Tôi Làm Cha Vai Ác

Chương 22

Trước
Lâm Lạc Thanh ăn cháo, ăn bánh chẻo áp chảo, tinh tế nhấm nháp buổi sáng của chị Trương, phát ra lời khen ngợi, "Ngon quá."

"Lâm tiên sinh, cậu thích thì sáng mai tôi làm cháo và bánh chẻo áp chảo vị khác cho cậu thử." Chị Trương cười nhìn y.

"Dạ được." Lâm Lạc Thanh nói.

Y buông muỗng, đứng lên, "Đi đây, ra ngoài dạo cho xuống cơm."

Quý Dữ Tiêu giọng du dương, "Cẩn thận đó, đừng ói ra nha."

Lâm Lạc Thanh:......

Lâm Lạc Thanh quay đầu lại nhìn hắn, "Vậy là anh cứ ngồi lì ở đây sao, không nhúc nhích?"

Quý Dữ Tiêu nghĩ nghĩ, hình như không ổn thật.

Vì thế hắn giơ hai tay, vỗ tay, "Cố lên."

"Chỉ vậy thôi?"

"Chẳng lẽ em còn muốn cỗ vũ yêu thương?"

"Cổ vũ yêu thương là sao?" Lâm Lạc Thanh tò mò.

Quý Dữ Tiêu ngoắc tay, Lâm Lạc Thanh vội vàng đi tới, tò mò khom lưng nhìn hắn.

Quý Dữ Tiêu giơ tay đè cổ y, nhẹ nhàng ép xuống, môi khẽ chạm vào má y.

Lâm Lạc Thanh:!!!

Lâm Lạc Thanh lập tức đứng thẳng dậy, khiếp sợ không tin nổi.

Quý Dữ Tiêu nhìn dáng vẻ hốt hoảng của y, tâm trạng tốt đẹp cười cười, "Có lẽ bây giờ em có thể xử lý một cách nhẹ nhàng rồi đó."

Lâm Lạc Thanh:......

"Đi đi." Quý Dữ Tiêu hất cằm, ý bảo ra ngoài.

Lâm Lạc Thanh trân trân nhìn hắn, một lúc lâu sau, cuối cùng mới xoay người, đi ra ngoài cửa.

Ánh nắng dịu dàng, chiếu vào mặt Lâm Lạc Thanh hơi nóng, đặc biệt là chỗ mới bị Quý Dữ Tiêu hôn, nóng đến bốc cháy.

Y giơ tay sờ chỗ mới vừa bị Quý Dữ Tiêu hôn lên, đến giờ cũng chưa hoàn hồn, sao tự nhiên Quý Dữ Tiêu lại hôn y?

Chắc không phải thích mình đâu nhỉ?

Xoá đói giảm nghèo thật đó à!

Nhưng nếu không phải thích mình, vậy tại sao lại hôn mình?

Lâm Lạc Thanh bóp mặt mình, đi đến trước cửa sắt đang đóng.

Khúc Tư Văn vừa thấy là y thật, tức giận đến mặt đen thui, "Sao cậu lại ở đây?"

Lâm Lạc Thanh câm nín, "Tôi là vị hôn phu của anh ấy, sắp kết hôn rồi, ở chung với nhau bình thường biết bao nhiêu?"



"Cậu bớt lại đi, còn vị hôn phu? Tôi hỏi hết rồi, hoàn toàn không một ai biết chuyện hai người sắp kết hôn, đây căn bản là giả, cố ý gạt tôi chứ gì."

Lâm Lạc Thanh: "...... Anh xem trọng mình quá."

Y nói, vô thức lại đè đè chỗ Quý Dữ Tiêu mới hôn lúc nãy.

"Sao? Mới bị Dữ Tiêu đánh à? Hay là không có mặt mũi gặp người khác, che mặt lại làm gì?"

"Cái này a......" Lâm Lạc Thanh thả tay xuống, lộ ra làn da bị y bóp tới đỏ lên, "Trước khi ra đây anh ấy cứ một hai phải hôn tôi, tôi sợ kích thích anh nên tốt bụng che lại đó."

Khúc Tư Văn:???!!!

"Anh nói cái gì?!"

"Anh cũng vậy nữa, tới không đúng lúc." Lâm Lạc Thanh nhìn hắn một cái, ghét bỏ nói, "Hai đứa tôi mới thức dậy, làm sao có thời gian chiêu đãi anh chứ, chỉ có thể để anh chờ thôi."

Khúc Tư Văn:!!!

"Cái gì gọi là hai người các cậu vừa mới thức dậy, hai người ngủ chung!"

"Không thì sao?" Lâm Lạc Thanh vẻ mặt vô tội, "Chồng chồng mới cưới, chẳng lẽ không nên ngủ với nhau sao?"

Khúc Tư Văn bùng nổ, "Quý Dữ Tiêu đâu, tôi muốn gặp anh ấy."

"Vậy chắc là anh không gặp được đâu, anh ấy mệt lắm rồi." Lâm Lạc Thanh nhìn hắn, vẻ mặt anh hiểu mà hen.

Khúc Tư Văn nhìn ánh mắt của y, đầu như bị xe lửa ù ù ù chạy ngang ma qua sát lại, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

Hắn không thể tin được nhìn Lâm Lạc Thanh, Lâm Lạc Thanh nở một nụ cười xấu hổ thêm chút thẹn thùng, "Chúng ta đều là đàn ông mà, tuổi trẻ khí thịnh, khí huyết tràn đầy, củi khô lửa bốc, lại thêm tình đầu ý hợp, ai mà kiềm chế nổi? Dù sao thì anh ấy cũng không kiềm chế được."

"Chân anh ấy đã bị thương rồi!" Khúc Tư Văn kích động rống lên.

"Không phải tôi cũng không khống chế được sao." Lâm Lạc Thanh kiểm điểm nói, "Nên chúng tôi ăn nhịp với nhau, cấu kết nhau làm chuyện xấu, nam nam phối hợp, làm việc không biết mệt."

Khúc Tư Văn:............

Khúc Tư Văn nhìn y, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được.

"Nếu anh không có chuyện gì khác thì tôi vô trước?" Lâm Lạc Thanh ôn hoà nói, "Giờ eo tôi còn nhức này, phải vào nhà kêu anh ấy mát xa cho mới được."

Khúc Tư Văn:!!!

"Tôi vào trước nha." Lâm Lạc Thanh nói xong, xoay người đi vào nhà.

Y vừa đi vừa bóp eo rất ô dề, lẩm bẩm nói, "Thật là, chỉ biết bắt nạt em."

Khúc Tư Văn:......

Khúc Tư Văn vừa tức vừa giận vừa uất ức, tức Quý Dữ Tiêu vì lại làm loại chuyện đó với Lâm Lạc Thanh, hận Quý Dữ Tiêu vô tình với hắn, uất ức vì mình yêu sai đắm mà không có kết quả.

Hắn xoay người vào xe mình, oán hận đập vô lăng vài cái.

Lâm Lạc Thanh vào nhà đã thấy Quý Dữ Tiêu đang ngồi trên sô pha phòng khách.

"Xử lý xong rồi?" Hắn ngước mặt nhìn Lâm Lạc Thanh.

"Xong rồi." Lâm Lạc Thanh vỗ vỗ tay, "Chuyện nhỏ."



Quý Dữ Tiêu vỗ tay cho y, "Giỏi quá."

Lâm Lạc Thanh bất đắc dĩ, đến gần hắn nói: "Muốn lên lầu không? Em kiếm Phi Phi chút."

"Em đi đi, lát nữa anh lên thư phòng."

"Vậy không cần em giúp anh à?"

"Không cần. Đúng rồi, tối nay có làm gì không?" Quý Dữ Tiêu hỏi y.

"Không có, sao vậy?"

"Dẫn em đi gặp bạn anh, mời bọn họ ăn một bữa cơm."

Lâm Lạc Thanh gật đầu, mới lúc nãy Khúc Tư Văn còn nói hỏi hết rồi mà không ai biết chuyện này, giờ hay, ai cũng biết hết.

"Mấy giờ?"

"Khoảng 8 giờ."

"Được." Y nói, "Lát nữa em dẫn Phi Phi ra ngoài một chút, sẽ về trước 8 giờ."

"Anh cho em số điện thoại của Tiểu Lý."

"Không cần không cần." Lâm Lạc Thanh vội vàng từ chối, giỡn sao, y mất bò mới lo làm chuồng, đi mua quà cho Quý Nhạc Ngư, sao để Tiểu Lý nhìn thấy được, lỡ anh ta lỡ miệng thì sao?

"Em định thử xem xem bên đây gọi xe mất bao lâu, nghiên cứu địa hình."

Quý Dữ Tiêu khó hiểu, "Tiểu Lý đưa các em đi không được sao?"

"Được chứ, nhưng mà em muốn thử xem sao." Lâm Lạc Thanh cười nói, "Lỡ hôm nào đó Tiểu Lý xin nghỉ, cũng kịp giờ gọi xe đưa Phi Phi đi học chứ."

Quý Dữ Tiêu nhìn y, muốn nói với y cho dù Tiểu Lý xin nghỉ thì vẫn còn tài xế đón đưa Quý Nhạc Ngư mà, dù sao cũng không cần y gọi xe.

Nhưng Lâm Lạc Thanh nói y muốn đi thử xem, Quý Dữ Tiêu cũng không muốn giữ y, bèn gật gật đầu, "Thôi được rồi, chúc chuyến đi nghiên cứu địa hình của em thành công."

"Tất nhiên rồi." Lâm Lạc Thanh cười nói.

Y nhìn người đàn ông trước mặt, cúi đầu, "Không cần em đưa anh đến thư phòng thật hả."

Quý Dữ Tiêu bật cười, "Không cần, em lên kiếm Phi Phi đi, lát nữa anh tự lên."

"Thôi được." Lâm Lạc Thanh đứng thẳng người, xoay ra sau đi đến cầu thang.

Ánh nắng xuyên vào nhà, chiếu vào bóng lưng mảnh mai của y, Quý Dữ Tiêu nhìn, cảm thấy y tựa như chứa đầy ánh mặt trời, dịu dàng chân thành.

Hoàn toàn không giống những gì viết trên tư liệu.

Như hai người khác nhau.

...................

Hị hị tính đăng tuần trước mà để làm thêm 1/3 chương sau cho dài:<< so rì cả nhà iu nhiều lắm 

CẦU VOTE ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước