Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới

Chương 7

Trước Sau
" hu hu hu hu ~ ~"

Quỳnh Nhân vừa chạy vừa nghẹn ngào, người chung phòng bệnh thật nặng, tay của cậu rất mỏi, tại sao vẫn chưa chạy ra ngoài?

Nếu được lựa chọn, cậu thà chiến đấu ở thảo nguyên Đông Phi đối mặt với sư tử, cũng không muốn cùng ma nữ áo trắng đối mặt.

" hu hu hu hu," Thiếu nữ áo trắng cũng đang khóc, như con mèo kêu khóc trong bóng tối, " tại sao diêm vương không tới vào lúc khác, tôi không dám đi ra ngoài, con gái của ta hu hu hu."

Nhà ma diện tích có hạn, để tạo cảm giác không gian, họ cải thiện lối chơi, sử dụng tài năng của bản thân tạo ra quỷ đả tường.

không cần phải dành nhiều thời gian thiết kế kiến ​​trúc, mà lại đem lại hiệu quả hình ảnh cao, xuất quỷ nhập thần đi đằng sau khách du lịch, để cho các vị khách trải nghiệm sợ hãi đến chết, lại không chết, mà lại không thể chạy ra khỏi không gian không có giới hạn này.

" quỷ đả tường muốn rút về cũng không rút được là sao? Con trai của ta có khi nào bị doạ xảy ra vấn đề gì không?"

" con bị doạ khóc, mụ mụ trái tim thật đau."

"Chồng tôi khóc cũng quá đẹp đi, đúng là người đàn ông tốt."

Những bóng ma ép âm thanh xuống mức thấp nhất, nhưng diêm vương vẫn được nghe.

Này là xảy ra chuyện gì?

Nếu không phải mới vừa quá mức khiếp sợ, hắn sớm nên phát hiện nhà ma này thiết kế quỷ đả tường. Diêm vương nghe thấy tiếng khóc của Quỳnh Nhân, tâm lý có chút hổ thẹn.

tâm của hắn hơi động, giải trừ phong bế không gian.

cuối của hành lang đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, ngay trước mặt xuất hiện một người có cái rùi cắm trên đầu

"A a a "

nước mắt của Quỳnh Nhân đã rơi. Tốc độ quá nhanh không thể dừng lại, nhìn thấy có thể sẽ phải tiếp xúc gần gần với quỷ hồn. Cậu không biết nó sáng như thế nào. Cậu thực sự quay trở lại phòng chờ.

Cậu ôm người chung phòng bệnh, nhìn ánh sáng chiếu vào gương mặt nằm nghiêng của anh ta, cậu đứng ở lối ra và hơi bình tĩnh trong phút chốc, không khỏi đau lòng tiền vé.

Rõ ràng là đến luyện can đảm, biết rõ trong nhà ma là diễn viên, chỉ đối mặt đã bị doạ chạy.

Ba mươi đồng có thể mua lăm túi khoai tây chiên, cứ như vậy trôi theo nước.

Quỳnh Nhân mím môi một cái, khoé miệng đi xuống.

Đợi trong phòng chờ không thấy ai, không biết người bán vé đi đâu rồi, Quỳnh Nhân kêu vài tiếng không ai trả lời, chỉ có thể thả người chung phòng bệnh xuống sofa ở phòng chờ.

Cậu áp lỗ tai xuống ngực của người chung phòng bệnh, muốn nghe một chút nhịp tim của hắn có đập như bình thường không.

Ngực của người chung phòng bệnh co giãn ấm áp, trên người có hương vị sạch sẽ.

Chính là không có nhịp tim...

Ngoạ tào! tim không đập!

Quỳnh Nhân đứng dậy, lấy điện thoại ra quay số 120, Diêm Ma La Già ngay lập tức đứng dậy, làm bộ mới vừa tỉnh.

"Làm thế nào tôi lại ở đây?"

" không chết a", Quỳnh Nhân thở phào nhẹ nhõm: " anh bị ngất đi trong ngôi nhà ma, có chỗ nào không thoải mái.?" Diêm Ma La Già lắc đầu.

Quỳnh Nhân chống eo giáo huấn hắn: " nhát gan thì không cần đến nhà ma đi dạo, may mắn khi té xỉu không đụng phải thứ gì, không may bị thương thì sao, quá nguy hiểm."

Diêm Ma La Già ánh mắt không nhịn được dừng lại trên người cậu.

khuôn mặt xinh đẹp này trong ngôi nhà ma đã bị doạ đến khóc ướt, đôi môi đỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi vô thức liếm một chút, làm đôi môi thêm mềm mại.

Diêm Ma La Già đầu quả tim hơi ngứa, hắn dựa người về hướng Quỳnh Nhân, nói nghiêm túc: " lần sau không muốn một mình tiến vào nhà ma "

Người chung phòng bệnh thân hình cao to, thời điểm nghiêng người về đây, có một cảm giác uy nghiêm ngột ngạt. Quỳnh Nhân không tự chủ được nói " uh ", sau đó nghĩ lại, lời này là cậu nói với người chung phòng bệnh, tại sao còn trở lại.

Cậu vì chính mình biện hộ: " Tôi muốn cùng anh một đội, có thể anh đi quá nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu. "

Quỳnh Nhân môi hồng kéo xuống, lông mày nhíu lại một chút, nhìn có chút oan ức.

Diêm Ma La Già mơ hồ cảm thấy có người đang làm nũng với mình, nhưng lại cảm thấy Quỳnh Nhân không có làm nũng với hắn.

Người quá đẹp, một chút biểu tình cũng làm cho người không khỏi nghĩ nhiều.

Lúc này, người bán vé bước vào với một tấm nệm, hắn thấy diêm vương, đầu tiên hắn ta rùng mình.

" Đại,... a, lạnh đạo thư ký Nam gọi nói, ngài muốn ngủ trong nhà ma, tôi đã mua cho ngài một tấm nệm, mà ngài muốn ngủ ở đâu? Để tổi chuyển nó vào đó."

Quỳnh Nhân sửng sốt: "Ngủ?"

Hồi tưởng lại, với kinh nghiệm bị doạ ngất nhiều năm của mình, tư thế của người chung phòng bệnh nằm trên mặt đất thực sự là quá yên tĩnh.

" anh vừa nãy... ở bên trong... không phải bị doạ ngất?"



Diêm Ma La Già trầm mặc, không có trả lời ngay.

Quỳnh Nhân đã hiểu.

Cho nên nói, cậu không chỉ cố ý đem một người muốn vào nhà ma ngủ ôm ra, còn dạy dạy bảo người ta nhát gan không được một người đi vào nhà ma....

Qiongren lấy điện thoại di động ra, thành kính tìm tòi - có cách nào để thoát khỏi trái đất ngay lập tức không?

Không có câu trả lời nào có thể thực hiện được.

Quỳnh Nhân đặt điện thoại xuống để tự an ủi bản thân.

Cuộc đời rất ngắn, cậu có thể chịu được.

Diêm Ma La Già nói với người soát vé: "Bỏ vào đi. Tiền mua nệm sẽ do Thư ký Nam hoàn trả, cảm ơn."

Đôi chân run rẩy của người soát vé đột nhiên đứng thẳng dậy. Tuy nói Diêm vương lạnh lùng ghê gớm, nhưng một vị vua có lòng cảm ơn một kẻ nhỏ nhen như hắn có thể lạnh lùng đến mức nào? Hắn cười khúc khích hai lần và bước vào ngôi nhà ma ám với tấm nệm trên lưng.

Diêm Ma La Già nhìn Quỳnh Nhân và nói một cách nghiêm túc: "Vừa rồi cậu rất dũng cảm."

Cậu ấy sợ đến mức rơi nước mắt, nhưng cậu ấy đã chọn quay lại và cứu hắn.

Sự dũng cảm như vậy chỉ một số ít người có được.

Mặc dù trên thực tế, nó thực sự là một lời khuyên can, nhưng nó vẫn rất đáng được khuyến khích.

Diêm Ma La Già: "Tôi bị mất ngủ kinh niên. Bác sĩ khuyên tôi nên ngủ trong môi trường mà tôi cảm thấy thoải mái. Tôi không nên bỏ qua tính chất đặc biệt của ngôi nhà ma. Đó là lỗi của tôi khi khiến cậu hiểu lầm".

Quỳnh Nhân: "......"

Môi trường thoải mái, ngôi nhà ma ám?

Quỳnh Nhân đột nhiên cảm thấy thương hại trong lòng: "Chắc hẳn anh đang gặp rất nhiều áp lực trong công việc."

Diêm Ma La Già nghĩ, hắn thực sự rất bận.

Mấy chục năm nay bùng nổ dân số, tội nhân quá nhiều, diêm vương cũng không đủ dùng.

Hắn đã phải chia làm bảy hoá thân cùng lúc mới làm được việc cần thiết.

Các hồn ma và binh lính có thể làm việc theo ca, nhưng diêm vương không có ngày nghỉ.

Một cái lò xo trên ghế sô pha trong phòng chờ bị sập, Quỳnh Nhân không muốn đối xử tệ với cái mông của mình, vì vậy cậu chỉ có thể di chuyển đến bên cạnh Diêm Vương.

Diêm Ma La Già lại ngửi thấy mùi cơ thể của Quỳnh Nhân, từng tia từng sợi hướng về phía hắn.

Hắn cổ họng nhúc nhích một chút hơi dời tầm mắt: "Nguyên nhân chính khiến tôi không ngủ được là do một bài hát."

"Bài hát gì?" Bài hát này xấu đến mức có thể khiến người ta mất ngủ lâu dài.

Diêm Ma La Già: "" Người theo đuổi ánh sáng ""

Quỳnh Nhân: " theo đuổi, người theo đuổi ánh sáng..."

Hanma Luzha: " cậu nghe qua?"

Quỳnh Nhân ngay lập tức lớn tiếng phủ nhận: "Tôi chưa nghe thấy! Thật là một tiêu đề kỳ lạ. Tôi chưa từng nghe bao giờ, hahahahahaha."

Bình tĩnh, Quỳnh Nhân!

Trên đời này có rất nhiều bài hát cùng tên, cậu thật bối rối, Long Thành có dân số khổng lồ hàng chục triệu người, không dễ dàng gì để gặp người còn sống đã từng nghe bài hát của cậu.

Diêm Ma La Già: "Nó được hát bởi một ca sĩ tên là Quỳnh Nhân. Thư ký của tôi rất thích cậu ấy và hát các bài hát của cậu ấy mỗi ngày."

Là cùng một tên, nhất định là cùng một tên. Bài hát của cậu sao có thể khiến người ta mất ngủ?

" nếu không anh mắng cậu ta vài câu để trút giận." Quỳnh Nhân thấp giọng đề nghị, không khỏi xấu hổ ngẩng đầu lên.

Cậu hai lần vô tình phá hủy giấc ngủ của người chung phòng bệnh, khó có thể nói đây không phải là một loại duyên phận.

"Nếu Quỳnh Nhân biết rằng cậu ta làm cho anh mất ngủ, cậu ta chắc chắn sẽ không để ý anh mắng cậu ta."

Thậm chí có thể giúp anh tự mắng bản thân mình.

Diêm Ma La Già nhướng mắt, " cậu ấy không làm tôi mất ngủ."

" hả?" Quỳnh Nhân khó hiểu, " không phải anh nói nghe cậu ấy hát khiến anh mất ngủ sao?"

"Ca sĩ hát không thể vì tôi mất ngủ mà bắt cậu ấy chịu trách nhiệm."

Diêm Ma La Già nhìn Quỳnh Nhân với vẻ mặt nghiêm túc, "Một số người bị dị ứng với ánh nắng mặt trời, nhưng đó không phải là lỗi của ánh nắng mặt trời."



Quỳnh Nhân choáng váng.

Trên đời này chắc không có người thứ hai so sánh ca sĩ khiến hắn mất ngủ với cảm nắng.

———————————

Ngay khi người soát vé bước vào cửa ngôi nhà ma, các nhân viên lập tức bao vây anh ta.

"Giám đốc, ông có thể nghĩ ra cách xử lý cái rìu trên đầu tôi không, con trai tôi đang ở đây, và tôi muốn đích thân theo thần tượng."

Người bán vé nghe được sửng sốt: "Con trai của ngươi? Ngươi không phải đã chết bốn trăm năm sao? Hắn tái sinh?"

Ma nữ váy trắng: "Cô ấy đang nói về anh chàng đẹp trai đội nón bên ngoài đó. Tôi cho anh nghe bài hát của con gái tôi a, anh có thể đặt nó làm nhạc chuông cho điện thoại của mình."

Người bán vé: "Ồ, là cậu ta... nhưng ca sĩ đó không phải là đàn ông sao? Làm sao có thể là con gái của cô được?"

"Giám đốc, đừng để ý đến những chuyện vụn vặt này. Anh có thể giúp chúng tôi xử lý bộ dạng khiến chúng tôi hiện tại giống như người sống không."

Người soát vé lúng túng: "Chuyện này... hơi khó. Diêm vương đang ở đây, dùng pháp lực hơi khó."

————————————

Lần đầu tiên, người được so với mặt trời Quỳnh Nhân đã rất xúc động, người chung phòng bệnh chính trực ôn nhu, ai lại không thích?

Là người làm " Người theo đuổi ánh sáng ", từ lúc sáng tác đến khi hát hát, vẫn không thể nhịn được muốn hỏi: " bài hát kia khó nghe như vậy sao?"

"Rất khó nghe." Diêm Ma La Già nghiêm túc căn dặn, "Đừng cố gắng thử vì tò mò, một số điều cấm kỵ không nên chạm vào."

Quỳnh Nhân: "Cấm, cấm kỵ..."

Diêm Ma La Già lo lắng rằng Quỳnh Nhân sẽ mắc chứng mất ngủ tương tự, tăng thêm ngữ khí: "Mặc dù thư ký của tôi rất yêu thích, thư ký của tôi là một người phụ nữ đáng thương khi nghĩ rằng bọ cạp thật xinh đẹp, gu thẩm mỹ của cô phải được xử lý cẩn thận."

Quỳnh Nhân: " ừm... Q ^ Q"

Nhân bán vé không thể giải quyết được vấn đề ngoại hình cho các nhân viên bước ra khỏi nhà ma, cầm ba cuốn album nói với Quỳnh Nhân:

"Xin chào, bạn có phải Quỳnh Nhân không? Đồng nghiệp của tôi thích bạn rất nhiều, ba người họ nhờ tôi xin chữ ký."

Quỳnh Nhân: "..."

Diêm Ma La Già: "..."

Phòng chờ đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

nhân viên vé vẻ mặt ngây thơ vô tội: " hả?"

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hắn cảm thấy không khí tại hiện trường đột nhiên ngưng trệ?

Nhân viên bán vé cẩn thận nghĩ lại những gì hắn vừa nói.

Không có vấn đề.

Hắn tiếp tục: " bài hát < người theo đuổi ánh sáng > nghe rất hay, tôi chuyên đem đoạn da da da cắt thành nhạc chuông, từ đó trở đi tôi đặc biệt mong đợi có người nào đó gọi cho tôi, bài hát của cậu nghe hoài không chán, Hahahahahaha "

Không khí vui vẻ vang dội trong phòng chờ.

Quỳnh Nhân lặng lẽ quan sát người chung phòng bệnh

Người chung phòng bệnh bán rũ mắt, hới cúi đầu, trầm tĩnh lãnh khốc.

Vành tai đỏ đến rỉ máu.

Quỳnh Nhân lấy album, loạt soạt ký tên, sau đó lấy ra điện thoại: "Ah, là cậu a, um, tôi hết bận, tôi..."

Tiếng chuông điện thoại của cậu không đúng lúc vang lên, áp sát quá gần, làm màng nhĩ chấn động đến đau tai.

Quỳnh Nhân: "..."

Hôm nay ngày tốt chết tiệt gì? Thật sự là trái đất ngừng quay thật phải không?

Quỳnh Nhân mặt không thay đổi bật điện thoại di động, gọi đến là người đại diện.

" cậu lên hot saerch rồi! Nhanh chóng trở lại thương lượng làm sao cọ nhiệt độ.

Lão dương kích động đến phá âm, Quỳnh Nhân nhanh chóng mở Weibo, phát hiện ra tên của cậu được treo ở vị trí bốn mươi, vẫn còn đang tăng lên.

Từ khóa hot là # Quỳnh Nhân báo mộng #

Weibo nhắc nhở vẫn luôn vang, chưa đọc bình luận và @ đều vượt 3 vạn tin nhắn riêng. Tin nhắn riêng nảy lên, bây giờ cậu phải quay lại nhanh chóng.

Quỳnh Nhân nắm điện thoại di động của mình. Cậu muốn thêm WeChat với người chung phòng bệnh, nhưng nhìn lên...

Vết đỏ đã lan từ dái tai người chung phòng bệnh đến hai má, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế như trước, giống như một thây ma nhỏ nhút nhát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau