Chương 37: Em chuyển nhà rồi
Trương Mạn Đường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu đưa tay sờ soạng khắp giường tìm kiếm di động của mình, đến khi nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi, hai mắt vẫn chưa thể mở ra được.
"Tiểu Đường, cậu đang ở đâu thế?"
Tịnh Kỳ mang theo giọng nói hoảng hốt, bởi vì lúc này cô đang đứng ở trong nhà của Trương Mạn Đường, phát hiện ra căn nhà trống không, trên sàn chỉ còn duy nhất một chiếc vali quần áo của cậu.
Trương Mạn Đường vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy Tịnh Kỳ hỏi thì khàn giọng trả lời:
"Em đang ở nhà"
Tịnh Kỳ nhíu mày, lớn tiếng hỏi:
"Nhà nào? Chị đang đứng ở nhà cậu đây!"
Trương Mạn Đường đáp lại một câu rồi cúp máy:
"Vậy đợi em xuống mở cửa cho chị"
Bởi vì Trương Mạn Đường vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, lúc mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà thấy màu sơn tường quen thuộc, ngay cả ga trải giường cũng không có gì khác lạ cho nên cậu vẫn chưa ý thức được hiện tại mình đang ở nhà của Trương Dạng.
Trương Mạn Đường đã quen với việc không nằm giường, vì thế bây giờ lười biếng xoay người muốn đi xuống, không ngờ bản thân lại tiếp đất một cú đau điếng, đầu đập xuống sàn mới khiến cho bản thân cậu thanh tỉnh trở lại. Cậu đã chuyển tới nhà của Trương Dạng rồi, ngày hôm qua còn cùng hắn phát sinh quan hệ mới mẻ.
Trương Mạn Đường thoáng đỏ mặt khi nhìn thấy ở dưới sàn có rất nhiều vỏ hộp bên ngoài của gel bôi trơn bị xé rách, ngay cả chiếc còng tay cũng được tùy tiện ném ở chỗ đó. Cậu nhớ ra Tịnh Kỳ đang ở khu nhà cũ kia của mình thì nhanh chóng vươn tay lấy điện thoại gọi lại cho cô.
Tịnh Kỳ vốn đang định gọi lại cho Trương Mạn Đường thì lúc này cậu đã nhanh hơn một bước gọi trước cho cô rồi:
"Tiểu Đường? Cậu đang ở đâu thế?"
Trương Mạn Đường đã tỉnh ngủ:
"Em đã chuyển nhà rồi, chị tìm em có chuyện gì sao?"
Tịnh Kỳ bất ngờ:
"Chuyển nhà rồi? Cậu chuyển đến đâu, sao lại không nói một tiếng nào với chị?"
Trương Mạn Đường nhìn căn phòng hỗn loạn xung quanh, ga trải giường nhàu nát, dưới sàn còn có rất nhiều đồ đạc vứt loạn, ngay cả trên người cậu lúc này cũng có cảm giác dính nháp:
"Em... là tối hôm qua mới chuyển thôi"
Tịnh Kỳ càng khó hiểu hơn:
"Tối hôm qua mới chuyển? Cậu mới từ Liêu Ninh về tối qua thôi mà, trước đó chị cũng không thấy cậu nói chuyện này với chị"
Trương Mạn Đường ngồi ở dưới sàn nhà, tạm thời vẫn còn hơi choáng váng, có lẽ do cú ngã từ trên giường xuống đã ảnh hưởng tới cậu một chút:
"Em cũng là mới biết"
Tịnh Kỳ cảm thấy rất sốt ruột:
"Cậu chuyển đến khu nào? Bây giờ chị sang đó gặp cậu"
Trương Mạn Đường trầm mặc một hồi lâu, cậu có nên nói rằng cậu chuyển đến nhà của Trương Dạng rồi hay không:
"Em... chuyển đến khu Thanh Bích"
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng thật lâu, theo sau đó là tiếng cười lớn truyền tới không ngớt:
"Tiểu Đường, cậu chưa tỉnh ngủ nữa có phải không?"
Thanh Bích là khu nhà biệt thự dành cho giới siêu giàu trong thành phố, giá trị của mỗi mét đất nơi này cũng đắt gấp 5 lần so với các khu chung cư cao cấp khác. Những người sống ở khu này đa số đều là những người làm lớn trong giới chính trí, còn có một vài người trong giới kinh doanh, từ trước đến nay chưa từng có nghệ sĩ nào có nhà ở khu Thanh Bích này, huống chi Trương Mạn Đường chỉ là một người mới, còn chưa chính thức ra mắt công chúng thì làm sao có khả năng chuyển tới khu Thanh Bích được.
Trương Mạn Đường ở bên kia đợi cho Tịnh Kỳ cười xong, mới nhẹ giọng trả lời cô:
"Là thật, là nhà của Trương tổng"
Tịnh Kỳ cả kinh:
"Trương tổng ra tay hào phóng như vậy hay sao? Còn tặng nhà ở Thanh Bích cho cậu?"
Trương Mạn Đường giải thích:
"Không phải như vậy, là nhà của Trương tổng, anh ấy không cho em căn nhà này"
Tịnh Kỳ phải mất một lúc mới có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói kia của Trương Mạn Đường:
"Cậu nói cái gì? Cậu sống chung nhà với Trương tổng sao? Tiểu Đường, có phải cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hay không? Tuy rằng từ trước đến nay Trương tổng chưa cho ai căn nhà ở Thanh Bích bao giờ, nhưng mà cậu đừng vì thế mà nghĩ rằng đó là căn nhà hắn ở"
Trương Mạn Đường lúng túng, cũng không biết nên phải giải thích sao cho Tịnh Kỳ hiểu nữa:
"Thật sự là nhà ở của Trương tổng, nơi này còn có con trai của anh ấy nữa"
Tịnh Kỳ nghe thấy được thì choáng váng, cô chưa thể xác định được lời nói của Trương Mạn Đường có thật hay không, nhưng nếu như là thật thì lần này Trương tổng cũng thật quá kỳ quái rồi.
"Tiểu Đường, chị bây giờ muốn gặp cậu ngay"
Trương Mạn Đường nhìn điện thoại ở trong tay, bây giờ là gần 11 giờ trưa, cậu còn phải xử lý đống chăn màn ngày hôm qua làm loạn nữa, cho nên hẹn lại Tịnh Kỳ:
"Có thể đợi đến 2 giờ chiều được không ạ?"
Tịnh Kỳ đồng ý:
"Được, vậy 2 giờ chiều chị đợi cậu tại tiệm cà phê đối diện Trình thị"
Trương Mạn Đường nói chuyện điện thoại xong với Tịnh Kỳ thì đứng dậy đi xuống bên dưới, lúc bước đi vẫn còn có cảm giác hai chân vô lực, khắp người đau nhức. Khi cậu đi vào phòng tắm thì phát hiện ra hình ảnh của bản thân trong gương rất thảm, khắp người đều là dấu vết gặm cắn đỏ chói, đặc biệt là cần cổ kia giống như bị nổi lên dị ứng vậy, vết cắn vô cùng dày đặc.
Trương Mạn Đường lúng túng đưa tay chạm lên những vết cắn kia. Phải làm sao bây giờ? Trương Dạng để lại dấu vết quá rõ ràng, cho dù cậu có mặc áo cao cổ chỉ sợ cũng không thể che hết.
Trương Mạn Đường ảo não một phen, lát nữa cậu còn phải đi gặp mặt Tịnh Kỳ, hy vọng những dấu vết hoan ái này sẽ mờ đi, nếu không cậu nhất định sẽ rất xấu hổ.
Trương Mạn Đường chống đỡ cơn đau từ bên dưới, chân tay run rẩy tháo ga trải giường cùng chăn đi giặt. Trong phòng không có máy giặt, mà cậu lại không có mặt mũi nào mang đống đồ này xuống dưới bỏ nhờ vào máy giặt nhà Trương Dạng, nếu như để cho người làm phát hiện ra thì cậu cũng không biết nên phải giải thích như thế nào nữa.
Ngày hôm qua thật sự rất nóng bỏng, Trương Dạng làm chuyện đáng xấu hổ kia với cậu, hắn lừa gạt cậu khiến cho cậu cũng bị hắn xỏ mũi dắt đi. Cứ nghĩ đến chuyện bản thân bị hắn lừa đi tiểu bên trong đó, còn bị hắn dùng sức ấn bụng dưới của cậu khiến cho cậu không có cách nào khống chế được bản thân là tiểu ra... Trương Mạn Đường càng nghĩ đến đó lại càng thở mạnh bực tức, kim chủ tại sao lại có thói quen thích ấn bụng dưới của cậu chứ, còn bắt cậu nhìn một màn xấu hổ của bản thân mình hu hu.
Trương Mạn Đường dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, trong bụng cảm thấy hơi đói. Bây giờ trong tủ lạnh của cậu không hề có thứ gì cả, chỉ còn cách đi xuống bên dưới tìm đồ ăn.
Trương Mạn Đường vẫn chưa quen với việc mình đã chuyển đến căn nhà lớn này của Trương Dạng, có nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới được bản thân sẽ được ở trong một ngôi nhà 6 tầng lầu như thế này. Trong nhà cũng chỉ có hắn và Trương Tu thôi, tại vì sao lại xây nhiều tầng như vậy để làm gì? Căn nhà rộng như vậy không sợ sẽ cô đơn hay sao.
Trương Mạn Đường định đi thang máy xuống, nhưng bởi vì bản thân tò mò một chút cho nên quyết định đi thang bộ. Tầng 5 là phòng luyện tập thể thao, nơi này giống như một phòng tập thu nhỏ vậy, tất cả những loại máy tập, dụng cụ rèn luyện đều có đủ, chẳng trách thân hình của Trương Dạng lại đẹp giống như một vị thần Hy Lạp như vậy.
Trương Mạn Đường đi xuống tầng 4, tầng 4 thì ra là một hồ bơi cực kỳ lớn, ở bên cạnh còn thiết kế một quầy bar mini, nơi đó trưng bày rất nhiều những chai rượu vang cùng các loại ly thủy tinh khác nhau. Trương Mạn Đường bất ngờ, cậu rất thích bơi lội, cũng từng ước ngôi nhà sau này của mình sẽ có một hồ bơi nhỏ... buổi tối Trương Dạng trở về, cậu nhất định sẽ hỏi thử hắn xem bản thân có thể dùng hồ bơi này hay không.
Trương Mạn Đường thích thú đứng ở tầng 4 nhìn thật lâu, sau đó lại xoay người đi xuống tầng 3. Tầng 3 này có rất nhiều căn phòng, được thiết kế giống như là dãy hành lang của khách sạn vậy, có lẽ là phòng ở của người làm và phòng ngủ dành cho khách.
Tầng 2 cậu đã xem rồi, chính là phòng làm việc của người đàn ông bận rộn và phòng ngủ ngập tràn mùi vị tình dục, có tấm ảnh bán khỏa thân thật khoa trương của hắn treo trên tường.
Khi Trương Mạn Đường đi xuống bên dưới, quản gia chậm rãi lên tiếng:
"Cậu Trương đã dạy rồi sao? Cậu đã muốn ăn chưa để tôi dọn đồ lên cho cậu?"
Trương Mạn Đường bất ngờ, cậu đang xuống dưới định xin đồ ăn, không nghĩ tới là hình như bọn họ đã chuẩn bị sẵn đồ cho cậu:
"Cháu thấy hơi đói, bác có còn đồ ăn không ạ?"
Quản gia mỉm cười từ ái:
"Xin mời cậu Triệu đi hướng này"
Trương Mạn Đường có cảm giác mình như đang ở trong một nhà hàng vậy, còn quản gia giống như nhân viên phục vụ được đào tạo rất bài bản. Cậu đi vào phòng ăn xa hoa bên trong, ngại ngùng kéo một chiếc ghế ngồi xuống:
"Thật ngại quá, cháu thức dậy hơi muộn"
Một người làm bắt đầu bưng ra đồ ăn đặt trước mặt của cậu, trên bàn là cháo đậu đỏ mùi thơm vô cùng, vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Một ly nước cam ép được người làm khác bưng ngay ra sau đó, tiếp theo là một vài món thanh đạm ăn kèm cùng với cháo như rau xanh, trứng gà, còn có cả một món chè tráng miệng được trình bày rất tinh xảo.
"Ông chủ nói trưa nay làm một vài món thanh đạm cho cậu Trương bồi bồ, hy vọng là sẽ hợp khẩu vị của cậu Trương"
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì xấu hổ cúi đầu xuống nhìn một bàn đồ ăn, Trương Dạng đã dặn dò người trong nhà như vậy hay sao, như vậy biểu hiện cho việc hắn cũng có chút quan tâm đến cậu đi.
Quản gia ở bên cạnh lại nói thêm:
"Bình thường vào lúc 5 giờ chiều thì tiểu thiếu gia sẽ tan học, cậu Trương có muốn đi đón tiểu thiếu gia hay không?"
Trương Tu sao? Là nhóc con tóc vàng đáng yêu đó hả? Ừm... có thể đi đón nó cũng tốt, dù sao cậu cũng yêu thích đứa nhỏ này:
"Cháu có thể đi sao? Vậy thì cho cháu đi cùng với".
"Tiểu Đường, cậu đang ở đâu thế?"
Tịnh Kỳ mang theo giọng nói hoảng hốt, bởi vì lúc này cô đang đứng ở trong nhà của Trương Mạn Đường, phát hiện ra căn nhà trống không, trên sàn chỉ còn duy nhất một chiếc vali quần áo của cậu.
Trương Mạn Đường vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy Tịnh Kỳ hỏi thì khàn giọng trả lời:
"Em đang ở nhà"
Tịnh Kỳ nhíu mày, lớn tiếng hỏi:
"Nhà nào? Chị đang đứng ở nhà cậu đây!"
Trương Mạn Đường đáp lại một câu rồi cúp máy:
"Vậy đợi em xuống mở cửa cho chị"
Bởi vì Trương Mạn Đường vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, lúc mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà thấy màu sơn tường quen thuộc, ngay cả ga trải giường cũng không có gì khác lạ cho nên cậu vẫn chưa ý thức được hiện tại mình đang ở nhà của Trương Dạng.
Trương Mạn Đường đã quen với việc không nằm giường, vì thế bây giờ lười biếng xoay người muốn đi xuống, không ngờ bản thân lại tiếp đất một cú đau điếng, đầu đập xuống sàn mới khiến cho bản thân cậu thanh tỉnh trở lại. Cậu đã chuyển tới nhà của Trương Dạng rồi, ngày hôm qua còn cùng hắn phát sinh quan hệ mới mẻ.
Trương Mạn Đường thoáng đỏ mặt khi nhìn thấy ở dưới sàn có rất nhiều vỏ hộp bên ngoài của gel bôi trơn bị xé rách, ngay cả chiếc còng tay cũng được tùy tiện ném ở chỗ đó. Cậu nhớ ra Tịnh Kỳ đang ở khu nhà cũ kia của mình thì nhanh chóng vươn tay lấy điện thoại gọi lại cho cô.
Tịnh Kỳ vốn đang định gọi lại cho Trương Mạn Đường thì lúc này cậu đã nhanh hơn một bước gọi trước cho cô rồi:
"Tiểu Đường? Cậu đang ở đâu thế?"
Trương Mạn Đường đã tỉnh ngủ:
"Em đã chuyển nhà rồi, chị tìm em có chuyện gì sao?"
Tịnh Kỳ bất ngờ:
"Chuyển nhà rồi? Cậu chuyển đến đâu, sao lại không nói một tiếng nào với chị?"
Trương Mạn Đường nhìn căn phòng hỗn loạn xung quanh, ga trải giường nhàu nát, dưới sàn còn có rất nhiều đồ đạc vứt loạn, ngay cả trên người cậu lúc này cũng có cảm giác dính nháp:
"Em... là tối hôm qua mới chuyển thôi"
Tịnh Kỳ càng khó hiểu hơn:
"Tối hôm qua mới chuyển? Cậu mới từ Liêu Ninh về tối qua thôi mà, trước đó chị cũng không thấy cậu nói chuyện này với chị"
Trương Mạn Đường ngồi ở dưới sàn nhà, tạm thời vẫn còn hơi choáng váng, có lẽ do cú ngã từ trên giường xuống đã ảnh hưởng tới cậu một chút:
"Em cũng là mới biết"
Tịnh Kỳ cảm thấy rất sốt ruột:
"Cậu chuyển đến khu nào? Bây giờ chị sang đó gặp cậu"
Trương Mạn Đường trầm mặc một hồi lâu, cậu có nên nói rằng cậu chuyển đến nhà của Trương Dạng rồi hay không:
"Em... chuyển đến khu Thanh Bích"
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng thật lâu, theo sau đó là tiếng cười lớn truyền tới không ngớt:
"Tiểu Đường, cậu chưa tỉnh ngủ nữa có phải không?"
Thanh Bích là khu nhà biệt thự dành cho giới siêu giàu trong thành phố, giá trị của mỗi mét đất nơi này cũng đắt gấp 5 lần so với các khu chung cư cao cấp khác. Những người sống ở khu này đa số đều là những người làm lớn trong giới chính trí, còn có một vài người trong giới kinh doanh, từ trước đến nay chưa từng có nghệ sĩ nào có nhà ở khu Thanh Bích này, huống chi Trương Mạn Đường chỉ là một người mới, còn chưa chính thức ra mắt công chúng thì làm sao có khả năng chuyển tới khu Thanh Bích được.
Trương Mạn Đường ở bên kia đợi cho Tịnh Kỳ cười xong, mới nhẹ giọng trả lời cô:
"Là thật, là nhà của Trương tổng"
Tịnh Kỳ cả kinh:
"Trương tổng ra tay hào phóng như vậy hay sao? Còn tặng nhà ở Thanh Bích cho cậu?"
Trương Mạn Đường giải thích:
"Không phải như vậy, là nhà của Trương tổng, anh ấy không cho em căn nhà này"
Tịnh Kỳ phải mất một lúc mới có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói kia của Trương Mạn Đường:
"Cậu nói cái gì? Cậu sống chung nhà với Trương tổng sao? Tiểu Đường, có phải cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hay không? Tuy rằng từ trước đến nay Trương tổng chưa cho ai căn nhà ở Thanh Bích bao giờ, nhưng mà cậu đừng vì thế mà nghĩ rằng đó là căn nhà hắn ở"
Trương Mạn Đường lúng túng, cũng không biết nên phải giải thích sao cho Tịnh Kỳ hiểu nữa:
"Thật sự là nhà ở của Trương tổng, nơi này còn có con trai của anh ấy nữa"
Tịnh Kỳ nghe thấy được thì choáng váng, cô chưa thể xác định được lời nói của Trương Mạn Đường có thật hay không, nhưng nếu như là thật thì lần này Trương tổng cũng thật quá kỳ quái rồi.
"Tiểu Đường, chị bây giờ muốn gặp cậu ngay"
Trương Mạn Đường nhìn điện thoại ở trong tay, bây giờ là gần 11 giờ trưa, cậu còn phải xử lý đống chăn màn ngày hôm qua làm loạn nữa, cho nên hẹn lại Tịnh Kỳ:
"Có thể đợi đến 2 giờ chiều được không ạ?"
Tịnh Kỳ đồng ý:
"Được, vậy 2 giờ chiều chị đợi cậu tại tiệm cà phê đối diện Trình thị"
Trương Mạn Đường nói chuyện điện thoại xong với Tịnh Kỳ thì đứng dậy đi xuống bên dưới, lúc bước đi vẫn còn có cảm giác hai chân vô lực, khắp người đau nhức. Khi cậu đi vào phòng tắm thì phát hiện ra hình ảnh của bản thân trong gương rất thảm, khắp người đều là dấu vết gặm cắn đỏ chói, đặc biệt là cần cổ kia giống như bị nổi lên dị ứng vậy, vết cắn vô cùng dày đặc.
Trương Mạn Đường lúng túng đưa tay chạm lên những vết cắn kia. Phải làm sao bây giờ? Trương Dạng để lại dấu vết quá rõ ràng, cho dù cậu có mặc áo cao cổ chỉ sợ cũng không thể che hết.
Trương Mạn Đường ảo não một phen, lát nữa cậu còn phải đi gặp mặt Tịnh Kỳ, hy vọng những dấu vết hoan ái này sẽ mờ đi, nếu không cậu nhất định sẽ rất xấu hổ.
Trương Mạn Đường chống đỡ cơn đau từ bên dưới, chân tay run rẩy tháo ga trải giường cùng chăn đi giặt. Trong phòng không có máy giặt, mà cậu lại không có mặt mũi nào mang đống đồ này xuống dưới bỏ nhờ vào máy giặt nhà Trương Dạng, nếu như để cho người làm phát hiện ra thì cậu cũng không biết nên phải giải thích như thế nào nữa.
Ngày hôm qua thật sự rất nóng bỏng, Trương Dạng làm chuyện đáng xấu hổ kia với cậu, hắn lừa gạt cậu khiến cho cậu cũng bị hắn xỏ mũi dắt đi. Cứ nghĩ đến chuyện bản thân bị hắn lừa đi tiểu bên trong đó, còn bị hắn dùng sức ấn bụng dưới của cậu khiến cho cậu không có cách nào khống chế được bản thân là tiểu ra... Trương Mạn Đường càng nghĩ đến đó lại càng thở mạnh bực tức, kim chủ tại sao lại có thói quen thích ấn bụng dưới của cậu chứ, còn bắt cậu nhìn một màn xấu hổ của bản thân mình hu hu.
Trương Mạn Đường dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, trong bụng cảm thấy hơi đói. Bây giờ trong tủ lạnh của cậu không hề có thứ gì cả, chỉ còn cách đi xuống bên dưới tìm đồ ăn.
Trương Mạn Đường vẫn chưa quen với việc mình đã chuyển đến căn nhà lớn này của Trương Dạng, có nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới được bản thân sẽ được ở trong một ngôi nhà 6 tầng lầu như thế này. Trong nhà cũng chỉ có hắn và Trương Tu thôi, tại vì sao lại xây nhiều tầng như vậy để làm gì? Căn nhà rộng như vậy không sợ sẽ cô đơn hay sao.
Trương Mạn Đường định đi thang máy xuống, nhưng bởi vì bản thân tò mò một chút cho nên quyết định đi thang bộ. Tầng 5 là phòng luyện tập thể thao, nơi này giống như một phòng tập thu nhỏ vậy, tất cả những loại máy tập, dụng cụ rèn luyện đều có đủ, chẳng trách thân hình của Trương Dạng lại đẹp giống như một vị thần Hy Lạp như vậy.
Trương Mạn Đường đi xuống tầng 4, tầng 4 thì ra là một hồ bơi cực kỳ lớn, ở bên cạnh còn thiết kế một quầy bar mini, nơi đó trưng bày rất nhiều những chai rượu vang cùng các loại ly thủy tinh khác nhau. Trương Mạn Đường bất ngờ, cậu rất thích bơi lội, cũng từng ước ngôi nhà sau này của mình sẽ có một hồ bơi nhỏ... buổi tối Trương Dạng trở về, cậu nhất định sẽ hỏi thử hắn xem bản thân có thể dùng hồ bơi này hay không.
Trương Mạn Đường thích thú đứng ở tầng 4 nhìn thật lâu, sau đó lại xoay người đi xuống tầng 3. Tầng 3 này có rất nhiều căn phòng, được thiết kế giống như là dãy hành lang của khách sạn vậy, có lẽ là phòng ở của người làm và phòng ngủ dành cho khách.
Tầng 2 cậu đã xem rồi, chính là phòng làm việc của người đàn ông bận rộn và phòng ngủ ngập tràn mùi vị tình dục, có tấm ảnh bán khỏa thân thật khoa trương của hắn treo trên tường.
Khi Trương Mạn Đường đi xuống bên dưới, quản gia chậm rãi lên tiếng:
"Cậu Trương đã dạy rồi sao? Cậu đã muốn ăn chưa để tôi dọn đồ lên cho cậu?"
Trương Mạn Đường bất ngờ, cậu đang xuống dưới định xin đồ ăn, không nghĩ tới là hình như bọn họ đã chuẩn bị sẵn đồ cho cậu:
"Cháu thấy hơi đói, bác có còn đồ ăn không ạ?"
Quản gia mỉm cười từ ái:
"Xin mời cậu Triệu đi hướng này"
Trương Mạn Đường có cảm giác mình như đang ở trong một nhà hàng vậy, còn quản gia giống như nhân viên phục vụ được đào tạo rất bài bản. Cậu đi vào phòng ăn xa hoa bên trong, ngại ngùng kéo một chiếc ghế ngồi xuống:
"Thật ngại quá, cháu thức dậy hơi muộn"
Một người làm bắt đầu bưng ra đồ ăn đặt trước mặt của cậu, trên bàn là cháo đậu đỏ mùi thơm vô cùng, vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Một ly nước cam ép được người làm khác bưng ngay ra sau đó, tiếp theo là một vài món thanh đạm ăn kèm cùng với cháo như rau xanh, trứng gà, còn có cả một món chè tráng miệng được trình bày rất tinh xảo.
"Ông chủ nói trưa nay làm một vài món thanh đạm cho cậu Trương bồi bồ, hy vọng là sẽ hợp khẩu vị của cậu Trương"
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì xấu hổ cúi đầu xuống nhìn một bàn đồ ăn, Trương Dạng đã dặn dò người trong nhà như vậy hay sao, như vậy biểu hiện cho việc hắn cũng có chút quan tâm đến cậu đi.
Quản gia ở bên cạnh lại nói thêm:
"Bình thường vào lúc 5 giờ chiều thì tiểu thiếu gia sẽ tan học, cậu Trương có muốn đi đón tiểu thiếu gia hay không?"
Trương Tu sao? Là nhóc con tóc vàng đáng yêu đó hả? Ừm... có thể đi đón nó cũng tốt, dù sao cậu cũng yêu thích đứa nhỏ này:
"Cháu có thể đi sao? Vậy thì cho cháu đi cùng với".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất