Quyển 5 Chương 352: Thời gian vô tình
A Hán kinh ngạc mà nhìn, kinh ngạc mà ngẩn người.
Kỳ thật rất lâu rất lâu về trước, khi nghe Địch Cửu nói về truyền kỳ cố sự bảy trăm năm trước kia, y đã loáng thoáng cảm thấy, e rằng, Địch Phi lúc trước rời bỏ Bạch Kinh Hồng, chính là vì y.
Nhưng y chưa bao giờ mong muốn Địch Phi bởi vì y mà không hạnh phúc, y càng chưa bao giờ lại tin tưởng, thế nhân đối đãi y có thể không chỉ là độc chiếm và sở hữu, mà là chân chính coi trọng, chân chính vì y bỏ đi một số người và việc cực xem trọng.
Cho nên, mặc dù y từng ngỡ ngàng hỏi, nhưng sau khi không được đáp án, liền không nghĩ đến phương hướng này nữa.
Hiện giờ, đối mặt với chân tướng như vậy, y vẫn không thể suy nghĩ.
Mỏi mệt, suy yếu, ốm đau đan xen. Y hoài nghi mình phải chăng còn có đủ năng lực đi tiếp nhận hết thảy tin tức bên ngoài một cách bình thường, đi tự hỏi hết thảy khả năng một cách bình thường.
Bảy trăm năm trước, người nọ tuyệt nhiên mà đi, bảy trăm năm sau, y ngơ ngác không lời.
Y không thể bởi thương tâm tuyệt vọng của Địch Phi mà vui vẻ, nhưng cũng không thể bởi Địch Phi vì y cuối cùng rời khỏi Bạch Kinh Hồng mà bi thương.
Y chỉ ngơ ngác nhìn, thân đau, lòng đau, não đau, ngực đau, mỗi một điểm trong ý thức đều là đau đớn.
Đó chỉ là bởi vì y bị thương… tuyệt đối không phải bởi cảm thụ được cảm động hoặc là đau thương…
Một ngày trên trời, mười năm nhân gian. Khoảng thời gian rất nhiều năm, trên màn hình biến ảo sâu trong Tiểu Lâu này, dễ dàng chảy xuôi như nước.
Người nọ vẫn điên cuồng luyện võ, người nọ vẫn tiêu sái mà một mình hành tẩu tứ phương.
Chẳng còn gì gò bó được y, chẳng còn gì ràng buộc được y nữa, thế nhưng y dường như lại không hề có truy cầu gì nhiều hơn.
Uể oải đối diện thế giới này, thản nhiên ứng đối tất cả địch thị, đúc nên uy danh kinh thiên, làm thiện làm ác, đều do lòng mình, y không cân nhắc được mất, y không để ý lợi hại, tất cả mọi thứ y làm, dường như đều thuần túy chỉ là để mình khoái hoạt.
Y ngơ ngẩn nhìn, bởi vì *** thần bị thương, cho nên đầu óc mê muội, phải nhìn rất rất lâu, nhìn người trong ảo cảnh, nháy mắt trải hết phong sương, mới chậm rãi nhớ lại.
A, rất nhiều rất nhiều năm trước, y vẫn luôn thúc giục, muốn chủ nhân của y luyện công cho đàng hoàng.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, y từng rất ngây thơ mà truy hỏi chủ nhân, thế nào là cuộc sống khoái lạc?
Truy cầu của bá chủ kia, cố sự anh hùng, rốt cuộc có lạc thú gì đáng nói.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau… Chủ nhân của y, đang cố gắng như vậy, cố gắng như vậy. Muốn chiếu theo cuộc sống trong lòng một nam sủng nho nhỏ mong đợi mà đi làm người sao…
Y đâu biết, tiểu nam sủng của y bận tâm võ công y không tốt, chỉ là sợ tương lai không ai nuôi mình. Cách nhìn của tiểu nam sủng với nhân sinh quá khác người bình thường, chỉ bởi vì, tên đó, tự tư tự lợi, lãnh khốc vô cảm, mà lười biếng tới cực điểm, căn bản không hiểu lý tưởng là gì, truy cầu là gì.
Mà y, không hay biết gì, cho nên y cố gắng như vậy, cố gắng như vậy, muốn đi làm người mà trong cảm nhận của mình cho rằng A Hán sẽ thích, sẽ chấp nhận kia sao?
Có phải không? Có phải là như vậy không?
A Hán đầu óc mê muội mà nghĩ, không dám xác định, không muốn xác định, không thể xác định.
Địch Phi chưa bao giờ khóc. Địch Phi chưa bao giờ thổ lộ, Địch Phi chưa từng tế y, thậm chí sau khi say mèm, cũng sẽ không gọi tên y.
Mà y, luôn là ngu dốt, y ngu dốt như vậy, lại có thể tự cho là đúng, phỏng đoán ra kết quả gì đây?
Y mở to đôi mắt khô khốc, nhìn ảo cảnh phía trên.
Ở nơi đó, có nước biếc, có hoa đào, có ánh dương, có thuyền nhẹ.
Trên thuyền nhẹ, trên nước biếc, giữa từng đóa hoa đào đang bay xuống, nam tử như thiên thần kia chợt cuộn tròn người, run rẩy không ngừng.
Ông ấy vì sao bi thương, y không biết, cũng không muốn biết.
Ông ấy vì sao yếu ớt, y không biết, cũng không dám biết.
Y chỉ là cách trở bảy trăm năm thời gian, cứ thế mà nhìn, nhìn.
Người nọ ẩn cư trong núi, người nọ thu đồ truyền nghệ. Người nọ vẫn thích uống rượu, vẫn dùng *** lực lớn nhất để luyện công, người nọ thường sẽ vô ý thức chơi một viên minh châu sáng chói trong lòng bàn tay, A Hán nhận được, đó là thiên ma châu của Tu La giáo.
Người trước giờ trí nhớ đệ nhất thiên hạ là y, làm sao có thể quên được, viên bảo châu đời sau kia, năm đó từng là đồ chơi cho y dùng bắn bi. Đã từng, chủ nhân của y, dưới ánh dương mỉm cười đáp ứng sẽ chơi với y, chỉ là…
Đầu càng lúc càng đau, càng lúc càng đau. Tại sao đã thương như vậy, mệt như vậy, y còn phải xem những chuyện cũ của bảy trăm năm trước, sớm đã trôi đi, không hề có ý nghĩa này?
Nhưng mà, y cảm thấy mình dường như cả sức lực để nhắm mắt không nhìn nữa cũng chẳng có.
Đệ tử của người nọ càng ngày càng nhiều, mỗi người lúc nhập môn đều là hài tử, người nọ thường sẽ ngưng mắt nhìn đôi mắt trong suốt của những hài tử đó, thất thần nháy mắt.
Ông đối đãi các đệ tử cực tốt, cực tốt. Chưa bao giờ để ý đối phương có thiên phú võ học hay không, tiến độ học võ phải chăng rất nhanh. Ông quan tâm họ, bao dung họ, thiện đãi họ. Chờ họ nhất nhất lớn lên, chờ họ dần dần có hùng tâm tráng chí, ông mỉm cười phất tay, liền tung hùng ưng đã trưởng thành mặc sức bay đi, sau đó một mình, cô đơn mà tiếp tục ở lại trong núi, uống rượu, luyện công.
Y nhìn người kia, nhìn người dần già đi, dần trầm tịch, y nhìn người kia, nhìn dấu vết phong đao khắc giữa chân mày, nhìn sương kiếm lưu lại dấu vết trên tóc.
Ông luôn một mình đứng giữa ngọn núi vắng lặng, tiền hô hậu ủng, uy phong cái thế trong Kình Thiên trang năm đó, đã thành chuyện cũ trước kia, không thể truy tìm. Nhưng mà, A Hán lại cố tình có được trí nhớ cường đại đáng hận nhất trên đời, nhớ hết thảy hết thảy, rõ ràng như vậy, minh bạch như vậy.
Tu La giáo thành lập, giang hồ phong vân lên lên xuống xuống, các đệ tử cảm ơn, Kình Thiên trang cựu bộ tỏ lòng, thậm chí Bạch Kinh Hồng nhiều lần đến thăm mà không thể được, trong lòng Địch Phi cũng chưa từng lưu lại mảy may gợn sóng, với A Hán, đồng dạng không quan trọng. Ngày hôm đó, xem ra cực kỳ tầm thường, y uể oải xuống núi mua rượu, lại chợt gặp cựu bộ năm ấy, y rất tùy ý mà thuận miệng hỏi một câu, sau đó người kia đáp ra chuyện cứu giúp nhiều năm trước.
A Hán không phải cố ý muốn nhìn cố định người kia, A Hán không phải khắc ý muốn chú ý biến hóa vẻ mặt người kia giờ khắc này, y chỉ là mệt đến mức cả mắt cũng chẳng còn sức lực khép lại, cố tình sức quan sát và trí nhớ của y lại đều là mạnh nhất.
Y yên lặng mở mắt, cứ nhìn, cứ nhìn.
Giờ khắc này, cho dù dán mặt lên mặt Địch Phi, cũng không nhìn thấy biểu tình bộ mặt cùng quang hoa trong mắt có bất cứ biến hóa gì.
Thế nhưng, A Hán lại nhìn thấy rõ ràng, giờ khắc này, có rất nhiều rất nhiều sự tình, đều đã đổi.
Cho dù cách trở bảy trăm năm, y vẫn có thể cảm giác được, thái dương sáng ngời như vậy, cũng đột nhiên ảm đạm âm lạnh, khiến người lạnh không chịu nổi.
Địch Phi trong màn hình vẫn bình tĩnh như cũ, y đang mỉm cười như thường, trò chuyện như thường, cười cùng cựu bộ năm đó nói đến tam sinh nhân quả, sinh tử luân hồi, cười nhận mỹ tửu, quay đầu thong dong mà đi.
A Hán ngoài màn hình mấp máy môi, y đột nhiên rất muốn nói với người kia, những việc đó đều không quan trọng, y cứu người chỉ là thuận tay… Y cứu người… chẳng qua là yêu cầu của hệ thống… nhắc nhở của máy tính…
Nhưng mà cách bảy trăm năm thời gian đằng đẵng, vô luận *** thần lực của y cường đại như thế nào, vô luận trong lòng y đang gọi đứt hơi khản tiếng như thế nào, người kia, cũng đã vĩnh viễn không nghe thấy nữa.
Kỳ thật rất lâu rất lâu về trước, khi nghe Địch Cửu nói về truyền kỳ cố sự bảy trăm năm trước kia, y đã loáng thoáng cảm thấy, e rằng, Địch Phi lúc trước rời bỏ Bạch Kinh Hồng, chính là vì y.
Nhưng y chưa bao giờ mong muốn Địch Phi bởi vì y mà không hạnh phúc, y càng chưa bao giờ lại tin tưởng, thế nhân đối đãi y có thể không chỉ là độc chiếm và sở hữu, mà là chân chính coi trọng, chân chính vì y bỏ đi một số người và việc cực xem trọng.
Cho nên, mặc dù y từng ngỡ ngàng hỏi, nhưng sau khi không được đáp án, liền không nghĩ đến phương hướng này nữa.
Hiện giờ, đối mặt với chân tướng như vậy, y vẫn không thể suy nghĩ.
Mỏi mệt, suy yếu, ốm đau đan xen. Y hoài nghi mình phải chăng còn có đủ năng lực đi tiếp nhận hết thảy tin tức bên ngoài một cách bình thường, đi tự hỏi hết thảy khả năng một cách bình thường.
Bảy trăm năm trước, người nọ tuyệt nhiên mà đi, bảy trăm năm sau, y ngơ ngác không lời.
Y không thể bởi thương tâm tuyệt vọng của Địch Phi mà vui vẻ, nhưng cũng không thể bởi Địch Phi vì y cuối cùng rời khỏi Bạch Kinh Hồng mà bi thương.
Y chỉ ngơ ngác nhìn, thân đau, lòng đau, não đau, ngực đau, mỗi một điểm trong ý thức đều là đau đớn.
Đó chỉ là bởi vì y bị thương… tuyệt đối không phải bởi cảm thụ được cảm động hoặc là đau thương…
Một ngày trên trời, mười năm nhân gian. Khoảng thời gian rất nhiều năm, trên màn hình biến ảo sâu trong Tiểu Lâu này, dễ dàng chảy xuôi như nước.
Người nọ vẫn điên cuồng luyện võ, người nọ vẫn tiêu sái mà một mình hành tẩu tứ phương.
Chẳng còn gì gò bó được y, chẳng còn gì ràng buộc được y nữa, thế nhưng y dường như lại không hề có truy cầu gì nhiều hơn.
Uể oải đối diện thế giới này, thản nhiên ứng đối tất cả địch thị, đúc nên uy danh kinh thiên, làm thiện làm ác, đều do lòng mình, y không cân nhắc được mất, y không để ý lợi hại, tất cả mọi thứ y làm, dường như đều thuần túy chỉ là để mình khoái hoạt.
Y ngơ ngẩn nhìn, bởi vì *** thần bị thương, cho nên đầu óc mê muội, phải nhìn rất rất lâu, nhìn người trong ảo cảnh, nháy mắt trải hết phong sương, mới chậm rãi nhớ lại.
A, rất nhiều rất nhiều năm trước, y vẫn luôn thúc giục, muốn chủ nhân của y luyện công cho đàng hoàng.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, y từng rất ngây thơ mà truy hỏi chủ nhân, thế nào là cuộc sống khoái lạc?
Truy cầu của bá chủ kia, cố sự anh hùng, rốt cuộc có lạc thú gì đáng nói.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau… Chủ nhân của y, đang cố gắng như vậy, cố gắng như vậy. Muốn chiếu theo cuộc sống trong lòng một nam sủng nho nhỏ mong đợi mà đi làm người sao…
Y đâu biết, tiểu nam sủng của y bận tâm võ công y không tốt, chỉ là sợ tương lai không ai nuôi mình. Cách nhìn của tiểu nam sủng với nhân sinh quá khác người bình thường, chỉ bởi vì, tên đó, tự tư tự lợi, lãnh khốc vô cảm, mà lười biếng tới cực điểm, căn bản không hiểu lý tưởng là gì, truy cầu là gì.
Mà y, không hay biết gì, cho nên y cố gắng như vậy, cố gắng như vậy, muốn đi làm người mà trong cảm nhận của mình cho rằng A Hán sẽ thích, sẽ chấp nhận kia sao?
Có phải không? Có phải là như vậy không?
A Hán đầu óc mê muội mà nghĩ, không dám xác định, không muốn xác định, không thể xác định.
Địch Phi chưa bao giờ khóc. Địch Phi chưa bao giờ thổ lộ, Địch Phi chưa từng tế y, thậm chí sau khi say mèm, cũng sẽ không gọi tên y.
Mà y, luôn là ngu dốt, y ngu dốt như vậy, lại có thể tự cho là đúng, phỏng đoán ra kết quả gì đây?
Y mở to đôi mắt khô khốc, nhìn ảo cảnh phía trên.
Ở nơi đó, có nước biếc, có hoa đào, có ánh dương, có thuyền nhẹ.
Trên thuyền nhẹ, trên nước biếc, giữa từng đóa hoa đào đang bay xuống, nam tử như thiên thần kia chợt cuộn tròn người, run rẩy không ngừng.
Ông ấy vì sao bi thương, y không biết, cũng không muốn biết.
Ông ấy vì sao yếu ớt, y không biết, cũng không dám biết.
Y chỉ là cách trở bảy trăm năm thời gian, cứ thế mà nhìn, nhìn.
Người nọ ẩn cư trong núi, người nọ thu đồ truyền nghệ. Người nọ vẫn thích uống rượu, vẫn dùng *** lực lớn nhất để luyện công, người nọ thường sẽ vô ý thức chơi một viên minh châu sáng chói trong lòng bàn tay, A Hán nhận được, đó là thiên ma châu của Tu La giáo.
Người trước giờ trí nhớ đệ nhất thiên hạ là y, làm sao có thể quên được, viên bảo châu đời sau kia, năm đó từng là đồ chơi cho y dùng bắn bi. Đã từng, chủ nhân của y, dưới ánh dương mỉm cười đáp ứng sẽ chơi với y, chỉ là…
Đầu càng lúc càng đau, càng lúc càng đau. Tại sao đã thương như vậy, mệt như vậy, y còn phải xem những chuyện cũ của bảy trăm năm trước, sớm đã trôi đi, không hề có ý nghĩa này?
Nhưng mà, y cảm thấy mình dường như cả sức lực để nhắm mắt không nhìn nữa cũng chẳng có.
Đệ tử của người nọ càng ngày càng nhiều, mỗi người lúc nhập môn đều là hài tử, người nọ thường sẽ ngưng mắt nhìn đôi mắt trong suốt của những hài tử đó, thất thần nháy mắt.
Ông đối đãi các đệ tử cực tốt, cực tốt. Chưa bao giờ để ý đối phương có thiên phú võ học hay không, tiến độ học võ phải chăng rất nhanh. Ông quan tâm họ, bao dung họ, thiện đãi họ. Chờ họ nhất nhất lớn lên, chờ họ dần dần có hùng tâm tráng chí, ông mỉm cười phất tay, liền tung hùng ưng đã trưởng thành mặc sức bay đi, sau đó một mình, cô đơn mà tiếp tục ở lại trong núi, uống rượu, luyện công.
Y nhìn người kia, nhìn người dần già đi, dần trầm tịch, y nhìn người kia, nhìn dấu vết phong đao khắc giữa chân mày, nhìn sương kiếm lưu lại dấu vết trên tóc.
Ông luôn một mình đứng giữa ngọn núi vắng lặng, tiền hô hậu ủng, uy phong cái thế trong Kình Thiên trang năm đó, đã thành chuyện cũ trước kia, không thể truy tìm. Nhưng mà, A Hán lại cố tình có được trí nhớ cường đại đáng hận nhất trên đời, nhớ hết thảy hết thảy, rõ ràng như vậy, minh bạch như vậy.
Tu La giáo thành lập, giang hồ phong vân lên lên xuống xuống, các đệ tử cảm ơn, Kình Thiên trang cựu bộ tỏ lòng, thậm chí Bạch Kinh Hồng nhiều lần đến thăm mà không thể được, trong lòng Địch Phi cũng chưa từng lưu lại mảy may gợn sóng, với A Hán, đồng dạng không quan trọng. Ngày hôm đó, xem ra cực kỳ tầm thường, y uể oải xuống núi mua rượu, lại chợt gặp cựu bộ năm ấy, y rất tùy ý mà thuận miệng hỏi một câu, sau đó người kia đáp ra chuyện cứu giúp nhiều năm trước.
A Hán không phải cố ý muốn nhìn cố định người kia, A Hán không phải khắc ý muốn chú ý biến hóa vẻ mặt người kia giờ khắc này, y chỉ là mệt đến mức cả mắt cũng chẳng còn sức lực khép lại, cố tình sức quan sát và trí nhớ của y lại đều là mạnh nhất.
Y yên lặng mở mắt, cứ nhìn, cứ nhìn.
Giờ khắc này, cho dù dán mặt lên mặt Địch Phi, cũng không nhìn thấy biểu tình bộ mặt cùng quang hoa trong mắt có bất cứ biến hóa gì.
Thế nhưng, A Hán lại nhìn thấy rõ ràng, giờ khắc này, có rất nhiều rất nhiều sự tình, đều đã đổi.
Cho dù cách trở bảy trăm năm, y vẫn có thể cảm giác được, thái dương sáng ngời như vậy, cũng đột nhiên ảm đạm âm lạnh, khiến người lạnh không chịu nổi.
Địch Phi trong màn hình vẫn bình tĩnh như cũ, y đang mỉm cười như thường, trò chuyện như thường, cười cùng cựu bộ năm đó nói đến tam sinh nhân quả, sinh tử luân hồi, cười nhận mỹ tửu, quay đầu thong dong mà đi.
A Hán ngoài màn hình mấp máy môi, y đột nhiên rất muốn nói với người kia, những việc đó đều không quan trọng, y cứu người chỉ là thuận tay… Y cứu người… chẳng qua là yêu cầu của hệ thống… nhắc nhở của máy tính…
Nhưng mà cách bảy trăm năm thời gian đằng đẵng, vô luận *** thần lực của y cường đại như thế nào, vô luận trong lòng y đang gọi đứt hơi khản tiếng như thế nào, người kia, cũng đã vĩnh viễn không nghe thấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất