Chương 10
Lâm Lạc Thanh thấy ông không nói câu nào mà ra ngoài, cúi đầu nhìn Quý Dữ Tiêu, "Còn lên nữa không?"
Quý Dữ Tiêu gật đầu, "Lên chứ."
Hắn ôm cổ Lâm Lạc Thanh, cảm nhận được cái ôm vững vàng của người kia, đột nhiên phát hiện, vị hôn phu của hắn rất mạnh, không chỉ mạnh, còn dai.
Lên tới tầng ba, thế mà chân không mềm.
Nhìn không ra à nha!
Ghê gớm quá vị hôn phu của hắn!
Lâm Lạc Thanh theo cha Quý lên lầu, bế Quý Dữ Tiêu vào thư phòng của ông.
Y đặt Quý Dữ Tiêu xuống sô pha, cúi đầu nói với hắn, "Em xuống lấy xe lăn lên cho anh."
"Ừm." Quý Dữ Tiêu ôn hoà nói.
Lâm Lạc Thanh ngước mặt, hơi gật đầu với cha Quý, rồi xuống lầu, lấy xe lăn lên cho Quý Dữ Tiêu.
Quý Vân và Quý Hòe đang bàn chuyện mới xảy ra ở phòng ăn, đột nhiên thấy đương sự xuất hiện, vội vàng câm miệng.
Lâm Lạc Thanh cũng không nói nhiều, cười với hai cô một cái, đẩy xe lăn ra khỏi phòng ăn.
Y hơi do dự có nên đưa lên ngay lúc này không, sợ nghe được cái không nên nghe, quấy rầy Quý Dữ Tiêu và cha hắn.
Nhưng y lại nghĩ lại, bây giờ Quý Dữ Tiêu di chuyển bất tiện, nếu y không đưa xe lăn lên, lỡ đâu hồi nữa bọn họ cãi nhau, Quý Dữ Tiêu không cách nào phá cửa ra ngoài.
Nghĩ vậy, Lâm Lạc Thanh không rối rắm nữa, cầm xe lăn lên lầu, gõ cửa đưa xe lăn vào.
Rõ ràng là cha Quý muốn nói chuyện riêng với con trai, Lâm Lạc Thanh vừa vào, ông xoay người qua chỗ khác, không nói nữa.
Quý Dữ Tiêu ngồi vào xe lăn lại, nhìn Lâm Lạc Thanh đang cúi đầu nhìn mình như đang hỏi em có cần ở đây với anh không, nhéo mặt y, nói, "Xuống lầu quẹo phải căn phòng thứ ba là phòng anh, em xuống nghỉ ngơi chút đi, lát nữa anh gọi cho em."
"Được." Lâm Lạc Thanh đáp.
"Ngoan quá." Quý Dữ Tiêu cười nói.
Lâm Lạc Thanh cười tủm tỉm, "Vậy em ra trước nha."
Y nói xong, thấy vẻ mặt câm nín của cha Quý, lễ phép cười một cái, quả nhiên, nhận được ánh mắt ghét bỏ của cha Quý.
Lâm Lạc Thanh cảm thấy ông không cần thiết phải làm vậy, con trai đã dẫn vị hôn phu về nhà, dù có thích hay không thì tốt xấu gì cũng phải cho chút mặt mũi chứ, nếu không không phải làm con trai mình xấu hổ lắm à.
Vì thế y cố ý xoay người nhìn Quý Dữ Tiêu, khom lưng ôm ôm hắn, ngọt chảy nước nói: "Ông xã nói chuyện nhanh rồi xuống kiếm em nha ~"
Cha Quý:......
Cha Quý thiếu điều ngất xỉu.
Vậy mà Quý Dữ Tiêu lại cười, hơi nhướng mày, đầy thâm ý nói, "Biết rồi cưng à."
"Thật dính người." Hắn thì thầm.
Cha Quý cảm thấy lỗ tai mình bắt đầu đau.
Lâm Lạc Thanh vừa lòng, lúc này mới lưu luyến không rời ngoài, đi về hướng cầu thang.
Giữa Quý Dữ Tiêu và cha anh ấy nhất định là có vấn đề, Lâm Lạc Thanh nghĩ, tuy không biết là vấn đề gì, nhưng rõ ràng là Quý Dữ Tiêu đang che giấu con người thật của mình sau khi bị thương.
Anh ấy muốn làm gì? Giấu tài sao?
Tại sao?
Đột nhiên Lâm Lạc Thanh nhớ tới câu Quý Dữ Tiêu đã nói "Con bây giờ, sống còn ý nghĩa gì nữa, không bằng cứ chết với anh con trong vụ tai nạn luôn đi".
Y nhớ ra, lý do Quý Dữ Tiêu tàn phế, lý do Quý Nhạc Ngư sống cùng hắn, tất cả là vì một vụ tai nạn xe cộ.
Trong vụ tai nạn đó, trên xe bốn người, anh trai chị dâu Quý Dữ Tiêu cùng bỏ mạng, chỉ có hai người Quý Dữ Tiêu và Quý Nhạc Ngư còn sống, bắt đầu từ hôm đó, Quý Dữ Tiêu mất đi hai chân của mình, Quý Nhạc Ngư mất đi cha mẹ của bé.
Vậy là, có liên quan đến vụ tai nạn đó sao?
Nhưng mà, không phải tài xế gây chuyện đã bị bắt rồi sao?
Lâm Lạc Thanh im lặng nghĩ, đứng dựa trên cầu thang.
Y không muốn vào phòng ngủ của Quý Dữ Tiêu nghỉ ngơi, y sợ Quý Dữ Tiêu sẽ cãi nhau với cha hắn, dù sao hai chân hắn cũng bất tiện, cho dù có xe lăn cũng không thể xuống cầu thang được, nên y muốn đứng đây chờ, vậy thì lỡ đâu bọn họ cãi nhau thật, Quý Dữ Tiêu phẫn nộ rời khỏi, cũng không đến mức muốn đi cũng không đi được.
Lâm Lạc Thanh lấy điện thoại ra, check mail, đoàn phim đã thử vai trước đó không gửi mail cho y.
Y chủ động hỏi người đại diện của mình, có lẽ là người đại diện đang bận nên cũng không trả lời.
Lâm Lạc Thanh đành phải mở Anipop, bắt đầu chơi.
Y đang chơi, đột nhiên nghe giọng nói từ xa truyền đến.
"Cuối cùng là anh họ bị làm sao thế, sao đột nhiên lại như vậy?"
"Hôm bữa em nghe anh Mộc nói hình như sau vụ tai nạn anh họ đã vậy rồi, chắc là tận mắt chứng kiến anh trai mình chết, thêm vụ hai chân bị què, nên thần trí chưa về, trở nên chanh chua, tự sa ngã."
"Khó trách gần đây anh ấy không đi làm."
"Còn làm lụng gì nữa, em thấy anh họ bây giờ chỉ một lòng lo yêu đương, không muốn tranh đấu nữa."
Quý Vân nghe em gái mình nói như vậy, bèn nhớ đến người đàn ông mới gặp, "Lâm Lạc Thanh đó, tên Lâm Lạc Thanh đúng không? Trừ cái mặt đẹp một chút, thì có cái gì tốt nữa đâu?"
Lâm Lạc Thanh sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ mặt đẹp tốt lắm mà, mặt đẹp còn gì mà không tốt?
Nhưng hai người dưới lầu rõ ràng không nghĩ như vậy.
"Chuẩn, không biết anh họ thích anh ta ở điểm nào, hồi nãy em còn lên mạng kiếm tên anh ta nữa kìa, chỉ mới đóng hai bộ phim mạng, vai nào cũng phụ, phim nào cũng rác, Đường Nhược nổi tiếng quá trời theo đuổi anh họ đó giờ, mà anh họ còn không thèm nhìn tới, giờ hay rồi, thích một thằng tuyến mười tám, coi có quá đáng không."
"Còn không phải sao, rõ ràng anh ta còn không phải người trong giới chúng ta, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn dang tiếng không có danh tiếng, cũng không biết anh họ thích anh ta điểm nào?"
Lâm Lạc Thanh ôm má, nghe cũng đúng đó, không biết Quý Dữ Tiêu thích Lâm Lạc Kính chỗ nào, không ngờ lại chịu nó.
Không chỉ chịu nó, còn đồng ý loại chuyện như mình kết hôn thay Lâm Lạc Kính, anh ấy muốn gì đây?
Xoá đói giảm nghèo thiệt à?
"Em thấy chắc là do anh ta hiểu chuyện, chị xem hồi nãy đi, anh ta nói năng hành động không chút rụt rè, trước mặt mọi người mà ôm anh họ không rời tay, chắc chắn là biết dỗ người khác, đúng lúc anh họ xảy ra chuyện, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nên mới để anh ta chui chỗ trống."
Quý Vân thở dài, "Mong là anh ta thích anh họ thật lòng."
"Nghĩ sao vậy." Quý Hòe cười nói, "Loại minh tinh như anh ta em gặp nhiều, 10 người thì hết 11 người là vì tiền rồi, đấy, chưa kết hôn mà đã bắt anh họ đưa Tinh Dập vào túi, Tinh Dập có bình thường cỡ nào thì cũng là một công ty giải trí, anh ta mà vào đó chẳng phải đã có sẵn cái ghế vợ ông chủ*, đến lúc đó tài nguyên còn không phải mặc cho anh ta chọn sao."
*lão bản nương = bà chủ, mình thấy không hợp với giới tính lắm nên tự tiện sửa lại.
Lâm Lạc Thanh không khỏi "Wow" một tiếng trong lòng, thầm nghĩ có lý thiệt, làm y sảng khoái quá!
Quý Vân do dự nói, "Chắc không đâu, anh họ xuất sắc vậy mà, anh ta không chỉ là vì tiền đâu?"
Quý Hòe nở nụ cười, "Đây không phải là vấn đề có xuất sắc hay không đâu chị, chị nghĩ lại coi, anh họ có xuất sắc hơn nữa thì bây giờ chỉ là một người tàn tật mà thôi, chị chịu gả cho một người tật nguyền sao? Huống chi sau này anh ta đỏ, gặp nhiều người hơn, anh ta còn bằng lòng ở bên một người tật nguyền sao?"
"Còn nữa." Giọng Quý Hòe thoáng nhỏ lại.
Lâm Lạc Thanh tò mò dóng tai lên nghe, bèn nghe Quý Hòe nói, "Dáng vẻ bây giờ của anh họ, hơn phân nửa là không cách nào lên giường lái xe với anh ta, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh họ có thể dừng suy nghĩ, Lâm Lạc Thanh làm được không? Nhất là lúc vào đoàn đóng phim, củi khô lửa bốc, diễn giả thành thật, một bên sinh long hoạt hổ, một bên như vũng nước đọng, không phải em coi thường anh họ đâu, nhưng mà ấy ấy đã vậy rồi mà còn trông chờ người ta yêu anh ấy thật lòng, làm khó người ta lắm luôn đó. Nhất là khi người anh ấy yêu còn là một người đàn ông."
Lâm Lạc Thanh nghe đến đây, thật sự hết nhịn nổi nữa rồi, nở nụ cười.
Y không hạ tiếng cười của mình, trên cầu thang trống trãi có vẻ rõ ràng vô cùng.
Quý Vân và Quý Hòe đang dựa vào tay vịn cầu thang sững sờ, nhìn lên ngay lập tức, nhìn thấy Lâm Lạc Thanh đang đứng ở lối xuống cầu thang tầng ba.
Quý Vân lập tức xấu hổ, nhưng mà Quý Hòe thấy y nghiêng người tựa trên tay vịn cầu thang, trong mắt tràn đầy ý cười, thẹn quá thành giận, ngửa đầu nói, "Cười gì mà cười? Tôi nói không đúng sao?"
Cô ta cười lạnh một tiếng, "Loại minh tinh nhỏ như anh tôi thấy nhiều rồi, anh là loại người gì người khác không biết nhưng tôi còn không rõ nữa sao? Anh muốn kết hôn với anh họ tôi còn không phải là vì nổi tiếng, đến lúc anh nổi tiếng, anh còn có thể tĩnh tâm ở bên người anh họ tàn phế của tôi được nữa không? Đến lúc đó, sợ là anh gấp không chờ nổi nộp đơn ly hôn nhỉ."
Lâm Lạc Thanh nhìn cô, ý cười trong mắt từ từ nhạt dần, cuối cùng lại biến thành một loại cười như không cười, ánh mắt lờ mờ giễu cợt.
Y đứng trên cao nhìn xuống cô gái, từ từ đứng dậy, đi về hướng người đó.
Y không đến quá gần, mà chỉ xuống mấy bậc thang, giữ tư thế nhìn xuống, nhỏ nhẹ nói, "Đây là cách cô nhìn anh ấy sao?"
Quý Hòe sững sờ, khó hiểu nói, "Gì chứ?"
"Cô luôn miệng nói, không phải cô khinh thường anh họ cô, nhưng cô luôn miệng nói anh ấy tàn phế, tật nguyền, cô tôn trọng anh trai mình bằng cách này à?"
Giọng nói Quý Hòe bén nhọn phản bác, "Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Anh ấy tàn phế, tôi nói không đúng sao?"
Cô ta nói xong, cười nhạo, "Chính anh ấy còn từ bỏ bản thân mình, ngày nào cũng làm ổ trong nhà không dám ra đường, đến lượt anh ở bênh vực kẻ yếu ở đây."
"Đó là cuộc đời của anh ấy, anh ấy có quyền phung phí hoặc từ bỏ cuộc đời mình, nhưng cô không có tư cách trĩ trỏ cuộc đời anh ấy." Lâm Lạc Thanh bình tĩnh nói, "Có đứa em gái như cô, về mặt bà con thì Quý Dữ Tiêu cũng phế dữ dội."
"Nhưng không sao." Y cười một cái, "Dù sao thì cô cũng không phải em gái ruột của anh ấy, nên có chanh chua, ngu xuẩn, vô tri, cũng là bình thường."
"Ý anh là sao?!" Quý Hòe tức giận nói, "Anh mới chanh chua, ngu xuẩn, vô tri đó!"
Lâm Lạc Thanh móc móc lỗ tai mình, nhỏ nhẹ nói, "Em gái, dáng vẻ bây giờ của em diễn giải sáu chữ này rất sinh động."
Quý Hòe:!!!
Quý Hòe há miệng, đang chuẩn bị nói gì đó, chỉ nghe Lâm Lạc Thanh cười tủm tỉm mở miệng, "Thuận tiện nói cho em biết một chuyện."
"Tuy hai chân của anh họ em bị thương thật, nhưng bộ phận mấu chốt không bị hư hại gì, nên bọn anh không chỉ lái được xe trên đường, mà hành trình còn vô cùng sung sướng. Nói sao ta, có lẽ là tĩnh như nhất trụ kình thiên, động như giao long nhập động, rú lên như sấm chợt đánh động, rung rinh như mọc cánh thành tiên, có thể nói là dục sinh dục tử, muốn dừng mà không được!"
*nhất trụ kình thiên: một cột chống trời, giao long nhập động: rồng rời hang sâu, dục sinh dục tử: muốn sống muốn chết
"Anh thích vô cùng." Cuối cùng Lâm Lạc Thanh tổng kết.
Nhưng y mới tổng kết xong, bèn nghe được một giống nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến: "Dục sinh dục tử, muốn dừng mà không được, em thích vô cùng cái gì?"
Lâm Lạc Thanh:!!!
Lâm Lạc Thanh cứng đờ người quay đầu lại, chỉ thấy Quý Dữ Tiêu đang ngồi trên xe lăn, chống đầu, híp mắt thong dong, mỉm cười nhìn y.
Lâm Lạc Thanh:...... Fack! Sao anh ấy ra nhanh thế!
Cha Quý, rốt cuộc chú có được không vậy!
Quý Dữ Tiêu gật đầu, "Lên chứ."
Hắn ôm cổ Lâm Lạc Thanh, cảm nhận được cái ôm vững vàng của người kia, đột nhiên phát hiện, vị hôn phu của hắn rất mạnh, không chỉ mạnh, còn dai.
Lên tới tầng ba, thế mà chân không mềm.
Nhìn không ra à nha!
Ghê gớm quá vị hôn phu của hắn!
Lâm Lạc Thanh theo cha Quý lên lầu, bế Quý Dữ Tiêu vào thư phòng của ông.
Y đặt Quý Dữ Tiêu xuống sô pha, cúi đầu nói với hắn, "Em xuống lấy xe lăn lên cho anh."
"Ừm." Quý Dữ Tiêu ôn hoà nói.
Lâm Lạc Thanh ngước mặt, hơi gật đầu với cha Quý, rồi xuống lầu, lấy xe lăn lên cho Quý Dữ Tiêu.
Quý Vân và Quý Hòe đang bàn chuyện mới xảy ra ở phòng ăn, đột nhiên thấy đương sự xuất hiện, vội vàng câm miệng.
Lâm Lạc Thanh cũng không nói nhiều, cười với hai cô một cái, đẩy xe lăn ra khỏi phòng ăn.
Y hơi do dự có nên đưa lên ngay lúc này không, sợ nghe được cái không nên nghe, quấy rầy Quý Dữ Tiêu và cha hắn.
Nhưng y lại nghĩ lại, bây giờ Quý Dữ Tiêu di chuyển bất tiện, nếu y không đưa xe lăn lên, lỡ đâu hồi nữa bọn họ cãi nhau, Quý Dữ Tiêu không cách nào phá cửa ra ngoài.
Nghĩ vậy, Lâm Lạc Thanh không rối rắm nữa, cầm xe lăn lên lầu, gõ cửa đưa xe lăn vào.
Rõ ràng là cha Quý muốn nói chuyện riêng với con trai, Lâm Lạc Thanh vừa vào, ông xoay người qua chỗ khác, không nói nữa.
Quý Dữ Tiêu ngồi vào xe lăn lại, nhìn Lâm Lạc Thanh đang cúi đầu nhìn mình như đang hỏi em có cần ở đây với anh không, nhéo mặt y, nói, "Xuống lầu quẹo phải căn phòng thứ ba là phòng anh, em xuống nghỉ ngơi chút đi, lát nữa anh gọi cho em."
"Được." Lâm Lạc Thanh đáp.
"Ngoan quá." Quý Dữ Tiêu cười nói.
Lâm Lạc Thanh cười tủm tỉm, "Vậy em ra trước nha."
Y nói xong, thấy vẻ mặt câm nín của cha Quý, lễ phép cười một cái, quả nhiên, nhận được ánh mắt ghét bỏ của cha Quý.
Lâm Lạc Thanh cảm thấy ông không cần thiết phải làm vậy, con trai đã dẫn vị hôn phu về nhà, dù có thích hay không thì tốt xấu gì cũng phải cho chút mặt mũi chứ, nếu không không phải làm con trai mình xấu hổ lắm à.
Vì thế y cố ý xoay người nhìn Quý Dữ Tiêu, khom lưng ôm ôm hắn, ngọt chảy nước nói: "Ông xã nói chuyện nhanh rồi xuống kiếm em nha ~"
Cha Quý:......
Cha Quý thiếu điều ngất xỉu.
Vậy mà Quý Dữ Tiêu lại cười, hơi nhướng mày, đầy thâm ý nói, "Biết rồi cưng à."
"Thật dính người." Hắn thì thầm.
Cha Quý cảm thấy lỗ tai mình bắt đầu đau.
Lâm Lạc Thanh vừa lòng, lúc này mới lưu luyến không rời ngoài, đi về hướng cầu thang.
Giữa Quý Dữ Tiêu và cha anh ấy nhất định là có vấn đề, Lâm Lạc Thanh nghĩ, tuy không biết là vấn đề gì, nhưng rõ ràng là Quý Dữ Tiêu đang che giấu con người thật của mình sau khi bị thương.
Anh ấy muốn làm gì? Giấu tài sao?
Tại sao?
Đột nhiên Lâm Lạc Thanh nhớ tới câu Quý Dữ Tiêu đã nói "Con bây giờ, sống còn ý nghĩa gì nữa, không bằng cứ chết với anh con trong vụ tai nạn luôn đi".
Y nhớ ra, lý do Quý Dữ Tiêu tàn phế, lý do Quý Nhạc Ngư sống cùng hắn, tất cả là vì một vụ tai nạn xe cộ.
Trong vụ tai nạn đó, trên xe bốn người, anh trai chị dâu Quý Dữ Tiêu cùng bỏ mạng, chỉ có hai người Quý Dữ Tiêu và Quý Nhạc Ngư còn sống, bắt đầu từ hôm đó, Quý Dữ Tiêu mất đi hai chân của mình, Quý Nhạc Ngư mất đi cha mẹ của bé.
Vậy là, có liên quan đến vụ tai nạn đó sao?
Nhưng mà, không phải tài xế gây chuyện đã bị bắt rồi sao?
Lâm Lạc Thanh im lặng nghĩ, đứng dựa trên cầu thang.
Y không muốn vào phòng ngủ của Quý Dữ Tiêu nghỉ ngơi, y sợ Quý Dữ Tiêu sẽ cãi nhau với cha hắn, dù sao hai chân hắn cũng bất tiện, cho dù có xe lăn cũng không thể xuống cầu thang được, nên y muốn đứng đây chờ, vậy thì lỡ đâu bọn họ cãi nhau thật, Quý Dữ Tiêu phẫn nộ rời khỏi, cũng không đến mức muốn đi cũng không đi được.
Lâm Lạc Thanh lấy điện thoại ra, check mail, đoàn phim đã thử vai trước đó không gửi mail cho y.
Y chủ động hỏi người đại diện của mình, có lẽ là người đại diện đang bận nên cũng không trả lời.
Lâm Lạc Thanh đành phải mở Anipop, bắt đầu chơi.
Y đang chơi, đột nhiên nghe giọng nói từ xa truyền đến.
"Cuối cùng là anh họ bị làm sao thế, sao đột nhiên lại như vậy?"
"Hôm bữa em nghe anh Mộc nói hình như sau vụ tai nạn anh họ đã vậy rồi, chắc là tận mắt chứng kiến anh trai mình chết, thêm vụ hai chân bị què, nên thần trí chưa về, trở nên chanh chua, tự sa ngã."
"Khó trách gần đây anh ấy không đi làm."
"Còn làm lụng gì nữa, em thấy anh họ bây giờ chỉ một lòng lo yêu đương, không muốn tranh đấu nữa."
Quý Vân nghe em gái mình nói như vậy, bèn nhớ đến người đàn ông mới gặp, "Lâm Lạc Thanh đó, tên Lâm Lạc Thanh đúng không? Trừ cái mặt đẹp một chút, thì có cái gì tốt nữa đâu?"
Lâm Lạc Thanh sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ mặt đẹp tốt lắm mà, mặt đẹp còn gì mà không tốt?
Nhưng hai người dưới lầu rõ ràng không nghĩ như vậy.
"Chuẩn, không biết anh họ thích anh ta ở điểm nào, hồi nãy em còn lên mạng kiếm tên anh ta nữa kìa, chỉ mới đóng hai bộ phim mạng, vai nào cũng phụ, phim nào cũng rác, Đường Nhược nổi tiếng quá trời theo đuổi anh họ đó giờ, mà anh họ còn không thèm nhìn tới, giờ hay rồi, thích một thằng tuyến mười tám, coi có quá đáng không."
"Còn không phải sao, rõ ràng anh ta còn không phải người trong giới chúng ta, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn dang tiếng không có danh tiếng, cũng không biết anh họ thích anh ta điểm nào?"
Lâm Lạc Thanh ôm má, nghe cũng đúng đó, không biết Quý Dữ Tiêu thích Lâm Lạc Kính chỗ nào, không ngờ lại chịu nó.
Không chỉ chịu nó, còn đồng ý loại chuyện như mình kết hôn thay Lâm Lạc Kính, anh ấy muốn gì đây?
Xoá đói giảm nghèo thiệt à?
"Em thấy chắc là do anh ta hiểu chuyện, chị xem hồi nãy đi, anh ta nói năng hành động không chút rụt rè, trước mặt mọi người mà ôm anh họ không rời tay, chắc chắn là biết dỗ người khác, đúng lúc anh họ xảy ra chuyện, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nên mới để anh ta chui chỗ trống."
Quý Vân thở dài, "Mong là anh ta thích anh họ thật lòng."
"Nghĩ sao vậy." Quý Hòe cười nói, "Loại minh tinh như anh ta em gặp nhiều, 10 người thì hết 11 người là vì tiền rồi, đấy, chưa kết hôn mà đã bắt anh họ đưa Tinh Dập vào túi, Tinh Dập có bình thường cỡ nào thì cũng là một công ty giải trí, anh ta mà vào đó chẳng phải đã có sẵn cái ghế vợ ông chủ*, đến lúc đó tài nguyên còn không phải mặc cho anh ta chọn sao."
*lão bản nương = bà chủ, mình thấy không hợp với giới tính lắm nên tự tiện sửa lại.
Lâm Lạc Thanh không khỏi "Wow" một tiếng trong lòng, thầm nghĩ có lý thiệt, làm y sảng khoái quá!
Quý Vân do dự nói, "Chắc không đâu, anh họ xuất sắc vậy mà, anh ta không chỉ là vì tiền đâu?"
Quý Hòe nở nụ cười, "Đây không phải là vấn đề có xuất sắc hay không đâu chị, chị nghĩ lại coi, anh họ có xuất sắc hơn nữa thì bây giờ chỉ là một người tàn tật mà thôi, chị chịu gả cho một người tật nguyền sao? Huống chi sau này anh ta đỏ, gặp nhiều người hơn, anh ta còn bằng lòng ở bên một người tật nguyền sao?"
"Còn nữa." Giọng Quý Hòe thoáng nhỏ lại.
Lâm Lạc Thanh tò mò dóng tai lên nghe, bèn nghe Quý Hòe nói, "Dáng vẻ bây giờ của anh họ, hơn phân nửa là không cách nào lên giường lái xe với anh ta, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh họ có thể dừng suy nghĩ, Lâm Lạc Thanh làm được không? Nhất là lúc vào đoàn đóng phim, củi khô lửa bốc, diễn giả thành thật, một bên sinh long hoạt hổ, một bên như vũng nước đọng, không phải em coi thường anh họ đâu, nhưng mà ấy ấy đã vậy rồi mà còn trông chờ người ta yêu anh ấy thật lòng, làm khó người ta lắm luôn đó. Nhất là khi người anh ấy yêu còn là một người đàn ông."
Lâm Lạc Thanh nghe đến đây, thật sự hết nhịn nổi nữa rồi, nở nụ cười.
Y không hạ tiếng cười của mình, trên cầu thang trống trãi có vẻ rõ ràng vô cùng.
Quý Vân và Quý Hòe đang dựa vào tay vịn cầu thang sững sờ, nhìn lên ngay lập tức, nhìn thấy Lâm Lạc Thanh đang đứng ở lối xuống cầu thang tầng ba.
Quý Vân lập tức xấu hổ, nhưng mà Quý Hòe thấy y nghiêng người tựa trên tay vịn cầu thang, trong mắt tràn đầy ý cười, thẹn quá thành giận, ngửa đầu nói, "Cười gì mà cười? Tôi nói không đúng sao?"
Cô ta cười lạnh một tiếng, "Loại minh tinh nhỏ như anh tôi thấy nhiều rồi, anh là loại người gì người khác không biết nhưng tôi còn không rõ nữa sao? Anh muốn kết hôn với anh họ tôi còn không phải là vì nổi tiếng, đến lúc anh nổi tiếng, anh còn có thể tĩnh tâm ở bên người anh họ tàn phế của tôi được nữa không? Đến lúc đó, sợ là anh gấp không chờ nổi nộp đơn ly hôn nhỉ."
Lâm Lạc Thanh nhìn cô, ý cười trong mắt từ từ nhạt dần, cuối cùng lại biến thành một loại cười như không cười, ánh mắt lờ mờ giễu cợt.
Y đứng trên cao nhìn xuống cô gái, từ từ đứng dậy, đi về hướng người đó.
Y không đến quá gần, mà chỉ xuống mấy bậc thang, giữ tư thế nhìn xuống, nhỏ nhẹ nói, "Đây là cách cô nhìn anh ấy sao?"
Quý Hòe sững sờ, khó hiểu nói, "Gì chứ?"
"Cô luôn miệng nói, không phải cô khinh thường anh họ cô, nhưng cô luôn miệng nói anh ấy tàn phế, tật nguyền, cô tôn trọng anh trai mình bằng cách này à?"
Giọng nói Quý Hòe bén nhọn phản bác, "Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Anh ấy tàn phế, tôi nói không đúng sao?"
Cô ta nói xong, cười nhạo, "Chính anh ấy còn từ bỏ bản thân mình, ngày nào cũng làm ổ trong nhà không dám ra đường, đến lượt anh ở bênh vực kẻ yếu ở đây."
"Đó là cuộc đời của anh ấy, anh ấy có quyền phung phí hoặc từ bỏ cuộc đời mình, nhưng cô không có tư cách trĩ trỏ cuộc đời anh ấy." Lâm Lạc Thanh bình tĩnh nói, "Có đứa em gái như cô, về mặt bà con thì Quý Dữ Tiêu cũng phế dữ dội."
"Nhưng không sao." Y cười một cái, "Dù sao thì cô cũng không phải em gái ruột của anh ấy, nên có chanh chua, ngu xuẩn, vô tri, cũng là bình thường."
"Ý anh là sao?!" Quý Hòe tức giận nói, "Anh mới chanh chua, ngu xuẩn, vô tri đó!"
Lâm Lạc Thanh móc móc lỗ tai mình, nhỏ nhẹ nói, "Em gái, dáng vẻ bây giờ của em diễn giải sáu chữ này rất sinh động."
Quý Hòe:!!!
Quý Hòe há miệng, đang chuẩn bị nói gì đó, chỉ nghe Lâm Lạc Thanh cười tủm tỉm mở miệng, "Thuận tiện nói cho em biết một chuyện."
"Tuy hai chân của anh họ em bị thương thật, nhưng bộ phận mấu chốt không bị hư hại gì, nên bọn anh không chỉ lái được xe trên đường, mà hành trình còn vô cùng sung sướng. Nói sao ta, có lẽ là tĩnh như nhất trụ kình thiên, động như giao long nhập động, rú lên như sấm chợt đánh động, rung rinh như mọc cánh thành tiên, có thể nói là dục sinh dục tử, muốn dừng mà không được!"
*nhất trụ kình thiên: một cột chống trời, giao long nhập động: rồng rời hang sâu, dục sinh dục tử: muốn sống muốn chết
"Anh thích vô cùng." Cuối cùng Lâm Lạc Thanh tổng kết.
Nhưng y mới tổng kết xong, bèn nghe được một giống nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến: "Dục sinh dục tử, muốn dừng mà không được, em thích vô cùng cái gì?"
Lâm Lạc Thanh:!!!
Lâm Lạc Thanh cứng đờ người quay đầu lại, chỉ thấy Quý Dữ Tiêu đang ngồi trên xe lăn, chống đầu, híp mắt thong dong, mỉm cười nhìn y.
Lâm Lạc Thanh:...... Fack! Sao anh ấy ra nhanh thế!
Cha Quý, rốt cuộc chú có được không vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất