Cách Để Xứng Đôi

Chương 27

Trước
Hạ Vũ đã được nhận vào vai diễn.

Uông Lẫm nhìn tin nhắn thể hiện niềm hạnh phúc của đối phương, kích động đến mức gõ rất nhiều dấu chấm than, sau cùng còn mời anh đi ăn một bữa tối.

Uông Lẫm hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút trong khi đang chờ lịch trình, lập lờ nước đôi mà trả lời một câu "Xem sao đã".

"Tiểu tổ tông, một hồi nữa đi ăn với bên phía đạo diễn Trần, có mấy người chúng được mời nên cứ ăn thỏa thích vào! Ngày hôm nay ngoại lệ, cho phép cậu uống chút rượu ha ha ha... "

Uông Lẫm liếc mắt, "Đi ăn quán Nhật cao cấp* đó, anh đừng có mà ăn uống vô tư như thể đang ăn quán lề đường đi."

*Ý chỉ dạng các quán Nhật có phòng riêng, nhìn nhỏ nhưng thức ăn toàn đồ mắc tiền (dạng omakase).

"Gì? Douma chứ hóa ra lại là quán Nhật à," Khương Lỗi ngửa mặt lên trời khóc không ra nước mắt.

Đạo diễn Trần chọn một nhà hàng Nhật tao nhã, trong phòng riêng trải thảm nền Tatami ngay ngắn, trong bình dài cắm mấy cành đào mang sương sớm, ngọn đèn vàng cam ấm khiến người ta cảm thấy ấm cúng vô cùng.

"Mời ngồi" An Tiêu Nhã mặc một cái áo kiểu Nhật có hoa văn chim hạc đỏ, phần cổ áo giao nhau ở giữa chỉ để lộ lớp da ở cổ trắng như tuyết của cô.

"Thằng nhóc Uông Lẫm này lại thành người cuối cùng đến, phạt rượu phạt rượu!" Tề Chấn lớn giọng rống đến vang to.

"Vâng ạ, để anh Khương mập thay em uống phạt ba chén." Uông Lẫm nói đùa, vỗ vỗ vào chỗ vai thịt dày của Khương Lỗi.

Trong phòng này chỉ có bảy người, đạo diễn cộng thêm ba diễn viên chính cùng với người đại diện, mỗi người đều có sức nặng nhất định trong giới giải trí, trò chuyện về những biến động, giữa lúc nâng ly cạn chén trao đổi không ít những bí mật thật động trời.

Uông Lẫm uống mấy ly xong đã ngừng, nhìn sushi trên mâm lại đờ ra.

Anh còn nhớ rõ Hạ Vũ đã từng học qua cách làm sushi, học thành tài xong còn đặc biệt mua cá chình thượng hạng, còn có cả lươn, làm một hộp sushi cao cấp đưa đến cho anh.

Nhưng lúc đó anh chỉ thấy Hạ Vũ thật phiền phức nên không động đũa mà quăng ngay qua cho Khương mập và Tiểu Ngải. Hai kẻ tham ăn kia đã giải quyết xong hộp đồ ăn trong không đến năm phút đồng hồ. Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn còn nhớ rõ miếng cá chình nhìn tươi roi rói kia, lẫn với mùi thơm của gạo, sống động và hấp dẫn hơn gấp nhiều lần so với những món ăn trước mặt.

"Làm sao vậy Uông Lẫm, không ăn à? " An Tiêu Nhã lấy sống bàn tay nhẹ nhàng đụng một cái vào cánh tay của anh.

"Ăn ạ." Uông Lẫm lấy lại tinh thần, gắp một miếng cá hồi.

"Làm chị còn tưởng rằng cậu không thích ăn món này chứ" An Tiêu Nhã cười nói, "Nếu thế thì chị mang tiếng lắm, chỗ này là chị chọn mà."

"Yên tâm, em sẽ không để cho đạo diễn nhìn ra được."

"Cậu thật đúng là không nể mặt chị mà!" An Tiêu Nhã cũng không cảm thấy xấu hổ, vỗ bả vai Uông Lẫm cười ha hả.

Tiếng cười này hóa giải không ít xấu hổ, chí ít không giống rất nhiều ngôi sao nữ khác luôn cực lực bảo trì hình tượng thục nữ, Uông Lẫm cũng thả lỏng hơn nhiều.

"Đạo diễn Trần, nghe nói ngày hôm nay anh cũng đang casting à?" Tề Chấn tò mò hỏi một câu, "Đã quyết định xong hết mấy vai phụ khác chưa?"

Uông Lẫm nghe được câu này, đôi tay cầm đũa cũng dừng lại, lỗ tai dựng lên.

"Qua một thời gian ngắn nữa! Vẫn có mấy vai chưa quyết định được." Trần Hi vừa ăn vừa trả lời, biểu cảm ơ hờ, tựa hồ như buổi casting ngày hôm nay chỉ là một ngày làm việc thảnh thơi của ông.

"Mau quyết xem ai diễn đi! Hahaha đợi không nổi nữa rồi!" Tề Chấn cười nói, "Chúng em cũng muốn biết trong đoàn phim có người quen không ấy mà!"

"Có bạn bè nhiều đến vậy thì, cứ, tới, đi!"

Bữa cơm này ăn uống cũng ổn thỏa, sau khi kết thúc Uông Lẫm rời khỏi phòng có hơi lắc, suy nghĩ một chút làm sao để qua chỗ của Hạ Vũ, đang nghĩ ngợi thì từ phía sau An Tiêu Nhã đã vỗ lưng anh một cái.

"Đợi lát nữa đi đâu đây, muốn đi ca không?"

"Còn ca nữa ạ, chị không sợ thức khuya làm ảnh hưởng nhan sắc sao?"



"Giỡn thôi, lần sau khi nào rảnh lại hẹn." An Tiêu Nhã quay lại phất phất tay với anh, cước bộ nhẹ nhàng rời đi theo người đại diện.

Khương Lỗi uống không ít, lần này là Tiểu Ngải phụ trách lái xe đưa bọn họ về nhà.

"Tới nhà của Khương Mập trước đi!" Uông Lẫm liếc mắt nhìn qua người đại diện đã say bí tỉ.

"Ý? Lẫm Thiếu vậy không đúng, nhà anh tiện đường hơn mà."

"Đi nhà ảnh trước đi."

Tuy cảm thấy kỳ kỳ nhưng Tiểu Ngải vẫn làm theo, trước tiên đưa Khương Lỗi về nhà, sau đó chở Uông Lẫm chạy theo một hướng đi xa lạ.

"Dừng ở đây đi."

"Sao ạ? Lẫm Thiếu có chắc không? Ở đây tối thui à... "

"Tôi muốn đi một minh."

Tiểu Ngải dù sao chỉ là một trợ lý, lúc này cũng không cách nào can thiệp sâu hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn dừng xe, yếu ớt nói: "Vậy, Lẫm Thiếu cẩn thận xung quanh nhé... "

"Biết rồi."

Uông Lẫm xác định Tiểu Ngải đã lái xa rồi, mới bắt đầu đi vào hướng kia. Đoạn đường này không dài, có đi ngang qua bên ngoài công viên, cửa hàng rất thưa thớt, xung quanh cũng khá vắng vẻ, người đi đường cũng chỉ có cư dân ở đây, phần lớn toàn mấy ông bà già, thỉnh thoảng có một người chạy bộ ban đêm xẹt qua.

"A lô, tôi ở cửa công viên rồi, cách mấy trăm mét nữa" Uông Lẫm bấm gọi cho Hạ Vũ.

"Em ăn xong rồi à? Chờ một chút, anh đi đón em ngay."

"Không cần, anh chuẩn bị cho tôi một món giải rượu... ". Truyện Hài Hước

Còn chưa nói hết Hạ Vũ đã vội vàng cúp đi, Uông Lẫm không thể tin được mà nhìn màn hình điện thoại di động, một lát sau mới mắng một tiếng: "Tên này đang ngứa đòn à?"

Anh cất điện thoại vào đi đến khu căn hộ, nghĩ Hạ Vũ sẽ phải chờ ở gần cổng lớn, vì vậy bước nhanh hơn.

Có thể là do đã làm người nổi tiếng cũng lâu, Uông Lẫm đã tôi luyện thành một loại trực giác -- mỗi khi có người đang quan sát anh, anh luôn có thể nhạy bén nhận ra ánh mắt kia.

Ví dụ như bây giờ.

Uông Lẫm nhíu mày lại, anh cố làm ra vẻ như vẫn rất bình thường, không nhanh không chậm đi đến chỗ khu căn hộ. Đi một đoạn sau rồi anh mới dừng lại quay đầu nhìn, thuận tiện nghỉ ngơi vài giây. Sau khi lặp lại mấy lần, anh đã xác nhận được phỏng đoán của mình.

Có người đang đi theo anh.

Là mấy tay săn ảnh? Hay là fan? Hay một tên côn đồ nào? Chỉ một người? Hay cả nhóm?

Từ khi nổi lên Uông Lẫm đã rất ít ra ngoài một mình như thế. Ở ngoài đường hầu như Khương Lỗi đi theo anh 24/24, trường hợp chỗ đông người sẽ có mấy người bảo vệ mặc thường phục, so ra lần này đúng thật là có chút mạo hiểm.

Lúc này phản ứng đầu tiên của anh chính là lập tức vọt tới cửa tiểu khu, dựa lưng vào trạm an ninh quan sát bốn phía.

Xung quanh rất an tĩnh, cơ thịt cả người Uông Lẫm đều gồng cứng lên, cho dù phía sau được bảo vệ cũng không thể khiến anh tin tưởng hoàn toàn. Anh nhớ tới trước đây từng trải qua chuyện bị fan cuồng theo dõi, thậm chí có lần một fan biến thái nọ còn mua chuộc cả bảo vệ, xông vào tính vấy máu lên người anh- cũng không biết là máu từ đâu ra, may mà các bảo vệ xung quanh lập tức cản lại.

Cho nên khi một đôi tay che trước mắt của anh. Uông Lẫm vô ý thức đưa ra một cú thụi khủy tay chuẩn xác không trượt tí nào.

"Ưhm... " Hạ Vũ che ngực cúi người xuống, nét mặt nhìn khá dữ tợn.

Uông Lẫm sửng sốt, giơ tay lên muốn dí đầu hắn một cái: "Giả thần giả quỷ làm cái gì?! Có phải anh muốn tìm... " nói được nửa câu, anh ý thức được kẻ theo dõi kia vẫn còn đang ở quanh đây, vì vậy đè bả vai Hạ Vũ xuống nhanh chóng quẹo vào khúc cua: "Mau qua đây."

Hạ Vũ lảo đảo đi theo anh vào tiểu khu, một lát nữa mới lấy lại tinh thần được sau cú thụi kia: "Là đám săn ảnh à?"

"Nếu là đám đó thì đã tốt rồi," Uông Lẫm cười lạnh một tiếng, "Ít ra họ chỉ có chụp hình quay phim thôi."



"Lúc đó là ai? Xin lỗi em, nãy anh tính giỡn với em chút thôi, lại không nghĩ tới... " Hạ Vũ nhức đầu bóp trán: "Em không đi xe đến à? Sao lại tới đây một mình vậy? "

"Ăn no, muốn đi dạo."

"Hả?" Hạ Vũ nghe mà hết hồn.

"Muốn đi cho tỉnh rượu không được sao?"

"Em từ nhà hàng đi đến tận đây? "

"Tiểu Ngải thả tôi xuống khúc đường lớn, đi một đoạn."

"Sao không kêu cậu ấy chở tới tận cổng?"

"Đã nói là tôi muốn tản bộ rồi mà? "

Hạ Vũ nhìn dáng vẻ đang nghiêm túc giải thích của anh, có vẻ như đã hiểu ra điều gì, nét mặt căng thẳng chậm rãi tan biến đi, lộ ra nụ cười mê luyến đến ngớ ngẩn, sau đó lại gần ở bên lỗ tai Uông Lẫm nhẹ giọng nói: "Tiểu Lẫm, em đáng yêu quá đi mất!?"

Cả người Uông Lẫm nghe mà nổi hết cả da gà lên, giọng của Hạ Vũ theo tiếng nói ấy cứ như đã trườn đến đầu dây thần kinh, sau đó trải rộng khắp người.

"Đi nhanh một chút! " anh đẩy hắn đi nhanh hơn.

Hạ Vũ vừa đi còn cười mãi không ngừng, mãi đến lúc bị Uông Lẫm đập trên cửa mấy lần rồi mới chậm rãi móc ra chìa khoá.

"Cười đủ chưa? Trà giải rượu của tôi ở đâu? "

"Đặt ở trên bàn, trước khi ra cửa anh đã ngâm sẵn rồi."

Uông Lẫm sau khi uống ly trà xong, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái không ít, nhìn lại đã thấy Hạ Vũ đang hóp lưng lại như mèo che chỗ xương sườn, cúi đầu xuống ngay chỗ lối ra vào.

Anh ý thức được là là do cú thụi khủy tay của mình hồi nãy, liền đặt ly xuống tiến đến tính hỏi thăm hắn.

Hạ Vũ ngẩng đầu một cái, suýt chút hai người va vào nhau, lập tức liên tiếp lui về phía sau cười nói: "Hồi nãy em tụi ngay đúng xương sường, Tiểu Lẫm công nhận lực em mạnh kia, xem ra sau này gặp phần tử xấu cũng không cần lo lắng."

"Ít nói nhảm, có bị gãy xương không đó?"

"Không có đâu, cùng lắm thì bị bầm tím thôi, để anh đi tìm một chút thuốc."

"Cho tôi xem sơ. "

Hạ Vũ dĩ nhiên ngượng ngùng, dáng vẻ che che đậy đậy làm cho Uông Lẫm hết sức bực bội, ra tay bắt hắn lại kéo phăng cái áo lên, liếc nhìn mảng da tím thẫm ở dướ ngực, sau đó lại kéo xuống.

"Anh lo bôi thuốc đi. À mà nhà có đồ gì tôi mặc được không? Tôi muốn tắm."

"Có chứ, em muốn mặc đồ nào." Hạ Vũ thốt ra, sau đó mới sực phản ứng lại: "Tiểu Lẫm, đêm nay, em, em muốn ở đây à? "

"Lẽ nào tôi muốn đi ra ngoài để tiếp tục bị theo dõi à?"

Hạ Vũ cố gắng khống chế vẻ kích động trên mặt: " Ý anh là, em không nói một tiếng với người nhà à? Nếu như chú với dì muốn em trở về, anh cũng có thể đưa em ra từ một cửa khác trong khu..."

"Phiền phức," Uông Lẫm cắt đứt lời hắn "Dù gì giờ này mẹ tôi cũng đã đi nghỉ rồi, có gì nói qua với bà là được."

Hạ Vũ bị niềm hạnh phúc đột nhiên tới này ập vào khiến đầu óc hắn loạn cả lên, "Ừ... Vậy để anh tìm đồ cho em, nếu như nhớ không lầm hình như anh còn cái gối nữa? Để anh tìm xem... " nói rồi loạng choà loạng choạng đi vào trong phòng.

Uông Lẫm buồn cười nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt dời về phía điện thoại di động, nhớ tới tên bám đuôi mới vừa rồi, nụ cười lại dần dần biến mất.

Từ lần nhận món quà khủng bố trước đó, đến tin nhắn khó hiểu kia trên weibo, lại đến bây giờ, rõ ràng anh có cảm giác có người nào đó đang nhắm vào mình, hoặc là nhắm vào anh lẫn Hạ Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước