Chương 3
Tiêu Cù rút dương v*t ra khỏi thân thể Thành Khoảnh, tinh dịch trắng đục cũng theo đó chảy ra. Thành Khoảnh nằm ngửa trên tấm thảm màu rượu sâm-panh, áo trên người mở rộng, hai điểm sưng đỏ trước ngực trắng nõn vô cùng bắt mắt. Hình như cậu đã hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, bờ môi bị cắn nát, ngực nhẹ nhàng phập phồng, giữa hai đùi mơ hồ ẩm ướt, bắp đùi còn run rẩy nhè nhẹ.
Tiêu Cù rũ mi nhìn một hồi, xoay người bước vào phòng tắm.
Lúc đi ra Thành Khoảnh vẫn chưa tỉnh.
Cảm giác say rượu đã triệt để tan đi, Tiêu Cù dựa vào cửa sổ hút thuốc, hiếm khi tâm tình không yên. Không khỏi quay đầu lại nhìn Thành Khoảnh một chút, mi gian chau lại thật chặt.
Quần quân phục và trang bị đeo theo vung vãi đầy mặt đất, tất da cũng bị văng mỗi chỗ một chiếc, trên người Thành Khoảnh chỉ còn lại một chiếc áo nhăn nhúm.
Chỉ vẻn vẹn do bộ quân phục này, lúc hắn làm Thành Khoảnh dường như thấy một người khác.
"Thịnh Vũ..."
Tiêu Cù nhỏ giọng gọi ra một cái tên, đáy mắt lạnh nhạt tựa hồ vì vậy mà có hơi ấm.
Vài giây sau, hắn chống đỡ cơ thể, một tay đỡ trán, hai mắt chìm vào bóng tối.
Phút chốc, Tiêu Cù cười nhạt một tiếng, cười bản thân mình thật hoang đường.
Thịnh Vũ đã đi nhiều năm như vậy rồi, đại khái là trí nhớ của mình cũng ngày càng mơ hồ nên mới cảm thấy Thành Khoảnh mặc bộ quân phục này có điểm giống Thịnh Vũ.
Nhưng làm sao có thể?
Bọn họ vốn không giống nhau, tính cách lại chẳng có điểm tương tự. Người như Thịnh Vũ không đấu võ mồm với hắn đã rất hiếm có rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân mặc hắn muốn làm gì thì làm chứ?
Tiêu Cù lại day day trán, lần nữa đi đến bên giường.
Hình như Thành Khoảnh hơi khó chịu, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, ngón tay và ngón chân thỉnh thoảng lại run rẩy.
Trên giường có vết máu rất mới.
Thành Khoảnh bị thương.
Tiêu Cù cảm thấy hoảng hốt. Về phương diện tình sự, hắn không phải là một người bạn giường dịu dàng cùng nhau hưởng thụ và tận hứng, nhưng chuyện để đối phương bị thương thì từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Hắn đã sớm không phải là người trẻ tuổi mà tình dục bị khơi mào sẽ bất chấp làm liều; hắn không có nhiều dục vọng với người nằm trên giường mình.
Nhưng Thành Khoảnh lại ngoại lệ.
Hắn "làm" Thành Khoảnh tới mức bị thương.
Nhận thức được điều này làm Tiêu Cù vô cùng hoang mang, đồng thời cũng rất tức giận. Một lát sau, hắn gọi quản lý đến, cho người thông báo với bác sĩ và bồi bàn để xử lý vết thương cho Thành Khoảnh.
"Tiêu tiên sinh, đây là tư liệu về Thành Khoảnh."
Trong một gian phòng khác, quản lý cung kính dâng lên một phần văn kiện, lại nói: "Bác sĩ Từ đã khám bệnh, nói Thành Khoảnh không có gì đáng lo ngại, hiện giờ đã ngủ rồi."
Tiêu Cù cầm lấy tư liệu nhìn lướt qua, nghĩ tới gian phòng buổi tối Thành Khoảnh từng nói, hỏi: "Thành Khoảnh đánh nhau ở đây?"
Quản lý có chút xấu hổ: "Đúng vậy, nhưng đó là chuyện khi Thành Khoảnh mới tới. Lúc ấy cậu ấy không hiểu chuyện, vị khách kia lại gây sức ép rất thảm, lúc đưa tới bệnh viện bác sĩ cũng lắc đầu. May là cậu ấy mạng lớn, sau khi khỏe lại thì thành thật hơn nhiều, rất nghe lời, cũng không rước lấy phiền phức."
Lời này có ý giúp Thành Khoảnh giải vây vài phần, Tiêu Cù vừa nghe đã biết, bỏ tư liệu qua một bên cười lạnh: "Thế mà cậu lại tìm lý do cho cấp dưới cơ đấy."
Quản lý lập tức giải thích: "Đánh nhau là cậu ấy không đúng, nhưng cũng là do tổ trưởng sắp xếp, cậu ấy cũng nhận được bài học rồi. Tiêu tiên sinh, ngài..."
"Được rồi." Tiêu Cù nâng tay: "Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, sao cậu ta lại ẩu đả với khách?"
"Cậu ấy..." Quản lý ngập ngừng một lát, đơn giản nói thẳng ra: "Tiêu tiên sinh, Thành Khoảnh là đứa nhỏ hàng xóm cạnh nhà tôi, luôn theo đuôi tôi từ nhỏ."
Trái tim Tiêu Cù không hiểu sao trầm xuống.
"Cậu ấy đến đây làm thiếu gia cũng do không còn cách nào khác." Quản lý thở dài: "Thành tích học tập của cậu ấy vẫn luôn rất tốt, năm nay vốn định thi lên cao học. Nhưng cha cậu ấy bị bệnh giai đoạn cuối, trong nhà lại không có nhiều tiền, lúc vừa vào viện ngay cả viện phí cũng không có. Cậu ấy bất đắc dĩ mới đến tìm tôi nhờ giúp đỡ."
Tiêu Cù nhìn bên ngoài cửa sổ, biết được lúc ấy Thành Khoảnh đi làm nhân viên tiếp rượu là vì bị một vị khách giàu có xem trọng, bị tổ trưởng cứng rắn đẩy vào phòng. Tên khách kia thú vui đa dạng, còn có ý muốn chơi SM. Thành Khoảnh liều chết không nghe theo, đánh nhau với người ta một trận, suýt nữa bị vệ sĩ của người ta đánh chết.
Lúc ấy Tiêu Cù vừa về nước, mà club này chỉ là một phần làm ăn buôn bán nhỏ, nên việc này cũng không ai nói chi tiết cho hắn.
Sau này Thành Khoảnh tỉnh lại trong phòng giám hộ khẩn cấp, theo như lời quản lý chính là giống như đổi thành một người khác.
"Lúc trước cậu ấy đã nói với tôi, tiếp rượu không thành vấn đề, nhưng không muốn xảy ra quan hệ xác thịt với khách, việc như vậy cậu ấy không làm được." Quản lý nói: "Nhưng sau khi dưỡng thương khỏi hẳn dường như cậu ấy đã nghĩ thông, bảo tôi sắp xếp cho cậu ấy "học tập"."
Cái gọi là "học tập" chính là học cách làm thế nào để hầu hạ, là phần club chuyên môn mở cho nhóm thiếu gia và tiểu thư ở đây.
"Nói thật, quyết định của cậu ấy vẫn làm tôi không thể tin được. Tháng trước, lúc cậu ấy còn nằm viện dưỡng thương thì ba cậu ấy đã không trụ được mà qua đời. Tôi cho rằng cậu ấy không trả nổi tiền thuốc men, lại suýt chút nữa bị đánh chết, sẽ không về đây làm việc nữa." Quản lý nói tiếp: "Không ngờ cậu ấy không chỉ muốn trở về, còn muốn..."
Còn muốn để đàn ông chịch.
Tiêu Cù híp mắt: "Thành Khoảnh là người cậu chuẩn bị cho tôi?"
Bị nói trúng tim đen, quản lý căng thẳng cúi đầu: "Thành Khoảnh rất sạch sẽ, ngoại hình cũng tốt nhất trong đám thiếu gia."
Tiêu Cù cười lạnh.
Trong lòng quản lý nghĩ gì Tiêu Cù vừa nhìn đã biết.
Một hai năm gần đây, hắn không quản lý club nữa, Hoa Thập có xu thế bị cho ra rìa. Quản lý dâng người cho hắn, nếu hắn coi trọng người này tất nhiên cũng sẽ để ý Hoa Thập một chút.
Để người này lọt được vào mắt hắn, ngay cả quân phục cũng lấy ra dùng.
Thấy Tiêu Cù có vẻ không quá vui, quản lý ra một thân mồ hôi lạnh, thử thăm dò: "Tiêu tiên sinh, Thành Khoảnh cậu ấy, cậu ấy chọc giận ngài sao?"
Tiêu Cù không đáp, chỉ hỏi: "Là cậu bảo cậu ta mặc quân phục?"
Quản lý không hiểu ra sao, ngơ ngác hai giây mới phủ định: "Không phải, ngài hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm?" Tiêu Cù nhíu mày: "Không phải cậu nói cho cậu ta tôi thích đàn ông mặc quân phục, sao cậu ta biết mà hôm nay mặc tới lấy lòng tôi?"
"Thật sự không phải do tôi nói." Quản lý có cảm giác có một trăm cái miệng cũng không giải thích được. Trong phòng làm việc của Tiêu tiên sinh có một khung ảnh, trên ảnh là một thanh niên mặc quân phục. Mấy năm trước anh từng tới đó báo cáo công việc, có duyên nhìn thấy một lần, vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Mà những người khác trong Hoa Thập căn bản không có cơ hội nhìn thấy tấm ảnh đó.
Lúc trước Thành Khoảnh đột nhiên muốn nhờ tìm một bộ quân phục đã làm anh sợ hết hồn, nhưng Thành Khoảnh lại nói: "Em nghe nói ông chủ chúng ta thích đàn ông mặc quân phục. Anh à, anh giúp em tìm một bộ đi. Không phải anh đã nói mấy hôm nữa ông chủ sẽ đến đây uống rượu sao? Em muốn mặc quân phục để tiếp rượu."
Lúc ấy anh cũng từng hỏi Thành Khoảnh nghe tin này từ đâu ra, nhưng Thành Khoảnh chỉ đánh trống lảng, nửa ngày cũng không chịu nói. Anh lại quá bận, không bao lâu đã quên chuyện này, không ngờ hôm nay ông chủ lại hỏi tới.
"Không phải thì thôi, xem cậu căng thẳng chưa kìa." Tiêu Cù cũng lười truy cứu, phất tay bảo quản lý ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Tiêu Cù hơi nhắm mắt, trong đầu lại toàn là hình ảnh Thành Khoảnh áo quần rộng mở, hai chân tách ra, khóc lóc thở gấp.
Hắn xoa mi tâm muốn đuổi hình ảnh kia ra khỏi trí óc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Tiêu Cù rũ mi nhìn một hồi, xoay người bước vào phòng tắm.
Lúc đi ra Thành Khoảnh vẫn chưa tỉnh.
Cảm giác say rượu đã triệt để tan đi, Tiêu Cù dựa vào cửa sổ hút thuốc, hiếm khi tâm tình không yên. Không khỏi quay đầu lại nhìn Thành Khoảnh một chút, mi gian chau lại thật chặt.
Quần quân phục và trang bị đeo theo vung vãi đầy mặt đất, tất da cũng bị văng mỗi chỗ một chiếc, trên người Thành Khoảnh chỉ còn lại một chiếc áo nhăn nhúm.
Chỉ vẻn vẹn do bộ quân phục này, lúc hắn làm Thành Khoảnh dường như thấy một người khác.
"Thịnh Vũ..."
Tiêu Cù nhỏ giọng gọi ra một cái tên, đáy mắt lạnh nhạt tựa hồ vì vậy mà có hơi ấm.
Vài giây sau, hắn chống đỡ cơ thể, một tay đỡ trán, hai mắt chìm vào bóng tối.
Phút chốc, Tiêu Cù cười nhạt một tiếng, cười bản thân mình thật hoang đường.
Thịnh Vũ đã đi nhiều năm như vậy rồi, đại khái là trí nhớ của mình cũng ngày càng mơ hồ nên mới cảm thấy Thành Khoảnh mặc bộ quân phục này có điểm giống Thịnh Vũ.
Nhưng làm sao có thể?
Bọn họ vốn không giống nhau, tính cách lại chẳng có điểm tương tự. Người như Thịnh Vũ không đấu võ mồm với hắn đã rất hiếm có rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân mặc hắn muốn làm gì thì làm chứ?
Tiêu Cù lại day day trán, lần nữa đi đến bên giường.
Hình như Thành Khoảnh hơi khó chịu, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, ngón tay và ngón chân thỉnh thoảng lại run rẩy.
Trên giường có vết máu rất mới.
Thành Khoảnh bị thương.
Tiêu Cù cảm thấy hoảng hốt. Về phương diện tình sự, hắn không phải là một người bạn giường dịu dàng cùng nhau hưởng thụ và tận hứng, nhưng chuyện để đối phương bị thương thì từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Hắn đã sớm không phải là người trẻ tuổi mà tình dục bị khơi mào sẽ bất chấp làm liều; hắn không có nhiều dục vọng với người nằm trên giường mình.
Nhưng Thành Khoảnh lại ngoại lệ.
Hắn "làm" Thành Khoảnh tới mức bị thương.
Nhận thức được điều này làm Tiêu Cù vô cùng hoang mang, đồng thời cũng rất tức giận. Một lát sau, hắn gọi quản lý đến, cho người thông báo với bác sĩ và bồi bàn để xử lý vết thương cho Thành Khoảnh.
"Tiêu tiên sinh, đây là tư liệu về Thành Khoảnh."
Trong một gian phòng khác, quản lý cung kính dâng lên một phần văn kiện, lại nói: "Bác sĩ Từ đã khám bệnh, nói Thành Khoảnh không có gì đáng lo ngại, hiện giờ đã ngủ rồi."
Tiêu Cù cầm lấy tư liệu nhìn lướt qua, nghĩ tới gian phòng buổi tối Thành Khoảnh từng nói, hỏi: "Thành Khoảnh đánh nhau ở đây?"
Quản lý có chút xấu hổ: "Đúng vậy, nhưng đó là chuyện khi Thành Khoảnh mới tới. Lúc ấy cậu ấy không hiểu chuyện, vị khách kia lại gây sức ép rất thảm, lúc đưa tới bệnh viện bác sĩ cũng lắc đầu. May là cậu ấy mạng lớn, sau khi khỏe lại thì thành thật hơn nhiều, rất nghe lời, cũng không rước lấy phiền phức."
Lời này có ý giúp Thành Khoảnh giải vây vài phần, Tiêu Cù vừa nghe đã biết, bỏ tư liệu qua một bên cười lạnh: "Thế mà cậu lại tìm lý do cho cấp dưới cơ đấy."
Quản lý lập tức giải thích: "Đánh nhau là cậu ấy không đúng, nhưng cũng là do tổ trưởng sắp xếp, cậu ấy cũng nhận được bài học rồi. Tiêu tiên sinh, ngài..."
"Được rồi." Tiêu Cù nâng tay: "Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, sao cậu ta lại ẩu đả với khách?"
"Cậu ấy..." Quản lý ngập ngừng một lát, đơn giản nói thẳng ra: "Tiêu tiên sinh, Thành Khoảnh là đứa nhỏ hàng xóm cạnh nhà tôi, luôn theo đuôi tôi từ nhỏ."
Trái tim Tiêu Cù không hiểu sao trầm xuống.
"Cậu ấy đến đây làm thiếu gia cũng do không còn cách nào khác." Quản lý thở dài: "Thành tích học tập của cậu ấy vẫn luôn rất tốt, năm nay vốn định thi lên cao học. Nhưng cha cậu ấy bị bệnh giai đoạn cuối, trong nhà lại không có nhiều tiền, lúc vừa vào viện ngay cả viện phí cũng không có. Cậu ấy bất đắc dĩ mới đến tìm tôi nhờ giúp đỡ."
Tiêu Cù nhìn bên ngoài cửa sổ, biết được lúc ấy Thành Khoảnh đi làm nhân viên tiếp rượu là vì bị một vị khách giàu có xem trọng, bị tổ trưởng cứng rắn đẩy vào phòng. Tên khách kia thú vui đa dạng, còn có ý muốn chơi SM. Thành Khoảnh liều chết không nghe theo, đánh nhau với người ta một trận, suýt nữa bị vệ sĩ của người ta đánh chết.
Lúc ấy Tiêu Cù vừa về nước, mà club này chỉ là một phần làm ăn buôn bán nhỏ, nên việc này cũng không ai nói chi tiết cho hắn.
Sau này Thành Khoảnh tỉnh lại trong phòng giám hộ khẩn cấp, theo như lời quản lý chính là giống như đổi thành một người khác.
"Lúc trước cậu ấy đã nói với tôi, tiếp rượu không thành vấn đề, nhưng không muốn xảy ra quan hệ xác thịt với khách, việc như vậy cậu ấy không làm được." Quản lý nói: "Nhưng sau khi dưỡng thương khỏi hẳn dường như cậu ấy đã nghĩ thông, bảo tôi sắp xếp cho cậu ấy "học tập"."
Cái gọi là "học tập" chính là học cách làm thế nào để hầu hạ, là phần club chuyên môn mở cho nhóm thiếu gia và tiểu thư ở đây.
"Nói thật, quyết định của cậu ấy vẫn làm tôi không thể tin được. Tháng trước, lúc cậu ấy còn nằm viện dưỡng thương thì ba cậu ấy đã không trụ được mà qua đời. Tôi cho rằng cậu ấy không trả nổi tiền thuốc men, lại suýt chút nữa bị đánh chết, sẽ không về đây làm việc nữa." Quản lý nói tiếp: "Không ngờ cậu ấy không chỉ muốn trở về, còn muốn..."
Còn muốn để đàn ông chịch.
Tiêu Cù híp mắt: "Thành Khoảnh là người cậu chuẩn bị cho tôi?"
Bị nói trúng tim đen, quản lý căng thẳng cúi đầu: "Thành Khoảnh rất sạch sẽ, ngoại hình cũng tốt nhất trong đám thiếu gia."
Tiêu Cù cười lạnh.
Trong lòng quản lý nghĩ gì Tiêu Cù vừa nhìn đã biết.
Một hai năm gần đây, hắn không quản lý club nữa, Hoa Thập có xu thế bị cho ra rìa. Quản lý dâng người cho hắn, nếu hắn coi trọng người này tất nhiên cũng sẽ để ý Hoa Thập một chút.
Để người này lọt được vào mắt hắn, ngay cả quân phục cũng lấy ra dùng.
Thấy Tiêu Cù có vẻ không quá vui, quản lý ra một thân mồ hôi lạnh, thử thăm dò: "Tiêu tiên sinh, Thành Khoảnh cậu ấy, cậu ấy chọc giận ngài sao?"
Tiêu Cù không đáp, chỉ hỏi: "Là cậu bảo cậu ta mặc quân phục?"
Quản lý không hiểu ra sao, ngơ ngác hai giây mới phủ định: "Không phải, ngài hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm?" Tiêu Cù nhíu mày: "Không phải cậu nói cho cậu ta tôi thích đàn ông mặc quân phục, sao cậu ta biết mà hôm nay mặc tới lấy lòng tôi?"
"Thật sự không phải do tôi nói." Quản lý có cảm giác có một trăm cái miệng cũng không giải thích được. Trong phòng làm việc của Tiêu tiên sinh có một khung ảnh, trên ảnh là một thanh niên mặc quân phục. Mấy năm trước anh từng tới đó báo cáo công việc, có duyên nhìn thấy một lần, vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Mà những người khác trong Hoa Thập căn bản không có cơ hội nhìn thấy tấm ảnh đó.
Lúc trước Thành Khoảnh đột nhiên muốn nhờ tìm một bộ quân phục đã làm anh sợ hết hồn, nhưng Thành Khoảnh lại nói: "Em nghe nói ông chủ chúng ta thích đàn ông mặc quân phục. Anh à, anh giúp em tìm một bộ đi. Không phải anh đã nói mấy hôm nữa ông chủ sẽ đến đây uống rượu sao? Em muốn mặc quân phục để tiếp rượu."
Lúc ấy anh cũng từng hỏi Thành Khoảnh nghe tin này từ đâu ra, nhưng Thành Khoảnh chỉ đánh trống lảng, nửa ngày cũng không chịu nói. Anh lại quá bận, không bao lâu đã quên chuyện này, không ngờ hôm nay ông chủ lại hỏi tới.
"Không phải thì thôi, xem cậu căng thẳng chưa kìa." Tiêu Cù cũng lười truy cứu, phất tay bảo quản lý ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Tiêu Cù hơi nhắm mắt, trong đầu lại toàn là hình ảnh Thành Khoảnh áo quần rộng mở, hai chân tách ra, khóc lóc thở gấp.
Hắn xoa mi tâm muốn đuổi hình ảnh kia ra khỏi trí óc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất