Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Quyển 4 Chương 92: Lớn lên

Trước Sau
Lư phu nhân thăm viếng xong, lên đường rời đi, trước sau miếu Lư công lại là một trận vội vàng. Mặc dù đại bộ phận nam nhân không dám đi lên phía trước đụng chạm xa giá của Lư phu nhân, lại vẫn xếp hàng chỉnh tề, chỉ chờ Lư phu nhân vừa lên xe, buông màn xe, họ lập tức chạy ra xếp thành đội ngũ tiễn đưa tốt nhất, lấy tư thái khiêm cung nhất, biểu thị kính ý của mình.

Mọi người trong trong ngoài ngoài bận rộn la hét, mặc dù Lư phu nhân sẽ không nhìn họ, cũng người người chỉnh lại áo mũ, chỉ sợ có chỗ thất nghi.

Mọi người bận bận bịu bịu, nhỏ giọng dặn dò nhau các loại lễ tiết quy củ, không ai chú ý đến tên ăn mày điên vừa rồi còn bị đánh bẹp dí dưới đất kia.

Lư Đông Ly lẳng lặng lắng nghe tiếng huyên náo trong trong ngoài ngoài.

Y hiện giờ, miệng không thể nói, mắt khó nhìn vật, cũng chỉ còn lại đôi tai, còn coi như có thể nghe được động tĩnh bình thường.

Trong náo nhiệt vinh quang như thế, thê nhi của y đang từng bước rời xa y, xa gang tấc, cách một tường, y gọi không ra, đuổi không được, nhận không thể.

Nhiều năm ly biệt, nhiều năm giày vò, thê tử của y rốt cuộc đã tiều tụy gầy gò chừng nào? Bao nhiêu năm chưa từng tận trách nhiệm phụ thân, hài tử của y hiện giờ đã lớn thành dáng dấp nào?

Y liều mạng cắn răng, nắm chặt hai nắm tay, lại không thể khắc chế toàn thân run rẩy từ rất nhẹ mà dần kịch liệt.

Những người xếp hàng bốn phía đã nhanh chóng chạy ra ngoài, có lẽ Uyển Trinh đã ra cửa miếu lên xa giá, sẽ rất nhanh chóng rời khỏi. Đi đến nơi y không thể nghe được nữa, đi đến nơi y không thể với tới nữa, đi đến nơi mà y ngay cả bóng dáng cũng chẳng thể mơ hồ nhìn một thoáng nữa.

Trúc mã thanh mai, để chỏm tương giao thời niên thiếu, trước đèn dưới nến sau khi thành thân, ôn tồn tương đãi, những trông nom đó, chờ đợi đó, dung nhan vĩnh viễn đều mỉm cười đó.

Uyển Trinh, Uyển Trinh, thê tử của y, cứ thế rời y mà đi.

Không kịp gặp một lần, không thể gọi một tiếng, cứ thế không hay biết mà vĩnh viễn rời đi.

Đời này, người y phụ nhiều nhất là ai? Là Kính Tiết, hay là Uyển Trinh?

Nữ tử từ khi gả cho y, chưa bao giờ được hưởng một ngày tôn vinh, lại luôn không ngừng chờ đợi y đó, nữ tử cho dù y bỏ nàng sau đầu, nàng lại chỉ mỉm cười, vĩnh viễn ở phía sau lẳng lặng chờ đợi đó.

Hiện tại, y để lại cho nàng chỉ là ác mộng và gánh nặng vĩnh viễn không thể thoát khỏi. Làm thê tử của Lư Đông Ly, làm quả phụ của Lư Đông Ly đã ở dân gian được truyền thành thần, thuyết thành thánh, nàng sẽ gánh vác gánh nặng thế nào, sẽ chịu đựng trói buộc thế nào. Thế nhưng, y lại chẳng mảy may giúp được, trợ được.

Nếu y xuất hiện, sẽ chỉ khiến rất nhiều người bao gồm Uyển Trinh, rơi vào khổ nạn càng thêm sâu nặng và khó lường hơn.

Cho nên, y đành phải ở đây, cắn răng đến mức miệng toàn máu tươi, nắm tay đến mức xương cốt đều bắt đầu vang rắc rắc, khốn khổ nhẫn nại, không được cử động, không được làm ra bất cứ hành động nào không nên.

Dùng lý trí vô số lần tàn nhẫn nhắc nhở mình, lúc này mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng đứng dậy, lảo đảo trở về sài phòng, lần này không cần người khác đến khóa, y tự mình ra sức đóng chặt cửa, tự nhốt mình trong bóng tối.

Những người liên can trong miếu, cung kính tiễn bước đoàn người Tô Uyển Trinh, tâm tình mọi người vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, nghĩ đến lần này lại có thể tự mình tiếp đãi Lư phu nhân, đây quả thật là chuyện có thể khoe khoang cả đời, mọi người cùng khen ngợi đến Lư phu nhân.

“Quả nhiên là thê tử của Lư nguyên soái, mộc mạc biết bao.”

“Ôn nhu lương thiện biết bao, có tên ăn mày làm càn, cũng không tức giận, đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát giáng thế.”

“Vị đại nhân hộ tòng kia tính tình cũng tốt lắm, còn cho tên ăn mày kia bạc nữa kìa.”

“Đại nhân hộ tòng cái gì, Lư phu nhân gọi ông ta là Đông Giác đó. Rõ ràng là Ứng Thiên Tri phủ Lư đại nhân, tộc đệ của Lư nguyên soái.”

“Cái gì, hả, vậy, vậy Lư đại nhân tội nghiệp tên ăn mày kia, còn nói đến tối sẽ phái người tới đón y đi an trí kìa.”

“Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa tên ăn mày kia ra đây, sửa soạn đàng hoàng chút, cho y ăn uống no đủ, đừng để thủ hạ Lư đại nhân phái tới thấy chúng ta không có lòng nhân hậu lương thiện.”

Mọi người xôn xao đáp một tiếng, rồi lại vội vàng đi làm việc.

Người vừa rồi bị họ quyền đấm cước đá, hiện tại lập tức lại được chiêu đãi cực tốt.

Lần này, Lư Đông Ly chẳng hề kháng cự, tắm rửa, thay quần áo mới, chải đầu, cạo râu, y đều rất ngoan ngoãn mặc những người này loay hoay, mà còn rất hợp tác, tận lực chỉnh đốn mình để có thể gặp người.

Y biết, buổi tối tới nhất định sẽ là bản thân Lư Đông Giác, mà y thật sự không đành để tiểu đệ này, nhìn thấy dáng vẻ sa sút của mình, tự nhiên lại dẫn đến một trường thương tâm khổ sở.

Sau khi tẩy rửa xong xuôi, y lại được chút đồ ăn nóng hổi, ăn xong, người quả thật cũng có *** thần hơn nhiều, khuôn mặt tái nhợt đã rất lâu dần dần có chút huyết sắc.

Trong miếu bởi vì cho Lư đại nhân ấn tượng tốt, tất nhiên sẽ không để y ở sài phòng nữa, mà cho y một gian phòng thanh tịnh đơn độc.

Lư Đông Ly vẫn im lặng chờ đợi, cho đến khi bóng đêm đã rất khuya, trăng sáng giữa trời, một nam tử áo nón màu đen, gõ cánh cổng miếu Lư công, miệng nói phụng mệnh Lư đại nhân đến đây.

Vốn bóng đêm rất khuya, ánh nến phiêu dao, người nọ mặc áo đen, đội mũ thâm, một mực cúi đầu, tất nhiên không ai thấy rõ dung nhan.

Chủ trì trong miếu không dám thất lễ, tự mình nghênh tiếp y, vốn định bảo người gọi tên ăn mày kia đến, y lại nói phụng mệnh đại nhân, phải đơn độc hỏi chuyện, chủ trì liền sai người dẫn đến phòng Lư Đông Ly.

Người này đóng cửa phòng, lại cẩn thận hé ra một khe trên cửa sổ, nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai canh bên ngoài nghe lén, lúc này mới quay đầu đối mặt với Lư Đông Ly, một tay xốc mũ, thụp một tiếng quỳ xuống: “Đại ca.”

Lư Đông Ly nở nụ cười, đưa tay đỡ dậy. Y cố gắng nhắm ngay tiêu cự, tận lực làm cho ánh mắt linh động, không muốn để Lư Đông Giác nhìn ra mắt mình có vấn đề.

May mà Lư Đông Giác lúc này cũng nỗi lòng kích động, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt Lư Đông Ly có gì, lúc này đúng là không làm sao chịu đứng dậy, cứ bằng tư thế quỳ này, ôm chân y mà khóc. Nhưng lại sợ thanh âm lớn, kinh động người bên ngoài, rốt cuộc ngay cả khóc cũng không dám cao giọng.



Lư Đông Ly vô lực nói chuyện, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ về y, lấy động tác thân thể để trấn an.

Lư Đông Giác vừa khóc vừa đứt quãng nói.

“Đại ca, huynh còn sống, trời ơi, huynh còn sống.”

“Lúc đệ giúp huynh thu liệm thi thể, đã có cảm giác hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói được là vì sao, hóa ra đó là một thế thân.”

“Đại ca, đây là thủ hạ của huynh giúp huynh nhỉ, họ đối với huynh thật có tình có nghĩa.”

“Hay là huynh vẫn phòng ngừa chu đáo, sớm có an bài?”

Y khóc hỏi không ngớt, Lư Đông Ly đưa tay sờ đầu y, dùng sức nâng lên, xác nhận y có thể nhìn thấy biểu tình của mình, sau đó mỉm cười gật đầu, lại vỗ vỗ vai y, ý bảo không cần bi thương thái quá.

Lư Đông Giác nỗ lực ngưng nước mắt, lại vẫn không chịu để Lư Đông Ly kéo dậy. Y ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn huynh trưởng, mở miệng định hỏi mấy năm nay sống thế nào, lời đến bên miệng, lại đau xót một trận, nửa chữ cũng chẳng nói được, chợt dùng sức giãy ra, đẩy tay Lư Đông Ly, dập đầu thật mạnh dưới đất. Y dập đầu mạnh như thế, cộp một tiếng, khiến Lư Đông Ly sợ run, mặt thoáng biến sắc, tay lại tăng lực muốn kéo y.

Nhưng Lư Đông Giác cứ điên cuồng dập đầu, không chịu để y kéo lại.

Lư Đông Ly ra sức kéo một phát, lôi nửa đứng lên, tay trái tát Lư Đông Giác một cái thật mạnh.

Lư Đông Giác lúc này mới toàn thân run rẩy, như thể thoát lực, ngã trong lòng Lư Đông Ly.

Lư Đông Ly khe khẽ thở dài, tiếc là y hiện tại vô lực nói chuyện, cho nên không cách nào trấn an Lư Đông Giác. Y muốn nói, ta hiểu, Đông Giác, không phải lỗi của đệ, ta hiểu đệ muốn nói gì, ta không trách đệ. Nhưng mà điều duy nhất y có thể làm chỉ là dùng cánh tay vô lực, vỗ về vai ấu đệ năm đó đang không ngừng run rẩy.

Lư Đông Giác thanh âm nghẹn ngào: “Đại ca, huynh đi đi, huynh rời khỏi Triệu quốc đi.”

Lư Đông Ly bất giác hơi bất ngờ, y gần như rất bình thản mà gật đầu, ngay cả chút ý cười nhàn nhạt bên môi kia cũng chẳng thay đổi.

Lư Đông Giác cúi đầu, y không dám nhìn nét mặt huynh trưởng, chỉ thò tay vào lòng lôi ra từng thứ.

Quan phòng, lộ dẫn, văn thư chứng minh thân phận, một xấp ngân phiếu đủ ngạch số.

Y lấy ra từng thứ, bày lên bàn, thanh âm run rẩy chẳng ra làm sao: “Đệ tìm cớ, lâm thời xin quan viên bản địa mấy công văn thân phận này, có chúng rồi, huynh có thể quang minh chính đại xuyên phủ qua huyện, không sợ kiểm tra, cũng có thể vào ở khách ***, khỏi cần lưu lạc chịu khổ nữa, số bạc này đủ cho huynh sống tốt, huynh mau rời Triệu quốc đi…”

Y nỗ lực muốn làm cho mình nói chuyện thông thuận, nhưng thân thể và thanh âm đều không ngừng run rẩy, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, gần như chẳng thành nhân sắc.

Lư Đông Ly tuy không thấy rõ vẻ mặt y, cũng biết y thống khổ, trong lòng thương xót, nhưng lại thật sự không nói được một chữ khuyên giải, đành phải nỗ lực tiếp tục mỉm cười, đành phải cố gắng để Lư Đông Giác thấy rằng y kỳ thật không hề để ý.

Y còn có thể để ý gì đây? Từ khi y phát hiện mình ở dân gian được hưởng thanh dự danh vọng không gì sánh bằng, y liền biết mình không có khả năng lấy thân phận ban đầu xuất hiện trước mặt người nữa. Huống chi, y cũng không hề định khôi phục thân phận.

Phong Kính Tiết đã chết, Lư Đông Ly lại có mặt mũi nào tiếp tục sống trong mắt thế nhân nữa đây.

Y không phải là người không tự mình biết mình, y tuy khổ thủ biên quan nhiều năm, nhưng bách tính bình thường chưa hề nếm trải nỗi khổ bị dị tộc đốt giết cướp bóc, bởi vậy với công tích hy sinh của tướng quân trấn quan, không có khả năng hiểu biết quá nhiều. Nếu không phải người quyền uy vô thượng tận lực tuyên dương, y sẽ không thể được truyền thành thần thánh trong bách tính.

Trong thế giới tin tức bế tắc này, lão bách tính bình thường, hiểu biết với quốc gia đại cục, thường chỉ quyết định bởi việc người thượng vị muốn cho các ngươi biết cái gì. Mà đối với phê bình thán phục nhân vật, cũng luôn quyết định bởi người chí tôn muốn mượn tuyên dương người nào để đạt được mục đích gì.

Như các văn thánh võ thánh, các đời anh linh trong sách sử, ngay cả đế vương cũng phải hiến tế hành lễ với họ. Một quốc gia có anh hùng như vậy làm điển phạm cho mọi người là chuyện tốt, nhưng nếu người như thế bỗng nhiên sống lại, chỉ sợ Hoàng đế chính là người đầu tiên không ngồi yên.

Huống chi, nếu y sống lại, năm đó chính là giả chết kháng chỉ, một anh hùng lấy trung nghĩa văn danh thiên hạ, sao có thể có danh kháng chỉ, và Tô Lư hai nhà vì trong nhà có người trung nghĩa đệ nhất thiên hạ mà hưởng hết vinh sủng, lại sẽ vì vậy mà bị chấn động thế nào đây?

Y còn sống, y ở lại Triệu quốc, chính là một ẩn hoạn bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, Lư Đông Giác muốn để y rời đi, vốn là lẽ đương nhiên.

Lư Đông Giác cắn răng đợi cả buổi, không thấy Lư Đông Ly nói chuyện, cố lấy dũng khí ngẩng đầu, thấy Lư Đông Ly ánh mắt bình thản, bên môi mỉm cười, trong lòng lại đau xót.

Y cúi đầu khẽ khóc: “Đại ca…”

Y muốn nói rất nhiều rất nhiều lời.

Đại ca, huynh có biết không, lúc huynh mông oan, đệ vô tội bị đoạt quan, thượng ty nghiêm khắc răn hỏi, thẩm Thái thú như hỏi quân giặc.

Đại ca, huynh có biết không, huynh một người hàm oan, cả tộc đều bị chém, sản nghiệp trong nhà bị tịch biên, các phòng hơn trăm nhân khẩu, trôi giạt khắp nơi.

Đại ca, huynh có biết không, thái thúc công tuổi tác đã lớn như thế, không thể mỉm cười hết thọ mà mất, lại bị bọn quan lại hổ lang dọa chết.

Đại ca, huynh có biết không, huynh cả đời ngẩng đầu cúi đầu không thẹn, nhưng kết quả lại là gia nhân tông tộc phần nhiều bị lưu đày, tiểu đường muội của thất thúc gia, tuy chưa hẳn là phú thứ xa hào, cũng là tiểu thư dòng dõi thư hương, lại bị lũ nha sai áp giải kia buông lời thô bỉ, liên tiếp muốn quấy rối, cuối cùng đành phải nhảy xuống giếng để khỏi nhục.

Đại ca, huynh có biết không, huynh tuy có thuộc hạ tình nghĩa, tri giao nghĩa sĩ, nhưng họ cũng chỉ cứu được thê nhi huynh thôi, tính mạng người khác họ không thể lo, không thể giúp, bọn đệ đã chịu bao nhiêu giày vò. Ấu tử của tam đường ca còn nhỏ như vậy, đã theo cha mẹ bị nhốt trong lao, thành tù phạm, hài nhi bé nhỏ không chịu nổi nỗi khổ lao ngục, tội nghiệp nó thậm chí còn chưa học được kêu một tiếng cha mẹ đã đi như vậy.

Đại ca, huynh có biết không, huynh vì Đại Triệu quốc moi tim nhỏ máu, Đại Triệu quốc cho huynh lại là đồ đao giết người và tru liên vô tình. Mẫu thân đệ, cũng bởi vậy mà chịu nhục trên công đường.

Đại ca, mấy năm nay huynh lưu lạc chân trời, chịu bao nhiêu khổ nạn, nhưng huynh có biết không, những thân nhân bọn đệ đây lại bởi vì chuyện mình hoàn toàn không biết, không rõ, chịu bao nhiêu tội?

Đại ca, huynh dạy đệ nhân nghĩa đạo đức, nhưng thế giới nhân nghĩa đạo đức này, đã cho chúng ta cái gì?

Đại ca, huynh dạy đệ vì nước vì dân, thế nhưng đệ làm Huyện lệnh bao nhiêu năm, toàn tâm toàn ý vì dân thỉnh mệnh, toàn tâm toàn ý không tham không oan, lại nơi nơi vấp váp, thời thời bị cản trở, thủ trưởng động chút là làm khó, lại khảo hàng năm bình bình, cuối cùng chờ đến chính là kết cục huynh trưởng bị giết, cả tộc bị tru.



Đại ca, chúng ta là thư hương thế gia, chúng ta đều đọc văn chương thánh nhân, nhưng mà, hóa ra kết cục của quên mình vì nghĩa chẳng phải huy hoàng, mà là thê thảm, hóa ra thủ chính không đổi, chẳng được hào quang, lại thành chê cười.

Đại ca, chúng ta ngần ấy năm đọc, học, tin, kiên trì, có phải toàn là một trò cười.

Đại ca, huynh trước kia luôn dạy đệ, chúng ta vì nước vì dân, tận tâm tận lực, không phải vì muốn nhận được gì, nhưng chí ít không thể là vì mất đi gì chứ?

Đại ca, huynh có biết bọn đệ chờ bao lâu, mới chờ được trường sửa án này, phen vinh quang này, Tô Lư hai nhà các tông các chi mấy trăm người, sản nghiệp trả về gấp bội, trong triều lại thưởng rất nhiều ruộng đồng vàng bạc.

Đệ tử các tông tuổi tương đối, đều có công danh tiền đồ, thậm chí là quan chức.

Mọi thứ mà bao nhiêu nhà chịu khổ chịu tội rất nhiều đời cũng không được, nháy mắt đã thuộc về chúng ta.

Đệ một lòng vì dân bao nhiêu năm, không được lên chức nửa phân, hiện giờ lại lắc mình thành Ứng Thiên Tri phủ, quyền cao thế lớn.

Trưởng bối trong nhà càng uy danh hiển hách, nhất hô bá ứng, dù là quan thượng nhiệm địa phương, cũng nhất định phải đến bái phỏng trước, mong kết giao một phen.

Hiện giờ Lư gia Tô gia, phú cực quý cực, tôn sùng tột cùng, nhưng bọn đệ không ai có thể quên những đau khổ ngày đó.

Chúng ta thư hương gia truyền, chúng ta tự cho là cao thượng, sau đó, một đạo mệnh lệnh, liền đuổi mọi người từ trong nhà ra như trâu bò. Bọn đệ mất đi tự do, mất đi kiêu ngạo của người đọc sách, bọn đệ bị khóa bằng xích sắt, giam giữ trong lao ngục tăm tối ẩm thấp, nghe các phạm nhân kêu đau kêu thảm, bọn đệ bị giải đến nơi hẻo lánh cùng khổ, dùng đôi tay đọc sách viết chữ, đi đốn củi khai hoang, những binh lính cấp thấp chữ đại không biết, đều có thể tùy ý sai sử bọn đệ, tra tấn bọn đệ.

Bọn đệ không biết chờ đợi mình là cái gì, bọn đệ không biết ngày mai liệu có vận mệnh gì đáng sợ hơn.

Huynh có biết bị người đánh xuống mười tám tầng địa ngục, sau đó lại nâng lên chín mươi chín tầng trời là cảm giác gì không?

Đại ca, bọn đệ sợ, bọn đệ không thể chịu nổi nữa.

Bọn đệ với Hoàng thượng, với triều đình, với bách tính không dám có một câu oán thán, bọn đệ kinh sợ tạ ơn, bọn đệ cẩn thận bảo vệ tất cả mọi thứ trong tay.

Bọn đệ không thể chịu nổi trắc trở nữa, cũng không dám đối mặt với khủng bố chưa biết nữa.

Đại ca, nếu huynh trở về, nếu huynh bị phát hiện, nếu…

Y có ngần ấy lời muốn nói, y có nỗi khổ tâm vô tận muốn thổ lộ, nhưng cuối cùng y chỉ có thể khóc nức nở.

Mà Lư Đông Ly chỉ bình yên bình tĩnh tiếp nhận hết thảy.

Y không nhìn thấy mặt Lư Đông Giác, nhiều năm không gặp, trong ký ức của y, tướng mạo của Lư Đông Giác, vẫn là dung nhan thiếu niên ngày xưa. Hài tử không lớn nổi đó là tiểu đệ đệ của y, có đôi mắt trong sáng, mang theo vô số nghi vấn nhìn thế giới, có đầy bầu nhiệt huyết, không chấp nhận được nửa điểm không công bằng.

Tiểu đệ đệ đó, thấy oan án là nhảy dựng lên kêu to, tra ra giao dịch trong lao ngục liền phẫn nộ hô to, hài tử chính trực, ngây thơ, thuần thiện đó, hài tử luôn nói phải khảo trúng Trạng nguyên, phải làm đại quan, phải vì dân thỉnh mệnh đó.

Là y không tốt, dạy đệ đệ này tất cả đạo đức trên sách vở, lại không cho nó biết chân tướng của thế giới này, để nó một mình giữa nhân thế này, đụng đến bể đầu chảy máu.

Có lẽ thế sự đều như thế thôi, nhân gian này, lại ở đâu ra ngần ấy người, trời sinh là tham quan, là dung lại, là người xấu?

Chỉ là mọi người đều đang dần dần lớn lên, đều dần dần phát hiện, thì ra người tốt người xấu, chẳng phải khắc sẵn trên mặt, hóa ra thiện có thiện báo, ác có ác báo, chỉ tồn tại trong truyện.

Lúc bước vào quan trường, không phải mỗi người đều muốn thăng quan phát tài đâu nhỉ? Cũng có rất nhiều người như Đông Giác, mong ngóng đại triển hồng đồ, có thành tựu, mong ngóng vì nước vì dân hiển lộ thân thủ nhỉ.

Chỉ là, sự thật luôn mọi lúc mọi nơi giày vò người, mọi người luôn sẽ phát hiện, thế giới này khắp nơi đều là mục nát, đáng sợ là bản thân cũng hãm trong phiến hủ bại này. Muốn cách tân xóa cũ, tất nhiên bản thân cũng phải hủy hết diệt hết cùng sự mục nát này. Vì thế, mọi người đều không thể không toàn lực giữ gìn mảnh mục nát này thôi.

Kỳ thật điều này lại có gì không đúng đâu?

Trên đời này, cũng chỉ có một Lư Đông Ly, mới ngây thơ, vĩnh viễn không chịu lớn lên nhỉ.

Đông Giác có lỗi gì, y chẳng qua là muốn sống tiếp, y chẳng qua là muốn bảo vệ phụ mẫu thê nhi, gia nhân tông tộc mà thôi.

Y có lỗi gì đâu?

Lư Đông Ly hơi mê mang nghĩ.

Trong lòng y không hận không oán, chỉ đơn thuần thương hại tiểu đệ đệ này.

Tiểu đệ đệ của y, Tiểu Đông Giác của y, đã lớn lên. Hóa ra lớn lên, là một chuyện khiến người thương tâm như thế.

Y muốn nói, Đông Giác, đệ không có lỗi, là ta không tốt, là ta đã liên lụy mọi người, ta sẽ rời khỏi Triệu quốc, vĩnh viễn không về nữa, ta sẽ không để mọi người rơi vào nguy hiểm nữa, ta chỉ cầu, ta chỉ cầu… mọi người hãy thiện đãi mẫu tử Uyển Trinh, được chứ…

Nhưng mà, y vẫn chẳng nói được một chữ.

Y chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, tiếp tục bằng động tác ôn nhu, đi trấn an tiểu đệ nhiều năm trước, vĩnh viễn đi theo bên cạnh, gọi từng tiếng huynh trưởng đó, hài tử là đệ là tử là đồ đó.

Cho đến giờ khắc này, y vẫn lo lắng, mình trầm mặc lâu như thế, liệu có khiến Đông Giác phát hiện mình tàn tật, liệu có khiến lương tâm Đông Giác tăng thêm gánh nặng, càng thấy bi thương.

Đông Giác, đệ không làm sai gì cả, từ đầu chí cuối, người sai chỉ là ta mà thôi. Lư Đông Ly khờ dại, không chịu lớn lên đó, mới là đầu sỏ gây nên hết thảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau