Chương 36
Sự tập trung và từng cái nhăn mặt của giám đốc khi kiểm tra máy tính trước mặt làm mọi người trong phòng họp hồi hộp quên cả thở. Phó phòng Từ nhìn kẻ đang lo lắng trên bục thuyết trình bằng ánh mắt thâm sâu pha lẫn chút đắc ý. Thẩm Diệu lo lắng cực độ vì biết bản thân đã mắc lỗi nghiêm trọng tối qua là không lấy disk game ra khi tan sở.
'Chính xác, cùng là 1 game mà Thẩm Diệu mới thuyết trình. Huỷ bỏ việc sale game này từ Pugsoft, tan họp.' 'Từ Hiên, anh dùng quan hệ của mình điều tra công ty nào đã đưa game này lên sàn game. Ai đã bán game này cho họ? Và giá bán?'- Bạch Vũ có vẻ rất giận nên nói hơi nhanh.
Cả phòng họp đều hoang mang, tức giận nên không ai rời khỏi phòng họp mà xôn xao, bàn tán, hầu hết đều đổ dồn cặp mắt nhìn về phía người đang toát mồ hôi hột trên bục thuyết trình.
Từ Hiên liên tục gõ gõ, bấm bấm trên cả máy tính và điện thoại bỗng dưng dừng lại ngước lên nhìn giám đốc: 'Tra ra rồi thưa giám đốc. Từ nguồn tin đáng tin cậy cho biết Supergame đã mua game này và tung lên sàn game tối hôm qua. Chỉ sau một đêm mà game đã lên no. 1 lưu lượng. Giám đốc mới Hán Ninh của Supergame đã mua game này từ một lập trình hai mang của Pugsoft với giá rẻ bèo 10 triệu tệ.'
'Ai là lập trình hai mang ở Pugsoft? Anh nói rõ ràng một chút.'- Tone giọng của giám đốc có chút giận dữ.
'Không cần nêu rõ tên thì cũng có thể hiểu ạ. Ai là người có disk game này, ai là người biết game này lập trình xong khi nào và ai là người biết game này cần sử dụng băng thông là bao nhiêu để game mượt mà chiếm lĩnh no. 1 lưu lượng thần tốc như vậy?'- Từ Hiên trả lời một cách đầy ẩn ý thâm sâu.
Cả phòng họp nhốn nháo xôn xao, đồng loạt hướng về tác giả lập trình game Sói con săn mồi:
'Pugsoft có lập trình hai mang, không thể chấp nhận được.' 'Nhìn người, nhìn cách ăn mặc là biết không đàng hoàng rồi.' 'Lợi dụng thân thiết với chủ tịch để làm hai mang đó mà.'. .....
Thẩm Diệu nắm chặt 2 tay, mím chặt môi cố nhịn, cố chịu đựng vì biết bản thân mình sai, nhưng bỗng dưng nước mắt giàn dụa gào lên khi nghe chỉ trích có liên quan đến bé bự: 'Tôi tan làm mà không lấy disk game ra, là tôi sai, là tại tôi hết. Chửi gì, mắng gì, phạt gì thì cứ làm. Đừng có lôi chủ tịch vào, chủ tịch thì liên quan gì HẢaaaaaa......????'
Giám đốc giận dữ đập bàn đánh rầm quát lớn: 'Tan họp, quay về làm việc.'
Thẩm Diệu rời phòng họp sau cùng với tâm trạng nặng nề, cậu biết mình không có tâm trạng, tinh thần để lập trình được cái gì nữa nên tắt nguồn điện thoại lang thang ra ban công tầng thượng ngồi ôm gối gục đầu.
Tại phòng của giám đốc điều hành, Hắc Lỗi nằm đọc sách ở sofa chán chê, thấy rất nhớ một người nên định nhổm dậy vịn tường đi tìm thì hơi bất ngờ vì thấy người mình mong nhớ bước tới ôm mình ụp gương mặt nặng nề vào ngực mình thở dài.
'Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy? Sao nhìn em căng thẳng, buồn bã vậy?'- xoa tóc, xoa lưng an ủi
'Cho em ôm một chút đi, nếu không em sẽ nổi điên mất. Chuyện này không thể chấp nhận ở Pugsoft được mà em lại tin tưởng cậu ấy như vậy.'
'Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em mệt, khó chịu thì nhắm mắt lại nghỉ một chút đi.'- Vòng tay ôm nhẹ người đang ôm mình.
Từ Hiên bước vào nhìn một lúc thì có chút thẫn thờ, có chút hối hận vì nhìn ra sự tức giận, thất vọng, khó xử của Bạch Vũ. Chỉ một cái nhăn mặt hay cau mày trên khuôn mặt anh tuấn đó thôi thì cũng đủ làm hắn xót, huống hồ gì Bạch Vũ đã gần như nổi điên.
Thẩm Diệu ngồi một mình lặng lẽ, u uất đến chiều tối mới giật mình 'Thôi chết, bé bự, mình quên mất.' Cậu vội chạy rất nhanh quay lại văn phòng đã vắng tanh, cậu lao luôn vào phòng chủ tịch- cũng vắng tanh. Cậu vò đầu bứt tóc một lúc rồi mở điện thoại lên nhìn, hơn cả trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của bé bự làm cậu thấy lo muốn nghẹt thở vội chạy nhanh ra nhà xe.
Em có sao không? Em đâu rồi? Ta tìm em không thấy, em nghe máy đi, làm ơn mà Ta xin em, nghe máy đi Diệu Diệu, em đang ở đâu. Em không gặp ta cũng được, chỉ cần nói ta biết là em vẫn ổn. Nghe máy đi, ta xin em, ngực của ta đau quá. Ta không thở nổi rồi.
Vừa chạy vừa đọc tin nhắn, chân này đá chân kia té dúi dụi đập mặt vào cửa phòng kĩ thuật. Lúc nén đau đứng lên được thì mừng như bắt được vàng khi điện thoại của cậu hiện cuộc gọi của bé bự đang gọi tới:
'Ngài đang ở đâu vậy? Em gọi lại mãi mà ngài không bắt máy.Em lo lắm, ngài đang ở nhà, phải không?' 'Em sai rồi, em biết lỗi rồi.'
'Thẩm Diệu, là tôi đây, Bạch Vũ.'
'Bạch Vũ???? Ngài ấy đâu rồi?'
'Ba chưa tỉnh, bác sĩ đang tiêm thuốc và khám bên trong nên tôi gọi báo cho cậu. Cậu đến đây ngay đi, tôi phải về trông Hắc Lỗi.'
'Chưa tỉnh???? Bác sĩ???? Có chuyện gì vậy????'
Thẩm Diệu hấp tấp tay cắm chìa khoá xe, tay bấm mở tin nhắn cuối cùng khẩn trương đọc Sao em lại tắt máy? ta mệt quá.
Bạch Vũ thấy Thẩm Diệu chạy như siêu nhân Flash vào tới thì dặn dò vài câu trước khi vội vã đi về . Thẩm Diệu lặng lẽ đứng nhìn người mặt mũi trắng bệch nằm im lìm trên giường bệnh. Cậu nắm lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo đang cắm đầy kim, từng giọt nước mắt hối hận tuôn rơi vì thật ra việc bị sỉ vả, đổ oan nó đâu có quan trọng hơn bé bự của cậu. Sao cậu lại?
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
'Chính xác, cùng là 1 game mà Thẩm Diệu mới thuyết trình. Huỷ bỏ việc sale game này từ Pugsoft, tan họp.' 'Từ Hiên, anh dùng quan hệ của mình điều tra công ty nào đã đưa game này lên sàn game. Ai đã bán game này cho họ? Và giá bán?'- Bạch Vũ có vẻ rất giận nên nói hơi nhanh.
Cả phòng họp đều hoang mang, tức giận nên không ai rời khỏi phòng họp mà xôn xao, bàn tán, hầu hết đều đổ dồn cặp mắt nhìn về phía người đang toát mồ hôi hột trên bục thuyết trình.
Từ Hiên liên tục gõ gõ, bấm bấm trên cả máy tính và điện thoại bỗng dưng dừng lại ngước lên nhìn giám đốc: 'Tra ra rồi thưa giám đốc. Từ nguồn tin đáng tin cậy cho biết Supergame đã mua game này và tung lên sàn game tối hôm qua. Chỉ sau một đêm mà game đã lên no. 1 lưu lượng. Giám đốc mới Hán Ninh của Supergame đã mua game này từ một lập trình hai mang của Pugsoft với giá rẻ bèo 10 triệu tệ.'
'Ai là lập trình hai mang ở Pugsoft? Anh nói rõ ràng một chút.'- Tone giọng của giám đốc có chút giận dữ.
'Không cần nêu rõ tên thì cũng có thể hiểu ạ. Ai là người có disk game này, ai là người biết game này lập trình xong khi nào và ai là người biết game này cần sử dụng băng thông là bao nhiêu để game mượt mà chiếm lĩnh no. 1 lưu lượng thần tốc như vậy?'- Từ Hiên trả lời một cách đầy ẩn ý thâm sâu.
Cả phòng họp nhốn nháo xôn xao, đồng loạt hướng về tác giả lập trình game Sói con săn mồi:
'Pugsoft có lập trình hai mang, không thể chấp nhận được.' 'Nhìn người, nhìn cách ăn mặc là biết không đàng hoàng rồi.' 'Lợi dụng thân thiết với chủ tịch để làm hai mang đó mà.'. .....
Thẩm Diệu nắm chặt 2 tay, mím chặt môi cố nhịn, cố chịu đựng vì biết bản thân mình sai, nhưng bỗng dưng nước mắt giàn dụa gào lên khi nghe chỉ trích có liên quan đến bé bự: 'Tôi tan làm mà không lấy disk game ra, là tôi sai, là tại tôi hết. Chửi gì, mắng gì, phạt gì thì cứ làm. Đừng có lôi chủ tịch vào, chủ tịch thì liên quan gì HẢaaaaaa......????'
Giám đốc giận dữ đập bàn đánh rầm quát lớn: 'Tan họp, quay về làm việc.'
Thẩm Diệu rời phòng họp sau cùng với tâm trạng nặng nề, cậu biết mình không có tâm trạng, tinh thần để lập trình được cái gì nữa nên tắt nguồn điện thoại lang thang ra ban công tầng thượng ngồi ôm gối gục đầu.
Tại phòng của giám đốc điều hành, Hắc Lỗi nằm đọc sách ở sofa chán chê, thấy rất nhớ một người nên định nhổm dậy vịn tường đi tìm thì hơi bất ngờ vì thấy người mình mong nhớ bước tới ôm mình ụp gương mặt nặng nề vào ngực mình thở dài.
'Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy? Sao nhìn em căng thẳng, buồn bã vậy?'- xoa tóc, xoa lưng an ủi
'Cho em ôm một chút đi, nếu không em sẽ nổi điên mất. Chuyện này không thể chấp nhận ở Pugsoft được mà em lại tin tưởng cậu ấy như vậy.'
'Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em mệt, khó chịu thì nhắm mắt lại nghỉ một chút đi.'- Vòng tay ôm nhẹ người đang ôm mình.
Từ Hiên bước vào nhìn một lúc thì có chút thẫn thờ, có chút hối hận vì nhìn ra sự tức giận, thất vọng, khó xử của Bạch Vũ. Chỉ một cái nhăn mặt hay cau mày trên khuôn mặt anh tuấn đó thôi thì cũng đủ làm hắn xót, huống hồ gì Bạch Vũ đã gần như nổi điên.
Thẩm Diệu ngồi một mình lặng lẽ, u uất đến chiều tối mới giật mình 'Thôi chết, bé bự, mình quên mất.' Cậu vội chạy rất nhanh quay lại văn phòng đã vắng tanh, cậu lao luôn vào phòng chủ tịch- cũng vắng tanh. Cậu vò đầu bứt tóc một lúc rồi mở điện thoại lên nhìn, hơn cả trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của bé bự làm cậu thấy lo muốn nghẹt thở vội chạy nhanh ra nhà xe.
Em có sao không? Em đâu rồi? Ta tìm em không thấy, em nghe máy đi, làm ơn mà Ta xin em, nghe máy đi Diệu Diệu, em đang ở đâu. Em không gặp ta cũng được, chỉ cần nói ta biết là em vẫn ổn. Nghe máy đi, ta xin em, ngực của ta đau quá. Ta không thở nổi rồi.
Vừa chạy vừa đọc tin nhắn, chân này đá chân kia té dúi dụi đập mặt vào cửa phòng kĩ thuật. Lúc nén đau đứng lên được thì mừng như bắt được vàng khi điện thoại của cậu hiện cuộc gọi của bé bự đang gọi tới:
'Ngài đang ở đâu vậy? Em gọi lại mãi mà ngài không bắt máy.Em lo lắm, ngài đang ở nhà, phải không?' 'Em sai rồi, em biết lỗi rồi.'
'Thẩm Diệu, là tôi đây, Bạch Vũ.'
'Bạch Vũ???? Ngài ấy đâu rồi?'
'Ba chưa tỉnh, bác sĩ đang tiêm thuốc và khám bên trong nên tôi gọi báo cho cậu. Cậu đến đây ngay đi, tôi phải về trông Hắc Lỗi.'
'Chưa tỉnh???? Bác sĩ???? Có chuyện gì vậy????'
Thẩm Diệu hấp tấp tay cắm chìa khoá xe, tay bấm mở tin nhắn cuối cùng khẩn trương đọc Sao em lại tắt máy? ta mệt quá.
Bạch Vũ thấy Thẩm Diệu chạy như siêu nhân Flash vào tới thì dặn dò vài câu trước khi vội vã đi về . Thẩm Diệu lặng lẽ đứng nhìn người mặt mũi trắng bệch nằm im lìm trên giường bệnh. Cậu nắm lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo đang cắm đầy kim, từng giọt nước mắt hối hận tuôn rơi vì thật ra việc bị sỉ vả, đổ oan nó đâu có quan trọng hơn bé bự của cậu. Sao cậu lại?
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất