Chương 14
Lam Hi Thần chờ phía Kim Quang Dao bên này gần như hết bận liền chạy đến Liên Hoa Ổ, lão quản gia vẫn là đầy mặt ý cười, chỉ là không giống trước đây vẫn thường mời y tiến vào, mà đem y chặn ngoài cửa lớn nói: "Xin lỗi Lam Tông chủ, Tông chủ nhà chúng ta thật sự không ở, ngài vẫn là ngày khác lại đến thôi."
Lam Hi Thần thấp giọng nói: "Hắn không muốn gặp ta."
Quản gia thầm nghĩ: Còn đúng là thế, cũng không biết vì nguyên nhân gì Tông chủ vừa quay về liền hạ lệnh nếu như Lam Hi Thần đến, đều chặn ở bên ngoài không gặp.
Tuy rằng trong lòng biết, nhưng lời thì không thể thật sự nói như vậy, "Thật sự không phải, là Tông chủ trùng hợp không ở nhà, Tông chủ nhà chúng ta sao có thể không gặp người có phải không?"
Lam Hi Thần nói: "Nếu hắn không ở, ta liền ở đây đợi hắn." Dứt lời lui lại vài bước, cứ như vậy đứng trước cửa lớn.
Quản gia thấy tình hình như vậy vội vàng đi vào, chạy đến trước mặt nói với Giang Trừng, Giang Trừng mắt cũng không nhấc nói: "Tuỳ y, đừng để ý đến y."
Lam Hi Thần vừa đứng liền đứng tới trời tối, trong thời gian đó chưa từng rời đi nửa bước, y cúi đầu nhìn dưới chân, bạch y phiên phiên tựa như thần tiên.
Người đi ngang qua nhìn thấy một nhân vật như vậy đứng trước cửa Giang gia, lại đứng lâu như vậy, đều có chút hiếu kỳ, người dừng lại xem càng lúc càng nhiều. Quản gia vội chạy ra nói với Lam Hi Thần: "Lam Tông chủ, người xem sắc trời dần muộn, hay là người không bằng quay về trước đi, Tông chủ nhà chúng ta hôm nay sẽ không quay về đâu."
Lam Hi Thần nhìn đám người tụ tập ven đường, nói: "Ta chuyển sang nơi khác." Nói xong, đẩy ra đám đông, trực tiếp rời đi, cũng không biết là đi nơi nào đợi.
Lam Hi Thần ở xung quanh không có mục đích mà đi, Vân Mộng ban đêm cũng thật là náo nhiệt, vẫn chưa đến giờ Dậu, các gian hàng trên đường đã đèn đuốc bập bùng, đoàn người nhộn nhịp. Vân Mộng nhiều nước, thương nhân làm ăn thu lợi, nghĩ ra việc đóng thuyền, đóng lên thuyền nhiều kích cỡ khác nhau dùng để làm nhà hàng hoặc vui chơi.
Lam Hi Thần đi lên một chiếc thuyền nhỏ, chủ thuyền lập tức nói: "Xin hỏi công tử muốn đi loại thuyền nào?"
Lam Hi Thần lấy ngân lượng cho hắn nói: "Không cần đi xa, chỉ là ở đây đi dạo, ừm...Xin hỏi có nơi nào có thể nhìn thấy Giang phủ không?"
Chủ thuyền gặp khách nhân ra tay hào phóng cũng là hỏi gì đáp nấy, "Ngài là hỏi phủ đệ của Giang Tông chủ sao? Nhà bọn họ dựa hồ xây lên, đúng là có nơi có thể nhìn thấy thao trường nhà bọn họ, thường có cô nương đến đó trộm nhìn những người tu tiên trẻ tuổi đó nữa! Chẳng qua nhà họ trông coi cũng vô cùng nghiêm khắc, chỉ có thể xa xa mà nhìn."
Lam Hi Thần nói: "Ừm, xa xa mới tốt."
Chủ thuyền chống gậy trúc dài, thuyền nhỏ liền rời khỏi bến, đi được một hồi, lại gặp một khoảng lá sen, đẩy ra những khay bích ngọc đung đưa lay động này, chủ thuyền liền dừng ở chính giữa.
Chủ chuyền chỉ ra phía trước nói: "Công tử ngài xem, đối diện chính là thao trường rồi, có đôi khi ban đêm cũng có người thao luyện, hôm nay có vẻ không có. Một mảnh tối đen, chỉ có vài chiếc đèn gác đêm, công tử người là nhìn cái gì vậy?"
"Chờ người."
Chủ thuyền thấy người cũng không nói nhiều, liền tự mình tới đuôi thuyền gác tay ngủ gật.
Lam Hi Thần nhìn những ánh đèn đuốc lung lay, Vân Mộng náo nhiệt như vậy, không rời được nơi này thủ hộ, nhưng nơi này lại vắng vẻ lạnh lùng như vậy, cũng giống như người kia. Giang Trừng không muốn gặp y, trước giờ chưa từng có, chung quy là chính mình đã quá phận rồi sao?
Lam Hi Thần suy nghĩ quá tập trung, không phát hiện dưới nước có thứ gì đó dò đầu lên, rất nhanh lướt qua y phục của y lại trở vào trong nước.
Lam Hi Thần bất giác sờ bên hông, túi tiền không thấy nữa, y nhìn sóng gợn trên mặt nước một chút, dùng Sóc Nguyệt gõ gõ mạn thuyền. Không khí bốn phía không gió mà động, một trận rung động nhẹ nhàng tách ra mặt nước, một thuỷ quỷ nho nhỏ khuôn mặt màu xanh lục bị bắt lên.
Hai tay thuỷ quỷ nhỏ bị vật gì đó vô hình trói buộc không thể động, hai chân không ngừng quẫy đạp, một mặt kinh hoảng.
Lam Hi Thần nói: "Ban nãy là ngươi sao?"
Thuỷ quỷ nhỏ lắc đầu thật mạnh.
Lam Hi Thần nói: "Không phải sợ, đem đồ trả lại, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
Thuỷ quỷ nhỏ gật gật đầu.
Lam Hi Thần thả nó ra, thuỷ quỷ nhỏ liền nhảy vào trong nước, chủ thuyền thấy thế vội nói: "Con vật nhỏ này lại ra ngoài trộm đồ rồi, công tử xin đừng chấp nhặt với nó, nó tâm địa không xấu, còn biết giúp người hái chút đài sen kiếm ít đồ ăn, chỉ là thỉnh thoảng đi ra gây ít rắc rối, những chuyện này Giang Tông chủ đều biết."
"Ồ? Giang Tông chủ hắn biết cũng không có quản sao?"
"Giang Tông chủ hắn cũng bận, chúng ta một phương yên bình an ổn đều dựa vào hắn, thuỷ quỷ nhỏ này cũng không có làm chuyện gì xấu nên cũng mặc nó."
Đang nói, thuỷ quỷ nhỏ lại trồi lên, giơ lên một chén rượu bằng vàng, Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Ban nãy ngươi lấy thứ gì của ta quên rồi sao? Không phải cái này."
Thuỷ quỷ lại nhảy vào trong nước, trong chốc lát lại lấy ra một chiếc vòng tay bạc, Lam Hi Thần quả thực dở khóc dở cười: "Ngươi rốt cuộc là giấu bao nhiêu bảo bối a?"
Lần thứ ba, thuỷ quỷ nhỏ lấy ra một chiếc nhẫn ngọc, trên ngón tay khô gầy ướt nhẹp mắc một chiếc nhẫn bích ngọc oánh nhuận. Lam Hi Thần nhận lấy, lau đi lớp bùn dính phía trên lộ ra hoa văn Lam Hi Thần không thể quen thuộc hơn nữa.
Đệ tử tuần đêm ở Liên Hoa Ổ tối nay xuất hiện náo động, bởi vì đột nhiên phát hiện có nhân sĩ không rõ ngự kiếm trực tiếp từ trong hồ hướng đến thao trường, báo hiệu lan truyền, tập hợp các đệ tử tập trung nghênh địch.
Đợi đến người kia chậm rãi quay lại, có người nhận ra: "Trạch Vu Quân?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn tưởng là có kẻ địch tập kích, vậy mà lại là Trạch Vu Quân, nhưng có Tông chủ một môn nào lại dùng cái phương thức này đến thăm hỏi, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.
Quản gia lúc này chạy tới thấy vậy nói: "Ây da Lam Tông chủ, người đây là muốn làm gì vậy?"
Lam Hi Thần thay đổi ôn hoà, ngưng trọng nói: "Ta muốn gặp Giang Tông chủ, ta biết hắn có ở, ta muốn gặp hắn." Mấy chữ cuối cùng còn nhấn mạnh ngữ khí.
Quản gia vẫn đang khó xử, Giang Trừng từ phía sau mọi người đi ra, những xáo động này sớm đã kinh động đến hắn.
Giang Trừng nói: "Lam Tông chủ lần này lên sàn phương thức vẫn thật là khác biệt, đều giải tán đi, đây đâu phải đạo đãi khách nhà chúng ta."
Mọi người lập tức tản đi không còn một bóng, Giang Trừng đứng nguyên tại chỗ không động, cũng không hề mời y tiến vào, thao trường rộng lớn chỉ còn hai người.
Lam Hi Thần bình tĩnh lại tâm tình, đi về phía hắn, "Ngày đó xin lỗi, ta không hề không tin ngươi, chỉ là..."
"Chỉ là tiếp tục nói, hung thủ liền muốn biến thành ta đúng không? Vậy là ta sao?"
"Ngươi tất nhiên không phải."
"Ta đã không phải, sao phải sợ người nói, sao lại không thể nói?"
"Ta, ta không muốn ngươi bị người chỉ trích, việc này vốn không liên quan đến ngươi, ta không muốn ngươi tự dưng bị liên luỵ."
Giang Trừng thu lại một nửa tức giận, nhìn y, dung nhan tựa lưu ly mỹ ngọc này, đôi mắt tựa gió thuận mưa hoà này, nhìn chính mình, cũng nhìn người khác, chung quy vẫn là nhìn người khác nhiều hơn chút.
Giang Trừng đón ánh mắt y lạnh giọng nói: "Vì thế ngươi liền để ta im miệng sao? Để ta thoái nhượng, để ta thoả hiệp?"
Giang Trừng sẽ là người như vậy sao? Tất nhiên không phải, Lam Hi Thần sâu sắc hiểu được, xác thực y là theo bản năng muốn bảo vệ Giang Trừng, nhưng lại không đủ tôn trọng Giang Trừng.
Lam Hi Thần cúi đầu nói: "Xin lỗi...Ta rất xin lỗi..." Không đứng bên cạnh ngươi, xin lỗi.
Giang Trừng lướt qua người y đi về phía trước vài bước quay lưng nói với y: "Con trai đột nhiên bị hại đều là chuyện bất hạnh, Lam Tông chủ không cần tiếp tục nhắc đến chuyện này, không cần ở chỗ ta lãng phí thời gian nữa, vẫn là quay lại ở cạnh Kim Tông chủ nhiều hơn đi, ta cũng không tiễn."
Lam Hi Thần yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, đồ vật trong tay nắm lại nắm, cuối cùng nói: "Chờ đã, đồ của ngươi rơi rồi."
Giang Trừng quay đầu lại, nhìn thấy món đồ trong lòng bàn tay y, con ngươi đột nhiên co lại, gió quét trong đầu gần như khiến hắn không thể suy nghĩ. Hắn tận lực khiến bản thân bình tĩnh nói: "Đây vốn là đồ của Trạch Vu Quân, nếu như ngươi tìm được nó, vậy thì cứ vật về nguyên chủ đi."
"Không, đây đã là của ngươi, thì vĩnh viễn đều là ngươi." Lam Hi Thần đến trước mặt hắn, cương quyết mà đưa vào tay hắn, "Đừng tiếp tục làm mất, được không."
Giang Trừng không khỏi xì cười một tiếng, " Trạch Vu Quân vẫn luôn yêu thích lấy đồ của mình khắp nơi tặng cho người khác như vậy sao?" Còn nói cái gì vĩnh viễn, quả thực buồn cười, buồn cười đến khiến người nổi nóng.
Hắn lại nói: "Nếu Trạch Vu Quân nhất định phải tặng, vậy ta liền nhận lấy, ngươi cũng nói rồi đã tặng cho ta vậy chính là của ta, vậy ta muốn xử trí thế nào liền xử trí như vậy đúng chứ?" Dứt lời, lại muốn hướng trong hồ ném đi.
Lam Hi Thần cản lại tay hắn, tuy rằng có một nháy mắt nghĩ tới là bị hắn vứt đi, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy y vẫn còn giữ một tia hi vọng, "Vì sao phải vứt?"
"Ta không phải đã nói rồi sao, đồ của ta ta muốn ném đi đâu thì ném."
Lam Hi Thần vẫn luôn ôn nhu dịu dàng, giờ khắc này lại nhíu mày, thu lại hết thảy gió xuân ôn hoà, một đôi mắt chăm chú nhìn hắn, khá cố chấp hỏi lại: "Vì sao?". Tựa hồ còn nén một tia uỷ khuất.
Giang Trừng cùng y trừng nhau, vậy mà vẫn chất vấn hắn như vậy, hắn giận quá lại cười nói: "Vì sao? Bởi vì ta không cần!"
Lam Hi Thần đột nhiên bị mấy chữ này kích đến hai mắt run lên, Giang Trừng tiếp tục nói: "Trạch Vu Quân ngươi là đối với ai cũng dịu dàng dễ thân quan tâm đầy đủ như vậy sao, nhỏ đến bách tính bình dân, lớn đến một vị đứng đầu, giống như vầng thái dương đi tới nhân gian vậy, đi đến đâu đều muốn ấm áp đến đó, tuỳ ngươi đối với ai cũng được, nhưng Giang Trừng ta không cần!"
Hắn từ trên khuôn mặt càng lúc càng cứng ngắc kia dời tầm mắt, rơi xuống trên nhẫn ngọc, cắn răng nói: "Hiện tại không cần, sau này càng không cần. Giang Trừng ta, không cần thiện ý không có ý nghĩa."
Đáng sợ nhất là cho hi vọng rồi lại lấy đi, từ khoảnh khắc vứt nhẫn ngọc đi, hắn đã quyết ý không còn đối bất kỳ ai ôm một chút mong đợi nữa.
Lam Hi Thần thấp giọng nói: "Hắn không muốn gặp ta."
Quản gia thầm nghĩ: Còn đúng là thế, cũng không biết vì nguyên nhân gì Tông chủ vừa quay về liền hạ lệnh nếu như Lam Hi Thần đến, đều chặn ở bên ngoài không gặp.
Tuy rằng trong lòng biết, nhưng lời thì không thể thật sự nói như vậy, "Thật sự không phải, là Tông chủ trùng hợp không ở nhà, Tông chủ nhà chúng ta sao có thể không gặp người có phải không?"
Lam Hi Thần nói: "Nếu hắn không ở, ta liền ở đây đợi hắn." Dứt lời lui lại vài bước, cứ như vậy đứng trước cửa lớn.
Quản gia thấy tình hình như vậy vội vàng đi vào, chạy đến trước mặt nói với Giang Trừng, Giang Trừng mắt cũng không nhấc nói: "Tuỳ y, đừng để ý đến y."
Lam Hi Thần vừa đứng liền đứng tới trời tối, trong thời gian đó chưa từng rời đi nửa bước, y cúi đầu nhìn dưới chân, bạch y phiên phiên tựa như thần tiên.
Người đi ngang qua nhìn thấy một nhân vật như vậy đứng trước cửa Giang gia, lại đứng lâu như vậy, đều có chút hiếu kỳ, người dừng lại xem càng lúc càng nhiều. Quản gia vội chạy ra nói với Lam Hi Thần: "Lam Tông chủ, người xem sắc trời dần muộn, hay là người không bằng quay về trước đi, Tông chủ nhà chúng ta hôm nay sẽ không quay về đâu."
Lam Hi Thần nhìn đám người tụ tập ven đường, nói: "Ta chuyển sang nơi khác." Nói xong, đẩy ra đám đông, trực tiếp rời đi, cũng không biết là đi nơi nào đợi.
Lam Hi Thần ở xung quanh không có mục đích mà đi, Vân Mộng ban đêm cũng thật là náo nhiệt, vẫn chưa đến giờ Dậu, các gian hàng trên đường đã đèn đuốc bập bùng, đoàn người nhộn nhịp. Vân Mộng nhiều nước, thương nhân làm ăn thu lợi, nghĩ ra việc đóng thuyền, đóng lên thuyền nhiều kích cỡ khác nhau dùng để làm nhà hàng hoặc vui chơi.
Lam Hi Thần đi lên một chiếc thuyền nhỏ, chủ thuyền lập tức nói: "Xin hỏi công tử muốn đi loại thuyền nào?"
Lam Hi Thần lấy ngân lượng cho hắn nói: "Không cần đi xa, chỉ là ở đây đi dạo, ừm...Xin hỏi có nơi nào có thể nhìn thấy Giang phủ không?"
Chủ thuyền gặp khách nhân ra tay hào phóng cũng là hỏi gì đáp nấy, "Ngài là hỏi phủ đệ của Giang Tông chủ sao? Nhà bọn họ dựa hồ xây lên, đúng là có nơi có thể nhìn thấy thao trường nhà bọn họ, thường có cô nương đến đó trộm nhìn những người tu tiên trẻ tuổi đó nữa! Chẳng qua nhà họ trông coi cũng vô cùng nghiêm khắc, chỉ có thể xa xa mà nhìn."
Lam Hi Thần nói: "Ừm, xa xa mới tốt."
Chủ thuyền chống gậy trúc dài, thuyền nhỏ liền rời khỏi bến, đi được một hồi, lại gặp một khoảng lá sen, đẩy ra những khay bích ngọc đung đưa lay động này, chủ thuyền liền dừng ở chính giữa.
Chủ chuyền chỉ ra phía trước nói: "Công tử ngài xem, đối diện chính là thao trường rồi, có đôi khi ban đêm cũng có người thao luyện, hôm nay có vẻ không có. Một mảnh tối đen, chỉ có vài chiếc đèn gác đêm, công tử người là nhìn cái gì vậy?"
"Chờ người."
Chủ thuyền thấy người cũng không nói nhiều, liền tự mình tới đuôi thuyền gác tay ngủ gật.
Lam Hi Thần nhìn những ánh đèn đuốc lung lay, Vân Mộng náo nhiệt như vậy, không rời được nơi này thủ hộ, nhưng nơi này lại vắng vẻ lạnh lùng như vậy, cũng giống như người kia. Giang Trừng không muốn gặp y, trước giờ chưa từng có, chung quy là chính mình đã quá phận rồi sao?
Lam Hi Thần suy nghĩ quá tập trung, không phát hiện dưới nước có thứ gì đó dò đầu lên, rất nhanh lướt qua y phục của y lại trở vào trong nước.
Lam Hi Thần bất giác sờ bên hông, túi tiền không thấy nữa, y nhìn sóng gợn trên mặt nước một chút, dùng Sóc Nguyệt gõ gõ mạn thuyền. Không khí bốn phía không gió mà động, một trận rung động nhẹ nhàng tách ra mặt nước, một thuỷ quỷ nho nhỏ khuôn mặt màu xanh lục bị bắt lên.
Hai tay thuỷ quỷ nhỏ bị vật gì đó vô hình trói buộc không thể động, hai chân không ngừng quẫy đạp, một mặt kinh hoảng.
Lam Hi Thần nói: "Ban nãy là ngươi sao?"
Thuỷ quỷ nhỏ lắc đầu thật mạnh.
Lam Hi Thần nói: "Không phải sợ, đem đồ trả lại, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
Thuỷ quỷ nhỏ gật gật đầu.
Lam Hi Thần thả nó ra, thuỷ quỷ nhỏ liền nhảy vào trong nước, chủ thuyền thấy thế vội nói: "Con vật nhỏ này lại ra ngoài trộm đồ rồi, công tử xin đừng chấp nhặt với nó, nó tâm địa không xấu, còn biết giúp người hái chút đài sen kiếm ít đồ ăn, chỉ là thỉnh thoảng đi ra gây ít rắc rối, những chuyện này Giang Tông chủ đều biết."
"Ồ? Giang Tông chủ hắn biết cũng không có quản sao?"
"Giang Tông chủ hắn cũng bận, chúng ta một phương yên bình an ổn đều dựa vào hắn, thuỷ quỷ nhỏ này cũng không có làm chuyện gì xấu nên cũng mặc nó."
Đang nói, thuỷ quỷ nhỏ lại trồi lên, giơ lên một chén rượu bằng vàng, Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Ban nãy ngươi lấy thứ gì của ta quên rồi sao? Không phải cái này."
Thuỷ quỷ lại nhảy vào trong nước, trong chốc lát lại lấy ra một chiếc vòng tay bạc, Lam Hi Thần quả thực dở khóc dở cười: "Ngươi rốt cuộc là giấu bao nhiêu bảo bối a?"
Lần thứ ba, thuỷ quỷ nhỏ lấy ra một chiếc nhẫn ngọc, trên ngón tay khô gầy ướt nhẹp mắc một chiếc nhẫn bích ngọc oánh nhuận. Lam Hi Thần nhận lấy, lau đi lớp bùn dính phía trên lộ ra hoa văn Lam Hi Thần không thể quen thuộc hơn nữa.
Đệ tử tuần đêm ở Liên Hoa Ổ tối nay xuất hiện náo động, bởi vì đột nhiên phát hiện có nhân sĩ không rõ ngự kiếm trực tiếp từ trong hồ hướng đến thao trường, báo hiệu lan truyền, tập hợp các đệ tử tập trung nghênh địch.
Đợi đến người kia chậm rãi quay lại, có người nhận ra: "Trạch Vu Quân?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn tưởng là có kẻ địch tập kích, vậy mà lại là Trạch Vu Quân, nhưng có Tông chủ một môn nào lại dùng cái phương thức này đến thăm hỏi, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.
Quản gia lúc này chạy tới thấy vậy nói: "Ây da Lam Tông chủ, người đây là muốn làm gì vậy?"
Lam Hi Thần thay đổi ôn hoà, ngưng trọng nói: "Ta muốn gặp Giang Tông chủ, ta biết hắn có ở, ta muốn gặp hắn." Mấy chữ cuối cùng còn nhấn mạnh ngữ khí.
Quản gia vẫn đang khó xử, Giang Trừng từ phía sau mọi người đi ra, những xáo động này sớm đã kinh động đến hắn.
Giang Trừng nói: "Lam Tông chủ lần này lên sàn phương thức vẫn thật là khác biệt, đều giải tán đi, đây đâu phải đạo đãi khách nhà chúng ta."
Mọi người lập tức tản đi không còn một bóng, Giang Trừng đứng nguyên tại chỗ không động, cũng không hề mời y tiến vào, thao trường rộng lớn chỉ còn hai người.
Lam Hi Thần bình tĩnh lại tâm tình, đi về phía hắn, "Ngày đó xin lỗi, ta không hề không tin ngươi, chỉ là..."
"Chỉ là tiếp tục nói, hung thủ liền muốn biến thành ta đúng không? Vậy là ta sao?"
"Ngươi tất nhiên không phải."
"Ta đã không phải, sao phải sợ người nói, sao lại không thể nói?"
"Ta, ta không muốn ngươi bị người chỉ trích, việc này vốn không liên quan đến ngươi, ta không muốn ngươi tự dưng bị liên luỵ."
Giang Trừng thu lại một nửa tức giận, nhìn y, dung nhan tựa lưu ly mỹ ngọc này, đôi mắt tựa gió thuận mưa hoà này, nhìn chính mình, cũng nhìn người khác, chung quy vẫn là nhìn người khác nhiều hơn chút.
Giang Trừng đón ánh mắt y lạnh giọng nói: "Vì thế ngươi liền để ta im miệng sao? Để ta thoái nhượng, để ta thoả hiệp?"
Giang Trừng sẽ là người như vậy sao? Tất nhiên không phải, Lam Hi Thần sâu sắc hiểu được, xác thực y là theo bản năng muốn bảo vệ Giang Trừng, nhưng lại không đủ tôn trọng Giang Trừng.
Lam Hi Thần cúi đầu nói: "Xin lỗi...Ta rất xin lỗi..." Không đứng bên cạnh ngươi, xin lỗi.
Giang Trừng lướt qua người y đi về phía trước vài bước quay lưng nói với y: "Con trai đột nhiên bị hại đều là chuyện bất hạnh, Lam Tông chủ không cần tiếp tục nhắc đến chuyện này, không cần ở chỗ ta lãng phí thời gian nữa, vẫn là quay lại ở cạnh Kim Tông chủ nhiều hơn đi, ta cũng không tiễn."
Lam Hi Thần yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, đồ vật trong tay nắm lại nắm, cuối cùng nói: "Chờ đã, đồ của ngươi rơi rồi."
Giang Trừng quay đầu lại, nhìn thấy món đồ trong lòng bàn tay y, con ngươi đột nhiên co lại, gió quét trong đầu gần như khiến hắn không thể suy nghĩ. Hắn tận lực khiến bản thân bình tĩnh nói: "Đây vốn là đồ của Trạch Vu Quân, nếu như ngươi tìm được nó, vậy thì cứ vật về nguyên chủ đi."
"Không, đây đã là của ngươi, thì vĩnh viễn đều là ngươi." Lam Hi Thần đến trước mặt hắn, cương quyết mà đưa vào tay hắn, "Đừng tiếp tục làm mất, được không."
Giang Trừng không khỏi xì cười một tiếng, " Trạch Vu Quân vẫn luôn yêu thích lấy đồ của mình khắp nơi tặng cho người khác như vậy sao?" Còn nói cái gì vĩnh viễn, quả thực buồn cười, buồn cười đến khiến người nổi nóng.
Hắn lại nói: "Nếu Trạch Vu Quân nhất định phải tặng, vậy ta liền nhận lấy, ngươi cũng nói rồi đã tặng cho ta vậy chính là của ta, vậy ta muốn xử trí thế nào liền xử trí như vậy đúng chứ?" Dứt lời, lại muốn hướng trong hồ ném đi.
Lam Hi Thần cản lại tay hắn, tuy rằng có một nháy mắt nghĩ tới là bị hắn vứt đi, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy y vẫn còn giữ một tia hi vọng, "Vì sao phải vứt?"
"Ta không phải đã nói rồi sao, đồ của ta ta muốn ném đi đâu thì ném."
Lam Hi Thần vẫn luôn ôn nhu dịu dàng, giờ khắc này lại nhíu mày, thu lại hết thảy gió xuân ôn hoà, một đôi mắt chăm chú nhìn hắn, khá cố chấp hỏi lại: "Vì sao?". Tựa hồ còn nén một tia uỷ khuất.
Giang Trừng cùng y trừng nhau, vậy mà vẫn chất vấn hắn như vậy, hắn giận quá lại cười nói: "Vì sao? Bởi vì ta không cần!"
Lam Hi Thần đột nhiên bị mấy chữ này kích đến hai mắt run lên, Giang Trừng tiếp tục nói: "Trạch Vu Quân ngươi là đối với ai cũng dịu dàng dễ thân quan tâm đầy đủ như vậy sao, nhỏ đến bách tính bình dân, lớn đến một vị đứng đầu, giống như vầng thái dương đi tới nhân gian vậy, đi đến đâu đều muốn ấm áp đến đó, tuỳ ngươi đối với ai cũng được, nhưng Giang Trừng ta không cần!"
Hắn từ trên khuôn mặt càng lúc càng cứng ngắc kia dời tầm mắt, rơi xuống trên nhẫn ngọc, cắn răng nói: "Hiện tại không cần, sau này càng không cần. Giang Trừng ta, không cần thiện ý không có ý nghĩa."
Đáng sợ nhất là cho hi vọng rồi lại lấy đi, từ khoảnh khắc vứt nhẫn ngọc đi, hắn đã quyết ý không còn đối bất kỳ ai ôm một chút mong đợi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất