Quyển 5 Chương 336: Phá chướng hồng trần
Trong phòng quan sát một phiến trầm tịch.
Ngàn loại ảo giác, vạn kiểu thế thái, sớm mở ra hết, hồng trần các đời, đều hóa khói bụi.
Còn lại, vẫn chỉ là vách tường trắng như tuyết, ngọn đèn u ám.
Ngày qua ngày, không nói không động, y chỉ lẳng lặng quan sát, không nhớ đói, không biết khát, không biết mỏi mệt, thậm chí không thể chú ý đến người máy Phương Khinh Trần từng đề cập đang im lặng tiêm thuốc bổ cho y.
Ngần ấy thế sự quay vòng, ngần ấy phong vân biến ảo, hồng trần cuồn cuộn, rõ ràng trước mắt, y chỉ đang nhìn, y chỉ đang nhìn A Hán.
Suy nghĩ tê lặng, cứng đờ. Y chỉ ngồi đó, bị động nhìn, nhìn, mặc mỗi một màn biến hóa, mỗi một chút chuyện xưa kia, từng chút một, vô cùng rõ ràng khắc họa trong lòng.
Chuẩn bị tư tưởng nhiều hơn, tính tình trấn định cường hãn bền gan vững chí hơn, cũng không thể làm cho y vào thời điểm hết thảy đều đập vào mặt này, vẫn có khả năng suy nghĩ. Mãi đến bây giờ, các ảo giác bỏ hết, y vẫn không thể động đậy, thậm chí vẫn không có khả năng tỉnh lại từ trong ảo cảnh.
Từng màn từng màn đó, vẫn lưu chuyển trước mắt y, tùy thời tùy chỗ, tùy theo tâm niệm vừa động, tất cả liền hiện lên trước mắt.
Y không thể nhận rõ, đây là diệu dụng của pháp khí gọi là vòng mắt kia, cho y có thể mặc ý xuyên qua ghi chép thời gian này, hay là y đang ở trong hồi ức của mình, tiếp tục nhìn người trong ảo cảnh kia.
Trước mắt, chỉ là hắc ám quen thuộc.
Giữa hắc ám, có một hài tử non nớt, đang rất nỗ lực học tập hết thảy kỹ xảo trong nam xướng quán.
Hắc ám ô uế như vậy, đáng sợ bẩn thỉu như vậy. Hài tử nhỏ xíu kia, ngay tại nơi như vậy, đang nghiêm túc học tập tất cả những chuyện thế nhân coi là cực *** tiện, còn có thể khoái khoái lạc lạc không lo không buồn mà sinh hoạt, lòng chẳng lo nghĩ mà ăn ngủ ngủ ăn như thường.
Giờ này khắc này, quay đầu lại, nhìn thời gian lưu chuyển kia, y rốt cuộc mới có thể bắt đầu lý giải, y rốt cuộc mới có thể có phản ứng.
A Hán… Y thậm chí không phải lòng dạ rộng lớn, không đọng lại vật gì, y chẳng qua là trì độn ngu xuẩn, chẳng hiểu gì thôi.
Địch Cửu không dưng buồn cười. Nhớ tới bảy trăm năm sau, kỹ xảo trên giường thành thạo đến mức từng làm y khá không vui, làm tâm y sinh hiềm khích kia của A Hán. Chỉ là, ngay cả sức lực để nhếch khóe môi một chút y cũng chẳng còn.
Hài tử trì độn, lười biếng, ngu xuẩn kia, đang học nghiêm túc như vậy. Chỉ là, y lại không mảy may hiểu được, mình rốt cuộc đang học những gì, mình rốt cuộc đã học được gì.
Ngươi có biết, hết thảy ngươi học tập, sẽ làm ngươi trở thành cái gì… sẽ làm người ta, cho ngươi là gì…
Luận những hoài nghi, ngờ vực, tàn nhẫn, dục vọng độc chiếm và thương tổn trong tình yêu?
Buồn cười biết mấy, hết thảy những điều này, thậm chí ngay cả coi là một cuộc khảo nghiệm, một cuộc thử luyện cũng miễn cưỡng.
Mưa gió sương tuyết bảy trăm năm, hồng trần trằn trọc bảy trăm năm, hóa ra đều chỉ khởi nguồn từ trò chơi nhàm chán của một nữ nhân nhàm chán.
Một trò đùa dai, một tên ngu xuẩn, phản ứng ngu xuẩn…
Trong hắc ám trước mắt, là ánh sao đêm đó, là tiểu hài tử lười nhác kia, ở bờ sông hao hết khí lực, cứu lên một người hấp hối.
Đêm ám trầm như vậy, người bẩn thỉu như vậy, nhưng mà, y làm sao không nhận ra được, khuôn mặt quen thuộc như thế, đôi mắt lạnh băng, quen thuộc như thế.
Duyên của bảy trăm năm, chính bởi vậy mà đến, ân oán tình thù bảy trăm năm, truyền thừa thần bí của Tu La giáo bảy trăm năm, chỉ bởi vì một phần tâm ý này, trải qua bảy trăm năm, mà không thể giải, không thể buông, vẫn đang khổ sở dây dưa.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, mình đột nhiên bị dẫn vào Tu La giáo, bắt đầu huấn luyện ảnh vệ.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, A Hán đứng trước cỗ quan tài hàn băng, trầm mặc lâu dài, hai tay đặt trên hàn băng, cơ hồ đông phế lại mù tịt chẳng hay.
“Người kia… từng chiếm cứ vị trí rất quan trọng trong sinh mệnh Địch Phi… Sự chia lìa của Địch Phi và Bạch Kinh Hồng, có lẽ chính bởi vì người này, Địch Phi sau đó cả đời cô tịch, có lẽ cũng bởi vì người này… người này là… là tổ tiên ngươi sao…”
“Không… không phải… Chỉ là ông ấy năm đó, quả thật đã gặp người trong Tiểu Lâu… Người kia cùng ta… có quan hệ chặt chẽ không thể phân…”
Chỉ là, khoảnh khắc kia, y làm sao có thể ngờ được, người trong Tiểu Lâu A Hán thản nhiên nói đó, kỳ thật chính là bản thân A Hán.
Thiếu niên bị vắng vẻ trong một góc không người chú ý lại có thể tự vui kia, đồ ngốc mơ mơ hồ hồ cứu người, lại mù tịt không biết mình suýt nữa bị giết kia, đồ đần hồ đồ đáp ứng lời hứa tuyệt không tiết lộ, nhưng ngay cả nói dối cơ bản nhất cũng chẳng biết kia.
Y nhìn A Hán chịu hình, nhìn người dụng hình lần lượt kêu thảm bị đả kích đến sụp đổ, nhìn thiếu niên kia, vẻ mặt mù tịt hỏi một kẻ lại một kẻ, vấn đề thế nhân căn bản không chịu cũng không dám nghĩ sâu, trong lòng Địch Cửu lạnh lùng không gợn sóng, cho dù đối mặt với vết máu đầm đìa, da thịt cháy rụi, tứ chi biến hình, y cũng chẳng có bao nhiêu xúc động.
Đó đều đã là chuyện của bảy trăm năm trước, người kia tuy rằng cũng là A Hán, rồi lại không hề là người mà y hiện giờ không tiếc hết thảy muốn bảo vệ kia. Y sẽ vì Phương Khinh Trần đánh A Hán một chưởng mà mất sạch lý trí chọn dùng phương pháp tác chiến không khôn ngoan nhất, lại không vì tất cả khổ nạn của thiếu niên thuần khiết trong ảo cảnh này, mà động dung mảy may.
Nhưng mà, từng vấn đề kia của A Hán, lại làm y không tự giác khẽ nhíu mày.
Y của bảy trăm năm trước, hóa ra cũng thích hỏi như vậy, y của bảy trăm năm sau, cũng từng mở to đôi mắt hơi mê mang, hoàn toàn không thể lý giải chuyện mọi người đã tập mãi thành quen.
Chỉ là, bảy trăm năm trước, y thật sự không rõ, bảy trăm năm sau, y kỳ thật đã hiểu, lại chẳng muốn hiểu nhỉ.
Bảy trăm năm trước, trong mắt y chỉ có mê mang, bảy trăm năm sau, sau những mê mang này, liền thêm một chút bi thương thế nhân không nhìn thấy.
A Hán y gặp kia, kỳ thật đã thông minh hơn rất rất nhiều. Ít nhất tuy rằng vẫn không chịu nói dối một câu, nhưng đã hiểu được kỹ xảo làm sao lảng tránh một số lời thật không thích hợp nói ra.
Chỉ là, phải dùng cái giá ra sao để đổi, y như vậy, rốt cuộc mới có thể lớn dần như thế?
Tại sao… Tại sao nhất định phải hỏi, tại sao nhất định phải nghĩ? Phàm trần thế nhân, nước chảy bèo trôi, chất vấn thiên lý nhân tình quá nhiều, chẳng qua là tự tìm phiền não. Dù là người trong thần tiên, với thế tục khổ tình này, lại có thể có ích gì, trợ gì?
Kết quả là, chẳng qua tự khổ!
Địch Cửu khẽ cười lạnh một tiếng, rồi một khắc sau lại thất thanh mà khẽ cười rộ.
Ngay cả y cũng chẳng dám tin tưởng, nhìn những ảo giác khó tin này, nhìn những chân tướng kinh thế hãi tục đó, y lại còn có tâm tình cười như vậy, trên thực tế, nếu không phải thiên tính y không dễ dao động tình cảm khá lớn khá rõ ràng, y nên cười ha ha ầm lên mới đúng.
Cái gọi là lệnh cưỡng *** bang chủ ngũ đại bang kia hạ, căn bản không thể làm y có mảy may lo lắng và phẫn nộ, ngược lại là hành vi quỷ dị, mê hoặc không hiểu, thậm chí lại cất tiếng truy hỏi người ta tại sao không cưỡng *** mình của đồ đần A Hán kia, khiến Địch Cửu cho dù ở trong tâm tình phức tạp như thế, cũng bất giác bật cười.
Lại nhìn đủ loại biến hóa của A Hán sau khi nghe người hành hình mắng, quay đầu đánh giá mình một thân nhếch nhác, vẻ mặt dần dần hiểu ra, sau đó liên tục gật đầu, không cần đoán cũng biết trong lòng đang nghĩ gì.
Địch Cửu phát hiện mình lại không thể ngừng tiếng cười, nhìn A Hán bị nhiều khổ hình như vậy, một thân cơ hồ chẳng thành hình người, còn ngốc nghếch mê mang tự hỏi vấn đề nghiêm túc kiểu này, Địch Cửu cảm thấy, trừ cười, mình quả thực không thể làm việc gì khác nữa.
Y cười rất lâu, cuối cùng thậm chí không thể không đưa tay vỗ mặt mày, cố gắng bình hoãn cảm xúc hơi mất khống chế một chút.
Thì ra, cười một thời gian dài, cũng sẽ làm mắt mũi người ta cùng nhau cay ráp.
Chậm rãi buông tay, chậm rãi trong hồi ức của đầu óc, nhìn người trong ảo cảnh kia như trước.
Y đã thoát khỏi khổ nạn, giường ngà gối mềm, màn vàng sạp bạc.
Vô số người hầu, vô số danh y, vô số thuốc tốt, mà y thì ngủ thật ngon lành, vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà, Địch Cửu nhớ rõ, vừa rồi y còn một thân toàn là máu tươi hóa đen, toàn thân vết thương lớn nhỏ thối rữa mưng mủ, mười ngón chìa ra không tìm được một ngón đầy đủ, cơ hình rõ rệt trên tay chân, định trước nỗi khổ tàn tật, sẽ làm phiền y một đời.
Mà y, vẫn chỉ bình tĩnh nhận lấy, vẫn khờ dại hỏi, vẫn mê mang mà ý đồ học tập hết thảy làm người, rồi lại vĩnh viễn không thể lý giải.
Địch Cửu thoáng mệt mỏi đưa tay đỡ trán.
Tâm tình chợt thê lương, chỉ bởi vì mệt mỏi ư? Khóe mắt khó chịu, chỉ bởi vì nhìn quá lâu ư?
Tâm tính y ác độc tàn nhẫn, những chuyện cũ năm xưa của mấy trăm năm trước này, đâu từng xúc động y.
Người nọ vốn là tiên mắc đọa, hết thảy khổ nạn thân thể phải chịu, chẳng qua là hư ảo, trong cõi lòng, tất cả hoang mang, chẳng qua là phá chướng yêu cầu.
Y minh bạch hết thảy hơn bất cứ ai, thì làm sao còn có thể có cảm khái, có bi thương, có… đau…
Ngàn loại ảo giác, vạn kiểu thế thái, sớm mở ra hết, hồng trần các đời, đều hóa khói bụi.
Còn lại, vẫn chỉ là vách tường trắng như tuyết, ngọn đèn u ám.
Ngày qua ngày, không nói không động, y chỉ lẳng lặng quan sát, không nhớ đói, không biết khát, không biết mỏi mệt, thậm chí không thể chú ý đến người máy Phương Khinh Trần từng đề cập đang im lặng tiêm thuốc bổ cho y.
Ngần ấy thế sự quay vòng, ngần ấy phong vân biến ảo, hồng trần cuồn cuộn, rõ ràng trước mắt, y chỉ đang nhìn, y chỉ đang nhìn A Hán.
Suy nghĩ tê lặng, cứng đờ. Y chỉ ngồi đó, bị động nhìn, nhìn, mặc mỗi một màn biến hóa, mỗi một chút chuyện xưa kia, từng chút một, vô cùng rõ ràng khắc họa trong lòng.
Chuẩn bị tư tưởng nhiều hơn, tính tình trấn định cường hãn bền gan vững chí hơn, cũng không thể làm cho y vào thời điểm hết thảy đều đập vào mặt này, vẫn có khả năng suy nghĩ. Mãi đến bây giờ, các ảo giác bỏ hết, y vẫn không thể động đậy, thậm chí vẫn không có khả năng tỉnh lại từ trong ảo cảnh.
Từng màn từng màn đó, vẫn lưu chuyển trước mắt y, tùy thời tùy chỗ, tùy theo tâm niệm vừa động, tất cả liền hiện lên trước mắt.
Y không thể nhận rõ, đây là diệu dụng của pháp khí gọi là vòng mắt kia, cho y có thể mặc ý xuyên qua ghi chép thời gian này, hay là y đang ở trong hồi ức của mình, tiếp tục nhìn người trong ảo cảnh kia.
Trước mắt, chỉ là hắc ám quen thuộc.
Giữa hắc ám, có một hài tử non nớt, đang rất nỗ lực học tập hết thảy kỹ xảo trong nam xướng quán.
Hắc ám ô uế như vậy, đáng sợ bẩn thỉu như vậy. Hài tử nhỏ xíu kia, ngay tại nơi như vậy, đang nghiêm túc học tập tất cả những chuyện thế nhân coi là cực *** tiện, còn có thể khoái khoái lạc lạc không lo không buồn mà sinh hoạt, lòng chẳng lo nghĩ mà ăn ngủ ngủ ăn như thường.
Giờ này khắc này, quay đầu lại, nhìn thời gian lưu chuyển kia, y rốt cuộc mới có thể bắt đầu lý giải, y rốt cuộc mới có thể có phản ứng.
A Hán… Y thậm chí không phải lòng dạ rộng lớn, không đọng lại vật gì, y chẳng qua là trì độn ngu xuẩn, chẳng hiểu gì thôi.
Địch Cửu không dưng buồn cười. Nhớ tới bảy trăm năm sau, kỹ xảo trên giường thành thạo đến mức từng làm y khá không vui, làm tâm y sinh hiềm khích kia của A Hán. Chỉ là, ngay cả sức lực để nhếch khóe môi một chút y cũng chẳng còn.
Hài tử trì độn, lười biếng, ngu xuẩn kia, đang học nghiêm túc như vậy. Chỉ là, y lại không mảy may hiểu được, mình rốt cuộc đang học những gì, mình rốt cuộc đã học được gì.
Ngươi có biết, hết thảy ngươi học tập, sẽ làm ngươi trở thành cái gì… sẽ làm người ta, cho ngươi là gì…
Luận những hoài nghi, ngờ vực, tàn nhẫn, dục vọng độc chiếm và thương tổn trong tình yêu?
Buồn cười biết mấy, hết thảy những điều này, thậm chí ngay cả coi là một cuộc khảo nghiệm, một cuộc thử luyện cũng miễn cưỡng.
Mưa gió sương tuyết bảy trăm năm, hồng trần trằn trọc bảy trăm năm, hóa ra đều chỉ khởi nguồn từ trò chơi nhàm chán của một nữ nhân nhàm chán.
Một trò đùa dai, một tên ngu xuẩn, phản ứng ngu xuẩn…
Trong hắc ám trước mắt, là ánh sao đêm đó, là tiểu hài tử lười nhác kia, ở bờ sông hao hết khí lực, cứu lên một người hấp hối.
Đêm ám trầm như vậy, người bẩn thỉu như vậy, nhưng mà, y làm sao không nhận ra được, khuôn mặt quen thuộc như thế, đôi mắt lạnh băng, quen thuộc như thế.
Duyên của bảy trăm năm, chính bởi vậy mà đến, ân oán tình thù bảy trăm năm, truyền thừa thần bí của Tu La giáo bảy trăm năm, chỉ bởi vì một phần tâm ý này, trải qua bảy trăm năm, mà không thể giải, không thể buông, vẫn đang khổ sở dây dưa.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, mình đột nhiên bị dẫn vào Tu La giáo, bắt đầu huấn luyện ảnh vệ.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, A Hán đứng trước cỗ quan tài hàn băng, trầm mặc lâu dài, hai tay đặt trên hàn băng, cơ hồ đông phế lại mù tịt chẳng hay.
“Người kia… từng chiếm cứ vị trí rất quan trọng trong sinh mệnh Địch Phi… Sự chia lìa của Địch Phi và Bạch Kinh Hồng, có lẽ chính bởi vì người này, Địch Phi sau đó cả đời cô tịch, có lẽ cũng bởi vì người này… người này là… là tổ tiên ngươi sao…”
“Không… không phải… Chỉ là ông ấy năm đó, quả thật đã gặp người trong Tiểu Lâu… Người kia cùng ta… có quan hệ chặt chẽ không thể phân…”
Chỉ là, khoảnh khắc kia, y làm sao có thể ngờ được, người trong Tiểu Lâu A Hán thản nhiên nói đó, kỳ thật chính là bản thân A Hán.
Thiếu niên bị vắng vẻ trong một góc không người chú ý lại có thể tự vui kia, đồ ngốc mơ mơ hồ hồ cứu người, lại mù tịt không biết mình suýt nữa bị giết kia, đồ đần hồ đồ đáp ứng lời hứa tuyệt không tiết lộ, nhưng ngay cả nói dối cơ bản nhất cũng chẳng biết kia.
Y nhìn A Hán chịu hình, nhìn người dụng hình lần lượt kêu thảm bị đả kích đến sụp đổ, nhìn thiếu niên kia, vẻ mặt mù tịt hỏi một kẻ lại một kẻ, vấn đề thế nhân căn bản không chịu cũng không dám nghĩ sâu, trong lòng Địch Cửu lạnh lùng không gợn sóng, cho dù đối mặt với vết máu đầm đìa, da thịt cháy rụi, tứ chi biến hình, y cũng chẳng có bao nhiêu xúc động.
Đó đều đã là chuyện của bảy trăm năm trước, người kia tuy rằng cũng là A Hán, rồi lại không hề là người mà y hiện giờ không tiếc hết thảy muốn bảo vệ kia. Y sẽ vì Phương Khinh Trần đánh A Hán một chưởng mà mất sạch lý trí chọn dùng phương pháp tác chiến không khôn ngoan nhất, lại không vì tất cả khổ nạn của thiếu niên thuần khiết trong ảo cảnh này, mà động dung mảy may.
Nhưng mà, từng vấn đề kia của A Hán, lại làm y không tự giác khẽ nhíu mày.
Y của bảy trăm năm trước, hóa ra cũng thích hỏi như vậy, y của bảy trăm năm sau, cũng từng mở to đôi mắt hơi mê mang, hoàn toàn không thể lý giải chuyện mọi người đã tập mãi thành quen.
Chỉ là, bảy trăm năm trước, y thật sự không rõ, bảy trăm năm sau, y kỳ thật đã hiểu, lại chẳng muốn hiểu nhỉ.
Bảy trăm năm trước, trong mắt y chỉ có mê mang, bảy trăm năm sau, sau những mê mang này, liền thêm một chút bi thương thế nhân không nhìn thấy.
A Hán y gặp kia, kỳ thật đã thông minh hơn rất rất nhiều. Ít nhất tuy rằng vẫn không chịu nói dối một câu, nhưng đã hiểu được kỹ xảo làm sao lảng tránh một số lời thật không thích hợp nói ra.
Chỉ là, phải dùng cái giá ra sao để đổi, y như vậy, rốt cuộc mới có thể lớn dần như thế?
Tại sao… Tại sao nhất định phải hỏi, tại sao nhất định phải nghĩ? Phàm trần thế nhân, nước chảy bèo trôi, chất vấn thiên lý nhân tình quá nhiều, chẳng qua là tự tìm phiền não. Dù là người trong thần tiên, với thế tục khổ tình này, lại có thể có ích gì, trợ gì?
Kết quả là, chẳng qua tự khổ!
Địch Cửu khẽ cười lạnh một tiếng, rồi một khắc sau lại thất thanh mà khẽ cười rộ.
Ngay cả y cũng chẳng dám tin tưởng, nhìn những ảo giác khó tin này, nhìn những chân tướng kinh thế hãi tục đó, y lại còn có tâm tình cười như vậy, trên thực tế, nếu không phải thiên tính y không dễ dao động tình cảm khá lớn khá rõ ràng, y nên cười ha ha ầm lên mới đúng.
Cái gọi là lệnh cưỡng *** bang chủ ngũ đại bang kia hạ, căn bản không thể làm y có mảy may lo lắng và phẫn nộ, ngược lại là hành vi quỷ dị, mê hoặc không hiểu, thậm chí lại cất tiếng truy hỏi người ta tại sao không cưỡng *** mình của đồ đần A Hán kia, khiến Địch Cửu cho dù ở trong tâm tình phức tạp như thế, cũng bất giác bật cười.
Lại nhìn đủ loại biến hóa của A Hán sau khi nghe người hành hình mắng, quay đầu đánh giá mình một thân nhếch nhác, vẻ mặt dần dần hiểu ra, sau đó liên tục gật đầu, không cần đoán cũng biết trong lòng đang nghĩ gì.
Địch Cửu phát hiện mình lại không thể ngừng tiếng cười, nhìn A Hán bị nhiều khổ hình như vậy, một thân cơ hồ chẳng thành hình người, còn ngốc nghếch mê mang tự hỏi vấn đề nghiêm túc kiểu này, Địch Cửu cảm thấy, trừ cười, mình quả thực không thể làm việc gì khác nữa.
Y cười rất lâu, cuối cùng thậm chí không thể không đưa tay vỗ mặt mày, cố gắng bình hoãn cảm xúc hơi mất khống chế một chút.
Thì ra, cười một thời gian dài, cũng sẽ làm mắt mũi người ta cùng nhau cay ráp.
Chậm rãi buông tay, chậm rãi trong hồi ức của đầu óc, nhìn người trong ảo cảnh kia như trước.
Y đã thoát khỏi khổ nạn, giường ngà gối mềm, màn vàng sạp bạc.
Vô số người hầu, vô số danh y, vô số thuốc tốt, mà y thì ngủ thật ngon lành, vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà, Địch Cửu nhớ rõ, vừa rồi y còn một thân toàn là máu tươi hóa đen, toàn thân vết thương lớn nhỏ thối rữa mưng mủ, mười ngón chìa ra không tìm được một ngón đầy đủ, cơ hình rõ rệt trên tay chân, định trước nỗi khổ tàn tật, sẽ làm phiền y một đời.
Mà y, vẫn chỉ bình tĩnh nhận lấy, vẫn khờ dại hỏi, vẫn mê mang mà ý đồ học tập hết thảy làm người, rồi lại vĩnh viễn không thể lý giải.
Địch Cửu thoáng mệt mỏi đưa tay đỡ trán.
Tâm tình chợt thê lương, chỉ bởi vì mệt mỏi ư? Khóe mắt khó chịu, chỉ bởi vì nhìn quá lâu ư?
Tâm tính y ác độc tàn nhẫn, những chuyện cũ năm xưa của mấy trăm năm trước này, đâu từng xúc động y.
Người nọ vốn là tiên mắc đọa, hết thảy khổ nạn thân thể phải chịu, chẳng qua là hư ảo, trong cõi lòng, tất cả hoang mang, chẳng qua là phá chướng yêu cầu.
Y minh bạch hết thảy hơn bất cứ ai, thì làm sao còn có thể có cảm khái, có bi thương, có… đau…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất