ lại hai cái. Trần Dương và Tiền thiên sư cầm thông mị rời khỏi lầu canh, tách ra chạy về hai hướng khác nhau. Một vài quỷ đói ngửi thấy nhân khí, ngửa mặt lên trời gào to rồi đuổi theo hai người.

Bảy quan tương ứng với thất tinh Bắc Đẩu, không khó để tạo ra. Một bên Trần Dương nhanh chóng chôn thông mị vào những điểm đánh dấu, bên còn lại Tiền thiên sư cũng đã chôn thông mị xong. Hai người quay lại lầu canh, đóng cửa lại. Trần Dương vừa dùng vai chận cửa vừa nói với Liễu Quyền Ninh: "Còn thiếu cửa ải cuối cùng."

Cửa ải cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, chính là nơi ông đang đứng. Ngay khi Liễu Quyền Ninh chôn xong miếng thông mị cuối cùng, trận pháp mở ra, gió dừng thổi, tất cả sinh khí xung quanh trận pháp đều ngưng lại. Người thường không quá mẫn cản, chẳng qua cảm thấy hơi khó chịu. Quỷ đói ngoài lầu canh bị trận pháp ảnh hưởng mạnh, tất cả đều dừng tấn công, đứng quanh quẩn tại chỗ.

Trần Dương hé cửa nhìn ra ngoài, quỷ đói cao to 2m nhào mạnh về phía trước, há to cái miệng toàn là móc câu sắc bén. Cậu không nhúc nhích đối diện với nó, sau một lúc nó xoay người tiếp tục đi vòng vòng.

Quả nhiên không nhìn thấy. Trần Dương giơ tay ra dấu OK với Liễu Quyền Ninh, người sau lập tức cắm sâu dao găm xuống đất rồi hô to: "Nghịch ngô giả tử...Do ngã chân dương! Cấp cấp như luật lệnh!"

*Chú thích: "Chống lại ta thì chết, do dương khí của ta! Nhanh nhanh nghe lệnh!"

Dương khí lập tức lan tỏa, hội tụ thành kim quang bao phủ đám quỷ đói trong trận pháp. Nền đất tách ra, lộ ra địa ngục đầy nham thạch nóng chảy, quỷ đói không kịp đề phòng rơi xuống đại ngục kêu hét thảm thiết. Mấy con quỷ đói khác thấy thế sợ hãi chạy tứ tán hoặc tìm kiếm chỗ đứng, nhưng từ trong nham thạch nóng chảy đột nhiên có mấy bàn tay quỷ khô quắt vươn lên nắm lấy mắt cá chân chúng kéo xuống.

Lệ quỷ trong địa ngục nhiều không kể xiết, chịu đủ dằn vặt tra tấn quanh năm. Một khi địa ngục mở ra, chúng đợi không kịp vội leo lên, bình thường bò đến đỉnh lại ngã xuống. Bởi vậy chúng cực kỳ ghen ghét những thứ đứng phía trên, muốn kéo vào địa ngục cùng chúng.



Dương khí từ từ yếu đi, Liễu Quyền Ninh mượn dương khí sông núi vẫn không chống lại được âm khí của bầy quỷ đói. Tuy Ách Quế Lĩnh là núi nhưng dương khí đã sớm bị ăn mòn, vốn ít hơn âm khí. Nền đất Liễu Quyền Ninh đang đứng bắt đầu xuất hiện vết nứt, nếu như ông thua, bản thân ông sẽ bị kéo xuống địa ngục.

Triệu Dao mở to hai mắt: "Nguy hiểm!"

Giáo sư liếc cô nàng: "Trò không sợ kim quang chói mù mắt chó à?"

"Mắt chó nào có quan trọng bằng thiên sư? Tuy em nhìn không hiểu gì nhiều nhưng hình như Liễu thiên sư đang gặp nguy hiểm." Giáo sư và mấy người khác căn bản không nhìn thấy kim quang và địa ngục mở ra, họ chỉ cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ đè nặng như thái sơn, làm họ không dám thở mạnh.

Trần Dương tháo sợi dây đỏ, bày trận pháp ngưng tụ dương khí quanh người Liễu Quyền Ninh. Đồng tiền cổ coong coong kêu vang, cậu lấy nửa pháp ấn Phong Đô đại đế ra, kết hợp với tâm ấn của Phong Đô đại đế trợ giúp Liễu Quyền Ninh. Tốc độ địa ngục mở rộng trở nên nhanh hơn, quỷ đói đang chạy trốn cảm nhận được pháp ấn của Phong Đô đại đế, sợ hãi nằm sấp tại chỗ. Âm sai quỷ tốt trong địa ngục cảm nhận được pháp ấn của Phong Đô liền xuất hiện bắt quỷ đói, dưới sự giúp đỡ của âm sai, quỷ đói khắp nơi bị bắt về địa ngục.

Trong đám người, có người đánh bạo liếc nhìn ra cửa sổ, sau đó kinh hỉ hô to: "Tất cả quỷ đói biến mất hết rồi!"

Liễu Quyền Ninh thở phào nhẹ nhõm, gương mặt mặt mệt mỏi và tái nhợt vì thiếu dương khí. Ông lên tiếng: "Để tôi nghỉ chút đã, có tuổi rồi thể lực không tốt."

Tiền thiên sư bước qua đỡ ông dậy, nghe vậy bèn nói: "Từ sau khi ông lên làm Hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo ở Quảng Việt, pháp lực không hề tăng lên, chỉ là một cái Tiểu Thất Quan, tống quỷ nhập địa đã làm ông mất hết sức lực như vậy rồi. Nếu không có Trần Tiểu Dương hỗ trợ thì e là hôm nay ông xong đời rồi."

Liễu Quyền Ninh nghe vậy đẩy Tiền thiên sư ra: "Tránh ra tránh ra, cơ thể ông đây còn rất tráng kiện, một quyền đánh chết một con trâu, không cần đỡ, tránh ra." Tiền thiên sư thuận theo buông tay ra, Liễu Quyền Ninh lảo đảo suýt nữa ngã sấp mặt.

Tiền thiên sư và Chung thiên sư thấy thế cười ha hả. Lúc này Chung thiên sư đã yên lòng, vừa rồi không bị ánh trăng chiếu trúng, hắn đã khôi phục bình thường. Trần Dương nói cho hắn biết giếng nước kia từng bị nhỏ vào máu cương thi, hắn lập tức hiểu ra: "Thảo nào tôi có dấu hiệu thi biến."

Trần Dương nói tiếp: "Dịch Vu trưởng đang siêu độ quỷ oán, sáng mai chúng ta có thể rời đi. Chung thiên sư bị trúng thi độc không nặng, có thể rút ra."

Nghe nói sáng mai có thể rời đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lên tiếng: "Sau này về nhà nhất định phải đến Đạo quán xin bùa trừ tà mới được, quá xui xẻo. Tôi chỉ ra ngoài một chuyến mà gặp phải chuyện tà môn thế này, xui quá là xui."

"Trước đây tôi không tin quỷ thần, bây giờ không thể không tin."

Mọi người nói chuyện luôn mồm, rốt cuộc thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng, có thể thanh thản nói chuyện phiếm. Trần Dương cười cười, Triệu Dao đi đến hỏi: "Trần thiên sư, bắt được cô gái kiếp trước của em chưa?"

Trần Dương nhớ tới con mèo mun bị núi thịt đè bẹp, ho khan một cái: "Bắt được rồi... Cô muốn gặp à?"

"Không không. Em thấy cô ta không phải là người tốt lành gì, lại là cương thi, còn nuôi mèo quỷ, người hiền lành lương thiện như em nên tránh xa. Em chỉ muốn hỏi thăm về Đại Béo, nó là con mèo duy nhất không ghét em." Triệu Dao hưng phấn nói.

Trần Dương nhìn cô, thầm nghĩ cô nàng tự tin quá rồi, rõ ràng lúc vừa gặp Đại Béo đã muốn cào chết Triệu Dao.

"Nếu như cô muốn nuôi nó thì từ bỏ ý nghĩ này đi. Đại Béo là mèo quỷ nghìn năm, không thích hợp ở chung với người, lâu dài sẽ tổn hại đến công đức, dương khí và vậy may của cô."

"Vậy à." Triệu Dao tiếc nuối không thôi.

Lúc này mèo mun đang giãy dụa dưới mông Đại Béo, còn nó thì ngẩng đầu ưỡn ngực, thỉnh thoảng lắc lắc thịt mỡ hai cái. Mèo mun - cũng chính là Từ A Ni có cảm giác như ngũ tạng lục phủ bị đè muốn vọt ra ngoài, nó trợn trắng mắt, không có sức lực cào Đại Béo.

Từ A Ni cho là bản thân sẽ chết trong tay một thiên sư Thượng Thanh ghét ác như thù, hoặc là bị áp giải xuống địa phủ phán xét. Cô tuyệt đối không ngờ có ngày sẽ chết dưới mông một núi thịt. Từ A Ni giãy dụa muốn thoát ra, tuyệt đối không muốn chết một cách nhục nhã như vậy.

Đại Béo ngồi vững như núi Thái Sơn, đột nhiên lông toàn thân nó dựng đứng lên. Nó gào một tiếng rồi phát huy thân mình linh hoạt dù mập ú u, như lửa đốt mông bỏ chạy trối chết. Rốt cuộc Từ A Ni có thể thở một hơi, chưa kịp đứng lên thì một áp lực khủng khiếp đột ngột bao phủ toàn bộ cơ thể cô ta.

Mèo mun lạnh run, cuộn người lại nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn, vì sợ hãi mà giọng nói run rẩy: "Tham, tham kiến... đại đế."

Độ Sóc rũ mắt, đạp Từ A Ni đến trước mặt Trung Lộ Ngũ Xương: "Áp giải về Phong Đô."

"Vâng." Trung Lộ Ngũ Xương nắm lấy cái gáy của Từ A Ni đang lạnh run không dám phản kháng quay về Phong Đô.

Độ Sóc đột nhiên ngước lên nhìn về một hướng, một điểm sáng nho nhỏ trong bóng tối dừng lại, sau đó chậm rãi bay xa. Trên không trung là một cái flycam, quay lại toàn bộ Thôn Không Người. Độ Sóc lẳng lặng nhìn flycam bay ra khỏi thôn. Trong lúc đối phương mới vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn bẻ một cành cây khô ném về phía flycam.

"Móa!" Vưu Linh Thứu quay đầu nhìn màn hình máy tính, phát hiện chỉ mới copy được 90% video trên flycam, còn 10% vì flycam bị rơi mà mất toàn bộ.

"Vậy là đủ rồi."

Gương mặt Vưu Linh Thứu cực kỳ âm u, quyết định đẩy nhanh tốc độ khôi phục Quỷ Quốc. Bắc Âm đại đế vạn năm không rời khỏi Phong Đô thế mà xuất hiện ở dương gian, e là sẽ khiến độ khó trong kế hoạch của hắn tăng cao, hơn nữa dường như quan hệ của Độ Sóc và Trần Dương rất thân mật. Lúc đó Từ A Ni đang muốn nhắc nhở Vưu Linh Thứu, Đại Béo bỗng từ trên trời giáng xuống. Vưu Linh Thứu lỡ mất tin tức quan trọng, bằng không hắn sẽ bỏ qua không nhắm đến cơ thể của Trần Dương nữa.

Dịch Vu trưởng mất hai tiếng siêu độ quỷ oán đầu thai, sau đó dẫn bốn thanh niên kia quay về tụ họp với mọi người. Trời vừa sáng, mọi người lập tức rời khỏi Thôn Không Người. Bên ngoài thôn có thành viên của Hiệp hội Đạo giáo canh giữ, lập tức gọi người đến hỗ trợ. Chung thiên sư và Triệu Dao nhanh chóng được đưa đi rút thi độc. Còn về ba thôn dân của Thôn Không Người thì lấy tội danh cố ý mưu sát mà tống vào tù.

Sự kiện Thôn Không Người tạm kết thúc, Vưu Linh Thứu vẫn đang chạy trốn. Hiệp hội Đạo giáo các nơi và thiên sư phối hợp đuổi hắn đến phía nam Tsaparang, là di chỉ của vương quốc Cổ Cách. Năm đó Vưu Linh Thứu luyện hóa cả tòa thành thành cương thi, hiện tại phải kết thúc nhân quả báo ứng ở đó.

______________

Mỗi lần có trận pháp là não tui lại đơ đơ, có ai thương tui không ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau