Chương 10
Edit: Khía.
Beta: Sà.
_________
Đông Thủy cẩn thận giắt lệnh bài Nam Thiên Môn vào hông Trầm Bạch, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi khuyên nhủ y: "Đừng đi được không... Nếu đi thì huynh phải chịu ấm ức... Hổ Phách, à không, Ngọc Đế chắn chắn sẽ làm khó huynh..."
"Nếu vậy huynh cũng phải lấy yên ngựa của huynh về." Trầm Bạch hoạt động gân cốt, y nhìn cái bụng thịt mỡ của mình rốt cuộc lẩm bẩm thờ dài: "Muốn giảm cân quá, không thì không phi thăng được mất."
...
Nhờ Trì Quốc Thiên bày tì bà, mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa truyền tới, nam nhân hơi híp mắt sau đó từ từ trợn mắt há mồm.
Trầm Bạch chầm chậm chạy tới trước mắt nam nhân, nhẹ nhàng lắc mũi thở phì phì, liếc mắt vẫy bờm ngựa.
Cả buổi trời Trì Quốc Thiên mới nâng cằm mình lên, quay đầu hô to: "Ngựa béo tới kìa! Ngựa béo tới kìa! Mau tới đây điiiiii!!!"
Trầm Bạch: "..."
Tứ Đại Thiên Vương đã tụ đủ ba người, Trì Quốc Thiên đang điểm danh, ngơ ngác nói: "Đa Văn Thiên đâu rồi, sao không thấy ở Bắc Môn?"
Quảng Mục Thiên miễn cưỡng ngáp một cái: "Hắn chẳng phân biệt được đông, tây, nam, bắc, có thể là lạc đường rồi, khỏi đợi."
Tăng Trường Thiên tò mò đi vòng quanh Trầm Bạch, trêu đùa nói: "A Bạch, ngươi ăn cái gì ở nhân gian mà cơ thể mập vậy?"
Trầm Bạch không để ý tới hắn, đuôi ngựa trắng như tuyết quét một vòng, nhàn nhạt nói: "Mang lệnh bài tới đây, ta có thể vào rồi chứ?"
Quảng Mục Thiên đứng lên, vẫn là bộ dạng lười biếng đá Tăng Trường Thiên: "Đi mở cửa ra." Nam nhân quay đầu, nghiêng cổ quan sát Trầm Bạch khẽ nở nụ cười: "Năm ngàn năm trước, Ngọc Đế để bốn mươi tám hộ pháp Thiên Lại cưỡng ép thêm bảy mươi hai phong ấn, phàm là lên Thiên Đình chỉ có thể lấy hình ngựa, không phải hiện thân thể long ảnh, xấu hổ muốn ngất, nếu không phải Như Lai chỉ thị ngươi hộ tống Đường Tăng học hỏi kinh nghiệm sửa lại luân hồi cho ngươi, rơi vào phàm trần không cần vây hãm với Thiên Đình muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, kinh luân hồi năm ngàn năm là được trở lại Thiên Lại Phật giới... Ta nhớ năm đó ngươi vất vả lắm mới vượt qua ải này, bây giờ về đây đòi phần xấu hổ muốn ngất kia là sao vậy?"
Bờm ngựa Trầm Bạch run lên, lông mi dài rũ xuống, móng ngựa nhẹ nhàng cào đất: "Ta tới lấy yên ngựa của ta, các ngươi giữ lại thứ đồ chơi đó cũng vô dụng."
Quảng Mục Thiên xùy một tiếng: "Tuy vô dụng với bọn ta, có điều Ngọc Đế rất thích nó, mỗi ngày hắn đều gối thứ đồ chơi kia để ngủ, ngươi cảm thấy hắn sẽ đưa cho ngươi à?"
Ngọc Đế Hổ Phách nằm nghiêng trên Băng Ngọc tháp, long văn màu vàng trên trán vô cùng chói mắt, Trầm Bạch đứng ở cầu Bạch Ngọc nhìn, trước Lang đình treo sa trướng màu trắng, mấy tiên đồng áo trắng cầm phất trần tò mò đánh giá y.
Bạch hạc hoa qua lộ thủy đậu trên lưng ngựa, mỏ chim nghịch ngợm kéo một sợi lông bờm trắng như tuyết của Trầm Bạch.
Hổ Phách nhìn y một hồi, cười mở miệng trước: "Ta còn tưởng rằng ngươi không phi thăng gặp ta nữa chứ."
Trầm Bạch nhẹ nhàng cười: "Lên cân, lười bay."
Một tay Hổ Phách chống đầu, ánh mắt dịu dàng như nước: "Lên cân cũng đẹp vậy, hình ngựa của ngươi cũng đẹp nữa."
Trầm Bạch vui vẻ: "Ừ, ngược lại ngươi cũng không thay đổi gì, vẫn biến thái như thế."
Nụ cười Hổ Phách không thay đổi, không tức giận chút nào, nam nhân chậm rãi đứng lên, vạt áo của vua cứ kéo dài trên đất, thêu chín móng vuốt Hoàng Long.
Trầm Bạch cảnh giác lui về sau mấy bước, trên người y còn sáu mươi ba đạo phong ấn cấm chế, đẳng cấp thực lực không phải là đối thủ của Hổ Phách.
"Ngươi ngượng ngạo như vậy làm gì?" Hổ Phách càng cười càng dịu dàng, nam nhân đạp Tường Vân, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi không vướng bụi trần, Trầm Bạch thấy nam nhân cười như vậy thì nhức đầu, hận không thể xoay người rời đi, nhịn cả buổi mới cắn răng: "Yên ngựa của ta đâu?"
Hổ Phách cười khẽ, tiến lại gần y: "Ngươi để ta cưỡi, ta sẽ trả yên ngựa lại cho ngươi."
Trầm Bạch lặng lẽ nhìn nam nhân: "Ta là Phật Long, sống ở tòa sen, ngươi không phải Phật sao cưỡi ta được?"
Hổ Phách nhíu mày: "Ngươi biết rõ ta không chỉ thứ này." Nam nhân giơ tay trái lên, yên ngựa của Trầm Bạch xuất hiện, nhẹ nhàng quơ quơ: "Ngươi ở với ta một đêm, ta trả yên ngựa này lại cho ngươi, thế nào?"
Trầm Bạch khinh bỉ nhìn nam nhân: "Khẩu vị của ngươi thật nặng, ngươi quên lúc ấy là ai nói chỉ cho ta lấy bộ dạng của ngựa lên Thiên Đình, nhiều năm rồi, đừng nói là ngươi đột nhiên nghĩ thông rồi nên thích nhân thú đó."
Hổ Phách: "..."
Trầm Bạch thở dài, cuối cùng giọng mềm nhũn: "Hổ Phách, chúng ta đã dằn vặt nhau nhiều năm rồi, ngươi biết rõ không thể mà cứ tiếp tục dằn vặt nhau nữa sao?"
Ngọc Đế cực kì bí hiểm khó lường sờ cằm mình: "Không còn cách nào khác, ta thích ngược luyến tình thâm mà."
Trầm Bạch: "...Vậy ngươi trả yên ngựa lại cho ta trước."
Hổ Phách giở trò vô liêm sỉ: "Vậy ngươi cho ta cái gì? Không thể để ngươi cầm không được đúng không?"
Trầm Bạch tức gần chết, vừa mới chuẩn bị mang móng ngựa đi thẳng, đột nhiên cảm thấy cổ đau nhói, quay đầu thì thấy một đống bờm ngựa trắng như tuyết trong tay Hổ Phách.
Hổ Phách nắm bờm ngựa Trầm Bạch, thâm tình ngửi một cái, đặt ở bên môi hôn, thịt tê dại nói: "Dùng cái này đổi đi, mỗi ngày ta đều có thể mang theo, nhớ ngươi thì lấy ra nhìn."
Trầm Bạch: "... Vốn ta đủ mập rồi, nếu lại bị níu tới hói thì... Hậu quả biến thành Địa Trung Hải mập mạp, ngươi tự xử đi."
Hổ Phách: "..."
Rõ ràng ta muốn ngang ngược miêu tả hẳn hoi biến thái ngược luyến tình thâm mà nhỉ... Miêu tả lông như vậy rất sướng hai trứng mà...
Beta: Sà.
_________
Đông Thủy cẩn thận giắt lệnh bài Nam Thiên Môn vào hông Trầm Bạch, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi khuyên nhủ y: "Đừng đi được không... Nếu đi thì huynh phải chịu ấm ức... Hổ Phách, à không, Ngọc Đế chắn chắn sẽ làm khó huynh..."
"Nếu vậy huynh cũng phải lấy yên ngựa của huynh về." Trầm Bạch hoạt động gân cốt, y nhìn cái bụng thịt mỡ của mình rốt cuộc lẩm bẩm thờ dài: "Muốn giảm cân quá, không thì không phi thăng được mất."
...
Nhờ Trì Quốc Thiên bày tì bà, mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa truyền tới, nam nhân hơi híp mắt sau đó từ từ trợn mắt há mồm.
Trầm Bạch chầm chậm chạy tới trước mắt nam nhân, nhẹ nhàng lắc mũi thở phì phì, liếc mắt vẫy bờm ngựa.
Cả buổi trời Trì Quốc Thiên mới nâng cằm mình lên, quay đầu hô to: "Ngựa béo tới kìa! Ngựa béo tới kìa! Mau tới đây điiiiii!!!"
Trầm Bạch: "..."
Tứ Đại Thiên Vương đã tụ đủ ba người, Trì Quốc Thiên đang điểm danh, ngơ ngác nói: "Đa Văn Thiên đâu rồi, sao không thấy ở Bắc Môn?"
Quảng Mục Thiên miễn cưỡng ngáp một cái: "Hắn chẳng phân biệt được đông, tây, nam, bắc, có thể là lạc đường rồi, khỏi đợi."
Tăng Trường Thiên tò mò đi vòng quanh Trầm Bạch, trêu đùa nói: "A Bạch, ngươi ăn cái gì ở nhân gian mà cơ thể mập vậy?"
Trầm Bạch không để ý tới hắn, đuôi ngựa trắng như tuyết quét một vòng, nhàn nhạt nói: "Mang lệnh bài tới đây, ta có thể vào rồi chứ?"
Quảng Mục Thiên đứng lên, vẫn là bộ dạng lười biếng đá Tăng Trường Thiên: "Đi mở cửa ra." Nam nhân quay đầu, nghiêng cổ quan sát Trầm Bạch khẽ nở nụ cười: "Năm ngàn năm trước, Ngọc Đế để bốn mươi tám hộ pháp Thiên Lại cưỡng ép thêm bảy mươi hai phong ấn, phàm là lên Thiên Đình chỉ có thể lấy hình ngựa, không phải hiện thân thể long ảnh, xấu hổ muốn ngất, nếu không phải Như Lai chỉ thị ngươi hộ tống Đường Tăng học hỏi kinh nghiệm sửa lại luân hồi cho ngươi, rơi vào phàm trần không cần vây hãm với Thiên Đình muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, kinh luân hồi năm ngàn năm là được trở lại Thiên Lại Phật giới... Ta nhớ năm đó ngươi vất vả lắm mới vượt qua ải này, bây giờ về đây đòi phần xấu hổ muốn ngất kia là sao vậy?"
Bờm ngựa Trầm Bạch run lên, lông mi dài rũ xuống, móng ngựa nhẹ nhàng cào đất: "Ta tới lấy yên ngựa của ta, các ngươi giữ lại thứ đồ chơi đó cũng vô dụng."
Quảng Mục Thiên xùy một tiếng: "Tuy vô dụng với bọn ta, có điều Ngọc Đế rất thích nó, mỗi ngày hắn đều gối thứ đồ chơi kia để ngủ, ngươi cảm thấy hắn sẽ đưa cho ngươi à?"
Ngọc Đế Hổ Phách nằm nghiêng trên Băng Ngọc tháp, long văn màu vàng trên trán vô cùng chói mắt, Trầm Bạch đứng ở cầu Bạch Ngọc nhìn, trước Lang đình treo sa trướng màu trắng, mấy tiên đồng áo trắng cầm phất trần tò mò đánh giá y.
Bạch hạc hoa qua lộ thủy đậu trên lưng ngựa, mỏ chim nghịch ngợm kéo một sợi lông bờm trắng như tuyết của Trầm Bạch.
Hổ Phách nhìn y một hồi, cười mở miệng trước: "Ta còn tưởng rằng ngươi không phi thăng gặp ta nữa chứ."
Trầm Bạch nhẹ nhàng cười: "Lên cân, lười bay."
Một tay Hổ Phách chống đầu, ánh mắt dịu dàng như nước: "Lên cân cũng đẹp vậy, hình ngựa của ngươi cũng đẹp nữa."
Trầm Bạch vui vẻ: "Ừ, ngược lại ngươi cũng không thay đổi gì, vẫn biến thái như thế."
Nụ cười Hổ Phách không thay đổi, không tức giận chút nào, nam nhân chậm rãi đứng lên, vạt áo của vua cứ kéo dài trên đất, thêu chín móng vuốt Hoàng Long.
Trầm Bạch cảnh giác lui về sau mấy bước, trên người y còn sáu mươi ba đạo phong ấn cấm chế, đẳng cấp thực lực không phải là đối thủ của Hổ Phách.
"Ngươi ngượng ngạo như vậy làm gì?" Hổ Phách càng cười càng dịu dàng, nam nhân đạp Tường Vân, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi không vướng bụi trần, Trầm Bạch thấy nam nhân cười như vậy thì nhức đầu, hận không thể xoay người rời đi, nhịn cả buổi mới cắn răng: "Yên ngựa của ta đâu?"
Hổ Phách cười khẽ, tiến lại gần y: "Ngươi để ta cưỡi, ta sẽ trả yên ngựa lại cho ngươi."
Trầm Bạch lặng lẽ nhìn nam nhân: "Ta là Phật Long, sống ở tòa sen, ngươi không phải Phật sao cưỡi ta được?"
Hổ Phách nhíu mày: "Ngươi biết rõ ta không chỉ thứ này." Nam nhân giơ tay trái lên, yên ngựa của Trầm Bạch xuất hiện, nhẹ nhàng quơ quơ: "Ngươi ở với ta một đêm, ta trả yên ngựa này lại cho ngươi, thế nào?"
Trầm Bạch khinh bỉ nhìn nam nhân: "Khẩu vị của ngươi thật nặng, ngươi quên lúc ấy là ai nói chỉ cho ta lấy bộ dạng của ngựa lên Thiên Đình, nhiều năm rồi, đừng nói là ngươi đột nhiên nghĩ thông rồi nên thích nhân thú đó."
Hổ Phách: "..."
Trầm Bạch thở dài, cuối cùng giọng mềm nhũn: "Hổ Phách, chúng ta đã dằn vặt nhau nhiều năm rồi, ngươi biết rõ không thể mà cứ tiếp tục dằn vặt nhau nữa sao?"
Ngọc Đế cực kì bí hiểm khó lường sờ cằm mình: "Không còn cách nào khác, ta thích ngược luyến tình thâm mà."
Trầm Bạch: "...Vậy ngươi trả yên ngựa lại cho ta trước."
Hổ Phách giở trò vô liêm sỉ: "Vậy ngươi cho ta cái gì? Không thể để ngươi cầm không được đúng không?"
Trầm Bạch tức gần chết, vừa mới chuẩn bị mang móng ngựa đi thẳng, đột nhiên cảm thấy cổ đau nhói, quay đầu thì thấy một đống bờm ngựa trắng như tuyết trong tay Hổ Phách.
Hổ Phách nắm bờm ngựa Trầm Bạch, thâm tình ngửi một cái, đặt ở bên môi hôn, thịt tê dại nói: "Dùng cái này đổi đi, mỗi ngày ta đều có thể mang theo, nhớ ngươi thì lấy ra nhìn."
Trầm Bạch: "... Vốn ta đủ mập rồi, nếu lại bị níu tới hói thì... Hậu quả biến thành Địa Trung Hải mập mạp, ngươi tự xử đi."
Hổ Phách: "..."
Rõ ràng ta muốn ngang ngược miêu tả hẳn hoi biến thái ngược luyến tình thâm mà nhỉ... Miêu tả lông như vậy rất sướng hai trứng mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất