Chương 3
Tống Dã ở bên Hứa Thanh Hà một tháng ở nước ngoài để y dưỡng thương, thứ nhất là bảo đảm thân thể y không còn bệnh nào nữa, thứ hai là để hắn tiện sắp xếp vài thứ ở trong nước, cuối cùng tất nhiên là để thử.
Hắn không tin Hứa Thanh Hà.
Dù bác sĩ đã khám thật, nhất cử nhất động của Hứa Thanh Hà cũng đều chứng minh y tám chín phần mười mất trí nhớ rồi, hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
Đơn giản thôi, đó là Hứa Thanh Hà.
Một kẻ vì để có được thứ mình muốn mà không từ thủ đoạn, việc dùng "Mất trí nhớ" để đạt được mục đích gì đó không ai biết cũng hoàn toàn phù hợp với việc mà Hứa Thanh Hà sẽ làm.
Có tiền lệ là Tề Ngọc, Tống Dã có ngu mới dễ dàng tin tưởng y, hắn sớm đã không phải Tống tiểu thiếu gia sống trong cái đẹp, tin vào chân thiện mỹ rồi.
Cả tháng sống chung, một tấc cũng không rời, hắn bắt đầu mê mang. Nếu đây là diễn, tên nhóc Hứa Thanh Hà này mà không nhận được cái giải gì mà ảnh đế quốc tế thì đúng là thiên lý nan dung.
Lúc trước khi đối mặt với Tề Ngọc, Hứa Thanh Hà cũng không làm đến mức này. Nhưng mà khi đó y cũng mới chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám, có sai lầm cũng là khó tránh khỏi.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Thanh âm mang vẻ thanh lãnh truyền đến, Tống Dã hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hứa Thanh Hà đứng trước mặt hắn, trong tay còn cần một bó hoa hồng đóng gói tinh xảo.
Hôm nay là Lễ Tình Nhân, có thể nhìn thấy không ít người đang chào bán hoa hồng trên phố.
Ánh đèn làm nổi bật vẻ kiều diễm ướt át của hoa hồng, đáy mắt Hứa Thanh Hà ngậm cười, thản nhiên đưa bó hồng trong tay ra.
"Thích không?"
Không mang theo bất kì một hơi thở tối tăm nào, làm Tống Dã luôn có cảm giác tỉnh mà ngỡ như đang mơ.
Nhận lấy hoa, tiếp đến là cảm giác mềm mại trên môi, nhẹ nhàng lướt qua. Người chủ động có vẻ hơi chút ngượng ngùng, lảng sang chuyện khác: "Muốn đi dạo chỗ khác không?"
Im lặng ước chừng mười giây, Tống Dã mới nói: "Không được, rạng sáng mai bay rồi, về khách sạn trước đi."
Khi hôn môi, phần lớn là hai bên tâm ý tương thông cầm lòng không đậu, Hứa Thanh Hà trước khi mất trí nhớ không có cái thời khắc kiểu này, y không thích hôn môi.
Ít nhất Tống Dã biết Hứa Thanh Hà không thích hôn hắn, phần lớn là đi thẳng vào việc chính. Hôn cũng là do hắn chủ động, Hứa Thanh Hà lười đẩy ra liền mặc cho hắn hôn, không muốn bị hôn thì liền bắt hắn đưa lưng về phía mình để chịch, khiến hắn muốn hôn cũng không hôn được.
Giờ nhớ lại, Tống Dã cảm thấy rất nén giận.
Một tiếng nữa liền xuất phát đi đến sân bay, Hứa Thanh Hà ngồi trước cửa sổ sát đất phát ngốc.
Y hoàn toàn không biết gì về quá khứ, tương lai lại càng không chắc chắn. Khi tỉnh lại là Tư Đồ Mẫn ở bên, sau đó Tống Dã liền xuất hiện.
Sau khi Tống Dã đến, mấy ngày hôm sau Tư Đồ Mẫn liền rời đi, cô chỉ nói với Hứa Thanh Hà rằng Tống Dã là người có thể tín nhiệm được.
Hứa Thanh Hà từng hỏi Tống Dã, quan hệ của bọn họ là gì. Lúc ấy Tống Dã híp mắt nhìn chằm chằm y hồi lâu mới nhàn nhạt đáp: "Quan hệ giúp đỡ."
Dừng trong chốc lát, người này lại ý vị thâm trường nói một câu: "Miễn cưỡng coi như tình nhân."
Tư Đồ Mẫn không nói bất kì một chuyện gì liên quan với Hứa Thanh Hà, y liền tạm thời tin lời Tống Dã.
ở trong miệng Tống Dã, y là một sinh viên vừa ra trường được một năm, từ cấp ba đã bắt đầu nhận sự giúp đỡ của Tống Dã, còn vì sao là tình nhân thì hắn chưa nói, Hứa Thanh Hà cũng không hỏi.
Đích đến lần này của bọn họ là Tân thị.
Tới đón sân bay là một người đàn ông bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, tên Triệu Đông. Hắn chào Tống Dã một tiếng giám đốc Tống, sau đó mới nhìn về phía Hứa Thanh Hà, chào Thanh Hà thiếu gia.
Chỉ cần quan sát kĩ là có thể phát hiện thanh âm cùng biểu tình người này rất kỳ cục, nhưng Hứa Thanh Hà bị thời tiết oi bức nơi này làm cho có bực bội, cũng không để ý.
Trong lúc Triệu Đông bồn chồn trong lòng, Tống Dã nhàn nhạt nói: "Lên xe."
Xe ngừng ở Kim Ngạn trấn.
Tuy Tân thị là thành phố du lịch, trong kỳ nghỉ cũng có rất nhiều khách du lịch, nhưng vẫn có vài chỗ tương đối vắng vẻ, cũng không có nơi để ăn chơi, du khách rất ít khi tới những chỗ này.
Kim Ngạn trấn chính là một nơi như vậy, ở chỗ này phần lớn là dân bản địa, nói chuyện cũng đều dùng tiếng địa phương.
Tống Dã* mua một biệt viện nhỏ ở đây, bên ngoài nhìn rất bình thường, bên trong lại sửa sang rất lịch sự tao nhã, vừa thấy liền biết tốn không ít tâm tư cùng tiền bạc.
*Gốc là Hứa Thanh Hà, nhưng dưới lại ghi Tống Dã quen con chủ cũ, mua lại chỗ này nên mình sửa thành Tống Dã
Bởi vì chủ nhà cũ là một kiến trúc sư có chút danh tiếng, phòng của chính mình tất nhiên sẽ bỏ nhiều công sức, đáng tiếc còn chưa ở được nửa năm đã phải theo con cái di dân xuất ngoại.
Tống Dã có chút giao tình với con của ông, vừa vặn muốn tìm một nơi hoàn cảnh thanh nhã để cho Hứa Thanh Hà ở, liền mua luôn chỗ này.
Các hộ dân ở Kim Ngạn trấn đều là độc môn độc viện, đều hiểu tận gốc rễ nhau, ven đường còn có mấy đứa nhỏ đang chơi, chúng nhìn thấy đoàn người Hứa Thanh Hà liền bắt đầu tò mò đánh giá.
Bọn họ quá nổi bật, vừa nhìn đã biết không phải dân bản xứ, còn có vẻ rất có tiền.
Đặc biệt là Tống Dã, quá trắng, dưới ánh mặt trời như đang sáng lên vậy, ngũ quan có chút dị quốc phong tình, rõ ràng là nuôi tóc dài, lại mặc nam trang, khiến mấy bạn nhỏ cảm thấy rất hiếm lạ.
Mấy đứa gan lớn còn trực tiếp theo đuôi, một đường nhìn lén.
Bởi vì không muốn quá bắt mắt, Tống Dã cũng không tìm quá nhiều người trông coi Hứa Thanh Hà, trừ Triệu Tông vừa lái xe, cũng chỉ còn có dì Tôn nấu cùng Tiểu Cẩm - trợ thủ của dì Tôn.
Ba người này có tác dụng rất lớn.
Trong đó có một tác dụng là có thể thay Tống Dã nói một chút chuyện chính hắn không thể chính miệng truyền đạt.
Tuy bản chất nội dung lời nói là bịa đặt, nhưng để bọn họ nói thì độ tin cậy cao hơn Tống Dã tự mình nói.
Đêm đầu tiên ở Kim Ngạn trấn, Tống Dã không ngủ lại mà về Giang thị. Trừ việc cho Hứa Thanh Hà thời gian thích ứng với thân phận mới, còn bởi vì trên đầu có một đống việc cần xử lý.
Trong mấy ngày này, từ mấy lời do dì Tôn và Tiểu Cẩm "lơ đãng" nói ra, Hứa Thanh Hà cho rằng bản thân có thể đã làm rõ được quan hệ của y và Tống Dã.
Y là cô nhi, Tống Dã là người giúp đỡ mình, cho y theo học trường tư lập tốt nhất, để tiện việc đi học mà y ở lại nơi Tống Dã sắp xếp cho, rất hay chạm mặt.
Dì Tôn và Tiểu Cẩm, còn cả Triệu Đông vẫn luôn chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của y.
Sớm chiều ở chung, y thích thầm anh trai tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, nhưng mà Tống Dã lại vẫn luôn rất xa cách với thái độ của y. Vì tị hiềm mà Tống Dã cũng rất ít khi gặp y, khiến y trường kỳ buồn bực không vui.
Còn việc bọn họ bên nhau từ khi nào, tại sao lại bên nhau, phát triển đến bước nào rồi thì dì Tôn với Tiểu Cẩm lại không nói.
Việc riêng tư như vậy mà bọn họ biết mới là khả nghi, cho nên Hứa Thanh Hà nửa tin nửa ngờ, dần dần tiếp nhận giả thiết này.
Mấy ngày nay, muốn nói là ai khó chịu nhất thì có lẽ là Triệu Đông.
Bởi vì mỗi ngày gã đều phải nghe hai người phụ nữ kia nghiêm trang nói hươu nói vượn, người biết chân tướng như gã còn bị bắt hùa theo vài câu để đảm bảo không lòi đuôi.
Gã rất là buồn bực, sao lúc hai người kia mồm miệng đầy mê sảng một cách tự nhiên được như thế nhỉ?
Đặc biệt trong đó còn có bà xã của gã, kỹ thuật diễn phải nói là tự nhiên tinh vi, làm gã thực sự hoài nghi mười mấy năm nhân sinh trước kia, có phải mình cũng gặp mấy vụ lừa gạt không ai biết này nhiều lần không.
Với lại, rốt cuộc Giám đốc Tống muốn cái gì?
Không sợ sau khi ngài Hứa tỉnh táo sẽ một đao giết hắn à?
Thủ đoạn của ngài Hứa, cả Giang thị ai mà không biết, người cùng huyết thống còn có thể ra tay tàn nhẫn quyết đoán, huống chi là người ngoài.
Người như vậy, nếu anh không thể làm bạn được cũng đừng có ngốc mà đi làm kẻ thù chứ, sao Giám đốc Tống lại hồ đồ vậy?
Triệu Đông nghĩ trăm lần cũng không thông, sau mấy ngày đêm liền suy nghĩ cẩn thận.
Đây là giám đốc Tống muốn mưu triều soán vị, nhân lúc ngài Hứa ngây ngốc mà một phát lật đổ thế lực của y, tự mình làm đại ca.
Nhưng mà nguy hiểm trong đó quá lớn, vừa lơ đãng liền có thể bị ngài Hứa bỗng nhiên tỉnh táo đập cho tàn luôn.
Đang tưởng tượng đến thảm trạng mà giám đốc Tống có thể nhận, Triệu Đông thình lình đối diện một đôi mắt, không khỏi rùng mình.
Hứa Thanh Hà đứng cách đó không xa, trùng hợp có bóng râm đổ lên mặt khiến y nhìn có vẻ mặt mày âm trầm.
Triệu Đông rất sợ Hứa Thanh Hà, vừa gặp cả người đã túa mồ hôi lạnh.
Hứa Thanh Hà đi ra khỏi bóng râm, lập tức bị ánh dương tươi đẹp lập tức bao phủ. Toàn thân y mang theo vầng sáng, so sánh với một thoáng lúc nãy, quả thực là thiên sứ hạ phàm.
Lén thở phào nhẹ nhõm, Triệu Đông đi lên tiếp đón: "Thanh Hà thiếu gia muốn đi ra ngoài sao?"
Hứa Thanh Hà gật đầu: "Đi ra ngoài dạo một chút."
Phạm vi hoạt động của y năm ngày nay chỉ ở trong đình viện. Thời tiết nóng bức, hoàn cảnh lạ lẫm làm y không có hứng ra khỏi cửa.
Đi vài bước liền phát hiện Triệu Đông theo sát phía sau, Hứa Thanh Hà nói: "Tôi chỉ đi dạo ở gần đây một chút thôi."
Triệu Đông bất động, tận đến khi Hứa Thanh Hà đi xa mới cẩn thận đi theo sau.
Gã cùng hai người trong nhà kia là kiêm nhiều chức vụ, không chỉ chăm lo sinh hoạt hằng ngày cùng nhân thân an toàn của ngài Hứa, mà còn phải tẩy não, xây dựng cho y một nhân sinh bậy bạ, cộng thêm giám thị xem y có gì khác thường không. Sau đó đúng hạn báo cho giám đốc Tống hướng đi mỗi ngày của ngài Hứa.
Lại đến thời gian báo cáo, Tống Dã cầm di động nhìn thoáng qua hội báo, lại xem ảnh chụp và video ngắn đính kèm.
Ánh nắng trong video rất đẹp, Hứa Thanh Hà đang nói chuyện cùng mấy đứa nhỏ, sau đó dưới sự dạy dỗ bọn chúng mà học được phiên hoa thằng (tết vòng hoa?).
Khóe miệng hắn không khỏi cong lên, lại liếc đến bọn nhỏ trong video, hắn mới chợt nhớ ra giờ đang có một việc khó giải quyết.
Nhắc cái gì cái đó tới, sáng sớm ngày hôm sau trong nhà liền có một khách không mời mà đến.
Trước mắt, Tống Dã đứng ở cửa, ngoài cửa là hai vệ nghĩ thân cường thể tráng, tầm mắt dời xuống dưới, chỉ thấy một bé trai bốn năm tuổi, mặc vest đồng phục trường tư lập đang đứng trước vệ sĩ.
Gương mặt bé con kia nghiêm túc cực kỳ, một đôi mắt đen lúng liếng không chút sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao hơn bé mấy cái đầu.
"Tống Dã, ba ba tôi đâu?"
Con nít quỷ cũng không phải mà bé ngoan cũng không luôn =))))))))
Bé này lớn lên xoay anh ny như chong chóng á
klq mà anh Tống phiền nhân trong tưởng tượng của tui dị nè
Là dị nữa nè
Đúng gồi, là Eren đó các thím =))))))))))))))))
Hắn không tin Hứa Thanh Hà.
Dù bác sĩ đã khám thật, nhất cử nhất động của Hứa Thanh Hà cũng đều chứng minh y tám chín phần mười mất trí nhớ rồi, hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
Đơn giản thôi, đó là Hứa Thanh Hà.
Một kẻ vì để có được thứ mình muốn mà không từ thủ đoạn, việc dùng "Mất trí nhớ" để đạt được mục đích gì đó không ai biết cũng hoàn toàn phù hợp với việc mà Hứa Thanh Hà sẽ làm.
Có tiền lệ là Tề Ngọc, Tống Dã có ngu mới dễ dàng tin tưởng y, hắn sớm đã không phải Tống tiểu thiếu gia sống trong cái đẹp, tin vào chân thiện mỹ rồi.
Cả tháng sống chung, một tấc cũng không rời, hắn bắt đầu mê mang. Nếu đây là diễn, tên nhóc Hứa Thanh Hà này mà không nhận được cái giải gì mà ảnh đế quốc tế thì đúng là thiên lý nan dung.
Lúc trước khi đối mặt với Tề Ngọc, Hứa Thanh Hà cũng không làm đến mức này. Nhưng mà khi đó y cũng mới chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám, có sai lầm cũng là khó tránh khỏi.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Thanh âm mang vẻ thanh lãnh truyền đến, Tống Dã hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hứa Thanh Hà đứng trước mặt hắn, trong tay còn cần một bó hoa hồng đóng gói tinh xảo.
Hôm nay là Lễ Tình Nhân, có thể nhìn thấy không ít người đang chào bán hoa hồng trên phố.
Ánh đèn làm nổi bật vẻ kiều diễm ướt át của hoa hồng, đáy mắt Hứa Thanh Hà ngậm cười, thản nhiên đưa bó hồng trong tay ra.
"Thích không?"
Không mang theo bất kì một hơi thở tối tăm nào, làm Tống Dã luôn có cảm giác tỉnh mà ngỡ như đang mơ.
Nhận lấy hoa, tiếp đến là cảm giác mềm mại trên môi, nhẹ nhàng lướt qua. Người chủ động có vẻ hơi chút ngượng ngùng, lảng sang chuyện khác: "Muốn đi dạo chỗ khác không?"
Im lặng ước chừng mười giây, Tống Dã mới nói: "Không được, rạng sáng mai bay rồi, về khách sạn trước đi."
Khi hôn môi, phần lớn là hai bên tâm ý tương thông cầm lòng không đậu, Hứa Thanh Hà trước khi mất trí nhớ không có cái thời khắc kiểu này, y không thích hôn môi.
Ít nhất Tống Dã biết Hứa Thanh Hà không thích hôn hắn, phần lớn là đi thẳng vào việc chính. Hôn cũng là do hắn chủ động, Hứa Thanh Hà lười đẩy ra liền mặc cho hắn hôn, không muốn bị hôn thì liền bắt hắn đưa lưng về phía mình để chịch, khiến hắn muốn hôn cũng không hôn được.
Giờ nhớ lại, Tống Dã cảm thấy rất nén giận.
Một tiếng nữa liền xuất phát đi đến sân bay, Hứa Thanh Hà ngồi trước cửa sổ sát đất phát ngốc.
Y hoàn toàn không biết gì về quá khứ, tương lai lại càng không chắc chắn. Khi tỉnh lại là Tư Đồ Mẫn ở bên, sau đó Tống Dã liền xuất hiện.
Sau khi Tống Dã đến, mấy ngày hôm sau Tư Đồ Mẫn liền rời đi, cô chỉ nói với Hứa Thanh Hà rằng Tống Dã là người có thể tín nhiệm được.
Hứa Thanh Hà từng hỏi Tống Dã, quan hệ của bọn họ là gì. Lúc ấy Tống Dã híp mắt nhìn chằm chằm y hồi lâu mới nhàn nhạt đáp: "Quan hệ giúp đỡ."
Dừng trong chốc lát, người này lại ý vị thâm trường nói một câu: "Miễn cưỡng coi như tình nhân."
Tư Đồ Mẫn không nói bất kì một chuyện gì liên quan với Hứa Thanh Hà, y liền tạm thời tin lời Tống Dã.
ở trong miệng Tống Dã, y là một sinh viên vừa ra trường được một năm, từ cấp ba đã bắt đầu nhận sự giúp đỡ của Tống Dã, còn vì sao là tình nhân thì hắn chưa nói, Hứa Thanh Hà cũng không hỏi.
Đích đến lần này của bọn họ là Tân thị.
Tới đón sân bay là một người đàn ông bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, tên Triệu Đông. Hắn chào Tống Dã một tiếng giám đốc Tống, sau đó mới nhìn về phía Hứa Thanh Hà, chào Thanh Hà thiếu gia.
Chỉ cần quan sát kĩ là có thể phát hiện thanh âm cùng biểu tình người này rất kỳ cục, nhưng Hứa Thanh Hà bị thời tiết oi bức nơi này làm cho có bực bội, cũng không để ý.
Trong lúc Triệu Đông bồn chồn trong lòng, Tống Dã nhàn nhạt nói: "Lên xe."
Xe ngừng ở Kim Ngạn trấn.
Tuy Tân thị là thành phố du lịch, trong kỳ nghỉ cũng có rất nhiều khách du lịch, nhưng vẫn có vài chỗ tương đối vắng vẻ, cũng không có nơi để ăn chơi, du khách rất ít khi tới những chỗ này.
Kim Ngạn trấn chính là một nơi như vậy, ở chỗ này phần lớn là dân bản địa, nói chuyện cũng đều dùng tiếng địa phương.
Tống Dã* mua một biệt viện nhỏ ở đây, bên ngoài nhìn rất bình thường, bên trong lại sửa sang rất lịch sự tao nhã, vừa thấy liền biết tốn không ít tâm tư cùng tiền bạc.
*Gốc là Hứa Thanh Hà, nhưng dưới lại ghi Tống Dã quen con chủ cũ, mua lại chỗ này nên mình sửa thành Tống Dã
Bởi vì chủ nhà cũ là một kiến trúc sư có chút danh tiếng, phòng của chính mình tất nhiên sẽ bỏ nhiều công sức, đáng tiếc còn chưa ở được nửa năm đã phải theo con cái di dân xuất ngoại.
Tống Dã có chút giao tình với con của ông, vừa vặn muốn tìm một nơi hoàn cảnh thanh nhã để cho Hứa Thanh Hà ở, liền mua luôn chỗ này.
Các hộ dân ở Kim Ngạn trấn đều là độc môn độc viện, đều hiểu tận gốc rễ nhau, ven đường còn có mấy đứa nhỏ đang chơi, chúng nhìn thấy đoàn người Hứa Thanh Hà liền bắt đầu tò mò đánh giá.
Bọn họ quá nổi bật, vừa nhìn đã biết không phải dân bản xứ, còn có vẻ rất có tiền.
Đặc biệt là Tống Dã, quá trắng, dưới ánh mặt trời như đang sáng lên vậy, ngũ quan có chút dị quốc phong tình, rõ ràng là nuôi tóc dài, lại mặc nam trang, khiến mấy bạn nhỏ cảm thấy rất hiếm lạ.
Mấy đứa gan lớn còn trực tiếp theo đuôi, một đường nhìn lén.
Bởi vì không muốn quá bắt mắt, Tống Dã cũng không tìm quá nhiều người trông coi Hứa Thanh Hà, trừ Triệu Tông vừa lái xe, cũng chỉ còn có dì Tôn nấu cùng Tiểu Cẩm - trợ thủ của dì Tôn.
Ba người này có tác dụng rất lớn.
Trong đó có một tác dụng là có thể thay Tống Dã nói một chút chuyện chính hắn không thể chính miệng truyền đạt.
Tuy bản chất nội dung lời nói là bịa đặt, nhưng để bọn họ nói thì độ tin cậy cao hơn Tống Dã tự mình nói.
Đêm đầu tiên ở Kim Ngạn trấn, Tống Dã không ngủ lại mà về Giang thị. Trừ việc cho Hứa Thanh Hà thời gian thích ứng với thân phận mới, còn bởi vì trên đầu có một đống việc cần xử lý.
Trong mấy ngày này, từ mấy lời do dì Tôn và Tiểu Cẩm "lơ đãng" nói ra, Hứa Thanh Hà cho rằng bản thân có thể đã làm rõ được quan hệ của y và Tống Dã.
Y là cô nhi, Tống Dã là người giúp đỡ mình, cho y theo học trường tư lập tốt nhất, để tiện việc đi học mà y ở lại nơi Tống Dã sắp xếp cho, rất hay chạm mặt.
Dì Tôn và Tiểu Cẩm, còn cả Triệu Đông vẫn luôn chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của y.
Sớm chiều ở chung, y thích thầm anh trai tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, nhưng mà Tống Dã lại vẫn luôn rất xa cách với thái độ của y. Vì tị hiềm mà Tống Dã cũng rất ít khi gặp y, khiến y trường kỳ buồn bực không vui.
Còn việc bọn họ bên nhau từ khi nào, tại sao lại bên nhau, phát triển đến bước nào rồi thì dì Tôn với Tiểu Cẩm lại không nói.
Việc riêng tư như vậy mà bọn họ biết mới là khả nghi, cho nên Hứa Thanh Hà nửa tin nửa ngờ, dần dần tiếp nhận giả thiết này.
Mấy ngày nay, muốn nói là ai khó chịu nhất thì có lẽ là Triệu Đông.
Bởi vì mỗi ngày gã đều phải nghe hai người phụ nữ kia nghiêm trang nói hươu nói vượn, người biết chân tướng như gã còn bị bắt hùa theo vài câu để đảm bảo không lòi đuôi.
Gã rất là buồn bực, sao lúc hai người kia mồm miệng đầy mê sảng một cách tự nhiên được như thế nhỉ?
Đặc biệt trong đó còn có bà xã của gã, kỹ thuật diễn phải nói là tự nhiên tinh vi, làm gã thực sự hoài nghi mười mấy năm nhân sinh trước kia, có phải mình cũng gặp mấy vụ lừa gạt không ai biết này nhiều lần không.
Với lại, rốt cuộc Giám đốc Tống muốn cái gì?
Không sợ sau khi ngài Hứa tỉnh táo sẽ một đao giết hắn à?
Thủ đoạn của ngài Hứa, cả Giang thị ai mà không biết, người cùng huyết thống còn có thể ra tay tàn nhẫn quyết đoán, huống chi là người ngoài.
Người như vậy, nếu anh không thể làm bạn được cũng đừng có ngốc mà đi làm kẻ thù chứ, sao Giám đốc Tống lại hồ đồ vậy?
Triệu Đông nghĩ trăm lần cũng không thông, sau mấy ngày đêm liền suy nghĩ cẩn thận.
Đây là giám đốc Tống muốn mưu triều soán vị, nhân lúc ngài Hứa ngây ngốc mà một phát lật đổ thế lực của y, tự mình làm đại ca.
Nhưng mà nguy hiểm trong đó quá lớn, vừa lơ đãng liền có thể bị ngài Hứa bỗng nhiên tỉnh táo đập cho tàn luôn.
Đang tưởng tượng đến thảm trạng mà giám đốc Tống có thể nhận, Triệu Đông thình lình đối diện một đôi mắt, không khỏi rùng mình.
Hứa Thanh Hà đứng cách đó không xa, trùng hợp có bóng râm đổ lên mặt khiến y nhìn có vẻ mặt mày âm trầm.
Triệu Đông rất sợ Hứa Thanh Hà, vừa gặp cả người đã túa mồ hôi lạnh.
Hứa Thanh Hà đi ra khỏi bóng râm, lập tức bị ánh dương tươi đẹp lập tức bao phủ. Toàn thân y mang theo vầng sáng, so sánh với một thoáng lúc nãy, quả thực là thiên sứ hạ phàm.
Lén thở phào nhẹ nhõm, Triệu Đông đi lên tiếp đón: "Thanh Hà thiếu gia muốn đi ra ngoài sao?"
Hứa Thanh Hà gật đầu: "Đi ra ngoài dạo một chút."
Phạm vi hoạt động của y năm ngày nay chỉ ở trong đình viện. Thời tiết nóng bức, hoàn cảnh lạ lẫm làm y không có hứng ra khỏi cửa.
Đi vài bước liền phát hiện Triệu Đông theo sát phía sau, Hứa Thanh Hà nói: "Tôi chỉ đi dạo ở gần đây một chút thôi."
Triệu Đông bất động, tận đến khi Hứa Thanh Hà đi xa mới cẩn thận đi theo sau.
Gã cùng hai người trong nhà kia là kiêm nhiều chức vụ, không chỉ chăm lo sinh hoạt hằng ngày cùng nhân thân an toàn của ngài Hứa, mà còn phải tẩy não, xây dựng cho y một nhân sinh bậy bạ, cộng thêm giám thị xem y có gì khác thường không. Sau đó đúng hạn báo cho giám đốc Tống hướng đi mỗi ngày của ngài Hứa.
Lại đến thời gian báo cáo, Tống Dã cầm di động nhìn thoáng qua hội báo, lại xem ảnh chụp và video ngắn đính kèm.
Ánh nắng trong video rất đẹp, Hứa Thanh Hà đang nói chuyện cùng mấy đứa nhỏ, sau đó dưới sự dạy dỗ bọn chúng mà học được phiên hoa thằng (tết vòng hoa?).
Khóe miệng hắn không khỏi cong lên, lại liếc đến bọn nhỏ trong video, hắn mới chợt nhớ ra giờ đang có một việc khó giải quyết.
Nhắc cái gì cái đó tới, sáng sớm ngày hôm sau trong nhà liền có một khách không mời mà đến.
Trước mắt, Tống Dã đứng ở cửa, ngoài cửa là hai vệ nghĩ thân cường thể tráng, tầm mắt dời xuống dưới, chỉ thấy một bé trai bốn năm tuổi, mặc vest đồng phục trường tư lập đang đứng trước vệ sĩ.
Gương mặt bé con kia nghiêm túc cực kỳ, một đôi mắt đen lúng liếng không chút sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao hơn bé mấy cái đầu.
"Tống Dã, ba ba tôi đâu?"
Con nít quỷ cũng không phải mà bé ngoan cũng không luôn =))))))))
Bé này lớn lên xoay anh ny như chong chóng á
klq mà anh Tống phiền nhân trong tưởng tượng của tui dị nè
Là dị nữa nè
Đúng gồi, là Eren đó các thím =))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất