Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi
Chương 24
Edit & Beta: Minmin
Sáng hôm sau, ăn xong cơm sáng. Phụ thân cùng tiểu thúc thúc chuẩn bị ra cửa, hôm nay muốn cùng Trương thợ săn mang hai con nai lên trên trấn bán.
Tuấn Tuấn mang theo Bình Bình An An đi ra ngoài chơi. Những người khác chuẩn bị ra ruộng xem hoa màu thế nào. Có thể thu hoạch được thì thu hoạch, bằng không đến lúc chín rồi mà thu hoạch không kịp, gặp phải trời mưa to sẽ bị hư toàn bộ. Như vậy liền uổng phí một năm vất vả, hơn nữa đồ ăn trong nhà cũng không có nữa.
Tiểu Ngư Nhi đi ra vườn rau tưới nước, lại đem mấy con thỏ còn sống hôm qua săn được mang đi đến sau núi nuôi, còn làm cho chúng một cái chuồng nhỏ. Như thế tiện mỗi ngày cùng đàn gà ăn. Sau khi làm xong, cậu liền đi vào trong không gian đem dược liệu, cây óc chó và hoa cúc đi trồng.
Lần tiến vào không gian này, cậu lại thấy nó mở rộng ra nhất nhiều. Trước chỉ có mở ra 10 mẫu đất, lần này tăng lên gấp đôi, hơn nữa cư nhiên trên mặt đất lại xuất một toà tiểu viện tử. Chỉ là bị sương mù bao quanh nên nhìn không rõ.
Cậu không kịp xem những thứ khác, liền chạy nhanh đến gần tiểu viện tử, tiểu viện này chính là giống như những tiểu viện ở nông gia, xây dựng bằng gỗ. Bên ngoài nhìn vào không thấy gì, cửa phía trước đóng chặt. Cậu đi đến bên cửa gỗ, đẩy ra và đi vào, đi vào chính là nhà không, bên trong không có một đồ vật gì, tương đối trống trải. Tiểu Ngư Nhi đi xem qua nhà chính, nhìn mấy phòng bên cạnh bên trong có thứ gì hay không. Cậu đẩy cánh cửa bên trái ra, phát hiện bên trong là cái phòng ngủ, nhưng chỉ có một cái giường gỗ, một cái bàn cùng hai cái ghế gỗ. Trên giường chính là mặt tấm ván gỗ bóng loáng, không có thứ gì bên trên. Từ phòng ngủ đi ra, lại đi phía bên phải nhà chính. Phát hiện bên trong toàn bộ là đồ vật thu thập ở thời tận thế của mình, đang nằm hỗn loạn trên mặt đất.
Tiểu Ngư Nhi nhìn đồ vật hỗn loạn như vậy, chuẩn bị thu thập một phen, trước đem cái gì có thể sử dụng được tìm ra trước. Cậu sửa sang lại một chút rồi lấy mấy loại lương thực còn thiếu ra. Có mấy bao gạo kê, đậu xanh, đậu đỏ...Cậu lại tìm một chút chăn ga gối đệm gì đó, đem trải trên giường ở phòng ngủ. Tuỳ lúc có thể vào trong đây nằm nghỉ ngơi. Tìm thấy rất nhiều chăn bông dự phòng, có cả quần áo ở thời hiện đại, cùng một ít vật dụng cá nhân khác.
Tiểu Ngưn Nhi đem giường đệm trải cho tốt, lại nhìn nhìn nơi nơi. Phát hiện ra bên phải nhất chính có một nhà nhỏ, cậu liền đi vào xem, cư nhiên đó lại là cái nhà bếp, cùng với nhà bếp ở bên ngoài không sai biệt lắm. Chỉ là cái nồi ở đây không được to như bên ngoài. Bên trong chỉ có cái bếp, còn lại đều không có thứ gì. Kỳ thật như vậy cũng tốt, cầu vừa rồi thấy trong đống đồ vật thấy có mấy cái muôi, thìa, sạn gì gì đó...
Cậu nhớ rõ ở thời tận thế, có thu thập một ít đồ vật ở siêu thị, một ít đồ dùng cho nhà bếp, chỉ là lúc ấy không có ai muốn, nên vẫn luôn không có động, hiện tại vừa hay có thể lấy tới đặt ở nơi này dùng. Cậu đem đồ dùng nhà bếp cùng mấy cái xô, chậu gì đó, đặt hết vào đây.
Cảm thấy không còn gì để làm, liền đóng kỹ cửa, đi ra nhà chính.
Cậu trở lại nhà chính, nhìn nhìn thấy trong nhà trống trải. Thấy ở giữa nhà có đặt một tấm ván gỗ có điểm kỳ quái, liền đi tới nơi đó sờ sờ, ấn ấn. Đột nhiên ở giữa tấm gỗ mở ra, hình thành một cái cửa nhỏ, dọa cậu giật nảy mình. Tiểu Ngư Nhi lấy lại bình tĩnh mới nhấc chân đi vào bên trong, bất quá, nhìn như thế nào cũng giống như là đi tới, cửa vẫn mở, nhưng lại giống như có một tầng ngăn cách trở ngại cậu đi vào. Hơn nữa cũng không nhìn thấy thứ gì bên trong, vốn dĩ cậu cảm thấy tạo cảm giác bí ẩn như vậy thì hẳn là giấu thứ tốt gì đó, nhưng cư nhiên lại không cho người ta đi vào. Thiệt tình là!
Không còn cách nào, cậu cũng chỉ rời khỏi nơi đó, đem tấm ván gỗ dời về tại chỗ. Cậu đi ra khỏi viện, đem đại môn đóng chặt.
Sau khi ra khỏi tiểu viện, cậu mới phản ứng lại! Đây vốn là tiến vào xem không gian một chút. Như thế nào lại loay hoay trong tiểu viện nửa ngày, tuy rằng thời gian trong không gian khác với thời gian ở bên ngoài, nhưng trở về quá muộn thì tổ cha sẽ lo lắng, những người khác đã ra ngoài, chỉ còn mình tổ cha ở nhà.
Nghĩ đến đây, cậu liền ra nhanh khỏi không gian, chuẩn bị nhìn xem thời điểm bên ngoài là khi nào.
Cậu vừa ra khỏi không gian liền phát hiện, cùng với thời điểm cậu đi vào không kém nhau rất nhiều. Lúc cậu tiến vào là mặt trời vừa mới dâng lên, hiện tại thấy mặt trời không lớn lắm, đại khái cũng chỉ mới qua nửa canh giờ đi.
Cậu lập tức cao hứng hơn hẳn! Thật tốt quá! Trước kia thời gian trong không gian không có chênh lệch với bên ngoài như vậy, làm cho cậu thường xuyên vội vội vàng vàng ra vào. Lần này, phát hiện bên trong không chỉ mở rộng thêm, còn có thêm một toà nhà nhỏ, đã thế tốc độ thời gian chảy cũng thay đổi. Đặc biệt nhất là cái cuối cùng, nó thực sự quá hữu dụng luôn nha!
Vừa rồi không có chú ý đến hoa màu bên trong thế nào, hẳn là sinh trưởng rất nhanh, trưởng thành cũng sẽ thực mau. Ngẫm lại thì có thể là cậu mang mấy loại cây vào trồng, lại nuôi thêm gà con, không gian mới chậm rãi biến đại. Cảm thấy nếu tiếp tục mở rộng gieo trồng cũng nuôi dưỡng, về sau nói không chừng không gian sẽ còn không biết mở rộng đến đâu, nếu mà có thêm kinh hỉ thì càng tốt nha! Tỷ như cái chỗ mờ ảo kia có thể đi vào được thì càng tốt. Ha ha! Như thế thì càng phải có động lực hay không.
Nhìn sắc trời còn sớm, cậu lại tiếp tục tiến vào, xem mấy loại thực vật trước. Cậu phát hiện ra 5 con gà con đều biến thành gà lớn nha! Hơn nữa còn thật nhiều thật nhiều trứng gà trên mặt cỏ, cậu đi vào liền phải hết sức cẩn thận dưới chân, chẳng may dẫn phải trứng gà thì phí. May mắng lần trước cậu vào cho gà ăn, còn mang thêm nhiều thức ăn cho chúng để lại trong này, hơn nữa bên cạnh còn có dòng nước suối, đám gà con mới không có cạn lương thực, nước uống. Nhìn 5 con gà lớn, đều phi thường có tinh thần.
Lại nhìn nhìn hai con thỏ bỏ vào ngày hôm qua, cũng phát hiện rất có tinh thần, nơi bị thương cũng khỏi hoàn hảo, nên cậu không quan tâm đến nữa. Trước tiên lấy cái rổ nhỏ vẫn dùng để hái rau nhặt trứng vào trong, sau về nhà đặt hỗn độn với trứng gà trong nhà, như thế mọi người đều có thể ăn.
Nhặt trứng gà và đem một ít cất đi xong, cậu lại tiến tới chỗ mấy cây ăn quả nhìn một chút.
Phát hiện những cây mà trồng trước kia, quả lớn chồng chất, mùi hương thoang thoảng khắp nơi, dẫn người ta chảy cả nướng miếng. Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng hái một quả mận để ăn, phát hiện quả đặc biệt ngọt, nhẹ nhàng ngoạm một ngoạm nhai nhai nuốt, trong miệng chỉ còn mỗi hột. Cậu ăn liên tục mấy quả, đỡ nghiện mới đi tới hái đào. Quả đào cũng phi thường ngọt thanh, lại rất lớn, cậu chỉ ăn một quả cũng cảm thấy hảo hảo no rồi. Sau đó, cậu nhìn những trái nho dụ hoặc trước mặt, nhưng cậu không thể ăn vô nữa. Híc!
Lúc sau cậu nhìn thấy vài sành to đặt dưới gốc cây, mới nhớ tới là mình có nhưỡng rượu nho nha! Hầm trong nhà cũng có nhưỡng rượu nho, một dạo thời gian này vội vội vàng nên cũng ko có chú ý tới, chỉ là ủ rượu cần thời gian tương đối dài, nên là hầm rượu trong nhà khẳng định không uống được. Bất quá, hiện tại tốc độ thời gian chảy trong đây thay đổi, khẳng định là uống được rồi đi. Nhưng bi kịch chính là hiện giờ cậu không có chén để rót. A a a a! Cũng chỉ có thể chờ lát về nhà lấy chén cùng cái muôi vào mới được, như vậy thời điểm đi ngủ có thể tiến vào nhâm nhi một chút. Ha ha!
Bây giờ không uống được rượu, cậu cũng không đi lại xem vại rượu nữa. Cậu dời bước đến vườn rau bên kia, nhìn nhìn, thấy vườn rau lớn lên phi thường tươi tốt, hơn nữa toàn bộ đều đã trưởng thành. Nhưng mà rổ nhỏ kia đang đựng trứng gà, không có cách nào hái rau được, chờ thời điểm nấu cơm rồi vào hái vậy.
Xem xong rau dưa lại nhìn đến khoai tây, phát hiện khoai tây cũng đã đến lúc thu hoạch rồi. Tốt qua nha! Rốt cuộc lại có thể ăn khoai tây rồi. Chỉ là vườn khoai tây bên ngoài không có lớn nhanh như vậy được. Haizz! Tạm thời mình chỉ có thể ở trong không gian ăn mảnh vậy •.• Nghĩ như vậy, cậu chuẩn bị khi rảnh rỗi sẽ lấy đồ vật cùng thứ mọi thứ mang vào không gian, đến lúc đó là có thể ở trong không gian khai hoả.
Nhưng mà hôm nay thì không được, bây giờ cậu còn phải trồng tất cả những thứ mà ngày hôm qua cậu mang vào. Tiểu Ngư Nhi dùng cái cuốc đào cái hố trồng nho còn sót lại lần trước, đem hai cây óc chó và sơn tra trồng vào, sau lại tưới nước suối, lại đi qua bên vườn rau trồng hành dại. Cậu đi khai một mảnh đất trồng tam thất, hai cây nhân sâm cùng dược liệu xuống. Cuối cùng là lại chỗ khu vực gần tiểu viện trồng mấy gốc hoa cúc. Sau khi tươi nước cho chúng, cậu cũng uống một ngụm rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi không gian, cậu trực tiếp đi về nhà. Về đến nhà nhìn đến tổ cha đã cho heo ăn, đang ở vườn rau dưa nhổ cỏ, cậu liền đi tới hỗ trợ.
Tiểu Ngư Nhi cùng tổ cha thực mau liền đem vườn rau nhổ cỏ xong, tổ cha đi về trước, cậu ở lại hái rau mang về. Tiểu Ngư Nhi thuận tiện vào trong không gian hái đầy một rổ. Xong xuôi thì mang theo rổ rau về.
Chuẩn bị trở về nhìn xem tổ phụ bọn họ đã mang ngô về chưa, nếu trở lại rồi, thì vội vàng bóc vỏ ra, còn phơi nắng gì đó.
Khi Tiểu Ngư Nhi về đến nhà, quả nhiên nhìn thấy a cha và tiểu thúc cha trên lưng cõng những sọt ngô đã trở lại, họ chuẩn bị hạ chúng xuống sân.
Sáng hôm sau, ăn xong cơm sáng. Phụ thân cùng tiểu thúc thúc chuẩn bị ra cửa, hôm nay muốn cùng Trương thợ săn mang hai con nai lên trên trấn bán.
Tuấn Tuấn mang theo Bình Bình An An đi ra ngoài chơi. Những người khác chuẩn bị ra ruộng xem hoa màu thế nào. Có thể thu hoạch được thì thu hoạch, bằng không đến lúc chín rồi mà thu hoạch không kịp, gặp phải trời mưa to sẽ bị hư toàn bộ. Như vậy liền uổng phí một năm vất vả, hơn nữa đồ ăn trong nhà cũng không có nữa.
Tiểu Ngư Nhi đi ra vườn rau tưới nước, lại đem mấy con thỏ còn sống hôm qua săn được mang đi đến sau núi nuôi, còn làm cho chúng một cái chuồng nhỏ. Như thế tiện mỗi ngày cùng đàn gà ăn. Sau khi làm xong, cậu liền đi vào trong không gian đem dược liệu, cây óc chó và hoa cúc đi trồng.
Lần tiến vào không gian này, cậu lại thấy nó mở rộng ra nhất nhiều. Trước chỉ có mở ra 10 mẫu đất, lần này tăng lên gấp đôi, hơn nữa cư nhiên trên mặt đất lại xuất một toà tiểu viện tử. Chỉ là bị sương mù bao quanh nên nhìn không rõ.
Cậu không kịp xem những thứ khác, liền chạy nhanh đến gần tiểu viện tử, tiểu viện này chính là giống như những tiểu viện ở nông gia, xây dựng bằng gỗ. Bên ngoài nhìn vào không thấy gì, cửa phía trước đóng chặt. Cậu đi đến bên cửa gỗ, đẩy ra và đi vào, đi vào chính là nhà không, bên trong không có một đồ vật gì, tương đối trống trải. Tiểu Ngư Nhi đi xem qua nhà chính, nhìn mấy phòng bên cạnh bên trong có thứ gì hay không. Cậu đẩy cánh cửa bên trái ra, phát hiện bên trong là cái phòng ngủ, nhưng chỉ có một cái giường gỗ, một cái bàn cùng hai cái ghế gỗ. Trên giường chính là mặt tấm ván gỗ bóng loáng, không có thứ gì bên trên. Từ phòng ngủ đi ra, lại đi phía bên phải nhà chính. Phát hiện bên trong toàn bộ là đồ vật thu thập ở thời tận thế của mình, đang nằm hỗn loạn trên mặt đất.
Tiểu Ngư Nhi nhìn đồ vật hỗn loạn như vậy, chuẩn bị thu thập một phen, trước đem cái gì có thể sử dụng được tìm ra trước. Cậu sửa sang lại một chút rồi lấy mấy loại lương thực còn thiếu ra. Có mấy bao gạo kê, đậu xanh, đậu đỏ...Cậu lại tìm một chút chăn ga gối đệm gì đó, đem trải trên giường ở phòng ngủ. Tuỳ lúc có thể vào trong đây nằm nghỉ ngơi. Tìm thấy rất nhiều chăn bông dự phòng, có cả quần áo ở thời hiện đại, cùng một ít vật dụng cá nhân khác.
Tiểu Ngưn Nhi đem giường đệm trải cho tốt, lại nhìn nhìn nơi nơi. Phát hiện ra bên phải nhất chính có một nhà nhỏ, cậu liền đi vào xem, cư nhiên đó lại là cái nhà bếp, cùng với nhà bếp ở bên ngoài không sai biệt lắm. Chỉ là cái nồi ở đây không được to như bên ngoài. Bên trong chỉ có cái bếp, còn lại đều không có thứ gì. Kỳ thật như vậy cũng tốt, cầu vừa rồi thấy trong đống đồ vật thấy có mấy cái muôi, thìa, sạn gì gì đó...
Cậu nhớ rõ ở thời tận thế, có thu thập một ít đồ vật ở siêu thị, một ít đồ dùng cho nhà bếp, chỉ là lúc ấy không có ai muốn, nên vẫn luôn không có động, hiện tại vừa hay có thể lấy tới đặt ở nơi này dùng. Cậu đem đồ dùng nhà bếp cùng mấy cái xô, chậu gì đó, đặt hết vào đây.
Cảm thấy không còn gì để làm, liền đóng kỹ cửa, đi ra nhà chính.
Cậu trở lại nhà chính, nhìn nhìn thấy trong nhà trống trải. Thấy ở giữa nhà có đặt một tấm ván gỗ có điểm kỳ quái, liền đi tới nơi đó sờ sờ, ấn ấn. Đột nhiên ở giữa tấm gỗ mở ra, hình thành một cái cửa nhỏ, dọa cậu giật nảy mình. Tiểu Ngư Nhi lấy lại bình tĩnh mới nhấc chân đi vào bên trong, bất quá, nhìn như thế nào cũng giống như là đi tới, cửa vẫn mở, nhưng lại giống như có một tầng ngăn cách trở ngại cậu đi vào. Hơn nữa cũng không nhìn thấy thứ gì bên trong, vốn dĩ cậu cảm thấy tạo cảm giác bí ẩn như vậy thì hẳn là giấu thứ tốt gì đó, nhưng cư nhiên lại không cho người ta đi vào. Thiệt tình là!
Không còn cách nào, cậu cũng chỉ rời khỏi nơi đó, đem tấm ván gỗ dời về tại chỗ. Cậu đi ra khỏi viện, đem đại môn đóng chặt.
Sau khi ra khỏi tiểu viện, cậu mới phản ứng lại! Đây vốn là tiến vào xem không gian một chút. Như thế nào lại loay hoay trong tiểu viện nửa ngày, tuy rằng thời gian trong không gian khác với thời gian ở bên ngoài, nhưng trở về quá muộn thì tổ cha sẽ lo lắng, những người khác đã ra ngoài, chỉ còn mình tổ cha ở nhà.
Nghĩ đến đây, cậu liền ra nhanh khỏi không gian, chuẩn bị nhìn xem thời điểm bên ngoài là khi nào.
Cậu vừa ra khỏi không gian liền phát hiện, cùng với thời điểm cậu đi vào không kém nhau rất nhiều. Lúc cậu tiến vào là mặt trời vừa mới dâng lên, hiện tại thấy mặt trời không lớn lắm, đại khái cũng chỉ mới qua nửa canh giờ đi.
Cậu lập tức cao hứng hơn hẳn! Thật tốt quá! Trước kia thời gian trong không gian không có chênh lệch với bên ngoài như vậy, làm cho cậu thường xuyên vội vội vàng vàng ra vào. Lần này, phát hiện bên trong không chỉ mở rộng thêm, còn có thêm một toà nhà nhỏ, đã thế tốc độ thời gian chảy cũng thay đổi. Đặc biệt nhất là cái cuối cùng, nó thực sự quá hữu dụng luôn nha!
Vừa rồi không có chú ý đến hoa màu bên trong thế nào, hẳn là sinh trưởng rất nhanh, trưởng thành cũng sẽ thực mau. Ngẫm lại thì có thể là cậu mang mấy loại cây vào trồng, lại nuôi thêm gà con, không gian mới chậm rãi biến đại. Cảm thấy nếu tiếp tục mở rộng gieo trồng cũng nuôi dưỡng, về sau nói không chừng không gian sẽ còn không biết mở rộng đến đâu, nếu mà có thêm kinh hỉ thì càng tốt nha! Tỷ như cái chỗ mờ ảo kia có thể đi vào được thì càng tốt. Ha ha! Như thế thì càng phải có động lực hay không.
Nhìn sắc trời còn sớm, cậu lại tiếp tục tiến vào, xem mấy loại thực vật trước. Cậu phát hiện ra 5 con gà con đều biến thành gà lớn nha! Hơn nữa còn thật nhiều thật nhiều trứng gà trên mặt cỏ, cậu đi vào liền phải hết sức cẩn thận dưới chân, chẳng may dẫn phải trứng gà thì phí. May mắng lần trước cậu vào cho gà ăn, còn mang thêm nhiều thức ăn cho chúng để lại trong này, hơn nữa bên cạnh còn có dòng nước suối, đám gà con mới không có cạn lương thực, nước uống. Nhìn 5 con gà lớn, đều phi thường có tinh thần.
Lại nhìn nhìn hai con thỏ bỏ vào ngày hôm qua, cũng phát hiện rất có tinh thần, nơi bị thương cũng khỏi hoàn hảo, nên cậu không quan tâm đến nữa. Trước tiên lấy cái rổ nhỏ vẫn dùng để hái rau nhặt trứng vào trong, sau về nhà đặt hỗn độn với trứng gà trong nhà, như thế mọi người đều có thể ăn.
Nhặt trứng gà và đem một ít cất đi xong, cậu lại tiến tới chỗ mấy cây ăn quả nhìn một chút.
Phát hiện những cây mà trồng trước kia, quả lớn chồng chất, mùi hương thoang thoảng khắp nơi, dẫn người ta chảy cả nướng miếng. Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng hái một quả mận để ăn, phát hiện quả đặc biệt ngọt, nhẹ nhàng ngoạm một ngoạm nhai nhai nuốt, trong miệng chỉ còn mỗi hột. Cậu ăn liên tục mấy quả, đỡ nghiện mới đi tới hái đào. Quả đào cũng phi thường ngọt thanh, lại rất lớn, cậu chỉ ăn một quả cũng cảm thấy hảo hảo no rồi. Sau đó, cậu nhìn những trái nho dụ hoặc trước mặt, nhưng cậu không thể ăn vô nữa. Híc!
Lúc sau cậu nhìn thấy vài sành to đặt dưới gốc cây, mới nhớ tới là mình có nhưỡng rượu nho nha! Hầm trong nhà cũng có nhưỡng rượu nho, một dạo thời gian này vội vội vàng nên cũng ko có chú ý tới, chỉ là ủ rượu cần thời gian tương đối dài, nên là hầm rượu trong nhà khẳng định không uống được. Bất quá, hiện tại tốc độ thời gian chảy trong đây thay đổi, khẳng định là uống được rồi đi. Nhưng bi kịch chính là hiện giờ cậu không có chén để rót. A a a a! Cũng chỉ có thể chờ lát về nhà lấy chén cùng cái muôi vào mới được, như vậy thời điểm đi ngủ có thể tiến vào nhâm nhi một chút. Ha ha!
Bây giờ không uống được rượu, cậu cũng không đi lại xem vại rượu nữa. Cậu dời bước đến vườn rau bên kia, nhìn nhìn, thấy vườn rau lớn lên phi thường tươi tốt, hơn nữa toàn bộ đều đã trưởng thành. Nhưng mà rổ nhỏ kia đang đựng trứng gà, không có cách nào hái rau được, chờ thời điểm nấu cơm rồi vào hái vậy.
Xem xong rau dưa lại nhìn đến khoai tây, phát hiện khoai tây cũng đã đến lúc thu hoạch rồi. Tốt qua nha! Rốt cuộc lại có thể ăn khoai tây rồi. Chỉ là vườn khoai tây bên ngoài không có lớn nhanh như vậy được. Haizz! Tạm thời mình chỉ có thể ở trong không gian ăn mảnh vậy •.• Nghĩ như vậy, cậu chuẩn bị khi rảnh rỗi sẽ lấy đồ vật cùng thứ mọi thứ mang vào không gian, đến lúc đó là có thể ở trong không gian khai hoả.
Nhưng mà hôm nay thì không được, bây giờ cậu còn phải trồng tất cả những thứ mà ngày hôm qua cậu mang vào. Tiểu Ngư Nhi dùng cái cuốc đào cái hố trồng nho còn sót lại lần trước, đem hai cây óc chó và sơn tra trồng vào, sau lại tưới nước suối, lại đi qua bên vườn rau trồng hành dại. Cậu đi khai một mảnh đất trồng tam thất, hai cây nhân sâm cùng dược liệu xuống. Cuối cùng là lại chỗ khu vực gần tiểu viện trồng mấy gốc hoa cúc. Sau khi tươi nước cho chúng, cậu cũng uống một ngụm rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi không gian, cậu trực tiếp đi về nhà. Về đến nhà nhìn đến tổ cha đã cho heo ăn, đang ở vườn rau dưa nhổ cỏ, cậu liền đi tới hỗ trợ.
Tiểu Ngư Nhi cùng tổ cha thực mau liền đem vườn rau nhổ cỏ xong, tổ cha đi về trước, cậu ở lại hái rau mang về. Tiểu Ngư Nhi thuận tiện vào trong không gian hái đầy một rổ. Xong xuôi thì mang theo rổ rau về.
Chuẩn bị trở về nhìn xem tổ phụ bọn họ đã mang ngô về chưa, nếu trở lại rồi, thì vội vàng bóc vỏ ra, còn phơi nắng gì đó.
Khi Tiểu Ngư Nhi về đến nhà, quả nhiên nhìn thấy a cha và tiểu thúc cha trên lưng cõng những sọt ngô đã trở lại, họ chuẩn bị hạ chúng xuống sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất