Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn
Chương 31
Sáng hôm sau Hoắc Cảnh Lân đưa Lâm Nham trở về tổ kịch 《 Hoàng thôn》, Lâm Nham lười biếng dựa vào trong lòng ngực Hoắc Cảnh Lân xem di động, Lưu Hiểu Phi vẫn rất biết điều, cũng không có đem chuyện cậu cùng Phương Hàm ăn cơm chung với nhau coi là tin tức bên lề mà phát ra.
Hoắc Cảnh Lân thăm dò nhìn trong chốc lát sau nhướng mày hỏi, "Em yêu em đang tìm cái gì?" Hắn nhìn chằm chằm Lâm Nham trong chốc lát, luôn xoát các loại tin tức bát quái của ngôi sao truyền thông cũng không biết cậu đang nhìn cái gì.
"Nha...." Lâm Nham quệt quệt miệng, "Tối qua em cùng Phương Hàm ở quán mì nhỏ gặp được một phóng viên tay mơ mới vô nghề, em còn nghĩ đến cậu ta sẽ viết một chút ít tin tức bên lề phát ra cho đại chúng giải trí." Nói xong liền ngửa đầu nhìn cằm người đàn ông nhà mình, cười tủm tỉm nói, "Người phóng viên kia thật thú vị."
"Thú vị như thế nào?" Vươn tay cầm tấm thảm đặt ở bên cạnh đắp trên người cậu, Hoắc Cảnh Lân cười nói, "Rất ít thấy e đối với người xa lạ gợi lên được hứng thú."
"Em nhớ rõ cậu ta gọi là Lưu Hiểu Phi, tuổi phỏng chừng kém em không nhiều, lúc nói chuyện cũng không dám đối diện với người, bình thường người như vậy chính là không tự tin hoặc nghiêm trọng chút là tự ti." Lâm Nham đá rơi giày xuống nằm ngang thân thể ở ghế sau thoải mái dựa vào trong ngực người đàn ông nhà mình, "Hơn nữa nhiều ngôi sao tai to mặt lớn như vậy cậu ta không đi chụp lại thủ e cùng với Phương Hàm, anh không thấy rất thú vị sao?"
Hoắc Cảnh Lân bật cười, nắm vành tai cậu nhẹ nhàng xoa a xoa, "Ý của em là cậu ta cố ý sao?"
Lâm Nham hừ lạnh một tiếng, biểu tình trào phúng, "Nếu cậu ta là một diễn viên mà nói ngay cả phối hợp diễn đều không xứng, chủ biên 《 Tuần san ngôi sao》 cũng không họ Vu.
Hoắc Cảnh Lân bị bộ dáng ghét bỏ kia của cậu chọc cười ha ha, cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, "Chủ biên của 《 Tuần san ngôi sao》 họ Vương, có một cái tên gọi rất êm tai là Vương Nguyên Bảo, đúng hay không?"
"Đúng! Em còn biết được chủ biên của 《 Điện Ảnh Và Truyền Hình Đương Đại》 gọi Vương Thủ Tài, hai bọn họ là anh em ruột." Lâm Nham nói lầm bầm một tiếng nắm ngón tay Hoắc Cảnh Lân chơi đùa, "Trang phóng viên ngay cả thứ cơ bản nhất cũng không biết, bị câu nói thử đầu tiên của Phương Hàm bại lộ. Phương Hàm cảm thấy là thám tử tư, em thấy không trâu bò như vậy, hẳn chính là thực tập sinh."
"Vậy em đoán thử một chút xem cậu ta đi theo em cùng Phương Hàm làm cái gì?" Hoắc Cảnh Lân mỉm cười nhìn cậu, cảm thấy bộ dáng động não hiện tại của Lâm Nham đặc biệt hiếm lạ.
"Cậu ta ngược lại cũng không nhất định là theo em." Lâm Nham dựng thẳng ngón trỏ để trên môi, nghiêng đi thân thể ôm cái cổ Hoắc Cảnh Lân dựa vào bên tai hắn thần bí hề hề nhỏ giọng nói, "Sở Dịch hình như đối Phương Hàm có chút ý tứ, phỏng chừng là anh ta tìm người đi theo Phương Hàm, em đã nhìn thấy ảnh chụp trong camera của Lưu Hiểu Phi rồi, cơ bản đều là chụp Phương Hàm. Anh cảm thấy em nói có lý hay không?"
Hoắc Cảnh Lân ấn cái gáy của cậu dùng sức hôn một cái, bẹp một thanh âm vang lên.
"Có đạo lý, chồng ơi em thật thông minh."
Lâm Nham nâng tay đẩy mặt hắn, bất mãn nói, "Rất có lệ!"
Hoắc Cảnh Lân lôi kéo tay cậu đến bên miệng nhẹ nhàng cắn cắn đầu ngón tay, "Sao lại có lệ em a? Anh cảm thấy em nói rất đúng, nếu em lo lắng anh tìm người tra một chút?"
Lâm Nham lắc đầu, "Không cần, chuyện này vẫn là chính Phương Hàm nhìn mà làm đi, nếu cậu ta cần chúng ta hỗ trợ mà nói cậu ta sẽ nói."
Hoắc Cảnh Lân không nói gì nữa, chính là hôn hôn trán cậu đem người ôm sát chút, "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, buổi sáng thức dậy đã chơi di động rồi không mệt mắt a?"
Lâm Nham mắt nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời mới sáng sớm đã trút xuống mưa phùn mênh mông, lúc này mưa còn chưa tạnh, đánh trên cửa kính xe vang lên tanh tách nhỏ vụn.
Cậu hút hút mũi thay đổi tư thế thoải mái làm ổ trong lồng ngực Hoắc Cảnh Lân, nhắm mắt lại than thở, "Lần sau không bao giờ nhận kịch bản như vậy nữa, thật mệt."
"Biết mệt là được rồi, ngủ đi, đến chỗ gọi em." Hoắc Cảnh Lân nhận lấy tài liệu mà Ngô Định An ngồi ghế phó lái truyền cho mình cầm trong tay, thấy cậu không cùng mình nói chuyện nữa sau liền cúi đầu mở ra xem.
Ngô Định An vụng trộm dùng khóe mắt nhìn về phía sau, trước đó cậu ta liền phát hiện, ông chủ chỉ cần cùng một chỗ với Lâm Nham loại khí thế băng lãnh cách người ngàn dặm trên người sẽ tự động thu lại, nói như vậy cũng không đúng, là bình tĩnh thong dong, ngược lại còn thực ôn nhu.
Thân thể hắn run lên, Hoắc Cảnh Lân giống như có dự cảm ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta.
Ngô Định An vội càng nhìn thẳng về phía trước thân thể cương cứng không nhúc nhích, cậu ta nói sai rồi, ông chủ vẫn luôn dọa người như vậy. Một chút cũng không ôn nhu, kia đều là lỗi giác của cậu ta.
Ngày mưa đường trơn lái xe không dám chạy quá nhanh, chỉ cầu vững vàng an toàn, một đường từ nội thành đến vùng ngoại thành dùng hai tiếng rưỡi mới đến.
Lâm Nham dẫn Hoắc Cảnh Lân trở lại khách sạn nhỏ nơi mình đang ở, vừa vào phòng cười tủm tỉm nhìn hắn, "Anh có còn nhớ lúc hai chúng ta trở lại quê của em ở khách sạn nhỏ kia không? Ông chủ kia còn xem sổ kết hôn của hai chúng ta."
"Nhớ rõ, nhưng nếu hiện tại em đi mà nói ông ta khẳng định có thể nhận ra em." Hoắc Cảnh Lân nhìn nhìn chung quanh, nơi này không có hoàn cảnh tốt như khách sạn nhỏ khi đó.
Lâm Nham sợ Hoắc Cảnh Lân ở không quen còn cố ý bảo Trần Thần đi mua chăn và drap giường mới trở về, drap giường màu trắng vốn có của khách sạn nhỏ đều đổi thành sọc ca rô lớn màu xanh, cùng bộ nhà bọn họ dùng là cùng một kiểu.
"Ánh mắt của trợ lý kia vẫn rất tốt." Hoắc Cảnh Lân ngồi ở trên giường sờ sờ chăn mềm, ngưỡng mặt cười nói, "May mắn là giường đôi, bằng không còn ngủ không đủ chỗ."
"Dạ, Phạm ca cùng đạo diễn nói muốn để cho em gian phòng đôi." Lâm Nham thay đổi áo sơ mi dài tay mặc, trời có mưa nhiệt độ không khí có chút lạnh.
"Em cùng đạo diễn nói một tiếng, nếu hôm nay thời tiết vẫn luôn như vậy khẳng định không có biện pháp quay tiếp, buổi tối hai chúng ta đi trấn trên đi dạo?"
"Ừ, em đi đi, anh chờ em." Hoắc Cảnh Lân nằm xuống, ngáp một cái.
Lâm Nham cầm tấm thảm mỏng lại đắp cho hắn, xoay người ra cửa tìm Từ đạo.
Tuy nói thời tiết không tốt nhưng Từ đạo lại cảm thấy có thể lợi dụng một chút chụp hai cảnh gần tối quá trình Bạch Kê phạm tội, Lâm Nham phối hợp vô điều kiện, đạo diễn nói cái gì chính là cái đó.
Hoắc Cảnh Lân ngồi ở trong lều thật to nhìn bên ngoài trời vẫn mưa rả rích, cúi đầu nhìn kịch bản thật dày trong tay mình nghiêng đầu hỏi Từ Tiểu Phàm, "Lúc này mới quay được một nửa?"
"Quay chụp nha, nhìn khí trời, thời tiết tốt có biện pháp quay tốt, không tốt không có biện pháp quay chụp." Từ Tiểu Phàm nhìn thấy phó đạo diễn chỉ huy đạo cụ đặt ở trường quay sau quay sang nói, "Hoắc tổng không phải bề bộn nhiều việc sao?"
Ý tứ lời này chính là, ông chủ lớn như anh bận rộn như vậy không có việc gì không ngồi trong văn phòng kiếm tiền anh lại chạy đến phim trường chỗ tôi làm gì, thật chán ghét khoa tay múa chân.
"Một công hai việc, thuận tiện khảo sát hạng mục nơi này có thể khai phá hay không một chút." Hoắc Cảnh Lân buông kịch bản xuống nhìn về phía Lâm Nham đã hóa trang xong cầm trong tay con dao giải phẫu màu bạc đi về phía máy quay số một cách đó không xa.
Hoắc Cảnh Lân run run trong lòng, cây dao kia nhìn thực sắc bén a, đừng lại làm tay bị thương.
"Các diễn viên vào chỗ, các bộ phận chuẩn bị!" Từ Tiểu Phàm giơ loa đứng lên giơ tay, "Thừa dịp trời tốt chúng ta mau chóng quay."
Nhân viên công tác kịch tổ đều không nói gì nhìn cậu ta.
Ngày mưa dầm, trên người dinh dính thật khó chịu, như vậy có thể xem như là trời tốt ư? Đầu óc đạo diễn bị khung cửa kẹp đi!
《 Chuyện xưa Hoàng thôn》cảnh thứ mười ba lần đầu tiên.
Bầu trời gieo xuống mưa nhỏ, sắc trời tối tăm, Bạch Khê cầm con dao giải phẫu sắc bén từ trong phòng đi ra về phía sân sau.
Cậu bước từng bước một rất chậm rãi ổn định, khoảng cách không dài nhưng thời gian lại giống như trôi qua rất lâu rồi.
Diện tích sân sau rất lớn, mỗi một hộ gia đình đều dùng sân sau làm một mảnh vườn lớn trồng đồ ăn, nhưng sau khi Bạch Khê mua lại nơi này đã đem đất trồng sau sang bằng, hiện tại sân sau trụi lủi cái gì đều không có.
"Ngô ngô!" Người đàn ông bị trói tay chân nhìn thấy có người đến đây sau đó lập tức tròn tròn ánh mắt giãy giụa mãnh liệt.
Bạch Khê tựa như không thấy được hắn ta đi đến trong góc sân như bình thường, nơi đó có một ụ đất rất nhỏ, ở trong sân có vẻ thực đột ngột.
Bạch Khê quỳ một gối xuống trước ụ đất nhỏ kia, vươn tay nhỏ cỏ dại mộc trên mặt.
"Ngô!" Người đàn ông bị trói tay chân bởi vì động tác giãy giụa quá mạnh vốn ngồi dựa vào tường lại nghiêng nằm trên mặt đất, hắn ta nhìn thấy Bạch Khê cầm cây xẻng bắt đầu đào hầm ở đối diện ụ đất kia.
"Hai mươi lăm năm trước" Bạch Khê vừa đào hầm vừa dùng âm thanh lãnh đạm kể ra, "Khi đó ông còn chưa kêu là Ngô Thiên, để tôi đoán thử xem, ông gọi là gì?" Bạch Khê nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bởi vì khiếp sợ mà trợn tròn ánh mắt, khẽ cười một tiếng, "Tôi nhớ ra rồi, khi đó ông gọi là Thôi Thiên."
Ngô Thiên dùng sức vặn vẹo thân thể ý đồ ngồi dậy từ mặt đất, đáng tiếc dây thừng không ngừng trói chặt tay chân của ông ta, ngay cả trên người cũng bị trói hơn mười sợi dây.
"Không cần kích động, tôi không chỉ biết ông sửa lại tên, tôi còn biết ông đã từng làm cái gì." Động tác trên tay Bạch Khê không ngừng lại, cũng không lại nhìn ông ta, " Mười lăm năm trước lúc ông hai mươi tuổi đã mãn án được phóng thích đi vào thôn, có một hộ gia đình nhìn ông đáng thương nên thu lưu ông, còn nhớ rõ sao?"
Trên trán Ngô Thiên mồ hôi như cũ không ngừng chảy, từ khóe mắt trượt xuống.
Hố đất đào không bao lâu liền xong, Bạch Khê nở nụ cười một tiếng thực vừa lòng mà lẩm bẩm, "Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, may mắn hôm qua cũng đã bắt đầu đào, bằng không thật đúng là không biết phải đào tới khi nào."
Lúc này trời càng lúc càng âm trầm, Bạch Khê đi đến trước mặt Ngô Thiên cúi đầu nhìn ông ta.
"Xem ra ông còn nhớ rõ, vậy ông có còn nhớ hộ gia đình kia họ gì hay không?" Xoay người đem miếng bố nhét trong miệng Ngô Thiên xuống, Bạch Khê không đợi ông ta kêu to liền dùng dao giải phẫu trong tay vạch một đường trên mặt ông ta, máu tươi nháy mắt trào ra lại lập tức bị nước mưa càng lúc càng lớn cọ rửa sạch chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt.
Hai chữ cứu mạng của Ngô Thiên bị nghẹn lại trong cổ họng, miệng hắn ta run run gật gật đầu, "Nhớ rõ, nhớ rõ!"
"Người nhà kia họ Bạch, đúng hay không?" Bạch Khê cười đến đẹp mắt, nhưng Ngô Thiên nhìn thấy cậu tươi cười như vậy lại cảm thấy được sởn da gà.
Trí nhớ phủ đầy tro bụi bị mở ra.
"Còn nhớ rõ Bạch Hà không? Đứa bé trai kia thực đáng yêu, luôn đi theo sau lưng ông gọi chú Thôi." Bạch Khê nửa ngồi xổm trước mặt ông ta, trong mắt một mảnh ánh sáng lạnh, "Nó nói nó thích nhất chú Thôi."
Thân thể Ngô Thiên từng đợt rét run, ông nhớ rõ, ông đều nhớ rõ!
"Cậu..... Cậu là Bạch Khê...."
"A." Bạch Khê cười lạnh một tiếng, dao giải phẫu nhẹ nhàng chụp ở trên mặt ông ta, "Ông mới nhận ra tôi sao."
"Tôi, tôi không phải cố ý, tôi không muốn a, thực xin lỗi thực xin lỗi." Ngô Thiên thất thanh khóc rống.
Không để ý đến Ngô Thiên giãy giụa cầm lấy cánh tay ông ta hướng về phía hố mà đẩy, đừng nhìn Bạch Khê gầy yếu, nhưng khí lực của cậu cũng không nhỏ, "Lúc trước lúc ông chôn em trai của tôi có phải là nó cũng đã khóc như vậy?"
"Cut!"
Từ đạo chậc chậc lưỡi, thực vừa lòng.
Hoắc Cảnh Lân cầm khăn lông tại lúc Từ Tiểu Phàm hô lên liền lập tức bước ra từ trong lều, "Có lạnh hay không?" Dùng khăn lông bao lấy Lâm Nham, gấp giọng hỏi.
Lâm Nham lắc đầu lau lau mặt rồi đẩy hắn ra, "Trở về chờ, lập tức còn phải tiếp tục quay cảnh tiếp theo, không thể lau."
Hoắc Cảnh Lân mân môi bất mãn nhíu mày, "Không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Nếu nghỉ ngơi mà nói em cùng Lý ca chịu tội liền uổng công." Lâm Nham ý bảo hắn nhìn về phía Lý Đàn Lực vẫn duy trì động tác nằm ngã vào hố đất lúc nãy, "Mau đi ra, đừng quấy rối."
Hoắc Cảnh Lân đành phải cau mày không tình nguyện quay trở lại.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Lâm Nham: Chồng ơi, lạnh chết.
Hoắc Cảnh Lân: Không cho em quay em lại muốn quay, tìm tội ╰_╯, lại đây, ôm một cái.
Lâm Nham: (Phác qua) Chồng ơi anh thực ấm (*/ω*).
Hoắc Cảnh Lân: Chồng ơi em thực lạnh /(ㄒoㄒ)/~~
Hoắc Cảnh Lân thăm dò nhìn trong chốc lát sau nhướng mày hỏi, "Em yêu em đang tìm cái gì?" Hắn nhìn chằm chằm Lâm Nham trong chốc lát, luôn xoát các loại tin tức bát quái của ngôi sao truyền thông cũng không biết cậu đang nhìn cái gì.
"Nha...." Lâm Nham quệt quệt miệng, "Tối qua em cùng Phương Hàm ở quán mì nhỏ gặp được một phóng viên tay mơ mới vô nghề, em còn nghĩ đến cậu ta sẽ viết một chút ít tin tức bên lề phát ra cho đại chúng giải trí." Nói xong liền ngửa đầu nhìn cằm người đàn ông nhà mình, cười tủm tỉm nói, "Người phóng viên kia thật thú vị."
"Thú vị như thế nào?" Vươn tay cầm tấm thảm đặt ở bên cạnh đắp trên người cậu, Hoắc Cảnh Lân cười nói, "Rất ít thấy e đối với người xa lạ gợi lên được hứng thú."
"Em nhớ rõ cậu ta gọi là Lưu Hiểu Phi, tuổi phỏng chừng kém em không nhiều, lúc nói chuyện cũng không dám đối diện với người, bình thường người như vậy chính là không tự tin hoặc nghiêm trọng chút là tự ti." Lâm Nham đá rơi giày xuống nằm ngang thân thể ở ghế sau thoải mái dựa vào trong ngực người đàn ông nhà mình, "Hơn nữa nhiều ngôi sao tai to mặt lớn như vậy cậu ta không đi chụp lại thủ e cùng với Phương Hàm, anh không thấy rất thú vị sao?"
Hoắc Cảnh Lân bật cười, nắm vành tai cậu nhẹ nhàng xoa a xoa, "Ý của em là cậu ta cố ý sao?"
Lâm Nham hừ lạnh một tiếng, biểu tình trào phúng, "Nếu cậu ta là một diễn viên mà nói ngay cả phối hợp diễn đều không xứng, chủ biên 《 Tuần san ngôi sao》 cũng không họ Vu.
Hoắc Cảnh Lân bị bộ dáng ghét bỏ kia của cậu chọc cười ha ha, cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, "Chủ biên của 《 Tuần san ngôi sao》 họ Vương, có một cái tên gọi rất êm tai là Vương Nguyên Bảo, đúng hay không?"
"Đúng! Em còn biết được chủ biên của 《 Điện Ảnh Và Truyền Hình Đương Đại》 gọi Vương Thủ Tài, hai bọn họ là anh em ruột." Lâm Nham nói lầm bầm một tiếng nắm ngón tay Hoắc Cảnh Lân chơi đùa, "Trang phóng viên ngay cả thứ cơ bản nhất cũng không biết, bị câu nói thử đầu tiên của Phương Hàm bại lộ. Phương Hàm cảm thấy là thám tử tư, em thấy không trâu bò như vậy, hẳn chính là thực tập sinh."
"Vậy em đoán thử một chút xem cậu ta đi theo em cùng Phương Hàm làm cái gì?" Hoắc Cảnh Lân mỉm cười nhìn cậu, cảm thấy bộ dáng động não hiện tại của Lâm Nham đặc biệt hiếm lạ.
"Cậu ta ngược lại cũng không nhất định là theo em." Lâm Nham dựng thẳng ngón trỏ để trên môi, nghiêng đi thân thể ôm cái cổ Hoắc Cảnh Lân dựa vào bên tai hắn thần bí hề hề nhỏ giọng nói, "Sở Dịch hình như đối Phương Hàm có chút ý tứ, phỏng chừng là anh ta tìm người đi theo Phương Hàm, em đã nhìn thấy ảnh chụp trong camera của Lưu Hiểu Phi rồi, cơ bản đều là chụp Phương Hàm. Anh cảm thấy em nói có lý hay không?"
Hoắc Cảnh Lân ấn cái gáy của cậu dùng sức hôn một cái, bẹp một thanh âm vang lên.
"Có đạo lý, chồng ơi em thật thông minh."
Lâm Nham nâng tay đẩy mặt hắn, bất mãn nói, "Rất có lệ!"
Hoắc Cảnh Lân lôi kéo tay cậu đến bên miệng nhẹ nhàng cắn cắn đầu ngón tay, "Sao lại có lệ em a? Anh cảm thấy em nói rất đúng, nếu em lo lắng anh tìm người tra một chút?"
Lâm Nham lắc đầu, "Không cần, chuyện này vẫn là chính Phương Hàm nhìn mà làm đi, nếu cậu ta cần chúng ta hỗ trợ mà nói cậu ta sẽ nói."
Hoắc Cảnh Lân không nói gì nữa, chính là hôn hôn trán cậu đem người ôm sát chút, "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, buổi sáng thức dậy đã chơi di động rồi không mệt mắt a?"
Lâm Nham mắt nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời mới sáng sớm đã trút xuống mưa phùn mênh mông, lúc này mưa còn chưa tạnh, đánh trên cửa kính xe vang lên tanh tách nhỏ vụn.
Cậu hút hút mũi thay đổi tư thế thoải mái làm ổ trong lồng ngực Hoắc Cảnh Lân, nhắm mắt lại than thở, "Lần sau không bao giờ nhận kịch bản như vậy nữa, thật mệt."
"Biết mệt là được rồi, ngủ đi, đến chỗ gọi em." Hoắc Cảnh Lân nhận lấy tài liệu mà Ngô Định An ngồi ghế phó lái truyền cho mình cầm trong tay, thấy cậu không cùng mình nói chuyện nữa sau liền cúi đầu mở ra xem.
Ngô Định An vụng trộm dùng khóe mắt nhìn về phía sau, trước đó cậu ta liền phát hiện, ông chủ chỉ cần cùng một chỗ với Lâm Nham loại khí thế băng lãnh cách người ngàn dặm trên người sẽ tự động thu lại, nói như vậy cũng không đúng, là bình tĩnh thong dong, ngược lại còn thực ôn nhu.
Thân thể hắn run lên, Hoắc Cảnh Lân giống như có dự cảm ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta.
Ngô Định An vội càng nhìn thẳng về phía trước thân thể cương cứng không nhúc nhích, cậu ta nói sai rồi, ông chủ vẫn luôn dọa người như vậy. Một chút cũng không ôn nhu, kia đều là lỗi giác của cậu ta.
Ngày mưa đường trơn lái xe không dám chạy quá nhanh, chỉ cầu vững vàng an toàn, một đường từ nội thành đến vùng ngoại thành dùng hai tiếng rưỡi mới đến.
Lâm Nham dẫn Hoắc Cảnh Lân trở lại khách sạn nhỏ nơi mình đang ở, vừa vào phòng cười tủm tỉm nhìn hắn, "Anh có còn nhớ lúc hai chúng ta trở lại quê của em ở khách sạn nhỏ kia không? Ông chủ kia còn xem sổ kết hôn của hai chúng ta."
"Nhớ rõ, nhưng nếu hiện tại em đi mà nói ông ta khẳng định có thể nhận ra em." Hoắc Cảnh Lân nhìn nhìn chung quanh, nơi này không có hoàn cảnh tốt như khách sạn nhỏ khi đó.
Lâm Nham sợ Hoắc Cảnh Lân ở không quen còn cố ý bảo Trần Thần đi mua chăn và drap giường mới trở về, drap giường màu trắng vốn có của khách sạn nhỏ đều đổi thành sọc ca rô lớn màu xanh, cùng bộ nhà bọn họ dùng là cùng một kiểu.
"Ánh mắt của trợ lý kia vẫn rất tốt." Hoắc Cảnh Lân ngồi ở trên giường sờ sờ chăn mềm, ngưỡng mặt cười nói, "May mắn là giường đôi, bằng không còn ngủ không đủ chỗ."
"Dạ, Phạm ca cùng đạo diễn nói muốn để cho em gian phòng đôi." Lâm Nham thay đổi áo sơ mi dài tay mặc, trời có mưa nhiệt độ không khí có chút lạnh.
"Em cùng đạo diễn nói một tiếng, nếu hôm nay thời tiết vẫn luôn như vậy khẳng định không có biện pháp quay tiếp, buổi tối hai chúng ta đi trấn trên đi dạo?"
"Ừ, em đi đi, anh chờ em." Hoắc Cảnh Lân nằm xuống, ngáp một cái.
Lâm Nham cầm tấm thảm mỏng lại đắp cho hắn, xoay người ra cửa tìm Từ đạo.
Tuy nói thời tiết không tốt nhưng Từ đạo lại cảm thấy có thể lợi dụng một chút chụp hai cảnh gần tối quá trình Bạch Kê phạm tội, Lâm Nham phối hợp vô điều kiện, đạo diễn nói cái gì chính là cái đó.
Hoắc Cảnh Lân ngồi ở trong lều thật to nhìn bên ngoài trời vẫn mưa rả rích, cúi đầu nhìn kịch bản thật dày trong tay mình nghiêng đầu hỏi Từ Tiểu Phàm, "Lúc này mới quay được một nửa?"
"Quay chụp nha, nhìn khí trời, thời tiết tốt có biện pháp quay tốt, không tốt không có biện pháp quay chụp." Từ Tiểu Phàm nhìn thấy phó đạo diễn chỉ huy đạo cụ đặt ở trường quay sau quay sang nói, "Hoắc tổng không phải bề bộn nhiều việc sao?"
Ý tứ lời này chính là, ông chủ lớn như anh bận rộn như vậy không có việc gì không ngồi trong văn phòng kiếm tiền anh lại chạy đến phim trường chỗ tôi làm gì, thật chán ghét khoa tay múa chân.
"Một công hai việc, thuận tiện khảo sát hạng mục nơi này có thể khai phá hay không một chút." Hoắc Cảnh Lân buông kịch bản xuống nhìn về phía Lâm Nham đã hóa trang xong cầm trong tay con dao giải phẫu màu bạc đi về phía máy quay số một cách đó không xa.
Hoắc Cảnh Lân run run trong lòng, cây dao kia nhìn thực sắc bén a, đừng lại làm tay bị thương.
"Các diễn viên vào chỗ, các bộ phận chuẩn bị!" Từ Tiểu Phàm giơ loa đứng lên giơ tay, "Thừa dịp trời tốt chúng ta mau chóng quay."
Nhân viên công tác kịch tổ đều không nói gì nhìn cậu ta.
Ngày mưa dầm, trên người dinh dính thật khó chịu, như vậy có thể xem như là trời tốt ư? Đầu óc đạo diễn bị khung cửa kẹp đi!
《 Chuyện xưa Hoàng thôn》cảnh thứ mười ba lần đầu tiên.
Bầu trời gieo xuống mưa nhỏ, sắc trời tối tăm, Bạch Khê cầm con dao giải phẫu sắc bén từ trong phòng đi ra về phía sân sau.
Cậu bước từng bước một rất chậm rãi ổn định, khoảng cách không dài nhưng thời gian lại giống như trôi qua rất lâu rồi.
Diện tích sân sau rất lớn, mỗi một hộ gia đình đều dùng sân sau làm một mảnh vườn lớn trồng đồ ăn, nhưng sau khi Bạch Khê mua lại nơi này đã đem đất trồng sau sang bằng, hiện tại sân sau trụi lủi cái gì đều không có.
"Ngô ngô!" Người đàn ông bị trói tay chân nhìn thấy có người đến đây sau đó lập tức tròn tròn ánh mắt giãy giụa mãnh liệt.
Bạch Khê tựa như không thấy được hắn ta đi đến trong góc sân như bình thường, nơi đó có một ụ đất rất nhỏ, ở trong sân có vẻ thực đột ngột.
Bạch Khê quỳ một gối xuống trước ụ đất nhỏ kia, vươn tay nhỏ cỏ dại mộc trên mặt.
"Ngô!" Người đàn ông bị trói tay chân bởi vì động tác giãy giụa quá mạnh vốn ngồi dựa vào tường lại nghiêng nằm trên mặt đất, hắn ta nhìn thấy Bạch Khê cầm cây xẻng bắt đầu đào hầm ở đối diện ụ đất kia.
"Hai mươi lăm năm trước" Bạch Khê vừa đào hầm vừa dùng âm thanh lãnh đạm kể ra, "Khi đó ông còn chưa kêu là Ngô Thiên, để tôi đoán thử xem, ông gọi là gì?" Bạch Khê nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bởi vì khiếp sợ mà trợn tròn ánh mắt, khẽ cười một tiếng, "Tôi nhớ ra rồi, khi đó ông gọi là Thôi Thiên."
Ngô Thiên dùng sức vặn vẹo thân thể ý đồ ngồi dậy từ mặt đất, đáng tiếc dây thừng không ngừng trói chặt tay chân của ông ta, ngay cả trên người cũng bị trói hơn mười sợi dây.
"Không cần kích động, tôi không chỉ biết ông sửa lại tên, tôi còn biết ông đã từng làm cái gì." Động tác trên tay Bạch Khê không ngừng lại, cũng không lại nhìn ông ta, " Mười lăm năm trước lúc ông hai mươi tuổi đã mãn án được phóng thích đi vào thôn, có một hộ gia đình nhìn ông đáng thương nên thu lưu ông, còn nhớ rõ sao?"
Trên trán Ngô Thiên mồ hôi như cũ không ngừng chảy, từ khóe mắt trượt xuống.
Hố đất đào không bao lâu liền xong, Bạch Khê nở nụ cười một tiếng thực vừa lòng mà lẩm bẩm, "Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, may mắn hôm qua cũng đã bắt đầu đào, bằng không thật đúng là không biết phải đào tới khi nào."
Lúc này trời càng lúc càng âm trầm, Bạch Khê đi đến trước mặt Ngô Thiên cúi đầu nhìn ông ta.
"Xem ra ông còn nhớ rõ, vậy ông có còn nhớ hộ gia đình kia họ gì hay không?" Xoay người đem miếng bố nhét trong miệng Ngô Thiên xuống, Bạch Khê không đợi ông ta kêu to liền dùng dao giải phẫu trong tay vạch một đường trên mặt ông ta, máu tươi nháy mắt trào ra lại lập tức bị nước mưa càng lúc càng lớn cọ rửa sạch chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt.
Hai chữ cứu mạng của Ngô Thiên bị nghẹn lại trong cổ họng, miệng hắn ta run run gật gật đầu, "Nhớ rõ, nhớ rõ!"
"Người nhà kia họ Bạch, đúng hay không?" Bạch Khê cười đến đẹp mắt, nhưng Ngô Thiên nhìn thấy cậu tươi cười như vậy lại cảm thấy được sởn da gà.
Trí nhớ phủ đầy tro bụi bị mở ra.
"Còn nhớ rõ Bạch Hà không? Đứa bé trai kia thực đáng yêu, luôn đi theo sau lưng ông gọi chú Thôi." Bạch Khê nửa ngồi xổm trước mặt ông ta, trong mắt một mảnh ánh sáng lạnh, "Nó nói nó thích nhất chú Thôi."
Thân thể Ngô Thiên từng đợt rét run, ông nhớ rõ, ông đều nhớ rõ!
"Cậu..... Cậu là Bạch Khê...."
"A." Bạch Khê cười lạnh một tiếng, dao giải phẫu nhẹ nhàng chụp ở trên mặt ông ta, "Ông mới nhận ra tôi sao."
"Tôi, tôi không phải cố ý, tôi không muốn a, thực xin lỗi thực xin lỗi." Ngô Thiên thất thanh khóc rống.
Không để ý đến Ngô Thiên giãy giụa cầm lấy cánh tay ông ta hướng về phía hố mà đẩy, đừng nhìn Bạch Khê gầy yếu, nhưng khí lực của cậu cũng không nhỏ, "Lúc trước lúc ông chôn em trai của tôi có phải là nó cũng đã khóc như vậy?"
"Cut!"
Từ đạo chậc chậc lưỡi, thực vừa lòng.
Hoắc Cảnh Lân cầm khăn lông tại lúc Từ Tiểu Phàm hô lên liền lập tức bước ra từ trong lều, "Có lạnh hay không?" Dùng khăn lông bao lấy Lâm Nham, gấp giọng hỏi.
Lâm Nham lắc đầu lau lau mặt rồi đẩy hắn ra, "Trở về chờ, lập tức còn phải tiếp tục quay cảnh tiếp theo, không thể lau."
Hoắc Cảnh Lân mân môi bất mãn nhíu mày, "Không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Nếu nghỉ ngơi mà nói em cùng Lý ca chịu tội liền uổng công." Lâm Nham ý bảo hắn nhìn về phía Lý Đàn Lực vẫn duy trì động tác nằm ngã vào hố đất lúc nãy, "Mau đi ra, đừng quấy rối."
Hoắc Cảnh Lân đành phải cau mày không tình nguyện quay trở lại.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Lâm Nham: Chồng ơi, lạnh chết.
Hoắc Cảnh Lân: Không cho em quay em lại muốn quay, tìm tội ╰_╯, lại đây, ôm một cái.
Lâm Nham: (Phác qua) Chồng ơi anh thực ấm (*/ω*).
Hoắc Cảnh Lân: Chồng ơi em thực lạnh /(ㄒoㄒ)/~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất