Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới

Chương 5

Trước Sau
Phó Gia Trạch đeo khẩu trang bước xuống lầu dưới, Thanh Hành đứng ở cửa phòng.

"Anh nói xong chưa?" Thanh Hành ngoan ngoãn cười.

Phó Gia Trạch cau mày: "không phải tôi nói em không được lên lầu sao?"

Thanh Hành cắn môi: " Em... em luôn nghe mọi người nói rằng anh Quỳnh Nhân lợi hại như thế nào, nên em muốn nhìn thấy người thật ra sao."

" Được rồi, mắt đỏ là sao? Anh không trách em." Phó Gia Trạch xoa tóc và nói: " Tôi nhớ em đã nói là có thể xem tướng, có nhìn ra gì không? Mọi người trong công ty đều nói, Quỳnh Nhân không không thể hot là do xung khắc với phong thủy của công ty. "

" em không quá am hiểu lắm, chỉ có thể nhìn ra đại khái. Cuộc sống của anh ấy rất tốt, có lẽ chỉ là sao may mắn không tốt. Nếu anh ấy chịu làm những việc khác, anh ấy sẽ sớm giàu có." Thanh Hành nhìn Phó Gia Trạch nói, "Anh ơi, hay anh khuyên anh ấy đổi nghề đi."

"không được!"

Phó Gia Trạch từ chối mà không hề suy nghĩ về điều đó, trái tim Thanh Hành chùng xuống.

"Thanh Hành, em biết nhiều thứ, không biết có cách nào giúp cậu ấy thay đổi vận mệnh không?" Phó Gia Trạch cao hơn cậu rất nhiều, cúi người nắm lấy bờ vai mảnh mai của cậu, "Quỳnh Nhân rất quan trọng với anh, chỉ cần em có thể thay đổi được vận thế. Anh nhất định sẽ báo đáp em. "

Thanh Hành ánh mắt lóe lên, ôn nhu nói: "Sư huynh, anh thích hắn sao?"

Tay Phó Gia Trạch lập tức siết chặt, nắm đến vai Thanh Hành đau nhói, hoảng sợ nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Gia Trạch, đôi mắt đỏ bừng đầy oan ức.

" Làm sao có thể, tất nhiên anh chỉ thích em. Nhưng cậu ấy đã giúp anh, nên anh muốn giúp cậu ấy, không có gì hơn."

Phó Gia Trạch lơ đễnh dỗ dành, ánh mắt như nhìn xuyên qua Thanh Hành, nhìn một người khác không có ở đây.

Thanh Hành nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người của Quỳnh Nhân, trái tim lại cảm thấy đau, " em không có bản lĩnh giúp người khác thay đổi vận thế, xin lôi a, ca."

Đây là một lời nói dối.

Cậu xuất thân từ một gia đình huyền môn, phải sử dụng thành thạo tất cả các loại thuật giả kim. Muốn tạo thứ điều gì đó từ con số không là điều rất khó, để một người không có may mắn có được thứ không thuộc về mình.

Nhưng nếu cậu muốn để vận đỏ của Quỳnh Nhân ngày càng giảm sút hơn hiện tại thì có thể áp dụng nhiều phương pháp, Nhưng... khuôn mặt của Quỳnh Nhân có chút kỳ lạ, đáng nhẽ anh ta không nên ở trong tình huống như vậy.

Mặc dù vẻ hung ác trên mặt Thanh Hành chỉ thoáng qua, nhưng Phó Gia Trạch đã nhìn thấy rõ ràng. Hắn có chút không hài lòng, vẫn luôn cảm thấy Thanh Hành biểu hiện có chút không tốt.

Vì vậy, hắn ta càng ôn nhu hơn: " không sao, là anh nghĩ em quá tài giỏi, dù sao thì thiên tài như Quỳnh Nhân là số ít, anh không nên đặt kỳ vọng quá cao vào em, gây áp lực cho em, xin lỗi a."

Hiệu quả của câu này thật tốt, sự đố kỵ gần như tràn ra khỏi mắt Thanh Hành, hắn không kìm nén được, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có chút méo mó.

Phó Gia Trạch cảm thấy hài lòng và ôm lấy cậu bé mảnh mai.

"Tôi thực sự không thích Quỳnh Nhân, tôi chỉ yêu em."

Hắn dùng giọng điệu bàng hoàng như thể đang tự thuyết phục mình, nhưng trên mặt lại nở nụ cười đắc ý.

————————————

Người đại diện nhìn vào màn hình, cả người choáng váng.

" hắn đang khích bác đứa trẻ kia hận cậu?"

Quỳnh Nhân: " hừ, hừ."

Người đại diện chấn kinh thật lâu vẫn chưa hoàn hồn: " Hắn ta bị bệnh sao, có âm mưu gì... Hắn ta sẽ khiến cậu ngốc nghếch sao?"

Quỳnh Nhân nhún vai.

Cậu xui xẻo đến không còn gì để nói, luôn bỏ qua các cơ hội tốt bởi một đống lý do kỳ quái.

Tham gia tuyển tú, máy chủ báo hỏng không điền tên được. nhận được bộ phim, một số diễn viên chính thay nhau gặp sự cố, dự án phim đóng cửa hoàn toàn.

Tham gia vào một chương trình tạp kĩ, chuyến bay cậu đã mua trước đột nhiên dừng bay, không kịp mua vé mới, phải ở lại sân bay mất hai ngày, rồi bị show trả về với lý do đến trễ trầm trọng.

Có rất nhiều xui xẻo không biết là do thể chất hay do người khác cố tình hãm hại.

"Làm sao cậu phát hiện hắn là người trong ngoài không đồng nhất?"

" tình cờ."



Có một ngày Phó Gia Trạch đến tìm cậu, vừa đi khỏi nửa phút, điện thoại có hình ảnh đột nhiên hoạt động. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Phó Gia Trạch, anh ta đang ôm một tiểu thần tượng trong cầu thang.

Đây là vấn đề cá nhân, Quỳnh Nhân không quan tâm, nhưng tôi cảm thấy tò mò, Phó Gia Trạch lúc ấy đang hồng, tại sao có thể cùng người khác ôm ấp ở ngoài hành lang như thế, hắn ta không sợ lên đầu đề sao?

Ngày hôm sau, cậu và Phó Gia Trạch gặp nhau trong công ty, Phó Gia Trạch thực sự bày tỏ yêu thích cậu.

Quỳnh Nhân đột nhiên đánh hơi được hơi thở của biển.

Đây không phải Hải vương, thì cũng là tra nam. Cần phải ném vào thùng rác.

Cậu phát hiện Phó Gia Trạch rất thích trước mặt bạn trai của mình nói Quỳnh Nhân chính là bạch nguyệt quang của hắn.

Và có vẻ thích bạn trai buồn vì cậu. Đến đây cậu cảm thấy Phó Gia Trạch thật buồn nôn.

Nhưng thông qua màn hình điện thoại thỉnh thoảng sáng lên, cậu phát hiện ra một điều còn kinh khủng hơn, đó là mục đích của Phó Gia Trạch dường như không chỉ khiến bạn trai hắn ghen mà thậm chí còn ghét cậu.

thực sự không thể giải thích nổi.

Quỳnh Nhân đã cố gắng thức tỉnh đứa trẻ ngốc khi yêu kia, lại bị coi là cạy góc tường. Cậu không thèm nói nữa, thích ăn thiệt thòi tự mình ăn đi, cậu không nợ nần ai cả.

Người đại diện không nghĩ ra: " hắn dối trá còn chưa tính, tại sao còn muốn gây xích mích để bạn trai hắn ghét cậu?". Truyện Nữ Phụ

Quỳnh Nhân: " Tôi không biết nguyên nhân, nên mới không trở mặt với anh ta. Anh không cảm thấy, tôi xui xẻo rất kỳ quái sao?"

Người đại diện: "Điều này sao có thể không kỳ quái chứ. Tôi vốn luôn tin tưởng vào khoa học, bởi vì cậu, tôi hiện tại toàn đi bái thần tài."

Quỳnh Nhân: " có chuyện tôi không nói với anh."

" anh còn nhớ không, tôi trước đây có một tài khoản trong Libilibi, dùng để phát video nhảy múa. Lúc xuất đạo công ty đặc biệt dặn dò không được đăng nhập tài khoản cá nhân, lên nó đã lâu rồi không cập nhật.

"Tôi luôn đội một chiếc mũ bóng chày cộng với đeo khẩu trang trên tài khoản đó, khi nhìn vào sẽ không thấy mặt mình, tôi không muốn bị nhận ra."

Sau khi xuất đạo, Quỳnh Nhân dần dần quên mất tài khoản đó.

Cho đến nửa tháng trước, cậu tâm huyết sôi trào đăng nhập vào và phát hiện thấy trạng thái của tài khoản đặc biệt kỳ quái. Trước khi xuất đạo mỗi video đều có lượt xem hơn 300.000.

Sau khi cậu ra mắt, lượt xem không hề tăng lên, chia sẻ, bình luận, điểm khen đều cùng mất chức năng.Trong ba năm, tất cả các dữ liệu tăng trưởng trong video của cậu đang đóng góp cho cùng một người dùng.

Quỳnh Nhân không biết bên kia là thành phần gì, cũng không dám tiếp xúc.

Tài khoản này cho thấy tình hình, từ lúc ra mắt kia, liền trở thành một con ma trên internet. Cậu có thể nhìn thấy những người khác, những người khác không thể nhìn thấy cậu.

số người hâm mộ 9998 của cậu, hay các đánh giá bởi Weibo là 0, giống như tình huống tương tự.

Người đại diện đi theo ý nghĩ của Quỳnh Nhân: " cậu nghĩ Phó Gia Trạch đã dùng phương pháp nào đó để gây trở ngại cho cậu sao?"

Quỳnh Nhân gật đầu: "Trên thế giới này, người không hy vọng tôi gặp may là Phó Gia Trạch. Hàng động của hắn khác thường như vậy, tôi không thể không nghi ngờ hắn ta."

"Lần này tôi nhận được một công việc, mặc dù không phải là việc trên dương gian, nhưng tôi nghĩ rằng đây là một cơ hội, họ thêm trên người tôi hạn chế, có thể sẽ mất đi hiệu lực "

Người đại diện trầm tư nửa ngày, cảm thấy ý nghĩ của Quỳnh Nhân rất có đạo lý, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đột nhiên ngẩng đầu:

"Đợi đã!"

Quỳnh Nhân: "?"

Người đại diện: " Làm thế nào mà hình ảnh trên điện thoại lại tự động sáng lên được, mà còn rất đúng lúc?"

Hắn sợ sệt ôm chặt cơ thể mập mạp của mình.

"Đây sẽ không phải là fan của cậu..."

Hắn càng nghĩ càng sợ: " cậu có fan hâm mộ là ma có khi nào họ sống trong nhà không? Có thể hay không nhập vào chiếc điện thoại ở cửa?"

Con thỏ bông ngồi trên ghế sốt sắng nhúc nhích một chút.

Người đại diện: "Có phải nó vừa động?"

Quỳnh Nhân: "Không có."



Người đại diện khẳng định: " tuyệt đối có."

Anh ta nhìn thấy con thỏ bông trên ghế, màu lông của con thỏ là màu tím oải hương nhạt, tay nghề rất tinh xảo, phiên bản cũng rất dễ thương, thoạt nhìn thì nó một cái giá mà Quỳnh Nhân không thể mua được.

Người đại nhân cau mày: "Con thỏ này từ đâu tới?"

Quỳnh Nhân: "Tôi nhặt được."

Người đại diện: "Làm sao có thể nhặt thứ này? Cậu không sợ bên trong nó được dấu ngón tay, ngón chân, răng sao. Tôi giúp cậu vứt đi."

Người đại diện duỗi tay muốn bắt, con thỏ lông tơ linh hoạt lùi lại, nhảy xuống đất chạy.

Chân ngắn mềm mại trượt trên mặt đất, Quỳnh Nhân nhặt nó lên đặt trên ghế, tiện tay sờ đầu thỏ một cái.

Quỳnh Nhân: "Đừng căng thẳng."

"Nó chỉ là một con thỏ bông sao có thể sử dụng điện thoại bật video."

Con thỏ bông ngoan ngoãn dụi đầu vào tay Quỳnh Nhân.

————————————

Diêm vương đứng trước gương thắt cà vạt cho mình một cách nghiêm túc.

Hắn thay bộ quần áo hoàng đế ra và mặc vào một bộ âu phục màu xám, tóc và con ngươi chuyển sang màu đen.

Hắn thắt cà vạt và hỏi thư ký hành chính đang đứng một bên: " ta bây giờ trông giống con người không?"

Thư ký Nam lắc đầu sau khi xem xét nghiêm khắc: " Nhìn không giống người lắm."

Diêm Vương trầm ngâm: "Vậy... mấu chốt là ngoại hình."

"Vậy thì ta sẽ thêm một vài vết sẹo trên mặt."

Thư ký Nam: "Vừa rồi là tôi nịnh nọt. Ngài như vậy rất dễ nhìn, không cần thay đổi."

Diêm vương: " nịnh hót không phải là một thói quen tốt."

Thư ký Nam: "Tôi đã ghi nhớ lời dạy của ngài.

"Đã hai tháng kể từ khi tôi gửi câu hỏi phỏng vấn cho" Bách khoa toàn thư về các công cụ tra tấn ", và vô số độc giả muốn tiếp xúc với ngài qua chuyên mục Phong cách Diêm Vương.

"Chỉ có một vấn đề, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của ngài."

Vua Diêm thắt khuy măng sét, "hỏi."

Thư ký Nam: "Lúc rảnh rỗi ngài thích làm gì?"

Diêm Vương: "Xem video khiêu vũ."

Thư ký Nam: "Không ngờ ngài lại có sở thích như vậy... Ngài có hâm mộ vũ công nào không?"

Diêm vương: "Người nghèo, biệt danh là PP, cậu ấy là vũ công yêu thích của tôi, nhìn cậu ấy nhảy luôn khiến tôi cảm thấy bình tĩnh."

Thư ký Nam: "Quỳnh Nhân nhảy cũng rất giỏi. Nếu ngài muốn xem, tôi có một bộ sưu tập video hoàn chỉnh, bao gồm cả cảnh hội trường điện thứ ba. Tôi có mười máy quay."

Khi Diêm vương nghe thấy tên của Quỳnh Nhân, hắn dừng ngón tay lại, nghiêng người nói: " cậu nói xong chưa?

Thư ký Nam khẽ gật đầu: " kết thúc rồi, chúc ngài dương kiến vạn sự như ý."

Diêm vương gật đầu và bước lên xe do bốn con rồng kéo.

Xe rồng bay qua von xuyên, đi ngang qua một vùng rộng lớn hoa héo ở hai bên bờ.

Để thích ứng với dòng chảy chết chóc do sự bùng nổ dân số hiện đại mang lại, chiếc phà nhỏ trên vong xuyên đã được thay thế bằng một chiếc tàu chở dầu lớn. Những người lái đò bây giờ giống như những hướng dẫn viên du lịch, cầm những chiếc kèn to và mặc áo vest đỏ, nhắc đi nhắc lại những lời đề phòng cho các linh hồn.

Một cái hồn phi phách tán, kinh ngạc nói: "Là hoa bờ bên kia sao? Tại sao đi từ đông sang tây, giống như một mảng trọc, quá tồi tàn."

Diêm Vương yên lặng cụp mắt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau