Chương 41: Cậu đứng yên đó, tôi đang tới
Edit: Dờ
Tiến độ công việc nhanh hơn dự đoán rất nhiều, Cố Lễ Châu lại nói tiếp: "Khả năng cao có thể quay về trước tết âm."
"Thật à?" Giọng nói của Chung Vị Thời không giấu được niềm vui sướng.
"Ừm, tôi còn một cốt truyện cuối cùng cần sửa nữa thôi." Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời vội vàng nói: "Thế anh mau sửa đi! Tôi cúp máy đây!"
"Này, khoan đã." Cố Lễ Châu hỏi: "Bạn gái lão Tào dọn qua chưa?"
Vừa nhắc tới chuyện này, giọng nói của Chung Vị Thời bỗng trở nên nũng nịu: "Dọn qua rồi, làm sao vậy?"
Giả vờ đi! Cậu tiếp tục giả vờ đi!
Cố Lễ Châu ngửa mặt lên, giọng điệu thản nhiên, "Ồ, thế thì tốt."
Chung Vị Thời cắn móng tay, do dự nói: "Vậy lúc về anh có định ở chỗ tôi không? Nếu ở chỗ tôi thì phải lót lại giường."
"Có phiền phức không........"
"Không phiền! Không phiền phức! Chỉ là một cái vỏ chăn thôi mà!"
Nửa câu "Nếu phiền quá thì hai ta chen chúc với nhau" của Cố Lễ Châu đành nuốt trở về.
Nhưng mà không sao cả, dù gì cũng sắp quay về rồi.
—
Cốt truyện của game đã hoàn thành trước năm mới, Cố Lễ Châu về nhà ăn tết ông công ông táo với bố.
Sau khi ly hôn, Cố Tử Thăng và Lý Ngọc Cần vẫn độc thân, tính cách Cố Lễ Châu giống bố hắn như đúc, thuộc loại nói chuyện bị động, lúc tán gẫu cần người khác khơi gợi đề tài.
Sau khi Cố Lễ Châu viết sách kiếm được tiền thì chuyển ra ngoài, ngày lễ tết mới về nhà.
Hai bố con ngồi cạnh nhau như hai con sư tử đá.
"Bố, năm nay con về Dự Thành ăn tết." Cố Lễ Châu nói.
Cố Tử Thăng rót cho hắn chén trà, "Ăn tết với mẹ con à?"
"Vâng......" Cố Lễ Châu không muốn nói dối, dừng lại một chút rồi nói: "Với một người bạn."
"Có người yêu rồi?" Cố Tử Thăng hỏi.
"Không có," Trong đầu Cố Lễ Châu hiện ra khuôn mặt tươi cười của người nào đó, cúi đầu cười: "Tạm thời chưa phải, nhưng mà sau này cũng không biết nữa."
Cố Tử Thăng lắc vai hắn, "Được đấy! Khi nào mang về nhà cho bố nhìn mặt?"
"Bố." Cố Lễ Châu quay qua nhìn ông, "Bố nghĩ điều quan trọng nhất khi chọn bạn đời là gì? Tình yêu hay những yếu tố thực tế khác?"
"Đều phải cân nhắc, trên thế giới này có quá ít những cuộc hôn nhân phù hợp hoàn mỹ, điều quan trọng nhất là con thích người đó, chỉ có tình yêu phát ra từ nội tâm mới có thể chủ động tìm hiểu đối phương, tiếp nhận đối phương, bao dung đối phương. Yếu tố thực tế có thể từ từ giải quyết, nếu con không thương người đó thì không có cách giải quyết nào cả."
Cố Lễ Châu cười: "Có những lời này của bố là được rồi."
Trước thềm năm mới, Cố Lễ Châu ở nhà cào phím mấy vạn chữ bản thảo, lên QQ inbox cho biên tập.
Biên tập của hắn tên là "Mèo Vồ Chuông Gió", hình đại diện là Nyanko-sensei của một bộ anime Nhật Bản thuộc hệ chữa lành, khá là đáng yêu, còn thích dùng sticker và emoji dễ thương, nhưng một khi nói chuyện thì như một gã đàn ông cục tính, mười phút thì anh ta có thể đùa bậy chín phút rưỡi.
Hai người chưa từng gặp mặt trong đời thực, Cố Lễ Châu cũng không chắc đối phương là nam hay nữ, nhưng từ đáy lòng hắn thà rằng đó là nam.
Bấm tay tính toán, hơn mười năm rồi, bây giờ có lẽ đã thành ông chú hói đầu.
Năm đó, sau khi thêm bạn bè với hắn, câu đầu tiên anh ta nói chính là: Cậu trai, nhất định cậu sẽ nổi tiếng! Chỉ cần cậu chịu hợp tác với anh, anh đảm bảo cậu nhất định sẽ nổi tiếng! Nổi như cồn!
Nghe giống như tiếp thị mua thực phẩm chức năng vậy, mà sự thật chứng minh, anh ta đúng là khiến cho....sách của Cố Lễ Châu nổi tiếng hái ra tiền.
Người đàn ông kia dùng tất cả sức lực tinh thần để bồi dưỡng tác giả, lúc suy sụp thì an ủi động viên, khi thành công thì đá đểu chọc ngoáy, câu thường treo trên miệng là: "Tất cả chỉ là nhất thời, cậu phải học cách bình tĩnh, bình tĩnh." Giọng điệu như lão hòa thượng tụng kinh trong chùa.
Anh ta là người đầu tiên đưa ra nhận xét cho tất cả các tác phẩm của Cố Lễ Châu.
Cố Lễ Châu thích gọi anh ta là Bá Lạc huynh, mà xưng hô của anh biên tập dành cho hắn từ "Vạn Lý Chu" biến thành "Tiểu Chu Chu" rồi sau đó lại thành "tác giả Vạn Lý Chu".
Sau khi Cố Lễ Châu tuyên bố phong bút, Bá Lạc của hắn cũng rất uất ức, thiếu điều từ chức ở Tinh Hà Thế Kỷ, nhưng Cố Lễ Châu đã cản lại.
[Vạn Lý Chu]: Bá lạc huynh, có ở nhà không, gửi cho anh đồ tốt đây.
Hình đại diện xám xịt của đối phương lập tức sáng lên.
[Mèo Vồ Chuông Gió]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một chuỗi dấu chấm than tràn đầy sự vui mừng khi cửu biệt trùng phùng, cảm giác vui sướng như sắp tràn ra khỏi màn hình.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Trời ơi!!!! Tôi còn nghĩ không bao giờ đợi được đến ngày cậu login nữa!
[Vạn Lý Chu]: Tôi đâu có chết.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Ghét hà! Nhịn lâu như vậy không online, nhớ chết tui rồi, những ngày không có cậu, thân thể tôi hông có cứng nổi á.(ノω
Tiến độ công việc nhanh hơn dự đoán rất nhiều, Cố Lễ Châu lại nói tiếp: "Khả năng cao có thể quay về trước tết âm."
"Thật à?" Giọng nói của Chung Vị Thời không giấu được niềm vui sướng.
"Ừm, tôi còn một cốt truyện cuối cùng cần sửa nữa thôi." Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời vội vàng nói: "Thế anh mau sửa đi! Tôi cúp máy đây!"
"Này, khoan đã." Cố Lễ Châu hỏi: "Bạn gái lão Tào dọn qua chưa?"
Vừa nhắc tới chuyện này, giọng nói của Chung Vị Thời bỗng trở nên nũng nịu: "Dọn qua rồi, làm sao vậy?"
Giả vờ đi! Cậu tiếp tục giả vờ đi!
Cố Lễ Châu ngửa mặt lên, giọng điệu thản nhiên, "Ồ, thế thì tốt."
Chung Vị Thời cắn móng tay, do dự nói: "Vậy lúc về anh có định ở chỗ tôi không? Nếu ở chỗ tôi thì phải lót lại giường."
"Có phiền phức không........"
"Không phiền! Không phiền phức! Chỉ là một cái vỏ chăn thôi mà!"
Nửa câu "Nếu phiền quá thì hai ta chen chúc với nhau" của Cố Lễ Châu đành nuốt trở về.
Nhưng mà không sao cả, dù gì cũng sắp quay về rồi.
—
Cốt truyện của game đã hoàn thành trước năm mới, Cố Lễ Châu về nhà ăn tết ông công ông táo với bố.
Sau khi ly hôn, Cố Tử Thăng và Lý Ngọc Cần vẫn độc thân, tính cách Cố Lễ Châu giống bố hắn như đúc, thuộc loại nói chuyện bị động, lúc tán gẫu cần người khác khơi gợi đề tài.
Sau khi Cố Lễ Châu viết sách kiếm được tiền thì chuyển ra ngoài, ngày lễ tết mới về nhà.
Hai bố con ngồi cạnh nhau như hai con sư tử đá.
"Bố, năm nay con về Dự Thành ăn tết." Cố Lễ Châu nói.
Cố Tử Thăng rót cho hắn chén trà, "Ăn tết với mẹ con à?"
"Vâng......" Cố Lễ Châu không muốn nói dối, dừng lại một chút rồi nói: "Với một người bạn."
"Có người yêu rồi?" Cố Tử Thăng hỏi.
"Không có," Trong đầu Cố Lễ Châu hiện ra khuôn mặt tươi cười của người nào đó, cúi đầu cười: "Tạm thời chưa phải, nhưng mà sau này cũng không biết nữa."
Cố Tử Thăng lắc vai hắn, "Được đấy! Khi nào mang về nhà cho bố nhìn mặt?"
"Bố." Cố Lễ Châu quay qua nhìn ông, "Bố nghĩ điều quan trọng nhất khi chọn bạn đời là gì? Tình yêu hay những yếu tố thực tế khác?"
"Đều phải cân nhắc, trên thế giới này có quá ít những cuộc hôn nhân phù hợp hoàn mỹ, điều quan trọng nhất là con thích người đó, chỉ có tình yêu phát ra từ nội tâm mới có thể chủ động tìm hiểu đối phương, tiếp nhận đối phương, bao dung đối phương. Yếu tố thực tế có thể từ từ giải quyết, nếu con không thương người đó thì không có cách giải quyết nào cả."
Cố Lễ Châu cười: "Có những lời này của bố là được rồi."
Trước thềm năm mới, Cố Lễ Châu ở nhà cào phím mấy vạn chữ bản thảo, lên QQ inbox cho biên tập.
Biên tập của hắn tên là "Mèo Vồ Chuông Gió", hình đại diện là Nyanko-sensei của một bộ anime Nhật Bản thuộc hệ chữa lành, khá là đáng yêu, còn thích dùng sticker và emoji dễ thương, nhưng một khi nói chuyện thì như một gã đàn ông cục tính, mười phút thì anh ta có thể đùa bậy chín phút rưỡi.
Hai người chưa từng gặp mặt trong đời thực, Cố Lễ Châu cũng không chắc đối phương là nam hay nữ, nhưng từ đáy lòng hắn thà rằng đó là nam.
Bấm tay tính toán, hơn mười năm rồi, bây giờ có lẽ đã thành ông chú hói đầu.
Năm đó, sau khi thêm bạn bè với hắn, câu đầu tiên anh ta nói chính là: Cậu trai, nhất định cậu sẽ nổi tiếng! Chỉ cần cậu chịu hợp tác với anh, anh đảm bảo cậu nhất định sẽ nổi tiếng! Nổi như cồn!
Nghe giống như tiếp thị mua thực phẩm chức năng vậy, mà sự thật chứng minh, anh ta đúng là khiến cho....sách của Cố Lễ Châu nổi tiếng hái ra tiền.
Người đàn ông kia dùng tất cả sức lực tinh thần để bồi dưỡng tác giả, lúc suy sụp thì an ủi động viên, khi thành công thì đá đểu chọc ngoáy, câu thường treo trên miệng là: "Tất cả chỉ là nhất thời, cậu phải học cách bình tĩnh, bình tĩnh." Giọng điệu như lão hòa thượng tụng kinh trong chùa.
Anh ta là người đầu tiên đưa ra nhận xét cho tất cả các tác phẩm của Cố Lễ Châu.
Cố Lễ Châu thích gọi anh ta là Bá Lạc huynh, mà xưng hô của anh biên tập dành cho hắn từ "Vạn Lý Chu" biến thành "Tiểu Chu Chu" rồi sau đó lại thành "tác giả Vạn Lý Chu".
Sau khi Cố Lễ Châu tuyên bố phong bút, Bá Lạc của hắn cũng rất uất ức, thiếu điều từ chức ở Tinh Hà Thế Kỷ, nhưng Cố Lễ Châu đã cản lại.
[Vạn Lý Chu]: Bá lạc huynh, có ở nhà không, gửi cho anh đồ tốt đây.
Hình đại diện xám xịt của đối phương lập tức sáng lên.
[Mèo Vồ Chuông Gió]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một chuỗi dấu chấm than tràn đầy sự vui mừng khi cửu biệt trùng phùng, cảm giác vui sướng như sắp tràn ra khỏi màn hình.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Trời ơi!!!! Tôi còn nghĩ không bao giờ đợi được đến ngày cậu login nữa!
[Vạn Lý Chu]: Tôi đâu có chết.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Ghét hà! Nhịn lâu như vậy không online, nhớ chết tui rồi, những ngày không có cậu, thân thể tôi hông có cứng nổi á.(ノω
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất