Sự Kiện Phòng 503

Chương 13: Đánh cuộc cái gì, phải cẩn thận

Trước Sau
Cuộc sống yên bình không được hai ngày, đã phải bắt đầu chuẩn bị cho trận thi đấu bóng rổ liên trường.

Cận Phi nhìn tiền trong tay càng ngày càng ít, trong lòng oán hận! Nên chuyện của trận thi đấu bóng rổ Cận Phi cũng vứt bỏ, dùng sức đạp xe, cái gì cũng mặc kệ, ngay cả việc chiêu sinh một đội bóng rổ đặc biệt, không được trả côngthì không làm.

Cho nên từ tuyển người đến huấn luyện, tất cả mọi chuyện Cận Phi đều giao cho Nguỵ Nhất Thần, mỹ danh ngoài mặt gọi là rèn luyện sớm, kỳ thực chính là không muốn lao động.Ngoài ra còn muốn thoát khỏi Nguỵ Nhất Thần, không muốn bị dây dưa, thật là đòn dứt khoát, một hòn đá ném hai con chim. Cận Phi vẫn tiếp tục sự nghiệp trước kia của mình, ban ngày chạy bảo hiểm, buổi tối hát rong.

Rõ ràng Cận Phi đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Nguỵ Nhất Thần, phía nam sinh Nguỵ Nhất Thần tự mình chọn mấy người đã từng chơi bóng, bản lĩnh không tệ. Phía nữ sinh, chỉ cần Nguỵ Nhất Thần lộ diện, trên cơ bản hết hạn đăng ký tham gia liền dừng lại, thì đã có rất nhiều người ứng cử, Ngụy Nhất Thần quyết định chọn tất cả, dùng một trận thi đấu vòng tròn, năm người một đội, tự do kết đội, người nào thua thì loại, thông qua trận đấu chọn người. Nghe thấy tin tức này, toàn bộ khoa kinh tế đều sôi trào, đàn chị đàn em đều xuất trận. Xung quanh sân bóng rổ của học viện kinh tế đều bị bao vây bởi nữ sinh, phàm là nam sinh nào chơi tốt đều bị hét kêu đi làm huấn luyện viên, chơi không tốt chỉ có thể rời khỏi đi tha hương chơi bóng.

Sân bóng rổ một tuần sau đó, cuối cùng đã tới ngày chọn. Các nữ sinh xuất ra tất cả vốn liếng, lăng lộn sờ soạn, té ngã va chạm mà đánh xong trận đấu. Lúc mới bắt đầu Nguỵ Nhất Thần còn nghiêm trang làm trọng tài, nhưng liên tiếp xuất hiện đủ loại phạm quy, bản thân Nguỵ Nhất Thần thiếu chút nữa cũng quên quy tắc trận đấu, cuối cùng rốt cuộc một nữ sinh cướp được bóng ôm bóng đi xuyên qua toàn bộ sân thể dục sau khi đạp đổ mọi quy tắc, ngồi xổm dưới đất cười, cả buổi cũng không đứng dậy, ngay cả còi phạm luật cũng quên thổi.

Tuy rằng tính chất trò chơi có chút mạnh, nhưng chung quy vẫn có mấy cô bé không tệ.

Nguỵ Nhất Thần phát hiện một nữ sinh có tỷ suất ném trúng bóng rất cao, vóc người không cao, hơi mập, đeo kính, tất cả mọi người gọi cô là A Kiều. Chạy ba bước ném rổ của cô rất chuẩn, nhưng đội cô vẫn đứng cuối cùng, việc đó có hơn nửa công lao là của cô. A Kiều chẳng qua có một vấn đề nhỏ, chính là mỗi lần cô chạy ba bước ném rổ, sẽ ngẩng đầu xác nhận coi bóng có vào không. Kỳ thực động tác này cũng không có gì đáng trách, nếu như bóng chưa đi đến bảng rổ thì có thể bị cướp ngay lập tức. Nhưng vấn đề của cô chính là mỗi lần như vậy cô đều đứng dưới khung rổ xem bóng, nhưng riêng tỷ số trúng đích của cô vẫn rất cao. Nên mỗi lần sau khi ném bóng vào rổ, đều có thể nghe thấy tiếng hét thảm của A Kiều. Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, mắt kiếng của cô cũng lâm vào tình trạng gần như bị hư hỏng.

Ngoài ra còn một nữ sinh cũng có đặc điểm tương đối khá, nhất là có một cái tên rất nam tính, biệt hiệu La Bặc [cây củ cải], tốc độ rất nhanh, tốc độ cô mang bóng ngang với tốc độ tay không của người khác, hơn nữa sức chịu đựng cũng vô cùng tốt, từ đầu tới đuôi chạy khắp toàn trường, cũng không cảm thấy mệt.

Nữ sinh thứ ba biệt hiệu Lão Sư, ném rổ và tốc độ cũng không quá tốt, nhưng cực kỳ dính người, quả thực chính là kẹo cao su chuyển thế, bị cô quấn lấy, đừng hòng nghĩ tới chuyện cầm được bóng.

Nữ sinh thứ tư vóc người rất cao, kỹ thuật chặn bóng cũng không tệ, làm Nguỵ Nhất Thần sửng sốt cả buổi, mới phát hiện người mặc quần áo bóng rổ, giày bóng rổ, đeo bao cổ tay, chạy tới chạy lui lại là Trịnh Tư Kỳ.

Những người khác tuy rằng không có sở trường gì đặc biệt rõ ràng, thế nhưng dù sao cũng không có gì trở ngại, cứ như vậy, trên cơ bản một đội bóng rổ liền được định ra.

Bên này Nguỵ Nhất Thần bận rộn chọn người, bên kia quần chúng vây xem đang nghị luận sôi nổi.

Có nữ sinh to gan thẳng thắn hỏi thăm cái người cao to cực đẹp trai kia là ai. Nữ sinh khoa kinh tế thấy tràn đầy cảm giác nguy hiểm, sống chết cũng không tiết lộ tên của Nguỵ Nhất Thần, lúc một đám nữ sinh líu ríu thì thầm thảo luận, tiếng một nam sinh yếu ớt từ sau lưng truyền tới.

“Cậu ta gọi là Nguỵ Nhất Thần, các người nên dắt cậu ta đi nhanh đi, tốt nhất dùng dây xích khóa lại, nhốt vô lồng, sau đó khóa chặt cửa phòng, nếu như có roi da đèn cầy chẳng hạn đều không cần khách sáo, cứ việc chăm sóc, tóm lại ngàn vạn lần đừng thả cậu ta ra làm hại xã hội!” Các nữ sinh vẫn thăm dò Nguỵ Nhất Thần lúc trước, tất cả đều sợ hết hồn, nhìn qua, liền thấy một nam sinh gầy gò, trắng trẻo tinh khiết, mang vẻ mặt táo bón nhìn Nguỵ Nhất Thần, vừa nhìn vừa lý sự.

“Cậu muốn ăn thịt người hả? ”

“Tớ đã 500 năm nay không ăn thịt người!” Cận Phi nói xong quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt cười nhạo của Trịnh Tư Kỳ sau lưng anh.



“Cậu là âm hồn không tan hả… Sao ở đâu cũng thấy cậu vậy!”

“Tớ nếu không ở đây, sao có thể thấy cậu ăn dấm chua chứ?”

“Cậu mới ăn dấm chua, cả nhà cậu đều ăn dấm chua, toàn thôn cậu cũng ăn dấm chua, toàn thành phố cậu đều ăn dấm chua!”

“Vị bạn học này, cậu đừng quên tớ và Nguỵ Nhất Thần đều là dân bản xứ của thành phố S nha, nhưng Nguỵ Nhất Thần có vẻ cũng rất thích ăn dấm chua, hôm khác hỏi một chút vậy!”

Cận Phi “…”

“Lại nói, sao ban ngày hôm nay cậu không đi ra ngoài làm việc hả, cậu không phải nói tớ đưa cho cậu làm quá nhiều việc, làm chậm trễ cậu kiếm tiền sao?”

“Tớ tới xem một bạn học nào đó làm sao trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường, mối tình thắm thiết, bội tình bạc nghĩa!”

Trịnh Tư Kỳ”… Sao tớcứ cảm thấycó mùi chua chua, người nào đó không cảm thấy mình có điểm chuyện bé xé ra to, ngoài ra còn suy luận lung tung sao?”

“Các người chơi tiếp đi, tôi đi.” Cận Phi vừa định đi, liền nhìn thấy Nguỵ Nhất Thần ở trong một đám nữ sinh xúc động đi tới, cười đến lộ tám cái răng nói “Sao anh lại tới đây!”

“Tôi ở trên con đường nhân sinh đi lạc đường!”

“Thật sao! Em vừa phát hiện một sở thích chung của chúng ta! Em cũng thích xem hoạt hình, Em đã nói với anh chưa vậy!”

Cận Phi che mặt chạy trốn, người này không biết còn có nhiều người vây xem sao, thực không biết xấu hổ!

Buổi tối lúc quay về túc xá, thấy lão Đại đang ngồi xổm ở cửa phòng dùng điện thoại chung của ký túc xá gọi điện thoại cho bạn gái, lão Tam thì dùng laptop của cậu chơi game, Cận Phi lần đầu tiên trở về sớm hơn cậu, đang ngồi trước bàn viết viết vẽ gì đó.

“Anh viết gì vậy?” Nguỵ Nhất Thần mang mấy nữ sinh đánh bóng cả buổi, nóng cực kỳ, tiện tay cởi áo khoác, hai tay vịn lưng ghế dựa, đầu thì lướt qua đầu Cận Phi duỗi tới phía trước, kết quả khi Cận Phi quay đầu lại, môi vừa vặn lướt qua gò má Nguỵ Nhất Thần.

Cận Phi “…”

Nguỵ Nhất Thần “…”

Cận Phi phản ứng trước, nhặt bài tập đang viết lên, điên cuồng đánh Nguỵ Nhất Thần một trận. “Tôi cho cậu giả bộ giở trò! Tôi cho cậu không có việc gì dựa vào gần như vậy! Cho cậu không cẩn thận làm tôi giật mình! Cho cậu ăn no quản tôi! Tôi cho cậu không mặc áo!”



Lão đại “…”

Lão Tam “…”

Nguỵ Nhất Thần “… Toàn là một đám đàn ông, không mặc áo cũng không được sao.”

“Cút sang một bên!” Cận Phi đánh Nguỵ Nhất Thần xong, xoay người đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, đợi lúc Nguỵ Nhất Thần đuổi theo, Cận Phi đang sờ môi của mình ngây người.

“Kỳ thực anh cũng có cảm giác với em, đúng hay không, không thể cho em cơ hội sao!”

“Cậu huênh hoang vừa vừa thôi, có cảm giác bà nội cậu! Tôi… Quên đi, quay về ngủ đi.”

“Em không nóng nảy, chuyện chúng ta từ từ sẽ đến. Nhưng ban nãy em tìm anh là có chuyện nghiêm túc.Hôm nay lúc họp em nói với đội bóng rổ nữ. Em là huấn luyện viên đội nam, huấn luyện viên đội nữ để anh làm. ”

Cận Phi “… Tôi có nói với cậu là tôi đã từng chơi bóng. ”

“Em đoán được, dáng dấp anh như bộ dạng của Lâm Đại Ngọc* vậy, nên không thể nào không biết chơi bóng.Em nói anh là huấn luyện viên danh dự, đến lúc đó em đồng thời tìm thên một thằng bạn thân tới làm huấn luyện viên, nếu không có bận gìthì em cũngđến giúp. Gần đây trong trường thống nhất bắt đầu huấn luyện tất cả sinh viên thể thao, chuẩn bị thi đấu đại hội thể thao sinh viên trong tỉnh.”

“Cậu mới lớn lên giống Lâm Đại Ngọc, cả nhà cậu đều lớn lên giống Lâm Đại Ngọc! Dám xem thường tôi, tuy rằng tôi chơi không tốt, thế nhưng tôi vẫn rất tự tin chặn banh trong tay cậu, nếu không thì ngày mai lúc huấn luyện đội bóng rổ nữ chúng ta so tài thử xem, nếu tôi thắng, sau này cậu phải chặt đứt suy nghĩ xấu xa trong đầu.”

“Nếu em thắng, anh để cho em hôn một cái, nụ hôn đầu của em vẫn chưa có mất đâu!”

“Đầu năm nay là xử nam cũng xấu hổ mở miệng, cậu ngay cả nụ hôn đầu cũng không có còn tưởng là vinh quang hả! Cậu muốn tôi khinh bỉ cậu sao!”

“Là vì em muốn tất cả lần đầu tiên đó cùng với anh!”

“Dừng! Không ai muốn cậu nhưng vẫn có người muốn tôi! Cậu có cho nụ hôn đầu tôi cũng không cần! Phi! Tôi với cậu thảo luận vấn đề nụ hôn đầu làm gì, cút cút cút, phải về ngủ, ngày mai gặp trên sân bóng nha!” Cận Phi nói xong liền đi thẳng về phòng, chỉ có điều Nguỵ Nhất Thần vẫn không để mất hình ảnh khóe miệng Cận Phi thoáng nhếch lên cùng khuôn mặt hơi đỏ, tức khắc ngoắc cái đuôi theo sau quay về ngủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người đọc truyện cũng không để lại vài lời sao, la lối khóc lóc lăn lộn cầu nhắn lại ~~~~~ nhắn lại thỏ giấy nằm xuống mặc cho trêu chọc nha ~~~~

*Lâm Đại Ngọc: Là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng,  Đại Ngọc là cô gái có dung mạo tuyệt sắc, tài hoa xuất chúng, tính cách thú vị và nổi bật nhất trong Hồng Lâu Mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau