Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới

Chương 61

Trước Sau
Tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Quỳnh Nhân lập tức y như người máy được ấn nút khởi động, lập tức nhảy ra khỏi giường.

Cậu giống như người bị mộng du, trôi vào trong nhà vệ sinh, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì ra phòng khách ngồi, thỏ nhỏ dậy còn sớm hơn đã cậu, đã đang ngồi trước máy tính rồi.

Sao trên đời này lại có con thỏ bông còn chăm chỉ cày cấy hơn cả chủ nhân thế...

Cậu xoa xoa đầu thỏ nhỏ một cái: "Công ty của mấy đứa làm việc sớm vậy sao? Hơi quá rồi, mày hãy còn đang tuổi ăn tuổi lớn đấy nhé."

Thỏ nhỏ lắc đầu, cho cậu xem màn hình: "Bắt người xấu."

Quỳnh Nhân: "?"

Ngôn Mặc bưng ra một chén trứng bác vàng óng ánh, cũng một cốc sữa nóng, từ trong không khí xuất hiện, đặt lên bàn trà: "Lại ăn sáng trước đã."

Quỳnh Nhân yên lặng rụt về phía sau.

Chuyện phát sinh tối hôm qua vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt cậu, nghiêm túc mà nói, cậu đúng là có chút mất kiểm soát. Dù sao vừa mới bị ba ruột gọi điện tống tiền, còn nhớ lại những chuyện cũ cực kỳ không vui, nếu là bình thường, chưa chắc lá gan cậu đã lớn như vậy.

Sắc mặt Ngôn Mặc hết sức bình tĩnh, giống như vị Diêm La Vương tối qua ấn cậu xuống hôn lấy hôn để, xong còn đòi danh phận đã không còn tồn tại.

Quỳnh Nhân xúc trứng bác ăn, bên trong có cả vị thịt xông khói quen thuộc, cậu nuốt miếng trứng trong miệng xuống: "Anh về nhà làm à?"

Ngôn Mặc: "Ừ."

Quỳnh Nhân: "Thỏ nhỏ nói bắt người xấu nào vậy? Liên Thanh Tuyền à?"

Ngôn Mặc: "Em ăn đi đã, ăn xong lại nói."

Quỳnh Nhân nghe thế, lập tức quét hết sạch chỗ trứng bác, một hơi cạn sạch cốc sữa: "Nói đi."

Ngôn Mặc đơn giản nói lại những chuyện đã xảy ra sau khi cậu ngủ.

Quỳnh Nhân nghe xong không khỏi trầm mặc, cậu vốn đã chẳng còn hy vọng gì với loại người như Liên Thanh Tuyền nữa rồi, nhưng thực sự không ngờ, ông ta lại đê hèn đến mức chấp nhận để người khác sai khiến, tới gây chuyện với chính con trai ruột của mình.

Cái này so với moi tiền đơn thuần còn buồn nôn hơn gấp trăm lần.

"Trong số lịch sử trò chuyện mà du hồn trên mạng gửi về, có một số máy để tên trong danh bạ là Ngọc tiên sinh." Ngôn Mặc nói, "Ta nhờ thỏ bông cùng bạn bè của nó truy theo số liên lạc đó, là một quỷ điện báo."

Ngọc tiên sinh, lại là hắn ta. Quỳnh Nhân hỏi: "Quỷ điện báo là loại quỷ điện báo kia à?"

Ngôn Mặc nhẹ gật đầu: "Có một số quỷ hồn sau khi chết đi, oán niệm bám lên điện thoại, sau khi bọn họ trở thành quỷ hồn, khả năng khống chế đối với điện thoại rất mạnh. Nếu có một ngày Liên Thanh Tuyền bị em báo cảnh sát bắt lại, vậy tất cả ghi chép lịch sử trò chuyện trước đó đều có thể bị xóa bỏ trong nháy mắt, đầu mối gì cũng không còn. Có lẽ lần trước Sở đặc vụ thông qua địa chỉ IP lần ra căn biệt thực trên đồi kìa, cho nên lần này hắn mới lợi dụng quỷ hồn để che giấu tung tích của bản thân."

Quỳnh Nhân không nói gì, cậu rũ mắt, tựa như rơi vào trầm tư.

Ngôn Mặc có hơi lo lắng nhìn cậu.

Một lát sau, Quỳnh Nhân dùng tay chống cằm nói: "Thực ra từ lúc ở chỗ biệt thự trên đồi kia em đã cảm thấy, cái tên Ngọc tiên sinh này có biết mình, nhưng trong trí nhớ của em hoàn toàn không có người nào tương tự như hắn cả."

Cậu nói, ngẩng đầu lên nhìn vào trong mắt Ngôn Mặc: "Có phải hai ngày nay anh vẫn đang điều tra chuyện này không? Chẳng lẽ là do đời trước em là hắn ta có thù?"

Ngôn Mặc: "Đúng là ta đang tra chuyện này, nhưng hai người có kết thù hay không thì rất khó nói."

Quỳnh Nhân: "Lẽ nào đời trước em là người xấu? Từng hãm hại hắn ta à?"

Ngôn Mặc lập tức gạt bỏ lời này của cậu: "Em là người tốt."

Chỉ có điều, đôi khi người tốt so với người xấu lại dễ dàng bị ác ý quấn lấy hơn.

Sổ sinh tử cùng tất cả các tài liệu dưới Địa Phủ đều là chuẩn bị trước cho việc câu hồn và thẩm phán, bên trong không có ghi chép cụ thể về cuộc đời của một người mà chỉ ghi lại thiện ác của họ, vì thế thông tin bên trong khá mơ hồ.

Nhưng mà Ngôn Mặc vẫn tra ra được một vài thông tin có ích.

"Em biết không, em từng suýt chút nữa trở thành thần?"

Quỳnh Nhân: "..."

Đang đùa cậu hả? Thần? Ở đâu ra một thần chuyển thế tên là thần Quỳnh Nhân thế, thần nghèo à?

Cậu còn lâu mới có hứng thú để người ta đặt lên bàn thờ cúng bái, lúc nào cũng bị mùi đèn nhang quấn quanh.

Ngôn Mặc: "Kiếp trước em là một đạo sĩ, nơi tu hành đột nhiên xảy ra lũ quét, vì muốn cứu bách tính bên dưới ngọn núi đó, em đã dùng ý nguyện vĩ đại, tình nguyện lấy thân mình làm bình phong, đánh đổi mạng sống của bản thân chỉ cầu ngăn được cơn lũ dữ trong thoáng chốc, để dân chúng có thể chạy thoát."

Quỳnh Nhân: "Sau đó thì sao? Việc có thành công không? Dân chúng có chạy thoát không?"

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Ngôn Mặc lộ vẻ dịu dàng, ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ qua hai má Quỳnh Nhân.

Có người, cho dù đã trải qua trăm đắng ngàn cay, luôn hồi chuyển thế, tấm lòng cũng không hề thay đổi.

Giống như Quỳnh Nhân vậy, nghe hắn nói về chuyện xưa kiếp trước, cái cậu để ý vẫn là liệu mình có thành công không, có ngăn được lũ không, những bách tính mấy trăm năm trước kia có được an toàn hay không, mà không hề hỏi đến an nguy của bản thân.

"Thành công." Ngôn Mặc thu tay về. "Bọn họ cảm kích em, lập miếu thờ, ngày đêm cung phụng, đèn nhang không khi nào ngừng."

Chỉ là di hài của cậu đã bị trận lũ quét đó cuốn trôi, bên trong ngôi mộ mà người dân lập cho cậu, chỉ có mấy di vật cũ đào ra từ trong đạo quán bị lũ nhấn chìm.

"Em được phàm thế đèn nhang, lại có công đức trên người, vốn được sắc phong làm sơn thần, nhưng em từ chối, sau đó tới Địa Phủ chờ đầu thai.

Quỳnh Nhân gật đầu, cảm thấy cái này quả thực chính là kiểu lựa chọn mà bản thân sẽ làm ra: "Ừ. Em đã nói mà, em nào có thích bị người ta cúng bái đâu."

Ngôn Mặc lẳng lặng nhìn cậu, trong đôi mắt là sự dịu dàng cộng thêm chút bất đắc dĩ: "Cứ như vậy thôi à?"

Quỳnh Nhân bị cậu hỏi của hắn làm cho không hiểu gì: "Há?"

Ngôn Mặc cảm thấy trong lòng như có trăm vị lẫn lộn, nhịn không được bật cười.

Tuy chưa từng có kinh nghiệm nói về với người khác về chuyện đối phương suýt chút nữa đã có cơ hội trở thành thần, cho nên cũng không có kinh nghiệm đối mặt với tình huống tương tự, nhưng nói thế nào thì nói, biểu hiện của Quỳnh Nhân cũng quá hờ hững.

Lúc cậu nhìn thấy món trứng chưng thịt xông khói, hai mắt còn sáng hơn cả lúc nghe thấy mình được sắc phong làm sơn thần.

Trong lòng Ngôn Mặc nổi sóng, lại giống như trong một mớ sợi rối bòng bong, không tìm được đầu dây.

"Anh hoài nghi tượng ngọc kia có liên quan đến kiếp trước của em, đúng không?" Không cần giải thích thêm nhiều, Quỳnh Nhân đã bắt kịp dòng suy nghĩ của Ngôn Mặc, "Cái này nghe cũng có lý, nói thế nào thì cũng cùng thần có dính líu quan hệ, chuyện như vậy đâu thường xuất hiện."

Ngôn Mặc: "Đáng tiếc, Địa Phủ chỉ ghi chép một đời ưu khuyết điểm của con người, tình huống chi tiết bên trong thì không nói rõ, nếu không đã có thể dễ dàng tìm ra kẻ tình nghi rồi."

Cái này Quỳnh Nhân hoàn toàn có thể hiểu được, Địa Phủ chỉ ghi chép lại bình luận ưu khuyết, thiện ác của một người thôi, mà lượng công việc đã lớn đến độ khiến nhóm quỷ lại bận xù đầu rồi, nếu giờ lại còn yêu cầu phải ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết một, Tần Quảng Vương có thêm mười cái hóa thân cũng không đủ để cho Nghiệt Kính đài tiêu hao.

Hệ thống Sổ sinh tử cũng sẽ phình ra mất.

Quỳnh Nhân cùng cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này: "Lúc em còn bé phát sốt trên đường sắt Linh Châu, còn bị thiếu mất một phần ký ức, quên mất thỏ bông. Anh nói, năm đó anh tới Linh Châu là vì Thành hoàng ở đó phạm phải sai lầm, khiến âm hồn chạy thoát, còn cả, Quách Nguyên vốn là thần linh bản thổ ở Linh Châu, giếng Thanh Long cũng nằm ở đây. Manh mối về vị trí này có phải cũng đáng giá điều tra không?"

Ngôn Mặc gật đầu: "Ta đã thăm dò rồi. Có vấn đề."

Nếu đã cảm giác được tượng ngọc kia có địch ý với Quỳnh Nhân, đương nhiên Ngôn Mặc sẽ không ngồi yên chờ chết, hắn cũng chú ý đến việc vùng đất Linh Châu này không ngừng được nhắc đến, vì vậy đã kiểm tra lại hồ sơ thẩm vấn Thành hoàng Linh Châu năm đó.

Kết quả đúng là có chuyện.

"Thành hoàng Linh Châu sở dĩ xảy ra sơ sót như vậy, chính là vì thần lực của ông ta bị người khác đánh cắp, vì thế mới khiến một nhóm hồn phách chạy thoát, trong đó có một ít cho đến nay vẫn chưa thể bắt về." Ngôn Mặc nghĩ đến sự kiện này, sắc mặt so với bình thường thoáng nặng nề hơn một chút.

Hắn xoa xoa ngón tay, hơi dừng một lát, rồi mới nói tiếp: "Lúc đó cũng có một kẻ tình nghi, là thương nhân chuyên kinh doanh phỉ thúy mà Thành hoàng Linh Châu mới kết giao, Thành hoàng Linh Châu thích phỉ thúy, thương nhân kia lại tích trữ không ít phỉ thúy có tuổi thọ cao, nên Thành hoàng Linh Châu thường xuyên cùng hắn ta giao lưu thảo luận, coi như tri kỷ. Lúc đó Thành hoàng mới học Phật pháp, thỉnh một bức tượng Minh Vương bằng phỉ thúy về."



Quỳnh Nhân không nhịn được chen miệng nói: "Là do người bạn thương nhân kia bán cho ông ấy à?"

Ngôn Mặc: "Ừ."

Thành hoàng Linh Châu không phát hiện ra tượng Minh Vương có vấn đề, mãi đến khi Diêm La Vương vì chuyện âm hồn chạy thoát mà đích thân đến Linh Châu điều tra, mới phát hiện tượng Minh Vương này có bí mật khác.

Ở giữa bức tượng có một tường kéo, bên trong đặt một pho tượng nhỏ mặt mũi tương tự với thương nhân kia, nói cách khác, người ngày ngày Thành hoàng Linh Châu lễ bái thật ra là thương nhân kia.

Tượng Minh Vương này dùng phỉ thúy chất lượng khá tốt, nhưng màu sắc lại hơi đậm, độ trong suốt kém, Thành hoàng Linh Châu vốn không hài lòng lắm, muốn đổi sang dùng chất liệu tốt hơn.

Nhưng người thương nhân kia lại khuyên ông ta, lễ Phật cái chính là thành kính, chất liệu tượng như thế nào không quan trọng, huống hồ dù tượng này làm bằng ngọc thường, nhưng tay nghề điêu khắc lại là số một, bảo ông ta cứ yên tâm cung phụng.

Thành hoàng nhìn bức tượng, cảm thấy tay nghề điêu khắc đúng thực là tinh xảo có một không hai, sắc ngọc tuy hơi đậm, nhưng lại vừa vặn phù hợp với Bất Động Minh Vương, nên cũng vui vẻ thỉnh tượng về nhà.

Sau khi phát hiện chuyện này, Diêm La Vương hoài nghi việc thần lực của Thành hoàng bị cướp đoạt có liên quan đến tượng thần trong miếu Thành hoàng, bèn sai quỷ lại đi kiểm tra.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, bên trong tượng thần ở miếu Thành hoàng cũng bị cài cắm tượng của thương nhân kia.

Tượng thần của bản thân bị người khác động tay động chân, Thành hoàng Linh Châu vậy mà không có cảm giác gì, nếu người bị cướp thần lực không phải chính là bản thân ông ta, thì nhất định đã bị coi thành đồng lõa của tên thương nhân kia rồi.

Chuyện này tra xét một thời gian cũng không có kết quả, chỉ đành gác lại." Ngôn Mặc nói, "Bây giờ trên Dương thế, người không tin thần càng ngày càng nhiều, những thần linh dân gian ỷ vào thần lực tích lũy do được nhang đèn cung phụng không am lòng trở nên suy yếu, chuyện cướp đoạt hương khói, tín ngưỡng ăn trộm thần vị cũng phát sinh hết lần này đến lần khác. Nhưng sau đó không có ai trộm đến trên đầu Địa Phủ, nên việc này cũng dần chìm vào lãng quên."

Trong tín ngưỡng dân gian Hoa Hạ, thần linh nhiều như sao trên trời, có người giống như Quỳnh Nhân kiếp trước, làm việc tốt nên được dân chúng cung phụng, một số thậm chí chỉ đào về một cái cây trồng trước thôn, thôn dân coi nó như thần thụ trên núi, từ đó không ngừng đèn nhang khấn lễ, cây liền sinh ra linh tính.

Những thần linh dân gian đó đều có thần lực, nhưng bọn họ không giống thần linh chân chính, nhận được lệnh sắc phong, lại không xem chính mình là con người, thoát ly khỏi sự kiểm soát của Sổ sinh tử, cho nên một khi thần lực tan hết, sẽ hoàn toàn biết mất, không có cơ hội đi vào luân hồi giống như người bình thường.

Quỳnh Nhân nghe một hồi, tầm mắt dừng lại trên gáy thỏ bông đang bận vùi đầu công tác.

"Em luôn cảm thấy, hành vi ném thỏ bông của em đi này, rất... Cá nhân, rất xúc động. Giống như chuyện mấy nhóc nít ranh hay làm, nhưng trí nhớ của em lại đột nhiên bị thiếu hụt, cho nên chuyện này nhất định là do một người rất lợi hại làm ra, giả dụ như..."

Quỳnh Nhân quay đầu lại nhìn về phía Ngôn Mặc: "Giả dụ như người làm chuyện này chính là tượng ngọc, Ngọc đại nhân, Ngọc tiên sinh, không cần biết tên hắn là gì, hắn nhất định là rất ghét em. Nạn nhân của Quách Nguyên cũng là do hắn đích thân chọn lựa. Sai khiến Liên Thanh Tuyền đến moi tiền em. Còn ném mất thỏ bông mà em thích nhất, những chuyện này không hề tạo thành thương tổn có chính chất hủy hoại với em, nhưng đều khiến em cảm thấy rất khó chịu."

Trận đổi vận tuy là khiến vận mệnh của cậu bị cướp mất, nhưng Quỳnh Nhân tốt số, chỉ cần đổi nghề thì đều có thể thành công, chỉ là sẽ khó tránh khỏi cảnh nửa đêm thức giấc, hối hận vì đã từ bỏ ước mơ trở thành thần tượng của bản thân.

Chuyện bị Liên Thanh Tuyền uy hiếp hoàn toàn có thể dùng pháp luật để can thiệp giải quyết, cho dù làm lớn chuyện, cái cậu nhận được vẫn sẽ là sự đồng cảm, cảm thông của người qua đường, nhưng bản thân chắc chắn không thể không thấy ghê tởm buồn nôn.

Lại nói đến thỏ bông. Từ những bức ảnh mà viện trưởng lưu giữ, mãi cho đến khi cậu mười tuổi mới thôi, thỏ bông ít nhất đã ở cùng cậu tám năm, cậu nhất định đặc biệt đặc biệt yêu quý thỏ nhỏ, cho nên mới đi đâu cũng mang theo nó, đi ngủ cũng phải ôm như vậy.

Người kia không chỉ ném mất thỏ bông của cậu, còn cướp đi ký ức của cậu về thỏ nhỏ, nghĩ lại thì loại thủ đoạn nhỏ này, thực ra vô cùng tàn nhẫn.

Đúng vậy.

Chu Mật, cậu, quỷ Truyền Đan trên tàu điện ngầm, những vụ án được tượng ngọc chỉ định này đều có một điểm chung, đó chính là đố kỵ.

Nếu nói Ngọc tiên sinh đố kỵ với cậu, vậy việc đối phương dùng những thủ đoạn này lập tức trở nên hết sức hợp tình hợp lý.

Ngọc tiên sinh không hẳn muốn lấy mạng cậu, nhưng chắc chắn là không muốn cậu sống thoải mái.

Khi đố kỵ với một người, thì so với khiến người đó chết đi, sẽ càng mong thấy người này rơi xuống vũng bùn, mà bản thân thì đứng trên thần đài, tráo đổi địa vị giữa hai người.

Sau khi thương lượng với nhau xong, Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc quyết định không vội ra tay với Liên Thanh Tuyền, giờ họ vẫn chưa biết, rốt cuộc Ngọc tiên sinh này là ai, Liên Thanh Tuyền cũng coi như là một con đường để điều tra về kẻ này.

Ngôn Mặc nhớ đến video tối qua u linh mạng gửi tới, đưa cho Quỳnh Nhân xem: "Ông ta quấy nhiễu làm ồn nên bị người ta đánh."

Quỳnh Nhân nhìn người cao to vạm vỡ kia tức giận đánh Liên Thanh Tuyền, không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha ha ha ha ha ha, con người của chính nghĩa, đánh người mà còn không quên giảng đạo đức nơi công cộng."

Ngôn Mặc thấy cậu nhìn Liên Thanh Tuyền mà cũng không còn vẻ thương tâm đau lòng nữa, trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng hơn chút.

Hôm nay Quỳnh Nhân vẫn phải tiếp tục đi ghi hình, hai người không có nhiều thời gian nói chuyện trên trời dưới đất, trước khi cậu đi, Ngôn Mặc lại gọi người lại.

Vóc dáng hắn rất cao, Quỳnh Nhân chỉ cảm thấy có một cái bóng sụp xuống trước mặt mình, trong lòng không khỏi hoảng loạn.

Ngôn Mặc không lặp lại hành vi to gan lớn mật tối qua, chi ấn ngón tay lên môi cậu cậu cái. Quỳnh Nhân thấy cảm giác vừa tê vừa nóng trên môi giảm đi, thoải mái hơn nhiều.

Ngôn Mặc: "Như vậy người khác sẽ không thấy được. Lưỡi em có cần không?"

Quỳnh Nhân uốn uốn đầu lưỡi vẫn còn hơi sưng của mình, lúc quét qua răng có hơi ran rát đau, lắp bắp nói: "Không, không cần đâu."

"A Nhiên." Ngôn Mặc nhìn cậu, cánh mắt rất chăm chú nghiêm túc, "Đừng sợ."

Quỳnh Nhân cắn phần thịt trong của môi dưới, cảm giác đau đớn ngăn lại hơi nóng đang tràn ra trong mắt, cậu gật đầu: "Ừm."

Quỳnh Nhân xách ba lô đi ra ngoài, Ngôn Mặc nhìn theo bóng lưng cậu, mặt không đổi sắc, đưa ngón tay vừa rồi mới chạm vào môi Quỳnh Nhân lên miệng, ấn xuống hôn.

Nếu tối qua không thông qua livestream phát hiện Quỳnh Nhân sắp khóc, vậy có lẽ đến tận lúc này, Quỳnh Nhân rất có thể cũng không nhờ đến hắn.

Quỳnh Nhân tuy vẫn còn nhỏ, nhưng trong lòng lúc nào cũng muốn bảo vệ người khác.

Lúc mười tuổi, muốn thông qua việc nhận nuôi để bảo vệ cô nhi viện. Hôm gặp hắn cho nhà ma, rõ ràng đã sợ muốn chết, vậy mà vẫn quay lại, ôm hắn lúc đó đang nằm trên đất cùng chạy.

Trần Duệ Trạch cầu cứu Quỳnh Nhân, cậu hoàn toàn không bận tâm liệu mình có gặp nguy hiểm gì hay không, đã lập tức chạy tới bên cạnh đối phương.

Lúc gặp phải quỷ trong tàu điện ngầm cũng y như vậy, là một thần tượng nếu ở trên phương tiện giao thông công cộng làm mấy động tác kỳ quái, rất có thể sẽ bị người ta tung lên mạng, gây bất lợi đến hình tượng của cậu.

Nhưng Quỳnh Nhân vĩnh viễn quan tâm đến sự an nguy của người khác hơn. Cho dù vì cứu người mà gây cản trở đến sự nghiệp thần tượng bản thân luôn tâm tâm niệm niệm, cậu cũng chẳng màng.

Quỳnh Nhân vốn không có nghĩa vụ phải giúp đỡ ngục tốt ở Chiên Đồ, nhưng vẫn chủ động đưa ý kiến, muốn kiếm giúp loại tai nghe bluetooth mà họ có thể dùng.

Cậu sẽ lo lắng cho những liệt sĩ ở nghĩa trang không thể đi đầu thai, cũng sẵn sàng cõng sinh hồn phụ nữ đang mang thai, một đường chạy nhanh, đưa người đến điểm cứu trợ của Địa Phủ.

Chưa kể không có biết bao quỷ hồn ở dưới Địa Phủ đau khổ vì thảm trạng lúc chết của mình, nhờ có Quỳnh Nhân mà một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Dường như cậu luôn luôn sẵn lòng vươn tay giúp đỡ người khác như vậy, trở thành chỗ dựa cho mọi người, nhưng khi chính bản thân gặp chuyện khó khăn hay đau lòng, cậu lại không cầu cứu bất cứ ai, cũng không làm nũng với bất cứ người nào.

Nhịn không nổi nữa cũng chỉ mở phát sóng trực tiếp, dịu dàng cùng fan hâm mộ nói một vài chuyện linh tinh, không nhắc lấy một câu về chuyện bản thân đang khó xử.

Cậu giống như không biết, thực ra bản thân cũng có quyền được làm nũng, có quyền được yếu đuối, có quyền xin sự trợ giúp của người khác.

Những người yêu mến cậu sẽ ngay lập tức có mặt.

Nhưng cũng chính Quỳnh Nhân như vậy, tối qua lại an tâm ngủ bên cạnh hắn.

Đối với Diêm La Vương mà nói, đây là lời ngợi khen lớn nhất, hắn được Quỳnh Nhân ỷ lại.

*

Nội dung ghi hình của show ngày hôm nay có hai hạng mục chính, một cái là phân chia tổ, chọn ca khúc, cái khác là ghi hình sinh hoạt thường nhật của các thực tập sinh.

Mười người có lượng share bài giới thiệu cá nhân trên Weibo chính thức của chương trình cao nhất, tối nay có thể ra ngoài ăn lẩu cùng Quỳnh Nhân.

Đối với những thực tập sinh đã ngâm người trong khu huấn luyện suốt ba tháng nay mà nói, sức hấp dẫn của phần thưởng này thực sự quá mê hoặc.

Đã thêm một ngày kể từ khi "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" phát sóng, lượt chấm điểm trên Douban lại một lần nữa tăng vọt, điểm số không những không rơi xuống, trái lại còn tăng mạnh, đã đột phá ngưỡng 9,0 điểm.

Nhân viên công tác của chương trình thấy Quỳnh Nhân đều chủ động nói chúc mừng, Quỳnh Nhân vui thì có vui đấy, nhưng mà...

"Sản xuất Quỳnh, mấy tháng nữa "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục 2" sẽ lên sóng thật à? Nhưng bình thường cậu bận như vậy, thời gian đâu mà quay phim nữa?"

"Giám đốc Quỳnh, công ty của cậu có thiếu nhân viên biên tập không, đây là lý lịch cùng các tác phẩm tiêu biểu của tôi. Cậu âm thầm xem thôi, đừng nói chuyện tôi đến chỗ cậu xin việc ra ngoài nhé."



"Kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự quá đỉnh luôn!" Nhân viên công tác ở hiện trường lập tức hóa thân thành gà la hét, cố gắng che miệng mình, dùng âm thanh rít gào cuộn sóng trong họng nói, "Bao giờ cậu lại đi đóng phim tiếp vậy? Tôi nhất định sẽ ủng hộ. Tôi chính là fan diễn xuất của cậu!"

Quỳnh Nhân vui lắm, những cậu cười không có nổi.

Hiện giờ trong giới giải trí cực kỳ thiếu các chương trình ca nhạc, Quỳnh Nhân cho dù có hot, cũng rất hiếm khi có cơ hội biểu diễn trước mặt khán giả.

Trước mắt, ca khúc nổi tiếng nhất của cậu chính là "Người đuổi theo ánh sáng" và "Chiết quế lệnh", nhưng cách lần biểu diễn hai ca khúc này gần đây nhất cũng đã một hai tháng rồi.

Nghề chính tuy cũng rất được khen ngợi, nhưng chưa từng được người khác mãnh liệt bày tỏ sự tán thưởng ủng hộ ở ngay trước mặt như này, trái lại nghề phụ lại một đường hát vang, người người nhà nhà hoan nghênh, còn có nguyên một đám đông đi theo gào khóc muốn cậu đổi nghề.

Quỳnh Nhân cảm thấy có một nỗi buồn man mác trong tim.

Lúc ghi hình phân đoạn chia nhóm lựa chọn ca khúc cho "Chế thanh 3", bài hát của cậu đúng như dự đoán xuất hiện trong danh sách các ca khúc dùng để lựa chọn, hơn nữa còn lên luôn cả hai bài.

Một bài là "Mi sẽ không có kết quả tốt", một bài là "Chiết quế lệnh". Bởi vì hai ca khúc này độ khó không thấp, hơn nữa phong cách cá nhân của cậu quá mạnh, rất khó để cover thành ca khúc biểu diễn của nhóm nhạc thần tượng, cho nên các thí sinh cũng không muốn chọn nó lắm.

Cảnh chọn ca khúc biểu diễn này tiến hành đến ba giờ chiều, Quỳnh Nhân nhìn nhóm thực tập sinh đang đứng trên sân khấu, cứ cảm thấy có chỗ quái quái.

Nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là quái ở chỗ nào.

Ghi hình xong phân đoạn này, cậu bèn dẫn theo mười thực tập sinh ra cửa, Viên Bác mà Dung Hạo đều góp mặt trong đội ngũ đi ăn.

Quỳnh Nhân nghĩ đến lẩu, trong lòng cũng rất kích động.

Nhọc nhằn vất cả làm việc cả một ngày, còn có khen thưởng nào tốt hơn là được đi ăn lẩu sao?

Không có, lẩu, vĩnh viễn là món ngon thần thánh!

Địa điểm ăn lẩu được chọn nằm trên một phố thương mại, Quỳnh Nhân dẫn theo mười anh đẹp trai, mỗi người một vẻ đi ra đường, phi thường có phong cách, chỉ chốc lát sau đã được một đám đông vây quanh.

Nhóm thực tập sinh hiếm khi mới có dịp ra ngoài, nhìn đủ loại bảng hiệu quảng cáo ven đường thì hai mắt trợn hết cả lên. Có trời biết, khu huấn luyện của bọn họ có đúng một quầy bán đồ vặt trong khách sạn, muốn có đồ ăn vặt ngon thì đều phải tranh mua như ăn cướp vậy.

Đáng tiếc bây giờ bọn họ đang mặc trang phục do ê kíp chương trình chuẩn bị, trên người không có xu nào.

Kết quả là tất cả đều đánh chủ ý lên người Quỳnh Nhân, rồi lại không dám nói thẳng, co lại một cục, chen tới đẩy lui, muốn Viên Bác lại vay tiền Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân nhìn dáng vẻ mấy người họ ngắm đồ ăn vặt chằm chằm thế kia, còn gì mà không hiểu nữa? Trước đây, lúc cậu hãy còn ở Giải Trí Chân Thành, nhóm thực tập sinh ở đó ngày nào mà không một bộ bụng đói cồn cào thế này, lượng vận động nhiều như vậy, lại còn phải quản lý vóc dáng, gần như trong mắt tất cả thực tập sinh đều viết mấy chữ, "đói con mắt bên phải, thèm con mắt bên bên trái".

Không chờ bọn họ mở miệng, Quỳnh Nhân đã cười nói: "Muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi, tôi mời."

Nhóm thực tập sinh đồng loạt hoan hô, vọt tới bên cạnh Quỳnh Nhân, duỗi tay muốn tung cậu lên, nhưng vừa tới gần, nhìn thấy khuôn mặt của Quỳnh Nhân lại yên lặng rụt tay về.

Anh ấy đẹp quá, mình không xứng.

Quỳnh Nhân nhìn mà chả hiểu gì, không hiểu bọn họ duỗi tay rồi lại rụt về là ý làm sao? Chẳng lẽ là vì vui quá, muốn so vũ đạo à?

Nhóm thực tập sinh thương lượng với nhau một lát, phát hiện tất cả đều muốn ăn đồ ngọt, dù sao huấn luyện cũng mệt mỏi, bản năng sẽ muốn được ăn gì đó có vị ngọt, cho nên cả đám kéo về phía một cửa hàng bán đồ ngọt.

Quỳnh Nhân thấy bảng hiệu của nhà này là kem bạc hà dâu tây thì hai mắt sáng lên, tới quầy gọi món.

"Cho tôi một kem bạc hà dâu tây."

Hai giọng nói một trước một sau vang lên.

Quỳnh Nhân quay lại nhìn, người cũng chọn kem giống cậu chính là Dung Hạo, bên cạnh còn có một anh camera man đang vác máy quay ghi hình.

"Xin lỗi hai cậu..." Nhân viên phục vụ nhìn Quỳnh Nhân, đôi mắt đã sắp biến thành hình trái tim rồi, nhưng vẫn còn sót lại chút ít bản năng của một nhân viên bán hàng, nói: "Kem bạc hà dâu tây là món bán chạy của cửa hàng chúng tôi, bây giờ chỉ còn lại đúng một cái thôi."

"Tôi thực sự muốn ăn kem." Dung Hạo tỏ vẻ cute dễ thương, tôi nghiệp nhìn Quỳnh Nhân, "Thầy Quỳnh, thầy có thể nhường ly kem này lại cho tôi không? Thầy có thể ngày ngày đi ra ngoài ăn kem, nhưng mà tôi không đi được."

Quỳnh Nhân quay đầu lại: "Chị ơi, xin hỏi ban nãy là ai gọi kem trước ạ?"

Nhân viên phục vụ không chút do dự trả lời: "Là cậu."

Quỳnh Nhân nhìn Dung Hạo, cười híp mắt nói: "Xin lỗi nha, tôi đến trước, xong mới tới lượt cậu."

Dung Hạo nắm chặt tay, tiếp tục nói tiếng thảo quả: "Xem ra không thể ăn kem rồi, buồn quá đi."

Quỳnh Nhân nhận kem, ngay ở trước mặt Dung Hạo cắn một miếng to, sau đó lại cắn thêm miếng nữa.

Dung Hạo: "..."

Quỳnh Nhân thỏa mãn híp mắt lại, kem này ăn thật là ngon, tiếc là Ngôn mặc không có ở đây, nếu không là có thể cho người này nếm thử rồi.

Cậu ngồi xuống bàn, lấy điện thoại chụp một bức hình gửi cho Ngôn Mặc.

[ Giàu Thật Nhanh chính là giàu thật nhanh: Cái này ăn ngon cực kỳ luôn, ngày mai anh có thể dịch chuyển tức thời đến đây mua.]

[ Quá chát: Địa chỉ.]

Quỳnh Nhân nhìn tên gợi nhớ mình cài cho đối phương, cảm thấy cái "Quá chát" cậu đổi lại sau khi thấy hóa thân ác quỷ mặc đồ vest đã không đủ để miêu tả hình tượng của Ngôn Mặc trong lòng cậu nữa rồi. Sau khi gửi địa chỉ ở đây cho đối phương xong, cậu vừa ăn kem vừa nghĩ, nên đổi tên gợi nhớ cho Ngôn Mặc là gì thì được.

Cậu xúc một thìa kem lớn, vừa mới đưa đến miệng, đã cảm thấy khóe môi nóng lên, kem lẽ ra đang nằm trên thìa cũng không thấy đâu nữa cả.

Quỳnh Nhân: "..."

Chuyện gì đây?

Ngôn Mặc gửi Wechat đến.

[ Quá chát: Đúng là ăn rất ngon.]

Quỳnh Nhân cắn răng, đổi tên ghi chú của Ngôn Mặc thành "Cuồng hôn môi".

Cậu thấy hơi chột dạ, vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, hi vọng không ai phát hiện bên chỗ mình có chuyện bất thường, lại nhìn thấy Dung Hạo đang cắn một miếng bánh ngọt, vẫn không quên hung hăng nhìn chằm chằm ly kem trong tay cậu.

Muốn ăn như vậy luôn á hả?

Quỳnh Nhân bèn nhìn lại đối phương, xúc một thìa cho vào miệng, lộ ra biểu cảm như đang thưởng thức, sau đó giơ ngón cái lên với Dung Hạo: "Ăn ngon lắm."

Thành công nhận được biểu cảm giận dữ của Dung Hạo.

Được rồi, loại trừ khả năng Dung Hạo là Ngọc tiên sinh, tuy cậu ta không hiểu sao cứ thích nhằm vào cậu, nhưng luôn có cảm giác phong thái của cậu ta còn chẳng được bằng Quách Nguyên, hẳn không phải Boss lớn sau màn.

Quách Nguyên đã bị Hùng Miêu đưa đến nhà máy nước sạch làm tình nguyện viên rồi, lao động cải tạo mà, cải tạo ở nhà máy nước sạch cũng hợp lý đấy chứ. Nghe nói lão ta ngày nào cũng khóc, còn không ít lần thêu dệt mấy truyền thuyết ma quái cho nhà máy nước.

Quỳnh Nhân ăn kem xong, đang định ra quầy thanh toán tiền ăn cho các thực tập sinh thì đột nhiên lại thấy ngoài cửa sổ có một người đi lướt qua.

Nói chính xác, phải là "Bay" mới đúng.

Người này ăn mặc rất lạc hậu, nhìn như quần áo của mấy chục năm trước, còn đang cuống quýt hô to với đám đông xung quanh, nhìn khẩu hình thì đối phương, hình như là...

Cứu mạng.

Quỳnh Nhân chậm rãi hít sâu một hơi, nói thế nào đây...

Hai hôm trước ghi hình luôn không xuất hiện chuyện ma quái nào, cậu còn thấy rất không quen.

Này không phải là tới rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau