Chương 2
Editor: QUINNA LAURENT
“Quả Quả, cơm em mua ăn rất ngon, không biết tại vì sao nữa?” Trong canteen trường học, Phương Trăn ăn cơm, cắn thìa cười tủm tỉm nhìn Lâm Quả, vẻ mặt thỏa mãn.
“Bởi vì có tôi hầu hạ anh.” Lâm Quả cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Thấy ghét, không phải nguyên nhân này!” Phương Trăn cười ngọt ngào, vứt cho Lâm Quả một cái nháy mắt, dùng giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ chết người nói: “Đó là bởi vì người ta cảm nhận được tình yêu của Quả Quả, cho nên mới thấy cơm ngon thôi.”
“Yêu cái đầu anh!” Lâm Quả ngẩng đầu liếc mắt xem thường cái nháy mắt của Phương Trăn: “Câm cái miệng anh lại, mau ăn cơm,còn dám nói mấy lời ghê tởm thì coi chừng tôi chém anh!”
Phương Trăn nhíu mày, không cho là đúng cúi đầu ăn hai muỗng cơm, sau đó chọt cái muỗng vào cơm của Lâm Quả: “Tôi ăn cái này.”
“Anh là heo hả? Cơm anh không có sao?”
“Đồ ăn của em có vẻ ngon hơn thôi!”
Phương Trăn nở nụ cười vô tội, được nước tiếp tục lấn tới, múc một miếng khoai tây: “Cái này tôi cũng muốn ăn.”
“Phiền muốn chết!” Lâm Quả vẻ mặt không kiên nhẫn, “Sao anh có thể đáng ghét như vậy?”
“Nào có? Đây là biểu hiện của việc tôi yêu em đó!”
“Yêu cái đầu anh!”
“Quả Quả chửi người ta không có sáng tạo gì cả! Nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu......”
“Không được kêu Quả Quả......”
Mắt thấy hai người kia lại sắp trình diễn một màn tình cảm buồn nôn, Hồ Luân thật sự xem không nổi nữa, thật cẩn thận nhẹ nhàng đẩy Lâm Quả một cái:”Ngại ghê, đại ca ơi, ở trong phòng ký túc xá hai người diễn trò ân ái tao với Bao Đại Đồng không dám ý kiến, nhưng mà đây là canteen đó! Xin mời hai người tém tém lại một chút. Nghĩ đến hai đứa độc thân bọn tao với, không có người yêu đáng thương lắm biết không?”
“Câm miệng!”
Về mấy vấn đề kiểu này, Lâm Quả cùng Phương Trăn vô cùng đồng lòng, hai luồng ánh mắt đủ để giết chết người đồng loạt bắn về phía Hồ Luân.
“Tém tém cái đầu mày, mày tưởng tao thích lắm sao? Vừa rồi là ai mời cái tên đáng ghét này ở lại ăn cơm? Không phải mày chứ ai? Hiện tại còn dám nói tao…Có muốn ăn đập không?” Vốn đang không có chỗ trút giận, bây giờ tìm được đối tương, Lâm Quả lập tức trờ thành một ngọn núi lửa, đem Hồ Luân thiêu rụi toàn bộ.
“Không cần đâu!” Vật hi sinh Hồ Luân dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Bao Đại Đồng bình tĩnh bên cạnh: “Cứu tao với, Bao à, mày phải giúp tao!”
“Cái gì tao cũng không thấy, cái gì cũng không biết.” Bao Đại Đồng không chút nghĩa khí rủ bỏ trách nhiệm.
“Mày...... Mày...... Vậy coi như tao chưa nói gì.” Hồ Luân cúi đầu, múc cơm bỏ vào miệng: “Hai người tiếp tục thân thiết đi, coi như tao là người mù.”
“Thân thiết cái đầu mày!” Không thể nhịn được nữa, Lâm Quả tung một quả đấm, thật mạnh đập vào đỉnh đầu Hồ Luân: “Con mắt nào của mày thấy tao với người kia thân thiết?Đồ quạ đen!”
“Tao lại sai?”
Bao Đại Đồng đồng tình lắc lắc đầu, thằng nhóc Hồ Luân này thật sự quá là ngu ngốc, không biết tục ngữ có câu “Càng nói càng sai” sao? Không biết sau này nó có bị giết người diệt khẩu không nữa?
......
Sắp tới giờ ký túc xá đóng cửa, Phương Trăn tâm không cam tình không nguyện trở về phòng trọ của mình.
“Về rồi?” Đang xem sách, Lý Mặc buông sách trong tay, bộ dạng hóng hớt chuyện: “Tên ngốc Quả Tử kia còn chưa chịu đớp thính?”
“Đớp thính cái gì?” Phương Trăn cởi áo khoác, cốc vào đầu Lý Mặc, “Tao nói bao nhiêu lần rồi, tao với Quả Quả là thật lòng, là thật lòng đó!!!”
“Ma mới tin!” Lý Mặc trốn ra xa, vẻ mặt không cho là đúng: “Mỗi lần mày đi thả thính lần nào chả nói thế? Tao với mày ở chung đã 4 năm, còn có thể không biết mày sao?”
“Mày...... Đều tại lũ tụi bây, luôn đi nói xấu tao, làm hại Quả Quả không tin tao.” Phương Trăn tức giận leo lên trên giường cầm lấy một cái gối đầu, hướng phía Lý Mặc quăng qua, “Nếu mày dám nói xấu tao nữa, tao sẽ cắn chết mày!”
“Cho dù mày muốn giết người diệt khẩu tao cũng sẽ nói, mày đừng có đùa giỡn người ta nữa! Thằng nhóc kia tốt bụng, chất phác, ngây thơ đáng yêu biết bao. Mày làm vậy là tạo cho nó bóng ma tâm lý, cả đời sẽ không khỏi được.” Lý Mặc một bên trốn tránh, trên miệng vẫn nói không ngừng, “Đùa giỡn ít thôi, đừng lậm sâu quá.”
“Chơi cái đầu mày!” Ở chung với Lâm Quả lâu ngày, Phương Trăn cũng dần bị nhiễm thói quen mắng người của cậu. Buông cái gối trong tay, đặt mông ngồi ở trên giường, Phương Trăn giơ tay lên, làm cái đông tác thề độc: “Mặc kệ mày có tin hay không, dù sao, tao với Quả Quả là thật lòng. 100% thật lòng luôn!”
Lý Mặc nhún vai, cho dù Phương Trăn có nói gì thì vẫn cứ không tin.
Kỳ thật, anh cũng cảm thấy lạ. Nhắc tới Phương Trăn, trong trường học có người nào không biết cậu ta chứ? Gia cảnh tốt không nói, là con nhà cán bộ cao cấp, là út trong nhà, phía trên còn có hai anh trai, hai chị gái. Đều là những người có địa vị cao.
Hơn nữa, với điều kiện của Phương Trăn thì không cần phải cực khổ như vậy. Khuôn mặt đẹp trai, cao 1m78, đi đến đâu là nữ sinh thét chói tai tới đó. Thành tích học tập thì lại càng không cần phải nói, Phương gia bọn họ có gen di truyền chỉ số thông minh cao, nếu không sao có thể nắm giữ nhiều chức vụ cao như vậy?
Đồng thời Phương Trăn cũng có tiền sử không tốt đẹp gì, người khác không biết có lẽ còn bị cái bản mặt thiên thần kia lừa, nhưng mà anh—— Lý mặc, từ ngày đầu tiên vào Đại học, đã cùng cái con sói đội lốt người kia ở chung 4 năm … tận mắt chứng kiến cậu ta dễ dàng đem tình cảm của từng người si mê cậu ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, mối tình đầu tươi đẹp của anh cũng bị hủy bởi tên ma vương này. Hiện tại cậu ta so với ác ma chỉ có hơn chứ không kém, đột nhiên một ngày cậu ta chạy tới nói với anh, cậu ta thích một em trai nam nhất, mà còn là thật lòng thật dạ thích? Chuyện này có là quỷ cũng không tin nổi, huống chi là anh, người hiểu rõ cậu ta như vậy?
Nhưng mà bình tĩnh mà xem xét lại, kỳ thật thì Lâm Quả là một học sinh rất xuất sắc, ngoại trừ tính tình cộc lốc, cậu ấy trên cơ bản cũng không có tật xấu gì. Đối với bạn bè thì tốt bụng, đối với giáo sư cũng luôn luôn tôn kính, đối với người cần giúp đỡ thì cũng luôn vui vẻ giúp người ta. Về mặt thành tích thì, đối với tiền đồ của bản thân cũng coi như có thể nắm chắc. Có lý tưởng, có ước mơ, cũng có khả năng thực hiện.
Nói thật đúng là không thể tin được một thanh niên tốt đầy hứa hẹn như vậy, mà lại bị hủy ở trong tay Phương Trăn trong tay, Lý Mặcanh cũng cảm thấy đáng tiếc.
Cho nên, anh đối với hành vi vô nhân đạo của Phương Trăn kiên quyết “SAY NO!” Lại còn mạo hiểm tính mạng bản thân làm mật thám tin tức cho Lâm Quả. Đến bây giờ Lâm Quả vẫn chưa rơi vào ma trảo của Phương Trăn, công lao lớn nhất là anh đó!
Ngay tại lúc Lý Mặc đang đắc ý đứng cười một mình, đèn bỗng nhiên tắt. Một bóng đen lù lù xuất hiện trước mặt anh.
“Muốn...... Muốn gì?” Mơ hồ nhìn thấy người kia đang cầm trong tay một vật giống như dây thừng, trong đầu Lý Mặc lập tức nghĩ tới: “Chẳng lẽ đây là giết người diệt khẩu trong truyền thuyết?”
“Mày khẩn trương làm gì?Làm chuyện xấu gì sao?” Phương Trăn ném cái gì đó vào mặt Lý Mặc: “Đã nói bao nhiêu lần là đừng có đem dây nịch của mày bỏ ở trên giường của tao, nếu như bị Quả Quả của tao thấy được, hiểu lầm thì phải làm sao? Mày bị điếc hay là bị ngu hả?”
Lý Mặc lúc này mới yên lòng, trêu ghẹo nói: “Tao phát hiện mày ở cùng Lâm Quả lâu nay, phong cách mắng chửi người ta cũng bắt đầu giống nhau rồi đó! Có phải mày thường xuyên bị chửi như vậy đúng không?”
“Mày biết làm gì? Nhiều chuyện!” Trong bóng đêm Phương Trăn cởi quần áo chui vào chăn, Lý Mặc nương theo ánh trăng chỉ nhìn thấy bóng lưng tuyết trắng cùng cái eo thon nhỏ, nhất thời cảm thấy trái tim đập nhanh vài nhịp. Ở chung phòng 4 năm, vốn nghĩ rằng bản thân đối với tên kia có tính đề kháng cao, nhưng mà hôm nay vô tình nhìn thấy cảnh này, vẫnkhiến cho Lý Mặc muốn chảy máu mũi. Lý mặc nhịn không được trong lòng thầm mắng: Phương Trăn là đồ yêu tinh, thật là gợi cảm chết người, chỉ sợ mười tên Lâm Quả cũng không phải đối thủ của cậu ta! Không biết tên ngốc Lâm Quả kia có thể chịu đựng được bao lâu?
“Quả Quả, cơm em mua ăn rất ngon, không biết tại vì sao nữa?” Trong canteen trường học, Phương Trăn ăn cơm, cắn thìa cười tủm tỉm nhìn Lâm Quả, vẻ mặt thỏa mãn.
“Bởi vì có tôi hầu hạ anh.” Lâm Quả cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Thấy ghét, không phải nguyên nhân này!” Phương Trăn cười ngọt ngào, vứt cho Lâm Quả một cái nháy mắt, dùng giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ chết người nói: “Đó là bởi vì người ta cảm nhận được tình yêu của Quả Quả, cho nên mới thấy cơm ngon thôi.”
“Yêu cái đầu anh!” Lâm Quả ngẩng đầu liếc mắt xem thường cái nháy mắt của Phương Trăn: “Câm cái miệng anh lại, mau ăn cơm,còn dám nói mấy lời ghê tởm thì coi chừng tôi chém anh!”
Phương Trăn nhíu mày, không cho là đúng cúi đầu ăn hai muỗng cơm, sau đó chọt cái muỗng vào cơm của Lâm Quả: “Tôi ăn cái này.”
“Anh là heo hả? Cơm anh không có sao?”
“Đồ ăn của em có vẻ ngon hơn thôi!”
Phương Trăn nở nụ cười vô tội, được nước tiếp tục lấn tới, múc một miếng khoai tây: “Cái này tôi cũng muốn ăn.”
“Phiền muốn chết!” Lâm Quả vẻ mặt không kiên nhẫn, “Sao anh có thể đáng ghét như vậy?”
“Nào có? Đây là biểu hiện của việc tôi yêu em đó!”
“Yêu cái đầu anh!”
“Quả Quả chửi người ta không có sáng tạo gì cả! Nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu......”
“Không được kêu Quả Quả......”
Mắt thấy hai người kia lại sắp trình diễn một màn tình cảm buồn nôn, Hồ Luân thật sự xem không nổi nữa, thật cẩn thận nhẹ nhàng đẩy Lâm Quả một cái:”Ngại ghê, đại ca ơi, ở trong phòng ký túc xá hai người diễn trò ân ái tao với Bao Đại Đồng không dám ý kiến, nhưng mà đây là canteen đó! Xin mời hai người tém tém lại một chút. Nghĩ đến hai đứa độc thân bọn tao với, không có người yêu đáng thương lắm biết không?”
“Câm miệng!”
Về mấy vấn đề kiểu này, Lâm Quả cùng Phương Trăn vô cùng đồng lòng, hai luồng ánh mắt đủ để giết chết người đồng loạt bắn về phía Hồ Luân.
“Tém tém cái đầu mày, mày tưởng tao thích lắm sao? Vừa rồi là ai mời cái tên đáng ghét này ở lại ăn cơm? Không phải mày chứ ai? Hiện tại còn dám nói tao…Có muốn ăn đập không?” Vốn đang không có chỗ trút giận, bây giờ tìm được đối tương, Lâm Quả lập tức trờ thành một ngọn núi lửa, đem Hồ Luân thiêu rụi toàn bộ.
“Không cần đâu!” Vật hi sinh Hồ Luân dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Bao Đại Đồng bình tĩnh bên cạnh: “Cứu tao với, Bao à, mày phải giúp tao!”
“Cái gì tao cũng không thấy, cái gì cũng không biết.” Bao Đại Đồng không chút nghĩa khí rủ bỏ trách nhiệm.
“Mày...... Mày...... Vậy coi như tao chưa nói gì.” Hồ Luân cúi đầu, múc cơm bỏ vào miệng: “Hai người tiếp tục thân thiết đi, coi như tao là người mù.”
“Thân thiết cái đầu mày!” Không thể nhịn được nữa, Lâm Quả tung một quả đấm, thật mạnh đập vào đỉnh đầu Hồ Luân: “Con mắt nào của mày thấy tao với người kia thân thiết?Đồ quạ đen!”
“Tao lại sai?”
Bao Đại Đồng đồng tình lắc lắc đầu, thằng nhóc Hồ Luân này thật sự quá là ngu ngốc, không biết tục ngữ có câu “Càng nói càng sai” sao? Không biết sau này nó có bị giết người diệt khẩu không nữa?
......
Sắp tới giờ ký túc xá đóng cửa, Phương Trăn tâm không cam tình không nguyện trở về phòng trọ của mình.
“Về rồi?” Đang xem sách, Lý Mặc buông sách trong tay, bộ dạng hóng hớt chuyện: “Tên ngốc Quả Tử kia còn chưa chịu đớp thính?”
“Đớp thính cái gì?” Phương Trăn cởi áo khoác, cốc vào đầu Lý Mặc, “Tao nói bao nhiêu lần rồi, tao với Quả Quả là thật lòng, là thật lòng đó!!!”
“Ma mới tin!” Lý Mặc trốn ra xa, vẻ mặt không cho là đúng: “Mỗi lần mày đi thả thính lần nào chả nói thế? Tao với mày ở chung đã 4 năm, còn có thể không biết mày sao?”
“Mày...... Đều tại lũ tụi bây, luôn đi nói xấu tao, làm hại Quả Quả không tin tao.” Phương Trăn tức giận leo lên trên giường cầm lấy một cái gối đầu, hướng phía Lý Mặc quăng qua, “Nếu mày dám nói xấu tao nữa, tao sẽ cắn chết mày!”
“Cho dù mày muốn giết người diệt khẩu tao cũng sẽ nói, mày đừng có đùa giỡn người ta nữa! Thằng nhóc kia tốt bụng, chất phác, ngây thơ đáng yêu biết bao. Mày làm vậy là tạo cho nó bóng ma tâm lý, cả đời sẽ không khỏi được.” Lý Mặc một bên trốn tránh, trên miệng vẫn nói không ngừng, “Đùa giỡn ít thôi, đừng lậm sâu quá.”
“Chơi cái đầu mày!” Ở chung với Lâm Quả lâu ngày, Phương Trăn cũng dần bị nhiễm thói quen mắng người của cậu. Buông cái gối trong tay, đặt mông ngồi ở trên giường, Phương Trăn giơ tay lên, làm cái đông tác thề độc: “Mặc kệ mày có tin hay không, dù sao, tao với Quả Quả là thật lòng. 100% thật lòng luôn!”
Lý Mặc nhún vai, cho dù Phương Trăn có nói gì thì vẫn cứ không tin.
Kỳ thật, anh cũng cảm thấy lạ. Nhắc tới Phương Trăn, trong trường học có người nào không biết cậu ta chứ? Gia cảnh tốt không nói, là con nhà cán bộ cao cấp, là út trong nhà, phía trên còn có hai anh trai, hai chị gái. Đều là những người có địa vị cao.
Hơn nữa, với điều kiện của Phương Trăn thì không cần phải cực khổ như vậy. Khuôn mặt đẹp trai, cao 1m78, đi đến đâu là nữ sinh thét chói tai tới đó. Thành tích học tập thì lại càng không cần phải nói, Phương gia bọn họ có gen di truyền chỉ số thông minh cao, nếu không sao có thể nắm giữ nhiều chức vụ cao như vậy?
Đồng thời Phương Trăn cũng có tiền sử không tốt đẹp gì, người khác không biết có lẽ còn bị cái bản mặt thiên thần kia lừa, nhưng mà anh—— Lý mặc, từ ngày đầu tiên vào Đại học, đã cùng cái con sói đội lốt người kia ở chung 4 năm … tận mắt chứng kiến cậu ta dễ dàng đem tình cảm của từng người si mê cậu ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, mối tình đầu tươi đẹp của anh cũng bị hủy bởi tên ma vương này. Hiện tại cậu ta so với ác ma chỉ có hơn chứ không kém, đột nhiên một ngày cậu ta chạy tới nói với anh, cậu ta thích một em trai nam nhất, mà còn là thật lòng thật dạ thích? Chuyện này có là quỷ cũng không tin nổi, huống chi là anh, người hiểu rõ cậu ta như vậy?
Nhưng mà bình tĩnh mà xem xét lại, kỳ thật thì Lâm Quả là một học sinh rất xuất sắc, ngoại trừ tính tình cộc lốc, cậu ấy trên cơ bản cũng không có tật xấu gì. Đối với bạn bè thì tốt bụng, đối với giáo sư cũng luôn luôn tôn kính, đối với người cần giúp đỡ thì cũng luôn vui vẻ giúp người ta. Về mặt thành tích thì, đối với tiền đồ của bản thân cũng coi như có thể nắm chắc. Có lý tưởng, có ước mơ, cũng có khả năng thực hiện.
Nói thật đúng là không thể tin được một thanh niên tốt đầy hứa hẹn như vậy, mà lại bị hủy ở trong tay Phương Trăn trong tay, Lý Mặcanh cũng cảm thấy đáng tiếc.
Cho nên, anh đối với hành vi vô nhân đạo của Phương Trăn kiên quyết “SAY NO!” Lại còn mạo hiểm tính mạng bản thân làm mật thám tin tức cho Lâm Quả. Đến bây giờ Lâm Quả vẫn chưa rơi vào ma trảo của Phương Trăn, công lao lớn nhất là anh đó!
Ngay tại lúc Lý Mặc đang đắc ý đứng cười một mình, đèn bỗng nhiên tắt. Một bóng đen lù lù xuất hiện trước mặt anh.
“Muốn...... Muốn gì?” Mơ hồ nhìn thấy người kia đang cầm trong tay một vật giống như dây thừng, trong đầu Lý Mặc lập tức nghĩ tới: “Chẳng lẽ đây là giết người diệt khẩu trong truyền thuyết?”
“Mày khẩn trương làm gì?Làm chuyện xấu gì sao?” Phương Trăn ném cái gì đó vào mặt Lý Mặc: “Đã nói bao nhiêu lần là đừng có đem dây nịch của mày bỏ ở trên giường của tao, nếu như bị Quả Quả của tao thấy được, hiểu lầm thì phải làm sao? Mày bị điếc hay là bị ngu hả?”
Lý Mặc lúc này mới yên lòng, trêu ghẹo nói: “Tao phát hiện mày ở cùng Lâm Quả lâu nay, phong cách mắng chửi người ta cũng bắt đầu giống nhau rồi đó! Có phải mày thường xuyên bị chửi như vậy đúng không?”
“Mày biết làm gì? Nhiều chuyện!” Trong bóng đêm Phương Trăn cởi quần áo chui vào chăn, Lý Mặc nương theo ánh trăng chỉ nhìn thấy bóng lưng tuyết trắng cùng cái eo thon nhỏ, nhất thời cảm thấy trái tim đập nhanh vài nhịp. Ở chung phòng 4 năm, vốn nghĩ rằng bản thân đối với tên kia có tính đề kháng cao, nhưng mà hôm nay vô tình nhìn thấy cảnh này, vẫnkhiến cho Lý Mặc muốn chảy máu mũi. Lý mặc nhịn không được trong lòng thầm mắng: Phương Trăn là đồ yêu tinh, thật là gợi cảm chết người, chỉ sợ mười tên Lâm Quả cũng không phải đối thủ của cậu ta! Không biết tên ngốc Lâm Quả kia có thể chịu đựng được bao lâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất