[Hi Trừng] Hi Ngâm Vị Vãn

Chương 26

Trước Sau
Người nhà họ Lam say rượu đều không biết xấu hổ như vậy sao? Còn có mặt mũi yêu cầu hắn gọi mười lần! Dựa vào cái gì!

Lam Hi Thần cười đến vô tội lại như chuyện đương nhiên nói: "Gọi mười lần, A Trừng phải quen lên mới được!"

Tam Độc một phát chặn ngang ngực y, Giang Trừng hung tợn, mỗi một chữ như từ trong kẽ răng rít ra, "Được lắm! Ngươi nghe kỹ cho ta, Lam Hoán! Lam Hoán! Lam Hoán..."

Dáng vẻ Giang Tông chủ hung thần ác sát có hơi không đẹp cho lắm, nhưng Lam Hi Thần vui vẻ chịu đựng, hoàn toàn không ý thức được chọc giận Giang Tông chủ sẽ có kết cục gì, quả thực say đến có chút điên.

Gọi đủ mười lần, Lam Hi Thần tâm tình mãn nguyện mà xuống giường. Giang Trừng đen mặt dùng kiếm vỏ kiếm chĩa vào ngực y, "Ngươi đứng cẩn thận cho ta!" Lam Hi Thần ngoan ngoãn đứng thẳng, Giang Trừng đi tới đi lui nghĩ nên làm sao xử lý y, Phù Linh Toả là không thể dùng rồi, trừ cái đó cũng chỉ còn Tử Điện.

Chính vào lúc hắn đang cân nhắc dùng Tử Điện, Lam Hi Thần đột nhiên một phát nắm lấy hai tay hắn, nhìn trái nhìn phải, một mặt chấn kinh thất sắc, "Nhẫn ngọc đâu! Tại sao không đeo!"

Giang Trừng bị y doạ hết hồn, rút tay về nói: "Nhẫn ngọc gì chứ, ta đeo làm gì."

Lam Hi Thần lại lộ ra biểu tình đáng sợ kia đến gần hắn nói: "Không được, phải đeo, là ngươi, liền phải đeo!"

Giang Trừng đối với sự chấp nhất này của y có chút không giải thích được, nhưng lại nhớ đến ý nghĩa của nhẫn ngọc kia, liền nhẫn nại nói: "Được được được, gì kia, nhẫn ngọc không phải dùng lúc bắn cung sao, vì vậy bây giờ không cần đeo."

Lam Hi Thần lại cứng rắn nói: "Bình thường cũng có thể đeo!"

Giang Trừng thở ra một hơi, chỉ đành dỗ dành nói: "Được được được, trở về sẽ đeo."

"Ở đâu?"

"Ở Liên Hoa Ổ a."

"Vậy chúng ta bây giờ liền đi lấy!" Lam Hi Thần kéo hắn liền muốn đi.

"Ngươi đồ điên này!" Giang Trừng vội vã kéo y lại, "A không phải, Lam...Lam Hoán, Lam Hoán ngươi đứng lại!"

Lam Hi Thần theo lời đứng lại.

"Lam Hoán, ngươi xem hiện tại đã nửa đêm, là thời gian nên nghỉ ngơi, không thể chạy tới chạy lui."

Lam Hi Thần nhìn hắn gật gật đầu, "Vậy được."

Giang Trừng thấy y rốt cuộc an phận thì thở phào nhẹo nhõm, Lam Hi Thần lại nói: "Nhưng trên người ngươi thiếu đồ."

"Hả? Không thiếu a?"



Lam Hi Thần đột nhiên lấy xuống bội kiếm cùng ống tiêu của mình nhét vào tay Giang Trừng, "Thiếu mà, chẳng qua không sao, lấy những thứ này bù đi!"

Giang Trừng:?

Giang Trừng ôm hai bội kiếm một ống tiêu, cười nói: "Lam Hoán, tật xấu yêu thích tặng đồ cho người khác này của ngươi phải sửa đi a."

Lam Hi Thần: "Sẽ tặng ngươi, chỉ tặng ngươi, chỉ có một mình ngươi! Không có người khác!"

Lời này nghe có chút quen tai, dường như y đã từng nói, Giang Trừng cúi đầu cười khổ, "Thật vậy sao?"

Lam Hi Thần trịnh trọng gật đầu, "Thật đó!" Thấy hắn một bộ dáng vẻ hững hờ, Lam Hi Thần dùng hai tay nâng mặt hắn, để hắn nhìn thẳng vào mình, lặp lại lần nữa: "Thật đó! Chỉ cho ngươi!"

Hai tay Giang Trừng ôm đồ, không cách nào cự tuyệt ngẩng đầu chăm chú nhìn y, không thể không thừa nhận Lam Hi Thần ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú quả thật rất động lòng người, hắn từ trước đã biết điểm này.

Giang Trừng cảm thấy trên mặt mình khẽ nóng lên, trái tim đập thình thịch lại không biết làm sao, bất ngờ lại nghe Lam Hi Thần nói câu.

"Thật đó...Bảo bảo..."

"..."

Hai kiếm một tiêu đồng thời đánh về phía y, Lam Hi Thần ôm đầu chạy trốn, vừa chạy vừa nói: "A Trừng ngươi thật sự không thích cách gọi này sao! Ta cảm thấy rất không tồi mà!"

Giang Trừng: "Ngươi qua đây cho ta! Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!"

Lam Hi Thần trốn đến sau tấm bình phong lộ ra một cái đầu, cẩn thận nói: "A Trừng ngươi đừng giận, ta...Ta hôm nay không gọi nữa!"

Hôm nay không gọi? Vậy ngày khác vẫn muốn gọi như vậy? Giang Trừng vừa muốn xù lông, lại nghĩ lại, Lam Hi Thần là uống say mới náo loạn ra như thế, đợi tỉnh rượu rồi sao có thể hoang đường như vậy.

Hắn ở trong gian phòng nho nhỏ này vòng quanh đuổi theo y một hồi, lúc này thở hổn hển tựa vào cạnh bàn, vừa định rót cho mình cốc nước, liếc đến kiếm và tiêu trong tay mình, nhất thời không biết nên tiếp tục ôm hay quăng đi.

Lam Hi Thần lại sáp lại, từng cái đem kiếm a tiêu a ném lên trên bàn, có chút ảo não nói: "Vẫn là thôi vậy, quá nặng mệt A Trừng!"

Được, ném thì ném đi, dù sao cũng là đồ của y, Giang Trừng không muốn cùng con ma men nhiều lời, ngồi xuống tự mình rót nước uống. Lam Hi Thần ngồi xổm bên cạnh bàn, gối đầu lên hai tay nằm nhoài bên mép bàn, một đôi mắt long lanh sâu thẳm nhìn hắn, vừa đáng thương lại ngoan ngoãn như một loài động vật nhỏ nào đó.

Giang Trừng thở dài, "Lại làm sao nữa?"

Động vật nhỏ ấp úng nói: "Quả nhiên vẫn là thiếu..."

Giang Trừng nhìn bản thân một chút, " Thật sự không thiếu."

"Thiếu đó!" Động vật nhỏ đột nhiên đứng lên biến thành khổng lồ đến gần hắn, Giang Trừng đẩy ra lồng ngực y áp sát tới, cứ như vậy hết lần này đến lần khác quấy nhiễu tim hắn loạn tâm thần hắn, hắn thật sự muốn không khách khí rồi!



Không thấy Lam Hi Thần lại có động tác tiến thêm một bước, Giang Trừng chỉ cảm thấy trên trán nhẹ nhàng rơi xuống vật gì đó, là một cái mạt ngạch sạch sẽ, Lam Hi Thần vòng tay ra sau đầu hắn thắt một nút kết, tay áo rộng lớn phất qua gò má hắn, mang theo một mùi hương thoang thoảng. Lam Hi Thần kéo đuôi mạt ngạch thoả mãn cười nói: "Như vậy tốt rồi, A Trừng vậy là không thiếu đồ nữa!"

Giang Trừng lăng lăng nhìn y, hoá ra vẫn luôn nói hắn thiếu đồ là thiếu đồ của Lam Hi Thần y? Giang Trừng cạn lời, người nhà họ Lam vẫn luôn coi mạt ngạch Lam thị như trân bảo, người ngoài không thể dễ dàng chạm vào, Lam Hi Thần nếu như tỉnh lại biết mình đã làm chuyện gì sẽ có bao nhiêu hối hận?

Giang Trừng giơ tay muốn kéo xuống, Lam Hi Thần một phát nắm lấy hắn, "Không cho tháo!"

Giang Trừng: "Ừm...Ta muốn nghỉ ngơi, không tháo làm sao ngủ?"

"Đi ngủ?" Lam Hi Thần đột nhiên hưng phấn nói: "Được được được, đi ngủ!" Y bắt đầu cởi y phục, ngoại bào, thắt lưng dồn dập rơi xuống.

Giang Trừng nhảy lên: "Lam Hi Thần ngươi làm gì!"

Lam Hi Thần cau mày, một mặt bất mãn.

Giang Trừng phản ứng lại, "Lam Hoán Lam Hoán, ngươi chờ chút, chờ ta đi rồi ngươi lại cởi!"

Lam Hi Thần vội vàng túm tay hắn nói: "Vì sao phải đi? Không cho đi! Nghỉ ngơi đi ngủ!" Nói xong đem hắn kéo về phía giường.

"Ta đi cách vách ngủ a! Ngươi buông tay!"

Lam Hi Thần quay đầu đối hắn nở nụ cười xán lạn, "Cùng nhau ngủ!" Nói xong một bên kéo hắn một bên giúp hắn cởi y phục, cho dù là uống say, tay của Lam Tông chủ vẫn là rất khéo, không khó khăn chút nào cởi thắt lưng Giang Tông chủ, chặn ôm ngang eo cùng ngã xuống giường.

Giang Trừng kinh hãi, sợ Lam Hi Thần lại làm ra cử động kinh thiên động địa gì, nếu vậy mặc kệ say hay không cũng phải liều chết một trận!

Ngoài dự liệu, Lam Hi Thần chỉ ôm chặt lấy hắn, cũng không còn động tác. Giang Trừng bị ôm vào lồng ngực y không thể động đậy, bên tai đều là tiếng trái tim Lam Hi Thần đập thật mạnh. Lam Hi Thần khẽ ngửi trên đỉnh đầu hắn, lại siết chặt hai tay, nhắm mắt nói: "A Trừng...thật mềm..."

Không bao lâu liền truyền đến tiếng Lam Hi Thần hít thở đều đều, thật sự là ngủ đi rồi. Giang Trừng trừng mắt nhìn lồng ngực trước mặt, đến ngủ rồi cũng không buông lỏng ra một chút, đây rốt cuộc là ai tìm ai tính sổ a!

Giang Trừng trước nay một mình đã quen, ngủ cũng thích một mình nằm trên giường lớn không bị ràng buộc, bây giờ đột nhiên bị bó tay bó chân mà ôm vô cùng không dễ chịu, lại không làm gì được. Chưa từng cùng người thân cận như vậy, cũng không có người dám thân cận hắn như vậy, những đêm tối cô linh tịch liêu, gió lạnh hiu quạnh hắn sớm đã quen thuộc khắc cốt rồi.

Mà hiện tại, hắn lại dung túng Lam Hi Thần làm đến bước này, hai người chỉ mặc áo đơn thân thể dựa sát vào nhau, thân nhiệt, hơi thở, khí tức của Lam Hi Thần sát gần vây lấy hắn, là một thân thể còn sống sờ sờ. Lần trước được người ôm chặt như vậy là vào lúc nào? Đúng rồi, là khi đó...

Tay Giang Trừng không tự chủ siết chặt y phục trước ngực Lam Hi Thần, nơi nào đó trong lòng trầm xuống, cho dù đã quen rồi, cũng vẫn sẽ tham luyến hơi ấm cùng quan tâm của người khác, đặc biệt người này còn không hề có quan hệ huyết thống.

Ý nghĩa bao hàm dưới những hành động này của Lam Hi Thần, Giang Trừng không phải là không hiểu được một chút nào, nhưng hướng sâu hơn, hắn không dám nghĩ.

Lam Hi Thần y sao có thể?

Lam Hi Thần cũng nhất định sẽ không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau