Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình
Chương 30
Chương 30
Lăng Dục Cẩn cho rằng Lăng Điềm Điềm đã trải qua chuyện nguy hiểm nào không tiện mở miệng mới suy yếu thành cái bộ dáng kia, cậu còn khẩn trương đặt cây nhỏ vào túi áo, còn thường xuyên quan sát tình huống của Lăng Điềm Điềm, lo lắng tới cực điểm.
Kết quả, là do Lăng Điềm Điềm ăn quá no??
Ăn quá no...
Quá no...
...
Ha hả.
Lăng Dục Cẩn bỗng nhiên tra hỏi làm Lăng Điềm Điềm sợ tới mức hai cái lá lập tức cứng đờ.
Làm sao đây làm sao đây, Đại Bảo sẽ tức giận mất, nếu cậu ấy biết nó có thể hấp thu năng lượng từ quái vật thì sau này có thể sẽ cự tuyệt làm đồ ăn cho nó không? Trong nháy mắt Lăng Điềm Điềm lóe ra rất nhiều nghi vấn, sau đó suy tư một hai giây, quyết đoán nằm vật xuống trên lòng bàn tay Lăng Dục Cẩn, còn cực kỳ có hình tượng mà giật giật một cái lá.
Ý bảo, mệnh đã không còn, chớ nhớ chi nữa.
Động tác giả chết của Lăng Điềm Điềm đúng là cực kỳ chuẩn.
Chuẩn tới mức làm cho Lăng Dục Cẩn rất tức giận.
Rất tức.
... Hình như cũng không tức giận lắm ヽ(*3"*)
Kỳ thật Lăng Điềm Điềm cũng không biết chuyện sẽ biến thành cái dạng này.
Nó cho rằng, những tuyển thủ tham gia trận đấu sẽ không gặp được đám dân bản địa này.
Bởi vì dân bản địa sinh sống ở phía trên đại thụ trong rừng mưa, trên cơ bản thì không có khả năng bị người ngoài phát hiện được, thậm chí ban tổ chức cũng chưa từng thông báo cho tuyển thủ về chuyện bộ lạc, hoặc là đang giữ lại điều này làm đề khiêu chiến ẩn, hoặc là khi thăm dò tinh cầu mới căn bản không phát hiện được.
Lăng Điềm Điềm cảm thấy, đáp án có khả năng nhất là cái sau.
Dù sao, nếu không phải là ngày hôm qua bộ lạc bị quái vật tập kích, phát ra thanh âm kinh động tới Lăng Điềm Điềm, nó khẳng định cũng không biết bên trong đám đại thụ rậm rạp lại còn cất giấu một đám dân bản địa.
Nhưng chuyện này nói đến cũng khéo, sau khi bị tập kích thì bộ lạc cần bổ sung đá hoặc đất cát để tu bổ phòng ốc bị hư tổn, đám tráng hán vừa ly khai đại thụ không bao lâu, liền đụng phải nhóm tuyển thủ đang tham gia thi đấu.
Mười lăm người này cho rằng đám tráng hán là điểm thêm của trận đấu, chủ động vây lại muốn ngăn động tác của dân bản địa, ngược lại dọa tới mấy tráng hán, dưới tình thế cấp bách nên trói lại nhóm người ngoài, ném vào trong nồi.
Dựa theo phương án tốt nhất của dân bản địa, chính là hù dọa mười lăm tuyển thủ này, sau đó cho bọn họ một cơ hội chạy trốn, sau khi nhóm người ngoài này vừa ly khai, đám dân bản địa liền lập tức quay về đại thụ, rồi dùng ma pháp tiêu trừ sạch sẽ hết thảy dấu vết.
Để người ngoài cho rằng đó chỉ là giấc mơ của họ thì không thể tốt hơn.
Nhưng không nghĩ tới, đám người đã ngồi ở trong nồi kia khi biết bọn họ là tộc ăn thịt người, lại còn có hai người có thể câu thông với bọn họ nói mình là sứ giả của thần, không thể ăn.
Căn bản không nghĩ tới việc chạy trốn, còn chủ động câu thông, làm đám dân bản địa quả thực không có không gian tiếp tục phát huy.
Dân bản địa tôn sùng tự nhiên, chỉ tin tưởng tới những nguyên tố cơ bản như phong, hỏa, thủy, thổ, căn bản là không liên quan tới cái gì mà thần tiên, đột nhiên đâu ra có hai người ngoài tới nói mình là sứ giả thần linh, quả thực như là làm việc khác chuyên ngành, bị sai tín ngưỡng.
Khó trách khi dân bản địa nghe nói như thế, trong một chốc cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Khi nhóm tuyển thủ phát hiện dân bản địa không phải là trạm kiểm tra cộng điểm mà ban tổ chức thiết trí, lại vừa biết ma pháp vừa ăn thịt người, tự nhiên là nghĩ tới biện pháp thoát thân; mà về phần dân bản địa chỉ đi thu thập một chút đất đá về đại thụ thì lại bị người ngoài đụng vào, họ càng muốn sớm tiễn nhóm tuyển thủ này đi, hai phe không bao giờ có liên lụy gì thì tốt hơn.
Rõ ràng đều muốn nói bái bai với đối phương, nhưng dưới đủ loại nhân tố như tộc ăn thịt người biết ma pháp, cùng với phương hướng tự cứu sai lầm của nhóm tuyển thủ, sự tình đã chuyển tới một phương hướng kỳ quái.
Mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thì càng không thể phát hiện được dân bản địa, nếu không phải do Lăng Điềm Điềm dị thường làm cho Lăng Dục Cẩn cảm thấy chung quanh có gì đó nguy hiểm, nên cẩn thận tìm kiếm hết thảy dị thường chung quanh, mà nếu Kỳ Văn không cẩn thận làm rớt bài tập thì bọn họ cũng sẽ căn bản không nhặt được.
Có nhân tức có quả, vòng vòng chuyển chuyển một hồi, Lăng Điềm Điềm còn cho rằng sẽ không gặp lại được đám dân bản địa này.
Nhưng mà, Lăng Điềm Điềm mới vừa tỉnh ngủ liền phát hiện Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đã đi lên phía trên đại thụ, còn làm giao dịch với dân bản địa, muốn đánh vỡ cục diện bế tắc hiện tại giữa tuyển thủ bị bắt và dân bản địa.
Sao trong một lúc nó tiêu thực lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Nhưng cũng may Lăng Điềm Điềm bây giờ vẫn còn là anh hùng bộ lạc, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm quen với nó cũng được hưởng thụ đãi ngộ khách quý một phen.
Có người tốt đại diện, câu thông liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng trước hết, Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm còn có một số việc cần phải làm, liếc nhau, "Chúng ta cần liên hệ với bên trận đấu, nhờ bọn họ can thiệp vào việc bảomật bộ lạc."
Liên Bang hàng năm đều phát hiện được tinh cầu mới, nhưng trình độ phát triển khoa học kỹ thuật văn minh khác nhau, cho nên nếu tiến độ văn minh của dân bản địa trên tinh cầu mới khác với văn minh hiện giờ của Liên Bang, trong thời gian hội tụ, là có thể hưởng thụ điều lệ bảo hộ, tỷ như có được bước đệm kỳ giữ bí mật một trăm năm.
Nói cách khác, ban tổ chức trận đấu lúc trước chưa biết tồn tại của bộ lạc thì thôi, nhưng giờ trong lúc thu hình lại gặp được dân bản địa của tinh cầu mới, hiện tại muốn công khai tin tức của bộ lạc thì cần có chính sự đồng ý của dân bản địa.
Nếu không sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc từ hệ thống tư pháp Liên Bang.
Mà vừa rồi, khi Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm nhặt được bài tập về nhà của Kỳ Văn, có khán giả xem trực tiếp bắt được mấy từ mấu chốt như "tộc ăn thịt người", "ma pháp", lại càng không nói tới mười lăm người bị bắt đã xuất hiện trong màn ảnh anh em họ.
Nếu hiện giờ dân bản địa cự tuyệt công khai tin tức của mình, ban tổ chức trận đấu phải lấy tiền mua lại những hình ảnh vừa rồi.
Ưu điểm của những quy định cứng nhắc và thưởng phạt hoàn thiện được thể hiện ra ở đây, Lăng Dục Cẩn trực tiếp kể ra nội dung bảo hộ của Liên Bang với tinh cầu mới cho bộ lạc, để Lăng Điềm Điềm phiên dịch lại cho dân bản địa nghe, giải thích rằng bọn họ hiện tại có thể mở miệng hướng ban tổ chức trận đấu tranh thủ ích lợi, và chờ sau khi nhân viên công tác cục khai phá Liên Bang tới đây rồi bàn bạc, để bộ lạc không đến mức mê mang không hiểu ra sao.
Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm háo hức muốn thử, dĩ nhiên không phải là do ngọn lửa giúp người làm niềm vui trong cơ thể bị thiêu đốt, mà là bị ban tổ chức trận đấu hãm hại lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trả đũa một lần!
Trên đại thụ có thể che chắn tín hiệu, cho nên nếu muốn liên hệ với ban tổ chức thì anh em Lăng Dục Cẩn cùng với vài dân bản địa đại biểu cho bộ lạc còn cần phải ngồi lá cây bay xuống, tuy rằng chỉ là một câu ma pháp nổi gió lên, nhưng lại có thể lảo đảo bay xuống, Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm đều cảm thấy quá thần kỳ.
Lăng Điềm Điềm là tín nhiệm ràng buộc của cả song phương, còn chưa hạ cánh thì nó đã nhảy qua đánh bay toàn bộ camera phi trùng gần đây, sau đó tìm được một phi trùng đã bị ngã xuống đất, cúi "đầu" thao tác, trực tiếp liên hệ với ban tổ chức.
Nhân viên đang phụ trách màn ảnh số 081 và số 082 mới vừa rồi còn đang phát sầu, đối tượng quay phim của hắn bỗng dưng biến mất trong một mảnh tán cây, tìm không thấy bóng dáng, giây tiếp theo lại nhìn thấy một đám người cưỡng chế mở ra quang bình, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tuyển thủ số 081 và số 082 đang ở trong đó!
Nhưng mà, nhóm người bôi bôi khắp người này là từ đâu tới vậy? Trong rừng mưa không có an bài phân đoạn này mà!
Sau khi Lăng Dục Cẩn thấy cuộc gọi đã được thiết lập, liền vươn tay giấu Lăng Điềm Điềm đi, cậu lúc trước cũng không biết là loại màn ảnh của camera phi trùng này lại là đảo ngược, có lẽ lát nữa cậu sẽ bắt một cái mở ra thử nghiên cứu một chút.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là việc bộ lạc bị quấy rầy bởi cuộc thi, phải nhân cơ hội hướng ban tổ chức đòi quyền bảo hộ (hãm hại một phen), Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm yêu cầu gặp người phụ trách tới đây tâm sự về vấn đề dân bản địa trên tinh cầu mới.
Mọi người Liên Bang đều biết, khi khai phá tinh cầu mới, một khi đề cập đến dân bản địa, sự tình lập tức sẽ trở nên vừa phức tạp vừa phiền toái, bất luận là phương thức hòa bình hay là dùng vũ lực, chỉ cần vài chi tiết thỏa thuận bị xử lý không đúng, nó đều có thể trở thành bím tóc bị tóm, nói Liên Bang tổn hại nhân quyền, thậm chí còn có thể khơi mào vấn đề kỳ thị tinh cầu.
Trước đó ban tổ chức đã thăm dò qua tinh cầu mới một lần, nhưng thật không ngờ trong rừng mưa thế mà lại còn cất giấu một đám người như vậy, giờ chỉ có thể kiên trì liên hệ với cục khai phá Liên Bang, sau đó bộ lạc lựa chọn giữ bí mật về tin tức, tiếp đó chính là vấn đề ban tổ chức gánh vác trách nhiệm bồi thường.
Nhìn người phụ trách trận đấu hứa hẹn xử lý màn ảnh Trực tiếp vừa rồi, còn nhượng bộ đưa ra bồi thường, cuối cùng "cắt đất đền tiền" xuất huyết một phen, Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm mới đứng ra, nhìn người phụ trách trận đấu, nở nụ cười.
Oan có đầu nợ có chủ, là một trong những tuyển thủ của cuộc thi, Lăng Dục Cẩn họ, rốt cục tìm được đầu sỏ gây tội.
Người phụ trách mới vừa làm cho dân bản địa bộ lạc gật đầu, liền nhìn thấy hai tuyển thủ mặc bộ đồ rằn ri đặc chế từng bước đi về phía trước, ánh mắt của họ nhìn hắn, phá lệ ôn nhu.
Từ từ, là cái loại ôn nhu đa tình làm cho sau lưng mát lạnh?
"Chúng tôi là tuyển thủ số 081 và số 082, không cẩn thận trở thành người biết tin tức chân thật của dân bản địa, đã để người phụ trách thêm phiền toái rồi."
Ban tổ chức: Không! Không phiền! Giữ bí mật thật tốt là được rồi!!
"Là một tuyển thủ, nhất định phải phối hợp toàn diện, hết sức trợ giúp ban tổ chứctiêu trừ ảnh hưởng đối với cuộc sống dân bản địa."
Ban tổ chức: Ừ, lời này như chạm vào trái tim.
"Nhưng có lòng lại không đủ lực, chúng tôi chỉ có hai người, nếu muốn giải quyết việc này thì phải giấu diếm được mười lăm tuyển thủ vẫn còn đang trong nồi, thựcsự rất khó khăn.."
Ban tổ chức: Hình như lời này hơi có lý?
"Tuy rằng hiện tại dân bản địa và chúng tôi vẫn có hơi xa lạ, sự tín nhiệm cũngkhông đủ, nhưng ý tốt thì không nhất định phải yêu cầu người khác lập tức lĩnhhội, chúng tôi có thể làm được đủ khả năng của mình, không phải là đủ rồi sao?"
Ban tổ chức: Hai thiếu niên trẻ này rất chính trực!
"Đây là vài vật phẩm mà chúng tôi cần, trong nửa giờ xin ban tổ chức đưa tới tọa độnày, chúng tôi sẽ chuẩn bị diễn một tuồng kịch trước mặt những tuyển thủ bị bắt,chu toàn lời nói dối này."
Ban tổ chức: Bọn họ làm việc sai lầm lại để hai tuyển thủ nhỏ này gánh, thật đúng là quá không phúc hậu, hẳn là phải bồi thường, vậy thì đồ vật trên tờ danh sách này phải nhanh đưa tới thôi!
Chỉ đơn giản quét hai mắt lên trên danh sách, do muốn nhanh chóng dàn xếp ổn thoả nên ban tổ chức gật đầu đáp ứng để người phụ trách kêu nhân viên nhanh đi chuẩn bị.
Vì thế, nhân viên nào đó đang bận rộn làm việc thì nhận được một tờ danh sách vật phẩm từ Boss, mặt chính viết mấy thứ này thì cũng thôi, nhưng nhìn thấy danh sách vật phẩm trên mặt trái cái gì mà thiết bị phản trọng lực, quần áo cách nhiệt chống hàn, máy áp súc cát đá,... Nhân viên nọ liền kinh ngạc tới ngây người, chẳng lẽ Boss có thân thích đang tham gia thi đấu sao? Như vậy chẳng phải là đi cửa sau sao!
Đưa mấy thứ này cho tuyển thủ thì còn có thể tiếp tục thi đấu hở?
Trực tiếp đưa hình thức thám hiểm sinh tồn biến thành đi du lịch thể nghiệm luôn!
Nghĩ đến Boss là một độc thân cẩu vạn năm, vạn nhất đám vật phẩm này chính là cơ hội để Boss thành công "thoát ra", mình mà còn chậm trễ thì sẽ không tốt, nhân viên chuẩn bị yên lặng cố gắng một phen vì hạnh phúc của Boss, cũng không rối rắm thêm về mấy thứ đồ đạc kia, kiểm kê hoàn tất liền đóng gói lại, lấy tốc độ nhanh nhất đưa mấy thứ này tới bên người anh em Lăng Dục Cẩn.
Về phần Boss, ông ấy căn bản không biết mặt trái còn viết những vật phẩm khác.
Mà Lăng Dục Cẩn chỉ ôm thái độ thử một lần, trên thực tế cũng không có bao nhiêu kỳ vọng về việc toàn bộ vật phẩm trên danh sách sẽ được đưa tới, trong cái bọc được chuyển tới thấy được những vật phẩm căn bản không có khả năng đưa tới đều xuất hiện trước mặt.
Cùng Lăng Kiệt Sâm liếc nhau, có chút kỳ quái, "Chẳng lẽ chúng ta đã nghĩ oan choban tổ chức?"
Sự hiểu lầm ngọt ngào.
Nhưng cũng may, song phương đều rất vui vẻ.
Chỉ khổ cho một vị nhân viên vì để Boss chấm dứt sinh hoạt độc thân cẩu mà nát tâm.
Mở ra mấy vật tư này, Lăng Dục Cẩn cất đám thể tích nhỏ nhưng ở bản đồ đầm lầy, núi cao và hoang mạc kế tiếp có tác dụng cực lớn như thiết bị phản trọng lực, quần áo cách nhiệt chống hàn, mấy áp súc cát đá vào trong ba lô, sau đó còn cố làm ra vẻ a a ô ô trộm câu thông với đám tráng hán, tới trước năm cái nồi kia diễn một tuồng kịch.
Kịch bản cực kỳ đơn giản.
Chính là giống như ý nghĩ ban đầu của mười lăm tuyển thủ khi bị bắt, nghĩ đám tráng hán bộ lạc thành điểm cộng thưởng, khảo nghiệm nhóm tuyển thủ ngay khi ngoài ý muốn gặp được nguy hiểm thì có trấn định hay không, cùng với năng lực phản ứng như thế nào.
Đương nhiên, những tuyển thủ bây giờ vẫn chưa thoát ra từ trong năm cái nồi, nhất định là lấy không được cơ hội nổi bật lần này.
Mà Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm chính là dùng diễn xuất tới nói cho tất cả khán giả xem Trực tiếp, trên thực tế những "tộc ăn thịt người" vừa rồi mọi người nhìn thấy toàn bộ đều là nhân viên trong ban tổ chức sắm vai, đây trạm kiểm soát được tỉ mỉ chuẩn bị cho tuyển thủ.
Về phần ma pháp, ha hả, đó là hiệu ứng mua bằng số tiền lớn đấy.
"Anh cảm thấy, diễn như vậy ngay cả mười lăm tên tuyển thủ kia cũng lừa không được." Sự lo lắng của Lăng Kiệt Sâm rất có đạo lý, một lời nói dối cần ngàn vạn lời nói dối khác đắp lại, hắn và Cẩn bảo căn bản không có biện pháp đi giải thích những bộ xương trắng âm u và dân bản địa biết ma pháp là thế nào.
Lăng Dục Cẩn nhìn camera phi trùng bên người vẫn chưa chính thức khởi động quay, lắc lắc đầu, "Bọn họ tin hay không cũng không quan trọng, chúng ta cũng chỉdiễn cho khán giả xem Trực tiếp nhìn thôi, dù sao hai nhân vật như anh em mìnhchỉ là người qua đường, cái gì cũng không biết. Chỉ cần để cho khán giả tin tưởng tộc ăn thịt người gì đó đều là tiểu xảo của nhân viên là được."
Thương lượng cùng nhóm dân bản địa việc lát nữa hai người Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm sẽ lên sân khấu, cùng với phương hướng biến mất của nhóm tráng hán, một hồi lừa gạt khan giả xem Trực tiếp, hiểu rõ mục đích thô bạo thủ đoạn biểu diễn vụng về, bắt đầu!
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm trở lại địa phương vừa rồi bọn họ biến mất trong màn ảnh, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, lúc camera phi trùng khởi động thì bắt đầu đối thoại.
"Anh, anh nhìn thấy chưa?"
"Rồi, có phải là có một loại cảm giác tan nát cõi lòng không?"
"Có, cảm thấy tâm linh nhỏ bé của em đã bị lừa gạt thê thảm."
Cuối cùng cũng khôi phục màn ảnh Trực tiếp, nhóm khán giả vẫn có chút không rõ lí do đang kỳ quái ——
-Vừa rồi chỉ có một mình tui bị đen màn hình sao? Không đúng, đã phát sinh chuyện gì!
-Lầu trên +1, tui cũng có một khoảng thời gian không nghe được thanh âm cũng không thấy hình, còn tưởng rằng là tài khoản cá nhân của mình bị hết, không thể trả tiền màn ảnh rồi ~
-Đúng đúng đúng, tui cũng vậy, màn ảnh đột nhiên đen một đoạn thời gian, đã xảy ra chuyện gì sao?
Lúc này, Lăng Kiệt Sâm vẫy vẫy tay, để phi trùng bay lại đây, "Có khả năng khán giả đang không rõ lắm mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi cho mọi ngươi xemmột chút này."
Sau đó, khán giả liền nhìn thấy Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm đi tới phía trước, như là tiết lộ ma thuật, bắt đầu giải thích cho mọi người, nhìn, tộc ăn thịt người đang ở đây ăn cơm hộp thay ca, toàn bộ đều là nhân viên.
Mà ma pháp lại là tài liệu hóa học, dựa theo phương trình và phản ứng khác nhau, điều hòa thành bột phấn thần kỳ.
Đám khán giả: "..."
Quần đã cởi luôn rồi, ban tổ chức các người liền cho chúng tôi nhìn thứ này?
Nguyên lai bộ lạc đều là giả!
"Chúng ta có nên đi cứu những tuyển thủ còn trong nồi kia không?"
"Đi thôi, nhưng đừng nói cho bọn họ biết này tộc ăn thịt người đều là nhân viên, bằng không họ sẽ rất xấu hổ."
Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm an bài hành động lát nữa trước mặt khán giả, rồi mang màn ảnh hướng tới năm cái nồi kia.
Được rồi, bây giờ là một hồi hành động cứu viện đã biết trước kết cục.
Mà từ sau khi dân bản địa xuất hiện thì mười lăm con camera phi trùng liền khó hiểu đình chỉ công tác, giờ bọn nó rốt cục cũng khởi công lần nữa, sôi nổi tìm đối tượng quay phim của mình, tất cả khán giả xem Trực tiếp liền phát hiện, một đoạn tín hiệu gián đoạn thật dài vừa rồi cuối cùng cũng chấm dứt, quay đầu nhìn chính là đám tuyển thủ ngồi trong nồi, vẻ mặt mờ mịt.
Bỗng lúc này, trong rừng cây phương xa truyền đến một trận dã thú tru lên, tộc ăn thịt người nguyên bản hung dữ vây quanh nồi lập tức bỏ chạy, lúc rời đi, một ít dấu vết của bộ lạc cũng thuận tiện biến mất.
Mà cũng không lâu lắm, lại có hai tuyển thủ đi ngang qua, phát hiện đươc năm cái nồi này, sau đó vẻ mặt kinh ngạc chạy tới, đưa mười lăm người này ra từ trong nồi.
Mà hai tuyển thủ đi ngang qua, tự nhiên chính là Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.
"Hai cậu có nhìn thấy bộ lạc của dân bản địa hoặc là tộc ăn thịt người
không? Là cái loại biết ma pháp ấy!" Mới vừa từ trong nồi đi ra, mấy tuyển thủ này không tin những thứ kia vừa rồi liền nháy mắt biến mất, giống như hết thảy đều chưa từng phát sinh vậy, vội vã nhìn về Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm để chứng thực.
Nghi hoặc lắc đầu, ánh mắt Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm thành khẩn, "Bọn tôi đitới từ bên cạnh chỗ này, cũng chưa từng phát hiện những người khác, chỉ có cáccậu."
"Vậy thanh âm gào thét như nổ mạnh, còn có hòn đá nhánh cây bay chung quanh?"
"Hả? Cũng không có!"
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều một bộ biểu tình "các cậu đang nói chuyện cười à", nghiêm túc nói hưu nói vượn.
Lúc này trên mạng rất vui vẻ ——
-Ha ha ha ha ha, cho người nghĩ ra kịch bản này một điểm, còn lại chín mươi chín điểm phải thưởng cho diễn xuất của Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm ~ không được để cho mười lăm tuyển thủ này xem lại, bọn họ sẽ khóc mất!
-Từ đã, vừa mới xảy ra chuyện gì? Vì sao màn ảnh của tuyển thủ lại bị gián đoạn?
-Lầu trên đừng hoảng hốt, đi tìm màn ảnh số 081 hoặc số 082 xem là sẽ biết, ban tổ chức đúng là đủ nhàm chán.
Vậy coi như, đã lừa gạt được rồi?
Nhân viên đang chú ý chặt chẽ khán giả trên mạng thở ra một hơi, thấy không có người nào nghĩ tới hướng thật sự có dân bản địa trên tinh cầu mới, hắn mới đem tâm thả lại trong bụng.
Mà dân bản địa cầm theo hàng rào, lều trại, da thú linh tinh nhanh chóng chạy biến về trên đại thụ cũng chảy mồ hôi ròng ròng, cuối cùng cũng làm cho đám người ngoài này cất bước.
Lăng Điềm Điềm tỏ vẻ rất không cam lòng.
Nói coi tinh thần tìm tòi nghiên cứu khoa học đâu?
Vừa rồi màn ảnh có vấn đề thời gian dài như vậy, sao lại không có người nào hoài nghi vậy?
Vạch trần tồn tại của dân bản địa rồi đưa ban tổ chức trận đấu vào cục khai phá Liên Bang uống trà mới tốt ~
Lăng Điềm Điềm e sợ thiên hạ không loạn bị Lăng Dục Cẩn nhét vào trong túi lần nữa, "Lăng Điềm Điềm, cậu thiếu đánh đúng không?"
Lăng Điềm Điềm đang xoay đến xoay lui suy nghĩ chủ ý xấu lập tức ngoan ngoãn lui về túi áo, dùng hành động thực tế tỏ vẻ, tớ rất nghe lời, vừa rồi chuyện gì cũng không phát sinh hết!
Mà tổ hai người Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm không được xem trọng này, rốt cục cũng chính diện tiếp xúc với những tuyển thủ khác.
Lăng Dục Cẩn cho rằng Lăng Điềm Điềm đã trải qua chuyện nguy hiểm nào không tiện mở miệng mới suy yếu thành cái bộ dáng kia, cậu còn khẩn trương đặt cây nhỏ vào túi áo, còn thường xuyên quan sát tình huống của Lăng Điềm Điềm, lo lắng tới cực điểm.
Kết quả, là do Lăng Điềm Điềm ăn quá no??
Ăn quá no...
Quá no...
...
Ha hả.
Lăng Dục Cẩn bỗng nhiên tra hỏi làm Lăng Điềm Điềm sợ tới mức hai cái lá lập tức cứng đờ.
Làm sao đây làm sao đây, Đại Bảo sẽ tức giận mất, nếu cậu ấy biết nó có thể hấp thu năng lượng từ quái vật thì sau này có thể sẽ cự tuyệt làm đồ ăn cho nó không? Trong nháy mắt Lăng Điềm Điềm lóe ra rất nhiều nghi vấn, sau đó suy tư một hai giây, quyết đoán nằm vật xuống trên lòng bàn tay Lăng Dục Cẩn, còn cực kỳ có hình tượng mà giật giật một cái lá.
Ý bảo, mệnh đã không còn, chớ nhớ chi nữa.
Động tác giả chết của Lăng Điềm Điềm đúng là cực kỳ chuẩn.
Chuẩn tới mức làm cho Lăng Dục Cẩn rất tức giận.
Rất tức.
... Hình như cũng không tức giận lắm ヽ(*3"*)
Kỳ thật Lăng Điềm Điềm cũng không biết chuyện sẽ biến thành cái dạng này.
Nó cho rằng, những tuyển thủ tham gia trận đấu sẽ không gặp được đám dân bản địa này.
Bởi vì dân bản địa sinh sống ở phía trên đại thụ trong rừng mưa, trên cơ bản thì không có khả năng bị người ngoài phát hiện được, thậm chí ban tổ chức cũng chưa từng thông báo cho tuyển thủ về chuyện bộ lạc, hoặc là đang giữ lại điều này làm đề khiêu chiến ẩn, hoặc là khi thăm dò tinh cầu mới căn bản không phát hiện được.
Lăng Điềm Điềm cảm thấy, đáp án có khả năng nhất là cái sau.
Dù sao, nếu không phải là ngày hôm qua bộ lạc bị quái vật tập kích, phát ra thanh âm kinh động tới Lăng Điềm Điềm, nó khẳng định cũng không biết bên trong đám đại thụ rậm rạp lại còn cất giấu một đám dân bản địa.
Nhưng chuyện này nói đến cũng khéo, sau khi bị tập kích thì bộ lạc cần bổ sung đá hoặc đất cát để tu bổ phòng ốc bị hư tổn, đám tráng hán vừa ly khai đại thụ không bao lâu, liền đụng phải nhóm tuyển thủ đang tham gia thi đấu.
Mười lăm người này cho rằng đám tráng hán là điểm thêm của trận đấu, chủ động vây lại muốn ngăn động tác của dân bản địa, ngược lại dọa tới mấy tráng hán, dưới tình thế cấp bách nên trói lại nhóm người ngoài, ném vào trong nồi.
Dựa theo phương án tốt nhất của dân bản địa, chính là hù dọa mười lăm tuyển thủ này, sau đó cho bọn họ một cơ hội chạy trốn, sau khi nhóm người ngoài này vừa ly khai, đám dân bản địa liền lập tức quay về đại thụ, rồi dùng ma pháp tiêu trừ sạch sẽ hết thảy dấu vết.
Để người ngoài cho rằng đó chỉ là giấc mơ của họ thì không thể tốt hơn.
Nhưng không nghĩ tới, đám người đã ngồi ở trong nồi kia khi biết bọn họ là tộc ăn thịt người, lại còn có hai người có thể câu thông với bọn họ nói mình là sứ giả của thần, không thể ăn.
Căn bản không nghĩ tới việc chạy trốn, còn chủ động câu thông, làm đám dân bản địa quả thực không có không gian tiếp tục phát huy.
Dân bản địa tôn sùng tự nhiên, chỉ tin tưởng tới những nguyên tố cơ bản như phong, hỏa, thủy, thổ, căn bản là không liên quan tới cái gì mà thần tiên, đột nhiên đâu ra có hai người ngoài tới nói mình là sứ giả thần linh, quả thực như là làm việc khác chuyên ngành, bị sai tín ngưỡng.
Khó trách khi dân bản địa nghe nói như thế, trong một chốc cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Khi nhóm tuyển thủ phát hiện dân bản địa không phải là trạm kiểm tra cộng điểm mà ban tổ chức thiết trí, lại vừa biết ma pháp vừa ăn thịt người, tự nhiên là nghĩ tới biện pháp thoát thân; mà về phần dân bản địa chỉ đi thu thập một chút đất đá về đại thụ thì lại bị người ngoài đụng vào, họ càng muốn sớm tiễn nhóm tuyển thủ này đi, hai phe không bao giờ có liên lụy gì thì tốt hơn.
Rõ ràng đều muốn nói bái bai với đối phương, nhưng dưới đủ loại nhân tố như tộc ăn thịt người biết ma pháp, cùng với phương hướng tự cứu sai lầm của nhóm tuyển thủ, sự tình đã chuyển tới một phương hướng kỳ quái.
Mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thì càng không thể phát hiện được dân bản địa, nếu không phải do Lăng Điềm Điềm dị thường làm cho Lăng Dục Cẩn cảm thấy chung quanh có gì đó nguy hiểm, nên cẩn thận tìm kiếm hết thảy dị thường chung quanh, mà nếu Kỳ Văn không cẩn thận làm rớt bài tập thì bọn họ cũng sẽ căn bản không nhặt được.
Có nhân tức có quả, vòng vòng chuyển chuyển một hồi, Lăng Điềm Điềm còn cho rằng sẽ không gặp lại được đám dân bản địa này.
Nhưng mà, Lăng Điềm Điềm mới vừa tỉnh ngủ liền phát hiện Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đã đi lên phía trên đại thụ, còn làm giao dịch với dân bản địa, muốn đánh vỡ cục diện bế tắc hiện tại giữa tuyển thủ bị bắt và dân bản địa.
Sao trong một lúc nó tiêu thực lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Nhưng cũng may Lăng Điềm Điềm bây giờ vẫn còn là anh hùng bộ lạc, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm quen với nó cũng được hưởng thụ đãi ngộ khách quý một phen.
Có người tốt đại diện, câu thông liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng trước hết, Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm còn có một số việc cần phải làm, liếc nhau, "Chúng ta cần liên hệ với bên trận đấu, nhờ bọn họ can thiệp vào việc bảomật bộ lạc."
Liên Bang hàng năm đều phát hiện được tinh cầu mới, nhưng trình độ phát triển khoa học kỹ thuật văn minh khác nhau, cho nên nếu tiến độ văn minh của dân bản địa trên tinh cầu mới khác với văn minh hiện giờ của Liên Bang, trong thời gian hội tụ, là có thể hưởng thụ điều lệ bảo hộ, tỷ như có được bước đệm kỳ giữ bí mật một trăm năm.
Nói cách khác, ban tổ chức trận đấu lúc trước chưa biết tồn tại của bộ lạc thì thôi, nhưng giờ trong lúc thu hình lại gặp được dân bản địa của tinh cầu mới, hiện tại muốn công khai tin tức của bộ lạc thì cần có chính sự đồng ý của dân bản địa.
Nếu không sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc từ hệ thống tư pháp Liên Bang.
Mà vừa rồi, khi Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm nhặt được bài tập về nhà của Kỳ Văn, có khán giả xem trực tiếp bắt được mấy từ mấu chốt như "tộc ăn thịt người", "ma pháp", lại càng không nói tới mười lăm người bị bắt đã xuất hiện trong màn ảnh anh em họ.
Nếu hiện giờ dân bản địa cự tuyệt công khai tin tức của mình, ban tổ chức trận đấu phải lấy tiền mua lại những hình ảnh vừa rồi.
Ưu điểm của những quy định cứng nhắc và thưởng phạt hoàn thiện được thể hiện ra ở đây, Lăng Dục Cẩn trực tiếp kể ra nội dung bảo hộ của Liên Bang với tinh cầu mới cho bộ lạc, để Lăng Điềm Điềm phiên dịch lại cho dân bản địa nghe, giải thích rằng bọn họ hiện tại có thể mở miệng hướng ban tổ chức trận đấu tranh thủ ích lợi, và chờ sau khi nhân viên công tác cục khai phá Liên Bang tới đây rồi bàn bạc, để bộ lạc không đến mức mê mang không hiểu ra sao.
Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm háo hức muốn thử, dĩ nhiên không phải là do ngọn lửa giúp người làm niềm vui trong cơ thể bị thiêu đốt, mà là bị ban tổ chức trận đấu hãm hại lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trả đũa một lần!
Trên đại thụ có thể che chắn tín hiệu, cho nên nếu muốn liên hệ với ban tổ chức thì anh em Lăng Dục Cẩn cùng với vài dân bản địa đại biểu cho bộ lạc còn cần phải ngồi lá cây bay xuống, tuy rằng chỉ là một câu ma pháp nổi gió lên, nhưng lại có thể lảo đảo bay xuống, Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm đều cảm thấy quá thần kỳ.
Lăng Điềm Điềm là tín nhiệm ràng buộc của cả song phương, còn chưa hạ cánh thì nó đã nhảy qua đánh bay toàn bộ camera phi trùng gần đây, sau đó tìm được một phi trùng đã bị ngã xuống đất, cúi "đầu" thao tác, trực tiếp liên hệ với ban tổ chức.
Nhân viên đang phụ trách màn ảnh số 081 và số 082 mới vừa rồi còn đang phát sầu, đối tượng quay phim của hắn bỗng dưng biến mất trong một mảnh tán cây, tìm không thấy bóng dáng, giây tiếp theo lại nhìn thấy một đám người cưỡng chế mở ra quang bình, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tuyển thủ số 081 và số 082 đang ở trong đó!
Nhưng mà, nhóm người bôi bôi khắp người này là từ đâu tới vậy? Trong rừng mưa không có an bài phân đoạn này mà!
Sau khi Lăng Dục Cẩn thấy cuộc gọi đã được thiết lập, liền vươn tay giấu Lăng Điềm Điềm đi, cậu lúc trước cũng không biết là loại màn ảnh của camera phi trùng này lại là đảo ngược, có lẽ lát nữa cậu sẽ bắt một cái mở ra thử nghiên cứu một chút.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là việc bộ lạc bị quấy rầy bởi cuộc thi, phải nhân cơ hội hướng ban tổ chức đòi quyền bảo hộ (hãm hại một phen), Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm yêu cầu gặp người phụ trách tới đây tâm sự về vấn đề dân bản địa trên tinh cầu mới.
Mọi người Liên Bang đều biết, khi khai phá tinh cầu mới, một khi đề cập đến dân bản địa, sự tình lập tức sẽ trở nên vừa phức tạp vừa phiền toái, bất luận là phương thức hòa bình hay là dùng vũ lực, chỉ cần vài chi tiết thỏa thuận bị xử lý không đúng, nó đều có thể trở thành bím tóc bị tóm, nói Liên Bang tổn hại nhân quyền, thậm chí còn có thể khơi mào vấn đề kỳ thị tinh cầu.
Trước đó ban tổ chức đã thăm dò qua tinh cầu mới một lần, nhưng thật không ngờ trong rừng mưa thế mà lại còn cất giấu một đám người như vậy, giờ chỉ có thể kiên trì liên hệ với cục khai phá Liên Bang, sau đó bộ lạc lựa chọn giữ bí mật về tin tức, tiếp đó chính là vấn đề ban tổ chức gánh vác trách nhiệm bồi thường.
Nhìn người phụ trách trận đấu hứa hẹn xử lý màn ảnh Trực tiếp vừa rồi, còn nhượng bộ đưa ra bồi thường, cuối cùng "cắt đất đền tiền" xuất huyết một phen, Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm mới đứng ra, nhìn người phụ trách trận đấu, nở nụ cười.
Oan có đầu nợ có chủ, là một trong những tuyển thủ của cuộc thi, Lăng Dục Cẩn họ, rốt cục tìm được đầu sỏ gây tội.
Người phụ trách mới vừa làm cho dân bản địa bộ lạc gật đầu, liền nhìn thấy hai tuyển thủ mặc bộ đồ rằn ri đặc chế từng bước đi về phía trước, ánh mắt của họ nhìn hắn, phá lệ ôn nhu.
Từ từ, là cái loại ôn nhu đa tình làm cho sau lưng mát lạnh?
"Chúng tôi là tuyển thủ số 081 và số 082, không cẩn thận trở thành người biết tin tức chân thật của dân bản địa, đã để người phụ trách thêm phiền toái rồi."
Ban tổ chức: Không! Không phiền! Giữ bí mật thật tốt là được rồi!!
"Là một tuyển thủ, nhất định phải phối hợp toàn diện, hết sức trợ giúp ban tổ chứctiêu trừ ảnh hưởng đối với cuộc sống dân bản địa."
Ban tổ chức: Ừ, lời này như chạm vào trái tim.
"Nhưng có lòng lại không đủ lực, chúng tôi chỉ có hai người, nếu muốn giải quyết việc này thì phải giấu diếm được mười lăm tuyển thủ vẫn còn đang trong nồi, thựcsự rất khó khăn.."
Ban tổ chức: Hình như lời này hơi có lý?
"Tuy rằng hiện tại dân bản địa và chúng tôi vẫn có hơi xa lạ, sự tín nhiệm cũngkhông đủ, nhưng ý tốt thì không nhất định phải yêu cầu người khác lập tức lĩnhhội, chúng tôi có thể làm được đủ khả năng của mình, không phải là đủ rồi sao?"
Ban tổ chức: Hai thiếu niên trẻ này rất chính trực!
"Đây là vài vật phẩm mà chúng tôi cần, trong nửa giờ xin ban tổ chức đưa tới tọa độnày, chúng tôi sẽ chuẩn bị diễn một tuồng kịch trước mặt những tuyển thủ bị bắt,chu toàn lời nói dối này."
Ban tổ chức: Bọn họ làm việc sai lầm lại để hai tuyển thủ nhỏ này gánh, thật đúng là quá không phúc hậu, hẳn là phải bồi thường, vậy thì đồ vật trên tờ danh sách này phải nhanh đưa tới thôi!
Chỉ đơn giản quét hai mắt lên trên danh sách, do muốn nhanh chóng dàn xếp ổn thoả nên ban tổ chức gật đầu đáp ứng để người phụ trách kêu nhân viên nhanh đi chuẩn bị.
Vì thế, nhân viên nào đó đang bận rộn làm việc thì nhận được một tờ danh sách vật phẩm từ Boss, mặt chính viết mấy thứ này thì cũng thôi, nhưng nhìn thấy danh sách vật phẩm trên mặt trái cái gì mà thiết bị phản trọng lực, quần áo cách nhiệt chống hàn, máy áp súc cát đá,... Nhân viên nọ liền kinh ngạc tới ngây người, chẳng lẽ Boss có thân thích đang tham gia thi đấu sao? Như vậy chẳng phải là đi cửa sau sao!
Đưa mấy thứ này cho tuyển thủ thì còn có thể tiếp tục thi đấu hở?
Trực tiếp đưa hình thức thám hiểm sinh tồn biến thành đi du lịch thể nghiệm luôn!
Nghĩ đến Boss là một độc thân cẩu vạn năm, vạn nhất đám vật phẩm này chính là cơ hội để Boss thành công "thoát ra", mình mà còn chậm trễ thì sẽ không tốt, nhân viên chuẩn bị yên lặng cố gắng một phen vì hạnh phúc của Boss, cũng không rối rắm thêm về mấy thứ đồ đạc kia, kiểm kê hoàn tất liền đóng gói lại, lấy tốc độ nhanh nhất đưa mấy thứ này tới bên người anh em Lăng Dục Cẩn.
Về phần Boss, ông ấy căn bản không biết mặt trái còn viết những vật phẩm khác.
Mà Lăng Dục Cẩn chỉ ôm thái độ thử một lần, trên thực tế cũng không có bao nhiêu kỳ vọng về việc toàn bộ vật phẩm trên danh sách sẽ được đưa tới, trong cái bọc được chuyển tới thấy được những vật phẩm căn bản không có khả năng đưa tới đều xuất hiện trước mặt.
Cùng Lăng Kiệt Sâm liếc nhau, có chút kỳ quái, "Chẳng lẽ chúng ta đã nghĩ oan choban tổ chức?"
Sự hiểu lầm ngọt ngào.
Nhưng cũng may, song phương đều rất vui vẻ.
Chỉ khổ cho một vị nhân viên vì để Boss chấm dứt sinh hoạt độc thân cẩu mà nát tâm.
Mở ra mấy vật tư này, Lăng Dục Cẩn cất đám thể tích nhỏ nhưng ở bản đồ đầm lầy, núi cao và hoang mạc kế tiếp có tác dụng cực lớn như thiết bị phản trọng lực, quần áo cách nhiệt chống hàn, mấy áp súc cát đá vào trong ba lô, sau đó còn cố làm ra vẻ a a ô ô trộm câu thông với đám tráng hán, tới trước năm cái nồi kia diễn một tuồng kịch.
Kịch bản cực kỳ đơn giản.
Chính là giống như ý nghĩ ban đầu của mười lăm tuyển thủ khi bị bắt, nghĩ đám tráng hán bộ lạc thành điểm cộng thưởng, khảo nghiệm nhóm tuyển thủ ngay khi ngoài ý muốn gặp được nguy hiểm thì có trấn định hay không, cùng với năng lực phản ứng như thế nào.
Đương nhiên, những tuyển thủ bây giờ vẫn chưa thoát ra từ trong năm cái nồi, nhất định là lấy không được cơ hội nổi bật lần này.
Mà Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm chính là dùng diễn xuất tới nói cho tất cả khán giả xem Trực tiếp, trên thực tế những "tộc ăn thịt người" vừa rồi mọi người nhìn thấy toàn bộ đều là nhân viên trong ban tổ chức sắm vai, đây trạm kiểm soát được tỉ mỉ chuẩn bị cho tuyển thủ.
Về phần ma pháp, ha hả, đó là hiệu ứng mua bằng số tiền lớn đấy.
"Anh cảm thấy, diễn như vậy ngay cả mười lăm tên tuyển thủ kia cũng lừa không được." Sự lo lắng của Lăng Kiệt Sâm rất có đạo lý, một lời nói dối cần ngàn vạn lời nói dối khác đắp lại, hắn và Cẩn bảo căn bản không có biện pháp đi giải thích những bộ xương trắng âm u và dân bản địa biết ma pháp là thế nào.
Lăng Dục Cẩn nhìn camera phi trùng bên người vẫn chưa chính thức khởi động quay, lắc lắc đầu, "Bọn họ tin hay không cũng không quan trọng, chúng ta cũng chỉdiễn cho khán giả xem Trực tiếp nhìn thôi, dù sao hai nhân vật như anh em mìnhchỉ là người qua đường, cái gì cũng không biết. Chỉ cần để cho khán giả tin tưởng tộc ăn thịt người gì đó đều là tiểu xảo của nhân viên là được."
Thương lượng cùng nhóm dân bản địa việc lát nữa hai người Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm sẽ lên sân khấu, cùng với phương hướng biến mất của nhóm tráng hán, một hồi lừa gạt khan giả xem Trực tiếp, hiểu rõ mục đích thô bạo thủ đoạn biểu diễn vụng về, bắt đầu!
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm trở lại địa phương vừa rồi bọn họ biến mất trong màn ảnh, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, lúc camera phi trùng khởi động thì bắt đầu đối thoại.
"Anh, anh nhìn thấy chưa?"
"Rồi, có phải là có một loại cảm giác tan nát cõi lòng không?"
"Có, cảm thấy tâm linh nhỏ bé của em đã bị lừa gạt thê thảm."
Cuối cùng cũng khôi phục màn ảnh Trực tiếp, nhóm khán giả vẫn có chút không rõ lí do đang kỳ quái ——
-Vừa rồi chỉ có một mình tui bị đen màn hình sao? Không đúng, đã phát sinh chuyện gì!
-Lầu trên +1, tui cũng có một khoảng thời gian không nghe được thanh âm cũng không thấy hình, còn tưởng rằng là tài khoản cá nhân của mình bị hết, không thể trả tiền màn ảnh rồi ~
-Đúng đúng đúng, tui cũng vậy, màn ảnh đột nhiên đen một đoạn thời gian, đã xảy ra chuyện gì sao?
Lúc này, Lăng Kiệt Sâm vẫy vẫy tay, để phi trùng bay lại đây, "Có khả năng khán giả đang không rõ lắm mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi cho mọi ngươi xemmột chút này."
Sau đó, khán giả liền nhìn thấy Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm đi tới phía trước, như là tiết lộ ma thuật, bắt đầu giải thích cho mọi người, nhìn, tộc ăn thịt người đang ở đây ăn cơm hộp thay ca, toàn bộ đều là nhân viên.
Mà ma pháp lại là tài liệu hóa học, dựa theo phương trình và phản ứng khác nhau, điều hòa thành bột phấn thần kỳ.
Đám khán giả: "..."
Quần đã cởi luôn rồi, ban tổ chức các người liền cho chúng tôi nhìn thứ này?
Nguyên lai bộ lạc đều là giả!
"Chúng ta có nên đi cứu những tuyển thủ còn trong nồi kia không?"
"Đi thôi, nhưng đừng nói cho bọn họ biết này tộc ăn thịt người đều là nhân viên, bằng không họ sẽ rất xấu hổ."
Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm an bài hành động lát nữa trước mặt khán giả, rồi mang màn ảnh hướng tới năm cái nồi kia.
Được rồi, bây giờ là một hồi hành động cứu viện đã biết trước kết cục.
Mà từ sau khi dân bản địa xuất hiện thì mười lăm con camera phi trùng liền khó hiểu đình chỉ công tác, giờ bọn nó rốt cục cũng khởi công lần nữa, sôi nổi tìm đối tượng quay phim của mình, tất cả khán giả xem Trực tiếp liền phát hiện, một đoạn tín hiệu gián đoạn thật dài vừa rồi cuối cùng cũng chấm dứt, quay đầu nhìn chính là đám tuyển thủ ngồi trong nồi, vẻ mặt mờ mịt.
Bỗng lúc này, trong rừng cây phương xa truyền đến một trận dã thú tru lên, tộc ăn thịt người nguyên bản hung dữ vây quanh nồi lập tức bỏ chạy, lúc rời đi, một ít dấu vết của bộ lạc cũng thuận tiện biến mất.
Mà cũng không lâu lắm, lại có hai tuyển thủ đi ngang qua, phát hiện đươc năm cái nồi này, sau đó vẻ mặt kinh ngạc chạy tới, đưa mười lăm người này ra từ trong nồi.
Mà hai tuyển thủ đi ngang qua, tự nhiên chính là Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.
"Hai cậu có nhìn thấy bộ lạc của dân bản địa hoặc là tộc ăn thịt người
không? Là cái loại biết ma pháp ấy!" Mới vừa từ trong nồi đi ra, mấy tuyển thủ này không tin những thứ kia vừa rồi liền nháy mắt biến mất, giống như hết thảy đều chưa từng phát sinh vậy, vội vã nhìn về Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm để chứng thực.
Nghi hoặc lắc đầu, ánh mắt Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm thành khẩn, "Bọn tôi đitới từ bên cạnh chỗ này, cũng chưa từng phát hiện những người khác, chỉ có cáccậu."
"Vậy thanh âm gào thét như nổ mạnh, còn có hòn đá nhánh cây bay chung quanh?"
"Hả? Cũng không có!"
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều một bộ biểu tình "các cậu đang nói chuyện cười à", nghiêm túc nói hưu nói vượn.
Lúc này trên mạng rất vui vẻ ——
-Ha ha ha ha ha, cho người nghĩ ra kịch bản này một điểm, còn lại chín mươi chín điểm phải thưởng cho diễn xuất của Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm ~ không được để cho mười lăm tuyển thủ này xem lại, bọn họ sẽ khóc mất!
-Từ đã, vừa mới xảy ra chuyện gì? Vì sao màn ảnh của tuyển thủ lại bị gián đoạn?
-Lầu trên đừng hoảng hốt, đi tìm màn ảnh số 081 hoặc số 082 xem là sẽ biết, ban tổ chức đúng là đủ nhàm chán.
Vậy coi như, đã lừa gạt được rồi?
Nhân viên đang chú ý chặt chẽ khán giả trên mạng thở ra một hơi, thấy không có người nào nghĩ tới hướng thật sự có dân bản địa trên tinh cầu mới, hắn mới đem tâm thả lại trong bụng.
Mà dân bản địa cầm theo hàng rào, lều trại, da thú linh tinh nhanh chóng chạy biến về trên đại thụ cũng chảy mồ hôi ròng ròng, cuối cùng cũng làm cho đám người ngoài này cất bước.
Lăng Điềm Điềm tỏ vẻ rất không cam lòng.
Nói coi tinh thần tìm tòi nghiên cứu khoa học đâu?
Vừa rồi màn ảnh có vấn đề thời gian dài như vậy, sao lại không có người nào hoài nghi vậy?
Vạch trần tồn tại của dân bản địa rồi đưa ban tổ chức trận đấu vào cục khai phá Liên Bang uống trà mới tốt ~
Lăng Điềm Điềm e sợ thiên hạ không loạn bị Lăng Dục Cẩn nhét vào trong túi lần nữa, "Lăng Điềm Điềm, cậu thiếu đánh đúng không?"
Lăng Điềm Điềm đang xoay đến xoay lui suy nghĩ chủ ý xấu lập tức ngoan ngoãn lui về túi áo, dùng hành động thực tế tỏ vẻ, tớ rất nghe lời, vừa rồi chuyện gì cũng không phát sinh hết!
Mà tổ hai người Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm không được xem trọng này, rốt cục cũng chính diện tiếp xúc với những tuyển thủ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất