Chương 71: Ngoại truyện 2
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
PHẦN NGOẠI TRUYỆN
NGOẠI TRUYỆN 2: NHỮNG HỒI ỨC VỤN VẶT
Wattpad: ssongrbb
Tần Sở Hà chẳng thế hiểu nổi vì cớ gì mà một thằng nhóc xấu xa như Trình Mạch lại có thể chiếm vị trí đầu tiên trong trái tim của tất cả người lớn một thời gian dài, trở thành một cục cưng ngoan ngoãn thế hệ mới, hơn nữa còn bỏ xa vị trí thứ hai mười tám quãng đường.
Trong trí nhớ của Tần Sở Hà, cứ mười lần hắn bị Liễu Thanh Thanh mắng thì có mười một lần là do Trình Mạch, lần còn lại là không bắt được. Ý đồ xấu đều là của Trình Mạch, thế nào mà người thực hiện lại thành ra mình hắn, cho dù hắn có giải thích thì Liễu Thanh Thanh cũng chỉ nhướng mày, một câu thôi cũng khiến hắn nghẹn lời: "Nhóc thối nhà con, Mạch Mạch ngoan ngoãn thế, sao có thể làm ra chuyện như vậy?!" Cứ như Tần Sở Hà chỉ là ôm nhầm, Trình Mạch mới là con trai thất lạc nhiều năm của bà.
Điều Tần Sở Hà không biết là từ lúc hai người vừa sinh ra rồi nằm cạnh nôi nhau trong bệnh viện, bản tính quỷ quái của Trình Mạch đã hiển hiện ra. Bên sườn nôi có một khe hở, khi chị y tá và các bà mẹ không chú ý, bé Trình Mạch sẽ vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra véo một cái vào mặt Tần Sở Hà. Lúc đó bé Tần Sở Hà chưa biết gì, nhưng cũng biết không thể để người ta véo không công, trở tay véo lại, nhưng lần nào cũng bị chị y tá với mẹ bắt gặp.
Liễu Thanh Thanh vẫn đang hồi phục hậu sản nhíu mày, đúng lúc ấy Trình Mạch sẽ oà khóc, Liễu Thanh Thanh xắn tay áo lên định đánh, trong phòng gà bay chó sủa.
Trình Mạch: "Oa oa oa (hahahaha)."
Liễu Thanh Thanh: "Mạch Mạch ngoan, không khóc không khóc, dì sẽ giúp con đánh Tần Sở Hà không nghe lời."
Tần Sở Hà: "Oa oa oa (mẹ, cậu ta véo con trước)."
Liễu Thanh Thanh: "Nín ngay."
Nghĩ lại cũng đúng, khi còn nhỏ da Tần Sở Hà đen sạm, bị véo cũng nhìn không ra, trong khi Trình Mạch thì vừa trắng vừa mềm, chạm vào thôi cũng hiện ra vệt đỏ. Đừng nói là Tần Sở Hà lúc chưa biết nói, kể cả là có thể giải thích đi chăng nữa, bằng chứng rành rành, hắn càng dễ ăn đòn.
Nghiệt duyên đã ràng buộc ngay từ đầu, về sau dù thế nào cũng không cắt đứt được.
---
Lớn hơn một chút, cả hai đều học cùng một trường mẫu giáo, cùng một trường tiểu học và cùng một trường trung học cơ sở. Tài năng ở một số phương diện của Tần Sở Hà dần nổi lên, mặc dù bỏ xa vị trí thứ ba nhưng Trình Mạch lại chẳng thể đấu lại hắn, vạn năm đều đứng thứ hai. Lúc đó Tần Sở Hà đã hoàn toàn hiểu rõ bản chất xấu xa của Trình Mạch, nhưng khi phát hiện những ương bướng của anh chỉ vô thức tỏ ra trước mặt mình, không hiểu sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cùng lúc ấy, một mầm móng mê muội đã bén rễ trong lòng hắn, chờ tới lúc hắn nhận ra tình cảm thực sự của mình dành cho Trình Mạch, mọi thứ đã trở thành tự nhiên. Đó là lần đầu tiên một cô gái tỏ tình với Trình Mạch đúng lúc hắn bắt gặp; hay là lần Trình Mạch bỏ nhà ra đi sau trận cãi vã lớn với bố mẹ, nửa đêm vừa khóc vừa trèo lên ban công phòng hắn gõ cửa sổ sát đất. Lúc hắn nhìn đôi má ửng hồng của cô gái, trong lòng vừa bực vừa tức giận; lần thứ hai hắn tựa vào giường nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Trình Mạch, trái tim bỗng thấy bình yên vô cùng, như thể bầu trời sau mưa.
Trong những năm bị nhốt trong trò chơi, hắn liều mạng quét phó bản, không phải giúp mình ra ngoài, mà là để bảo vệ Trình Mạch an toàn trong trò chơi. Hắn cho rằng người ngoan cố chính là mình, nhưng không ngờ Trình Mạch mới là người bướng bỉnh hơn. Lúc rảnh rỗi, một mình hắn nằm trong căn phòng trống rỗng ở khu nghỉ ngơi, căn phòng sao chép cấu trúc phòng mình ở thế giới thực, nhưng thứ liên quan đến Trình Mạch hắn chỉ giữ một tấm ảnh nhỏ.
Mỗi khi ở một mình, hắn ngồi trên sàn nhà và lấy bức ảnh này từ trong túi áo luôn mang theo bên mình. Đó là một khung cảnh rất bình thường, không phải sinh nhật, không phải lễ tốt nghiệp hay bất kỳ sự kiện trọng đại nào đáng nhớ trong đời, chỉ là một buổi chiều nắng đẹp, Trình Mạch ngủ quên trên chiếc bàn cũ kỹ, hộp kem trống rỗng vừa ăn vụng vứt tùy ý bên cạnh đầu. Đó là căn cứ bí mật mà Trình Mạch tìm được — một trong những phòng học bị khóa ở trên cùng của tòa dạy học. Không biết lấy can đảm từ đâu mà Trình Mạch dám cạy chốt cửa sổ, lúc nghỉ trưa lẻn vào đây ăn kem, tiện tay kéo theo cả Tần Sở Hà.
Hôm ấy Trình Mạch mệt rã rời, vừa ăn kem xong đã ngủ thiếp đi, Tần Sở Hà ngồi một bên ngắm anh. Ghế dài thiếu tựa lưng, chiếc bàn gồ ghề bị học sinh dùng bút chì, bút máy, bút xóa viết đầy những dòng chữ "Tớ thích cậu" hay "Hẹn hò nhé" bốc đồng, dòng chữ "Chúc mừng tốt nghiệp" trên bảng không biết từ năm nào bị con nhện đen chăng ra một hàng tơ, nơi nơi đều lộ ra dấu vết nhiều năm không tu sửa. Đồng phục học sinh của Trình Mạch lấm lem bụi bặm, nhưng khuôn mặt lại rất sạch sẽ, trên đầu còn lòi ra một nhúm tóc, có lẽ là do đêm qua ngủ tỳ vào.
Đang ngẩn người, Trình Mạch chép miệng, không biết là vừa nằm mơ thấy món gì ngon nghẻ mà mãn nguyện xoay người. Khi lật người lại, Tần Sở Hà nhìn thấy trên mặt bàn Trình Mạch vừa đè lên đường như viết tên hai bọn họ.
Đến gần hơn mới phát hiện đúng là tên họ thật, phía dưới cái tên còn vẽ hai người que, một người khoanh tay trông vô cùng hiên ngang, đang cười ha ha, người còn lại nịnh nọt quỳ gối khúm núm. Kẻ kẻ hiên ngang kia có mũi tên chỉ thẳng vào hai chữ "Trình Mạch", mà tên còn lại có nghĩ bằng ngón chân cũng biết đó là Tần Sở Hà.
Tần Sở Hà lắc đầu, nở nụ cười. Hắn vụиɠ ŧяộʍ chụp lại bộ dạng ngốc nghếch của Trình Mạch khi đang ngủ, vừa định đánh thức để khoe tác phẩm của mình, lại thoáng thấy dưới bức tranh này vẫn còn một bức khác, vẽ rất ẩu, nhưng vẫn nhìn ra là bút tích của cùng một người.
Trong bức ký họa vội vàng, người que hiên ngang đã ngừng cười, đang ngồi xổm trên mặt đất khóc, trong khi người que khúm núm vươn tay ra, chạm vào đầu người kia.
Nhiều năm trôi qua, bức phác họa kia chắc đã không còn, nhưng Tần Sở Hà vẫn giữ lại tấm ảnh, luôn mang bên người. Đối với hắn, ảnh chụp cũng giống như bức tranh, khi nhìn ngắm tấm ảnh này, hắn lại nhớ tơi hai bức ký họa vội vàng kia, nhớ tới tên ngốc tưởng chừng không tim không phổi nhưng chẳng khác gì hắn, luôn lưu giữ những yêu thương quan tâm lẫn nhau vậy.
PHẦN NGOẠI TRUYỆN
NGOẠI TRUYỆN 2: NHỮNG HỒI ỨC VỤN VẶT
Wattpad: ssongrbb
Tần Sở Hà chẳng thế hiểu nổi vì cớ gì mà một thằng nhóc xấu xa như Trình Mạch lại có thể chiếm vị trí đầu tiên trong trái tim của tất cả người lớn một thời gian dài, trở thành một cục cưng ngoan ngoãn thế hệ mới, hơn nữa còn bỏ xa vị trí thứ hai mười tám quãng đường.
Trong trí nhớ của Tần Sở Hà, cứ mười lần hắn bị Liễu Thanh Thanh mắng thì có mười một lần là do Trình Mạch, lần còn lại là không bắt được. Ý đồ xấu đều là của Trình Mạch, thế nào mà người thực hiện lại thành ra mình hắn, cho dù hắn có giải thích thì Liễu Thanh Thanh cũng chỉ nhướng mày, một câu thôi cũng khiến hắn nghẹn lời: "Nhóc thối nhà con, Mạch Mạch ngoan ngoãn thế, sao có thể làm ra chuyện như vậy?!" Cứ như Tần Sở Hà chỉ là ôm nhầm, Trình Mạch mới là con trai thất lạc nhiều năm của bà.
Điều Tần Sở Hà không biết là từ lúc hai người vừa sinh ra rồi nằm cạnh nôi nhau trong bệnh viện, bản tính quỷ quái của Trình Mạch đã hiển hiện ra. Bên sườn nôi có một khe hở, khi chị y tá và các bà mẹ không chú ý, bé Trình Mạch sẽ vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra véo một cái vào mặt Tần Sở Hà. Lúc đó bé Tần Sở Hà chưa biết gì, nhưng cũng biết không thể để người ta véo không công, trở tay véo lại, nhưng lần nào cũng bị chị y tá với mẹ bắt gặp.
Liễu Thanh Thanh vẫn đang hồi phục hậu sản nhíu mày, đúng lúc ấy Trình Mạch sẽ oà khóc, Liễu Thanh Thanh xắn tay áo lên định đánh, trong phòng gà bay chó sủa.
Trình Mạch: "Oa oa oa (hahahaha)."
Liễu Thanh Thanh: "Mạch Mạch ngoan, không khóc không khóc, dì sẽ giúp con đánh Tần Sở Hà không nghe lời."
Tần Sở Hà: "Oa oa oa (mẹ, cậu ta véo con trước)."
Liễu Thanh Thanh: "Nín ngay."
Nghĩ lại cũng đúng, khi còn nhỏ da Tần Sở Hà đen sạm, bị véo cũng nhìn không ra, trong khi Trình Mạch thì vừa trắng vừa mềm, chạm vào thôi cũng hiện ra vệt đỏ. Đừng nói là Tần Sở Hà lúc chưa biết nói, kể cả là có thể giải thích đi chăng nữa, bằng chứng rành rành, hắn càng dễ ăn đòn.
Nghiệt duyên đã ràng buộc ngay từ đầu, về sau dù thế nào cũng không cắt đứt được.
---
Lớn hơn một chút, cả hai đều học cùng một trường mẫu giáo, cùng một trường tiểu học và cùng một trường trung học cơ sở. Tài năng ở một số phương diện của Tần Sở Hà dần nổi lên, mặc dù bỏ xa vị trí thứ ba nhưng Trình Mạch lại chẳng thể đấu lại hắn, vạn năm đều đứng thứ hai. Lúc đó Tần Sở Hà đã hoàn toàn hiểu rõ bản chất xấu xa của Trình Mạch, nhưng khi phát hiện những ương bướng của anh chỉ vô thức tỏ ra trước mặt mình, không hiểu sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cùng lúc ấy, một mầm móng mê muội đã bén rễ trong lòng hắn, chờ tới lúc hắn nhận ra tình cảm thực sự của mình dành cho Trình Mạch, mọi thứ đã trở thành tự nhiên. Đó là lần đầu tiên một cô gái tỏ tình với Trình Mạch đúng lúc hắn bắt gặp; hay là lần Trình Mạch bỏ nhà ra đi sau trận cãi vã lớn với bố mẹ, nửa đêm vừa khóc vừa trèo lên ban công phòng hắn gõ cửa sổ sát đất. Lúc hắn nhìn đôi má ửng hồng của cô gái, trong lòng vừa bực vừa tức giận; lần thứ hai hắn tựa vào giường nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Trình Mạch, trái tim bỗng thấy bình yên vô cùng, như thể bầu trời sau mưa.
Trong những năm bị nhốt trong trò chơi, hắn liều mạng quét phó bản, không phải giúp mình ra ngoài, mà là để bảo vệ Trình Mạch an toàn trong trò chơi. Hắn cho rằng người ngoan cố chính là mình, nhưng không ngờ Trình Mạch mới là người bướng bỉnh hơn. Lúc rảnh rỗi, một mình hắn nằm trong căn phòng trống rỗng ở khu nghỉ ngơi, căn phòng sao chép cấu trúc phòng mình ở thế giới thực, nhưng thứ liên quan đến Trình Mạch hắn chỉ giữ một tấm ảnh nhỏ.
Mỗi khi ở một mình, hắn ngồi trên sàn nhà và lấy bức ảnh này từ trong túi áo luôn mang theo bên mình. Đó là một khung cảnh rất bình thường, không phải sinh nhật, không phải lễ tốt nghiệp hay bất kỳ sự kiện trọng đại nào đáng nhớ trong đời, chỉ là một buổi chiều nắng đẹp, Trình Mạch ngủ quên trên chiếc bàn cũ kỹ, hộp kem trống rỗng vừa ăn vụng vứt tùy ý bên cạnh đầu. Đó là căn cứ bí mật mà Trình Mạch tìm được — một trong những phòng học bị khóa ở trên cùng của tòa dạy học. Không biết lấy can đảm từ đâu mà Trình Mạch dám cạy chốt cửa sổ, lúc nghỉ trưa lẻn vào đây ăn kem, tiện tay kéo theo cả Tần Sở Hà.
Hôm ấy Trình Mạch mệt rã rời, vừa ăn kem xong đã ngủ thiếp đi, Tần Sở Hà ngồi một bên ngắm anh. Ghế dài thiếu tựa lưng, chiếc bàn gồ ghề bị học sinh dùng bút chì, bút máy, bút xóa viết đầy những dòng chữ "Tớ thích cậu" hay "Hẹn hò nhé" bốc đồng, dòng chữ "Chúc mừng tốt nghiệp" trên bảng không biết từ năm nào bị con nhện đen chăng ra một hàng tơ, nơi nơi đều lộ ra dấu vết nhiều năm không tu sửa. Đồng phục học sinh của Trình Mạch lấm lem bụi bặm, nhưng khuôn mặt lại rất sạch sẽ, trên đầu còn lòi ra một nhúm tóc, có lẽ là do đêm qua ngủ tỳ vào.
Đang ngẩn người, Trình Mạch chép miệng, không biết là vừa nằm mơ thấy món gì ngon nghẻ mà mãn nguyện xoay người. Khi lật người lại, Tần Sở Hà nhìn thấy trên mặt bàn Trình Mạch vừa đè lên đường như viết tên hai bọn họ.
Đến gần hơn mới phát hiện đúng là tên họ thật, phía dưới cái tên còn vẽ hai người que, một người khoanh tay trông vô cùng hiên ngang, đang cười ha ha, người còn lại nịnh nọt quỳ gối khúm núm. Kẻ kẻ hiên ngang kia có mũi tên chỉ thẳng vào hai chữ "Trình Mạch", mà tên còn lại có nghĩ bằng ngón chân cũng biết đó là Tần Sở Hà.
Tần Sở Hà lắc đầu, nở nụ cười. Hắn vụиɠ ŧяộʍ chụp lại bộ dạng ngốc nghếch của Trình Mạch khi đang ngủ, vừa định đánh thức để khoe tác phẩm của mình, lại thoáng thấy dưới bức tranh này vẫn còn một bức khác, vẽ rất ẩu, nhưng vẫn nhìn ra là bút tích của cùng một người.
Trong bức ký họa vội vàng, người que hiên ngang đã ngừng cười, đang ngồi xổm trên mặt đất khóc, trong khi người que khúm núm vươn tay ra, chạm vào đầu người kia.
Nhiều năm trôi qua, bức phác họa kia chắc đã không còn, nhưng Tần Sở Hà vẫn giữ lại tấm ảnh, luôn mang bên người. Đối với hắn, ảnh chụp cũng giống như bức tranh, khi nhìn ngắm tấm ảnh này, hắn lại nhớ tơi hai bức ký họa vội vàng kia, nhớ tới tên ngốc tưởng chừng không tim không phổi nhưng chẳng khác gì hắn, luôn lưu giữ những yêu thương quan tâm lẫn nhau vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất