Quyển 5 Chương 270: Hận không làm sớm
“Ngươi biết được bao nhiêu?” Phương Khinh Trần chậm rãi buông tay, ý túc sát sương hàn dưới đêm trăng, lại càng nồng nặc không tan.
Tần Húc Phi chậm rãi dựa lưng lên đại thụ, uống hai ba hớp nữa, mới từ từ nói: “Ta biết bảy trăm năm qua, có bốn Phương Khinh Trần. Mà bốn Phương Khinh Trần này, kỳ thật là cùng một người. Cùng một Phương Khinh Trần kiêu ngạo, cố chấp, cả tên cũng không chịu sửa một chút. Cùng một Phương Khinh Trần bất kể thân phận khác biệt thế nào, nhân sinh khác biệt thế nào, trong xương cốt đều bốc đồng một kiểu, ta biết…”
Y nghĩ y quả nhiên say rồi, cho nên mới nói ra lời không nên nói nhất, mới vạch trần bí mật vốn nên vĩnh viễn chôn giấu dưới đáy lòng. Nhưng hóa ra y lại không biết, người cho dù men say nặng nề, lòng cũng vẫn có thể cảm thấy đau.
Ta biết, bảy trăm năm qua, có bốn Phương Khinh Trần, kỳ thật là cùng một người. Cùng một người khốn khổ bôn ba, khốn khổ tìm kiếm, lại nhiều lần thất vọng, lần lượt bị vứt bỏ, sau đó lại lần lượt giận dữ báo thù.
Ta biết y tùy ý độc ác, điên cuồng cực đoan, ta biết y không phải người tốt, thậm chí e rằng y căn bản chẳng phải người.
Ta biết y có lẽ là đáng thương lại đáng hận, song ta vừa không hận y cũng không thương hại y, ta chỉ là… chỉ là… khó chịu…
Bảy trăm năm thời gian lưu chuyển, một lần lại một lần, trước những tuyệt vọng, bi thống, phản bội, vứt bỏ đó, ngươi có từng yêu chứ? Có từng toàn tâm toàn ý, từng bất kể được mất, từng dốc tất cả chứ? Nhưng mà nháy mắt vươn tay, lòng bàn tay vẫn rỗng tuếch, vẫn chẳng nắm được gì cả.
Rõ ràng biết Phương Khinh Trần không để ý thù hận của người thiên hạ, Phương Khinh Trần không cần sự thương hại của bất cứ ai, nhưng y vẫn không thể ức chế sự khó chịu, khó chịu vì một sự tồn tại e rằng không phải người, mà là yêu là ma.
“Ngoại trừ điều đó, ngươi còn biết gì nữa?” Phương Khinh Trần bình tĩnh hỏi, giọng điệu lạnh đến không lên nổi một tia gợn sóng.
Thế nhưng Tần Húc Phi biết rõ ràng, chưa từng có một khắc nào, sát khí của Phương Khinh Trần bức thiết như thế, dày đặc như thế, không thể ức chế như thế.
Lần này, không phải vui đùa, không phải ý khí, cũng không cần cố kỵ gì nữa. Bất kể y là người hay yêu, bí mật đáng sợ như thế bị người biết được, giết người diệt khẩu vốn là lẽ đương nhiên.
Có lẽ là rượu làm cho *** thần y thả lỏng, tâm thần tê liệt chăng, cho nên Tần Húc Phi không hề kinh loạn, không hề lo âu, không hề mảy may bất an, y chỉ thấp giọng cười: “Vậy còn chưa đủ sao? Ta còn cần biết nhiều hơn sao?”
“Đừng tiếp tục điều tra nữa. Chân tướng nội tình không phải ngươi có thể biết, có thể lý giải.” Phàm nhân muốn dòm ngó thiên cơ, cuối cùng trời xanh không dung. Tần Húc Phi đã giẫm lên đường sinh tử, qua nửa bước nữa sẽ là thiên lôi đánh, chết không toàn thây.
Phương Khinh Trần không cảm thấy là mình để ý sinh tử của y, cũng không cảm thấy mình để ý việc cũ năm đó, người này rốt cuộc đoán biết bao nhiêu rồi. Y thậm chí vẫn rất rõ ràng cảm giác được sát khí lạnh lẽo kia, ngay trong lòng mình, ngay trong ngực mình, ngay trong mỗi một chút huyết mạch, mỗi một lần hô hấp, y vẫn muốn giết người kia.
Song lời cảnh cáo lạnh lùng như vậy, y lại vẫn tự nhiên mà nói ra.
“Ta vì sao còn phải tiếp tục điều tra? Ngươi là người nào, hay vì sao ngươi không phải người, ngươi đến từ phương nào, ngươi vì sao bước vào nhân gian, quan trọng lắm sao? Ta để ý, trước nay không phải những điều này.”
Tần Húc Phi nhìn Phương Khinh Trần, trăng sáng ở trên, nước chảy ở bên, y không biết là say hay tỉnh, y không biết là ảo hay thật: “Ta muốn biết, chỉ là, bằng hữu của ta… y đã trải qua những gì. Hết thảy y từng bỏ ra, từng ý đồ đạt được gì, y từng đau gì, lại từng mất gì. Ta muốn biết, chỉ là trong lòng y, chờ đợi, mong muốn, rốt cuộc là gì? Những việc vớ vẩn khác, lại liên quan gì đến ta?”
Phương Khinh Trần cười khẩy, có phần nhạo báng, có phần khinh thường.
Y ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn người kia đang ngồi dựa gốc cây, hỏi lạnh băng: “Ta từng trải qua những gì, ta mong muốn gì, ngươi làm sao nhìn hiểu được. Dù thật hiểu rồi, chuyện của ta, lại liên quan gì đến ngươi? Ngươi có thể tính là ai?”
Tần Húc Phi cười khổ một tiếng, một tay vịn cây, loạng choạng đứng dậy.
Nam tử một thân bạch y, khuôn mặt trắng bệch kia, cách ngay gang tấc, y đưa tay muốn đi đụng chạm đi nắm giữ, bị người nọ rất không kiên nhẫn một tay gạt ra. Sức rượu xông lên đầu, tâm tư hỗn loạn, chân chung quy không ổn, hơi lảo đảo, suýt thì ngã nhào, vội vàng bỏ vò rượu vịn cây, mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nhẹ giọng hỏi: “Khinh Trần, ngươi không cho ta tiếp tục tra nữa, chính là sợ ta gặp bất trắc.”
“Phải.” Phương Khinh Trần đáp rất thẳng thắn, không lảng tránh chút nào: “Ngươi phải chết, cũng nên do ta động thủ.”
Tần Húc Phi khẽ cười rộ: “Khinh Trần, lần này, ngươi là nghiêm túc.”
“Vạch trần ẩn mật của người ta như ngươi thế này, ngươi cảm thấy ta có lý do gì không giết ngươi?” Phương Khinh Trần rốt cuộc bắt đầu có cảm giác nhiều hơn. Sự trống rỗng lạnh băng trong lòng lúc đầu, chậm rãi tươi rõ, chậm rãi có sức sống, có phẫn nộ và bực bội.
“Sao ngươi lại ngu xuẩn đến nước này! Ẩn mật như vậy, cho dù biết, ngươi cũng nên vờ như không biết. Tại sao còn phải không hề cố kỵ nói ra trước mặt ta như thế?”
Tại sao phải khoét lại vết thương cũ, tại sao không dưng bắt ta đối mặt với lựa chọn như vậy, cục diện như vậy? Tại sao ngươi cố tình hiếu kỳ như vậy, nhiều chuyện như vậy đối với chuyện của ta? Tại sao?
Song Tần Húc Phi chỉ cười thảm một tiếng: “Khinh Trần, ta chỉ hận, chỉ hận, ta nói muộn, nếu như, nếu như…” Y cắn răng nắm tay, trong ánh mắt nhìn Phương Khinh Trần, rốt cuộc hiện lên vẻ phẫn nộ.
Phương Khinh Trần nhíu mày không hiểu, người bị vạch trần là mình chứ đâu phải y, từ khi nào thì đến phiên người này tức giận.
“Nếu như, nếu như lúc trước, ta có đủ dũng khí, nếu như ta có thể buông ra hết thảy cố kỵ, ta có thể bất kể thân phận của ngươi và ta, có thể lớn tiếng nói ra những lời này với ngươi, ta có thể cho ngươi biết, ta có thể cho ngươi biết…”
Tần Húc Phi chợt thấy mỏi mệt mà thê lương, cơ hồ muốn cúi đầu xách một vò rượu nữa, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nếu lúc trước ta có thể bất chấp hết thảy mà nói rõ với ngươi, cho ngươi biết, ta hiểu bị người chí thân chí cận vứt bỏ phản bội là mùi vị gì, cho ngươi biết, ngươi không cần một mình một thân gánh vác những đau khổ của bốn đời. Nếu ta có thể cho ngươi biết, ta biết hết thảy nhưng không tội ngươi, không hận ngươi, sẽ không coi khinh ngươi, ta chỉ hy vọng, tương lai khi ngươi lại gặp phải cô phụ và thương tổn nữa, đừng ngu xuẩn tiếp tục lựa chọn phương pháp tuyệt nhiên tự mình thương tổn kia mà đi trả thù…
Nếu lúc ấy ta có thể nói với ngươi, phải chăng, phải chăng ngươi biết đâu sẽ không chịu lần kiếm thương này? Phải chăng ngươi biết đâu sẽ không để bản thân trúng độc, phải chăng ngươi biết đâu sẽ không hủy diệt thân thể mình tùy ý như thế?
Nếu lúc ấy ta có thể thản nhiên nói rõ với ngươi, cho dù với ngươi mà nói, có lẽ ta cũng chẳng coi là người quan trọng lắm, cho dù với ngươi mà nói, phẫn nộ cảnh báo và đau lòng của ta, có lẽ nhỏ nhặt không đáng kể…
Nhưng chỉ cần ta có thể có một chút ảnh hưởng với ngươi, phải chăng sau khi ta đi, những chuyện tổn thương ngươi sâu vô cùng đó biết đâu sẽ không đi đến bước hiện tại này?
Song ta rốt cuộc chẳng nói gì hết, chẳng làm gì hết.
Ta rất lễ phép bảo trì khoảng cách với ngươi, ta rất lý trí vờ như không biết gì hết.
Ta hiểu rõ hết thảy thế cục, hết thảy nặng nhẹ, lại độc vẫn quên ngươi. Giống như họ… Ta cuối cùng, lựa chọn vẫn không phải là ngươi.
Khinh Trần, ta biết nói ra hết thảy, điên cuồng mà bất chấp hậu quả cỡ nào, nhưng mà ta chỉ hận, ta lúc trước không nói với ngươi sớm hơn một bước.
Nhưng mà nỗi lòng hỗn loạn như thế, thân thể say mèm như thế, y nói không rõ, cũng không muốn nói.
Y chỉ một lần nữa trực tiếp rảo bước bức đến Phương Khinh Trần.
Lần này Phương Khinh Trần không tránh nữa, y đưa tay một chưởng như nhẹ mà nặng trực tiếp chụp đến ngực Tần Húc Phi, mà cơ hồ khoảnh khắc y chụp kia, bàn tay Tần Húc Phi cũng khít trước ngực Phương Khinh Trần.
Một chưởng này không phải Phương Khinh Trần không tránh được, y chỉ là bị một loại phẫn nộ và thống khổ không hiểu khống chế, khắc ý không muốn tránh.
Song một chưởng kia nhẹ tênh, không chứa một tẹo khí lực, cứ thế ngưng ngay ngực y, cách quần áo, lòng bàn tay nóng rực kia, lại cơ hồ đốt thủng ***g ngực.
Chưởng lực của Phương Khinh Trần chợt ngưng, song đã có một phần chân khí trực tiếp công vào tâm mạch Tần Húc Phi.
Tần Húc Phi kêu lên một tiếng, bên môi rướm ra một tia máu, ánh mắt lại ôn nhu khác thường, nhưng cũng đau xót khác thường mà nhìn y. Bàn tay vẫn dán trên ngực y: “Ngươi luôn như vậy, lúc đả thương người, luôn nhịn không được phải đả thương mình? Khi thương tổn người ngươi để ý, luôn phải hủy hoại bản thân ngươi trước?”
Một chưởng vừa rồi kia nếu y ngưng lực đánh ra, bị thương trước nhất định là Phương Khinh Trần. Song bàn tay y nhẹ nhàng kề ngực Phương Khinh Trần, sắc mặt Phương Khinh Trần còn khó coi hơn bị trọng thương.
Vị trí bàn tay kia ấn vào, từng có một thanh kiếm từ trước ngực xuyên qua sau lưng, mãi đến bây giờ y vẫn thường xuyên chịu nỗi khổ do thương cũ phát tác.
Vị trí bàn tay kia ấn vào, từng có người mỉm cười cầm con dao bạc cùn nhất, muốn từ từ mổ toang ***g ngực y, moi ra trái tim y.
Mà nay, tay người nọ không chịu bỏ đi đặt tại chỗ bị thương, đau xót trong mắt, làm người ta không muốn nhìn thẳng.
Đột nhiên y đã minh bạch tất cả những lời Tần Húc Phi không nói ra.
Ta chỉ hận, chỉ hận, ta nói muộn!
Tần Húc Phi chậm rãi dựa lưng lên đại thụ, uống hai ba hớp nữa, mới từ từ nói: “Ta biết bảy trăm năm qua, có bốn Phương Khinh Trần. Mà bốn Phương Khinh Trần này, kỳ thật là cùng một người. Cùng một Phương Khinh Trần kiêu ngạo, cố chấp, cả tên cũng không chịu sửa một chút. Cùng một Phương Khinh Trần bất kể thân phận khác biệt thế nào, nhân sinh khác biệt thế nào, trong xương cốt đều bốc đồng một kiểu, ta biết…”
Y nghĩ y quả nhiên say rồi, cho nên mới nói ra lời không nên nói nhất, mới vạch trần bí mật vốn nên vĩnh viễn chôn giấu dưới đáy lòng. Nhưng hóa ra y lại không biết, người cho dù men say nặng nề, lòng cũng vẫn có thể cảm thấy đau.
Ta biết, bảy trăm năm qua, có bốn Phương Khinh Trần, kỳ thật là cùng một người. Cùng một người khốn khổ bôn ba, khốn khổ tìm kiếm, lại nhiều lần thất vọng, lần lượt bị vứt bỏ, sau đó lại lần lượt giận dữ báo thù.
Ta biết y tùy ý độc ác, điên cuồng cực đoan, ta biết y không phải người tốt, thậm chí e rằng y căn bản chẳng phải người.
Ta biết y có lẽ là đáng thương lại đáng hận, song ta vừa không hận y cũng không thương hại y, ta chỉ là… chỉ là… khó chịu…
Bảy trăm năm thời gian lưu chuyển, một lần lại một lần, trước những tuyệt vọng, bi thống, phản bội, vứt bỏ đó, ngươi có từng yêu chứ? Có từng toàn tâm toàn ý, từng bất kể được mất, từng dốc tất cả chứ? Nhưng mà nháy mắt vươn tay, lòng bàn tay vẫn rỗng tuếch, vẫn chẳng nắm được gì cả.
Rõ ràng biết Phương Khinh Trần không để ý thù hận của người thiên hạ, Phương Khinh Trần không cần sự thương hại của bất cứ ai, nhưng y vẫn không thể ức chế sự khó chịu, khó chịu vì một sự tồn tại e rằng không phải người, mà là yêu là ma.
“Ngoại trừ điều đó, ngươi còn biết gì nữa?” Phương Khinh Trần bình tĩnh hỏi, giọng điệu lạnh đến không lên nổi một tia gợn sóng.
Thế nhưng Tần Húc Phi biết rõ ràng, chưa từng có một khắc nào, sát khí của Phương Khinh Trần bức thiết như thế, dày đặc như thế, không thể ức chế như thế.
Lần này, không phải vui đùa, không phải ý khí, cũng không cần cố kỵ gì nữa. Bất kể y là người hay yêu, bí mật đáng sợ như thế bị người biết được, giết người diệt khẩu vốn là lẽ đương nhiên.
Có lẽ là rượu làm cho *** thần y thả lỏng, tâm thần tê liệt chăng, cho nên Tần Húc Phi không hề kinh loạn, không hề lo âu, không hề mảy may bất an, y chỉ thấp giọng cười: “Vậy còn chưa đủ sao? Ta còn cần biết nhiều hơn sao?”
“Đừng tiếp tục điều tra nữa. Chân tướng nội tình không phải ngươi có thể biết, có thể lý giải.” Phàm nhân muốn dòm ngó thiên cơ, cuối cùng trời xanh không dung. Tần Húc Phi đã giẫm lên đường sinh tử, qua nửa bước nữa sẽ là thiên lôi đánh, chết không toàn thây.
Phương Khinh Trần không cảm thấy là mình để ý sinh tử của y, cũng không cảm thấy mình để ý việc cũ năm đó, người này rốt cuộc đoán biết bao nhiêu rồi. Y thậm chí vẫn rất rõ ràng cảm giác được sát khí lạnh lẽo kia, ngay trong lòng mình, ngay trong ngực mình, ngay trong mỗi một chút huyết mạch, mỗi một lần hô hấp, y vẫn muốn giết người kia.
Song lời cảnh cáo lạnh lùng như vậy, y lại vẫn tự nhiên mà nói ra.
“Ta vì sao còn phải tiếp tục điều tra? Ngươi là người nào, hay vì sao ngươi không phải người, ngươi đến từ phương nào, ngươi vì sao bước vào nhân gian, quan trọng lắm sao? Ta để ý, trước nay không phải những điều này.”
Tần Húc Phi nhìn Phương Khinh Trần, trăng sáng ở trên, nước chảy ở bên, y không biết là say hay tỉnh, y không biết là ảo hay thật: “Ta muốn biết, chỉ là, bằng hữu của ta… y đã trải qua những gì. Hết thảy y từng bỏ ra, từng ý đồ đạt được gì, y từng đau gì, lại từng mất gì. Ta muốn biết, chỉ là trong lòng y, chờ đợi, mong muốn, rốt cuộc là gì? Những việc vớ vẩn khác, lại liên quan gì đến ta?”
Phương Khinh Trần cười khẩy, có phần nhạo báng, có phần khinh thường.
Y ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn người kia đang ngồi dựa gốc cây, hỏi lạnh băng: “Ta từng trải qua những gì, ta mong muốn gì, ngươi làm sao nhìn hiểu được. Dù thật hiểu rồi, chuyện của ta, lại liên quan gì đến ngươi? Ngươi có thể tính là ai?”
Tần Húc Phi cười khổ một tiếng, một tay vịn cây, loạng choạng đứng dậy.
Nam tử một thân bạch y, khuôn mặt trắng bệch kia, cách ngay gang tấc, y đưa tay muốn đi đụng chạm đi nắm giữ, bị người nọ rất không kiên nhẫn một tay gạt ra. Sức rượu xông lên đầu, tâm tư hỗn loạn, chân chung quy không ổn, hơi lảo đảo, suýt thì ngã nhào, vội vàng bỏ vò rượu vịn cây, mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nhẹ giọng hỏi: “Khinh Trần, ngươi không cho ta tiếp tục tra nữa, chính là sợ ta gặp bất trắc.”
“Phải.” Phương Khinh Trần đáp rất thẳng thắn, không lảng tránh chút nào: “Ngươi phải chết, cũng nên do ta động thủ.”
Tần Húc Phi khẽ cười rộ: “Khinh Trần, lần này, ngươi là nghiêm túc.”
“Vạch trần ẩn mật của người ta như ngươi thế này, ngươi cảm thấy ta có lý do gì không giết ngươi?” Phương Khinh Trần rốt cuộc bắt đầu có cảm giác nhiều hơn. Sự trống rỗng lạnh băng trong lòng lúc đầu, chậm rãi tươi rõ, chậm rãi có sức sống, có phẫn nộ và bực bội.
“Sao ngươi lại ngu xuẩn đến nước này! Ẩn mật như vậy, cho dù biết, ngươi cũng nên vờ như không biết. Tại sao còn phải không hề cố kỵ nói ra trước mặt ta như thế?”
Tại sao phải khoét lại vết thương cũ, tại sao không dưng bắt ta đối mặt với lựa chọn như vậy, cục diện như vậy? Tại sao ngươi cố tình hiếu kỳ như vậy, nhiều chuyện như vậy đối với chuyện của ta? Tại sao?
Song Tần Húc Phi chỉ cười thảm một tiếng: “Khinh Trần, ta chỉ hận, chỉ hận, ta nói muộn, nếu như, nếu như…” Y cắn răng nắm tay, trong ánh mắt nhìn Phương Khinh Trần, rốt cuộc hiện lên vẻ phẫn nộ.
Phương Khinh Trần nhíu mày không hiểu, người bị vạch trần là mình chứ đâu phải y, từ khi nào thì đến phiên người này tức giận.
“Nếu như, nếu như lúc trước, ta có đủ dũng khí, nếu như ta có thể buông ra hết thảy cố kỵ, ta có thể bất kể thân phận của ngươi và ta, có thể lớn tiếng nói ra những lời này với ngươi, ta có thể cho ngươi biết, ta có thể cho ngươi biết…”
Tần Húc Phi chợt thấy mỏi mệt mà thê lương, cơ hồ muốn cúi đầu xách một vò rượu nữa, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nếu lúc trước ta có thể bất chấp hết thảy mà nói rõ với ngươi, cho ngươi biết, ta hiểu bị người chí thân chí cận vứt bỏ phản bội là mùi vị gì, cho ngươi biết, ngươi không cần một mình một thân gánh vác những đau khổ của bốn đời. Nếu ta có thể cho ngươi biết, ta biết hết thảy nhưng không tội ngươi, không hận ngươi, sẽ không coi khinh ngươi, ta chỉ hy vọng, tương lai khi ngươi lại gặp phải cô phụ và thương tổn nữa, đừng ngu xuẩn tiếp tục lựa chọn phương pháp tuyệt nhiên tự mình thương tổn kia mà đi trả thù…
Nếu lúc ấy ta có thể nói với ngươi, phải chăng, phải chăng ngươi biết đâu sẽ không chịu lần kiếm thương này? Phải chăng ngươi biết đâu sẽ không để bản thân trúng độc, phải chăng ngươi biết đâu sẽ không hủy diệt thân thể mình tùy ý như thế?
Nếu lúc ấy ta có thể thản nhiên nói rõ với ngươi, cho dù với ngươi mà nói, có lẽ ta cũng chẳng coi là người quan trọng lắm, cho dù với ngươi mà nói, phẫn nộ cảnh báo và đau lòng của ta, có lẽ nhỏ nhặt không đáng kể…
Nhưng chỉ cần ta có thể có một chút ảnh hưởng với ngươi, phải chăng sau khi ta đi, những chuyện tổn thương ngươi sâu vô cùng đó biết đâu sẽ không đi đến bước hiện tại này?
Song ta rốt cuộc chẳng nói gì hết, chẳng làm gì hết.
Ta rất lễ phép bảo trì khoảng cách với ngươi, ta rất lý trí vờ như không biết gì hết.
Ta hiểu rõ hết thảy thế cục, hết thảy nặng nhẹ, lại độc vẫn quên ngươi. Giống như họ… Ta cuối cùng, lựa chọn vẫn không phải là ngươi.
Khinh Trần, ta biết nói ra hết thảy, điên cuồng mà bất chấp hậu quả cỡ nào, nhưng mà ta chỉ hận, ta lúc trước không nói với ngươi sớm hơn một bước.
Nhưng mà nỗi lòng hỗn loạn như thế, thân thể say mèm như thế, y nói không rõ, cũng không muốn nói.
Y chỉ một lần nữa trực tiếp rảo bước bức đến Phương Khinh Trần.
Lần này Phương Khinh Trần không tránh nữa, y đưa tay một chưởng như nhẹ mà nặng trực tiếp chụp đến ngực Tần Húc Phi, mà cơ hồ khoảnh khắc y chụp kia, bàn tay Tần Húc Phi cũng khít trước ngực Phương Khinh Trần.
Một chưởng này không phải Phương Khinh Trần không tránh được, y chỉ là bị một loại phẫn nộ và thống khổ không hiểu khống chế, khắc ý không muốn tránh.
Song một chưởng kia nhẹ tênh, không chứa một tẹo khí lực, cứ thế ngưng ngay ngực y, cách quần áo, lòng bàn tay nóng rực kia, lại cơ hồ đốt thủng ***g ngực.
Chưởng lực của Phương Khinh Trần chợt ngưng, song đã có một phần chân khí trực tiếp công vào tâm mạch Tần Húc Phi.
Tần Húc Phi kêu lên một tiếng, bên môi rướm ra một tia máu, ánh mắt lại ôn nhu khác thường, nhưng cũng đau xót khác thường mà nhìn y. Bàn tay vẫn dán trên ngực y: “Ngươi luôn như vậy, lúc đả thương người, luôn nhịn không được phải đả thương mình? Khi thương tổn người ngươi để ý, luôn phải hủy hoại bản thân ngươi trước?”
Một chưởng vừa rồi kia nếu y ngưng lực đánh ra, bị thương trước nhất định là Phương Khinh Trần. Song bàn tay y nhẹ nhàng kề ngực Phương Khinh Trần, sắc mặt Phương Khinh Trần còn khó coi hơn bị trọng thương.
Vị trí bàn tay kia ấn vào, từng có một thanh kiếm từ trước ngực xuyên qua sau lưng, mãi đến bây giờ y vẫn thường xuyên chịu nỗi khổ do thương cũ phát tác.
Vị trí bàn tay kia ấn vào, từng có người mỉm cười cầm con dao bạc cùn nhất, muốn từ từ mổ toang ***g ngực y, moi ra trái tim y.
Mà nay, tay người nọ không chịu bỏ đi đặt tại chỗ bị thương, đau xót trong mắt, làm người ta không muốn nhìn thẳng.
Đột nhiên y đã minh bạch tất cả những lời Tần Húc Phi không nói ra.
Ta chỉ hận, chỉ hận, ta nói muộn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất