Chương 1: Yêu chiều
Editor: Vokgraz
ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ
Công và thụ đã kết hôn gần hai mươi năm nhưng cả hai vẫn như những đôi chồng chồng son ngọt ngào.
Vừa tốt nghiệp đại học được một năm thì cả hai bèn đăng ký kết hôn.
Ngày thường công giống như một em bé. Hắn thích làm nũng, thích quấn người nhưng cũng rất ngạo kiều[1].
Vậy mà thụ yêu chiều công như một em bé thật sự, thụ đáp ứng mọi yêu cầu của công. Chỉ khi có những vấn đề ảnh hưởng đến cơ thể của công thì thụ mới kiên quyết cứng rắn.
Cả hai quen nhau thuở thiếu thời, bên nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đến lúc tốt nghiệp đại học, từ trước đến nay chỉ yêu mỗi đối phương.
Tuy rằng thi thoảng cả hai xảy ra những mâu thuẫn nhỏ nhưng thụ lại không nỡ để công tức giận tủi thân nên anh luôn là người dỗ dành và xuống nước trước.
Mặc dù chiều cao của cả hai xấp xỉ nhau nhưng công gầy hơn một xíu, còn thụ vốn siêng tập thể hình nên thân hình săn chắc hơn. Bởi vì ghét vận động nên ngày thường công chỉ thích nằm ườn trên sofa, còn ưa gối đầu lên người thụ mới chịu. Cơ mà thụ luôn yêu chiều và một mực ôm công trong vòng tay mình.
Tối nay công ty của thụ tổ chức tiệc, chương trình yêu cầu mỗi nhân viên phải tự biểu diễn một tiết mục và dẫn người thân đến dự. Thụ vốn là giám đốc nên tất nhiên phải làm gương cho mọi người.
Vì thế, thụ đã bí mật chuẩn bị một tiết mục và lừa công đến công ty dự tiệc.
Công ngơ ngác đứng trước cổng công ty và bị thụ lừa vào sân khấu. Lúc công an vị trên ghế sân khấu, hắn vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì.
Khi chương trình sắp bắt đầu, công nhắn tin cho thụ bảo rằng mình đang tham gia một sự kiện gì đó và đang ngồi ở khán đài. Lúc ngại ngùng xin người khác nhường đường, công còn nhắn tin báo rằng sẽ đến đón thụ muộn một xíu. Thế nhưng thụ không hề trả lời, có lẽ thụ đang bận việc.
Công nghĩ nếu đã đến dự thì chẳng thể rời đi ngay được, chi bằng ngồi xem một lát vậy.
MC vừa kết thúc giới thiệu bèn bắt đầu tấu nói[2], công khẽ cong môi thích thú. Mãi đến khi tấu nói kết thúc, công vẫn đang cười ngả nghiêng nên chưa phát hiện người trên sân khấu.
Bấy giờ xung quanh bỗng yên ắng hơn, mấy bóng đèn con bị tắt hết nên chỉ còn lại một chùm đèn rọi ngay trung tâm sân khấu.
Công ngạc nhiên mở to mắt nhìn người trên sân khấu. Hóa ra người ấy là thụ.
Thụ ngồi trên ghế cao, tay ôm một cây đàn ghi-ta. Thụ chuẩn xác ngắm tầm mắt ngay vị trí của công, ánh mắt dịu dạt dào dịu dàng tình ý.
Tiếng ghi-ta chậm rãi vang lên, gảy lên những nốt nhạc tỏ tình. Khi thụ hát đến đoạn cao trào nhất, cả khán đài đều ngân nga hát theo.
Giọng thụ trầm lắng dịu dàng như hòa hết cả tình yêu vào lời bài hát. Dáng vẻ của thụ bấy giờ giống như khi thụ tỏ tình với công vào hai mươi năm trước.
Thụ vừa hát vừa dịu dàng cười với công, trong ánh mắt chỉ có hình bóng của người ấy.
Tiết mục vừa hoàn thành, MC chào hỏi xong xuôi bắt đầu nhắc đến người thân đi dự cùng. Tất nhiên nhân viên rất có hứng thú với đời tư của sếp chứ.
Công thẹn không dám ngẩng đầu, hắn lén sụp mũ để trốn tránh màn phát biểu cảm nghĩ.
Thế nhưng dường như ánh đèn có ý của riếng nó. Nó rọi xuống ngay vị trí của công, mà micro cũng được đưa đến nơi.
Bấy giờ, thụ âu yếm mở lời gọi công: “Bé ơi.”
Bài hát vừa rồi dành cho ai, không cần nói cũng đã rõ.
Công càng xấu hổ, sao thụ lại có thể thân gọi thế trước nhiều người như vậy chứ. Vì thế công càng không chịu ngẩng đầu tiếp lấy micro.
Thụ khẽ cười rồi nói đỡ: “Bạn ấy hơi nhát.”
Mấy nhân viên ngồi cạnh công đều khá trẻ, bọn họ cười cười ngóng qua công rồi nhỏ giọng bàn tán, ý là toi rồi.
Công vuốt hai gò má nóng bừng, hắn hít một hơi lấy sức rồi run run nhận micro.
“Bài hát rất êm tai, tiết mục rất tuyệt.” Công lấy hết can đảm nhận xét nhưng hắn vẫn không dám đối mắt với thụ.
Khắp khán đài khe khẽ tiếng khúc khích bị đè nén.
MC còn đánh bạo hỏi thụ có gì muốn nói với công hay không.
Thụ trìu mến nhìn công. Thanh âm của anh rất có sức hút nên hấp dẫn mọi người: “Bé ơi, em yêu bé lắm. Thuở trai trẻ yêu bé, bây giờ rất yêu bé, tương lai vẫn luôn yêu bé.”
Công nghe thụ thổ lộ xong thì mặt đỏ như quả cà chua. Công trả micro rồi ôm balo cuống cuồng chạy qua khán đài ra ngoài.
Thụ dõi theo bóng dáng vội vàng của công khẽ bật cười. Anh nhanh chóng xuống sân khấu đuổi theo.
Công chạy không xa nên chỉ một chốc là thụ đã đuổi đến nơi.
Thụ ôm công vào lòng, anh vuốt tóc công khẽ thầm thì: “Bé xấu hổ lắm hả?”
Công đấm yêu thụ. Biết rõ còn cố hỏi.
Thụ hôn vành tai đỏ bừng của công, anh bật cười: “Nhưng em nói thật mà. Em sẽ luôn yêu bé.”
Công vùi trong vòng tay của người ấy lén cười. Tay hắn siết chặt góc áo, công ra vẻ dỗi: “Hứ.”
Thụ thấy vẻ hờn dỗi của công, anh thích không thể nén ôm mặt người ấy hôn môi một cái.
Công mất cảnh giác nên bị đánh úp, còn dám hôn giữa đường nữa chứ. Công xấu hổ, hắn buồn bực giẫm chân thụ rồi xoay người bỏ đi một mạch.
Thụ thấy dáng vẻ công hờn dỗi như thế rất đáng yêu nhưng công giận rồi. Vì vậy thụ vội đuổi theo dỗ dành, anh nắm lấy tay người ấy rồi đan tay mình vào những khe hở giữa các ngón tay, mười ngón đan chặt.
Thụ vẫn luôn dỗ dành, anh đáp ứng hết tất cả những yêu cầu bất bình đẳnng của người ấy.
“Anh muốn ăn lẩu.”
“Vậy lát về em nấu liền cho anh nha.”
“Anh còn muốn ăn kem.”
“Nhưng bụng anh yếu lắm…”
“Hứ.”
“Rồi rồi ăn thì ăn. Nhưng ăn ít thôi nhé.”
“Anh thèm bim bim que cay.”
“Không được. Bim bim trong nhà đã quá đủ cả tuần rồi á…”
“Hứ.”
“Thôi được, cơ mà nhớ ăn ít thôi đó.”
“Anh còn thèm…”
Công nào cố ý khó dễ chi đâu, hắn chỉ thèm bim bim thôi mà.
ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ
[1] Cố tỏ ra lạnh lùng để che giấu sự ngại ngùng bên trong.
[2] Gần giống hài độc thoại. Nếu thích, các bạn có thể tìm hiểu chương trình tương tự như Saigon Tếu.
ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ
Công và thụ đã kết hôn gần hai mươi năm nhưng cả hai vẫn như những đôi chồng chồng son ngọt ngào.
Vừa tốt nghiệp đại học được một năm thì cả hai bèn đăng ký kết hôn.
Ngày thường công giống như một em bé. Hắn thích làm nũng, thích quấn người nhưng cũng rất ngạo kiều[1].
Vậy mà thụ yêu chiều công như một em bé thật sự, thụ đáp ứng mọi yêu cầu của công. Chỉ khi có những vấn đề ảnh hưởng đến cơ thể của công thì thụ mới kiên quyết cứng rắn.
Cả hai quen nhau thuở thiếu thời, bên nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đến lúc tốt nghiệp đại học, từ trước đến nay chỉ yêu mỗi đối phương.
Tuy rằng thi thoảng cả hai xảy ra những mâu thuẫn nhỏ nhưng thụ lại không nỡ để công tức giận tủi thân nên anh luôn là người dỗ dành và xuống nước trước.
Mặc dù chiều cao của cả hai xấp xỉ nhau nhưng công gầy hơn một xíu, còn thụ vốn siêng tập thể hình nên thân hình săn chắc hơn. Bởi vì ghét vận động nên ngày thường công chỉ thích nằm ườn trên sofa, còn ưa gối đầu lên người thụ mới chịu. Cơ mà thụ luôn yêu chiều và một mực ôm công trong vòng tay mình.
Tối nay công ty của thụ tổ chức tiệc, chương trình yêu cầu mỗi nhân viên phải tự biểu diễn một tiết mục và dẫn người thân đến dự. Thụ vốn là giám đốc nên tất nhiên phải làm gương cho mọi người.
Vì thế, thụ đã bí mật chuẩn bị một tiết mục và lừa công đến công ty dự tiệc.
Công ngơ ngác đứng trước cổng công ty và bị thụ lừa vào sân khấu. Lúc công an vị trên ghế sân khấu, hắn vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì.
Khi chương trình sắp bắt đầu, công nhắn tin cho thụ bảo rằng mình đang tham gia một sự kiện gì đó và đang ngồi ở khán đài. Lúc ngại ngùng xin người khác nhường đường, công còn nhắn tin báo rằng sẽ đến đón thụ muộn một xíu. Thế nhưng thụ không hề trả lời, có lẽ thụ đang bận việc.
Công nghĩ nếu đã đến dự thì chẳng thể rời đi ngay được, chi bằng ngồi xem một lát vậy.
MC vừa kết thúc giới thiệu bèn bắt đầu tấu nói[2], công khẽ cong môi thích thú. Mãi đến khi tấu nói kết thúc, công vẫn đang cười ngả nghiêng nên chưa phát hiện người trên sân khấu.
Bấy giờ xung quanh bỗng yên ắng hơn, mấy bóng đèn con bị tắt hết nên chỉ còn lại một chùm đèn rọi ngay trung tâm sân khấu.
Công ngạc nhiên mở to mắt nhìn người trên sân khấu. Hóa ra người ấy là thụ.
Thụ ngồi trên ghế cao, tay ôm một cây đàn ghi-ta. Thụ chuẩn xác ngắm tầm mắt ngay vị trí của công, ánh mắt dịu dạt dào dịu dàng tình ý.
Tiếng ghi-ta chậm rãi vang lên, gảy lên những nốt nhạc tỏ tình. Khi thụ hát đến đoạn cao trào nhất, cả khán đài đều ngân nga hát theo.
Giọng thụ trầm lắng dịu dàng như hòa hết cả tình yêu vào lời bài hát. Dáng vẻ của thụ bấy giờ giống như khi thụ tỏ tình với công vào hai mươi năm trước.
Thụ vừa hát vừa dịu dàng cười với công, trong ánh mắt chỉ có hình bóng của người ấy.
Tiết mục vừa hoàn thành, MC chào hỏi xong xuôi bắt đầu nhắc đến người thân đi dự cùng. Tất nhiên nhân viên rất có hứng thú với đời tư của sếp chứ.
Công thẹn không dám ngẩng đầu, hắn lén sụp mũ để trốn tránh màn phát biểu cảm nghĩ.
Thế nhưng dường như ánh đèn có ý của riếng nó. Nó rọi xuống ngay vị trí của công, mà micro cũng được đưa đến nơi.
Bấy giờ, thụ âu yếm mở lời gọi công: “Bé ơi.”
Bài hát vừa rồi dành cho ai, không cần nói cũng đã rõ.
Công càng xấu hổ, sao thụ lại có thể thân gọi thế trước nhiều người như vậy chứ. Vì thế công càng không chịu ngẩng đầu tiếp lấy micro.
Thụ khẽ cười rồi nói đỡ: “Bạn ấy hơi nhát.”
Mấy nhân viên ngồi cạnh công đều khá trẻ, bọn họ cười cười ngóng qua công rồi nhỏ giọng bàn tán, ý là toi rồi.
Công vuốt hai gò má nóng bừng, hắn hít một hơi lấy sức rồi run run nhận micro.
“Bài hát rất êm tai, tiết mục rất tuyệt.” Công lấy hết can đảm nhận xét nhưng hắn vẫn không dám đối mắt với thụ.
Khắp khán đài khe khẽ tiếng khúc khích bị đè nén.
MC còn đánh bạo hỏi thụ có gì muốn nói với công hay không.
Thụ trìu mến nhìn công. Thanh âm của anh rất có sức hút nên hấp dẫn mọi người: “Bé ơi, em yêu bé lắm. Thuở trai trẻ yêu bé, bây giờ rất yêu bé, tương lai vẫn luôn yêu bé.”
Công nghe thụ thổ lộ xong thì mặt đỏ như quả cà chua. Công trả micro rồi ôm balo cuống cuồng chạy qua khán đài ra ngoài.
Thụ dõi theo bóng dáng vội vàng của công khẽ bật cười. Anh nhanh chóng xuống sân khấu đuổi theo.
Công chạy không xa nên chỉ một chốc là thụ đã đuổi đến nơi.
Thụ ôm công vào lòng, anh vuốt tóc công khẽ thầm thì: “Bé xấu hổ lắm hả?”
Công đấm yêu thụ. Biết rõ còn cố hỏi.
Thụ hôn vành tai đỏ bừng của công, anh bật cười: “Nhưng em nói thật mà. Em sẽ luôn yêu bé.”
Công vùi trong vòng tay của người ấy lén cười. Tay hắn siết chặt góc áo, công ra vẻ dỗi: “Hứ.”
Thụ thấy vẻ hờn dỗi của công, anh thích không thể nén ôm mặt người ấy hôn môi một cái.
Công mất cảnh giác nên bị đánh úp, còn dám hôn giữa đường nữa chứ. Công xấu hổ, hắn buồn bực giẫm chân thụ rồi xoay người bỏ đi một mạch.
Thụ thấy dáng vẻ công hờn dỗi như thế rất đáng yêu nhưng công giận rồi. Vì vậy thụ vội đuổi theo dỗ dành, anh nắm lấy tay người ấy rồi đan tay mình vào những khe hở giữa các ngón tay, mười ngón đan chặt.
Thụ vẫn luôn dỗ dành, anh đáp ứng hết tất cả những yêu cầu bất bình đẳnng của người ấy.
“Anh muốn ăn lẩu.”
“Vậy lát về em nấu liền cho anh nha.”
“Anh còn muốn ăn kem.”
“Nhưng bụng anh yếu lắm…”
“Hứ.”
“Rồi rồi ăn thì ăn. Nhưng ăn ít thôi nhé.”
“Anh thèm bim bim que cay.”
“Không được. Bim bim trong nhà đã quá đủ cả tuần rồi á…”
“Hứ.”
“Thôi được, cơ mà nhớ ăn ít thôi đó.”
“Anh còn thèm…”
Công nào cố ý khó dễ chi đâu, hắn chỉ thèm bim bim thôi mà.
ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ
[1] Cố tỏ ra lạnh lùng để che giấu sự ngại ngùng bên trong.
[2] Gần giống hài độc thoại. Nếu thích, các bạn có thể tìm hiểu chương trình tương tự như Saigon Tếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất