Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí
Chương 21: Bị Thương
Bị thương
Tác giả: Đình Băng
Trans: Rin_026
Edit: Yu (Miu)
"Âu Dương! Cậu có sao không?"
Trước khi bắt đầu quay, Lương Kiến Văn hỏi thăm Âu Dương Thiên Nhiên một câu.
Âu Dương Thiên Nhiên mỉm cười không có việc gì nói.
"Em không sao!"
Chỉ có một cây côn sắt mà đòi làm khó anh mày sao? Giỡn hoài cha nội.
Lúc Tiểu Mai sửa sang lại ống tay áo cho Âu Dương Thiên Nhiên, vô tình đụng trúng tay phải của cậu, trong phút chốc gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên liền nhăn lại, có điều chỉ một giây sau, đã khôi phục lại như thường. Không có ai nhận ra được Âu Dương Thiên Nhiên có gì khác lạ.
Chời má! Đau chết anh mày rồi! Không lẽ vết thương đụng đến xương cốt sao?
Âu Dương Thiên Nhiên nhìn nhìn bốn phía thấy khắp nơi đều là người liền nhăn mày. Không được! Không thể mất hình tượng! (=)))) Âu Dương Thiên Nhiên này là ai chứ? Là một chàng trai hoàn mỹ cuồng bá khốc huyễn ngầu lòi, làm sao chỉ vì một vết thương bé tí thế này đã la làng kêu đau được. Hơn nữa, cảnh quay tiếp theo quả thực rất quan trọng, không thể chậm trễ được.
"Ký chủ! Có cần bổn hệ thống cứu giúp hem?"
Hệ thống đột nhiên nhảy ra làm Âu Dương Thiên Nhiên giật mình nhảy dựng. Lại nhìn nhìn xung quanh, phát hiện gần mình không có ai, lúc này Âu Dương Thiên Nhiên mới nhẹ nhõm thở ra. Vừa quay lại đã oán trách hệ thống.
"Hù chết bảo bảo rồi! Hệ thống! Người đừng có như âm hồn đột nhiên bật ra nói chuyện như vậy chứ! Trước khi ngươi lên sân khấu không thể bắt chước gia phả ngươi 'Đinh' một tiếng sao?"
"Đinh! Phát hiện cơ thể ký chủ có dị thường. Dị có cần bổn hệ thống cấp cứu hay không?"
Âu Dương Thiên Nhiên đầu đầy hắc tuyến, được rồi, hệ thống, ngươi thắng.
"Ta không cần trợ giúp!"
Vô sự hiến ân cần. Âu Dương Thiên Nhiên sẽ không tin gia hoả hệ thống này lại vô duyên vô cớ đưa ra trợ giúp cho cậu như vậy. Đối với cái hệ thống tuỳ thời tuỳ khắc đều chuẩn bị thời cơ uy hiếp giá trị sinh mệnh của mình, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn canh cánh trong lòng nha.
"Ký chủ xác định không cần sao? Căn cứ vào tình hình cánh tay bị thương của ký chủ, nếu trị liệu trễ, có khả năng sẽ khiến ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Cảm ơn! Ta không cần."
"Thật sự không cần?" Hệ thống chưa từ bỏ ý định.
"Thật sự không cần."
Thật là! Đừng có xem thường Âu Dương Thiên Nhiên cậu nha, cái vết thương nhỏ này tính là cái gì.
"Được thôi! Vậy chúc ký chủ diễn vui vẻ. Tạm biệt."
Lời kịch này quen ghê ta! Hệ thống! Gần đây ngươi bị làm sao vậy? Nghiêm túc của ngươi đâu? Hệ thống cao lãnh ngày xưa đâu? Bị cẩu ăn rồi?
"Được rồi! Phân cảnh thứ hai đếm ngược của Phong Lăng! Bắt đầu!"
Quay phim bắt đầu, Âu Dương Thiên Nhiên và Lương Kiến Văn lập tức tiến vào trạng thái diễn.
Một màn này chính là Phong Hành Vân không thể tin được việc bản thân bị chính tay sư phụ phế bỏ võ công, vì vậy trở về muốn hỏi Phong Lăng cho rõ ràng.
Giữa căn nhà gỗ đơn sơ, Phong Lăng một mình lẳng lặng uống trà, trong phòng rà ngập hương trà nhàn nhạt, khiến tâm tình đặc biệt bình tĩnh. Chỉ một lúc sau, lỗ tai y run lên, sau đó liền thấy Phong Hành Vân cả người suy yếu, nghiêng ngã lảo đảo chạy về phía này. Cho dù đã bị phế đi võ công, nhưng Phong Hành Vân vẫn kiên trì như cũ, cắn chặt răng không nghe vị hôn thê của mình ngăn cản, trở về nơi này.
Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy Phong Lăng, nhìn người cho dù trôi qua mười mấy năm, dung nhan vẫn tuấn mỹ vô song như cũ, nhìn y giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái cao nhã đạm nhiên, đột nhiên Phong Hành Vân cảm thấy người trước mắt trở nên vô cùng xa lạ.
"Không phải ta đã nói, nơi này không chào đón các ngươi hay sao?"
Thanh âm của y mang theo ngữ khí lạnh thấu tim can, Âu Dương Thiên Nhiên sắm vai Phong Lăng hơi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo cổ hàn băng lại xen chút xa lạ nhìn thẳng vào Lương Kiến Văn sắm vai Phong Hành Vân khiến hắn như rơi vào hầm băng. Khi nhìn sâu vào ánh mắt này, Lương Kiến Văn đã thực sự cho rằng bản thân chính là Phong Hành Vân.
Tại sao? Tại sao lại dùng ánh mắt xa lạ lạnh lẽo như vậy nhìn hắn? Hắn chính là đồ đệ của y! Còn y là sư phụ của hắn mà!
Phong Hành Vân bị ánh mắt của Phong Lăng làm cho chấn động, bất tri bất giác thốt ra một câu.
"Tại sao?"
Phong Lăng lẳng lặng mà nhìn hắn, không nói chuyện.
Y vì sao lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn hắn? Bọn họ đã ở bên nhau mười mấy năm, y vì sao lại nói phế đi võ công của hắn liền thực sự phế đi, một chút thủ hạ lưu tình cũng không có như vậy? Chẳng lẽ, y không có một chút tình cảm nào đối với hắn hay sao?
"Tại sao? Tại sao người lại muốn làm như vậy?"
Phong Hành Vân không màng tất cả mà hét lớn chất vấn. Trong lời nói mang theo thống khổ cùng không cam lòng, đồng thời cũng có chút sợ hãi. Hắn sợ hãi, sợ suy đoán trong lòng mình sẽ trở thành sự thật, cũng có thể nói hắn sợ phải đối mặt rằng bản thân đã chạm đến sự thật.
"Ngươi cũng biết."
Trong ngữ khí của Phong Lăng mang theo khẳng định. Ánh mắt đen thăm thẳm của y không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
"Đây chính là lựa chọn của ngươi..."
Phong Hành Vân đánh gãy lời nói của y.
"Là do chính con lựa chọn sao? Tại sao? Ân oán đời trước của người, tại sao phải liên luỵ đến thế hệ của con? Tiểu Như là người vô tội, con cũng vô tội, vì sao sư phụ lại có thể tuyệt tình như vậy? Chẳng lẽ tình cảm thầy trò mười mấy năm qua của chúng ta, người thật sự muốn chấm dứt như vậy sao?"
Trước mặt chính là đại đệ tự mà y chính tay nuôi lớn, y đem hắn từ một đứa nhóc chăm sóc nuôi nấng thành một thiếu niên như hiện tại. Chỉ là y có nghĩ như thế nào cũng không ngờ được rằng, có một ngày, thầy trò bọn y sẽ trở nên nông nỗi này, thiếu niên mà y quan tâm từ nhỏ đến lớn lại không màng tất cả lớn tiếng chất vấn y.
Tại sao lại tuyệt tình như thế ư? Ha hả! Ánh mắt bình tĩnh ban đầu của Phong Lăng tràn đầy bi ai.
Y nuôi hắn mười mấy năm, so với nữ nhân mới gặp mấy tháng kia, hắn biết rõ nàng ta chính là cháu gái của kẻ thù môn phái này, vẫn không màng bất cứ thứ gì muốn cùng nàng ta ở bên nhau.
Hắn biết rõ y sẽ phản đối, nhưng hắn vẫn kiên quyết muốn ở cùng nàng ta, thậm chí đem tình cảm sư đồ mười mấy năm ra uy hiếp y. Câu hỏi tại sao kia đáng ra là để y hỏi hắn mời phải.
Không ngờ đến mười mấy năm mong đợi đổi lại chính là hung hăng phản bội.
Ở trong mắt Phong Hành Vân, sư phụ của hắn Phong Lăng, vĩnh viễn đều chỉ có một biểu tình, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng như vậy, tựa hồ không có bất kì thứ gì lọt được vào trong mắt y. Mười mấy năm qua, hắn rất ít khi thấy được cảm xúc nào khác trên gương mặt Phong Lăng. Nhưng đến hôm nay, hắn cư nhiên lại nhận ra được vô vàn bi ai trong ánh mắt của y, điều này khiến Phong Hành Vân chấn động. Đây là một mặt mà hắn chưa từng thấy qua, sư phụ của hắn, không ngờ lại thương tâm.
Tâm đột nhiên lại bị thứ gì hung hăng làm cho đau đớn, Phong Hành Vân hé miệng, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện bản thân không thể nói nên lời, trong đầu hắn chỉ có một mảnh trống rỗng, lời hắn muốn nó, toàn bộ đều biến mất.
"Ngươi đi đi! Từ nay về sau, chúng ta không còn là thầy trò nữa. Duyên phận giữa ta và ngươi đến đây kết thúc."
Bi ai trong mắt y thu lại, giống như chưa từng xuất hiện qua. Phong Lăng giơ lên tay phải, dừng trên không trung một giây đồng hồ, sau đó đột nhiên dùng sức vung lên. "Vụt" một tiếng, Phong Hành Vân bay ngược ra bên ngoài, ngay lập tức cánh cửa nhà gỗ cũng "Bang" một tiếng, bị đóng lại.
Phong Hành Vân ngã trên mặt đất không có bị thương, nhưng bởi vì võ công của hắn đã bị phế, vết thương lại không chăm só kĩ, cho nên từ trên đất ngồi dậy có chút tốn sức, nhưng hắn không để việc này trong lòng, hắn hiện tại chỉ có duy nhất một ý niệm, chính là phải tìm sư phụ của hắn hỏi cho rõ ràng.
"Sư phụ! Người mở cửa cho con! Người phải nói rõ ràng với con..."
Phong Hành Vân một bên gõ cửa nhà gỗ, một bên hô lớn.
"Phong Lăng! Tại sao? Tại sao người lại làm như vậy? Tại sao?"
Nữ chính Tiểu Như vừa đến liền nhìn thấy Phong Hành Vân một thân chật vật gõ cửa, không màng thương tích trên người mình, liên tiếp đập vào cánh cửa gỗ, cho dù thanh âm đã có chút nghẹn ngào, nhưng hắn vẫn kiên trì đứng đó không ngừng kêu to chất vấn.
"Cạch..."
Cánh cửa nhà gỗ vừa mở, Phong Hành Vân liền ngã xuống đất, ánh mắt của hắn từ đôi giày trắng trước mặt nhìn lên, thấy được gương mặt tuấn mỹ vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.
"Hành Vân!"
Tiểu Như vội chạy đến, đỡ Phong Hành Vân đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn hắn.
"Đưa y đi đi."
Phong Lăng nhìn Tiểu Như, ngay cả một ánh mắt cũng không cấp cho Phong Hành Vân. Điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng không cam lòng, ngay tại một khắc Phong Lăng xoay người đi, Phong Hành Vân lập tức kéo lấy ống tay áo y. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lại dùng sức quá lớn, hơn nữa dưới đất không biết khi nào xuất hiện một vệt nước, Âu Dương Thiên Nhiên liền trượt chân, cơ thể không duy trì cân bằng, trực tiếp té xuống đất, mà tay phải của cậu, vô ý lại trúng vào bậc thềm trước cửa.
"Âu Dương......"
Cả phim trường đều kinh sợ, mà đương sự Lương Kiến Văn cũng lập tức phục hồi tinh thần, ngồi xổm trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên nhíu chặt mày, có chút kinh hoảng thất thố hỏi.
"Âu Dương! Cậu thế nào rồi?"
"Nhị thiếu......"
Hạ Tuấn Quân so với bất kì ai trong đoàn phim nhanh chân chạy đến bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, hắn và Lương Kiến Văn hợp lực đem Âu Dương Thiên Nhiên đỡ lên, lo lắng sốt ruột. Hôm nay Nhị thiếu gặp chuyện gì vậy, sao lại toàn phát sinh chuyện ngoài ý muốn thế kia?
"Thế nào rồi? Có bị thương ở chỗ nào hay không?"
Ngô Quốc Đống cũng lập tức tiến lên hỏi, sau đó nhìn đến vệt nước ở trước cửa, lập tức trong cơn giận dữ, hét lớn vào người phụ trách vệ sinh tại trường quay khi nãy.
"Cậu dọn dẹp trường quay bằng cách nào vậy hả? Một vệt nước lớn như vậy, cậu không nhìn thấy hay sao hả?"
"Tôi...... Tôi......"
Người tạp vụ nam kia vẻ mặt đầy kinh hoảng. Vừa rồi bởi vì thấy bậc thềm nhà gỗ bị giẫm hơi dơ, cho nên hắn mới dùng nước lau sàn lau lại một chút, không ngờ lại có một vệt nước hắn vẫn chưa lau khô, bây giờ làm hại Âu Dương Thiên Nhiên bị ngã, hắn phải làm sao bây giờ đây?
"Âu Dương! Thật sự xin lỗi! Đều do tôi. Nếu vừa rồi tôi không dùng sức kéo cậu thì cậu cũng không bị ngã rồi. Cậu có bị thương ở đâu không? Để tôi đỡ cậu, trước tiên cứ đi kiểm tra xem đã."
Tuy rằng Âu Dương Thiên Nhiên giẫm phải vệt nước kia mới té ngã, nhưng suy cho cùng, vẫn là do hắn dùng sức quá lớn, kéo Âu Dương Thiên Nhiên lại, cậu ấy mới không thể đứng vững mà té ngã. Vừa rồi nhìn bộ dáng của Âu Dương Thiên Nhiên, dường như thật sự rất đau, cho nên Lương Kiến Văn rất lo lắng.
"Đúng vậy Nhị thiếu! Trước tiên chúng tôi đưa cậu đi kiểm tra một chút đã."
Hạ Tuấn Quân cũng vô cùng lo lắng. Trước đó đã bị một đống đồ vật rơi trúng, hiện tại lại còn trượt chân té ngã, nói không hề bị thương, quả thực không có khả năng đi. Nhìn Âu Dương Thiên Nhiên nhíu mày như vậy hắn vẫn rất không yên tâm.
Âu Dương Thiên Nhiên cũng không cự tuyệt, cậu hiện tại chỉ cảm thấy tay phải của mình đã đau đến nỗi không còn cảm giác gì nữa. Vừa rồi ngã xuống, không ngờ lại vừa vặn đụng trúng vết thương lần trước. trong giây phút đó, Âu Dương Thiên Nhiên dường như nghe được âm thanh cái gì đó tan vỡ, không phải là đã nứt xương chứ? Lần này Âu Dương Thiên Nhiên không dám cậy mạnh nữa. Dẹp mẹ nó đi hình tượng nam thần! Bây giờ toàn bộ cánh tay của cậu đều rất đau, còn quản cái gì cao lãnh cái gì quý sờ tộc nữa. Hôm nay tại sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ?
Thấy Lương Kiến Văn đỡ tay trái của Âu Dương Thiên Nhiên, Hạ tuấn Quân liền muốn đỡ tay phải của cậu, có điều hắn vừa mới đụng đến tay phải của Âu Dương Thiên Nhiên, cả người của cậu liền nhịn không được có chút run rẩy.
"Từ từ đã! Đừng đụng đến tay phải của cậu ấy! Hình như tay phải của cậu ấy bị thương."
Lương Kiến Văn phát hiện sắc mặt của Âu Dương Thiên Nhiên không thích hợp, lập tức lên tiếng ngăn cản Hạ Tuấn Quân. Sau đó cẩn thận đỡ Âu Dương Thiên Nhiên đến ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Thấy thế nào rồi? Có sao không?
Đám người Ngô Quốc Đống lập tức chạy đến vây xung quanh Âu Dương Thiên Nhiên đầy lo lắng.
"Hít..."
Khi Lương Kiến Văn kéo ống tay áo của Âu Dương Thiên Nhiên lên, lộ ra vết thương trên cánh tay của cậu, mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Bởi vì cánh tay trắng nõn ban đầu của Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại đã sưng đỏ lên giống như một củ cải trắng, trên làn da trắng nõn của cậu đã xanh tím một mảnh, nhìn qua rất ghê người. Vừa nhìn liền cảm thấy vết thương nhất định không hề nhẹ.
Người chỉ đạo võ thuật ngồi xổm xuống trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên, nhìn thấy thương tích trên cánh tay cậu liền nói.
"Có thể đã bị nứt xương. Tất cả mọi người đừng đụng vào cánh tay của cậu ấy. Lập tức đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra."
Nghe được người chỉ đạo võ thuật nói như vậy, mọi người liền luống cuống tay chân nâng Âu Dương Thiên Nhiên dậy, đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.
Ngay tại nơi mà mọi người không nhìn thấy, nữ nhân viên đạo cụ lúc trước cũng đang vô cùng lo lắng nhìn Âu Dương Thiên Nhiên được đưa đi bệnh viện.
- ----
Editor:
Biết gì không? Mai có kết quả đại học rồi. Lo ơi là lo ;-;
Tác giả: Đình Băng
Trans: Rin_026
Edit: Yu (Miu)
"Âu Dương! Cậu có sao không?"
Trước khi bắt đầu quay, Lương Kiến Văn hỏi thăm Âu Dương Thiên Nhiên một câu.
Âu Dương Thiên Nhiên mỉm cười không có việc gì nói.
"Em không sao!"
Chỉ có một cây côn sắt mà đòi làm khó anh mày sao? Giỡn hoài cha nội.
Lúc Tiểu Mai sửa sang lại ống tay áo cho Âu Dương Thiên Nhiên, vô tình đụng trúng tay phải của cậu, trong phút chốc gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên liền nhăn lại, có điều chỉ một giây sau, đã khôi phục lại như thường. Không có ai nhận ra được Âu Dương Thiên Nhiên có gì khác lạ.
Chời má! Đau chết anh mày rồi! Không lẽ vết thương đụng đến xương cốt sao?
Âu Dương Thiên Nhiên nhìn nhìn bốn phía thấy khắp nơi đều là người liền nhăn mày. Không được! Không thể mất hình tượng! (=)))) Âu Dương Thiên Nhiên này là ai chứ? Là một chàng trai hoàn mỹ cuồng bá khốc huyễn ngầu lòi, làm sao chỉ vì một vết thương bé tí thế này đã la làng kêu đau được. Hơn nữa, cảnh quay tiếp theo quả thực rất quan trọng, không thể chậm trễ được.
"Ký chủ! Có cần bổn hệ thống cứu giúp hem?"
Hệ thống đột nhiên nhảy ra làm Âu Dương Thiên Nhiên giật mình nhảy dựng. Lại nhìn nhìn xung quanh, phát hiện gần mình không có ai, lúc này Âu Dương Thiên Nhiên mới nhẹ nhõm thở ra. Vừa quay lại đã oán trách hệ thống.
"Hù chết bảo bảo rồi! Hệ thống! Người đừng có như âm hồn đột nhiên bật ra nói chuyện như vậy chứ! Trước khi ngươi lên sân khấu không thể bắt chước gia phả ngươi 'Đinh' một tiếng sao?"
"Đinh! Phát hiện cơ thể ký chủ có dị thường. Dị có cần bổn hệ thống cấp cứu hay không?"
Âu Dương Thiên Nhiên đầu đầy hắc tuyến, được rồi, hệ thống, ngươi thắng.
"Ta không cần trợ giúp!"
Vô sự hiến ân cần. Âu Dương Thiên Nhiên sẽ không tin gia hoả hệ thống này lại vô duyên vô cớ đưa ra trợ giúp cho cậu như vậy. Đối với cái hệ thống tuỳ thời tuỳ khắc đều chuẩn bị thời cơ uy hiếp giá trị sinh mệnh của mình, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn canh cánh trong lòng nha.
"Ký chủ xác định không cần sao? Căn cứ vào tình hình cánh tay bị thương của ký chủ, nếu trị liệu trễ, có khả năng sẽ khiến ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Cảm ơn! Ta không cần."
"Thật sự không cần?" Hệ thống chưa từ bỏ ý định.
"Thật sự không cần."
Thật là! Đừng có xem thường Âu Dương Thiên Nhiên cậu nha, cái vết thương nhỏ này tính là cái gì.
"Được thôi! Vậy chúc ký chủ diễn vui vẻ. Tạm biệt."
Lời kịch này quen ghê ta! Hệ thống! Gần đây ngươi bị làm sao vậy? Nghiêm túc của ngươi đâu? Hệ thống cao lãnh ngày xưa đâu? Bị cẩu ăn rồi?
"Được rồi! Phân cảnh thứ hai đếm ngược của Phong Lăng! Bắt đầu!"
Quay phim bắt đầu, Âu Dương Thiên Nhiên và Lương Kiến Văn lập tức tiến vào trạng thái diễn.
Một màn này chính là Phong Hành Vân không thể tin được việc bản thân bị chính tay sư phụ phế bỏ võ công, vì vậy trở về muốn hỏi Phong Lăng cho rõ ràng.
Giữa căn nhà gỗ đơn sơ, Phong Lăng một mình lẳng lặng uống trà, trong phòng rà ngập hương trà nhàn nhạt, khiến tâm tình đặc biệt bình tĩnh. Chỉ một lúc sau, lỗ tai y run lên, sau đó liền thấy Phong Hành Vân cả người suy yếu, nghiêng ngã lảo đảo chạy về phía này. Cho dù đã bị phế đi võ công, nhưng Phong Hành Vân vẫn kiên trì như cũ, cắn chặt răng không nghe vị hôn thê của mình ngăn cản, trở về nơi này.
Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy Phong Lăng, nhìn người cho dù trôi qua mười mấy năm, dung nhan vẫn tuấn mỹ vô song như cũ, nhìn y giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái cao nhã đạm nhiên, đột nhiên Phong Hành Vân cảm thấy người trước mắt trở nên vô cùng xa lạ.
"Không phải ta đã nói, nơi này không chào đón các ngươi hay sao?"
Thanh âm của y mang theo ngữ khí lạnh thấu tim can, Âu Dương Thiên Nhiên sắm vai Phong Lăng hơi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo cổ hàn băng lại xen chút xa lạ nhìn thẳng vào Lương Kiến Văn sắm vai Phong Hành Vân khiến hắn như rơi vào hầm băng. Khi nhìn sâu vào ánh mắt này, Lương Kiến Văn đã thực sự cho rằng bản thân chính là Phong Hành Vân.
Tại sao? Tại sao lại dùng ánh mắt xa lạ lạnh lẽo như vậy nhìn hắn? Hắn chính là đồ đệ của y! Còn y là sư phụ của hắn mà!
Phong Hành Vân bị ánh mắt của Phong Lăng làm cho chấn động, bất tri bất giác thốt ra một câu.
"Tại sao?"
Phong Lăng lẳng lặng mà nhìn hắn, không nói chuyện.
Y vì sao lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn hắn? Bọn họ đã ở bên nhau mười mấy năm, y vì sao lại nói phế đi võ công của hắn liền thực sự phế đi, một chút thủ hạ lưu tình cũng không có như vậy? Chẳng lẽ, y không có một chút tình cảm nào đối với hắn hay sao?
"Tại sao? Tại sao người lại muốn làm như vậy?"
Phong Hành Vân không màng tất cả mà hét lớn chất vấn. Trong lời nói mang theo thống khổ cùng không cam lòng, đồng thời cũng có chút sợ hãi. Hắn sợ hãi, sợ suy đoán trong lòng mình sẽ trở thành sự thật, cũng có thể nói hắn sợ phải đối mặt rằng bản thân đã chạm đến sự thật.
"Ngươi cũng biết."
Trong ngữ khí của Phong Lăng mang theo khẳng định. Ánh mắt đen thăm thẳm của y không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
"Đây chính là lựa chọn của ngươi..."
Phong Hành Vân đánh gãy lời nói của y.
"Là do chính con lựa chọn sao? Tại sao? Ân oán đời trước của người, tại sao phải liên luỵ đến thế hệ của con? Tiểu Như là người vô tội, con cũng vô tội, vì sao sư phụ lại có thể tuyệt tình như vậy? Chẳng lẽ tình cảm thầy trò mười mấy năm qua của chúng ta, người thật sự muốn chấm dứt như vậy sao?"
Trước mặt chính là đại đệ tự mà y chính tay nuôi lớn, y đem hắn từ một đứa nhóc chăm sóc nuôi nấng thành một thiếu niên như hiện tại. Chỉ là y có nghĩ như thế nào cũng không ngờ được rằng, có một ngày, thầy trò bọn y sẽ trở nên nông nỗi này, thiếu niên mà y quan tâm từ nhỏ đến lớn lại không màng tất cả lớn tiếng chất vấn y.
Tại sao lại tuyệt tình như thế ư? Ha hả! Ánh mắt bình tĩnh ban đầu của Phong Lăng tràn đầy bi ai.
Y nuôi hắn mười mấy năm, so với nữ nhân mới gặp mấy tháng kia, hắn biết rõ nàng ta chính là cháu gái của kẻ thù môn phái này, vẫn không màng bất cứ thứ gì muốn cùng nàng ta ở bên nhau.
Hắn biết rõ y sẽ phản đối, nhưng hắn vẫn kiên quyết muốn ở cùng nàng ta, thậm chí đem tình cảm sư đồ mười mấy năm ra uy hiếp y. Câu hỏi tại sao kia đáng ra là để y hỏi hắn mời phải.
Không ngờ đến mười mấy năm mong đợi đổi lại chính là hung hăng phản bội.
Ở trong mắt Phong Hành Vân, sư phụ của hắn Phong Lăng, vĩnh viễn đều chỉ có một biểu tình, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng như vậy, tựa hồ không có bất kì thứ gì lọt được vào trong mắt y. Mười mấy năm qua, hắn rất ít khi thấy được cảm xúc nào khác trên gương mặt Phong Lăng. Nhưng đến hôm nay, hắn cư nhiên lại nhận ra được vô vàn bi ai trong ánh mắt của y, điều này khiến Phong Hành Vân chấn động. Đây là một mặt mà hắn chưa từng thấy qua, sư phụ của hắn, không ngờ lại thương tâm.
Tâm đột nhiên lại bị thứ gì hung hăng làm cho đau đớn, Phong Hành Vân hé miệng, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện bản thân không thể nói nên lời, trong đầu hắn chỉ có một mảnh trống rỗng, lời hắn muốn nó, toàn bộ đều biến mất.
"Ngươi đi đi! Từ nay về sau, chúng ta không còn là thầy trò nữa. Duyên phận giữa ta và ngươi đến đây kết thúc."
Bi ai trong mắt y thu lại, giống như chưa từng xuất hiện qua. Phong Lăng giơ lên tay phải, dừng trên không trung một giây đồng hồ, sau đó đột nhiên dùng sức vung lên. "Vụt" một tiếng, Phong Hành Vân bay ngược ra bên ngoài, ngay lập tức cánh cửa nhà gỗ cũng "Bang" một tiếng, bị đóng lại.
Phong Hành Vân ngã trên mặt đất không có bị thương, nhưng bởi vì võ công của hắn đã bị phế, vết thương lại không chăm só kĩ, cho nên từ trên đất ngồi dậy có chút tốn sức, nhưng hắn không để việc này trong lòng, hắn hiện tại chỉ có duy nhất một ý niệm, chính là phải tìm sư phụ của hắn hỏi cho rõ ràng.
"Sư phụ! Người mở cửa cho con! Người phải nói rõ ràng với con..."
Phong Hành Vân một bên gõ cửa nhà gỗ, một bên hô lớn.
"Phong Lăng! Tại sao? Tại sao người lại làm như vậy? Tại sao?"
Nữ chính Tiểu Như vừa đến liền nhìn thấy Phong Hành Vân một thân chật vật gõ cửa, không màng thương tích trên người mình, liên tiếp đập vào cánh cửa gỗ, cho dù thanh âm đã có chút nghẹn ngào, nhưng hắn vẫn kiên trì đứng đó không ngừng kêu to chất vấn.
"Cạch..."
Cánh cửa nhà gỗ vừa mở, Phong Hành Vân liền ngã xuống đất, ánh mắt của hắn từ đôi giày trắng trước mặt nhìn lên, thấy được gương mặt tuấn mỹ vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.
"Hành Vân!"
Tiểu Như vội chạy đến, đỡ Phong Hành Vân đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn hắn.
"Đưa y đi đi."
Phong Lăng nhìn Tiểu Như, ngay cả một ánh mắt cũng không cấp cho Phong Hành Vân. Điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng không cam lòng, ngay tại một khắc Phong Lăng xoay người đi, Phong Hành Vân lập tức kéo lấy ống tay áo y. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lại dùng sức quá lớn, hơn nữa dưới đất không biết khi nào xuất hiện một vệt nước, Âu Dương Thiên Nhiên liền trượt chân, cơ thể không duy trì cân bằng, trực tiếp té xuống đất, mà tay phải của cậu, vô ý lại trúng vào bậc thềm trước cửa.
"Âu Dương......"
Cả phim trường đều kinh sợ, mà đương sự Lương Kiến Văn cũng lập tức phục hồi tinh thần, ngồi xổm trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên nhíu chặt mày, có chút kinh hoảng thất thố hỏi.
"Âu Dương! Cậu thế nào rồi?"
"Nhị thiếu......"
Hạ Tuấn Quân so với bất kì ai trong đoàn phim nhanh chân chạy đến bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, hắn và Lương Kiến Văn hợp lực đem Âu Dương Thiên Nhiên đỡ lên, lo lắng sốt ruột. Hôm nay Nhị thiếu gặp chuyện gì vậy, sao lại toàn phát sinh chuyện ngoài ý muốn thế kia?
"Thế nào rồi? Có bị thương ở chỗ nào hay không?"
Ngô Quốc Đống cũng lập tức tiến lên hỏi, sau đó nhìn đến vệt nước ở trước cửa, lập tức trong cơn giận dữ, hét lớn vào người phụ trách vệ sinh tại trường quay khi nãy.
"Cậu dọn dẹp trường quay bằng cách nào vậy hả? Một vệt nước lớn như vậy, cậu không nhìn thấy hay sao hả?"
"Tôi...... Tôi......"
Người tạp vụ nam kia vẻ mặt đầy kinh hoảng. Vừa rồi bởi vì thấy bậc thềm nhà gỗ bị giẫm hơi dơ, cho nên hắn mới dùng nước lau sàn lau lại một chút, không ngờ lại có một vệt nước hắn vẫn chưa lau khô, bây giờ làm hại Âu Dương Thiên Nhiên bị ngã, hắn phải làm sao bây giờ đây?
"Âu Dương! Thật sự xin lỗi! Đều do tôi. Nếu vừa rồi tôi không dùng sức kéo cậu thì cậu cũng không bị ngã rồi. Cậu có bị thương ở đâu không? Để tôi đỡ cậu, trước tiên cứ đi kiểm tra xem đã."
Tuy rằng Âu Dương Thiên Nhiên giẫm phải vệt nước kia mới té ngã, nhưng suy cho cùng, vẫn là do hắn dùng sức quá lớn, kéo Âu Dương Thiên Nhiên lại, cậu ấy mới không thể đứng vững mà té ngã. Vừa rồi nhìn bộ dáng của Âu Dương Thiên Nhiên, dường như thật sự rất đau, cho nên Lương Kiến Văn rất lo lắng.
"Đúng vậy Nhị thiếu! Trước tiên chúng tôi đưa cậu đi kiểm tra một chút đã."
Hạ Tuấn Quân cũng vô cùng lo lắng. Trước đó đã bị một đống đồ vật rơi trúng, hiện tại lại còn trượt chân té ngã, nói không hề bị thương, quả thực không có khả năng đi. Nhìn Âu Dương Thiên Nhiên nhíu mày như vậy hắn vẫn rất không yên tâm.
Âu Dương Thiên Nhiên cũng không cự tuyệt, cậu hiện tại chỉ cảm thấy tay phải của mình đã đau đến nỗi không còn cảm giác gì nữa. Vừa rồi ngã xuống, không ngờ lại vừa vặn đụng trúng vết thương lần trước. trong giây phút đó, Âu Dương Thiên Nhiên dường như nghe được âm thanh cái gì đó tan vỡ, không phải là đã nứt xương chứ? Lần này Âu Dương Thiên Nhiên không dám cậy mạnh nữa. Dẹp mẹ nó đi hình tượng nam thần! Bây giờ toàn bộ cánh tay của cậu đều rất đau, còn quản cái gì cao lãnh cái gì quý sờ tộc nữa. Hôm nay tại sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ?
Thấy Lương Kiến Văn đỡ tay trái của Âu Dương Thiên Nhiên, Hạ tuấn Quân liền muốn đỡ tay phải của cậu, có điều hắn vừa mới đụng đến tay phải của Âu Dương Thiên Nhiên, cả người của cậu liền nhịn không được có chút run rẩy.
"Từ từ đã! Đừng đụng đến tay phải của cậu ấy! Hình như tay phải của cậu ấy bị thương."
Lương Kiến Văn phát hiện sắc mặt của Âu Dương Thiên Nhiên không thích hợp, lập tức lên tiếng ngăn cản Hạ Tuấn Quân. Sau đó cẩn thận đỡ Âu Dương Thiên Nhiên đến ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Thấy thế nào rồi? Có sao không?
Đám người Ngô Quốc Đống lập tức chạy đến vây xung quanh Âu Dương Thiên Nhiên đầy lo lắng.
"Hít..."
Khi Lương Kiến Văn kéo ống tay áo của Âu Dương Thiên Nhiên lên, lộ ra vết thương trên cánh tay của cậu, mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Bởi vì cánh tay trắng nõn ban đầu của Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại đã sưng đỏ lên giống như một củ cải trắng, trên làn da trắng nõn của cậu đã xanh tím một mảnh, nhìn qua rất ghê người. Vừa nhìn liền cảm thấy vết thương nhất định không hề nhẹ.
Người chỉ đạo võ thuật ngồi xổm xuống trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên, nhìn thấy thương tích trên cánh tay cậu liền nói.
"Có thể đã bị nứt xương. Tất cả mọi người đừng đụng vào cánh tay của cậu ấy. Lập tức đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra."
Nghe được người chỉ đạo võ thuật nói như vậy, mọi người liền luống cuống tay chân nâng Âu Dương Thiên Nhiên dậy, đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.
Ngay tại nơi mà mọi người không nhìn thấy, nữ nhân viên đạo cụ lúc trước cũng đang vô cùng lo lắng nhìn Âu Dương Thiên Nhiên được đưa đi bệnh viện.
- ----
Editor:
Biết gì không? Mai có kết quả đại học rồi. Lo ơi là lo ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất