Bó Hoa Mùa Xuân

Chương 3: Chương 2130

Trước Sau
Edit & Beta: Calcium

21.

Nhà thiết kế đưa nam thần tới phòng thiết kế của cậu.

Trong phòng rất bừa bộn.

Còn có mấy mô hình hình người, mô hình rất thật.

Nhìn không khác búp bê bơm hơi là mấy, dưới háng còn có một chú chim lớn bằng plastic.

Chú chim lớn bằng plastic được chiếc qυầи ɭóŧ đen gắt gao bao vây lại.

Chiếc qυầи ɭóŧ lụa đen còn có khớp nối với phía trên của tất chân

Khối cơ bụng plastic kia quả thực là phát rồ tới cực điểm!

Nam thần nhìn hết thảy mọi thứ thần kinh dần trở nên lạnh lẽo, từng khối cơ trên thân thể trở nên căng cứng, nhìn về phía nhà thiết kế đang vểnh mông lục lọi trong thùng tìm kiếm đồ gì đó.

Anh đã có thể tưởng tượng tới cảnh đối phương dùng khuôn mặt non nớt vị thành niên kia, cầm theo mấy món đồ chơi tình thú kỳ quái cười hắc hắc hắc mà đi về phía anh.

Đến đánh đòn phủ đầu, nam thần căng thẳng nhìn chằm chằm vào cặp mông vểnh hết bên này đến bên kia, trong lòng âm thầm tưởng tượng.

22.

Nhà thiết kế cuối cùng cũng tìm được món đồ nội y tình thú in sắc đen xen lẫn đỏ.

Cậu thở hồng hộc bò ra khỏi thùng giấy.

Giơ quần áo quay về phía nam thần cười cười.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thoạt nhìn thật đáng yêu.

Nhưng nhìn tới món đồ cậu cầm trong tay thì đã không còn manh như trước nữa.

Đó là một chiếc qυầи ɭóŧ chỉ bọc mỗi đinh đinh (chỗ đó đó) bằng lụa có đai bằng da màu đen.

Mặt trên còn có một chiếc khuyên sắt màu đen liên kết hai mảnh vải lụa phía sau.

Nhà thiết kế giơ món đồ nội y tình thú lên trước mặt nam thần cười nói.

"Cởi ra đi~ mặc vào thử xem."

23.

Nam thần cắn răng, cố gắng ngăn bản thân mình run rẩy.

Đồng thời đôi mắt nhìn chằm chằm về phía nhà thiết kế, sợ hãi đối phương sau khi nhìn thấy thân thể anh sẽ làm ra những chuyện không bằng cầm thú với anh.

Nhà thiết kế vẫn yên lặng giơ món đồ lên, nhìn nam thần có vẻ mặt sống mà không bằng chết.

Đột nhiên có hơi mềm lòng.

Nam thần dường như khó chấp nhận được chuyện này, hay là đành thôi bỏ đi.

Nhà thiết kế vừa định buông tay thì nam thần liền tiến lên.

Đoạt lấy món đồ lót: "Tôi mặc!"

Nam thần nhìn mặt nhà thiết kế, sợ đối phương lấy ra món đồ còn đáng sợ hơn mà đùa giỡn thân thể anh.

Nhà thiết kế cười, trìu mến xoa xoa đầu nam thần: "Đừng gấp, còn nhiều lắm."

Nam thần: "..."

24.

Dáng người nam thật thật sự quá hoàn hảo.

Anh cao gần 1m9, chân có tỉ lệ hoàn mỹ.



Làn da trắng, trên thân thể được bao trùm bởi lớp cơ bắp rắn chắc nhưng không khoa trương.

Nhà thiết kế xách theo nội y ngồi trên ghế, nhìn cảnh mỹ nam trước mắt đang thoát y.

Vuốt vuốt cằm.

Mãi cho tới khi nhìn thấy kích cỡ của vật kia dưới háng.

Nhà thiết kế đột nhiên hít sâu một cái, bị dọa phải đem nước miếng nuốt trở lại.

Quả nhiên là con lai.

Quả nhiên là thiên phú về chủng tộc.

Đáng sợ! Thật là đáng sợ!

Nhà thiết kế yên lặng nhìn nội y trong tay mình, có một cảm giác cái chỗ bọc đinh đinh hình như không bọc hết được mất.

25.

Nam thần có làn da trắng, nhấc chân lên nhằm đưa đinh đinh vào chỗ bọc lấy đinh đinh.

Khi dải lụa đỏ bao trùm lên trên xương hông thì hai mảnh vải kết hợp lại thít chặt vào mông anh.

Đầṳ ѵú có màu hồng nhạt, lõα ɭồ ra bên ngoài, giống như chiếc móc treo lụa vong qua hai vai anh, từ phía sau lưng hạ xuống, kết hợp chặt chẽ cùng dải lụa đỏ giữa kẽ mông.

Nhà thiết kế nhìn đến sửng sốt.

Đột nhiên trở nên phấn khởi.

Quả nhiên là Muse của cậu.

Hoàn mỹ!

Quá hoàn mỹ!

26.

Nhà thiết kế kích động đứng dậy, muốn bổ nhào về phía nam thần bắt lấy tay đối phương để khóc lóc kể lể cho anh nghe về tâm tình kích động của chính mình.

Nam thần trừng mắt.

Nhìn nhà thiết kế như lang như hổ chạy vồ tới.

Quả nhiên!

Người này định làm trò không bằng cầm thú với anh!

Nam thần nháy mắt cứng ngắc người, cơ bắp trên người theo phản xạ hành động.

Đẩy kéo, hạ đá chân, áp vai.

Hoàn mỹ hạ gục.

Nhà thiết kế bị bóp sau cổ đè trên mặt đất, mông vểnh cao vẻ mắt ngây ngốc: "?"

27.

Mọi chuyện hình như hơi không đúng lắm thì phải.

Nhà thiết kế hơi ngốc ra.

Vừa mới lăn lộn một vòng, trong lúc đó còn đụng phải bàn thiết kế.

Thế lại vừa vặn hay.

Một lọ dầu bôi trơn vị trà xanh cứ thế ục ục lăn tới bên cạnh hai người.

Thân thể nhà thiết kế trở nên run rẩy, khiến mông nhỏ cũng run lên.

Cậu hơi khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn nam thần một cái.



Cũng không biết có phải do vấn đề về góc độ hay không.

Mà nam thần bị điện giật rồi.

Người này giở trò cầm thú không thành lại dám quay ra quyến rũ anh!

Mạch não không thống nhất cùng một kênh đã dẫn tới một kết quả chính là nhà thiết kế chưa kịp oan uổng kêu lên thì đã bị người ta lột quần rồi.

28.

Nhà thiết kế giống như một nhóc Teddy cố gắng vùng vẫy bốn cái móng vuốt của mình.

Chỉ còn thiếu mỗi bước không khóc chít chít kêu lên không muốn, không muốn nữa mà thôi.

Lọ dầu bôi trơn tách phát bật mở.

Mùi vị trà xanh lan tới chóp mũi nhà thiết kế.

Tuy rằng không phải không muốn ngủ với nam thần.

Nhưng hạnh phúc tới thế này cũng quá đột ngột rồi.

Cậu còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý để tiếp nhận đinh đinh lớn tới thiên phú dị bẩm kia mà!

Cậu còn chưa chuẩn bị tốt việc play văn phòng đâu hắc hắc hắc!

29.

Sức nam thần rất lớn, lập tức tóm lấy vòng eo của nhà thiết kế.

Nhà thiết kế vốn da trắng thịt non, chỉ cần nhẹ nhàng véo một cái đã để lại dấu vết màu hồng nhạt.

Nam thần cầm lòng không được mà thả nhẹ lực đạo chút.

Nhà thiết kế lập tức nhân đó bò về phía trước.

Rồi bị bắt lấy mắt cá chân kéo về.

Nắm lấy mông, hậu huyệt bị tưới dịch bôi trơn lạnh lẽo.

Nhà thiết kế vốn mặc một bộ tây trang hưu nhàn nhưng lúc này bị cởi chỉ còn lại mỗi chiếc áo sơ mi trắng.

Đến khi được khuếch trương vừa đủ thì bị người ta nhéo đầṳ ѵú, cắm hậu huyệt.

Hai mắt nhà thiết kế lập tức ướt nước.

Nam thần thật là quỷ súc, đau quá!

30.

Hai xử nam va chạm nhau.

Con lai thích tưởng tượng tới mức đột phá chân trời đè nhóc Teddy dâm mà không đãng.

Đương nhiên là nhóc Teddy bị làm đến kêu ngao ngao.

Nam thần vừa cắm vào đã bị tiểu huyệt siết lấy suýt bị bắn ra.

Nghẹn một hơi lạch bạch lạch bạch mà đâm.

Nhà thiết kế nhắm chặt hai mắt, cố gắng nhịn đau.

Nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Dưới tầng là công ty cậu, người đi đi lại lại.

Cậu thân là ông chủ ở lầu trên đang bị làm đến không chịu nổi.

Lại còn không dám kêu lên.

Quả thực là thảm lợi hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau