Chương 27
360L Nặc danh:
Giây tiếp theo sau khi nhắm mắt lại, quả nhiên anh giai lập tức duỗi tay đẩy tôi ra. Trên thực tế lúc đó trong lòng tôi không chỉ không có chút bất mãn nào, ngược lại còn hơi mừng thầm vì môi mình có thể dán trên môi ảnh nhiều thêm một giây.
Trong khoảnh khắc bị đẩy ra, thật sự tôi vẫn chưa bắt kịp tình hình luôn á. Kết quả có lẽ là anh giai hoảng hốt quá nên không khống chế được lực tay, hơn nữa lúc ấy trong lều không có đèn tối thui, tối hôm qua trước khi đi ngủ không biết ảnh để cái gì bên cạnh tôi, tới tôi còn không nhớ rõ.
Chỉ nghe thấy một âm thanh va chạm nặng nề vang lên, tôi mơ hồ cảm giác được sau lưng mình nện phải thứ gì. Tới tận khi trời sáng tôi mới lén nhìn thoáng qua, phát hiện đó là hành lý của tôi với anh ấy.
Cũng chả biết ba lô chứa cái gì mà đụng vào lại kêu to vậy. Có điều phần lớn là quần áo với đồ dùng rửa mặt thôi, cho nên tuy rằng kêu to nhưng sau lưng tôi cũng không thấy bất kỳ đau đớn gì.
Tôi còn chưa kịp xoay người đẩy hành lý ra xa một chút thì đã nghe bên tai truyền tới một chuỗi tiếng sột soạt sột soạt, lại còn có vẻ hơi nôn nóng, hình như là anh giai ngồi dậy khỏi chăn.
Sau đó âm thanh kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, tôi vẫn cứ nhắm mắt, dựa theo thính giác nhạy bén của mình đoán có lẽ anh giai đang nhích về phía tôi.
Bởi vậy tôi đâu có dám mở mắt.
Chủ yếu là tôi sợ anh giai vẫn chưa hết giận, định lại đây đè tôi đập một trận tơi bời. Kết quả không biết chó ngáp phải ruồi hay là thế nào, tôi đoán sau khi anh ấy nhìn xem lưng tôi va phải thứ gì, thấy tôi vẫn duy trì tư thế nhắm mắt nằm nghiêng không nhúc nhích, tưởng tôi đau đến không động đậy nổi nên trong lòng ảnh mới áy náy, muốn lại gần nhìn xem ra sao rồi.
Vừa lên tiếng hỏi tôi va vào đâu, vừa cúi người về phía tôi. Một bàn tay anh ấy nắm lấy bả vai tôi kéo tôi vào lòng ảnh, một tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng dọc theo xương cột sống của tôi.
Chỗ này tôi phải thêm một câu, anh giai lương thiện thật sự. Quả nhiên là miệng dao găm tâm đậu hủ đâm thẳng vào tim tôi.
Còn tôi đại khái đúng kiểu gọi là hoàn toàn không biết tốt xấu. Chủ yếu cũng bởi vì động tác kia của anh giai, khoảnh khắc đó tôi cảm giác như bản thân mình vừa nằm chung chăn lại còn được anh giai chủ động vươn tay ôm vào lòng.
Mấy chị gái lấy tên Giang Triều trong ID có thể đặt mình vào hoàn cảnh đó tưởng tượng thử xem, nếu giờ phút này mọi người được chính Giang Triều ôm vào lòng, mọi người có còn nhắm mắt không nhúc nhích giả vờ ngủ được không?
Đáp án quá hiển nhiên, tuyệt đối là không rồi.
Cho nên tôi lựa chọn mở mắt ra.
Đập vào mắt quả nhiên là cái áo ngắn tay tối qua anh giai mặc khi đi ngủ.
Vậy bây giờ chúng ta lại làm bài tập đổi vị trí tự hỏi lần nữa nào, nếu mọi người mở mắt ra nhìn thấy Giang Triều gần trong gang tấc, có lẽ việc to gan nhất mọi người dám làm chính là duỗi tay ra ôm chầm lấy đối phương đúng không.
Việc đã đến nước này tôi cũng chỉ có thể miêu tả bản thân bằng hai chữ xúc động, đương nhiên sở dĩ tôi nói vậy không phải muốn cho mình một cái cớ giải vây, cũng không phải có ý muốn bán rẻ bản thân… ừm chuyện đó, từ bán rẻ này dùng không sai chứ nhỉ?
Thật ra tôi không biết rốt cuộc là bản thân lúc đấy nghĩ gì, cũng không biết ai cho tôi dũng khí… Tôi chỉ có thể quy chụp hết mọi việc phát sinh đều do xúc động nhất thời, cộng với cả bàn tay của anh giai vuốt ve sau lưng tôi nữa… giây tiếp theo —
Tôi nương theo cánh tay của người bên cạnh bất thình lình trở người, vươn thân đè anh giai không hề đề phòng xuống gối, một chân vòng qua người ảnh đè đầu gối ảnh lại, dùng một tư thế không hề thoải mái chút nào như vậy mà vùi đầu xuống hôn ảnh.
Trong một giây tôi cúi người nhắm mắt lại, tôi thấy anh giai đột nhiên nheo mắt. Trong ánh mắt có cảm xúc gì đó, nhưng vì trong lều tối thui nên tôi không thấy rõ, mà dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, trừ phẫn nộ ngập trời có lẽ cũng chẳng còn gì khác.
Nháy mắt đó tôi đã chuẩn bị cho hậu quả anh giai sẽ đập mình một trận tơi bời.
Có điều, vẫn rất muốn thẹn thùng nói thêm một câu, một trận đòn đổi lấy hai nụ hôn, hình như… cũng khá lời?
Đau cũng vui sướng.
Cổ nhân sẽ không khinh thường tôi.
Thoả mãn thật sự.
361L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Giang Triều đã làm sai chuyện gì, vì sao chủ thớt cứ cue Giang Triều liên tục???
362L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Cho nên đây là lý do hai người cứ rề rà không ra khỏi lều?
363L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều: Đổi vị trí tự hỏi, tôi chính là một quả chanh. (Chua:)))
364L Chị gái có gai: Cho nên bình luận tiếp theo chủ thớt sẽ miêu tả lài đại chiến mấy chục hiệp trong lều của chủ thớt với anh giai, những người khác ở ngoài đợi lâu mất kiên nhẫn xốc cửa lều lên mục kích hiện trường đơ mặt ra?
365L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Đơ mặt +2.
366L Không vẽ được SSR không đổi danh: Đơ mặt +3.
367L Anh giai có thiếu bạn trai không: Không! Chủ thớt ơi cậu mau mở to đôi mắt cận 3000 độ ra mà nhìn cho rõ! Trong ánh mắt anh giai không phải phẫn nộ!! Mà là thú tính đó!!!!
Giây tiếp theo sau khi nhắm mắt lại, quả nhiên anh giai lập tức duỗi tay đẩy tôi ra. Trên thực tế lúc đó trong lòng tôi không chỉ không có chút bất mãn nào, ngược lại còn hơi mừng thầm vì môi mình có thể dán trên môi ảnh nhiều thêm một giây.
Trong khoảnh khắc bị đẩy ra, thật sự tôi vẫn chưa bắt kịp tình hình luôn á. Kết quả có lẽ là anh giai hoảng hốt quá nên không khống chế được lực tay, hơn nữa lúc ấy trong lều không có đèn tối thui, tối hôm qua trước khi đi ngủ không biết ảnh để cái gì bên cạnh tôi, tới tôi còn không nhớ rõ.
Chỉ nghe thấy một âm thanh va chạm nặng nề vang lên, tôi mơ hồ cảm giác được sau lưng mình nện phải thứ gì. Tới tận khi trời sáng tôi mới lén nhìn thoáng qua, phát hiện đó là hành lý của tôi với anh ấy.
Cũng chả biết ba lô chứa cái gì mà đụng vào lại kêu to vậy. Có điều phần lớn là quần áo với đồ dùng rửa mặt thôi, cho nên tuy rằng kêu to nhưng sau lưng tôi cũng không thấy bất kỳ đau đớn gì.
Tôi còn chưa kịp xoay người đẩy hành lý ra xa một chút thì đã nghe bên tai truyền tới một chuỗi tiếng sột soạt sột soạt, lại còn có vẻ hơi nôn nóng, hình như là anh giai ngồi dậy khỏi chăn.
Sau đó âm thanh kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, tôi vẫn cứ nhắm mắt, dựa theo thính giác nhạy bén của mình đoán có lẽ anh giai đang nhích về phía tôi.
Bởi vậy tôi đâu có dám mở mắt.
Chủ yếu là tôi sợ anh giai vẫn chưa hết giận, định lại đây đè tôi đập một trận tơi bời. Kết quả không biết chó ngáp phải ruồi hay là thế nào, tôi đoán sau khi anh ấy nhìn xem lưng tôi va phải thứ gì, thấy tôi vẫn duy trì tư thế nhắm mắt nằm nghiêng không nhúc nhích, tưởng tôi đau đến không động đậy nổi nên trong lòng ảnh mới áy náy, muốn lại gần nhìn xem ra sao rồi.
Vừa lên tiếng hỏi tôi va vào đâu, vừa cúi người về phía tôi. Một bàn tay anh ấy nắm lấy bả vai tôi kéo tôi vào lòng ảnh, một tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng dọc theo xương cột sống của tôi.
Chỗ này tôi phải thêm một câu, anh giai lương thiện thật sự. Quả nhiên là miệng dao găm tâm đậu hủ đâm thẳng vào tim tôi.
Còn tôi đại khái đúng kiểu gọi là hoàn toàn không biết tốt xấu. Chủ yếu cũng bởi vì động tác kia của anh giai, khoảnh khắc đó tôi cảm giác như bản thân mình vừa nằm chung chăn lại còn được anh giai chủ động vươn tay ôm vào lòng.
Mấy chị gái lấy tên Giang Triều trong ID có thể đặt mình vào hoàn cảnh đó tưởng tượng thử xem, nếu giờ phút này mọi người được chính Giang Triều ôm vào lòng, mọi người có còn nhắm mắt không nhúc nhích giả vờ ngủ được không?
Đáp án quá hiển nhiên, tuyệt đối là không rồi.
Cho nên tôi lựa chọn mở mắt ra.
Đập vào mắt quả nhiên là cái áo ngắn tay tối qua anh giai mặc khi đi ngủ.
Vậy bây giờ chúng ta lại làm bài tập đổi vị trí tự hỏi lần nữa nào, nếu mọi người mở mắt ra nhìn thấy Giang Triều gần trong gang tấc, có lẽ việc to gan nhất mọi người dám làm chính là duỗi tay ra ôm chầm lấy đối phương đúng không.
Việc đã đến nước này tôi cũng chỉ có thể miêu tả bản thân bằng hai chữ xúc động, đương nhiên sở dĩ tôi nói vậy không phải muốn cho mình một cái cớ giải vây, cũng không phải có ý muốn bán rẻ bản thân… ừm chuyện đó, từ bán rẻ này dùng không sai chứ nhỉ?
Thật ra tôi không biết rốt cuộc là bản thân lúc đấy nghĩ gì, cũng không biết ai cho tôi dũng khí… Tôi chỉ có thể quy chụp hết mọi việc phát sinh đều do xúc động nhất thời, cộng với cả bàn tay của anh giai vuốt ve sau lưng tôi nữa… giây tiếp theo —
Tôi nương theo cánh tay của người bên cạnh bất thình lình trở người, vươn thân đè anh giai không hề đề phòng xuống gối, một chân vòng qua người ảnh đè đầu gối ảnh lại, dùng một tư thế không hề thoải mái chút nào như vậy mà vùi đầu xuống hôn ảnh.
Trong một giây tôi cúi người nhắm mắt lại, tôi thấy anh giai đột nhiên nheo mắt. Trong ánh mắt có cảm xúc gì đó, nhưng vì trong lều tối thui nên tôi không thấy rõ, mà dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, trừ phẫn nộ ngập trời có lẽ cũng chẳng còn gì khác.
Nháy mắt đó tôi đã chuẩn bị cho hậu quả anh giai sẽ đập mình một trận tơi bời.
Có điều, vẫn rất muốn thẹn thùng nói thêm một câu, một trận đòn đổi lấy hai nụ hôn, hình như… cũng khá lời?
Đau cũng vui sướng.
Cổ nhân sẽ không khinh thường tôi.
Thoả mãn thật sự.
361L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Giang Triều đã làm sai chuyện gì, vì sao chủ thớt cứ cue Giang Triều liên tục???
362L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Cho nên đây là lý do hai người cứ rề rà không ra khỏi lều?
363L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều: Đổi vị trí tự hỏi, tôi chính là một quả chanh. (Chua:)))
364L Chị gái có gai: Cho nên bình luận tiếp theo chủ thớt sẽ miêu tả lài đại chiến mấy chục hiệp trong lều của chủ thớt với anh giai, những người khác ở ngoài đợi lâu mất kiên nhẫn xốc cửa lều lên mục kích hiện trường đơ mặt ra?
365L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Đơ mặt +2.
366L Không vẽ được SSR không đổi danh: Đơ mặt +3.
367L Anh giai có thiếu bạn trai không: Không! Chủ thớt ơi cậu mau mở to đôi mắt cận 3000 độ ra mà nhìn cho rõ! Trong ánh mắt anh giai không phải phẫn nộ!! Mà là thú tính đó!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất