Hãy Xin Lỗi Cậu Cố Đi

Chương 7: Nụ hôn và Ban Ngày

Trước Sau
======================

Cố Thần Kiêu vẫn chưa hỏi "Ban Ngày" nghĩa là gì, chị gái cậu vừa sinh nên cậu phải về nhà sớm. Trước đó khi kể chuyện cho trưởng nhóm nghe chuyện của tên giám đốc kia khiến cậu vui vẻ rất lâu.

Chị gái cậu hạ sinh một bé gái.

Khi bé con được sinh ra trong dịp hè năm nay, cô bé mềm mại, thơm thơm ấy đã nắm lấy ngón tay trỏ của Cố Thần Kiêu.

Cố Thần Kiêu chỉ cảm thấy tim mình như muốn tan chảy và gần như cậu ở bệnh viện cả ngày lẫn đêm.

Khi Cố Thần Kiêu ở bên cạnh người thân, lúc một sinh mệnh mới vừa chào đời, cậu vẫn luôn cảm nhận được tình yêu thương ngập tràn trong tim.

Thật sự rất xinh xắn, cậu rất hạnh phúc khi cháu gái nhỏ chào đời.

Một tháng sau, Khanh Minh Các xuất hiện tại quê nhà của Cố Thần Kiêu cùng với món quà và lời chúc mừng.

"Em nghĩ suốt mùa hè anh sẽ bận rộn đến mức không có thời gian về nước." Về đêm ánh đèn trên đường phố vô cùng rực rỡ.

Hai người đi dọc con đường trong công viên, đi trên ánh đèn mở ảo hòa cùng tiếng côn trùng kêu ríu rít.

"Ừ, anh rất bận nhưng vẫn sắp xếp thời gian đến đây."

"Việc này chẳng phải là rất khó khăn sao?"

"Ừ."

"Vất vả như vậy anh đừng đi lung tung nữa."

"Nhưng anh rất nhớ em."

"..."

Chủ đề nói chuyện hình như có điều gì đó thay đổi.

"Anh nhớ em nên mới đến gặp em."

Cố Thần Kiêu im lặng, cậu không biết phải trả lời như thế nào nên chỉ cúi đầu. Cậu nhìn bóng dài tạo bởi ánh sáng mờ nhạt.

"Từ trước đến nay anh đều rất nhẫn nại nhưng đây là lần đầu đầu tiên anh không thể kiềm chế bản thân đến thế." Khanh Minh Các nhẹ nhàng nói, "Nhưng cảm xúc thật tuyệt vời."

A, mùa hè nóng quá, nóng đến nỗi khuôn mặt của Cố Thần Kiêu ngày càng nóng bừng hơn.

"Đến bên em không khổ, khổ sở là anh nhớ em."

"Không sao mà thầy Khanh!" Cố Thần Kiêu không nhịn được được mà lớn tiếng ngăn lại.

Khanh Minh Các khẽ cười. Ừm, là người yêu của hắn đang ngượng đấy.

"À, cái này là dành cho em." Khanh Minh Các lấy ra một chiếc hộp vuông kích cỡ như một cuốn sách, bên trong là tranh đá cuội.

Cố Thần Kiêu nhận lấy và mở ra xem.

"Một nghệ nhân ở Hungary làm tranh vẽ bằng đá cuội, cái này anh rất thích, có rất nhiều khối đá đẹp mà anh đã chụp lại trước đó và anh đã quay lại sau khi tìm thấy vài khối đá nhỏ."

Cố Thần Kiêu nhớ đến nghệ nhân nọ, một lần đến xem triễn lãm nghệ thật, Khanh Minh Các đã giới thiệu người nghệ nhân với cậu.

"Đây là em sao?"

"Đúng vậy, miễn cưỡng vẫn có thể nhận ra chứ?"

"Thầy Khanh, anh thật khéo tay."

"Không có gì, thời gian gần đây anh học được một vài công thức làm bánh ngọt, anh muốn nhờ em thưởng thức thử đó."

Cố Thần Kiêu cầm chiếc hộp vuông, cười đáp lại đối phương. Việc này thì cậu rất giỏi!

"Vậy thì tuần sau đi, anh sẽ đến gặp em."



Khanh Minh Các quả thực rất bận rộn và bay đi ngay ngày hôm sau.

Cố Thần Kiêu chụp ảnh đá cuội, sau đó đăng tải lên mạng xã hồi kèm theo vài câu chữ. Không mất quá nhiều thời gian, Rose đã nhìn thấy status."

"Ở Szirajka việc sắp xếp đá cuội thành một bình tranh ngụ ý thể hiện tình yêu. Ethan nắm bắt được điều đó sao? Đúng là một chàng trai lãng mạn mà."

Cố Thần Kiêu sững sờ, không biết tại sao Rose lại đoán được là do Khanh Minh Các làm chỉ với vài câu chữ.

Chỉ là... bày tỏ tình yêu? Ý của Khanh Minh Các không biểu đạt rõ điều đó, có lẽ là tâm huyết dâng trào.

Sau khi Cố Thần Kiêu đáp lời mọi người xong, cậu bắt đầu tập trung móc giày len cho cháu gái nhỏ.

...

Một tuần sau, Khanh Minh Các đúng hẹn xuất hiện dưới nhà Cố Thần Kiêu, hắn mặc áo sơ mi trắng, điều khác biệt so với trước đây là hắn đeo gọng kính vàng, mái tóc chải ngược gọn gàng khiến hắn trông sắc sảo hơn rất nhiều.

Lúc đó, Cố Thần Kiêu đang tưới hoa trên ban công nhỏ nhà cậu, nghe thấy giọng, cậu cúi đầu nhìn, tình cờ nhìn thấy Khanh Minh Các từ trong xe ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Đôi mắt của Khanh Minh Các như một tấm lưới ẩn trong bóng tối.

"Thầy Khanh!" Cố Thần Kiêu sững sờ và vẫy tay đáp lại đối phương.

Khanh Minh Các ở dưới lập tức mỉm cười vẫy tay với cậu.

Ba cậu đi công tác, mẹ và anh rể cùng chị gái đều đang ở bệnh viện nên chỉ có một mình Cố Thần Kiêu ở nhà.

Cậu mở cửa nhìn Khanh Minh Các đi vào cùng một cái hộp giữ nhiệt.

Cậu mở cửa và nhìn Khanh Minh Các đi vào với một cái lồng ấp.

"Cho em, kem bơ và bánh kem." Khanh Minh Các cảm nhận được sự sự mát mẻ, cởi bỏ bớt nút áo.

"Cảm ơn thầy Khanh."

Hai người ở trong phòng, Cố Thần Kiêu khoe với Khanh Minh Các đôi giày vào áo len nhỏ mà cậu tự tay đan.

"Thầy Khanh, lần này anh có thể ở lại bao lâu?"

"Sự kiện tạm thời kết thúc, có thể nghỉ ngơi nửa tháng."

Cố Thần Kiêu gật đầu. Thành thật mà nói, họ ở bên nhau lâu như vậy nhưng cậu chưa một lần nghiêm túc xem Khanh Minh Các biểu diễn.

"Thầy Khanh có kế hoạch nào không?" Cố Thần Kiêu liếm thìa, dựa vào bàn hỏi đối phương, còn chưa kịp nghe câu trả lời, cậu đã không nhịn được quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Khanh Minh Các đang chống tay lên đầu nhìn chằm chằm vào miệng cậu.

Nhanh chóng lấy thìa ra, Cố Thần Kiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Khanh Minh Các.

Đối phương giật khóe miệng, đưa ra gợi ý.

"Rose có một kịch bản, cô ấy rất thích em, cô ấy rất hi vọng em có thể tham gia biểu diễn vở kịch ngắn mà cô ấy đích thân dàn dựng." Khanh Minh Các thoải mái ngả người ra phía sau, "Không biết em có hứng thú không?"

Cố Thần Kiêu ngưng độc tác múc bánh, hai mắt sáng lên, kinh ngạc thốt: "Tốt quá!"

Kết quả là Khanh Minh Các đã bắt cóc Cố Thần Kiêu luôn chỉ làm ổ trong nhà thành công.

Các vở kịch của Rose mang đậm phong cách sân khấu, nó nghiêng về mỹ học bi kịch. Cô không có nhiều vở mang phong cái lãng mạn đậm chất hài ngay cả những vở kịch ngắn.

À, tất nhiên là có ngoại lệ nếu có sự tham gia của Khanh Minh Các.

Một câu chuyện rất đơn giản có liên quan đến bức tranh nghệ thuật nổi tiếng "The Kiss" của Gustav Klimt.

Trên bề mặt của bức tranh sơn dầu đó có phủ một lớp vàng lá, một đôi tình được ghép vào nhau, nổi bật dưới lớp vàng kim như thể có thể phát sáng, lại gần sự lấp lánh có thể nhìn thấy nụ hôn giữa đôi tình nhân.

Lâu đài cổ khổng lồ có những mảnh nét màu vàng mờ ảo.

Nhân vật do Cố Thần Kiêu thủ vai có mái tóc dài và mặc một chiếc áo sơ mi trắng không tay, cậu cứ xoay người xoay người dưới ánh nắng tươi sáng cho đến khi lưng chạm vào bức tường. Bức "tranh sơn dầu" nhô cao trên tường bỗng trở nên "tươi tắn". Nó đã trở thành cánh tay vững chãi ôm lấy cậu.



Sau đó, cậu quay người và đến gần người đàn ông trong "bức tường".

Khi luyện tập, cậu chỉ cần chạm nhẹ vào trán Khanh Minh Các, Rose rất giỏi điều chỉnh góc quay và chiếu sáng phù hợp ở góc độ hai người chạm vào.

Nhưng lần quay chính thức, Khanh Minh Các nhẹ nhàng và ấm áp hôn lên môi Cố Thần Kiêu.

Vừa chạm vào, nụ hôn giống như bị ngăn cách bởi một đường mỏng, giữa lúc nhịp thở hòa quyện cùng nhau, Cô Thần Kiêu vô thức nín thở.

Cố Thần Kiêu ngẩn ngơ trốn ở cuối băng ghế dài. Vết ửng hồng vẫn còn đọng trên mặt cậu, giống như làn da bị ánh mặt trời thiêu đốt vẫn chưa kịp phục hồi.

Cậu nhớ khi Khanh Minh Các "hôn" dưới ánh sáng đập vào mắt cậu là cảm xúc mãnh liệt trong đôi mắt đối phương,

Khanh Minh Các chỉ trực tiếp tỏ tình với cậu một lần, "Anh thật rất yêu em."

Những cách thể hiện tình cảm trực tiếp có thể khiến con người ta rất cảm động, mặc dù từ nhỏ đến lớn Cố Thần Kiêu được rất nhiều người tỏ tình.

...

"Cậu có muốn xem qua không?" Một lúc sau, Rose đến bên cạnh cậu, cho cậu xem video đã quay được trước đó.

Nó chưa phải là thành phẩm hoàn chỉnh nhưng kỹ thuật quay lại rất tuyệt vời.

Cố Thần Kiêu đắm chìm trong mối tình lãng mạn nhẹ nhàng kia, không chỉ vì hình ảnh thân mật mờ ảnh trong hậu trường mà là bởi vì cậu và Khanh Minh Các đang ôm nhau, rất khớp với động tác với hai người ôm nhau ở hậu cảnh.

"Thầy Khanh rất toàn năng."

Tiểu phẩm được quay nhanh, nhưng những vũ công có kinh nghiệm sẽ làm rực rỡ sắc màu của tiểu phẩm.

Rose gật đầu tán thưởng: "Người bạn cũ của tôi, Daniel là giáo viên của cậu ấy và anh ấy thường nhắc với tôi về cậu học sinh tuyệt vời này. Ethan là một chàng trai cầu toàn và có năng khiếu trong nhiều lĩnh vực cậu ấy đã từng tham gia tác phẩm của tôi, trong vở kịch cậu ấy luôn kiếm tìm người yêu đã mất của mình nhưng tới lúc chết, cậu ấy vẫn không thể nào tìm được."

Cố Thần Kiêu ngồi thẳng lưng và tập trung nghe câu chuyện.

"Thực ra, vai diễn của cậu ấy là 'Đêm Tối' nhưng người yêu của cậu ấy là 'Ban Ngày' và họ mãi mãi không thể gặp nhau."

Rose tóm tắt câu chuyện một cách xúc tích nhất. Cô than vãn với Cố Thần Kiêu rằng, dù cho Khanh Minh Xác có giỏi đến đâu thì âm nhạc và nghệ thuật của cậu ấy sắc thái quá lạnh lùng là kiên định.

"Kiên định quá không tốt sao ạ?"

"Cục cưng à, dĩ nhiên là không tốt rồi, so với cục sắt cứng thì tôi yêu thích tầng thủy tinh dễ bị đập vỡ hơn." Rose nháy mắt đầy ẩn ý, "Cầu vồng phản chiếu trên kính loang thành nhiều mảnh và nó phản chiếu vô số sắc sáng cầu vồng.

Cố Thần Kiêu thở nhẹ, đầu ngón tay cậu run lên.

"Bức tranh đá cuội mà Ethan đã tặng cho cậu và tác phẩm "The Kiss" này, bao gồm cả việc cậu ấy nói cậu là "Ban Ngày" của mình... Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy truyền đạt cảm xúc của bản thân một cách thận trọng như vậy. Cục cưng à, giống như ấy một mực bày tỏ tình cảm của bản thân dành cho cậu. Tôi thật sự chúc phúc cho hai người."

Cố Thần Kiêu thở dồn dập và gần như muốn bật ra khỏi ghế ngồi, cậu hoảng hốt giơ tay lên không biết phải làm sao.

Điều đáng sợ hơn, đó là khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy Khanh Minh Các đang đi về phía mình.

Hắn vẫn mặc trang phục đó, khi đi tới hắn giống như nhân vật chính trong bức tranh, giống như sự tồn tại của hắn là đến ôm và hôn cậu.

Khanh Minh Các, tại sao lại thế này!

"Trong câu chuyện trước đây, nhân vật chính không thể tìm thấy "Ban Ngày" của mình sao?"

Rose đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại Cố Thần Kiêu và Khanh Minh Các lặng lẽ nhìn nhau ở cuối băng ghế tĩnh lặng.

"Ừ." Khanh Minh Các nhẹ nhàng gật đầu, "Cho tới khi anh theo đuổi em, em giống như "Ban Ngày" không thể nào với tới, khiến cho anh không sao kiểm soát được chính mình."

Cố Thần Kiêu không thể hiểu nổi: "Sau khi anh bắt kịp thì sao? Nếu anh bắt kịp thì đó cũng không phải là "Ban Ngày".

Khanh Minh Các cẩn thận quan sát người trước mặt.

Lớp trang điểm khiến Cô Thần Kiêu rực rỡ và xinh xắn hơn mang vẻ đẹp không thể nào phân biệt được.

Rất đẹp.

"Không, sau khi bắt kịp,"Ban Ngày" không chỉ là "Ban Ngày." Khanh Minh Các chậm rãi tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng khẽ thì thầm, "Là 'nguồn sáng'..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau