Kịch Bản

Chương 23

Trước Sau
331L Nặc danh:

Hôm qua hình như là kể tới đoạn mua vật dụng và chia tổ rồi, sau đó chúng tôi lại đi đến chỗ gần trường học thuê ba cái lều đôi.

Đây là lần đầu tiên tôi đi cắm trại ở ngoài, trước giờ chưa từng ngủ trong lều, không ngờ lần đầu tiên ngủ lại là ngủ với anh giai, tối trước ngày xuất phát không nhịn được nằm lướt di động tới khuya, còn đặc biệt tìm xem mấy video dạy dựng lều, cũng để đề phòng lỡ đâu anh giai lại kêu tôi ngu ngốc tới dựng lều cũng không biết.

Có lẽ mọi người sẽ hỏi, lỡ đâu thật ra anh giai cũng không biết dựng lều thì sao bây giờ. Tôi muốn nói là, vậy càng tốt chứ sao.

Trên đời còn có chuyện mà anh giai không biết làm, việc này bình thường tôi mơ còn không dám mơ nữa. Vậy thì tôi có cơ hội thể hiện một chút trước mặt anh giai rồi, tự mình ra sức giúp ảnh dựng lều thật tốt, thuận tiện tạo cảm tình với anh ấy luôn.

Tưởng tượng như vậy đột nhiên cảm thấy kế hoạch của mình thật sự trơn tru hết sức, hoàn hảo.

Lúc đó tôi nghĩ như vậy á.

Kết quả là buổi tối đó ngủ muộn quá, sáng hôm sau ba cái đồng hồ báo thức không nghe thấy cái nào, cuối cùng vẫn là bị điện thoại của anh giai gọi tỉnh.

Mở to mắt ra, nháy mắt ánh nắng sáng bừng trong phòng ngủ chiếu vào võng mạc, lòng tôi lập tức hoảng hốt phản ứng lại. Ngay sau đó liền luống cuống tay chân bò dậy khỏi chăn nghe điện thoại.

Giọng nói của anh giai truyền vào lỗ tai rõ ràng, nghe như là bình yên trước cơn bão vậy: “Tôi gọi cho cậu ba lần, tới lần thứ ba cậu mới nghe máy.”

Tôi vừa hổ thẹn vừa chột dạ, bớt vài giây liếc mắt nhìn giờ trên di động, đã quá giờ hẹn tập hợp trước cổng ký túc xá nửa tiếng rồi.

Áy náy trong lòng tôi sâu thêm một phần, theo bản năng nhẹ giọng lại xin lỗi: “Ngại quá tôi ngủ quên… Mọi người đi rồi hả?”

Anh giai hung dữ trả lời tôi: “Đi từ lâu, đều lên tàu điện ngầm hết rồi.”

Tôi hơi mất mát à một tiếng: “Vậy mọi người chờ tôi ở ga tàu cao tốc nha.”

Anh giai không đáp được hay không được, vẫn hỏi tôi bằng giọng điệu hung dữ như cũ: “Cậu ngủ không cài báo thức hả?”

Tôi ngại ngùng trả lời: “Cả ba cái đều không nghe thấy.”

Anh giai nghe vậy cười lạnh một tiếng, không biết vì sao, tôi cứng ngắc nghe ra nụ cười của ảnh một chút giận mà không nói: “Bây giờ cậu còn có thời gian ngồi trên giường nói điện thoại với tôi, chi bằng tận dụng thời gian đó đánh răng rửa mặt?”

Tôi vừa vịn vào cầu thang leo xuống, vừa mất mát hỏi: “Vậy giờ anh định cúp điện thoại hả?”



Anh giai hết sức nhạy bén hỏi lại, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Cậu có ý gì? Lưu luyến tôi cúp máy?”

Trong lòng tôi nhảy dựng, vừa cúi đầu tìm dép lê vừa liên tiếp phủ nhận: “Không phải không phải, nghe giọng anh tức giận như vậy tôi còn tưởng anh sẽ mắng tôi thêm vài câu.”

Anh ấy hừ nhẹ một tiếng, giọng nói không hề nghe ra cảm xúc gì: “Cậu đưa số tầng và số phòng ký túc xá cho tôi.”

Tôi đứng trong WC, một tay cầm di động một tay tuột quần ngủ xuống, thành thành thật thật đọc số tầng và số phòng: “Đột nhiên hỏi cái này làm gì?”

Anh giai chẳng đáp lời.

Trong lòng tôi hơi động, đột nhiên nhanh trí hồi hộp hỏi: “Có phải mọi người còn ở trường chưa đi không?”

Anh giai khẽ ừ: “Coi như vậy.”

Câu trả lời ba phải này của ảnh làm đầu óc tôi chả hiểu gì, thôi thì cứ coi như bọn họ vẫn còn chờ ở trường, mất mát trong lòng lập tức bay sạch, vô cùng phấn khích hỏi: “Vậy giờ mọi người đang ở đâu? Anh hỏi ký túc xá tôi làm gì?”

Hình như kiên nhẫn của anh giai rốt cuộc đã cạn sạch, trong giọng nói hiện ra vài phần mất kiên nhẫn: “Cậu nói xem còn để làm gì nữa?”

Tư duy không ngừng chuyển động trong đầu tôi đột nhiên đông cứng lại, liên tưởng tới mấy lời thoại sến súa tần suất xuất hiện cao nhất trong tiểu thuyết ngôn tình, vài năm gần đây đã in sâu vào tim của các tác giả văn học mạng, tôi có một suy nghĩ to gan.

Tôi là kẻ tưởng tượng thì khổng lồ lời nói lại tí hon, rốt cuộc cũng lưu loát kéo quần lên, ấp a ấp úng buột miệng nói: “Anh muốn làm, làm –”

— tôi hả?

Nhưng mà chưa kịp nói hết câu, anh giai đã lạnh lùng cắt lời tôi: “Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là tự mình tới mắng cậu.”

Lòng tôi như thửa ruộng cạn được tưới nước, à một tiếng, bị lời của anh ấy mắng tỉnh.

Mười phút sau, cửa ký túc xá bị gõ vang. Tôi nhanh nhẹn vứt hết một đống sản phẩm dưỡng ẩm của Dabao lên bàn của bạn cùng phòng, sau đó soi cả người vào gương một lần rồi mới đi ra mở cửa cho anh giai.

Anh ấy vào phòng đầu tiên là hỏi cái bàn nào của tôi, sau đó mới kéo ghế dựa ra ngồi xuống. Sau khi ngồi ánh mắt ảnh y như huấn luyện viên tập quân sự đại học kiểm tra phòng ngủ, đảo qua hết một lượt đồ đạc tôi bày biện ngăn nắp trên bàn, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi.

Bắt gặp đôi mắt thâm quầng của tôi, anh giai không chút lưu tình nhăn mày nói: “Mắt thâm như vậy, hôm qua cậu không ngủ mà đi ăn trộm hả?”

Tôi ngáp một cái, thuận miệng tìm lý do: “Nghĩ đến việc sắp đi leo núi cắm trại nên có hơi hưng phấn.”

Anh giai không hề che giấu sự ghét bỏ trên khuôn mặt: “Cậu là học sinh tiểu học à? Đêm trước khi đi dã ngoại còn hưng phấn không ngủ được.”



Tôi khô khan cười với ảnh một cái, chẳng nói gì.

Anh giai thấy vậy, một tay gác lên lưng ghế, rũ mắt xuống không hề e dè đánh giá quần áo ngủ trên người tôi.

Lúc này tôi còn mặc đồ ngủ, đang thu dọn đồ đạc định mang ra ngoài trên bàn. Anh giai liếc mắt nhìn cái quần dài tới đầu gối tôi đang mặc, bất thình lình mở miệng hỏi: “Không phải cậu thích mặc quần đùi ngủ hả?”

Tôi mờ mịt quay đầu lại đáp: “Chẳng phải lần trước anh kêu tôi đổi quần nào dài hơn hả?”

Vẻ mặt anh ấy như cạn lời: “Kêu cậu đổi là cậu đổi hả, vậy tôi kêu cậu đừng mặc thì cậu khỏi mặc luôn hả?”

Tôi không hề nghĩ ngợi đáp ngay: “Ừm.”

Anh giai mặt vô cảm nhìn tôi chẳng nói lời nào.

Tôi hậu tri hậu giác phản ứng lại, dời ánh mắt ho nhẹ một tiếng, muốn cứu vớt hình tượng của mình trước mặt ảnh: “Nhưng mà anh sẽ đâu bao giờ kêu tôi đừng mặc quần.”

Biểu cảm của ảnh dần dần phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng giọng lạnh như băng nói: “Tôi kêu cậu đựng mặc quần đùi là bởi vì cậu luôn mặc sai thời điểm, lại còn không biết mặc đúng thời điểm nữa.”

Tôi – một sinh viên đại học chuyên ngành lịch sử hồi trước học chuyên ban xã hội – nháy mắt ngu người. Rõ ràng mỗi chữ tách riêng ra tôi nghe đều hiểu, vì sao ghép thành câu nghe lại chẳng hiểu gì?

Lại nói thành tích văn học hồi cấp 3 của tôi cũng không kém à, thi học kỳ thi chuyển cấp thi tốt nghiệp nhiều lần đọc bài giải không sai quá 5 điểm. Giờ phút này mới biết thì ra nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Tôi thật là hổ thẹn với thầy giáo ngữ văn cấp 3 ba mươi năm nhận danh hiệu giáo viên ưu tú của tôi.

Cho nên, cái gì gọi là mặc không đúng thời điểm, toàn mặc sai thời điểm? Mặc quần đùi còn phải canh giờ tính hung cát nữa hả?

332L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Phá án rồi, vì sao chủ thớt độc thân 20 năm vẫn chưa có người yêu.

333L Không vẽ được SSR không đổi danh: Tôi – một sinh viên nghệ thuật thành tích văn hoá không tốt – còn nhìn cái hiểu ngay…

334L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Tôi đệt, mọi người biết bạn cùng phòng của tôi bình thường lạnh lùng vô tình bao nhiêu không? Có lần chúng tôi cùng với mấy đàn anh đi thăm quan một xí nghiệp nổi tiếng trong nước, tôi cũng tới trễ, kết quả bạn cùng phòng không chờ tôi thêm một giây nào, cùng với mấy đàn anh đi mất dép. Còn bắt tôi tự mình gọi xe tới.

335L Chị gái có gai: Chân ca, bạn cùng phòng của cậu như vậy cậu còn muốn khen cậu ta đẹp trai trên ID, hay đây là cún con liếm tới cùng vẫn trắng tay trong truyền thuyết?

336L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Chủ thớt, cậu với bạn cùng phòng của cậu không thù không oán, vì sao cậu lại giá hoạ đống mỹ phẩm dưỡng da rẻ tiền cho bạn cùng phòng, biết đâu chừng người ta thật ra lại là công tử nhà giàu nhà có quặng mỏ, cậu làm như vậy là cực kỳ có lỗi với công cuộc tìm bạn gái của bạn cùng phòng cậu đó có biết không?

337L Anh giai có thiếu bạn trai không: Úi chời hôm nay tới chậm chỉ có thể xếp sau đít, chủ thớt cố lên! Xông lên đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau