Chương 50: Hóa lá
Đêm khuya mưa lớn, không người đi lại.
Gã canh cửa ở Lục gia muốn trộm đánh một giấc, mới vừa giũ chăn đệm ra, liền nghe thấy tiếng gọi cửa ầm ĩ bên ngoài của Lục Hoàn Thành, vang như sấm rền, dường như muốn đánh thức cả con phố. Gã vội vàng nhảy xuống giường, vọt ra khỏi cửa, nâng then cài cửa nặng nề. Đại môn sơn son vừa mở, Lục Hoàn Thành ôm theo một người đẫm máu chạy ập tới, suýt chút nữa thì đụng phải gã. Gã vội vàng lắc mình né tránh, Lục Hoàn Thành vượt qua ngưỡng cửa, bước chân không ngừng, chỉ thuận miệng bỏ lại một câu: “Tới ôm hài tử!”
Gã canh cửa như rơi vào sương mù, không biết là có chuyện gì xảy ra, lại nghe được bên ngoài truyền tới một tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới bên xe ngựa, vén rèm lên nhìn một cái, bên trong quả thật đang đặt một đứa bé đáng yêu!
Gã luống cuống nâng đứa nhỏ lên, lại quay đầu nhìn về phía cửa, làm sao còn thấy được bóng dáng Lục Hoàn Thành?
Trong ngoài lầu son, chỉ có lá trúc quanh co rải đầy trên mặt đất.
Lục Hoàn Thành ôm Yến Sâm, một đường đội mưa gió chạy như điên tới trúc đình. Người trong ngực càng lúc càng nhẹ, đã không còn lại bao nhiêu sức nặng, tựa như căn bản không phải là thân thể máu thịt, mà chỉ là một đám rối bời lá trúc, theo bước chân run rẩy mà vội vàng lả tả rơi, chẳng mấy chốc liền không còn lại gì.
Chỉ sợ còn chưa kịp chạy tới thư phòng, cắm lại cây thanh trúc, Yến Sâm đã biến mất.
Lục Hoàn Thành lòng nóng như lửa đốt, một khắc cũng không dám ngừng, sải rộng bước chân mở toang hàng rào gỗ, vọt vào trúc đình — mà trong trúc đình, đã có một người đang đợi y.
Là một ông lão râu tóc bạc phơ.
Ông lão mặc đại khâm hải thanh* của bậc đạo sĩ, y phục thêu họa tiết chim hạc, đầu đội mũ bát quái cửu dương*, giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, so với tên báo yêu giả trang tiểu đạo sĩ thì không biết là cách xa bao nhiêu.
*Đại khâm hải thanh:
Hải thanh:- Là y phục mặc thường ngày của đạo sĩ, may bằng vải màu xanh hình thức đơn giản, gọn gàng để chấp tác. Ngày nay có sự biến cải vào mùa nóng bức thì dùng áo may bằng vải màu trắng có hai loại:- Đối khâm và tà khâm. “Đại khâm” là chỉ áo khoác bên ngoài như hình dưới.
*Mũ bát quái cửu dương, chính xác thì gọi là cái “khăn” (“cân”) chứ kp “mũ” (八卦九阳巾)
Lão đứng ở bên tường, tay đặt tựa khóm trúc, đang lúc nhắm mắt trầm tư, thấy Lục Hoàn Thành cả người ướt đẫm xông vào, liền giơ tay phất chiếc phất trần một vòng, hành lễ: “Bần đạo Huyền Thanh, chính là người tu hành trong ngôi chùa trên đỉnh Hạc Vân.”
Lục Hoàn Thành sửng sốt một chút, chợt lùi bước chân.
Tục danh mà tên báo yêu kia mượn, lại thật sự tồn tại?!
Huyền Thanh tiến lên mấy bước, nói tiếp: “Lục đương gia đêm khuya sai người tới ngôi chùa của ta, nói về việc quật trúc, tìm cây, thật sự rất kì lạ. Ta đoán chỗ ở của thí chủ có lẽ có yêu nghiệt tới làm loạn, bèn cố ý đến kiểm tra thực hư, không nghĩ quả thật tìm được một con báo yêu. Con báo yêu này yêu đạo không tầm thường, ta dùng thuật thiên la địa võng buộc nó tới tiền thính, tránh không thoát đâu, Lục đương gia có thể tạm thời yên tâm, thế nhưng linh trúc trong ngực thí chủ…”
Lão đạo chỉ chỉ Yến Sâm, vuốt râu thở dài một tiếng: “Nếu không trồng lại, tiếp đó bổ sung linh khí, chỉ sợ có là thần tiên cũng không cứu về được.”
Lục Hoàn Thành đi đứng phát run, hai đầu gối mềm oặt tựa như sắp khụy xuống trước mặt Huyền Thanh, nói năng lộn xộn: “Nếu như trồng lại, trồng lại… Đạo trưởng nói, chỉ cần trồng lại, sẽ có thể cứu được ư? Hắn còn… tỉnh lại sao?”
Huyền Thanh trầm tư chốc lát, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Loài trúc thì dễ sống, cái khó sống chính là linh thể. Cây linh trúc này trong ngoài đều hư tổn, thân thể đã sắp tiêu tan. Nếu thí chủ kịp thời bổ sung linh tức trước thời khắc hắn tan thành mây khói, cẩn thận điều dưỡng, có lẽ nằm trên giường dăm ba năm, còn mong có ngày hắn tỉnh lại. Họa may đến lúc linh tức của hắn đã tiêu tán, từ nay về sau, hắn chẳng qua chỉ còn là một cây trúc tầm thường, không khác chi những cây trúc trong rừng trúc kia, muốn tập hợp thành nhân thân, trở lại nhân thế, chí ít cũng trên trăm năm, thí chủ với hắn… sợ là đời này vô duyên.”
Một lời nói, tựa như nước đá dội lên đỉnh đầu, cóng đến mức lòng Lục Hoàn Thành nguội như tàn tro.
Y tựa như là luống cuống, cũng tựa như là ngu si, nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ ngốc nghếch nhìn về phía Yến Sâm trong lồng ngực, run rẩy gọi tên hắn, đôi môi, sắc mặt nhợt nhạt. Lúc cánh tay y run rẩy nhất, ngay cả con người mềm nhẹ như tờ giấy kia cũng không ôm nổi.
Huyền Thanh đã đến tuổi thượng thọ, nhìn thấu trần ai, thế nhưng vẫn hiếm thấy một tiểu bối nào lại si tình như vậy, không đành lòng, vì vậy liền nói: “Lục đương gia đừng quá rối loạn, thí chủ trước tiên hãy đem linh trúc trồng lại về nơi cũ, ta thay thí chủ vẩy một ít nước lá dương liễu, có lẽ bổ sung linh tức kịp thời, lại có thể bảo vệ cho linh tức của hắn không tiêu tan.”
Lục Hoàn Thành như người nằm mộng mới tỉnh, lật đật ôm Yến Sâm vào trong nhà, đặt nằm trên sạp giường trước cửa sổ.
Lúc này ngoài viện truyền đến bước chân tới gần, gã canh cửa trùng hợp bế theo Duẩn Nhi đang khóc lóc chạy tới, Lục Hoàn Thành nhận lấy đứa trẻ, liền bỏ vào trong khuỷu tay Yến Sâm, mong rằng cha con bọn họ liền tâm, có thể níu lấy một phần sinh mệnh của Yến Sâm. Duẩn Nhi trời sinh đã thân cận với cha, vừa vào trong lòng liền ngừng khóc, tay nhỏ nắm lấy vạt áo người kia, không ngừng rúc vào sâu trong ngực Yến Sâm, đầu nhỏ vừa gối trên lồng ngực, liền rúc vào không muốn xa rời.
Lục Hoàn Thanh chuẩn bị xong xuôi chăn đệm cho bọn họ, liền nắm lấy tay Yến Sâm, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh như băng, run giọng nói: “A Sâm, ta đi cứu ngươi, ngươi nhớ ngủ ngon ở nơi này, chớ để lại đứa trẻ một thân một mình… chờ trúc thân của ngươi được cắm lại, ngươi liền tỉnh dậy, cười với ta một cái, được chứ?”
Thế nhưng mắt môi kia, đã không còn chút hơi thở mang theo độ ấm.
Lục Hoàn Thành nói tới nghẹn ngào, không dám nhìn khuôn mặt xám trắng của Yến Sâm lâu hơn nữa, liền xoay người xông vào cơn mưa lớn.
Thanh trúc ba trăm năm, rễ dài sáu mươi thước, xanh biếc như ngọc, râm mát như mây. Chỉ cần liếc mắt một cái là Lục Hoàn Thành có thể tìm thấy nguyên thân của Yến Sâm giữa một rừng mười mấy khóm trúc.
Quật rễ chặt cây, chẳng qua chỉ là một khắc thấy cành lá rung chuyển, vậy mà khi đỡ nó đứng dậy, Lục Hoàn Thành mới biết năm tháng rốt cục đã ban cho Yến Sâm bao nhiêu phân lượng. Tổ tiên Lục gia nếu như còn tại thế, biết y làm tổn hại cây trúc trân quý như vậy, nhất định sẽ dùng gia pháp xử lý, đánh đến khi nào trầy da tróc thịt mới thôi.
Lục Hoàn Thành mạnh mẽ lau nước mưa trên mặt, theo lời chỉ điểm của đạo trưởng, cẩn thận đỡ cây thanh trúc tàn tạ nghiêng ngả kia đứng dậy, cùng với cây trúc non mới sinh đồng thời trồng về chốn cũ.
Cái hố sâu ba thước, lấp đầy đất bùn, nhìn ngoài không khác gì khi xưa, thế như bên trong lại quá xốp, còn lâu mới có thể so sánh với lớp đất cũ trăm năm tích tụ. Lục Hoàn Thành lấy lưng xẻng vỗ xuống, lại dùng bàn chân đạp lên, nghĩ hết tất cả biện pháp, thế nhưng đất mới vẫn không đủ bền chắc.
Trong gió đêm, trúc thân lảo đảo như sắp đổ, chẳng mấy hồi lại ngả nghiêng, mấy lần gần như kéo trái tim y sắp đứt lìa.
Y mời Huyền Thanh đạo trưởng tới hỗ trợ đỡ lấy cây trúc, còn mình và gã canh cửa đi ra khỏi viện tìm mấy thanh gỗ, dựng lên một giá đỡ cao hơn trượng vòng quanh trúc thân, mới khiến cho cây trúc vững chắc, không bị gió rét lay đổ nửa tấc.
Có điều, cái mà Lục Hoàn Thành cuối cùng giữ được, chẳng qua cũng chỉ là một cây trúc như vậy.
Vào khoảnh khắc tay Huyền Thanh đạo trưởng cầm lên chiếc lá liễu đựng trong bình ngọc, nhấc tay vẩy nước, trong rừng bỗng nổi gió to, ánh nến bên cửa sổ lay động.
Lục Hoàn Thành trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt. Y muốn vào nhà nhìn Yến Sâm, còn chưa nhấc chân, bên trong nhà đã truyền ra tiếng khóc tức tưởi của Duẩn Nhi.
Y cứng ngắc tại chỗ, chính mắt nhìn thấy bên mái hiên nơi cửa sổ mở rộng, bay ra vô ngàn lá trúc.
Nhiều như vậy, dày như vậy, mỗi một chiếc lá đều là một giọt máu, trôi nổi trên không trung, tung bay lên cao vợi, bị gió đêm cuốn lấy, nhập vào trong màn đêm sâu thẳm, không để lại chút bóng dáng.
“A Sâm…. A Sâm… Không, không thể…”
Lục Hoàn Thành ngửa đầu nhìn đám lá cây kia, nước mắt lã chã tuôn rơi, đột nhiên sực tỉnh, cuống cuồng xông vào thư phòng.
Sạp giường nhỏ trước cửa sổ, chỉ có một mình Tiểu Duẩn Nhi đang gào khóc đòi ăn nằm đó, nó ngủ giữa một giường ngập lá trúc, lẻ loi hiu quạnh, không chỗ nương náu, hai cánh tay nhỏ bé với ra trước, rất cố gắng nắm lấy thứ gì, thế nhưng bàn tay trống không, cái gì cũng không bắt được.
Ngọn rễ sau cùng cắm trong lòng Lục Hoàn Thành rốt cục đứt lìa.
Y từng bước từng bước đi tới trước giường, phủ phục trên nền đất, năm ngón tay nắm lên đám lá trúc giữa chăn nệm, lá nào cũng khô héo, lá nào cũng dính huyết. Y khàn giọng khóc than, còn yếu ớt hơn cả đứa trẻ sơ sinh của y, dường như muốn trút hết nước mắt cả đời khóc kiệt vào thời khắc này.
Lệ nóng rơi trên lá trúc, rửa không trôi màu huyết đậm.
A Sâm của y… không thể nào gặp lại nữa.
Gã canh cửa ở Lục gia muốn trộm đánh một giấc, mới vừa giũ chăn đệm ra, liền nghe thấy tiếng gọi cửa ầm ĩ bên ngoài của Lục Hoàn Thành, vang như sấm rền, dường như muốn đánh thức cả con phố. Gã vội vàng nhảy xuống giường, vọt ra khỏi cửa, nâng then cài cửa nặng nề. Đại môn sơn son vừa mở, Lục Hoàn Thành ôm theo một người đẫm máu chạy ập tới, suýt chút nữa thì đụng phải gã. Gã vội vàng lắc mình né tránh, Lục Hoàn Thành vượt qua ngưỡng cửa, bước chân không ngừng, chỉ thuận miệng bỏ lại một câu: “Tới ôm hài tử!”
Gã canh cửa như rơi vào sương mù, không biết là có chuyện gì xảy ra, lại nghe được bên ngoài truyền tới một tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới bên xe ngựa, vén rèm lên nhìn một cái, bên trong quả thật đang đặt một đứa bé đáng yêu!
Gã luống cuống nâng đứa nhỏ lên, lại quay đầu nhìn về phía cửa, làm sao còn thấy được bóng dáng Lục Hoàn Thành?
Trong ngoài lầu son, chỉ có lá trúc quanh co rải đầy trên mặt đất.
Lục Hoàn Thành ôm Yến Sâm, một đường đội mưa gió chạy như điên tới trúc đình. Người trong ngực càng lúc càng nhẹ, đã không còn lại bao nhiêu sức nặng, tựa như căn bản không phải là thân thể máu thịt, mà chỉ là một đám rối bời lá trúc, theo bước chân run rẩy mà vội vàng lả tả rơi, chẳng mấy chốc liền không còn lại gì.
Chỉ sợ còn chưa kịp chạy tới thư phòng, cắm lại cây thanh trúc, Yến Sâm đã biến mất.
Lục Hoàn Thành lòng nóng như lửa đốt, một khắc cũng không dám ngừng, sải rộng bước chân mở toang hàng rào gỗ, vọt vào trúc đình — mà trong trúc đình, đã có một người đang đợi y.
Là một ông lão râu tóc bạc phơ.
Ông lão mặc đại khâm hải thanh* của bậc đạo sĩ, y phục thêu họa tiết chim hạc, đầu đội mũ bát quái cửu dương*, giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, so với tên báo yêu giả trang tiểu đạo sĩ thì không biết là cách xa bao nhiêu.
*Đại khâm hải thanh:
Hải thanh:- Là y phục mặc thường ngày của đạo sĩ, may bằng vải màu xanh hình thức đơn giản, gọn gàng để chấp tác. Ngày nay có sự biến cải vào mùa nóng bức thì dùng áo may bằng vải màu trắng có hai loại:- Đối khâm và tà khâm. “Đại khâm” là chỉ áo khoác bên ngoài như hình dưới.
*Mũ bát quái cửu dương, chính xác thì gọi là cái “khăn” (“cân”) chứ kp “mũ” (八卦九阳巾)
Lão đứng ở bên tường, tay đặt tựa khóm trúc, đang lúc nhắm mắt trầm tư, thấy Lục Hoàn Thành cả người ướt đẫm xông vào, liền giơ tay phất chiếc phất trần một vòng, hành lễ: “Bần đạo Huyền Thanh, chính là người tu hành trong ngôi chùa trên đỉnh Hạc Vân.”
Lục Hoàn Thành sửng sốt một chút, chợt lùi bước chân.
Tục danh mà tên báo yêu kia mượn, lại thật sự tồn tại?!
Huyền Thanh tiến lên mấy bước, nói tiếp: “Lục đương gia đêm khuya sai người tới ngôi chùa của ta, nói về việc quật trúc, tìm cây, thật sự rất kì lạ. Ta đoán chỗ ở của thí chủ có lẽ có yêu nghiệt tới làm loạn, bèn cố ý đến kiểm tra thực hư, không nghĩ quả thật tìm được một con báo yêu. Con báo yêu này yêu đạo không tầm thường, ta dùng thuật thiên la địa võng buộc nó tới tiền thính, tránh không thoát đâu, Lục đương gia có thể tạm thời yên tâm, thế nhưng linh trúc trong ngực thí chủ…”
Lão đạo chỉ chỉ Yến Sâm, vuốt râu thở dài một tiếng: “Nếu không trồng lại, tiếp đó bổ sung linh khí, chỉ sợ có là thần tiên cũng không cứu về được.”
Lục Hoàn Thành đi đứng phát run, hai đầu gối mềm oặt tựa như sắp khụy xuống trước mặt Huyền Thanh, nói năng lộn xộn: “Nếu như trồng lại, trồng lại… Đạo trưởng nói, chỉ cần trồng lại, sẽ có thể cứu được ư? Hắn còn… tỉnh lại sao?”
Huyền Thanh trầm tư chốc lát, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Loài trúc thì dễ sống, cái khó sống chính là linh thể. Cây linh trúc này trong ngoài đều hư tổn, thân thể đã sắp tiêu tan. Nếu thí chủ kịp thời bổ sung linh tức trước thời khắc hắn tan thành mây khói, cẩn thận điều dưỡng, có lẽ nằm trên giường dăm ba năm, còn mong có ngày hắn tỉnh lại. Họa may đến lúc linh tức của hắn đã tiêu tán, từ nay về sau, hắn chẳng qua chỉ còn là một cây trúc tầm thường, không khác chi những cây trúc trong rừng trúc kia, muốn tập hợp thành nhân thân, trở lại nhân thế, chí ít cũng trên trăm năm, thí chủ với hắn… sợ là đời này vô duyên.”
Một lời nói, tựa như nước đá dội lên đỉnh đầu, cóng đến mức lòng Lục Hoàn Thành nguội như tàn tro.
Y tựa như là luống cuống, cũng tựa như là ngu si, nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ ngốc nghếch nhìn về phía Yến Sâm trong lồng ngực, run rẩy gọi tên hắn, đôi môi, sắc mặt nhợt nhạt. Lúc cánh tay y run rẩy nhất, ngay cả con người mềm nhẹ như tờ giấy kia cũng không ôm nổi.
Huyền Thanh đã đến tuổi thượng thọ, nhìn thấu trần ai, thế nhưng vẫn hiếm thấy một tiểu bối nào lại si tình như vậy, không đành lòng, vì vậy liền nói: “Lục đương gia đừng quá rối loạn, thí chủ trước tiên hãy đem linh trúc trồng lại về nơi cũ, ta thay thí chủ vẩy một ít nước lá dương liễu, có lẽ bổ sung linh tức kịp thời, lại có thể bảo vệ cho linh tức của hắn không tiêu tan.”
Lục Hoàn Thành như người nằm mộng mới tỉnh, lật đật ôm Yến Sâm vào trong nhà, đặt nằm trên sạp giường trước cửa sổ.
Lúc này ngoài viện truyền đến bước chân tới gần, gã canh cửa trùng hợp bế theo Duẩn Nhi đang khóc lóc chạy tới, Lục Hoàn Thành nhận lấy đứa trẻ, liền bỏ vào trong khuỷu tay Yến Sâm, mong rằng cha con bọn họ liền tâm, có thể níu lấy một phần sinh mệnh của Yến Sâm. Duẩn Nhi trời sinh đã thân cận với cha, vừa vào trong lòng liền ngừng khóc, tay nhỏ nắm lấy vạt áo người kia, không ngừng rúc vào sâu trong ngực Yến Sâm, đầu nhỏ vừa gối trên lồng ngực, liền rúc vào không muốn xa rời.
Lục Hoàn Thanh chuẩn bị xong xuôi chăn đệm cho bọn họ, liền nắm lấy tay Yến Sâm, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh như băng, run giọng nói: “A Sâm, ta đi cứu ngươi, ngươi nhớ ngủ ngon ở nơi này, chớ để lại đứa trẻ một thân một mình… chờ trúc thân của ngươi được cắm lại, ngươi liền tỉnh dậy, cười với ta một cái, được chứ?”
Thế nhưng mắt môi kia, đã không còn chút hơi thở mang theo độ ấm.
Lục Hoàn Thành nói tới nghẹn ngào, không dám nhìn khuôn mặt xám trắng của Yến Sâm lâu hơn nữa, liền xoay người xông vào cơn mưa lớn.
Thanh trúc ba trăm năm, rễ dài sáu mươi thước, xanh biếc như ngọc, râm mát như mây. Chỉ cần liếc mắt một cái là Lục Hoàn Thành có thể tìm thấy nguyên thân của Yến Sâm giữa một rừng mười mấy khóm trúc.
Quật rễ chặt cây, chẳng qua chỉ là một khắc thấy cành lá rung chuyển, vậy mà khi đỡ nó đứng dậy, Lục Hoàn Thành mới biết năm tháng rốt cục đã ban cho Yến Sâm bao nhiêu phân lượng. Tổ tiên Lục gia nếu như còn tại thế, biết y làm tổn hại cây trúc trân quý như vậy, nhất định sẽ dùng gia pháp xử lý, đánh đến khi nào trầy da tróc thịt mới thôi.
Lục Hoàn Thành mạnh mẽ lau nước mưa trên mặt, theo lời chỉ điểm của đạo trưởng, cẩn thận đỡ cây thanh trúc tàn tạ nghiêng ngả kia đứng dậy, cùng với cây trúc non mới sinh đồng thời trồng về chốn cũ.
Cái hố sâu ba thước, lấp đầy đất bùn, nhìn ngoài không khác gì khi xưa, thế như bên trong lại quá xốp, còn lâu mới có thể so sánh với lớp đất cũ trăm năm tích tụ. Lục Hoàn Thành lấy lưng xẻng vỗ xuống, lại dùng bàn chân đạp lên, nghĩ hết tất cả biện pháp, thế nhưng đất mới vẫn không đủ bền chắc.
Trong gió đêm, trúc thân lảo đảo như sắp đổ, chẳng mấy hồi lại ngả nghiêng, mấy lần gần như kéo trái tim y sắp đứt lìa.
Y mời Huyền Thanh đạo trưởng tới hỗ trợ đỡ lấy cây trúc, còn mình và gã canh cửa đi ra khỏi viện tìm mấy thanh gỗ, dựng lên một giá đỡ cao hơn trượng vòng quanh trúc thân, mới khiến cho cây trúc vững chắc, không bị gió rét lay đổ nửa tấc.
Có điều, cái mà Lục Hoàn Thành cuối cùng giữ được, chẳng qua cũng chỉ là một cây trúc như vậy.
Vào khoảnh khắc tay Huyền Thanh đạo trưởng cầm lên chiếc lá liễu đựng trong bình ngọc, nhấc tay vẩy nước, trong rừng bỗng nổi gió to, ánh nến bên cửa sổ lay động.
Lục Hoàn Thành trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt. Y muốn vào nhà nhìn Yến Sâm, còn chưa nhấc chân, bên trong nhà đã truyền ra tiếng khóc tức tưởi của Duẩn Nhi.
Y cứng ngắc tại chỗ, chính mắt nhìn thấy bên mái hiên nơi cửa sổ mở rộng, bay ra vô ngàn lá trúc.
Nhiều như vậy, dày như vậy, mỗi một chiếc lá đều là một giọt máu, trôi nổi trên không trung, tung bay lên cao vợi, bị gió đêm cuốn lấy, nhập vào trong màn đêm sâu thẳm, không để lại chút bóng dáng.
“A Sâm…. A Sâm… Không, không thể…”
Lục Hoàn Thành ngửa đầu nhìn đám lá cây kia, nước mắt lã chã tuôn rơi, đột nhiên sực tỉnh, cuống cuồng xông vào thư phòng.
Sạp giường nhỏ trước cửa sổ, chỉ có một mình Tiểu Duẩn Nhi đang gào khóc đòi ăn nằm đó, nó ngủ giữa một giường ngập lá trúc, lẻ loi hiu quạnh, không chỗ nương náu, hai cánh tay nhỏ bé với ra trước, rất cố gắng nắm lấy thứ gì, thế nhưng bàn tay trống không, cái gì cũng không bắt được.
Ngọn rễ sau cùng cắm trong lòng Lục Hoàn Thành rốt cục đứt lìa.
Y từng bước từng bước đi tới trước giường, phủ phục trên nền đất, năm ngón tay nắm lên đám lá trúc giữa chăn nệm, lá nào cũng khô héo, lá nào cũng dính huyết. Y khàn giọng khóc than, còn yếu ớt hơn cả đứa trẻ sơ sinh của y, dường như muốn trút hết nước mắt cả đời khóc kiệt vào thời khắc này.
Lệ nóng rơi trên lá trúc, rửa không trôi màu huyết đậm.
A Sâm của y… không thể nào gặp lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất