Chương 5: Bước vào trái tim hắn
=============================
Cố Thần Kiêu và Khanh Minh Các quen biết nhau khi cậu đang học đại học.
Khi còn trẻ, Khanh Minh Các đã tham gia các cuộc thi lớn nhỏ ở nước ngoài và được rất nhiều ông trùm ông âm nhạc khen ngợi tán dương.
Thời điểm đó hắn lựa chọn trở về Trung Quốc để hoàn thành sự kiện "Bữa tiệc âm nhạc" do các sinh viên nhạc viện tổ chức. Nhắc mới nhớ, người phụ trách hoạt động lần đó là một giáo viên mà hắn quen biết nên hắn mới quay về giúp đỡ.
Ký túc xá được bày trí không gian dành cho giảng viên cũng như sinh viên khiến người ta thoáng giật mình.
Từ trước đến nay hắn tiếp xúc với không ít người nhưng đây là lần đầu tiên Khanh Minh Các nhìn thấy một chàng trai phóng khoáng và hoạt bát như vậy.
Cố Thần Kiêu đội tóc giả rất khoa trương, họa tiết trên trang phục rất tùy hứng, cởi áo len đồng phục ra, trong một thời gian rất dài cậu tập trung thu hoạch quả bóng len, sau đó lại vui vẻ giơ cho đồng bạn xem.
Cậu khiến cho con người ta đau đầu còn khiến người ta dở khóc dở cười nhưng cũng làm cho người ta bất giác say mê. Nó giống như hành vi "bất thường" khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu của một chàng trai trẻ yêu nghệ thuật.
Chính là chàng trai này đặc biệt khiến cho người ta si mê.
Đối với công việc và "làm việc" cậu làm việc nghiêm túc đến mức khắc nghiệt, miệng kêu mệt và đắng nhưng vẫn thức khuya tập luyện cho đến khi mụn nước nổi dưới lòng bàn chân.
Khanh Minh Các nghĩ, chính mình thâm nhập vào bên trong của Cố Thần Kiêu hết lần này đến lần khác để "có thể thay đổi" khiến cho tim ai đó đập rộn ràng rồi ngày càng lan rộng ra cho đến khi vỡ tung và tất cả đều rơi vào tầm mắt của Cố Thần Kiêu.
Cố Thần Kiêu luôn cười vui vẻ và nói mình là ngôi sao đang lên.
Hắn cũng không nhớ rõ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng nói tóm lại là khi hắn kịp tỉnh táo lại thì thế giới tâm hồn vô cùng bình thường buồn tẻ và tối tăm của hắn đã lấp đầy vì sao mang tên "Cố Thần Kiêu".
"Thầy Khanh, em nghe trưởng nhóm nói thầy có thể chơi piano." Lúc đó, Cố Thần Kiêu đột nhập vào tòa nhà ký túc xá và dừng lại trước mặt Khanh Minh Các, người đang chuẩn bị bước vào cổng.
"Ừ." Khanh Minh Các ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Thần Kiêu, đó là sự kinh ngạc khó kiềm được, ngay cả sự thờ ơ trên mặt hắn cũng dần biến mất, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Vậy thì... Thầy có thể giúp em một việc được không ạ? Giúp đỡ sẽ được hậu tạ đó ạ." Cố Thần Kiêu vừa nói vừa chống tay lên cằm chờ mong, cúi người về phía trước và mĩm cười rạng rỡ với hắn: "Làm ơn ạ!"
Đầu ngón tay của Khanh Minh Các run lên, hắn bị những lời xã giao "thân mật" này kích thích một hồi khiến hắn trong chốc lát không thể nào tỉnh táo được.
Khi nhìn thấy Cố Thần Kiêu nhảy lên vì hưng phấn, hắn mới biết rằng mình đã gật đầu.
Ký túc xá nhân viên nơi Khanh Minh Các ghé đến là một tòa nhà biệt lập, đây là nơi ở cũng giáo viên và sinh viên trường nhưng ở đây không ai dạn dĩ như Cố Thần Kiêu khi cậu trực tiếp nhờ giúp đỡ, cũng không ai ngốc như cậu đến cả thân phận của thầy Khanh cũng không biết rõ.
Được Cố Thần Kiêu mời vào phòng tập, nhóm sinh viên đang cười nói vui vẻ trên sân khấu bỗng im bặt, trưởng nhóm là một người phụ nữ có vóc người cao lớn, vẻ mặt của cô trở nên kỳ lạ khi nhìn thấy Khanh Minh Các.
Nhóm sinh viên trở nên ngoan ngoãn và nghiêm túc một cách khó hiểu, chỉ khi Cố Thần Kiêu thực hiện động tác nhón chân nghiêng người trên sân khấu mới thu hút sự chú ý của nhóm sinh viên, bởi vì mọi người đều sợ rằng cậu sẽ bị ngã.
Lúc đó trái tim Khanh Minh Các cũng nảy lên vì lo sợ.
...
"Cái kia, thầy... Thầy là... Thầy..." Thừa dịp mọi người đổ dồn sự chú ý vào Cố Thần Kiêu, cô cẩn thận cầm điện người lên, nghiêng người sang hỏi.
Khanh Minh Các quay đầu lại nhìn đối phương, hắn mỉm cười, đưa ngón tay lên môi ngụ ý mong cô giữ bí mật. Quả nhiên trưởng nhóm hít sâu một hơi, phấn khích gật đầu như gà mổ thóc.
Khanh Minh Các vốn chỉ chịu trách nhiệm "hỗ trợ" trong thời gian ngắn ngủi, chỉ có điều hắn không có cách nào thôi chú ý đến đối phương, cảm giác bản thân bị thu hút một cách khó cưỡng giống như những người bạn cùng lớp kia.
Vì vậy, nhân tiện hắn cũng gợi ý cho mọi người về phong cách biểu diễn trên sân khấu cũng như phần chọn nhạc.
Một tuần trước buổi biểu diễn, Khanh Minh Các đã xem trang phục của Cố Thần Kiêu. Cậu tự mình đeo hai chiếc sừng, mặc một chiếc áo khoác ngắn chỉ dài đến rốn, bên dưới là chiếc quần culottes rộng phồng, nhìn từ phía sau, trông cậu giống như yêu tinh chạy ra khỏi cây đèn thần.
Khanh Minh Các ngắm nhìn bóng lưng của cậu rất lâu, mãi cho đến khi hắn thấy vai cậu đột nhiên co rúm lại.
"Em sao vậy?" Trái tim Khanh Minh Các cảm thấy xót xa, bước nhanh tới chỗ cậu, nhẹ giọng lên tiếng vì sợ làm cậu sợ hãi.
Cố Thần Kiêu quay đầu lại, ánh đèn phản chiếu nước mắt trong đôi mắt cậu.
"Cằm của em nổi mụn. Đây là chiếc mụn đầu tiên trong năm của em... Mẹ em nhất định sẽ bắt em kiểm soát lượng đường nạp vào cơ thể."
Khanh Minh Các sững sờ, hắn chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Thở dài một tiếng, hắn lấy khăn ra cẩn thân lau nước mắt cho người kia.
"Cẩn thận, đừng làm nhòe lớp phấn trang điểm trên mắt em."
"Được ~"
...
Đến ngày biểu diễn chính thức, Cố Thần Kiêu mang một bộ đồ chuẩn bị đặc biệt cho Khanh Minh Các xem, sau đó cậu cười híp mắt đẩy người vào phòng thay đồ để mặc vào.
Khi Cố Thần Kiêu thay quần áo xong, cậu tự ngắm nhìn mình trong gương, ôm mặt cười lăn lộn. Khanh Minh Các ngẩng đầu lên thấy cậu cười nên cũng nheo mắt cười theo.
"Thầy Khanh nhìn em có đẹp không?"
Khanh Minh Các nghĩ thầm, sao lại có người đáng yêu đến thế chứ? Người kia đáng yêu đến mức chỉ nói ra những lời như vậy cũng đủ khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
Đúng vậy, một chàng trai đẹp đẽ và xinh xắn như vậy nên được tỏa sáng trên sân khấu để mọi người có thể nhìn thấy được sự tỏa nắng của cậu.
...
Khanh Minh Các không khỏi cảm thán, hắn đã xem vô số lần biểu diễn sân khấu, đầu ngón tay đụng qua phím đàn rất nhiều lần nhưng chưa lần nào giống như hôm đó, ngày đó trái tim hắn cũng nhảy theo từng nhịp cung đàn.
Và mỗi nốt nhạc đều là vì người vũ công trên sân khấu.
Bố cục và ánh sáng sân khấu đã được sửa đổi lắp ráp cho khớp rất nhiều lần.
Cố Thần Kiêu rất thích sân khấu này.
Vài tia sáng bắn lên khiến cho bóng tối bị đâm thủng, ngay cả sau tầng bụi nhỏ lơ lửng quanh chùm ánh sáng cũng bị xáo trộn bởi vì Cố Thần Kiêu đang nhảy trên sân khấu.
Khanh Minh Các thầm nghĩ, đó chính là "Ánh sáng Jesus", chiếu rọi cho chàng trai đứng trên đầu tim mà khiêu vũ.
Cả khán đài đều reo hò cổ vũ.
Phía sau cậu là đội ngũ minh họa, họ đều phấn khích lắc lư theo điệu nhạc. Cậu bị đám đông vây quanh, ánh sáng phía trên khẽ lướt xuống đầu, chiếu lên bờ vai của chàng trai.
Khanh Minh Các quan sát từ xa, nụ cười nhẹ nhàng luôn hiện trên môi hắn, hắn bất giác bị thu hút bởi ai kia đang được chùm ánh sáng nhỏ bao bọc.
Cho đến khi hắn bị mọi người nhận ra và đuổi theo vào tận hậu trường. Cũng vì sợ làm phiền Cố Thần Kiêu và những người khác nên Khanh Minh Các đã lặng lẽ rời đi.
...
Tại bữa tiệc tối, Cố Thần Kiêu và các bạn cùng lớp muốn đến gặp Khanh Minh Các, họ muốn cảm ơn sự hỗ trợ tận tâm của hắn.
Cố Thần Kiêu đã thay quần áo nhưng lại không có thời gian để tháo tóc giả ra, cậu vẫn còn rất hưng phấn với hào quan của nhân vật nên vẫy tay chào mọi người rồi nhanh chóng xuống lầu.
"Thầy à, chúng em đứng nhất đó!" Sinh viên trong khoa đưa tiền thưởng cho Khanh Minh Các, người vừa nhìn lập tức giao việc cho trợ lý đi theo sau, người đó cũng cùng hắn trao đổi vài câu.
"Chúc mừng mọi người." Trợ lý gật đầu rời đi, Khanh Minh Các chúc mừng mọi người.
Cố Thần Kiêu được trưởng khoa giữ tay, bộ tóc giả làm cho đường nét của cậu trở nên mềm mại hơn rất nhiều, dưới ánh sáng thoáng hiện vẻ đẹp mơ hồ, khi nhìn đến trái tim Khanh Minh Các cũng rung lên.
Hắn mỉm cười và đưa tay về phía Cố Thần Kiêu: "Tuyệt vời, Ichel xinh đẹp của tôi."
Đây là tên nhân vật mà lần này Cố Thần Kiêu hóa thân.
"Cảm ơn thầy hướng dẫn xuất sắc tại Học Viện Phương Đông." Cố Thần Kiêu cười rạng rỡ, giơ tay nắm lấy tay Khanh Minh Các.
Khanh Minh Các nhướng mày, giữa hàng lông mày hiện lên ý cười.
Nắm lấy tay nhau, đầu ngón tay của Cố Thần Kiêu có hơi lạnh khiến cho Khanh Minh Các không nhịn được siết chặt hơn.
"Vẫn là Kiêu Kiêu giỏi nha, mời được thầy Khanh đến hỗ trợ cho chúng ta!"
Nhìn sự tương tác giữa hai người, bạn cùng lớp không thể không ghé lại góp vui một chút.
Kiêu Kiêu...
Danh xưng này văng vẳng bên tai Khanh Minh Các, hắn thầm lẩm bẩm trong lòng danh gọi này, tựa như muốn vọt ra khỏi đầu lưỡi.
Tuy vậy do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng kiềm nén tiếng gọi trong lòng.
Rồi cũng sẽ có cơ hội để hắn hét lên hai từ đó.
...
Nhóm người đã đặt phòng riêng lớn, trợ lý của Khanh Minh Các đã gửi một xe hoa để tặng cho từng người hôm đó.
Mọi người đều rất ngạc nhiên và vui vẻ nhận lấy.
Cố Thần Kiêu vẫn ngậm anh đào trong miệng, ngây người nhìn Khanh Minh Các đang ôm một bó hoa đi về phía cậu.
"Quà mừng nho nhỏ." Hắn mang hoa tới, cúi người nhẹ nhàng nói.
Cố Thần Kiêu chớp mắt, nhìn hoa của bạn cùng lớp, sau đó lại nhìn bó hoa của chính mình.
Sự khác biệt thật sự rõ ràng, chỉ vì cậu là nhân vật chính sao?
Cố Thần Kiêu nở nụ cười tươi như hoa, cậu ngẩng đầu lên vuốt mái tóc giả đang xõa trên vai.
"Thầy Khanh hào phóng quá rồi."
"Rất vinh hạnh."
Sau đó, trong một lần gặp gỡ ở khuôn viên trường, Khanh Minh Các đã mời Cố Thần Kiêu tham gia biểu diễn nhạc kịch, đây là buổi biểu diễn của đoàn kịch mà Khanh Minh Các đã hợp tác làm việc trong thời gian dài.
Vì phải trao đổi về kịch bản nên họ có nhiều thời gian tiếp xúc và mối quan hệ trở nên thân thiết hơn.
Tạm gác câu chuyện sân khấu sang một bên thì Cố Thần Kiêu là một người khá nũng nịu và lãng mạn. Đối với người thân cận cậu sẽ rất tùy húng và vô thức làm nũng với người ta khiến cho người khác không thể nào làm chủ được ý thức của chính mình.
Cậu sẽ kể cho Khanh Minh Các nghe về những bộ phim truyền hình cũng như những vở nhạc kịch mà cậu yêu thích.
Hai mắt cậu sáng lên khi nói đến chuyện đó, nghiêng người về phía trước, nói đến khô khốc cổ họng, sau đó lại cầm cốc nước từ từ uống cạn.
Cậu đang khoác áo vest trắng mà Khanh Minh Các đưa, cậu giống như một thiếu gia vô cùng sang trọng và tinh tế.
Khanh Minh Các vốn luôn lẳng lặng nghe cậu nói nhưng một khi ánh mắt rơi vào người trước mắt thì hắn không thể tự chủ được mà buông suy nghĩ, ngay cả ánh mắt của hắn cũng không thể kiềm chế được.
"Thầy Khanh, thầy cảm thấy thế nào?"
Khanh Minh Các gật đầu, hắn không nhịn được dời ánh mắt tới cổ tay lộ ra của Cố Thần Kiêu, cổ họng hơi ngứa nên hắn nhấp một ngụm trà... hả? Tại sao nó ngọt như vậy?
Cố Thần Kiêu nhận thấy Khanh Minh Các cau mày uống nước thì vội thu người nép vào ghế sô pha, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Khanh Minh Các nhìn ấm trà kiểu dáng thạch cao trên bàn trà, sau đó nhìn nước trong cốc, vị ngọt trong miệng tan dần mới yên lặng đặt cốc xuống.
Ngước mắt lên, Cố Thần Kiêu cười toe toét với hắn, chỉ vào ấm trà: "Thầy Khanh, cái đó là của em, có thể là trợ lý đã đặt nhầm sang của thầy rồi."
Cố Thần Kiêu đã ở đây cùng Khanh Minh Các hơn một tuần, ký túc xá biệt lập không biết từ lúc nào đã chất đầy đồ của đối phương, vậy nên không hề ngạc nhiên khi trợ lý nhầm lẫn với ấm trà của Khanh Minh Các mà thêm vào.
Chỉ là nhóc này hằng ngày đều ăn nhiều đồ ngọt như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.
Khanh Minh Các vô thức nghĩ về tình trạng thể chất của Cố Thần Kiêu, thậm chí hắn còn nói biểu diễn sân khấu cần phải kiểm tra sức khỏe để lừa người kia đi khám tổng quát.
Sau đó Cố Thần Kiêu nhận ra danh tính của Khanh Minh Các là khi cậu xem buổi biểu diễn trực tiếp với bạn cùng phòng.
Cậu ngẩn người khi nhìn con người quen thuộc đang ở vị trí trung tâm, đôi mày lạnh lùng, đường viền hàm rõ nét dưới ánh đèn và máy ảnh, những nếp gấp của chiếc bộ vest vẫn vung vẫy theo từng nhịp nhạc...
Khanh Minh Các rất xa lạ.
"KHÔNG——!" Trong lòng Cố Thần Kiêu thấp giọng thốt lên vì không thể tin nổi.
"Đây là nhạc sĩ yêu thích của em gái mình, cậu không thể tin chứ gì, còn trẻ tuổi mà người ta đã có được vinh dự lớn như vậy."
Cố Thần Kiêu chớp mắt, ôm mặt lắc đầu: "Làm sao anh ấy lại xuất hiện trong trường học của chúng ta khi mà bản thân tài giỏi đến thế chứ?"
"Cái gì?" Ngay khi bạn cùng phòng thốt ra câu hỏi, Cố Thần Kiêu nhận được cuộc gọi từ Khanh Minh Các.
Người kia đang chờ sẵn dưới lầu ký túc xá để đón cậu đi ăn tối.
"Không phải thầy đang ở trong đó đánh đàn à, sao lại có thể xuất hiện ở dưới lầu để đưa em đi ăn tối được? Quả nhiên là hai người." Cố Thần Kiêu hài lòng gật đầu, mặc áo khoác đi xuống lầu.
Tuy rằng Khanh Minh Các đã thay đổi quần áo nhưng cậu vẫn nhạy cảm nhận ra kiểu tóc của hắn vẫn y hệt như trong chương trình phát sóng trực tiếp.
Khanh Minh Các mở cửa xe, thấy Cố Thần Kiêu đột nhiên dừng lại khiến hắn không khỏi nở nụ cười.
"Sao lại không thể đến?"
"..." Cố Thần Kiêu chạm vào điện thoại di động trong túi, buộc lòng lấy ra và bắt đầu tìm kiếm từ khóa.
Khi cậu tìm đến tên mình thì đại khái có thể đoán được tỷ lệ trùng lặp của tên. Khi tìm kiếm "Khanh Minh Các"... Từ điển bách khoa toàn thư lập tức hiện lên thông tin.
À, hóa ra hắn được những bậc thầy kiệt xuất trong giới âm nhạc ca tụng là "đứa con cưng, cha đẻ của dòng nhạc lãng mạn" Sẽ là khoa trương nếu ca tụng hắn là ông hoàng nhạc Pop.
"Sao vậy?" Khanh Minh Các tới gần Cố Thần Kiêu, lo lắng cúi nhìn, muốn xem mặt của người kia.
Cố Thần Kiêu hít sâu một hơi, cậu sờ soạng khắp người, cuối cùng lấy ra chiếc khăn sọc nhỏ còn sót lại trong túi áo rồi giơ lên trước mặt Khanh Minh Các.
"Cho tới bây giờ em đã quầy rầy nhiều rồi, thầy có thể ký cho em không? Thầy Ethan."
...
Lối đi đến ký túc xá vắng lặng đến lạ thường, yên tĩnh đến mức dường như có thể che giấu tất cả những bí mật đáng yêu.
Ngay cả ánh sáng từ những ngọn đèn đường cũng ngưng tụ lại trong sự tĩnh lặng này.
Tên tiếng anh Ethan đã được nhiều người gọi, nhưng nó không vui bằng việc Cố Thần Kiêu gọi hắn là "Thầy Khanh".
Khanh Minh Các thở nhẹ, nhìn người trước mặt đang giơ hai tay lên, cẩn thận ngẩng đầu lên, lén lút nhìn lên—
Haha... dường như trái tim hắn bắt đầu tan chảy mất rồi.
Cố Thần Kiêu và Khanh Minh Các quen biết nhau khi cậu đang học đại học.
Khi còn trẻ, Khanh Minh Các đã tham gia các cuộc thi lớn nhỏ ở nước ngoài và được rất nhiều ông trùm ông âm nhạc khen ngợi tán dương.
Thời điểm đó hắn lựa chọn trở về Trung Quốc để hoàn thành sự kiện "Bữa tiệc âm nhạc" do các sinh viên nhạc viện tổ chức. Nhắc mới nhớ, người phụ trách hoạt động lần đó là một giáo viên mà hắn quen biết nên hắn mới quay về giúp đỡ.
Ký túc xá được bày trí không gian dành cho giảng viên cũng như sinh viên khiến người ta thoáng giật mình.
Từ trước đến nay hắn tiếp xúc với không ít người nhưng đây là lần đầu tiên Khanh Minh Các nhìn thấy một chàng trai phóng khoáng và hoạt bát như vậy.
Cố Thần Kiêu đội tóc giả rất khoa trương, họa tiết trên trang phục rất tùy hứng, cởi áo len đồng phục ra, trong một thời gian rất dài cậu tập trung thu hoạch quả bóng len, sau đó lại vui vẻ giơ cho đồng bạn xem.
Cậu khiến cho con người ta đau đầu còn khiến người ta dở khóc dở cười nhưng cũng làm cho người ta bất giác say mê. Nó giống như hành vi "bất thường" khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu của một chàng trai trẻ yêu nghệ thuật.
Chính là chàng trai này đặc biệt khiến cho người ta si mê.
Đối với công việc và "làm việc" cậu làm việc nghiêm túc đến mức khắc nghiệt, miệng kêu mệt và đắng nhưng vẫn thức khuya tập luyện cho đến khi mụn nước nổi dưới lòng bàn chân.
Khanh Minh Các nghĩ, chính mình thâm nhập vào bên trong của Cố Thần Kiêu hết lần này đến lần khác để "có thể thay đổi" khiến cho tim ai đó đập rộn ràng rồi ngày càng lan rộng ra cho đến khi vỡ tung và tất cả đều rơi vào tầm mắt của Cố Thần Kiêu.
Cố Thần Kiêu luôn cười vui vẻ và nói mình là ngôi sao đang lên.
Hắn cũng không nhớ rõ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng nói tóm lại là khi hắn kịp tỉnh táo lại thì thế giới tâm hồn vô cùng bình thường buồn tẻ và tối tăm của hắn đã lấp đầy vì sao mang tên "Cố Thần Kiêu".
"Thầy Khanh, em nghe trưởng nhóm nói thầy có thể chơi piano." Lúc đó, Cố Thần Kiêu đột nhập vào tòa nhà ký túc xá và dừng lại trước mặt Khanh Minh Các, người đang chuẩn bị bước vào cổng.
"Ừ." Khanh Minh Các ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Thần Kiêu, đó là sự kinh ngạc khó kiềm được, ngay cả sự thờ ơ trên mặt hắn cũng dần biến mất, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Vậy thì... Thầy có thể giúp em một việc được không ạ? Giúp đỡ sẽ được hậu tạ đó ạ." Cố Thần Kiêu vừa nói vừa chống tay lên cằm chờ mong, cúi người về phía trước và mĩm cười rạng rỡ với hắn: "Làm ơn ạ!"
Đầu ngón tay của Khanh Minh Các run lên, hắn bị những lời xã giao "thân mật" này kích thích một hồi khiến hắn trong chốc lát không thể nào tỉnh táo được.
Khi nhìn thấy Cố Thần Kiêu nhảy lên vì hưng phấn, hắn mới biết rằng mình đã gật đầu.
Ký túc xá nhân viên nơi Khanh Minh Các ghé đến là một tòa nhà biệt lập, đây là nơi ở cũng giáo viên và sinh viên trường nhưng ở đây không ai dạn dĩ như Cố Thần Kiêu khi cậu trực tiếp nhờ giúp đỡ, cũng không ai ngốc như cậu đến cả thân phận của thầy Khanh cũng không biết rõ.
Được Cố Thần Kiêu mời vào phòng tập, nhóm sinh viên đang cười nói vui vẻ trên sân khấu bỗng im bặt, trưởng nhóm là một người phụ nữ có vóc người cao lớn, vẻ mặt của cô trở nên kỳ lạ khi nhìn thấy Khanh Minh Các.
Nhóm sinh viên trở nên ngoan ngoãn và nghiêm túc một cách khó hiểu, chỉ khi Cố Thần Kiêu thực hiện động tác nhón chân nghiêng người trên sân khấu mới thu hút sự chú ý của nhóm sinh viên, bởi vì mọi người đều sợ rằng cậu sẽ bị ngã.
Lúc đó trái tim Khanh Minh Các cũng nảy lên vì lo sợ.
...
"Cái kia, thầy... Thầy là... Thầy..." Thừa dịp mọi người đổ dồn sự chú ý vào Cố Thần Kiêu, cô cẩn thận cầm điện người lên, nghiêng người sang hỏi.
Khanh Minh Các quay đầu lại nhìn đối phương, hắn mỉm cười, đưa ngón tay lên môi ngụ ý mong cô giữ bí mật. Quả nhiên trưởng nhóm hít sâu một hơi, phấn khích gật đầu như gà mổ thóc.
Khanh Minh Các vốn chỉ chịu trách nhiệm "hỗ trợ" trong thời gian ngắn ngủi, chỉ có điều hắn không có cách nào thôi chú ý đến đối phương, cảm giác bản thân bị thu hút một cách khó cưỡng giống như những người bạn cùng lớp kia.
Vì vậy, nhân tiện hắn cũng gợi ý cho mọi người về phong cách biểu diễn trên sân khấu cũng như phần chọn nhạc.
Một tuần trước buổi biểu diễn, Khanh Minh Các đã xem trang phục của Cố Thần Kiêu. Cậu tự mình đeo hai chiếc sừng, mặc một chiếc áo khoác ngắn chỉ dài đến rốn, bên dưới là chiếc quần culottes rộng phồng, nhìn từ phía sau, trông cậu giống như yêu tinh chạy ra khỏi cây đèn thần.
Khanh Minh Các ngắm nhìn bóng lưng của cậu rất lâu, mãi cho đến khi hắn thấy vai cậu đột nhiên co rúm lại.
"Em sao vậy?" Trái tim Khanh Minh Các cảm thấy xót xa, bước nhanh tới chỗ cậu, nhẹ giọng lên tiếng vì sợ làm cậu sợ hãi.
Cố Thần Kiêu quay đầu lại, ánh đèn phản chiếu nước mắt trong đôi mắt cậu.
"Cằm của em nổi mụn. Đây là chiếc mụn đầu tiên trong năm của em... Mẹ em nhất định sẽ bắt em kiểm soát lượng đường nạp vào cơ thể."
Khanh Minh Các sững sờ, hắn chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Thở dài một tiếng, hắn lấy khăn ra cẩn thân lau nước mắt cho người kia.
"Cẩn thận, đừng làm nhòe lớp phấn trang điểm trên mắt em."
"Được ~"
...
Đến ngày biểu diễn chính thức, Cố Thần Kiêu mang một bộ đồ chuẩn bị đặc biệt cho Khanh Minh Các xem, sau đó cậu cười híp mắt đẩy người vào phòng thay đồ để mặc vào.
Khi Cố Thần Kiêu thay quần áo xong, cậu tự ngắm nhìn mình trong gương, ôm mặt cười lăn lộn. Khanh Minh Các ngẩng đầu lên thấy cậu cười nên cũng nheo mắt cười theo.
"Thầy Khanh nhìn em có đẹp không?"
Khanh Minh Các nghĩ thầm, sao lại có người đáng yêu đến thế chứ? Người kia đáng yêu đến mức chỉ nói ra những lời như vậy cũng đủ khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
Đúng vậy, một chàng trai đẹp đẽ và xinh xắn như vậy nên được tỏa sáng trên sân khấu để mọi người có thể nhìn thấy được sự tỏa nắng của cậu.
...
Khanh Minh Các không khỏi cảm thán, hắn đã xem vô số lần biểu diễn sân khấu, đầu ngón tay đụng qua phím đàn rất nhiều lần nhưng chưa lần nào giống như hôm đó, ngày đó trái tim hắn cũng nhảy theo từng nhịp cung đàn.
Và mỗi nốt nhạc đều là vì người vũ công trên sân khấu.
Bố cục và ánh sáng sân khấu đã được sửa đổi lắp ráp cho khớp rất nhiều lần.
Cố Thần Kiêu rất thích sân khấu này.
Vài tia sáng bắn lên khiến cho bóng tối bị đâm thủng, ngay cả sau tầng bụi nhỏ lơ lửng quanh chùm ánh sáng cũng bị xáo trộn bởi vì Cố Thần Kiêu đang nhảy trên sân khấu.
Khanh Minh Các thầm nghĩ, đó chính là "Ánh sáng Jesus", chiếu rọi cho chàng trai đứng trên đầu tim mà khiêu vũ.
Cả khán đài đều reo hò cổ vũ.
Phía sau cậu là đội ngũ minh họa, họ đều phấn khích lắc lư theo điệu nhạc. Cậu bị đám đông vây quanh, ánh sáng phía trên khẽ lướt xuống đầu, chiếu lên bờ vai của chàng trai.
Khanh Minh Các quan sát từ xa, nụ cười nhẹ nhàng luôn hiện trên môi hắn, hắn bất giác bị thu hút bởi ai kia đang được chùm ánh sáng nhỏ bao bọc.
Cho đến khi hắn bị mọi người nhận ra và đuổi theo vào tận hậu trường. Cũng vì sợ làm phiền Cố Thần Kiêu và những người khác nên Khanh Minh Các đã lặng lẽ rời đi.
...
Tại bữa tiệc tối, Cố Thần Kiêu và các bạn cùng lớp muốn đến gặp Khanh Minh Các, họ muốn cảm ơn sự hỗ trợ tận tâm của hắn.
Cố Thần Kiêu đã thay quần áo nhưng lại không có thời gian để tháo tóc giả ra, cậu vẫn còn rất hưng phấn với hào quan của nhân vật nên vẫy tay chào mọi người rồi nhanh chóng xuống lầu.
"Thầy à, chúng em đứng nhất đó!" Sinh viên trong khoa đưa tiền thưởng cho Khanh Minh Các, người vừa nhìn lập tức giao việc cho trợ lý đi theo sau, người đó cũng cùng hắn trao đổi vài câu.
"Chúc mừng mọi người." Trợ lý gật đầu rời đi, Khanh Minh Các chúc mừng mọi người.
Cố Thần Kiêu được trưởng khoa giữ tay, bộ tóc giả làm cho đường nét của cậu trở nên mềm mại hơn rất nhiều, dưới ánh sáng thoáng hiện vẻ đẹp mơ hồ, khi nhìn đến trái tim Khanh Minh Các cũng rung lên.
Hắn mỉm cười và đưa tay về phía Cố Thần Kiêu: "Tuyệt vời, Ichel xinh đẹp của tôi."
Đây là tên nhân vật mà lần này Cố Thần Kiêu hóa thân.
"Cảm ơn thầy hướng dẫn xuất sắc tại Học Viện Phương Đông." Cố Thần Kiêu cười rạng rỡ, giơ tay nắm lấy tay Khanh Minh Các.
Khanh Minh Các nhướng mày, giữa hàng lông mày hiện lên ý cười.
Nắm lấy tay nhau, đầu ngón tay của Cố Thần Kiêu có hơi lạnh khiến cho Khanh Minh Các không nhịn được siết chặt hơn.
"Vẫn là Kiêu Kiêu giỏi nha, mời được thầy Khanh đến hỗ trợ cho chúng ta!"
Nhìn sự tương tác giữa hai người, bạn cùng lớp không thể không ghé lại góp vui một chút.
Kiêu Kiêu...
Danh xưng này văng vẳng bên tai Khanh Minh Các, hắn thầm lẩm bẩm trong lòng danh gọi này, tựa như muốn vọt ra khỏi đầu lưỡi.
Tuy vậy do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng kiềm nén tiếng gọi trong lòng.
Rồi cũng sẽ có cơ hội để hắn hét lên hai từ đó.
...
Nhóm người đã đặt phòng riêng lớn, trợ lý của Khanh Minh Các đã gửi một xe hoa để tặng cho từng người hôm đó.
Mọi người đều rất ngạc nhiên và vui vẻ nhận lấy.
Cố Thần Kiêu vẫn ngậm anh đào trong miệng, ngây người nhìn Khanh Minh Các đang ôm một bó hoa đi về phía cậu.
"Quà mừng nho nhỏ." Hắn mang hoa tới, cúi người nhẹ nhàng nói.
Cố Thần Kiêu chớp mắt, nhìn hoa của bạn cùng lớp, sau đó lại nhìn bó hoa của chính mình.
Sự khác biệt thật sự rõ ràng, chỉ vì cậu là nhân vật chính sao?
Cố Thần Kiêu nở nụ cười tươi như hoa, cậu ngẩng đầu lên vuốt mái tóc giả đang xõa trên vai.
"Thầy Khanh hào phóng quá rồi."
"Rất vinh hạnh."
Sau đó, trong một lần gặp gỡ ở khuôn viên trường, Khanh Minh Các đã mời Cố Thần Kiêu tham gia biểu diễn nhạc kịch, đây là buổi biểu diễn của đoàn kịch mà Khanh Minh Các đã hợp tác làm việc trong thời gian dài.
Vì phải trao đổi về kịch bản nên họ có nhiều thời gian tiếp xúc và mối quan hệ trở nên thân thiết hơn.
Tạm gác câu chuyện sân khấu sang một bên thì Cố Thần Kiêu là một người khá nũng nịu và lãng mạn. Đối với người thân cận cậu sẽ rất tùy húng và vô thức làm nũng với người ta khiến cho người khác không thể nào làm chủ được ý thức của chính mình.
Cậu sẽ kể cho Khanh Minh Các nghe về những bộ phim truyền hình cũng như những vở nhạc kịch mà cậu yêu thích.
Hai mắt cậu sáng lên khi nói đến chuyện đó, nghiêng người về phía trước, nói đến khô khốc cổ họng, sau đó lại cầm cốc nước từ từ uống cạn.
Cậu đang khoác áo vest trắng mà Khanh Minh Các đưa, cậu giống như một thiếu gia vô cùng sang trọng và tinh tế.
Khanh Minh Các vốn luôn lẳng lặng nghe cậu nói nhưng một khi ánh mắt rơi vào người trước mắt thì hắn không thể tự chủ được mà buông suy nghĩ, ngay cả ánh mắt của hắn cũng không thể kiềm chế được.
"Thầy Khanh, thầy cảm thấy thế nào?"
Khanh Minh Các gật đầu, hắn không nhịn được dời ánh mắt tới cổ tay lộ ra của Cố Thần Kiêu, cổ họng hơi ngứa nên hắn nhấp một ngụm trà... hả? Tại sao nó ngọt như vậy?
Cố Thần Kiêu nhận thấy Khanh Minh Các cau mày uống nước thì vội thu người nép vào ghế sô pha, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Khanh Minh Các nhìn ấm trà kiểu dáng thạch cao trên bàn trà, sau đó nhìn nước trong cốc, vị ngọt trong miệng tan dần mới yên lặng đặt cốc xuống.
Ngước mắt lên, Cố Thần Kiêu cười toe toét với hắn, chỉ vào ấm trà: "Thầy Khanh, cái đó là của em, có thể là trợ lý đã đặt nhầm sang của thầy rồi."
Cố Thần Kiêu đã ở đây cùng Khanh Minh Các hơn một tuần, ký túc xá biệt lập không biết từ lúc nào đã chất đầy đồ của đối phương, vậy nên không hề ngạc nhiên khi trợ lý nhầm lẫn với ấm trà của Khanh Minh Các mà thêm vào.
Chỉ là nhóc này hằng ngày đều ăn nhiều đồ ngọt như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.
Khanh Minh Các vô thức nghĩ về tình trạng thể chất của Cố Thần Kiêu, thậm chí hắn còn nói biểu diễn sân khấu cần phải kiểm tra sức khỏe để lừa người kia đi khám tổng quát.
Sau đó Cố Thần Kiêu nhận ra danh tính của Khanh Minh Các là khi cậu xem buổi biểu diễn trực tiếp với bạn cùng phòng.
Cậu ngẩn người khi nhìn con người quen thuộc đang ở vị trí trung tâm, đôi mày lạnh lùng, đường viền hàm rõ nét dưới ánh đèn và máy ảnh, những nếp gấp của chiếc bộ vest vẫn vung vẫy theo từng nhịp nhạc...
Khanh Minh Các rất xa lạ.
"KHÔNG——!" Trong lòng Cố Thần Kiêu thấp giọng thốt lên vì không thể tin nổi.
"Đây là nhạc sĩ yêu thích của em gái mình, cậu không thể tin chứ gì, còn trẻ tuổi mà người ta đã có được vinh dự lớn như vậy."
Cố Thần Kiêu chớp mắt, ôm mặt lắc đầu: "Làm sao anh ấy lại xuất hiện trong trường học của chúng ta khi mà bản thân tài giỏi đến thế chứ?"
"Cái gì?" Ngay khi bạn cùng phòng thốt ra câu hỏi, Cố Thần Kiêu nhận được cuộc gọi từ Khanh Minh Các.
Người kia đang chờ sẵn dưới lầu ký túc xá để đón cậu đi ăn tối.
"Không phải thầy đang ở trong đó đánh đàn à, sao lại có thể xuất hiện ở dưới lầu để đưa em đi ăn tối được? Quả nhiên là hai người." Cố Thần Kiêu hài lòng gật đầu, mặc áo khoác đi xuống lầu.
Tuy rằng Khanh Minh Các đã thay đổi quần áo nhưng cậu vẫn nhạy cảm nhận ra kiểu tóc của hắn vẫn y hệt như trong chương trình phát sóng trực tiếp.
Khanh Minh Các mở cửa xe, thấy Cố Thần Kiêu đột nhiên dừng lại khiến hắn không khỏi nở nụ cười.
"Sao lại không thể đến?"
"..." Cố Thần Kiêu chạm vào điện thoại di động trong túi, buộc lòng lấy ra và bắt đầu tìm kiếm từ khóa.
Khi cậu tìm đến tên mình thì đại khái có thể đoán được tỷ lệ trùng lặp của tên. Khi tìm kiếm "Khanh Minh Các"... Từ điển bách khoa toàn thư lập tức hiện lên thông tin.
À, hóa ra hắn được những bậc thầy kiệt xuất trong giới âm nhạc ca tụng là "đứa con cưng, cha đẻ của dòng nhạc lãng mạn" Sẽ là khoa trương nếu ca tụng hắn là ông hoàng nhạc Pop.
"Sao vậy?" Khanh Minh Các tới gần Cố Thần Kiêu, lo lắng cúi nhìn, muốn xem mặt của người kia.
Cố Thần Kiêu hít sâu một hơi, cậu sờ soạng khắp người, cuối cùng lấy ra chiếc khăn sọc nhỏ còn sót lại trong túi áo rồi giơ lên trước mặt Khanh Minh Các.
"Cho tới bây giờ em đã quầy rầy nhiều rồi, thầy có thể ký cho em không? Thầy Ethan."
...
Lối đi đến ký túc xá vắng lặng đến lạ thường, yên tĩnh đến mức dường như có thể che giấu tất cả những bí mật đáng yêu.
Ngay cả ánh sáng từ những ngọn đèn đường cũng ngưng tụ lại trong sự tĩnh lặng này.
Tên tiếng anh Ethan đã được nhiều người gọi, nhưng nó không vui bằng việc Cố Thần Kiêu gọi hắn là "Thầy Khanh".
Khanh Minh Các thở nhẹ, nhìn người trước mặt đang giơ hai tay lên, cẩn thận ngẩng đầu lên, lén lút nhìn lên—
Haha... dường như trái tim hắn bắt đầu tan chảy mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất