Thích Dối Giả

Chương 1

Sau
Giang Thị, biệt thự nghỉ dưỡng.

Giữa đám đông ồn ào, vị trí nào đó có vẻ cực kì nổi bật.

Chỉ thấy một người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần trên sô pha bên cạnh bể bơi, áo sơ mi màu đen vây lấy đường cong cơ bắp lưu sướng, đôi chân thon dài hữu lực tùy ý gác lên bàn trà. Ánh mặt trời chiếu lên người y tạo thành một vầng sáng nhợt nhạt, hết sức lười nhác.

Bốn phía có người liên tục nhìn về y, nhưng không ai dám tiến lên quấy rầy.

Trong bể bơi có người đang âm thầm quan sát y, tuổi người này không lớn, cử chỉ thần thái còn vương nét ngây ngô, quá lắm cũng chỉ mới hai mươi.

Mấy người quen tiến lên đẩy cậu một cái, cong khóe miệng: "Không phải ghen ghét ai đó ôm được chân Hứa đại thiếu, tài nguyên tốt không ngừng, trở thành đỉnh lưu giới giải trí hay sao? Giờ ngày lành của ai đó xem như tận rồi, cậu mà không nắm chặt thì còn bao nhiêu người muốn chạy lên biểu diễn đấy."

Người này âm dương quái khí, đơn giản là vì biết bản thân không có cơ hội này, sớm biết Nam An thất sủng thì hắn ta đã chẳng lấy lui làm tiến mà tìm Tôn thiếu làm chỗ dựa.

"Đừng lãng phí cơ hội Tôn thiếu cho, nơi như này cũng không phải ai cũng tùy tiện tới được."

Nam sinh mím môi, biết người này không có lòng tốt như thế, hắn ta chỉ đơn giản muốn nhìn cậu xấu mặt trước Hứa Thanh Hà mà thôi.

Xấu mặt, cũng còn tốt hơn an phận thủ thường, vĩnh viễn không có ngày xuất đầu lộ diện.

Huống chi cậu cũng đã bổ túc rất nhiều rồi, có tự tin làm tốt hơn Nam An nhiều.

Cậu đi ra khỏi bể bơi, bước tới phía đối diện.

Chỗ của Hứa Thanh Hà không có lấy một bóng người, cho nên một khi gió thổi cỏ lay sẽ rất nhanh bị phát hiện.

Lúc này, không khí bốn phía bỗng quỷ dị lên.

Trong mấy người đàn ông đang đánh bài phía xa xa có người huýt sáo một cái, gõ gõ cái bàn, cười hỏi: "Chúng mày nói xem, bé idol này có thành công được không?"

"Này thì phải hỏi Tôn thiếu nhà mình rồi, người là nó mang đến mà." Một người khác trêu đùa, nhìn về phía người bên cạnh.

Tôn Khải ngậm thuốc lá, vứt lá bài trong tay ra xong mới cầm lấy điếu thuốc, phun ra một vòng khói: "Hơn nửa là thành được, Hứa Thanh Hà thích kiểu như này, nếu Nam An không suy tính nhiều như vậy, không chừng có thể ở bên cạnh Hứa Thanh Hà thêm một khoảng thời gian. Đáng tiếc tham quá, không nhận thức được bản thân là ai."

Những người khác cười nhạo: "Nghe nói cậu ta giờ còn chờ Hứa Thanh Hà hồi tâm chuyển ý, quy quy củ củ thủ thâm, sợ Hứa Thanh Hà không cần mình. Đáng tiếc vị Hứa thiếu này của chúng ta chưa bao giờ quay đầu ăn cỏ cũ."

Cũng không thể trách Nam An động tâm tư khác, so với các bạn tình khác của Hứa Thanh Hà thì cậu ta tương đối ngoại lệ, ngây người ở cạnh y gần một năm liền, còn tưởng mình là đặc biệt nhất.

So với thân phận bạn tình không yên ổn, đương nhiên là bạn trai chính quy, thậm chí thân phận chồng tương lai mới là bảo đảm nhất.

"Nói lâu như vậy mà chúng mày không nói được gì thực tế à. Tao cược không thành công, nếu mà thua thì tặng mấy miếng đất thành Nam cho tụi mày, là đoạn đường ngon đấy."

Người nói chuyện đầu tiên cười cười: "Vậy mày thua chắc luôn, tao cũng cảm thấy thành công được. Nửa năm rồi mà bên cạnh Hứa Thanh Hà vẫn chưa có ai đúng không? Nếu mà là tao thì tao không chịu được đâu."

Tôn Khải: "Xem ra chỉ có mày là cược không thành thôi, thế này nhé, nếu tao thua thì sẽ cho công ty mày cái hợp đồng trong tay tao."

" Đệt, Tôn thiếu chơi lớn nha, giờ tao lại có chút muốn mày thua rồi đấy."

"Em họ Thời Âm, muốn chơi chút không? Không phải trước kia em với Hứa Thanh Hà cùng du học sao? Hẳn là cũng hiểu y nhỉ, không thì cũng đoán một phát coi? Thua thì để Tôn thiếu gánh, thắng em thích gì cũng được."

Ngồi cạnh mấy tên đàn ông này còn có một cô nàng khí chất dịu dàng, cô là em họ Tôn Khải, từ nhỏ đã ra nước ngoài du học, rất ít về nước.



Bởi vì trong nhà có chút việc nên mấy hôm trước mới từ nước ngoài về.

Thấy bạn tốt dẫn chuyện tới trên người Thời Âm, Tôn Khải nhíu mày: "Đừng có dạy hư người ta." Cô em họ này của gã là tiểu thư khuê các điển hình, con gái ngoan các kiểu.

Thời Âm tú khí cười cười: "Cũng rất lâu rồi em không có gặp Hứa Thanh Hà"

Trước mười lăm tuổi Hứa Thanh Hà định cư ở nước ngoài, sau này mới về nước sống, mục đích về nước cũng không phải bí mật trong giới, là để tranh đoạt gia sản.

Bởi vì Hứa Thanh Hà không phải đứa con được coi trọng nhất ở Hứa gia, trong nhà y vẫn còn một đứa con riêng ưu tú, cho nên gần như tất cả mọi người đều không coi trọng y.

Nhưng mà Hứa Thanh Hà lại dùng một tay bài nát mà lật kèo thành công, hiện giờ giá trị con người của y năm 26 tuổi đã sớm không thể đo được.

Trong lúc vài người nói chuyện, Thời Âm nhìn thoáng qua nơi xa xa, sau đó mỉm cươi nói: "Anh họ sắp thắng rồi kìa."

Cả bọn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị idol lớn gan kia đã tiến đến bên tai Hứa Thanh Hà, đang nói gì đó, tay cũng bắt đầu sờ soạng trên người y.

Hứa Thanh Hà rút một điếu thuốc, cũng mặc kệ nút áo bị người khác cởi ra, khóe miệng không chút để ý mà gợi lên, thoạt nhìn thì tâm tình không tồi.

Người duy nhất cược không thành công thở dài: "Đệt, tình báo sai à, đã bảo Tống Dã khống chế cục diện xong rồi, có hi vọng làm chính cung cơ mà."

Mấy người bên cạnh hắn ta nghe vậy liền vô tình cười nhạo: "Tống Dã? Thôi bỏ đi, chỉ là con chó Hứa Thanh Hà nuôi thôi, còn là chó hoang lúc nào cũng cần đề phòng nữa."

"Đúng rồi, Hứa Thanh Hà muốn loại nào mà chả có, muốn Tống Dã làm gì? Tuy rằng hắn nhìn đẹp thật đấy, nhưng cũng có phải loại Hứa Thanh Hà thích đâu."

"Nói đến vụ này, ít nhất ở chuyện ấy y muốn mai mà không được chứ."

"Khụ!"

Tôn Khải bỗng nhiên ho khan, còn không quên trừng mắt lườm mất kẻ hóng hớt cực kì kia.

Mấy người khác phản ứng đây là đam ám chỉ cái gì, vẻ mặt xấu hổ.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Tống Dã và Thời Âm từng có oa oa thân*, tuy là lúc mười mấy tuổi đã giải trừ rồi, tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng tóm lại làm trò trước mặt Thời Âm nói xấu Tống Dã cũng không có tốt lắm.

Bản thân Thời Âm lại không để ý lắm, đang muốn nói gì, lại phát ra âm thanh nghi hoặc ngắn ngủi, những người khác không khỏi nhìn theo ánh mắt cô, thấy rõ tình huống bên Hứa Thanh Hà liền hai mặt nhìn nhau.

Quả nhiên ba mươi chưa phải là tết, chưa đến cuối thì vĩnh viễn không thể biết kết cục máu chó đến đâu.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cái người ở phía xa xa đang nắm tóc cậu idol kia không phải Tống Dã thì ai?

Bởi vì da đầu vị giựt lại, cậu idol nọ ngẩng đầu lên, trong tầm mắt là một người đàn ông đang liên tục cười lạnh, liếc mắt sang bên cạnh một cái rồi mới nói: "Cút!"

Cậu idol theo bản năng nhìn Hứa Thanh Hà, mặt đối phương không gợn sóng, như không thấy được việc đang xảy ra trước mắt mình, kẹp điếu thuốc chưa châm lửa, ngước mắt đảo qua Tống Dã bỗng nhiên xuất hiện.

Ánh mắt nặng nề, tựa như nước lặng.

Hung ác nham hiểm lạnh nhạt mới là bộ dạng chân thật của Hứa Thanh Hà.

Chính chủ không hỗ trợ, idol be bé như cậu nào dám ở lại, sắc mặt trắng bệch chuồn khỏi chỗ này.

Người chướng mắt đi rồi, Tống Dã như không có gì xảy ra mà ngồi xuống, châm thuốc cho Hứa Thanh Hà.

Châm lửa xong, hắn cũng rút ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng thò lại gần, đầu thuốc đối đầu thuốc, va chạm là mấy đốm lửa li ti vụn vặt rơi xuống.



Chờ đến khi sương khói che khuất tầm mắt, Tống Dã mới mở lời: "Nếu tôi không tới thì có phải cậu liền dẫn nó vào phòng làm không hả?"

Hứa Thanh Hà rũ mi mắt, không thèm để ý đến hắn.

Tống Dã cũng không mong chờ y có phản ứng lớn lao gì, không thì đã chẳng phải Hứa Thanh Hà.

"Khẩu vị của Hứa thiếu đúng là trước sau như một, mặc kệ đổi bao nhiêu người thì đều không ngoại lệ mà mang bóng dáng ai đó. Chịch cái loại này hẳn là thấy hăng hái hơn tôi ha?"

Tống Dã phun ra một vòng khói, trầm giọng nhắc nhở: "Nhưng đừng quên cậu đồng ý điều kiện của tôi rồi. Trong vòng một năm, trừ tôi ra thì không được chịch ai nữa, giờ mới được có ba tháng thôi."

Hắn ở bên ngoài bán mạng cho Hứa Thanh Hà, điều kiện đơn giản như vậy mà còn không thể hoàn toàn thỏa mãn hẳn, đúng là...

Tống Dã nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đúng là phong cách nhất quán của Hứa Thanh Hà.

Làm lơ ánh mắt tìm tòi từ bốn phía bắn ra, Tống Dã nâng tay cài lại cúc áo cho Hứa Thanh Hà, sửa sang luôn cả cổ áo.

Hắn hạ giọng nói: "Hứa Thanh Hà, tôi có bệnh sạch sẽ đấy, hơn nữa tôi chỉ cần có một năm thôi."

Cuối cùng Hứa Thanh Hà cũng nhìn hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm dạo một vòng quanh thân thể Tống Dã, ngữ điệu bằng phẳng: "Có bệnh sạch sẽ à, thế sao lúc trước quẳng người của tôi ra ngoài, bò lên giường tôi, phát dâm trước mặt tôi thì không nhớ tới mình có bệnh sạch sẽ?"

Trực tiếp châm biếm Tống Dã được lợi lại còn khoe mẽ.

Hứa Thanh Hà nói: "Nếu bệnh sạch sẽ lại phát tác thì tôi cũng không ngại giúp anh thoát mẫn* lần nữa đâu."

* Trong quá trình giải mẫn cảm một cách có hệ thống, còn được gọi là liệu pháp phơi nhiễm, người bệnh sẽ phải vượt qua các mức độ sợ hãi, các rối loạn lo âu, bắt đầu từ việc tiếp xúc với vấn đề gây ra nỗi ám ảnh đó từ từ. Cách tiếp cận này cũng liên quan đến việc sử dụng một số kỹ thuật thư giãn khác nhau. Điều này khiến cho giải mẫn cảm có hệ thống khác biệt với hầu hết các kỹ thuật giải mẫn cảm khác.

Mấy lời nói xong liền khiến Tống Dã tức đến đen sì cả mặt, cũng làm những người khác vây xem đến hãi hùng khiếp vía. Tuy rằng không biết hai người đang nói cái gì, nhũng vẫn có thể thấy được cuộc nói chuyện không có thoải mái lắm.

Bọn họ chỉ sợ Tống Dã cầm bình rượu trên bàn đập Hứa Thanh Hà một nhát, hoặc là Hứa Thanh Hà ấn gáy Tống Dã, ác độc dộng lên bàn.

Hai tên này làm được thật đó!

Đương nhiên, cái sau có khả năng xảy ra hơn, ai bảo quan hệ của hai người họ không bình đẳng.

Tống Dã là chó Hứa Thanh Hà nuôi bên người, một con chó hoang bị nhặt về, dưới sự dạy dỗ của Hứa Thanh Hà mà từng bước hóa hành chó điên.

Có thể nói, không có Hứa Thanh Hà thì sẽ không có Tống Dã công thành danh toại như bây giờ.

Chó dữ cắn ngược lại chủ nhân, là trò hay rất nhiều người muốn xem.

Căn cứ vào tình trạng mấy năm này thì tất cả đều thấy đây là chuyện sớm hay muộn thôi.

Dù sao thì trèo được lên đến độ cao này rồi, ai còn nguyện ý làm một cho chó chỉ sủa? Đương nhiên là muốn xoay người làm chủ nhân mới sướng.

Tác giả có lời muốn nói: Bỗng nhiên có linh cảm liền đào. Tuy là áng văn này không dài nhưng vẫn là duyên duyên duyên duyên càng (update tùy duyên), gỡ mìn như cũ, văn án có ghi, nhưng mà lần này vẫn cần dò mìn cho mấy bé cưng đã từng đọc băn của chế. (Giờ chạy vẫn kịp!)

Bộ này giọng văn khác với mấy bộ trước (Chắc dị), trước khi xác định quan hệ với thụ thì công đã có không chỉ một bạn giường, không phải người rất chuyên tình. Lịch sử tình trường của thụ trống hoác, nhưng cũng không phải từ đầu đã thích công, ở chung rất lâu mới có cảm giác. Sau đó hai người vẫn tính kế nhau. Nhạc dạo sẽ không ngọt đâu. (Đại khái là dị)

Muốn đổi cảm giác để viết, không biết có thể thành công không, hy vọng sẽ không quá nát.

Editor: Đúng là mấy bộ trước và mấy bộ cùng hệ liệt của bả thì công thụ đều là mối tình đầu, hoặc là partner đầu tiên của nhau, hình như mỗi bộ này thì công mới có bạn giường. Ai đảng song khiết chạy nhanh còn kịp nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau