Chương 4
Editor: Mun
Thuốc nhuận cổ họng rất nhanh được La Nguyên Hậu đưa tới, nhưng Hà Tranh lại không gặp được người.
Vì có thể gặp lại được hắn, Hà Tranh nghĩ ra một biện pháp là cởi quần áo lăn lộn trên mặt đất. Hiện tại xuân hàn se lạnh, mặt đất lạnh lẽo, không bao lâu Hà Tranh liền run cầm cập, cậu nhẫn nhịn bất động, mãi cho tới khi không chịu nổi nữa mới bò lên giường, mặc quần áo lại nghỉ ngơi.
Một giấc ngủ dậy, cổ họng bốc hỏa, Hà Tranh nằm ở trên giường đầu choáng não trướng, thẳng đến khi nghe thấy tiếng chân tiếp cận, khuôn mặt tuấn tú của Phương Thiên Chước xuất hiện.
Hiện tại Hà Tranh chỉ cần nhìn thấy y liền cảm thấy cả người đều đau, ánh mắt xinh đẹp mờ mịt phủ đầy hơi nước, gương mặt đỏ bừng, phản ứng trì độn, tiếng nói khàn khàn phảng phất không ra hơi:"Bệ hạ.... "
Phương Thiên Chước ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi tay đem cậu bế lên, sờ sờ cái trán, nhíu mi nói:"Như thế nào lại nghiêm trọng vậy?"
Hà Tranh ủy khuất:"Thật là khó chịu."
"Người tới, thỉnh thái y."
La Nguyên Hậu thật mau liền đi tới, Hà Tranh gấp không chờ nổi cùng hắn giao lưu ánh mắt, lại có cung nhân tiến tới đem màn lụa kéo lên, trên tay Hà Tranh đang vươn ra cũng được phủ lên một tấm vải trắng.
La Nguyên Hậu bắt mạch qua tấm lụa trắng đặt ở trên cổ tay, Hà Tranh trong lòng trợn trắng mắt, ước gì Phương Thiên Chước lăn nhanh đi, chừa cho cậu cùng La Nguyên Hậu một chút thời gian riêng tư.
"Như thế nào?"
La Nguyên Hậu buông tay cậu ra, hướng Phương Thiên Chước nói:"Bẩm bệ hạ, công tử là bị phong hàn, thần khai một chút phương thuốc, mấy ngày là có thể khỏi hẳn."
Phương Thiên Chước gật đầu, Hà Tranh bỗng nhiên mở miệng:"Là phương thuốc gì? Có phải hay không là mấy vị thuốc đắng khó uống?"
La Nguyên Hậu vẫn chưa trả lời, Hà Tranh liền bất mãn nói:"Ta không muốn uống thuốc, ta thấy nhuận họng hoàn kia ngươi làm không tệ, ngươi vì ta chế một chút hoàn (thuốc viên) phong hàn đi."
La Nguyên Hậu nghe vậy liền rõ ràng, Hà Tranh làm thảy những việc này chính là vì muốn tránh thai, nếu là dược phong hàn, thì không đến phiên La Nguyên Hậu hắn đi sắt thuốc, nếu trong phương thuốc hắn bỏ thêm thuốc tránh thai, rất dễ bị người ta chú ý, đến lúc đó mọi việc vỡ nở, Hà Tranh có thể giữ lại mạng, nhưng hắn tuyệt đối phải chết.
Nhưng nếu chứa thành viên thì khác, trừ bỏ bản thân hắn làm, hoặc đặc biệt phải tìm người kiểm tra hư thực, bằng không chính là thần không biết quỷ không hay.
Hà Tranh thế nhưng còn vì hắn mà suy nghĩ.
Trong lòng La Nguyên Hậu càng thêm đau đớn, trầm giọng nói:"Hoàn phong hàn cần một chút thời gian, thần..... "
Phương Thiên Chước nhàn nhạt nói:"Vậy trước mang tới vài phương thuốc có vị ngọt tới."
"Thần tuân chỉ." La Nguyên Hậu lĩnh mệnh đi ra, Hà Tranh rốt cuộc lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời, Phương Thiên Chước một lần nữa ngồi xuống nói:"Tranh nhi lại vẫn sợ khổ?"
Hà Tranh chột dạ, rũ xuống hàng lông mi, run giọng nói:"Ngày trước ta không sợ khổ, nhưng từ khi ta bị mẫu thân đưa đến phủ.... Nửa thần yêu thương ta cũng chưa được hưởng thụ qua, nhưng từ khi gặp bệ hạ, thế nhưng lại có chút sợ khổ.... " Cậu chậm rãi nâng lên hàng mi mảnh dài, ánh mắt nhiễm một tầng hơi nước, giọt nước mắt mắt thập thò như muốn rơi xuống, âm thanh nhỏ xíu mang theo tia sợ hãi:"Bệ hạ, ta có phải hay không không biết tự mình hiểu lấy?"
Phương Thiên Chước nhấp môi, bàn tay to to lau giọt nước mắt sắp rơi xuống của cậu nói:"Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá."
Hà Tranh nằm xuống, tay còn lôi kéo tay áo y:"Bệ hạ, ngài bận sao?"
"Không vội."
Hà Tranh chịu đựng ghét bỏ, mềm mại nói:"Vậy, ngài có thể bồi ta?"
Phương Thiên Chước:"Được."
Y bên này vừa mới đáp ứng, bên kia liền có người tới báo:"Khởi bẩm bệ hạ, Khâu thái sư cầu kiến."
Hà Tranh trong lòng vui vẻ, lập tức nhìn về phía y, Phương Thiên Chước nói:"Hắn tới làm gì?"
"Này.... Thái sư nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Phương Thiên Chước nhíu mi, trong lòng Hà Tranh đương nhiên muốn y mau biến đi, nhưng liên tưởng đến Hà Tranh trong nguyên tác càng muốn lưu lại y càng không giữ được người, lập tức đặc biệt không hiểu chuyện mà kéo lấy cánh tay của y:"Ngươi đã đáp ứng ta, không thể đi."
Phương Thiên Chước nhìn cậu nửa ngày, bỗng nhiên nở nụ cười, ngay khi Hà Tranh cho là y đã bỏ qua cho mình thì nghe thấy y nói:"Đúng, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, đáp ứng bồi Tranh Nhi. Bảo Nam Môn Lương tự mình đưa Thái sư hồi phủ, có việc gì ngày mai lại bàn."
Y nhìn về phía khuôn mặt có chút mộng bức của Hà Tranh, cong môi nói:"Tranh Nhi còn chưa thỏa mãn?"
Hà Tranh:"...... "
"Khụ khụ khụ!" Hà Tranh ho cả người như nhũn ra, cấp tốc gật đầu nói:"Thỏa mãn, đương nhiên là thỏa mãn."
Phương Thiên Chước thoáng thu hồi ý cười, ánh mắt thâm trầm bất định.
Thời điểm sắp ngủ, La Nguyên Hậu cho người đưa thuốc tới, Hà Tranh uống xong liền buồn ngủ, Phương Thiên Chước cởi áo nằm lên giường, Hà Tranh mê mê hoặc hoặc bị y ôm lấy, tức khắc giật mình:"Ta, ta có bệnh."
"Trẫm bách độc bách xâm."
Hà Tranh ngây ngốc, gia hỏa này có một thời gian nhìn thấy cậu là kéo lên giường, liên tục mấy ngày nay Hà Tranh cảm thấy người mình như muốn hỏng mất.
Cậu né tránh môi Phương Thiên Chước nói:"Bệ hạ, có phải hay không ngài muốn hài tử?"
Phương Thiên Chước hỏi:"Vậy, Tướng quốc đưa Tranh Nhi đến đây là vì còn mục đích khác?"
Câu hỏi này lại khiến Hà Tranh lo lắng cho cái đầu của mình, dù sao nguyên chủ cùng đệ đệ mình thật sự đã có ý mưu phản.
Cậu tự nhiên không thể rụt rè, nhưng chính mình bị biến thành công cụ sinh dục, cũng nhịn không được mà sinh khí:"Ta không thoải mái, ta không cần!"
Biểu tình lúc này là biểu cảm sinh động và chân thực nhất.
Phương Thiên Chước cười khẽ, hôn hôn gương mặt cậu:"Là trẫm nóng nảy, Tranh Nhi không tức giận, ngoan."
Hà Tranh từ dưới thân y dịch ra, quay lưng lại cắn móng tay.
La Nguyên Hậu a La Nguyên Hậu, nếu ngươi không cố gắng một chút, thân xác người trong lòng ngươi thật sự sẽ mang trong mình cốt nhục của người khác.
La Nguyên Hậu thật sự đem chuyện này để ở trong lòng, sáng sớm ngày hôm sau liền mang theo dược viên đi đến, giúp cậu xem lại tình hình bệnh.
Phương Thiên Chước đã lên triều, Hà Tranh đã rời giường đang dùng bữa sáng nhìn thấy La Nguyên Hậu liền khó nhịn được kích động:"La thái y."
Đáy mắt La Nguyên Hậu mang theo màu xanh, đem viên thuốc dâng lên nói:"Công tử vẫn còn chưa khỏe lại chút nào sao?"
"Đúng vậy." Hà Tranh lập tức nói:"Ngươi tới chẩn lại xem."
La Nguyên Hậu tiến lên, thời điểm tay hắn đặt lên mạch, Hà Tranh từ trong tay áo hắn lấy ra một hộp thuốc viên. La Nguyên Hậu hành sự cẩn thận, thuốc phong hàn là thuốc phong hàn, thuốc tránh thai là thuốc tránh thai, Hà Tranh nhịn xuống vui sướng nói:"Nghe nói La thái y trên giang hồ có biệt danh là thần y, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a."
"Đều là mọi người nói quá lên thôi."
"Ta.... Khụ, bản công tử cũng muốn đi ngao du giang hồ một chút, nếu có thời gian, nhất định phải đi ra ngoài nhìn xem."
Ngón tay La Nguyên Hậu phát run, đối mắt với ánh mắt của Hà Tranh, từ trong mắt cậu đọc ra vô số tin tức, hắn thu hồi ngón tay nói:"Bệ hạ yêu thương công tử như vậy, chắc chắn có cầu tất ứng."
Hà Tranh cười nói:"Ta thực sự rất tò mò, không biết sau này có thể hay không thường xuyên tới Thẩm Y Viện tìm La thái y nói chuyện phiếm?"
La Nguyên Hậu buồn cười:"Công tử xin cứ tự nhiên."
La Nguyên Hậu không có khả năng ở lại tẩm cung của hoàng đế để nói chuyện phiếm. Chẩn mạch xong liền rời đi, Hà Tranh nhìn trái nhìn phải, lập tức đem dược tránh thai uống vào, thuận tiện cầu khẩn mấy ngày hôm nay viên phòng, ngàn vạn lần đừng trúng thưởng a.
Uống xong dược, cậu liền tìm một chỗ kín đáo đem thuốc giấu đi, sau đó vui vui vẻ vẻ mà chuẩn bị đi ra khỏi cửa đi dạo. Hoàng cung này tuy rằng có rất nhiều quy củ, nhưng Phương Thiên Chước cũng không hạn chế hành động của cậu, chỉ là mỗi ngày đều ngủ chung với Phương Thiên Chước quả thật quá không an toàn, trong nguyên tác Hà Tranh làm như thế nào để có thể chuyển ra một viện tử khác?
Phía trước đột nhiên có một đám người cuồn cuộn đi tới, cầm đầu là một người được nâng trên kiệu, màn lụa tung bay, vật trang sức trên tóc lắc lư qua lại, Hà Tranh thấy thế chạy nhanh tới đứng ở một bên nhìn.
Cậu mấy ngày nay cũng đã dần minh bạch quy củ ở trong cung, cậu tuy rằng ngủ cùng hoàng đế, nhưng vẫn chưa được sắc phong, ở trong phủ cũng không có quan giai phong ấm gì, cho nên hẳn là xưng là "thảo dân" nhỉ?
Cậu căn cứ vào thái độ không muốn gây chuyện, cúi thấp đầu cùng người khác quỳ xuống, mà đám người này khi đi đến trước mặt cậu thì dừng lại, thanh âm lạnh lùng của một nữ nhân vang lên:"Ngươi, ngẩng đầu lên."
Tiểu cung nữ bên cạnh Hà Tranh sợ hãi ngẩng đầu lên, nàng lại nói:"Không phải ngươi, là ngươi."
Hà Tranh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhúc nhích, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Vị cung phi này bảo hạ kiệu xuống, một cung nữ đột nhiên lấy chân đá vào vai Hà Tranh, la lớn:"Quý phi nương nương đang nói chuyện với ngươi, ngươi điếc sao?"
Hà Tranh bị đá ngã về phía sau, lập tức ngẩng đầu lên.
Nga, nguyên lai đây là vị Lạc phi kia. Cũng là sau này nàng tự tìm tra, Phương Thiên Chước mới để cho cậu chuyển tới Phi Trạch điện.
Hà Tranh lên tinh thần:"Thảo dân bái kiến quý phi nương nương."
Ánh mắt Lạc quý phi mang theo giông bão.
Hà Tranh? Đây là hài tử do nhân tình của Hà tướng quốc kia sinh ra sao? Dĩ nhiên lại tuyệt sắc như vậy, chẳng trách bệ hạ lại đem hắn giấu ở trong tẩm cung, vì hắn mà ngay cả cha mình tới cầu kiến cũng không cho diện kiến.
"Ngươi chính là nam sủng Gà tướng quốc đưa tới, Hà Tranh?"
Chuyện này tuy rằng đã truyền khắp trong cung, nhưng một từ "Nam sủng" này, khó tránh khỏi mang thêm ý vị nhục nhã. Các cung nhân xung quanh đều vì Hà Tranh âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, ở đây ai mà không biết, nữ nhi Khâu thái sư là người đứng đầu hậu cung.
Trong lòng Hà Tranh không đem hai chữ "nam sủng" này thành chuyện to tác, nhưng sự trầm mặc của cậu lại khiến Lạc Phi rất là sảng khoái:"Hà tướng quốc quả thật là trung thành và tận tâm, thế nhưng chịu đem nhi tử thân sinh vào trong cung để bệ hạ hưởng dụng."
Lời nói, ý vị càng ngày càng nhục nhã, các cung nữ cùng thái giám bên người Lạc phi đều che miệng cười khẽ.
Hà Tranh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tiếp tục trầm mặc.
Lạc quý phi cười lạnh một tiếng:"Bổn cung nhưng thật ra thiếu chút nữa đã quên, dù sao cũng chỉ là kẻ hèn của một ▢▢ (trong bản raw nó là ô vuông như vậy đó ạ), người nương kia của ngươi, chính là mỹ nữ nổi danh nam bắc, khách quý nhiều vô số kể, Hà Tranh, số ngươi đây là vận gì a?"
Gấp ba lần nhục nhã đập vào đầu, Hà Tranh nhịn không được nói:"Nguyên lai Quý Phi nương nương thế nhưng còn chuyên môn chạy tới Câu Lan Viện (lầu xanh, kĩ viện) nghe lén chuyện chăn gối của người khác, Khâu thái sư thật đúng biết cách dạy dỗ nữ nhi a."
Khâu Thủy Lạc hiển nhiên không nghĩ tới cậu dám cãi lại, sửng sốt hai giây liền giận tím mặt:"Tên tiểu nhân hèn hạ này cũng dám cùng bổn cung tranh luận, người đâu vả miệng cho bổn cung!"
Thái giám đứng ở một bên lập tức sắn tay áo xấn tới, khóe mắt Hà Tranh liếc nhìn một màn này, nhất thời sợ hãi.
Vừa nãy đã vô duyên vô cớ trúng một cước, nhưng cậu không nghĩ tới ngay sau đó đã bị ăn tát. Huống chi, chỉ có Phương Thiên Chước mới là người nắm giữ mạng nhỏ của cậu, cậu đối với cung phi trong nguyên tác này vốn dĩ cũng không cảm thấy có chút tồn tại gì, vậy tại sao lại phải cẩn thận như vậy?
Cái gọi là bắt giặc bắt vua trước, Hà Tranh bỗng nhiên nhảy dựng lên, một cái tát đĩnh đạc ngồi lên mặt Lạc quý phi.
Một mảnh yên tĩnh, cả người Lạc quý phi đều ngây dại.
Lòng bàn tay Hà Tranh đổ đầy mồ hôi, có chút khẩn trương lại hưng phấn, cậu đây vẫn là lần đầu tiên đánh nữ nhân, lại còn là nữ nhân của hoàng đế, sau khi đánh xong xem quên mất luôn cả họ tên của mình.
Cung nữ vừa nãy đạp Hà Tranh một vẻ mặt khiếp sợ, Khâu Thủy Lạc quả thật muốn điên rồi, nàng che mặt, một bộ dáng không dám tin tưởng:"Ngươi dám động thủ với bổn cung?"
Cung nữ kia cũng phẫn nộ:"Ngươi biết nàng là ai không? Nàng chính là trưởng nữ của Khâu thái sư, hiện nay là sủng phi của hoàng thượng!"
"Vậy thì thế nào, ta dù gì cũng là thứ tử của tướng quốc, hiện tại là nam nhân được hoàng thượng ân sủng, sủng phi của y cũng không ít, ngươi hỏi y đi xem nam nhân lại có mấy người?"
Hà Tranh lúc này như là giải phóng thiên tính, bừa bãi chống nạnh.
Ngươi chỉ là một cung phi thì tính là gì?
Dù sao La thái y cũng sắp dẫn cậu bỏ trốn khỏi cung, dù Phương Thiên Chước bây giờ có đến đây cậu cũng không sợ y!
Tác giả có lời muốn nói:
Phương hoàng: Uy...
Tranh Tranh: Chờ đã, chờ lãi tử đắc ý xong chương này!!!
Thuốc nhuận cổ họng rất nhanh được La Nguyên Hậu đưa tới, nhưng Hà Tranh lại không gặp được người.
Vì có thể gặp lại được hắn, Hà Tranh nghĩ ra một biện pháp là cởi quần áo lăn lộn trên mặt đất. Hiện tại xuân hàn se lạnh, mặt đất lạnh lẽo, không bao lâu Hà Tranh liền run cầm cập, cậu nhẫn nhịn bất động, mãi cho tới khi không chịu nổi nữa mới bò lên giường, mặc quần áo lại nghỉ ngơi.
Một giấc ngủ dậy, cổ họng bốc hỏa, Hà Tranh nằm ở trên giường đầu choáng não trướng, thẳng đến khi nghe thấy tiếng chân tiếp cận, khuôn mặt tuấn tú của Phương Thiên Chước xuất hiện.
Hiện tại Hà Tranh chỉ cần nhìn thấy y liền cảm thấy cả người đều đau, ánh mắt xinh đẹp mờ mịt phủ đầy hơi nước, gương mặt đỏ bừng, phản ứng trì độn, tiếng nói khàn khàn phảng phất không ra hơi:"Bệ hạ.... "
Phương Thiên Chước ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi tay đem cậu bế lên, sờ sờ cái trán, nhíu mi nói:"Như thế nào lại nghiêm trọng vậy?"
Hà Tranh ủy khuất:"Thật là khó chịu."
"Người tới, thỉnh thái y."
La Nguyên Hậu thật mau liền đi tới, Hà Tranh gấp không chờ nổi cùng hắn giao lưu ánh mắt, lại có cung nhân tiến tới đem màn lụa kéo lên, trên tay Hà Tranh đang vươn ra cũng được phủ lên một tấm vải trắng.
La Nguyên Hậu bắt mạch qua tấm lụa trắng đặt ở trên cổ tay, Hà Tranh trong lòng trợn trắng mắt, ước gì Phương Thiên Chước lăn nhanh đi, chừa cho cậu cùng La Nguyên Hậu một chút thời gian riêng tư.
"Như thế nào?"
La Nguyên Hậu buông tay cậu ra, hướng Phương Thiên Chước nói:"Bẩm bệ hạ, công tử là bị phong hàn, thần khai một chút phương thuốc, mấy ngày là có thể khỏi hẳn."
Phương Thiên Chước gật đầu, Hà Tranh bỗng nhiên mở miệng:"Là phương thuốc gì? Có phải hay không là mấy vị thuốc đắng khó uống?"
La Nguyên Hậu vẫn chưa trả lời, Hà Tranh liền bất mãn nói:"Ta không muốn uống thuốc, ta thấy nhuận họng hoàn kia ngươi làm không tệ, ngươi vì ta chế một chút hoàn (thuốc viên) phong hàn đi."
La Nguyên Hậu nghe vậy liền rõ ràng, Hà Tranh làm thảy những việc này chính là vì muốn tránh thai, nếu là dược phong hàn, thì không đến phiên La Nguyên Hậu hắn đi sắt thuốc, nếu trong phương thuốc hắn bỏ thêm thuốc tránh thai, rất dễ bị người ta chú ý, đến lúc đó mọi việc vỡ nở, Hà Tranh có thể giữ lại mạng, nhưng hắn tuyệt đối phải chết.
Nhưng nếu chứa thành viên thì khác, trừ bỏ bản thân hắn làm, hoặc đặc biệt phải tìm người kiểm tra hư thực, bằng không chính là thần không biết quỷ không hay.
Hà Tranh thế nhưng còn vì hắn mà suy nghĩ.
Trong lòng La Nguyên Hậu càng thêm đau đớn, trầm giọng nói:"Hoàn phong hàn cần một chút thời gian, thần..... "
Phương Thiên Chước nhàn nhạt nói:"Vậy trước mang tới vài phương thuốc có vị ngọt tới."
"Thần tuân chỉ." La Nguyên Hậu lĩnh mệnh đi ra, Hà Tranh rốt cuộc lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời, Phương Thiên Chước một lần nữa ngồi xuống nói:"Tranh nhi lại vẫn sợ khổ?"
Hà Tranh chột dạ, rũ xuống hàng lông mi, run giọng nói:"Ngày trước ta không sợ khổ, nhưng từ khi ta bị mẫu thân đưa đến phủ.... Nửa thần yêu thương ta cũng chưa được hưởng thụ qua, nhưng từ khi gặp bệ hạ, thế nhưng lại có chút sợ khổ.... " Cậu chậm rãi nâng lên hàng mi mảnh dài, ánh mắt nhiễm một tầng hơi nước, giọt nước mắt mắt thập thò như muốn rơi xuống, âm thanh nhỏ xíu mang theo tia sợ hãi:"Bệ hạ, ta có phải hay không không biết tự mình hiểu lấy?"
Phương Thiên Chước nhấp môi, bàn tay to to lau giọt nước mắt sắp rơi xuống của cậu nói:"Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá."
Hà Tranh nằm xuống, tay còn lôi kéo tay áo y:"Bệ hạ, ngài bận sao?"
"Không vội."
Hà Tranh chịu đựng ghét bỏ, mềm mại nói:"Vậy, ngài có thể bồi ta?"
Phương Thiên Chước:"Được."
Y bên này vừa mới đáp ứng, bên kia liền có người tới báo:"Khởi bẩm bệ hạ, Khâu thái sư cầu kiến."
Hà Tranh trong lòng vui vẻ, lập tức nhìn về phía y, Phương Thiên Chước nói:"Hắn tới làm gì?"
"Này.... Thái sư nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Phương Thiên Chước nhíu mi, trong lòng Hà Tranh đương nhiên muốn y mau biến đi, nhưng liên tưởng đến Hà Tranh trong nguyên tác càng muốn lưu lại y càng không giữ được người, lập tức đặc biệt không hiểu chuyện mà kéo lấy cánh tay của y:"Ngươi đã đáp ứng ta, không thể đi."
Phương Thiên Chước nhìn cậu nửa ngày, bỗng nhiên nở nụ cười, ngay khi Hà Tranh cho là y đã bỏ qua cho mình thì nghe thấy y nói:"Đúng, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, đáp ứng bồi Tranh Nhi. Bảo Nam Môn Lương tự mình đưa Thái sư hồi phủ, có việc gì ngày mai lại bàn."
Y nhìn về phía khuôn mặt có chút mộng bức của Hà Tranh, cong môi nói:"Tranh Nhi còn chưa thỏa mãn?"
Hà Tranh:"...... "
"Khụ khụ khụ!" Hà Tranh ho cả người như nhũn ra, cấp tốc gật đầu nói:"Thỏa mãn, đương nhiên là thỏa mãn."
Phương Thiên Chước thoáng thu hồi ý cười, ánh mắt thâm trầm bất định.
Thời điểm sắp ngủ, La Nguyên Hậu cho người đưa thuốc tới, Hà Tranh uống xong liền buồn ngủ, Phương Thiên Chước cởi áo nằm lên giường, Hà Tranh mê mê hoặc hoặc bị y ôm lấy, tức khắc giật mình:"Ta, ta có bệnh."
"Trẫm bách độc bách xâm."
Hà Tranh ngây ngốc, gia hỏa này có một thời gian nhìn thấy cậu là kéo lên giường, liên tục mấy ngày nay Hà Tranh cảm thấy người mình như muốn hỏng mất.
Cậu né tránh môi Phương Thiên Chước nói:"Bệ hạ, có phải hay không ngài muốn hài tử?"
Phương Thiên Chước hỏi:"Vậy, Tướng quốc đưa Tranh Nhi đến đây là vì còn mục đích khác?"
Câu hỏi này lại khiến Hà Tranh lo lắng cho cái đầu của mình, dù sao nguyên chủ cùng đệ đệ mình thật sự đã có ý mưu phản.
Cậu tự nhiên không thể rụt rè, nhưng chính mình bị biến thành công cụ sinh dục, cũng nhịn không được mà sinh khí:"Ta không thoải mái, ta không cần!"
Biểu tình lúc này là biểu cảm sinh động và chân thực nhất.
Phương Thiên Chước cười khẽ, hôn hôn gương mặt cậu:"Là trẫm nóng nảy, Tranh Nhi không tức giận, ngoan."
Hà Tranh từ dưới thân y dịch ra, quay lưng lại cắn móng tay.
La Nguyên Hậu a La Nguyên Hậu, nếu ngươi không cố gắng một chút, thân xác người trong lòng ngươi thật sự sẽ mang trong mình cốt nhục của người khác.
La Nguyên Hậu thật sự đem chuyện này để ở trong lòng, sáng sớm ngày hôm sau liền mang theo dược viên đi đến, giúp cậu xem lại tình hình bệnh.
Phương Thiên Chước đã lên triều, Hà Tranh đã rời giường đang dùng bữa sáng nhìn thấy La Nguyên Hậu liền khó nhịn được kích động:"La thái y."
Đáy mắt La Nguyên Hậu mang theo màu xanh, đem viên thuốc dâng lên nói:"Công tử vẫn còn chưa khỏe lại chút nào sao?"
"Đúng vậy." Hà Tranh lập tức nói:"Ngươi tới chẩn lại xem."
La Nguyên Hậu tiến lên, thời điểm tay hắn đặt lên mạch, Hà Tranh từ trong tay áo hắn lấy ra một hộp thuốc viên. La Nguyên Hậu hành sự cẩn thận, thuốc phong hàn là thuốc phong hàn, thuốc tránh thai là thuốc tránh thai, Hà Tranh nhịn xuống vui sướng nói:"Nghe nói La thái y trên giang hồ có biệt danh là thần y, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a."
"Đều là mọi người nói quá lên thôi."
"Ta.... Khụ, bản công tử cũng muốn đi ngao du giang hồ một chút, nếu có thời gian, nhất định phải đi ra ngoài nhìn xem."
Ngón tay La Nguyên Hậu phát run, đối mắt với ánh mắt của Hà Tranh, từ trong mắt cậu đọc ra vô số tin tức, hắn thu hồi ngón tay nói:"Bệ hạ yêu thương công tử như vậy, chắc chắn có cầu tất ứng."
Hà Tranh cười nói:"Ta thực sự rất tò mò, không biết sau này có thể hay không thường xuyên tới Thẩm Y Viện tìm La thái y nói chuyện phiếm?"
La Nguyên Hậu buồn cười:"Công tử xin cứ tự nhiên."
La Nguyên Hậu không có khả năng ở lại tẩm cung của hoàng đế để nói chuyện phiếm. Chẩn mạch xong liền rời đi, Hà Tranh nhìn trái nhìn phải, lập tức đem dược tránh thai uống vào, thuận tiện cầu khẩn mấy ngày hôm nay viên phòng, ngàn vạn lần đừng trúng thưởng a.
Uống xong dược, cậu liền tìm một chỗ kín đáo đem thuốc giấu đi, sau đó vui vui vẻ vẻ mà chuẩn bị đi ra khỏi cửa đi dạo. Hoàng cung này tuy rằng có rất nhiều quy củ, nhưng Phương Thiên Chước cũng không hạn chế hành động của cậu, chỉ là mỗi ngày đều ngủ chung với Phương Thiên Chước quả thật quá không an toàn, trong nguyên tác Hà Tranh làm như thế nào để có thể chuyển ra một viện tử khác?
Phía trước đột nhiên có một đám người cuồn cuộn đi tới, cầm đầu là một người được nâng trên kiệu, màn lụa tung bay, vật trang sức trên tóc lắc lư qua lại, Hà Tranh thấy thế chạy nhanh tới đứng ở một bên nhìn.
Cậu mấy ngày nay cũng đã dần minh bạch quy củ ở trong cung, cậu tuy rằng ngủ cùng hoàng đế, nhưng vẫn chưa được sắc phong, ở trong phủ cũng không có quan giai phong ấm gì, cho nên hẳn là xưng là "thảo dân" nhỉ?
Cậu căn cứ vào thái độ không muốn gây chuyện, cúi thấp đầu cùng người khác quỳ xuống, mà đám người này khi đi đến trước mặt cậu thì dừng lại, thanh âm lạnh lùng của một nữ nhân vang lên:"Ngươi, ngẩng đầu lên."
Tiểu cung nữ bên cạnh Hà Tranh sợ hãi ngẩng đầu lên, nàng lại nói:"Không phải ngươi, là ngươi."
Hà Tranh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhúc nhích, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Vị cung phi này bảo hạ kiệu xuống, một cung nữ đột nhiên lấy chân đá vào vai Hà Tranh, la lớn:"Quý phi nương nương đang nói chuyện với ngươi, ngươi điếc sao?"
Hà Tranh bị đá ngã về phía sau, lập tức ngẩng đầu lên.
Nga, nguyên lai đây là vị Lạc phi kia. Cũng là sau này nàng tự tìm tra, Phương Thiên Chước mới để cho cậu chuyển tới Phi Trạch điện.
Hà Tranh lên tinh thần:"Thảo dân bái kiến quý phi nương nương."
Ánh mắt Lạc quý phi mang theo giông bão.
Hà Tranh? Đây là hài tử do nhân tình của Hà tướng quốc kia sinh ra sao? Dĩ nhiên lại tuyệt sắc như vậy, chẳng trách bệ hạ lại đem hắn giấu ở trong tẩm cung, vì hắn mà ngay cả cha mình tới cầu kiến cũng không cho diện kiến.
"Ngươi chính là nam sủng Gà tướng quốc đưa tới, Hà Tranh?"
Chuyện này tuy rằng đã truyền khắp trong cung, nhưng một từ "Nam sủng" này, khó tránh khỏi mang thêm ý vị nhục nhã. Các cung nhân xung quanh đều vì Hà Tranh âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, ở đây ai mà không biết, nữ nhi Khâu thái sư là người đứng đầu hậu cung.
Trong lòng Hà Tranh không đem hai chữ "nam sủng" này thành chuyện to tác, nhưng sự trầm mặc của cậu lại khiến Lạc Phi rất là sảng khoái:"Hà tướng quốc quả thật là trung thành và tận tâm, thế nhưng chịu đem nhi tử thân sinh vào trong cung để bệ hạ hưởng dụng."
Lời nói, ý vị càng ngày càng nhục nhã, các cung nữ cùng thái giám bên người Lạc phi đều che miệng cười khẽ.
Hà Tranh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tiếp tục trầm mặc.
Lạc quý phi cười lạnh một tiếng:"Bổn cung nhưng thật ra thiếu chút nữa đã quên, dù sao cũng chỉ là kẻ hèn của một ▢▢ (trong bản raw nó là ô vuông như vậy đó ạ), người nương kia của ngươi, chính là mỹ nữ nổi danh nam bắc, khách quý nhiều vô số kể, Hà Tranh, số ngươi đây là vận gì a?"
Gấp ba lần nhục nhã đập vào đầu, Hà Tranh nhịn không được nói:"Nguyên lai Quý Phi nương nương thế nhưng còn chuyên môn chạy tới Câu Lan Viện (lầu xanh, kĩ viện) nghe lén chuyện chăn gối của người khác, Khâu thái sư thật đúng biết cách dạy dỗ nữ nhi a."
Khâu Thủy Lạc hiển nhiên không nghĩ tới cậu dám cãi lại, sửng sốt hai giây liền giận tím mặt:"Tên tiểu nhân hèn hạ này cũng dám cùng bổn cung tranh luận, người đâu vả miệng cho bổn cung!"
Thái giám đứng ở một bên lập tức sắn tay áo xấn tới, khóe mắt Hà Tranh liếc nhìn một màn này, nhất thời sợ hãi.
Vừa nãy đã vô duyên vô cớ trúng một cước, nhưng cậu không nghĩ tới ngay sau đó đã bị ăn tát. Huống chi, chỉ có Phương Thiên Chước mới là người nắm giữ mạng nhỏ của cậu, cậu đối với cung phi trong nguyên tác này vốn dĩ cũng không cảm thấy có chút tồn tại gì, vậy tại sao lại phải cẩn thận như vậy?
Cái gọi là bắt giặc bắt vua trước, Hà Tranh bỗng nhiên nhảy dựng lên, một cái tát đĩnh đạc ngồi lên mặt Lạc quý phi.
Một mảnh yên tĩnh, cả người Lạc quý phi đều ngây dại.
Lòng bàn tay Hà Tranh đổ đầy mồ hôi, có chút khẩn trương lại hưng phấn, cậu đây vẫn là lần đầu tiên đánh nữ nhân, lại còn là nữ nhân của hoàng đế, sau khi đánh xong xem quên mất luôn cả họ tên của mình.
Cung nữ vừa nãy đạp Hà Tranh một vẻ mặt khiếp sợ, Khâu Thủy Lạc quả thật muốn điên rồi, nàng che mặt, một bộ dáng không dám tin tưởng:"Ngươi dám động thủ với bổn cung?"
Cung nữ kia cũng phẫn nộ:"Ngươi biết nàng là ai không? Nàng chính là trưởng nữ của Khâu thái sư, hiện nay là sủng phi của hoàng thượng!"
"Vậy thì thế nào, ta dù gì cũng là thứ tử của tướng quốc, hiện tại là nam nhân được hoàng thượng ân sủng, sủng phi của y cũng không ít, ngươi hỏi y đi xem nam nhân lại có mấy người?"
Hà Tranh lúc này như là giải phóng thiên tính, bừa bãi chống nạnh.
Ngươi chỉ là một cung phi thì tính là gì?
Dù sao La thái y cũng sắp dẫn cậu bỏ trốn khỏi cung, dù Phương Thiên Chước bây giờ có đến đây cậu cũng không sợ y!
Tác giả có lời muốn nói:
Phương hoàng: Uy...
Tranh Tranh: Chờ đã, chờ lãi tử đắc ý xong chương này!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất