Chương 38
Bạch Vũ gào thét khóc lóc một lúc trong vòng tay rắn rỏi của Hắc Lỗi thì trèo luôn lên người, tay ôm cổ, chân đu hông, mặt ụp vào vai tức tưởi. Hắc Lỗi vất vả tay xoa đầu tay lấy điện thoại gọi cho phòng kĩ thuật và lập trình xử lý tiếp lỗi sọc màn hình của game bắn tỉa như hắn và Bạch Vũ đã tìm ra, rồi gọi luôn cho Từ Hiên báo Bạch Vũ không khoẻ để Từ Hiên sắp xếp công việc.
'Em bình tình, nghỉ ngơi một lúc sẽ thấy dễ chịu hơn. Nếu em muốn chia sẻ thì nói cho anh biết có chuyện gì nhé.'- Hắc Lỗi khoá luôn cửa phòng ôm Bạch Vũ lại sofa để Bạch Vũ nghỉ ngơi và bình tĩnh hơn.
'Mỹ Á nói hết việc ba giết mẹ, khi mẹ chết thì đáng sợ như nào. Mẹ rất yêu ông ấy, sao ông ấy lại ác độc như vậy?'- Bạch Vũ nằm gọn trong lòng Hắc Lỗi tức tưởi kể lể.
Hắc Lỗi xoa tóc, xoa lưng người đang tức tưởi trong lòng mình, giọng nhỏ nhẹ: 'Tiểu Bạch, em tin lời cô ta mà ko tin ba của mình sao? Em là con của ba, em hiểu ba là người như thế nào mà, phải không? Anh tin chủ tịch Bạch không phải là người xấu như cô ta nói.' 'Bây giờ em bình tĩnh, nhắm mắt lại ngủ một chút rồi khi bình tĩnh lại sẽ hỏi chuyện ba cho rõ nhé.'
Vòng tay ấm, những cái vuốt ve nhẹ nhàng làm Bạch Vũ nhanh chóng ngủ vùi đến tận chiều muộn. Hắc Lỗi cứ ngỡ Bạch Vũ đã thật sự bình tĩnh và nghĩ thông suốt nên nắm tay kéo cậu ra xe về nhà, nào ngờ vừa xuống tới tầng hầm để xe thì Bạch Vũ đẩy tay hắn ra lao rất nhanh lại tóm cổ người mặc vest xám đang mở cửa xe: 'ÔNG LÀ CON QUỶ GIẾT NGƯỜI. LÀ ÔNG ĐÃ BÓP CỔ MẸ TÔI ĐẾN CHẾT PHẢI KHÔNG?'
Chủ tịch Bạch bị bóp cổ, người bị ép chặt vào xe nên nhăn nhó cố thở. Nhanh chư chớp Thẩm Diệu lao tới hất tay đẩy mạnh Bạch Vũ văng ra xa vừa lúc Hắc Lỗi lao tới ôm lấy người của Bạch Vũ.
'Bạch Vũ, cậu điên rồi à? Cậu muốn giết chết ba mình à? Cả ngày nay ngài ấy đã không khoẻ mà cậu lại....?'- Chủ tịch Bạch kéo lấy tay Thẩm Diệu đang sửng cồ ôm lại làm cậu không nói được nữa: 'Diệu Diệu, đi thôi, về thôi.'
'Tôi nói đúng rồi nên ông không trả lời được, đúng không? Ông cùng nhân tình giết vợ, đúng không?'- Bạch Vũ gào lên như muốn lao theo giết chết người đang được đỡ vào xe.
Thẩm Diệu thắt dây an toàn cho người bên cạnh rồi lái xe rời đi trước, cậu liếc nhìn qua gương chiếu hậu- Hắc Lỗi đang ôm Bạch Vũ đang khóc lóc giãy dụa vào xe. Cậu dừng xe cởi áo khoác đang mặc phủ lên người đang nhắm mắt nằm im bên cạnh: 'Ngài ngủ đi, tới nhà em gọi.'
*****
Thẩm Diệu vừa lau tóc vừa đưa mắt nhìn người đang ngồi lặng lẽ rót rượu uống trên bàn. Cậu đến cạnh bên nhẹ nhàng xoa vai người có vẻ đã ngà say, lần đầu tiên cậu thấy bé bự uống rượu và uống nhiều như vậy nên cũng không biết phải nên làm gì, khuyên gì. Chỉ là nhẹ nhàng xoa vai, xoa lưng.
Chủ tịch Bạch không còn tỉnh táo nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng bên cạnh liền ụp mặt mình vào bụng nhỏ, tay ôm eo thon: 'Em có ghét ta không? Ta là người chồng, người cha tệ hại. Đáng lý ta nên là người nằm trong nấm mồ đó, tại sao người tệ hại như ta lại còn sống? Tại sao người lương thiện, xinh đẹp như cô ấy lại ra đi trong đau đớn như vậy?'
'Ngài rất mệt có phải không? Em đỡ ngài lên giường nằm nghỉ một chút nha.'- Thẩm Diệu đỡ người vừa có vẻ rất mệt, vừa không còn tỉnh táo lên giường.
Cậu lau mặt, lau tay nhẹ nhàng vỗ về: 'Em không có ghét ngài. Em không biết là chuyện gì nhưng em không nghĩ ngài tệ hại.' 'Ngài mệt thì nhắm mắt ngủ một chút đi.'
'Nếu em biết chuyện gì đã xảy ra thì em sẽ ghét ta. Chính ta là người đã hại chết mẹ của Bạch Vũ làm Bạch Vũ hoá điên bao nhiêu năm. Nó nói đúng, ta là kẻ giết người, ta là kẻ giết vợ. Nhưng ta giấu nó là vì muốn bảo vệ nó.'
Thẩm Diệu không hiểu rõ mấy nhưng cũng hơi rùng mình khi người chung giường với mình thừa nhận đã giết vợ, hại con điên loạn. Cậu chưa kịp đưa tay kéo mền ấm cho người ngà say ngủ êm đã bị kéo gần ôm chặt vùi mặt vào vòm ngực mềm, mịn:
'Chuyện đã qua rồi, ngài đừng buồn nữa. Em tin là ngài không cố tình mà.'- Thẩm Diệu xoa xoa tóc vỗ về.
'Cố tình hay vô tình thì đều vì ta mà cô ấy mới chết. Nếu không vì ta bất cẩn làm rơi tờ giấy hiến thận trong phòng ngủ thì cô ấy đã không biết việc đó mà chuốc cho ta ngủ say để tự mình đi hiến thận thay. Ta thật đáng chết.'- bờ vai rộng khẽ run, giọng nói nghẹn ngào vang lên thật xót xa
Thẩm Diệu có chút giật mình, cố tình khơi gợi để người say khai ra hết: 'Hiến thận gì, hiến cho ai?'
'Cho Bạch Vũ, năm 15 tuổi nó theo bạn xấu đi đua xe bị tai nạn tổn thương cả 2 quả thận cần ghép thận gấp. Ta là người đăng ký hiến thận nhưng cuối cùng ngày phẫu thuật, ta lại ngủ mê mệt ở nhà. Mẹ của Bạch Vũ đã nhặt được tờ giấy đăng ký hiến thận, vì lo cho sức khoẻ của ta mà đã tự đi thay thế để rồi sau đó sức khoẻ yếu, bệnh liên miên rồi qua đời trong đau đớn bệnh tật.'
Thẩm Diệu vòng tay siết chặt người đang khóc nức nở vào lòng: 'Bạch Vũ có quyền được biết khi mẹ mất, sao ngài lại giấu để cho Bạch Vũ giận, hiểu lầm ngài rồi hoá điên?'
'Trước khi mẹ của Bạch Vũ chết thì cô ấy chỉ còn da bọc xương nhìn rất đau lòng, lại còn căn bệnh suy thận mạn tính của cô ấy đến từ việc hiến thận cho Bạch Vũ. Nếu để nó biết, nó nhìn thấy thì cả đời nó sẽ ám ảnh, sẽ đau lòng vì hối hận như thế nào? Ta không thể làm như vậy, ta không thể để nó chịu ám ảnh kinh khủng như vậy.'
Thẩm Diệu nhớ lại sự ám ảnh kinh khủng của mình về hình ảnh khi mẹ nhảy cầu tự tử thì cậu nước mắt giàn giụa ôm chặt người trong lòng mình: 'Nên ngài thà để Bạch Vũ hận mình còn hơn là phải chịu ám ảnh, hối hận cả đời?'
Cậu không nghe được câu trả lời, chỉ nghe hơi thở đều đều có chút nghẹt mũi thì liền nằm xuống bên cạnh, đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt, nhẹ nhàng kéo luôn người bên cạnh nằm nghiêng qua tựa đầu lên ngực mình cho dễ thở hơn.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
'Em bình tình, nghỉ ngơi một lúc sẽ thấy dễ chịu hơn. Nếu em muốn chia sẻ thì nói cho anh biết có chuyện gì nhé.'- Hắc Lỗi khoá luôn cửa phòng ôm Bạch Vũ lại sofa để Bạch Vũ nghỉ ngơi và bình tĩnh hơn.
'Mỹ Á nói hết việc ba giết mẹ, khi mẹ chết thì đáng sợ như nào. Mẹ rất yêu ông ấy, sao ông ấy lại ác độc như vậy?'- Bạch Vũ nằm gọn trong lòng Hắc Lỗi tức tưởi kể lể.
Hắc Lỗi xoa tóc, xoa lưng người đang tức tưởi trong lòng mình, giọng nhỏ nhẹ: 'Tiểu Bạch, em tin lời cô ta mà ko tin ba của mình sao? Em là con của ba, em hiểu ba là người như thế nào mà, phải không? Anh tin chủ tịch Bạch không phải là người xấu như cô ta nói.' 'Bây giờ em bình tĩnh, nhắm mắt lại ngủ một chút rồi khi bình tĩnh lại sẽ hỏi chuyện ba cho rõ nhé.'
Vòng tay ấm, những cái vuốt ve nhẹ nhàng làm Bạch Vũ nhanh chóng ngủ vùi đến tận chiều muộn. Hắc Lỗi cứ ngỡ Bạch Vũ đã thật sự bình tĩnh và nghĩ thông suốt nên nắm tay kéo cậu ra xe về nhà, nào ngờ vừa xuống tới tầng hầm để xe thì Bạch Vũ đẩy tay hắn ra lao rất nhanh lại tóm cổ người mặc vest xám đang mở cửa xe: 'ÔNG LÀ CON QUỶ GIẾT NGƯỜI. LÀ ÔNG ĐÃ BÓP CỔ MẸ TÔI ĐẾN CHẾT PHẢI KHÔNG?'
Chủ tịch Bạch bị bóp cổ, người bị ép chặt vào xe nên nhăn nhó cố thở. Nhanh chư chớp Thẩm Diệu lao tới hất tay đẩy mạnh Bạch Vũ văng ra xa vừa lúc Hắc Lỗi lao tới ôm lấy người của Bạch Vũ.
'Bạch Vũ, cậu điên rồi à? Cậu muốn giết chết ba mình à? Cả ngày nay ngài ấy đã không khoẻ mà cậu lại....?'- Chủ tịch Bạch kéo lấy tay Thẩm Diệu đang sửng cồ ôm lại làm cậu không nói được nữa: 'Diệu Diệu, đi thôi, về thôi.'
'Tôi nói đúng rồi nên ông không trả lời được, đúng không? Ông cùng nhân tình giết vợ, đúng không?'- Bạch Vũ gào lên như muốn lao theo giết chết người đang được đỡ vào xe.
Thẩm Diệu thắt dây an toàn cho người bên cạnh rồi lái xe rời đi trước, cậu liếc nhìn qua gương chiếu hậu- Hắc Lỗi đang ôm Bạch Vũ đang khóc lóc giãy dụa vào xe. Cậu dừng xe cởi áo khoác đang mặc phủ lên người đang nhắm mắt nằm im bên cạnh: 'Ngài ngủ đi, tới nhà em gọi.'
*****
Thẩm Diệu vừa lau tóc vừa đưa mắt nhìn người đang ngồi lặng lẽ rót rượu uống trên bàn. Cậu đến cạnh bên nhẹ nhàng xoa vai người có vẻ đã ngà say, lần đầu tiên cậu thấy bé bự uống rượu và uống nhiều như vậy nên cũng không biết phải nên làm gì, khuyên gì. Chỉ là nhẹ nhàng xoa vai, xoa lưng.
Chủ tịch Bạch không còn tỉnh táo nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng bên cạnh liền ụp mặt mình vào bụng nhỏ, tay ôm eo thon: 'Em có ghét ta không? Ta là người chồng, người cha tệ hại. Đáng lý ta nên là người nằm trong nấm mồ đó, tại sao người tệ hại như ta lại còn sống? Tại sao người lương thiện, xinh đẹp như cô ấy lại ra đi trong đau đớn như vậy?'
'Ngài rất mệt có phải không? Em đỡ ngài lên giường nằm nghỉ một chút nha.'- Thẩm Diệu đỡ người vừa có vẻ rất mệt, vừa không còn tỉnh táo lên giường.
Cậu lau mặt, lau tay nhẹ nhàng vỗ về: 'Em không có ghét ngài. Em không biết là chuyện gì nhưng em không nghĩ ngài tệ hại.' 'Ngài mệt thì nhắm mắt ngủ một chút đi.'
'Nếu em biết chuyện gì đã xảy ra thì em sẽ ghét ta. Chính ta là người đã hại chết mẹ của Bạch Vũ làm Bạch Vũ hoá điên bao nhiêu năm. Nó nói đúng, ta là kẻ giết người, ta là kẻ giết vợ. Nhưng ta giấu nó là vì muốn bảo vệ nó.'
Thẩm Diệu không hiểu rõ mấy nhưng cũng hơi rùng mình khi người chung giường với mình thừa nhận đã giết vợ, hại con điên loạn. Cậu chưa kịp đưa tay kéo mền ấm cho người ngà say ngủ êm đã bị kéo gần ôm chặt vùi mặt vào vòm ngực mềm, mịn:
'Chuyện đã qua rồi, ngài đừng buồn nữa. Em tin là ngài không cố tình mà.'- Thẩm Diệu xoa xoa tóc vỗ về.
'Cố tình hay vô tình thì đều vì ta mà cô ấy mới chết. Nếu không vì ta bất cẩn làm rơi tờ giấy hiến thận trong phòng ngủ thì cô ấy đã không biết việc đó mà chuốc cho ta ngủ say để tự mình đi hiến thận thay. Ta thật đáng chết.'- bờ vai rộng khẽ run, giọng nói nghẹn ngào vang lên thật xót xa
Thẩm Diệu có chút giật mình, cố tình khơi gợi để người say khai ra hết: 'Hiến thận gì, hiến cho ai?'
'Cho Bạch Vũ, năm 15 tuổi nó theo bạn xấu đi đua xe bị tai nạn tổn thương cả 2 quả thận cần ghép thận gấp. Ta là người đăng ký hiến thận nhưng cuối cùng ngày phẫu thuật, ta lại ngủ mê mệt ở nhà. Mẹ của Bạch Vũ đã nhặt được tờ giấy đăng ký hiến thận, vì lo cho sức khoẻ của ta mà đã tự đi thay thế để rồi sau đó sức khoẻ yếu, bệnh liên miên rồi qua đời trong đau đớn bệnh tật.'
Thẩm Diệu vòng tay siết chặt người đang khóc nức nở vào lòng: 'Bạch Vũ có quyền được biết khi mẹ mất, sao ngài lại giấu để cho Bạch Vũ giận, hiểu lầm ngài rồi hoá điên?'
'Trước khi mẹ của Bạch Vũ chết thì cô ấy chỉ còn da bọc xương nhìn rất đau lòng, lại còn căn bệnh suy thận mạn tính của cô ấy đến từ việc hiến thận cho Bạch Vũ. Nếu để nó biết, nó nhìn thấy thì cả đời nó sẽ ám ảnh, sẽ đau lòng vì hối hận như thế nào? Ta không thể làm như vậy, ta không thể để nó chịu ám ảnh kinh khủng như vậy.'
Thẩm Diệu nhớ lại sự ám ảnh kinh khủng của mình về hình ảnh khi mẹ nhảy cầu tự tử thì cậu nước mắt giàn giụa ôm chặt người trong lòng mình: 'Nên ngài thà để Bạch Vũ hận mình còn hơn là phải chịu ám ảnh, hối hận cả đời?'
Cậu không nghe được câu trả lời, chỉ nghe hơi thở đều đều có chút nghẹt mũi thì liền nằm xuống bên cạnh, đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt, nhẹ nhàng kéo luôn người bên cạnh nằm nghiêng qua tựa đầu lên ngực mình cho dễ thở hơn.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất