Phóng Thủy Thì Sao Hử

Chương 14

Trước Sau
Đúng mười một giờ đêm Hàn Chương mới về tới nhà, vừa vào cửa đã thấy Lâm Xuân Chu vậy mà vẫn chưa ngủ. Tivi trong phòng khách đang mở một chương trình tạp kĩ vô bổ nào đó, anh mặc áo ngủ ngồi trên sopha, tay bóc măng.

“… Anh đang làm gì đấy?” Hàn Chương hoàn toàn đứng im nhìn anh trong ba giây nhưng vẫn không thể nhịn được nữa mà hỏi ra miệng.

Hơn nửa đêm rồi mà lại không đi ngủ, một mình ngồi trong phòng khách bóc măng, này là cái kiểu sở thích kì quái gì vậy hả trời?

“Bóc măng mùa đông*.” Lâm Xuân Chu vừa nói xong thì cầm cái đĩa được đặt trên bàn lên cho y nhìn, mỗi một miếng măng đều trắng nõn như ngọc, đầu nhọn càng xuống dưới càng to, trông tươi ngon và mọng nước lắm, “Măng mùa này ăn ngon nhất, vừa mềm lại vừa ngon miệng nữa.”

* Măng bương được đào vào mùa đông.

Nhấn vào đây để xem ảnhHàn Chương tưởng tượng ra hương vị của món thịt kho tàu om măng, trong nháy mắt nước bọt trong miệng theo đó mà tiết ra, vô thức nuốt nước bọt xuống yết hầu.

“Vậy anh làm tiếp đi, tôi không quấy rầy nữa.”

Y chỉ cần rẽ vào khúc ngoặt là sẽ tới phòng mình, Lâm Xuân Chu vậy mà lại gọi y đứng lại: “Tôi có nấu canh khoai lang, cậu có muốn ăn thử không?”

Nhấn vào đây để xem ảnh “canh khoai lang”Trên bàn trà đặt một cái chén sứ màu trắng, bên trong chén là nước canh màu vàng óng, Hàn Chương xác định đây không phải là chén của mình bởi y chẳng có cái chén nào đẹp như vậy cả.

Người ta nói vật giống chủ không sai chút nào, đến cả cái chén sứ màu trắng tinh tế như này cũng để lộ vài phần bóng dáng của Lâm Xuân Chu.

Hàn Chương vui vẻ đáp lại: “Ừm.”

Y ban nãy vừa mới bị vẻ non mềm lại giòn giòn của măng mùa đông mà sinh ra tưởng tượng làm cho “cơn buồn ngủ” cứ vậy mà kéo tới, Lâm Xuân Chu đã hiểu ý đưa ngay “cái gối” cho y, so với người ở chung thì anh lại càng giống một người bạn tri kỉ hơn.

Hai người ngồi trên cùng một chiếc ghế sopha, ở giữa cách nhau một khoảng đủ để một người nữa ngồi vào.

Tivi ồn ào, khuôn mặt Hàn Chương gần như không còn tỉnh táo nhưng vẫn ăn thử xem rốt cục hương vị của món canh này có khác gì với các món canh khác không.

Trong canh ngoại trừ mùi thơm của khoai lang thì còn pha lẫn thêm hương hoa vừa ngọt vừa béo, Hàn Chương suy đi nghĩ lại, ăn gần hết nửa chén canh mới nhận ra được mùi vị của nó.

“Anh có thêm hoa quế* hở?”

* Chi Mộc tê hay chi Hoa mộc (danh pháp khoa học: Osmanthus) là một chi của khoảng 30 loài thực vật có hoa trong họ Ô liu (Oleaceae), chủ yếu có nguồn gốc ở vùng ôn đới ấm của châu Á (từ Kavkaz về phía đông tới Nhật Bản) nhưng một loài (O. americanus) lại có nguồn gốc Bắc Mỹ (đông nam Hoa Kỳ từ Texas tới Virginia). Chúng dao động về kích thước từ cây bụi tới cây thân gỗ nhỏ, cao 2–12 m. Lá mọc đối, thường xanh và là loại lá đơn với mép nhẵn hay có răng cưa nhỏ hoặc răng cưa thô. Hoa nở về mùa xuân, hạ hay mùa thu (tùy loài), mỗi hoa dài khoảng 1 cm, màu trắng, với tràng hoa 4 thùy hình ống (‘cánh hoa’). Hoa mọc thành các chùy hoa nhỏ, và ở một vài loài thì hoa có mùi thơm mạnh. Quả nhỏ (10–15 mm), là loại quả hạch vỏ cứng màu lam sẫm hay tía chứa một hạt.

Người Trung Quốc gọi các loài trong chi này là 桂 (quế). Tuy nhiên, trong tiếng Việt, quế được biết đến nhiều hơn là các loài cây trong chi Cinnamomum họ Lauraceae bộ Laurales, không có quan hệ họ hàng gần với chi Osmanthus này.

Tại thành phố Quế Lâm, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc, hoa quế được trồng khắp các nẻo đường, trong công viên, trong khuôn viên trường (Đại học Sư phạm Quảng Tây),… với 3 màu (vàng, trắng và cam).

Lâm Xuân Chu bỏ miếng măng cuối cùng đã được bóc sạch sẽ vào trong đĩa, nói: “Ừm, có thêm một ít.”

Hàn Chương vô cùng đắc ý vì độ nhạy cảm vị giác của mình, bình luận: “Ăn ngon lắm.”

Thật ra đối với cái kiểu người chỉ ăn uống linh tinh cho qua ngày như Hàn cảnh quan thì chén canh nho nhỏ này đâu chỉ được gói gọn trong hai chữ “ngon lắm” chứ. Đây nhất định là mỹ vị nhân gian, là món ăn hiếm thấy trong bữa ăn bình thường, hương vị tinh tế vô cùng.

“Vụ án của vợ ông chủ quán kia như nào rồi?” Lâm Xuân Chu đột nhiên hỏi.

Hàn Chương vẫn nhai nhai đồ ăn trong miệng, nhìn anh một cái, xong rồi mới nuốt xuống nói: “Anh lại dụ dỗ tôi đấy à?” Y rũ mắt nhìn cái chén đang nằm trong tay mình, “Đừng nói cái này là hối lộ nhá?”

Lâm Xuân Chu buồn cười không dứt được: “Dùng canh hối lộ mất mặt lắm, vả lại tôi cũng không định hối lộ cậu làm gì, tôi chỉ muốn cho cậu một ít manh mối thôi.”

Hàn Chương buông chén xuống: “Nói nghe xem.”

Lâm Xuân Chu không muốn làm y mất khẩu vị, giản lược tường thuật lại những gì Tưởng Huân nói ở trên xe cho Hàn Chương nghe.

“Lưu Vĩ Cường…” Hàn Chương không có chút ấn tượng nào với cái tên này, dự định một lát nữa sẽ nói chuyện này cho Lương Bình để cậu đi tra thử xem, “Mặc dù bây giờ vụ án còn phải đợi báo cáo của bên pháp y nữa nhưng mà vẫn có thể mời người tới hỗ trợ điều tra.” Nói không chừng vì hỗn loạn mà sẽ tự nhận tội cũng nên.

“Nhưng mà cậu không thấy kì lạ à,” Lâm Xuân Chu nói, “Sao đột nhiên cô ta lại làm như vậy?”

Phần lớn phụ nữ bị bạo lực gia đình trong một thời gian dài sẽ lựa chọn ẩn nhẫn là bởi vì sợ hãi. Sợ sẽ mất đi nguồn tài chính, sợ sẽ càng bị bạo lực nhiều hơn, sợ mấy lời đồn đãi vô căn cứ, thậm chí sợ không thể cho đứa nhỏ được một gia đình trọn vẹn.

Bởi vì sợ hãi mà lẳng lặng chịu đựng, mà càng chịu đựng thì lại càng bị bạo lực trắng trợn hơn, giống như Ouroboros*, ngậm đuôi mà sống, hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vọng rất đáng sợ.

* Ouroboros (còn gọi là rắn cắn đuôi), là một biểu tượng đã được truyền lại từ thời cổ đại. Nó trông giống như một con rắn (hoặc rồng) đang ăn đuôi của nó, tạo thành một chiếc nhẫn (đôi khi được hiển thị như một vòng xoắn), nghĩa là hình dạng của chữ số Ả Rập “8”), tên có nghĩa là “Tự ăn”. Biểu tượng này luôn có nhiều ý nghĩa biểu tượng khác nhau, trong đó được chấp nhận nhiều nhất là ý nghĩa của “vô cực” và “tuần hoàn”. Ngoài ra, ouroboros cũng là một biểu tượng phổ biến trong tôn giáo và thần thoại, và nó là một biểu tượng quan trọng trong thuật giả kim . Trong thời hiện đại, một số nhà tâm lý học (như Carl Jung) tin rằng ouroboros thực sự phản ánh nguyên mẫu của tâm lý con người.

Tại Hồng Sơn năm 1984, một vật thể bằng ngọc bích có hình dạng “con rồng cuộn tròn” được tìm thấy trên ngực của một xác chết. Nguồn gốc của ý tưởng về những sinh vật hình rắn hoặc rồng tự động có thể bắt nguồn từ thời Ai Cập cổ đại vào năm 1600 trước Công nguyên. Các triết gia phát triển từ Ai Cập cổ đại đến quốc gia Phoenicia và sau đó đến thời đại Hy Lạp cuối cùng đã đặt tên cho hình ảnh này là “Ouroboros”, có nghĩa là “Kẻ ăn thịt người có đuôi”.



Nhấn vào đây để xem ảnh OuroborosHàn Chương cảm thấy không khó hiểu lắm: “Mỗi người sẽ có điểm giới hạn cuối cùng, có thể Tưởng Quốc Bang đã vượt quá giới hạn mà Chu Mẫn có thể chịu đựng được, cuối cùng cô ta không chấp nhận được nữa.”

Nếu Tưởng Quốc Bang bị Chu Mẫn liên kết với người ngoài giết chết, sau đó cô ta ngụy tạo từ vụ án mưu sát thành chết ngoài ý muốn thì cũng đủ cho thấy sự dứt khoát của cô ta trong vụ này.

Cô ta phải dàn xếp ổn thỏa được mọi chuyện, khiến cho Tưởng Quốc Bang không thể dây dưa với mình thêm được nữa.

“Nếu do Chu Mẫn làm thì chỉ cần chứng minh trước đó Tưởng Quốc Bang có bạo lực gia đình với cô ta, từ đó sẽ dễ dàng định tội hơn.”

Hàn Chương ăn xong, thu dọn chén muỗng định đem tới phòng bếp rửa qua nhưng mà Lâm Xuân Chu lại cũng đứng lên theo, một tay cầm dĩa măng, một tay đoạt lấy chén của y: “Đưa tôi, tôi rửa cho.”

Hàn Chương bị anh đoạt mất chén, ngẩn người nhìn bàn tay trống rỗng của mình một lúc lâu.

Đây chính là cảm giác “gia đình” mà lâu nay y vẫn chưa cảm nhận lại được, sự ấm áp ấy làm cho y cảm thấy không thoải mái.

***

Sáng hôm sau, Hàn Chương gọi cho Lương Bình nói chuyện của Lưu Vĩ Cường.

“Lão Hàn này, người bạn này của cậu có cái loại thể chất gì thế, sao manh mối trọng yếu nào cũng đều xuất hiện trên xe anh ta vậy hả?” Lương Bình nghe xong cũng trợn mắt há mồm, “Được rồi, tôi sẽ cho người mời Lưu Vĩ Cường tới uống tách trà. Còn không cậu sang đây luôn đi, tôi định sang bên pháp y lấy báo cáo đây, chờ cậu đi cùng đấy.”

“Lại muốn điều tôi sang à?” Thật ra y đã cầm di động bắt đầu ra ngoài rồi nhưng trong lời nói vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo, “Vụ án này rõ ràng như vậy làm gì cần tới tôi nữa hả.”

Lương Bình nghĩa khí nói: “Nói gì đấy! Càng nhiều người đội hình càng mạnh, thêm một cái miệng sẽ có được nhiều ý tưởng hơn, chẳng phải chúng ta đều vì nhân dân hả? Mau qua đây đi, bớt dài dòng văn tự!”

Hàn Chương ngắt điện thoại, không chút rề rà chạy thẳng tới đội hình sự khu vực. Lương Bình sớm đã không còn kiên nhẫn đứng chờ thêm nữa, vừa thấy người đã đẩy vội vào phòng giải phẫu của bên pháp y.

Giang Bạch Lộ thấy người đã tới đủ, lấy một phần văn kiện đưa cho Lương Bình, xoay người từ trong tủ đông kéo thi thể Tưởng Quốc Bang ra.

Trên thân thể tái nhợt của Tưởng Quốc Bang có một vết thương giải phẫu hình chữ T thật lớn, da ở hai bên xương sườn bị kéo ra, giống như hai miếng thịt thô còn đang máu chảy đầm đìa, khiến người ta trông thấy mà phát hoảng.

“Hôm qua tôi có nói, thắt lưng bên phải của nạn nhân có dấu vết chích điện không rõ ràng đúng không. Thật ra nếu chỉ nhìn dấu vết chích điện bên ngoài của thi thể thì rất khó để phán đoán rằng nạn nhân khi còn sống rốt cuộc có bị điện giật làm cho bị thương hay không, bởi vì vết tích này rất khó để xác minh.” Giang Bạch Lộ cầm miếng da ra đưa cho hai người xem, “Nhưng thông qua khám nghiệm tử thi, chúng ta có thể quan sát dưới kính hiển vi điện tử cũng như kính hiển vi quang học để nhìn thấy…” Nét mặt của cô vẫn bình tĩnh mà lấy cái khay đựng quả tim bên trong bàn giải phẫu ra, “Cơ tim, mạch máu, nội mạc tim có rất nhiều vết viêm, cơ tim xuất hiện dấu hiệu hoại tử, tắc nghẽn động mạch vành, thớ thịt cơ tim bị phân hủy. Tất cả những đặc điểm này đều khớp với các đặc trưng tổn thương do nhiệt điện.”

Hai người Hàn Lương nghiêm túc vừa nghe vừa gật đầu nhưng thật ra nghe thì nghe vậy chứ chẳng hiểu cái gì cả.

Lương Bình mở báo cáo khám nghiệm tử thi ra, tìm được câu kết luận cuối cùng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Giang Bạch Lộ: “Cho nên, nạn nhân khi còn sống từng bị kích điện, không loại trừ khả năng dùng điện kích ngất nạn nhân sau đó dìm chết đúng không?”

“Đúng vậy.”

Hàn Chương vung tay, đập vào ngực Lương Bình: “Đi thăm dò lịch sử mua sắm trực tuyến của Chu Mẫn đi, tám chín phần là mua dùi cui điện trên mạng.”

Lương Bình còn chưa kịp phản ứng, Giang Bạch Lộ đã mở miệng: “Trên mạng có bán cả cái này luôn? Không sợ vi phạm pháp luật hả?”

Hàn Chương đưa tay: “Cô đưa máy đây, tôi có thể tùy tiện tìm được cho cô một tá cái. 40.000V DC (một chiều), một kích có thể lập tức đánh bại đối phương, giới nữ các cô rất thích dùng cái này để phòng sắc lang đó.”

Giang Bạch Lộ nhíu mày, tay cầm khay đựng quả tim: “Tốt nhất không nên dùng dùi cui điện bừa bãi, nếu không cẩn thận có thể làm chết người, dễ vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng. Vẫn nên dùng bình xịt phòng sắc lang, không chết được, cùng lắm bị mù thôi.”

“…”

Hai người đàn ông cao lớn không biết vì cái gì khi đứng trước mặt cô lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lương Bình run rẩy: “Bọn tôi đi trước nhé.” Dứt lời nhanh chóng dẫn Hàn Chương ra khỏi phòng giải phẫu.

Bên này bọn họ vừa nhận được báo cáo, bên kia đã mời Lưu Vĩ Cường tới đội để phối hợp điều tra.

Sau khi Lương Bình thương lượng xong xuôi với Hàn Chương quyết định từ từ hẳn nói chuyện với Lưu Vĩ Cường mà thẩm vấn Chu Mẫn trước. Vì thế hai người lại cùng nhau đi tới khu tạm giam.

Mới qua một đêm, lúc gặp lại Chu Mẫn, Hàn Chương không khỏi hoảng sợ khi thấy khuôn mặt tiều tụy của cô ta. Vốn cô ta đã nhỏ gầy, cái cổ rụt lại, dáng người còng xuống, thực sự làm cho người ta cảm thấy giống như bộ xương.

Lần thẩm vấn này, Hàn Chương thẩm vấn còn Lương Bình phụ trách ghi chép.

Hàn Chương suy nghĩ, bắt đầu hỏi vấn đề đầu tiên: “Hôm qua cô về tới nhà là mấy giờ?”

Chu Mẫn cúi đầu, âm thanh vừa nhỏ lại vừa khẽ: “Ra quán lúc 4 giờ chiều cho tới hơn rạng sáng, về tới nhà là đã gần 2 giờ sáng, khuya lắm rồi nên tôi đi ngủ luôn.”

“Qua khám nghiệm cho thấy, Tưởng Quốc Bang lúc còn sống đã bị điện giật làm bị thương, cô có muốn giải thích gì về vết thương này không?”

Thân thể Chu Mẫn rõ ràng run rẩy: “Có lẽ là ở bên ngoài đánh nhau với người ta.”



“Cô nói không biết hắn trở về khi nào, nhưng mấy người uống rượu với hắn nói tối hôm qua hắn về nhà lúc 10 giờ. Cô chắc chắn lúc mình về tới nhà thì không thấy hắn không?”

“Không có, tôi chắc chắn. Nói không chừng… Nói không chừng hắn lại đi tới chỗ nào đó uống tiếp cũng nên.”

Hàn Chương thấy cô ta trả lời rất cẩn thận, đoán trước được cô ta đang muốn liều chết một phen. Lại ôn hòa hỏi mấy vấn đề, sau đó đột nhiên dứt khoát lật lá bài chủ chốt.

“Cô có biết Lưu Vĩ Cường không?”

Chu Mẫn không kịp phòng bị, ngẩng đầu nhìn Hàn Chương, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng khiếp sợ không kịp che giấu.

“Cô có quan hệ gì với hắn?”

Cô ta gắt gao mím môi, bắt đầu cự tuyệt trả lời vấn đề.

“Hôm qua hắn có qua nhà cô không?”

Bất luận Hàn Chương hỏi bao nhiêu đi nữa, cô ta vẫn từ chối hợp tác. Thẩm vấn không cách nào tiếp tục tiến hành được nữa.

Nhưng mà không trả lời thật ra lại là một loại trả lời.

Hai người kết thúc buổi thẩm vấn, trở lại đội hình sự, lúc này Lưu Vĩ Cường bất an lo âu ngồi trong phòng thẩm vấn suốt hơn hai tiếng đồng hồ, đó là lúc phòng tuyến tâm lý yếu nhất.

Lúc này Hàn Chương không đi theo vào thẩm vấn, Lương Bình hỏi y lí do, y nói: “Dáng vẻ của tôi khiến người ta cảm thấy áp lực, anh tìm một người nào đó có dung mạo bình thường một chút không gây tâm lý áp lực vào với anh, một người tỏ vẻ nóng nảy dễ cáu kỉnh, người còn lại phải lạnh lùng thì mới có thể một lần công phá hoàn toàn tâm lý hắn.”

Lương Bình nhìn y một lúc lâu: “… Cậu đang tự khen mình đẹp trai đó hả?”

Hàn Chương tỏ vẻ một lời khó nói hết nhìn cậu, không biết y đang suy nghĩ cái gì.

Lương Bình nhún vai, bốc đại Tiểu Trần vào trong phòng thẩm vấn.

Tố chất tâm lý của Lưu Vĩ Cường kém hơn Chu Mẫn rất nhiều, không tới nửa tiếng, Lương Bình dứt khoát hạ thủ khiến hắn khai ra toàn bộ.

Lương Bình thắng lợi trở về, vui vẻ nói chi tiết vụ án: “Dựa vào lời khai của Lưu Vĩ Cường, hôm đó vào lúc 2 giờ sáng Chu Mẫn đột nhiên gọi cho hắn bảo hắn tới nhà cô ta một chuyến. Lưu Vĩ Cường không rõ có chuyện gì, chờ tới khi hắn vào tới cửa mới phát hiện Tưởng Quốc Bang nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Chu Mẫn bảo mình đã giết người, hi vọng hắn có thể giúp cô ta xử lý thi thể nhưng mà bị Lưu Vĩ Cường cự tuyệt. Hắn định rời đi nhưng chịu không được lời cầu xin của Chu Mẫn, cuối cùng vẫn giúp cô ta mang Tưởng Quốc Bang vào bồn tắm lớn, ngụy tạo thành chết ngoài ý muốn.”

Nghe qua thì cảm thấy không có vấn đề gì nhưng Hàn Chương vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Lúc Lưu Vĩ Cường vào nhà, Tưởng Quốc Bang đã chết rồi?”

“Theo lời hắn nói thì đã chết.”

Hàn Chương nhíu mày: “Đã chết? Hắn không phải chết chìm à? Nằm trên mặt đất lại có thể chết chìm hở?”

Lương Bình dùng tay ra hiệu “bình tĩnh đừng nóng” nói: “Đây chính là điểm cần phải suy nghĩ đây. Chu Mẫn nói Lưu Vĩ Cường, đầu tiên cô ta đánh ngất Tưởng Quốc Bang bằng điện, sau đó dùng khăn ướt bịt miệng hắn đến chết. Nhưng mà các cậu thử nghĩ đi, nếu ngay từ đầu cô ta không định ngụy tạo thành chết chìm trong bồn tắm để đánh lạc hướng điều tra thì tại sao cô ta không trực tiếp dùng khăn mặt luôn?”

Tiểu Trần tóm lại vấn đề: “Nói cách khác, trước khi giết người cô ta đã nghĩ làm thế nào để ngụy tạo đúng không?”

Lương Bình vỗ tay một cái: “Chuẩn!”

Một cậu cảnh sát trẻ tuổi nghe vậy thở dài: “Chu Mẫn bị bạo lực gia đình trong một thời gian dài, cũng không thể trách cô ta có hành vi cực đoan như thế. Tưởng Quốc Bang chết rồi, coi như xã hội cũng đã mất đi một khối u ác tính, còn phải hoan nghênh Chu Mẫn nữa ấy chứ.”

Có lẽ cậu ta là người mới nhậm chức không lâu, cả người vẫn còn tản ra hương vị tươi mới của sinh viên mới ra trường, cho nên vẫn chưa hiểu được sự tàn nhẫn của công lý là gì.

Hàn Chương nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén như đao: “Chúng ta là người lên tiếng thay cho các nạn nhân, Tưởng Quốc Bang dĩ nhiên là người tồi tệ nhưng tội ác của hắn không thể dùng một tội ác khác để kết thúc nó được. Nhân loại đã chế định ra pháp luật, chúng ta không thể coi thường pháp luật. Lấy bạo lực khống chế bạo lực, lấy giết người để ngừng giết chóc, đây không phải là phương pháp của thời bình, sẽ chỉ làm xã hội mất đi trật tự vốn có mà thôi.” Y xụ mặt nghiêm khắc, ngũ quan càng thêm sâu, “Cậu là nhân viên cảnh vụ, phải cẩn thận lời mình nói ra, sau này không được nói những lời như thế nữa.”

Cậu bạn cảnh sát nhỏ dưới cái nhìn của y chậm rãi đỏ mặt ngượng ngùng, lúng ta lúng túng dạ một tiếng, không dám nói nữa.

Vụ án cứ như vậy sáng tỏ dần, chuyện còn lại Hàn Chương không tham dự vào nữa.

Qua vài ngày, Hàn Sơn gửi tin nhắn cho y, nói mấy trường đại học đang kết hợp lại làm một phiên chợ bán sổ tay, trong tay cậu nhóc đang có mấy tấm vé, có thể nhượng lại để Hàn Chương với Lâm Xuân Chu cùng nhau tới chơi.

Hàn Sơn: Em đã giúp anh tạo cơ hội rồi đấy nhé, anh phải mời em đi ăn cơm!

Hàn Chương: Mới giữa tháng mà đã hết tiền?

Hàn Sơn nhìn tin nhắn anh cậu nhóc gửi tới ha ha cười khổ, không phải không có tiền, mà là rớt ví rồi!

Nếu cậu nhóc nhớ không lầm, hẳn là rớt trong nhà của tên Hạ biến thái kia rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau