Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ
Chương 6: Lộ
Mà kệ đi. Y hết hi vọng với hệ thống chuyên bị lỗi này rồi. Trước xem thông tin thưởng đã. Còn chưa hoàn thành nhiệm vụ hệ thống nữa chứ. Haizz, cuộc sống không dễ dàng mà.
Nhân vật chính đích xác còn phải trải qua ba đợt truy kích của đồng tộc mới thoát được. Đến lúc đó y mới chính thức hoàn thành nhiệm vụ.
Ý niệm khẽ động đi vào không gian hệ thống, trước mắt xuất hiện bảng điều khiển điện tử. Nhấn vào ô nhiệm vụ, lập tức một loạt thông tin chi tiết hiện lên.
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Giúp Dực Kì Thiên thuận lợi thoát khỏi sự truy đuổi của đồng tộc. Thay thế vai trò của nhân vật Huyền Nguyệt Ma Quân đã mất tích không rõ hiện đang ở nơi nào.
Thời hạn: một tháng
Phần thưởng: 300 tích phân, một Ngọc Lân Phiến.
Chi tiết vũ khí: Ngọc Lân Phiến
- Đánh giá đẳng cấp nửa tinh ( hệ số 0,5 tinh). Ứng với phẩm chất hạ phẩm nhân khí, màu sắc phẩm chất là màu trắng.
- Tính chất: bình thường có công dụng quạt mát, khi chiến đấu có thể tạo phòng ngự +3. ]
Nhìn một loạt thông tin, y chỉ cảm thấy không còn gì để nói. Ngọc Lân Phiến thứ này cũng được sao? Chỉ có tích phân là được chút. Mà thôi, trãi qua chuyện lúc nãy y cũng sắp hết hi vọng về việc vận hành của hệ thống này rồi. Hi vọng sau này sẽ tốt hơn.
Ngoài trông chờ vào tương lai y còn có thể làm gì?
Muốn khóc quá đi thôi.
Ổn định lại cảm xúc đang bên bờ sụp đổ. Hoạ Khiết Vũ đóng giao diện rồi rời khỏi không gian hệ thống.
Lúc này Dực Kì Thiên đã đi khá xa. Nhưng không sao, với tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì không thành vấn đề. Chỉ có điều...
Hoạ Khiết Vũ hiện tại cực kì sầu muộn.
Ngươi nói xem, nhân vật chính hiện tại có kí ức của vô số lần luân hồi. Với kinh nghiệm vô số lần trở thành nhân vật đỉnh phong, độ cảnh giác cực kì cao, tâm cảnh vững chắc, kiến thức rộng rãi và vân vân kèm mây mây nữa.
Rồi giờ y biết làm sao đây?
Đi theo sau người ta không biết có bị phát hiện không nữa. Đã vậy hôm qua y còn làm ra hành động cứu trợ một cách ngu xuẩn dễ hiểu nhất. Nhân vật chính mà không nghi ngờ là y đi đầu xuống đất luôn.
Giờ y thấy hối hận, tại sao lại cho nhân vật chính thông minh quá làm chi để giờ khổ cái thân y thế này.
Nhưng chuyện cũng lỡ rồi, lộ thì lộ đi. Dù sao nhân vật chính có thần thông đến đâu chắc cũng không biết rõ người giúp hắn là ai đâu nhỉ. Chỉ hi vọng như vậy.
Hoạ Khiết Vũ vừa theo sau cách khá xa Dực Kì Thiên vừa sầu não suy nghĩ cách giải quyết: làm sao để có thể hoàn mĩ hoàn thành nhiệm vụ mà không lộ thân phận? Nếu để nhân vật chính biết người âm thầm giúp Dực Kì Thiên chính là Hoạ Khiết Vũ thì mọi chuyện xong đời.
Với tư cách là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cho dù cách xa nhân vật chính trăm dặm thì thần thức của y cũng có thể dễ dàng biết rõ nhất cứ nhất động của người mà y muốn theo dõi. Cho nên y cũng không lo lắng nhân vật chính thoát khỏi tầm mắt của y.
Dĩ nhiên với tư cách là một nhân vật chính đã mang theo kí ức cũ luân hồi trên vạn lần mà nói, có trời mới biết được hắn có thể thoát khỏi sự theo dõi của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hay không.
Tóm lại cho dù thế nào, y cũng không dám lại quá gần nhân vật chính. Không ai hiểu nhân vật chính bằng người đã tạo ra hắn hơn y. Cho nên y cực kì hiểu rõ sự khủng bố của nhân vật chính.
Này thì cho chừa cái tội viết nhân vật chính có năng lực nghịch thiên cho cố vào. Này thì chừa cái tội cho nhân vật chính nhiều kì ngộ, bàn tay vàng, trí thông minh siêu tuyệt...
Hoạ Khiết Vũ một lần nữa vuốt mặt, nuốt lệ vào trong. Y thật sự có cảm giác khóc không ra nước mắt mà.
Cứ như thế, y vừa ở trong lòng thành tâm sám hối vừa theo đuôi nhân vật chính suốt một tháng.
Hệ thống: [ Đinh! Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành. Thưởng hoàn thành nhiệm vụ: 300 điểm tích phân và Ngọc Lân Phiến một cái. Xét thấy kí chủ không đủ 1000 điểm tích phân không thể trả nợ một lần. Hệ thống quyết định trừ trước 150 điểm tích phâm, tổng tích phân mà kí chủ cần trả là 850. Hiện kí chủ có 150 điểm tích phân, đạo cụ có Ngọc Lân Phiến một cái. ]
Vừa nghe được tiếng hoàn thành nhiệm vụ Hoạ Khiết Vũ cảm thấy hạnh phúc tràn trề. Cảm giác như muốn nhảy lên bầu trời chơi đùa với đám mây.
Tuy nói nhân vật chính mang kí ức cũ luân hồi trên vạn lần thì tương đương với việc hắn có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng một hài tử không có tu vi có thể đánh thắng đám gia đinh đã là tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì là chuyện viễn vông.
Đây không phải là vấn đề kinh nghiệm chiến đấu mà là vấn đề tu vi và thực lực. Trước một người có thực lực mạnh mẽ thì cho dù có bao nhiêu âm mưu quỷ kế cũng không có đất dụng võ, chỉ một ngón tay cũng đủ nghiền ép không cách phản kháng chứ đừng nói đến sử dụng âm mưu thoát thân.
Vốn trong nguyên tác có Ma Tôn hỗ trợ nhân vật chính chạy trốn. Ai biết lần reset thế giới này lại gặp vấn đề gì đó khiến Ma Tôn bị lạc vị trí diễn đâu đó. Cho nên y mới có thể bị ban cho nhiệm vụ như thế này.
Nói thế nào thì sự hiện diện của y cũng đã bị nhân vật chính phát hiện từ đầu. Chỉ là hắn không biết y rốt cuộc là ai. Cho nên y cứ sử dụng sự thần bí này là được. Miễn không xuất hiện trước mặt nhân vật chính là sẽ không lo lắng bại lộ thân phận.
Thu thập suy nghĩ loạn thất bát tao. Hoạ Khiết Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi. " Hệ thống, nhiệm vụ kế tiếp khi nào phát? Hiện tại ta nên về Phục Lâm Tông hay đi theo nhân vật chính chờ nhiệm vụ? "
Nếu mà khi về Phục Lâm Tông, hệ thống lại phát nhiệm vụ cứu nhân vật chính gì gì đó vân vân thì mất công y lại phải chạy đến chỗ nhân vật chính thì mệt lắm. Vẫn là hỏi chút cho chắc ăn.
Hệ thống: [ Nhiệm vụ kế tiếp tại Phục Lâm Tông. Kí chủ có thể yên tâm quay về. ]
Hoạ Khiết Vũ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó không hề do dự ngự kiếm phi hành hướng Phục Lâm Tông mà rời khỏi.
Cách đó không xa bên trong ngôi miếu hoang lúc này đang có một nam hài chừng năm tuổi, mặt mày lấm lem, cả người bụi bẩn không chịu nổi, y phục trên người thì rách nát hầu như không thấy được chỗ lành lặn.
Nam hài yên tĩnh khoanh chân đả toạ. Hàng lông mi dài khẽ rung động. Khoé môi nhếch lên độ cong không rõ ý.
Đi rồi! Hẹn gặp lại.
Trong thời gian qua bị người "âm thầm bảo vệ" sao hắn có thể không phát giác ra. Chỉ là hắn càng ngày càng hứng thú với mục đích của cái vị "âm thần bảo vệ" hắn kia trong suốt một tháng qua. Hi vọng lần sau có thể lại gặp y nữa. Chỉ mong y đừng khiến hắn quá thất vọng.
Nghĩ vậy hắn vội thu thập bản thân một chút rồi tìm một chỗ sạch sẽ nằm ngủ. Dù sao cơ thể này quá nhỏ. Hắn cần phải ngủ để tích sức lực mới được.
Trong lúc mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mộng cảnh tái hiện trong giấc mơ là cảnh tượng kiếp trước đầu tiên sau vô số lần luân hồi cứ nghĩ đã quên mất một lần nữa xuất hiện.
Thế nào là đau? Thế nào là oán? Thế nào là hận?
Đây chính là cảm xúc của hắn lúc này.
Đau lắm, tại sau lại đối xử với hắn như vậy, hắn rốt cuộc đã làm gì sai, tại sao chứ?
Hận lắm. Tại sao hắn lại phải chịu cảnh này mà đám người kia lại được sống nột cuộc sống tốt đẹp? Hắn không cam lòng.
Oán lắm. Hắn oán tất cả mọi người đã ruồng bỏ hắn.
"Nếu đã như vậy, vậy thì phản kháng đi. Bản toạ cho ngươi sức mạnh. "
Phản kháng? Đúng rồi, hắn phải phản kháng. Hắn không thể cứ sống như vậy được.
Đôi đồng tử từ màu đen chuyển hoá thành màu đỏ, một luồng sức mạnh không biết tên tràn khắp toàn thân. Hắn cảm giác bản thân tràn trề năng lượng dùng mãi không hết.
Giết!
Giết hết tất cả bọn chúng.
Ánh mắt chứa đựng sự hung lệ không chứa tình cảm gì nhìn đám hài tử đang vô tâm và sảng khoái tay chân cùng vung đánh đạp hắn.
Hắn muốn giết chúng nó.
Hắn muốn giết tất cả.
Hắn muốn huyết tinh chi khí lan toả khắp mọi nơi.
Đám hài tử kia đang ra sức đánh đập Dực Kì Thiên thì bỗng thấy đôi mắt đỏ ngòm kia thì sợ hãi không thôi.
Bọn chúng đã bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy bao giờ, chỉ nghe phụ mẫu hay trưởng bối nói mà thôi.
" Cẩu tạp chủng. Nhìn cái gì mà nhìn. Xem kìa, huyết đồng. Quả nhiên ngươi là cái thứ tạp chủng khác loài. Sao ngươi không đi chết đi. " Nam hài chừng tám tuổi hung hăng quát. Phụ thân hắn nói đúng, tên tạp chủng này quả nhiên đáng chết. Ánh mắt hung lệ như vậy là muốn giết ai chứ. Cũng không nhận rõ bản thân là thứ gì mà dám trợn mắt nhìn bổn thiếu.
" Ta muốn giết tất cả các ngươi. " Thanh âm băng lãnh lạnh lùng vang lên không mang theo độ ấm nào.
Tiếp đó vô số ma khí lan tràn cuốn lấy đám hài tử xung quanh hút hết tinh huyết của bọn chúng. Mắt thường có thể thấy được tất cả tinh huyết hài đồng đó đều bị vòng huyết ngọc trên tay Dực Kì Thiên hấp thụ hết.
Trong chốc lát bên ngoài sân vang lên vô số tiếng bước chân hướng về tiểu viện của hắn bước tới. Có vẻ đám người kia đã phát hiện ra chuyện gì.
Chạy!
Trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ này. Hắn phải chạy thật nhanh, không thể để bị bắt nếu không hắn sẽ chết.
Hắn không muốn chết. Hắn còn phải sống để báo thù.
Đằng sau vang lên vô số tiếng la to, không cần nhìn cũng biết có rất nhiều người đuổi theo hắn.
Bỗng một sức mạnh lạ bao trọn lấy hắn giúp hắn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám người kia. Hắn cảm thấy bản thân bị quăng vào một sơn động.
Trước mặt xuất hiện một hư ảnh tự xưng Huyền Nguyệt Ma Quân. Gã nói có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ để báo thù. Với điều kiện hắn phải giúp gã trọng tố thân thể.
Chỉ cần có thể báo thù, kêu hắn làm gì cũng được. Cho nên hắn không do dự gật đầu.
Cũng từ đây, nhân sinh của hắn thay đổi không có lố về.
Nhân vật chính đích xác còn phải trải qua ba đợt truy kích của đồng tộc mới thoát được. Đến lúc đó y mới chính thức hoàn thành nhiệm vụ.
Ý niệm khẽ động đi vào không gian hệ thống, trước mắt xuất hiện bảng điều khiển điện tử. Nhấn vào ô nhiệm vụ, lập tức một loạt thông tin chi tiết hiện lên.
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Giúp Dực Kì Thiên thuận lợi thoát khỏi sự truy đuổi của đồng tộc. Thay thế vai trò của nhân vật Huyền Nguyệt Ma Quân đã mất tích không rõ hiện đang ở nơi nào.
Thời hạn: một tháng
Phần thưởng: 300 tích phân, một Ngọc Lân Phiến.
Chi tiết vũ khí: Ngọc Lân Phiến
- Đánh giá đẳng cấp nửa tinh ( hệ số 0,5 tinh). Ứng với phẩm chất hạ phẩm nhân khí, màu sắc phẩm chất là màu trắng.
- Tính chất: bình thường có công dụng quạt mát, khi chiến đấu có thể tạo phòng ngự +3. ]
Nhìn một loạt thông tin, y chỉ cảm thấy không còn gì để nói. Ngọc Lân Phiến thứ này cũng được sao? Chỉ có tích phân là được chút. Mà thôi, trãi qua chuyện lúc nãy y cũng sắp hết hi vọng về việc vận hành của hệ thống này rồi. Hi vọng sau này sẽ tốt hơn.
Ngoài trông chờ vào tương lai y còn có thể làm gì?
Muốn khóc quá đi thôi.
Ổn định lại cảm xúc đang bên bờ sụp đổ. Hoạ Khiết Vũ đóng giao diện rồi rời khỏi không gian hệ thống.
Lúc này Dực Kì Thiên đã đi khá xa. Nhưng không sao, với tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì không thành vấn đề. Chỉ có điều...
Hoạ Khiết Vũ hiện tại cực kì sầu muộn.
Ngươi nói xem, nhân vật chính hiện tại có kí ức của vô số lần luân hồi. Với kinh nghiệm vô số lần trở thành nhân vật đỉnh phong, độ cảnh giác cực kì cao, tâm cảnh vững chắc, kiến thức rộng rãi và vân vân kèm mây mây nữa.
Rồi giờ y biết làm sao đây?
Đi theo sau người ta không biết có bị phát hiện không nữa. Đã vậy hôm qua y còn làm ra hành động cứu trợ một cách ngu xuẩn dễ hiểu nhất. Nhân vật chính mà không nghi ngờ là y đi đầu xuống đất luôn.
Giờ y thấy hối hận, tại sao lại cho nhân vật chính thông minh quá làm chi để giờ khổ cái thân y thế này.
Nhưng chuyện cũng lỡ rồi, lộ thì lộ đi. Dù sao nhân vật chính có thần thông đến đâu chắc cũng không biết rõ người giúp hắn là ai đâu nhỉ. Chỉ hi vọng như vậy.
Hoạ Khiết Vũ vừa theo sau cách khá xa Dực Kì Thiên vừa sầu não suy nghĩ cách giải quyết: làm sao để có thể hoàn mĩ hoàn thành nhiệm vụ mà không lộ thân phận? Nếu để nhân vật chính biết người âm thầm giúp Dực Kì Thiên chính là Hoạ Khiết Vũ thì mọi chuyện xong đời.
Với tư cách là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cho dù cách xa nhân vật chính trăm dặm thì thần thức của y cũng có thể dễ dàng biết rõ nhất cứ nhất động của người mà y muốn theo dõi. Cho nên y cũng không lo lắng nhân vật chính thoát khỏi tầm mắt của y.
Dĩ nhiên với tư cách là một nhân vật chính đã mang theo kí ức cũ luân hồi trên vạn lần mà nói, có trời mới biết được hắn có thể thoát khỏi sự theo dõi của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hay không.
Tóm lại cho dù thế nào, y cũng không dám lại quá gần nhân vật chính. Không ai hiểu nhân vật chính bằng người đã tạo ra hắn hơn y. Cho nên y cực kì hiểu rõ sự khủng bố của nhân vật chính.
Này thì cho chừa cái tội viết nhân vật chính có năng lực nghịch thiên cho cố vào. Này thì chừa cái tội cho nhân vật chính nhiều kì ngộ, bàn tay vàng, trí thông minh siêu tuyệt...
Hoạ Khiết Vũ một lần nữa vuốt mặt, nuốt lệ vào trong. Y thật sự có cảm giác khóc không ra nước mắt mà.
Cứ như thế, y vừa ở trong lòng thành tâm sám hối vừa theo đuôi nhân vật chính suốt một tháng.
Hệ thống: [ Đinh! Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành. Thưởng hoàn thành nhiệm vụ: 300 điểm tích phân và Ngọc Lân Phiến một cái. Xét thấy kí chủ không đủ 1000 điểm tích phân không thể trả nợ một lần. Hệ thống quyết định trừ trước 150 điểm tích phâm, tổng tích phân mà kí chủ cần trả là 850. Hiện kí chủ có 150 điểm tích phân, đạo cụ có Ngọc Lân Phiến một cái. ]
Vừa nghe được tiếng hoàn thành nhiệm vụ Hoạ Khiết Vũ cảm thấy hạnh phúc tràn trề. Cảm giác như muốn nhảy lên bầu trời chơi đùa với đám mây.
Tuy nói nhân vật chính mang kí ức cũ luân hồi trên vạn lần thì tương đương với việc hắn có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng một hài tử không có tu vi có thể đánh thắng đám gia đinh đã là tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì là chuyện viễn vông.
Đây không phải là vấn đề kinh nghiệm chiến đấu mà là vấn đề tu vi và thực lực. Trước một người có thực lực mạnh mẽ thì cho dù có bao nhiêu âm mưu quỷ kế cũng không có đất dụng võ, chỉ một ngón tay cũng đủ nghiền ép không cách phản kháng chứ đừng nói đến sử dụng âm mưu thoát thân.
Vốn trong nguyên tác có Ma Tôn hỗ trợ nhân vật chính chạy trốn. Ai biết lần reset thế giới này lại gặp vấn đề gì đó khiến Ma Tôn bị lạc vị trí diễn đâu đó. Cho nên y mới có thể bị ban cho nhiệm vụ như thế này.
Nói thế nào thì sự hiện diện của y cũng đã bị nhân vật chính phát hiện từ đầu. Chỉ là hắn không biết y rốt cuộc là ai. Cho nên y cứ sử dụng sự thần bí này là được. Miễn không xuất hiện trước mặt nhân vật chính là sẽ không lo lắng bại lộ thân phận.
Thu thập suy nghĩ loạn thất bát tao. Hoạ Khiết Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi. " Hệ thống, nhiệm vụ kế tiếp khi nào phát? Hiện tại ta nên về Phục Lâm Tông hay đi theo nhân vật chính chờ nhiệm vụ? "
Nếu mà khi về Phục Lâm Tông, hệ thống lại phát nhiệm vụ cứu nhân vật chính gì gì đó vân vân thì mất công y lại phải chạy đến chỗ nhân vật chính thì mệt lắm. Vẫn là hỏi chút cho chắc ăn.
Hệ thống: [ Nhiệm vụ kế tiếp tại Phục Lâm Tông. Kí chủ có thể yên tâm quay về. ]
Hoạ Khiết Vũ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó không hề do dự ngự kiếm phi hành hướng Phục Lâm Tông mà rời khỏi.
Cách đó không xa bên trong ngôi miếu hoang lúc này đang có một nam hài chừng năm tuổi, mặt mày lấm lem, cả người bụi bẩn không chịu nổi, y phục trên người thì rách nát hầu như không thấy được chỗ lành lặn.
Nam hài yên tĩnh khoanh chân đả toạ. Hàng lông mi dài khẽ rung động. Khoé môi nhếch lên độ cong không rõ ý.
Đi rồi! Hẹn gặp lại.
Trong thời gian qua bị người "âm thầm bảo vệ" sao hắn có thể không phát giác ra. Chỉ là hắn càng ngày càng hứng thú với mục đích của cái vị "âm thần bảo vệ" hắn kia trong suốt một tháng qua. Hi vọng lần sau có thể lại gặp y nữa. Chỉ mong y đừng khiến hắn quá thất vọng.
Nghĩ vậy hắn vội thu thập bản thân một chút rồi tìm một chỗ sạch sẽ nằm ngủ. Dù sao cơ thể này quá nhỏ. Hắn cần phải ngủ để tích sức lực mới được.
Trong lúc mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mộng cảnh tái hiện trong giấc mơ là cảnh tượng kiếp trước đầu tiên sau vô số lần luân hồi cứ nghĩ đã quên mất một lần nữa xuất hiện.
Thế nào là đau? Thế nào là oán? Thế nào là hận?
Đây chính là cảm xúc của hắn lúc này.
Đau lắm, tại sau lại đối xử với hắn như vậy, hắn rốt cuộc đã làm gì sai, tại sao chứ?
Hận lắm. Tại sao hắn lại phải chịu cảnh này mà đám người kia lại được sống nột cuộc sống tốt đẹp? Hắn không cam lòng.
Oán lắm. Hắn oán tất cả mọi người đã ruồng bỏ hắn.
"Nếu đã như vậy, vậy thì phản kháng đi. Bản toạ cho ngươi sức mạnh. "
Phản kháng? Đúng rồi, hắn phải phản kháng. Hắn không thể cứ sống như vậy được.
Đôi đồng tử từ màu đen chuyển hoá thành màu đỏ, một luồng sức mạnh không biết tên tràn khắp toàn thân. Hắn cảm giác bản thân tràn trề năng lượng dùng mãi không hết.
Giết!
Giết hết tất cả bọn chúng.
Ánh mắt chứa đựng sự hung lệ không chứa tình cảm gì nhìn đám hài tử đang vô tâm và sảng khoái tay chân cùng vung đánh đạp hắn.
Hắn muốn giết chúng nó.
Hắn muốn giết tất cả.
Hắn muốn huyết tinh chi khí lan toả khắp mọi nơi.
Đám hài tử kia đang ra sức đánh đập Dực Kì Thiên thì bỗng thấy đôi mắt đỏ ngòm kia thì sợ hãi không thôi.
Bọn chúng đã bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy bao giờ, chỉ nghe phụ mẫu hay trưởng bối nói mà thôi.
" Cẩu tạp chủng. Nhìn cái gì mà nhìn. Xem kìa, huyết đồng. Quả nhiên ngươi là cái thứ tạp chủng khác loài. Sao ngươi không đi chết đi. " Nam hài chừng tám tuổi hung hăng quát. Phụ thân hắn nói đúng, tên tạp chủng này quả nhiên đáng chết. Ánh mắt hung lệ như vậy là muốn giết ai chứ. Cũng không nhận rõ bản thân là thứ gì mà dám trợn mắt nhìn bổn thiếu.
" Ta muốn giết tất cả các ngươi. " Thanh âm băng lãnh lạnh lùng vang lên không mang theo độ ấm nào.
Tiếp đó vô số ma khí lan tràn cuốn lấy đám hài tử xung quanh hút hết tinh huyết của bọn chúng. Mắt thường có thể thấy được tất cả tinh huyết hài đồng đó đều bị vòng huyết ngọc trên tay Dực Kì Thiên hấp thụ hết.
Trong chốc lát bên ngoài sân vang lên vô số tiếng bước chân hướng về tiểu viện của hắn bước tới. Có vẻ đám người kia đã phát hiện ra chuyện gì.
Chạy!
Trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ này. Hắn phải chạy thật nhanh, không thể để bị bắt nếu không hắn sẽ chết.
Hắn không muốn chết. Hắn còn phải sống để báo thù.
Đằng sau vang lên vô số tiếng la to, không cần nhìn cũng biết có rất nhiều người đuổi theo hắn.
Bỗng một sức mạnh lạ bao trọn lấy hắn giúp hắn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám người kia. Hắn cảm thấy bản thân bị quăng vào một sơn động.
Trước mặt xuất hiện một hư ảnh tự xưng Huyền Nguyệt Ma Quân. Gã nói có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ để báo thù. Với điều kiện hắn phải giúp gã trọng tố thân thể.
Chỉ cần có thể báo thù, kêu hắn làm gì cũng được. Cho nên hắn không do dự gật đầu.
Cũng từ đây, nhân sinh của hắn thay đổi không có lố về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất