Quyển 5 Chương 257: Mộng đẹp say sưa
“Điện hạ của ta, ngài cũng quá coi thường bản thân rồi. Ta dám làm những chuyện này, không phải bởi vì ta không sợ chết, mà bởi vì ta biết ta khẳng định không chết được.”
Liễu Hằng mỉm cười, giọng điệu cực kỳ chắc chắn. Tần Húc Phi là người trong cuộc mê, y lại ở bên nhìn rõ mồn một.
Phương Khinh Trần cố nhiên không phải người dễ đối phó, nhưng những năm gần đây, tâm tư Tần Húc Phi phí vì y, sự coi trọng và tôn trọng với y, y cũng tuyệt đối không phải vô cảm vô giác.
Y có thể xác định, Phương Khinh Trần đến Tần quốc, tuyệt không phải trùng hợp như vẫn nói, cho nên y dám giao quân đội *** nhuệ nhất trên tay cho Phương Khinh Trần, y dám tin tưởng các loại phán đoán của Phương Khinh Trần, y cũng dám đi đắc tội Phương Khinh Trần, dám âm thầm tung tin đồn.
Hết thảy những điều này, đều tuyệt không phải đang mạo hiểm.
Vô luận thế nào, nể tình Tần Húc Phi, Phương Khinh Trần dù oán giận hơn, cũng sẽ quyết không làm gì y, đáng tiếc bản thân Tần Húc Phi lại không hề có chút tự tin và tự giác về phương diện này.
Liễu Hằng nghĩ đến liền cảm thấy thú vị, vì thế cũng không chịu đánh thức Tần Húc Phi, chỉ ở bên cạnh nhìn điện hạ của mình mơ mơ hồ hồ, nhọc lòng lo lắng thay y như vậy: “Được rồi, chờ vào thành rồi, ta sẽ đi tìm y nhận lỗi, muốn đánh muốn phạt đều do y.”
“Y tạm thời không tiện gặp người, ngươi đừng đi thì hơn.”
Tần Húc Phi nhớ trước khi ra khỏi thành, thấy sắc mặt Phương Khinh Trần lại có chút ửng hồng quái dị, sợ là gần đây uống hơi nhiều rượu, lại dẫn độc kia phát tác.
Ôi, theo tính nết của Phương Khinh Trần, giờ này khắc này tất nhiên phải đóng cửa lại tự mình vận công áp độc.
Từ lần trước y vào khi Phương Khinh Trần độc phát, suýt nữa vớ vẩn bị đá thành chung thân tàn tật, y đã hạ mệnh lệnh chết, nếu Phương Khinh Trần tự mình đóng cửa ở trong phòng không ra, ngoại trừ y không ai được tự tiện vào phòng Phương Khinh Trần. Có chuyện gì, chỉ cho phép ở ngoài cửa gõ cửa gọi, nếu bên trong không đáp, cũng không cho vào.
Chỉ là, căn nguyên việc này y lại không dám nói rõ, dù sao cũng không thể nói cho toàn quân biết, Phương hầu anh minh thần võ chỉ cần vừa phát bệnh là sẽ hồ đồ tùy tiện đánh người chứ, cho nên đành phải lập lờ cho qua. Kết quả, về bệnh ngủ mơ giết người của Phương hầu, trong quân đội lại càng ngày càng truyền lợi hại.
Lúc này, y đương nhiên không dám để Liễu Hằng đi gặp Phương Khinh Trần, Liễu Hằng nghe mà kỳ quái: “Sao không tiện gặp người?”
Tần Húc Phi cười khổ: “Tính ra, lúc này, y hẳn là đang ngủ.”
Những lúc Phương Khinh Trần vận công bức độc xong, bình thường đều sẽ hơi mệt, vì vậy thông thường cũng sẽ thuận thế đánh một giấc.
Liễu Hằng ngạc nhiên: “Truyền thuyết ngủ mơ giết người kia, lại là thật?”
Tần Húc Phi vỗ trán cười khổ: “Trời ơi, mấy lời đồn đãi trên đời này sao truyền nhanh quá vậy, ngay cả ngươi cũng biết.”
Liễu Hằng khá hưng phấn hiếu kỳ: “Ngủ mơ giết người, ta mới chỉ nghe người kể chuyện kể thôi, thật muốn đi kiến thức…”
“Được rồi được rồi, ta đi thăm y trước, nếu y tỉnh, ta sẽ cho y biết ngươi tìm y nhận lỗi. Nếu y chưa tỉnh thì ngươi cứ trốn xa một chút đi. Hai người các ngươi, ai đả thương ai ta cũng không hy vọng đâu.”
Câu cuối cùng này, rõ ràng là giữ thể diện cho Liễu Hằng. Với võ công của y, chỗ nào có thể có cơ hội gì đả thương Phương Khinh Trần.
Liễu Hằng nhìn dáng vẻ phiền não bất đắc dĩ này, trong lòng buồn cười, chỉ là ngoài mặt có chút không cam tâm không tình nguyện mà đáp ứng.
Mọi người đều là đồng bào nhiều năm, không cần thừa lời khách sáo, sau khi về thành, đám tướng lĩnh theo Liễu Hằng lặn lội vất vả đến đây đều tự về phòng, thống thống khoái khoái tắm rửa đi ngủ.
Mà Tần Húc Phi đã đáp ứng Liễu Hằng, tự nhiên phải đích thân đi tìm Phương Khinh Trần.
Từ sau khi bệnh ngủ mơ giết người của Phương Khinh Trần truyền ra, cả thân binh trông cửa cho y, Tần Húc Phi cũng sớm điều đi.
Hiện tại, cửa phòng Phương Khinh Trần trái lại vắng ngắt, chẳng một người trở ngại.
Tần Húc Phi nhìn cánh cửa đóng chặt, thò tay lặng lẽ thử một lần, quả nhiên không đóng, bất giác cười rồi lại thở dài.
Nói đến thì thời gian này y bận đến chân không chạm đất, Phương Khinh Trần thì cả ngày rảnh đến phát chán, hiếm khi đụng đầu bên ngoài, Phương Khinh Trần cũng là mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa y.
Bởi vì lo cho thể diện của Phương Khinh Trần, không tiện tranh cãi với Phương Khinh Trần trước mặt người khác, cũng chỉ đành mặc y mắt mọc trên đầu hống hách đi qua, nếu thật có chuyện gì muốn thương nghị với Phương Khinh Trần, thì luôn tự mình đến phòng Phương Khinh Trần.
Có mấy lần Phương Khinh Trần cài cửa không muốn để ý, bị y tùy ý thổ nội lực, trực tiếp chấn gãy cửa, số lần nhiều, Phương Khinh Trần cũng đành chịu, chỉ đành dứt khoát không cài then cho rồi. Chẳng qua, ngẫu nhiên cũng nộ khí đầy bụng, không thể nhịn được nữa chất vấn y: “Tại sao ngươi cứ phải nhằm lúc ta ngủ chạy vào phòng ta thế, thân là hoàng tử, ngươi chưa từng học lễ phép cơ bản nhất à?”
Tần Húc Phi nghe vậy cũng rất bất đắc dĩ, nếu Phương hầu ngươi chịu trò chuyện xã giao bình bình thường thường với ta, ta có đến mức phải ba ngày hai đầu chạy vào phòng ngươi, nhìn ngươi ngông nghênh nằm dài, ngay cả người cũng chẳng thèm nhổm như vậy không? Rốt cuộc ai mới không có lễ phép cơ bản nhất.
Ngẫm những việc này, cũng thật không biết là buồn cười hay bất đắc dĩ, y tiện tay đẩy cửa phòng, theo thói quen với tay đóng cửa, đứng trước cửa chờ Phương Khinh Trần phản ứng.
Song cả gian phòng im ắng không một tiếng động, người đang bình yên ngủ trên giường kia chẳng hề nhúc nhích một thoáng.
Tần Húc Phi rùng mình, chẳng lẽ Phương Khinh Trần không ngăn chặn độc tính thành công, lại như lần trước, thiêm thiếp mơ hồ. Trong lòng quýnh lên, sải bước tiến đến, chỉ là có kinh nghiệm lần trước, lần này không dám quá lỗ mãng, tiếp cận phải cẩn thận từng tí, âm thầm một mực đề khí ứng biến.
Y lại chẳng muốn bị Phương Khinh Trần mơ hồ đánh chết đánh thương, thế quả thật là oan không có chỗ kêu.
Song đến khi đứng bên giường Phương Khinh Trần, Phương Khinh Trần cũng không có động tác công kích gì. Tần Húc Phi cúi đầu thoáng nhìn, liền sửng sốt.
Trên mặt Phương Khinh Trần không hề có vẻ ửng hồng khác thường như khi độc phát, vẻ mặt yên lặng bình hòa cực kỳ, hô hấp cũng ổn định thong thả, chỉ là trên trán ẩn ẩn có chút mồ hôi, thuyết minh không lâu trước y còn đang vất vả trấn áp độc tính.
Tần Húc Phi sửng sốt một hồi, mới có thể hiểu được, Phương Khinh Trần không có gì không ổn, y chỉ quá mệt, cho nên ngủ hơi say.
Y ngơ ngác đứng bên giường Phương Khinh Trần, nhìn dáng vẻ an bình không bố trí phòng vệ khi ngủ say của người này, nhìn mồ hôi trên trán y, quả thực có phần không dám tin đây là thật.
Với võ công của Phương Khinh Trần, dù cho mệt hơn mỏi hơn, chim kêu hoa rơi cũng có thể lập tức cảnh giác, huống chi một người trực tiếp lấn đến bên giường.
Nhưng hiện tại, y lại vẫn không hề phát giác, không hề phản ứng.
Qua một lúc, ánh mắt Tần Húc Phi bỗng ấm áp nhu hòa.
Mình không phải cũng như vậy sao, khổ hơn mệt hơn mỏi hơn, chỉ cần một chút tiếng động rất nhỏ, là có thể lập tức cảnh giác, nhưng khi đang nghỉ ngơi, Liễu Hằng đến bên cạnh, trông y lâu như vậy, y lại hoàn toàn không hay biết.
Thân thể con người kỳ quái biết bao. Cho dù thần trí sa vào giấc ngủ say, thân thể lại vẫn sẽ tự nhiên phân biệt, người nào có thể tin tưởng, người nào có thể dựa vào, người nào có thể cho mình không hề cố kỵ mà chìm vào mộng cảnh.
Y tùy tay kéo ghế qua, ngồi xuống đầu giường, lẳng lặng trông bên cạnh Phương Khinh Trần.
Nhìn mồ hôi trên trán Phương Khinh Trần, rồi cả mớ tóc trên trán bị mồ hôi ngấm hơi ướt sũng kia, muốn lau giúp một chút, lại sợ đánh thức y, cuối cùng đành phải thôi.
Gian phòng nho nhỏ, trầm tĩnh an tường. Huyên náo ngoài phòng, phân tranh ngoài phòng, thiên địa ngoài phòng, phảng phất đều đã xa xôi đến mức như là chuyện của một thế giới khác.
Tần Húc Phi cứ như vậy, lẳng lặng ngồi bên cạnh Phương Khinh Trần, lẳng lặng ngưng mắt nhìn y, nhìn y một mộng say sưa an bình như vậy, lẳng lặng mỉm cười.
Nơi này rất an toàn. Có danh tiếng Phương Khinh Trần ngủ mơ giết người bên ngoài, y có thể hoàn toàn yên tâm, trong gian phòng này, sẽ không có người ngoài nào đến rình, đến quấy rầy.
Tuy nói Phương Khinh Trần không hề cần y bảo hộ, tuy nói y vốn cũng chẳng có việc gì gấp gáp phải lập tức câu thông khi Phương Khinh Trần vừa tỉnh dậy, nhưng không thể nói nguyên nhân là gì, lúc này y lại không muốn đi.
Dần dần, chỉ cảm thấy cả ngón tay cũng mềm nhũn đến mức không muốn động một chút. Đột nhiên, cũng muốn phải giống như y, trầm trầm thiếp đi an bình như thế.
Thời gian này, Tần Húc Phi kỳ thật vẫn rất rất mệt, lao tâm lao lực, mỗi ngày đều ngủ không đủ hai canh giờ, nhưng cũng không thể biểu hiện ra sự mệt mỏi trước mặt người khác. Chẳng qua thân thể giống như đã quen. Trên thực tế, y thậm chí sắp quên mình cũng là con người, quên thân thể mình cũng có cực hạn, nên biết mỏi mệt.
Chậm rãi, hô hấp của y và hô hấp của Phương Khinh Trần, dung hòa mà đồng bộ, chậm rãi, thân thể y bắt đầu dựa thành giường, dần dần nhắm mắt.
Thân thể người, có phải thật sự vĩnh viễn sẽ chỉ ở bên cạnh người mình tin tưởng nhất, mới chịu tự nhiên thả lỏng, tự nhiên mặc bản năng nắm mình trong tay?
Y hơi mê loạn nghĩ, sau đó, chầm chậm chìm vào trong bóng tối an bình thoải mái kia.
—
Phương Khinh Trần ngủ một giấc rất dài rất thoải mái rất yên tĩnh, từ khi một thân phiêu bạt đến nay, y đã rất lâu chưa được thoải mái như vậy, cứ bình yên ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Không có kinh mộng không hiểu kia, không có những mê loạn không hiểu đó, không có loại trống rỗng và mất mát đó, thiên địa bình yên, thế giới ấm áp, hết thảy đều yên tĩnh mà tốt đẹp.
Y uể oải ngáp một cái, híp mắt chậm rãi ngồi dậy. Thật là rất lâu rồi chưa được khoan khoái thế này, tứ chi xương cốt đều biếng nhác, vừa định vươn vai, khóe mắt quét đến một người, suýt nữa khiến y trực tiếp nhảy dựng khỏi giường.
Tần Húc Phi xuất hiện trong phòng bên giường y, việc này không phải chuyện gì to tát, y sớm đã thành thói quen.
Thế nhưng, Tần Húc Phi xuất hiện trong gang tấc bên cạnh, y lại vẫn ngủ say, không hề cảm ứng, hơn nữa ngay cả sau khi tỉnh dậy cũng chưa lập tức phát hiện, như thể người này ở bên cạnh quá sức tự nhiên, quá sức hợp lý như không khí, như nước, cho nên bất kể là thân hay tâm, đều chẳng có một chút cảnh giác.
Phương Khinh Trần ngơ ngác nhìn Tần Húc Phi, rốt cuộc đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cảm thấy phẫn nộ và buồn bực, y cắn răng, trực tiếp ngồi thẳng dậy, chờ Tần Húc Phi phản ứng lại để tính sổ.
Ai ngờ y đợi cả buổi, Tần Húc Phi vẫn nửa dựa bên giường, dáng vẻ mộng đẹp say sưa.
Phương Khinh Trần chán nản, ngươi là cao thủ tuyệt đỉnh gì đây, sao có thể trì độn đến nước này? Người bên cạnh có động tác lớn như vậy, cả giường cũng chấn động, lại vẫn không có lấy một chút cảm giác.
Loại ngu ngốc này, ngày nào đó đang ngủ bị thích khách một đao kết liễu, chắc cũng chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên.
Lúc này y lại quên béng, nói đến thì tính cảnh giác của mình và vị này, dường như cũng chính là tám lạng nửa cân, chẳng ai có thể cao minh hơn ai.
Liễu Hằng mỉm cười, giọng điệu cực kỳ chắc chắn. Tần Húc Phi là người trong cuộc mê, y lại ở bên nhìn rõ mồn một.
Phương Khinh Trần cố nhiên không phải người dễ đối phó, nhưng những năm gần đây, tâm tư Tần Húc Phi phí vì y, sự coi trọng và tôn trọng với y, y cũng tuyệt đối không phải vô cảm vô giác.
Y có thể xác định, Phương Khinh Trần đến Tần quốc, tuyệt không phải trùng hợp như vẫn nói, cho nên y dám giao quân đội *** nhuệ nhất trên tay cho Phương Khinh Trần, y dám tin tưởng các loại phán đoán của Phương Khinh Trần, y cũng dám đi đắc tội Phương Khinh Trần, dám âm thầm tung tin đồn.
Hết thảy những điều này, đều tuyệt không phải đang mạo hiểm.
Vô luận thế nào, nể tình Tần Húc Phi, Phương Khinh Trần dù oán giận hơn, cũng sẽ quyết không làm gì y, đáng tiếc bản thân Tần Húc Phi lại không hề có chút tự tin và tự giác về phương diện này.
Liễu Hằng nghĩ đến liền cảm thấy thú vị, vì thế cũng không chịu đánh thức Tần Húc Phi, chỉ ở bên cạnh nhìn điện hạ của mình mơ mơ hồ hồ, nhọc lòng lo lắng thay y như vậy: “Được rồi, chờ vào thành rồi, ta sẽ đi tìm y nhận lỗi, muốn đánh muốn phạt đều do y.”
“Y tạm thời không tiện gặp người, ngươi đừng đi thì hơn.”
Tần Húc Phi nhớ trước khi ra khỏi thành, thấy sắc mặt Phương Khinh Trần lại có chút ửng hồng quái dị, sợ là gần đây uống hơi nhiều rượu, lại dẫn độc kia phát tác.
Ôi, theo tính nết của Phương Khinh Trần, giờ này khắc này tất nhiên phải đóng cửa lại tự mình vận công áp độc.
Từ lần trước y vào khi Phương Khinh Trần độc phát, suýt nữa vớ vẩn bị đá thành chung thân tàn tật, y đã hạ mệnh lệnh chết, nếu Phương Khinh Trần tự mình đóng cửa ở trong phòng không ra, ngoại trừ y không ai được tự tiện vào phòng Phương Khinh Trần. Có chuyện gì, chỉ cho phép ở ngoài cửa gõ cửa gọi, nếu bên trong không đáp, cũng không cho vào.
Chỉ là, căn nguyên việc này y lại không dám nói rõ, dù sao cũng không thể nói cho toàn quân biết, Phương hầu anh minh thần võ chỉ cần vừa phát bệnh là sẽ hồ đồ tùy tiện đánh người chứ, cho nên đành phải lập lờ cho qua. Kết quả, về bệnh ngủ mơ giết người của Phương hầu, trong quân đội lại càng ngày càng truyền lợi hại.
Lúc này, y đương nhiên không dám để Liễu Hằng đi gặp Phương Khinh Trần, Liễu Hằng nghe mà kỳ quái: “Sao không tiện gặp người?”
Tần Húc Phi cười khổ: “Tính ra, lúc này, y hẳn là đang ngủ.”
Những lúc Phương Khinh Trần vận công bức độc xong, bình thường đều sẽ hơi mệt, vì vậy thông thường cũng sẽ thuận thế đánh một giấc.
Liễu Hằng ngạc nhiên: “Truyền thuyết ngủ mơ giết người kia, lại là thật?”
Tần Húc Phi vỗ trán cười khổ: “Trời ơi, mấy lời đồn đãi trên đời này sao truyền nhanh quá vậy, ngay cả ngươi cũng biết.”
Liễu Hằng khá hưng phấn hiếu kỳ: “Ngủ mơ giết người, ta mới chỉ nghe người kể chuyện kể thôi, thật muốn đi kiến thức…”
“Được rồi được rồi, ta đi thăm y trước, nếu y tỉnh, ta sẽ cho y biết ngươi tìm y nhận lỗi. Nếu y chưa tỉnh thì ngươi cứ trốn xa một chút đi. Hai người các ngươi, ai đả thương ai ta cũng không hy vọng đâu.”
Câu cuối cùng này, rõ ràng là giữ thể diện cho Liễu Hằng. Với võ công của y, chỗ nào có thể có cơ hội gì đả thương Phương Khinh Trần.
Liễu Hằng nhìn dáng vẻ phiền não bất đắc dĩ này, trong lòng buồn cười, chỉ là ngoài mặt có chút không cam tâm không tình nguyện mà đáp ứng.
Mọi người đều là đồng bào nhiều năm, không cần thừa lời khách sáo, sau khi về thành, đám tướng lĩnh theo Liễu Hằng lặn lội vất vả đến đây đều tự về phòng, thống thống khoái khoái tắm rửa đi ngủ.
Mà Tần Húc Phi đã đáp ứng Liễu Hằng, tự nhiên phải đích thân đi tìm Phương Khinh Trần.
Từ sau khi bệnh ngủ mơ giết người của Phương Khinh Trần truyền ra, cả thân binh trông cửa cho y, Tần Húc Phi cũng sớm điều đi.
Hiện tại, cửa phòng Phương Khinh Trần trái lại vắng ngắt, chẳng một người trở ngại.
Tần Húc Phi nhìn cánh cửa đóng chặt, thò tay lặng lẽ thử một lần, quả nhiên không đóng, bất giác cười rồi lại thở dài.
Nói đến thì thời gian này y bận đến chân không chạm đất, Phương Khinh Trần thì cả ngày rảnh đến phát chán, hiếm khi đụng đầu bên ngoài, Phương Khinh Trần cũng là mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa y.
Bởi vì lo cho thể diện của Phương Khinh Trần, không tiện tranh cãi với Phương Khinh Trần trước mặt người khác, cũng chỉ đành mặc y mắt mọc trên đầu hống hách đi qua, nếu thật có chuyện gì muốn thương nghị với Phương Khinh Trần, thì luôn tự mình đến phòng Phương Khinh Trần.
Có mấy lần Phương Khinh Trần cài cửa không muốn để ý, bị y tùy ý thổ nội lực, trực tiếp chấn gãy cửa, số lần nhiều, Phương Khinh Trần cũng đành chịu, chỉ đành dứt khoát không cài then cho rồi. Chẳng qua, ngẫu nhiên cũng nộ khí đầy bụng, không thể nhịn được nữa chất vấn y: “Tại sao ngươi cứ phải nhằm lúc ta ngủ chạy vào phòng ta thế, thân là hoàng tử, ngươi chưa từng học lễ phép cơ bản nhất à?”
Tần Húc Phi nghe vậy cũng rất bất đắc dĩ, nếu Phương hầu ngươi chịu trò chuyện xã giao bình bình thường thường với ta, ta có đến mức phải ba ngày hai đầu chạy vào phòng ngươi, nhìn ngươi ngông nghênh nằm dài, ngay cả người cũng chẳng thèm nhổm như vậy không? Rốt cuộc ai mới không có lễ phép cơ bản nhất.
Ngẫm những việc này, cũng thật không biết là buồn cười hay bất đắc dĩ, y tiện tay đẩy cửa phòng, theo thói quen với tay đóng cửa, đứng trước cửa chờ Phương Khinh Trần phản ứng.
Song cả gian phòng im ắng không một tiếng động, người đang bình yên ngủ trên giường kia chẳng hề nhúc nhích một thoáng.
Tần Húc Phi rùng mình, chẳng lẽ Phương Khinh Trần không ngăn chặn độc tính thành công, lại như lần trước, thiêm thiếp mơ hồ. Trong lòng quýnh lên, sải bước tiến đến, chỉ là có kinh nghiệm lần trước, lần này không dám quá lỗ mãng, tiếp cận phải cẩn thận từng tí, âm thầm một mực đề khí ứng biến.
Y lại chẳng muốn bị Phương Khinh Trần mơ hồ đánh chết đánh thương, thế quả thật là oan không có chỗ kêu.
Song đến khi đứng bên giường Phương Khinh Trần, Phương Khinh Trần cũng không có động tác công kích gì. Tần Húc Phi cúi đầu thoáng nhìn, liền sửng sốt.
Trên mặt Phương Khinh Trần không hề có vẻ ửng hồng khác thường như khi độc phát, vẻ mặt yên lặng bình hòa cực kỳ, hô hấp cũng ổn định thong thả, chỉ là trên trán ẩn ẩn có chút mồ hôi, thuyết minh không lâu trước y còn đang vất vả trấn áp độc tính.
Tần Húc Phi sửng sốt một hồi, mới có thể hiểu được, Phương Khinh Trần không có gì không ổn, y chỉ quá mệt, cho nên ngủ hơi say.
Y ngơ ngác đứng bên giường Phương Khinh Trần, nhìn dáng vẻ an bình không bố trí phòng vệ khi ngủ say của người này, nhìn mồ hôi trên trán y, quả thực có phần không dám tin đây là thật.
Với võ công của Phương Khinh Trần, dù cho mệt hơn mỏi hơn, chim kêu hoa rơi cũng có thể lập tức cảnh giác, huống chi một người trực tiếp lấn đến bên giường.
Nhưng hiện tại, y lại vẫn không hề phát giác, không hề phản ứng.
Qua một lúc, ánh mắt Tần Húc Phi bỗng ấm áp nhu hòa.
Mình không phải cũng như vậy sao, khổ hơn mệt hơn mỏi hơn, chỉ cần một chút tiếng động rất nhỏ, là có thể lập tức cảnh giác, nhưng khi đang nghỉ ngơi, Liễu Hằng đến bên cạnh, trông y lâu như vậy, y lại hoàn toàn không hay biết.
Thân thể con người kỳ quái biết bao. Cho dù thần trí sa vào giấc ngủ say, thân thể lại vẫn sẽ tự nhiên phân biệt, người nào có thể tin tưởng, người nào có thể dựa vào, người nào có thể cho mình không hề cố kỵ mà chìm vào mộng cảnh.
Y tùy tay kéo ghế qua, ngồi xuống đầu giường, lẳng lặng trông bên cạnh Phương Khinh Trần.
Nhìn mồ hôi trên trán Phương Khinh Trần, rồi cả mớ tóc trên trán bị mồ hôi ngấm hơi ướt sũng kia, muốn lau giúp một chút, lại sợ đánh thức y, cuối cùng đành phải thôi.
Gian phòng nho nhỏ, trầm tĩnh an tường. Huyên náo ngoài phòng, phân tranh ngoài phòng, thiên địa ngoài phòng, phảng phất đều đã xa xôi đến mức như là chuyện của một thế giới khác.
Tần Húc Phi cứ như vậy, lẳng lặng ngồi bên cạnh Phương Khinh Trần, lẳng lặng ngưng mắt nhìn y, nhìn y một mộng say sưa an bình như vậy, lẳng lặng mỉm cười.
Nơi này rất an toàn. Có danh tiếng Phương Khinh Trần ngủ mơ giết người bên ngoài, y có thể hoàn toàn yên tâm, trong gian phòng này, sẽ không có người ngoài nào đến rình, đến quấy rầy.
Tuy nói Phương Khinh Trần không hề cần y bảo hộ, tuy nói y vốn cũng chẳng có việc gì gấp gáp phải lập tức câu thông khi Phương Khinh Trần vừa tỉnh dậy, nhưng không thể nói nguyên nhân là gì, lúc này y lại không muốn đi.
Dần dần, chỉ cảm thấy cả ngón tay cũng mềm nhũn đến mức không muốn động một chút. Đột nhiên, cũng muốn phải giống như y, trầm trầm thiếp đi an bình như thế.
Thời gian này, Tần Húc Phi kỳ thật vẫn rất rất mệt, lao tâm lao lực, mỗi ngày đều ngủ không đủ hai canh giờ, nhưng cũng không thể biểu hiện ra sự mệt mỏi trước mặt người khác. Chẳng qua thân thể giống như đã quen. Trên thực tế, y thậm chí sắp quên mình cũng là con người, quên thân thể mình cũng có cực hạn, nên biết mỏi mệt.
Chậm rãi, hô hấp của y và hô hấp của Phương Khinh Trần, dung hòa mà đồng bộ, chậm rãi, thân thể y bắt đầu dựa thành giường, dần dần nhắm mắt.
Thân thể người, có phải thật sự vĩnh viễn sẽ chỉ ở bên cạnh người mình tin tưởng nhất, mới chịu tự nhiên thả lỏng, tự nhiên mặc bản năng nắm mình trong tay?
Y hơi mê loạn nghĩ, sau đó, chầm chậm chìm vào trong bóng tối an bình thoải mái kia.
—
Phương Khinh Trần ngủ một giấc rất dài rất thoải mái rất yên tĩnh, từ khi một thân phiêu bạt đến nay, y đã rất lâu chưa được thoải mái như vậy, cứ bình yên ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Không có kinh mộng không hiểu kia, không có những mê loạn không hiểu đó, không có loại trống rỗng và mất mát đó, thiên địa bình yên, thế giới ấm áp, hết thảy đều yên tĩnh mà tốt đẹp.
Y uể oải ngáp một cái, híp mắt chậm rãi ngồi dậy. Thật là rất lâu rồi chưa được khoan khoái thế này, tứ chi xương cốt đều biếng nhác, vừa định vươn vai, khóe mắt quét đến một người, suýt nữa khiến y trực tiếp nhảy dựng khỏi giường.
Tần Húc Phi xuất hiện trong phòng bên giường y, việc này không phải chuyện gì to tát, y sớm đã thành thói quen.
Thế nhưng, Tần Húc Phi xuất hiện trong gang tấc bên cạnh, y lại vẫn ngủ say, không hề cảm ứng, hơn nữa ngay cả sau khi tỉnh dậy cũng chưa lập tức phát hiện, như thể người này ở bên cạnh quá sức tự nhiên, quá sức hợp lý như không khí, như nước, cho nên bất kể là thân hay tâm, đều chẳng có một chút cảnh giác.
Phương Khinh Trần ngơ ngác nhìn Tần Húc Phi, rốt cuộc đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cảm thấy phẫn nộ và buồn bực, y cắn răng, trực tiếp ngồi thẳng dậy, chờ Tần Húc Phi phản ứng lại để tính sổ.
Ai ngờ y đợi cả buổi, Tần Húc Phi vẫn nửa dựa bên giường, dáng vẻ mộng đẹp say sưa.
Phương Khinh Trần chán nản, ngươi là cao thủ tuyệt đỉnh gì đây, sao có thể trì độn đến nước này? Người bên cạnh có động tác lớn như vậy, cả giường cũng chấn động, lại vẫn không có lấy một chút cảm giác.
Loại ngu ngốc này, ngày nào đó đang ngủ bị thích khách một đao kết liễu, chắc cũng chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên.
Lúc này y lại quên béng, nói đến thì tính cảnh giác của mình và vị này, dường như cũng chính là tám lạng nửa cân, chẳng ai có thể cao minh hơn ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất